Chương 35 : Không thể đi đến biển sâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Yên Hy

Chỉnh sửa : Thời An

Ba Thẩm không chút do dự, "Được, việc này giao cho ba làm."

Đội trưởng Lăng thấy thế ngẩn người, tuy rằng không rõ tại sao Thẩm Thụy nói như thế, nhưng anh ta tin tưởng Thẩm Thụy.

Vì Tô Nguyên mắt đều không nháy đã lấy ra hai trăm triệu, còn làm lại thân vàng cho Phật Tổ tại Thiên Chiếu Tự, không có lý do gì hại cậu.

Cảng thành phố Kinh.

Thẩm gia vận dụng nhân mạch quan hệ nhiều năm, làm cảng thành phố Kinh đóng cửa một đêm, trong đó tổn thất tiền tài đều do Thẩm gia bổ sung.

Vệ tinh tập đoàn Thịnh Thế cũng nhắm ngay cảng từ trên không, bắt đầu phân tích di chuyển nhân viên đối lập đêm nay, rất nhanh định vào kho hàng mục tiêu.

Nhiệm vụ đội trưởng Lăng hoàn thành, công tác giải cứu con tin sau đó được bàn giao cho lực lượng Cảnh sát vũ trang.

"Đội trưởng, nếu chúng ta tra án cũng có vệ tinh kia giúp đỡ, vậy hiệu suất......" Tiểu Lý thọc thọc Đội trưởng Lăng, chậc một tiếng, "Nói không chừng cũng không cần phải tăng ca, tôi cũng có thể tan tầm sớm một chút hẹn hò với bạn gái."

Đội trưởng Lăng cạn lời nhìn anh ta cái, không lưu tình chọc thủng mộng đẹp.

"Cậu biết một lần điều động vệ tinh phải tiêu hao bao nhiêu tài nguyên không?, phải cần hợp tác với bao nhiêu người không? Cậu nghĩ rằng đang chơi game với chiếc máy tính xách tay nhỏ bị hỏng của chúng ta à? Nghĩ hay thật"

Không trung dần dần hạ mưa nhỏ, tầm nhìn vệ tinh cũng không thể tránh khỏi chịu ảnh hưởng.

Thẩm Thụy cũng mặc vào đồ tác chiến cùng áo chống đạn, cảnh sát vốn dĩ không đồng ý anh tham gia hành động, sợ liên lụy đội ngũ.

Chỉ có Thẩm Thụy biết trạng thái hiện tại của Tô Nguyên rất không thích hợp, anh có dự cảm, nếu bản thân không đi, khả năng sẽ không còn được gặp lại đối phương nữa.

Vì thế Thẩm Thụy nói với cảnh sát, "Để tôi đi, nếu Tô Nguyên chết, tôi cũng không sống được."

Thẩm gia cũng đồng ý, nếu có tai nạn sẽ không truy cứu trách nhiệm cảnh sát.

Biểu cảm Tô Trạch phức tạp, suy đoán phía trước đều bị đánh nát, em trai anh ta quả thực không nhìn lầm người.

Tô Trạch trịnh trọng nói với Thẩm Thụy, "Chú ý an toàn, cậu và A Nguyên đều phải an toàn trở về."

Thẩm Thụy gật đầu, lập tức theo cảnh sát bước vào trong mưa.

"Các đơn vị chú ý, các đơn vị chú ý ——" Cảnh sát vũ trang chỉ huy chiến dịch nói: "Tôi nhắc lại một lần, lần này sự an toàn của con tin là ưu tiên hàng đầu, đừng hấp tấp, đừng liều lĩnh. Tới vị trí chỉ định hãy báo cáo, hết."

Bóng đêm đen kịt, đội cảnh sát vũ trang đã bao vây nhà kho từ xa, từ từ tập trung vào giữa.

"Tay súng bắn tỉa số một đã vào chỗ, hết."

"Tay súng bắn tỉa số hai đã vào chỗ, hết."

"Một đội đã tới địa điểm mục tiêu, hết."

......

Toàn bộ tiểu đội đều đã vào chỗ, chỉ chờ một tiếng ra lệnh.

*

Kho hàng.

Thủ lĩnh bắt cóc

Thủ lĩnh bắt cóc có chút đứng ngồi không yên, thuyền tiếp ứng anh ta chậm chạp không tới.

Đột nhiên có tiếng chấn động truyền đến, anh ta ung dung mang tai nghe Bluetooth lên, sau đó nhẹ nhàng ho khan vài tiếng.

Đàn em: "Lão đại anh sao, bị cảm à? Em có mang thuốc, tôi sẽ tìm nó cho anh."

Sau đó, cậu chàng lúc túi mình.

Thủ lĩnh bắt cóc: "......"

Điện thoại kết nối.

"Cảng tắc nghẽn, bên ngoài chặn rất nhiều thuyền, phỏng chừng phải đến đêm mai mới có thể vào cảng, chờ một chút."

Thủ lĩnh bắt cóc ngẩn ra, khụ một tiếng coi như trả lời, sau đó không biến sắc lấy tai nghe Bluetooth xuống.

Ngẩng đầu nhìn cửa kính, ngoài phòng mưa phùn kéo dài, trong bóng đêm phảng phất có cái gì đang nhìn trộm anh ta.

Không xong——

Có người theo dõi .

Thủ lĩnh bắt cóc hàng năm quanh quẩn bên bờ vực nguy hiểm, bản năng sinh tử của anh ta đã vượt xa sự nhạy bén của người thường.

"Súng bắn tỉa số một báo cáo, súng bắn tỉa số một báo cáo, đối phương giống như đã phát hiện, biểu cảm không đúng, hết."

Ghé vào đối diện kho hàng đỉnh chóp tay súng bắn tỉa nháy mắt phát hiện biến hóa, lập tức báo cáo.

Thẩm Thụy nghe vậy nắm thật chặt súng trong tay, hít sâu một hơi làm chính mình bình tĩnh lại.

Thủ lĩnh bắt cóc không hề do dự,cởi dây thừng trên người Tô Nguyên, kéo cậu chạy về xe.

Đàn em mặt đầy nghi hoặc, "Lão đại, chúng ta lại muốn đổi chỗ sao? Còn chưa uống thuốc cảm mà, lão đại uống rồi hẵng đi."

Trên nóc nhà.

"Bọn bắt cóc đang đưa con tin lên xe, xin chỉ thị, hết."

Cảnh sát vũ trang chỉ huy chiến dịch gầm nhẹ một tiếng, "Tất cả các đơn vị chú ý, hành động——"

Cửa lớn kho hàng đột nhiên bị phá , cùng với đạn hơi cay bị ném vào.

"Không tốt, có cớm ——"

"Mau lên xe!!"

......

Tô Nguyên nghe vậy tháo bịt mắt xuống, nhưng lựu đạn hơi cay thật sự lợi hại, cậu cũng không mở mắt ra được.

Hàng hóa trong kho khá nhiều, không cẩn thận đã bị vướng ngã.

"SS ——"

Thủ lĩnh bắt cóc lôi kéo tay cậu thuận thế thoát ly.

"Cảnh sát phá án, đều giơ tay lên——"

Đàn em hoảng sợ hô lên, "Mau kèm hai bên con tin."

Sau đó đã bị mấy cảnh sát vây quanh, chỉ súng vào đầu một câu cũng không nói nên lời.

Hương vị sặc người trong không khí chậm rãi tản ra, Tô Nguyên thử mở mắt.

Trước mắt sương khói lượn lờ, bóng người hư ảo căn bản thấy không rõ địch ta, không có ai dám nổ súng.

Lúc này, trước mặt cậu có một cây súng nằm trên mặt đất, hẳn là vừa rồi thủ lĩnh bọn bắt cóc đã đánh rơi.

Tô Nguyên cầm lấy cây súng lạnh lẽo nặng nề, nhịn không được khẽ cười một tiếng.

【 xem ra, không thể đi đến biển sâu rồi.】

Vành tai Thẩm Thụy vừa động, không chút do dự chạy tới phương hướng thanh âm này.

Nhanh một chút, lại nhanh một chút.

Kho hàng này tựa như căn cứ thực chiến CS, lộ tuyến cực kỳ phức tạp.

Thẩm Thụy dựa vào trực giác, dẫm lên một đống hàng hóa, chạy về phía Tô Nguyên.

Nhưng hàng hóa quá nhiều, cực dễ giấu người, anh lại không dám gọi lên, sợ hấp dẫn bọn bắt cóc tới, một chốc một lát căn bản tìm không thấy.

Ở nơi nào, Nguyên Nguyên của anh rốt cuộc ở nơi nào.


Hơi thở Thẩm Thụy nặng đi rất nhiều, mồ hôi rơi vào trong mắt cũng không rảnh đi lau, tầm mắt nhìn quét qua những nơi có khả năng giấu người.

【 mình mệt mỏi, muốn ngủ, ngủ ngon nhé, toàn thế giới. 】

Thẩm Thụy đột nhiên quay đầu lại, sắc mặt vui sướng tại nháy mắt trở nên tái nhợt.

—— Tô Nguyên đang giơ súng lên, nhắm ngay huyệt Thái Dương chính mình.

"Đừng nhúc nhích, giơ tay lên."

Thủ lĩnh bắt cóc dùng súng chống lên ót Thẩm Thụy.

Tô Nguyên nghe thấy tiếng thủ lĩnh bắt cóc, quay đầu lại đó.

Bởi vì hàng hóa cản trở tầm mắt, Tô Nguyên không nhìn thấy thân ảnh Thủ lĩnh bắt cóc, chỉ có thể thấy súng trên tay.

"Thẩm Thụy......"

Tô Nguyên nhẹ giọng nói nhỏ, tay giơ súng run rẩy, dưới ánh mắt thương tâm muốn chết của Thẩm Thụy, chậm rãi thả súng xuống .

Sau đó đổi phương hướng.

Nhắm ngay tay kia, bóp còi.

"Đùng ——"

Thủ lĩnh bắt cóc kêu một tiếng thảm thiết, hoàn toàn không nghĩ tới một bên khác có người mai phục, lại còn trực tiếp nổ súng.

Không, điều này không phù hợp tác phong của cảnh sát.

Chẳng lẽ là kẻ phản bội?

Mắt thủ lĩnh bắt cóc chợt lóe qua tàn nhẫn, khẩu súng vừa rồi bị Thẩm Thụy một chân đá bay.

Anh ta cười dữ tợn, từ sau eo lấy ra một súng khác, dùng tay trái nhắm ngay phương hướng vừa rồi nổ súng.

"Đùng ——"

Trên đầu hàng hóa bị bắn ra một cái động.

Tô Nguyên không tiếng động cười cười, vừa rồi chính mình nổ súng xong đã thuận thế nằm xuống, lúc này mới tránh thoát khỏi viên đạn.

【 thật đúng là...... Quá buồn cười, mình không nên nằm xuống. 】

Tâm Thẩm Thụy đều bị nắm chặt, mắt thấy viên đạn kia lướt qua hướng Tô Nguyên của anh, lại không thể làm gì.

Thẳng đến khi súng bắn trật, thân thể cứng đờ của anh mới động đậy.

Tay thiện xạ của kẻ bắt cóc tốt một cách đáng kinh ngạc.

Không kịp nghĩ nhiều, Thẩm Thụy ôm lấy Tô Nguyên, viên đạn phía sau không ngừng bắn lại đây, bắn vào trên áo chống đạn anh.

Cứ như quên mất sống chết.

Không màng tất cả chắn trước mặt Tô Nguyên.

Vì cậu che mưa chắn gió.

Thẩm Thụy đá chân lên hàng hóa bên cạnh, bùm một tiếng thùng bị rớt xuống.

Vừa vặn che chắn cho họ.

"Nguyên Nguyên, đừng chết, cầu xin em......"

Thẩm Thụy mắt đầy cầu khẩn, bắt được tay phải Tô Nguyên, mềm nhẹ bẻ tay kia ra, khẩu súng bị ném đi xa.

Tô Nguyên trầm mặc một lát, không giãy giụa nhiều.

【 đáng tiếc......】

Cảnh sát vũ trang nhanh chóng chế phục toàn bộ bọn bắt cóc

Con tin không ở trong tay, cảnh sát lại người đông thế mạnh, mỗi người trang bị đầy đủ, không ai lại ngu mà đi phản kháng.

Chỉ trừ Thủ lĩnh bắt cóc bị Tô Nguyên bắn một phát súng.

Hành động còn tính thuận lợi, Tô Nguyên cùng Thủ lĩnh bắt cóc đều được đưa đến bệnh viện.

*

Bệnh viện tư nhân Lăng thị.

"Cho dù có mặc áo chống đạn cũng không thể làm vậy chứ," Lăng Chính líu lưỡi mắt nhìn vết máu bầm trên lưng Thẩm Thụy, "Cậu đây là dâng cả mạng cho Tô Nguyên rồi."

Anh em của mình thật đúng là kẻ si tình.

Í không đúng, hình như đời đời Thẩm gia đều là kẻ si tình.

Thẩm Thụy kêu lên một tiếng, anh đang nằm cho bác sĩ bôi thuốc.

"Em ấy chính là mang của tôi."

Lăng Chính bất đắc dĩ, "Được rồi, Tô Nguyên không có gì trở ngại, nghỉ ngơi mấy ngày là ổn."

"Tôi thấy đám bắt cóc này cũng rất thú vị, bắt cóc còn vẫn đút thuốc cho cậu ấy, tôi phục."

Ánh mắt Thẩm Thụy lạnh lùng, nhớ tới sau bao dược liệu lớn lục soát được trên xe bọn bắt cóc, cũng đủ Tô Nguyên uống mấy tháng, quả nhiên muốn theo đường biển lén cho Tô Nguyên xuất ngoại.

Mà người này, chưa chắc là Lâu Thời Tấn.

Lúc này, Cục Cảnh Sát.

"Đội trưởng, Thủ lĩnh bắt cóc kia một mực chắc chắn không ai sai khiến, nói anh ta ở Thiên Chiếu Tự bị số vàng kia làm hoa mắt, lúc này mới nổi lên tham niệm bắt cóc Tô Nguyên."

"Đúng là lừa quỷ, bọn họ căn bản không sắp xếp ai đi lấy tiền chuộc, mục tiêu kỳ thật là Tô Nguyên mới đúng."

"Tô Nguyên có trêu chọc ai bao giờ đâu, thế nào một đám đều nhìn chằm chằm cậu ấy? Thời buổi này, con trai đẹp cũng rất nguy hiểm á......"

"Bọn họ phá hủy kế hoạch của Lâu Thời Tấn, chậc, vòng đi vòng lại, nếu không phải Thẩm Thụy chỉ đường, nói không chừng sẽ thành công, chỉ là làm sao Thẩm Thụy biết cậu ấy ở cảng? Chẳng lẽ có thần giao cách cảm?"

"Chuyện này thì không biết, chẳng qua cũng thoát không được quan hệ với Lâu Thời Tấn, hắn đều có thể cho lông tím đánh ngất đám lông vàng, còn muốn bôi nhọ bản thân trước rồi mới thoát tội, chút tính toán này có thể giấu được mắt chúng ta sao?"

"Này, tóc vàng còn khóc, nói bị tóc tím sai khiến dẫn vệ sĩ cùng thợ chụp ảnh đi, cậu ta mất 80 nghìn tiền máy ảnh, hiện tại không có bồi thường, còn muốn bồi thường? Ở lại chờ bao ăn bao ở thôi."

"Án lớn như vậy, cậu ta có thể sẽ phải ngồi tù cả đời. Kẻ cầm đầu bọn bắt cóc không muốn giảm án sao? Đã kiểm tra quan hệ xã hội của anh ta chưa?"

"Anh ta chỉ có một bà mẹ già mù lòa sống trong viện dưỡng lão tư nhân, đã sớm nộp toàn bộ viện phí cho 50 năm, cũng đủ để bà ấy sống cả đời."

"Khó trách anh ta không mở miệng, nếu có việc trả ân sẽ rất khó để điều tra.",

"Việc này có gì đó, Thẩm Thụy cũng coi như có mắt nhìn, thậm chí còn vì Tô Nguyên cản mấy phát súng. Thẩm gia có tiền có quyền, về sau đám người kia sẽ như sống trong địa ngục."

Đội trưởng Lăng không nói một lời, nghe cấp dưới ríu rít suy đoán, trong lòng hiểu án này đến đây dừng lại.

Sau đó, anh ta đem việc này nói cho Thẩm Thụy.

Giọng Thẩm Thụy lạnh băng, "Cảm ơn cảnh sát Lăng, tôi đại khái đoán được là ai, mọi người có thể kết án, phần còn lại để tự tôi tới làm."

Thù này, từng bút một, anh sẽ cùng Tạ Bân tính rõ ràng.

Nhưng trước mắt quan trọng nhất, là tâm bệnh của Tô Nguyên.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Kỳ thật áo chống đạn cũng không lợi hại như vậy đâu ~~ nhưng bổn cô nương mở bàn tay vàng cho Thụy Thụy hì hì hì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro