Chương 4 : Đau mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Yên Hy

Trước đó Tô Nguyên nói không đói bụng, Thẩm Thụy tưởng ban ngày báo cáo nên mệt.

Tối hôm qua Tô Nguyên ngủ thật sự sâu cũng không đá chăn, theo lý thuyết, nếu chất lượng giấc ngủ tốt, thời gian giấc ngủ từ tám tiếng trở lên với người trưởng thành mà nói là dư dả.

"Cậu có phải nơi nào không thoải mái hay không, sao lại không có chút khẩu vị nào vậy?"

Thẩm Thụy bắt tay dán lên trán đối phương, không phát giác khác thường. Không yên tâm lại dùng chính trán dán lên, xác thật không phát sốt, ngược lại cảm thấy có chút lạnh.

"Không phát sốt này..."

Tô Nguyên chớp chớp đôi mắt, có chút khó hiểu mà nhìn anh, "Có lẽ do thời tiết nóng, qua hai ngày thì ổn rồi." 【 dù sao cậu cũng không cảm thấy đói. 】

"Cơm vẫn phải ăn, buổi chiều tôi lại làm chút điểm tâm, ăn ít nhưng ăn nhiều bữa càng khỏe mạnh, rửa tay ăn cơm thôi."

"Được."

Thẩm Thụy thấy Tô Nguyên ăn thật sự ít, ba bữa cũng không bằng lượng một bữa của mình.

Trong lòng cân nhắc muốn mua cân, anh muốn trực tiếp cân đối phương, lại sợ Tô Nguyên tức giận.

Sau khi ăn xong Thẩm Thụy rửa chén, Tô Nguyên muốn tìm chút việc làm lại phát hiện không có nơi nào để xuống tay, lại lần nữa cảm thán bạn cùng phòng cần cù.

"Rửa mặt một chút, chuẩn bị nghỉ trưa, một tiếng sau tôi tới kêu cậu."

Thẩm Thụy hiện tại chỉ hy vọng Tô Nguyên ăn rồi ngủ, tỉnh ngủ tiếp tục có buổi trà chiều, tốt nhất ăn một ngày bảy tám bữa một ngày không ngừng.

"Ừm, được thôi." 【 buồn ngủ quá 】

Tô Nguyên ngủ rồi, Thẩm Thụy tiếp tục chuẩn bị buổi trà chiều phòng bếp.

Tích ——

WeChat có tin nhắn mới.

[Thiếu gia, tôi từ bạn học thời cấp ba của Tô Nguyên biết được vài tin tức, hai người bọn họ lúc trước bên nhau là...]

Thẩm Thụy mặt không biểu tình nhằm chằm chằm những chữ kia thật lâu, đáy mắt tối đen như vực sâu không thấy đáy.

Một tiếng sau.

Thẩm Thụy dỗ Tô Nguyên thật lâu, nhưng buổi chiều Tô Nguyên không có tiết học, thế nào cũng không chịu rời giường.

"Đứng lên đi, 'Thế Giới Động Vật' chiếu rồi, đến sô pha xem nhé?" Thẩm Thụy bất đắc dĩ, cầm khăn nóng lau mặt cho Tô Nguyên.

Tô Nguyên bị lau tỉnh: "......"

Bất đắc dĩ gật đầu, mặc áo ngủ ngồi vào sô pha.

"Xuân về hoa nở, vạn vật sống lại, lại đến mùa giao phối! Rùa biển đực nằm trên cơ thể của rùa biển cái, phát ra âm thanh vui tai..."

Canh nấm tuyết lê, bánh pie táo, bánh quy bơ và bánh tart trứng, được mang lên bàn trà phòng khách, mùi hương mê người quanh quẩn trong phòng.

Tô Nguyên đã quen thuộc tính quý công tử lần đầu bếp của bạn cùng phòng, hai phần kỳ lạ trộn lẫn trên người anh.

Thẩm Thụy múc một chén canh nấm tuyết lê nhỏ đưa cho cậu, "Uống ngụm canh trước đã, gần đây thời tiết khô quá."

"Cảm ơn, để tôi tự làm cũng được, cậu cũng uống đi." 【 là canh nhuận phổi à...】

Bữa trà chiều này diễn ra hơn một tiếng, chương trình sắp chiếu hết rồi.

Trong lúc Tô Nguyên nhìn TV, Thẩm Thụy nhìn cậu; Thẩm Thụy đút ăn, Tô Nguyên bị đút.

"Leng keng ——"

Thẩm Thụy xem qua di động, "Tôi xuống lầu lấy vài thứ, cậu ăn bánh quy thôi, mấy thứ khác lạnh rồi đừng ăn, tôi quay lại ngay."

Tô Nguyên gật gật đầu, tiếp tục gặm bánh quy còn dư lại trong tay, chờ người nọ đi thì buông xuống.

Không bao lâu Thẩm Thụy ôm đồ vào cửa, xé mở đóng gói đặt trên đất trong phòng khách.

Là cái cân.

Tô Nguyên có một tia dự cảm quan ngại.

"Lại đây thử xem."

Tô Nguyên: "...." 【 đừng mà...】

Thẩm Thụy đoán được cậu không muốn lên cân, đi qua một tay đem người bế lên, đặt lên cân.

54kg.

"Cậu cao 1m78, chỉ số này thấp hơn rất nhiều trọng lượng tiêu chuẩn, từ hôm nay trở đi mỗi này tôi sẽ giám sát cậu cân, cho đến khi nào cậu tăng đến 60 kg, cho nên cậu tốt nhất ăn nhiều một chút.

Thẩm Thụy hiểm thấy trầm mặt xuống, thể trọng Tô Nguyên nhẹ hơn quá nhiều so với tưởng tượng của anh, ngay cả trọng lượng của con gái cũng không đạt được, ôm lên không tốn một chút sức nào.

Nhà cậu nuôi thế nào vậy, trọng lượng học sinh trung học còn nặng hơn như này.

Tô Nguyên trong nháy mắt đối mắt với anh, trực tiếp cảm nhận được bạn cùng phòng không vui, nhịn không được co rúm lại một chút.

【 Sức mạnh di truyền, ăn bao nhiêu cũng không mập mà. 】

Đôi mắt Thẩm Thụy lóe lóe, ăn hoài không mập đó là do không ăn đủ, anh thật sự không tin.

"Rất đơn giản, mỗi bữa ăn thêm hai miếng, tích nhỏ thành lớn, qua mùa đông là có thể mập lên. Buổi tối tôi nấu canh giò heo, hy cậu cũng trắng trẻo mập mạp giống nó."

Tô Nguyên bối rối, "Hả? Làm gì có ai lớn nhanh như vậy?" 【 heo ăn nhiều chính là để mần thịt đó.】

Thẩm Thụy nhịn cười, "Khụ, 60 kg là mục tiêu lâu dài, không cần gấp chúng ta từ từ tới, cậu tiếp tục xem TV hay đi học?"

"Học đi, ôn tập lại lớp buổi sáng một chút." 【 vẫn là cách bánh quy xa chút. 】

"Đi thôi, nơi này để tôi dọn."

Tô Nguyên lại không dám nói hỗ trợ, vung chân chạy mất.

Thẳng đến Thẩm Thụy mang quả hạch lẫn trái cây thập cẩm lên, mới biết bản thân ngây thơ rồi.

Bạn cùng phòng thật sự nhìn vô cùng chặt, Tô Nguyên nhớ đã nhiều ngày, sáng nào cũng bị bế lên cân, gần nhất ăn nhiều không ít.

Ngắn ngủn mấy ngày lên nửa ký, sắc mặt Thẩm Thụy rốt cuộc cũng đẹp hơn.

Chiều nay chỉ có hai trưa, ba giờ đã tan học. Thời điểm ăn cơm trưa, Tô Nguyên nói với phòng chiều sẽ đến thư viện đọc sách, buổi tối sẽ về.

Nhân khí ở thư viện chưa bao giờ thấp, phong cách học tập tại Đại học Thanh Bắc ưu tiên thực tế, sinh viên lúc nào cũng trong trạng thái học tập.

Tô Nguyên tùy tay chọn hai quyển sách, tìm nơi ít người ngồi xuống.

Góc này không có bàn, ít người tới đây, chỉ có người chọn nơi dừng chân giải trí mới dựa trên sô pha đọc sách.

Cậu đắm chìm trong biển sách, không chú ý chung quanh chậm rãi vây quanh một vòng người.

"Là Tô Nguyên, cậu ấy cũng tới thư viện nè, hu hu hu hôm nay là ngày may mắn gì đây."

"Đi đi đi, bên đó còn phòng trống, miễn cưỡng có thể xem được sườn mặt, hôm nay tới đây không uổng phí."

"Ôi, bị cướp rồi, lần sau nhất định không được chần chờ, đau lòng quá!!!!"

"Này này này, đứng sau kệ sách cũng có thể xem, còn có thể trốn một chút hì hì,"

"Bồ thiệt thông minh quá đi ~"

............

Tô Nguyên câu được câu không lật trang sách, sắc trời ngoài cửa sổ đột nhiên tối sầm xuống, một tia chớp xuyên qua bầu trời, mưa to tầm tã rơi xuống.

Nghiêng người ngóng nhìn thế giới ngoài cửa sổ, mưa luôn làm tâm trạng cậu bình tĩnh hơn, phảng phất mọi âm thanh đều im lặng, vạn vật trong thế giới chỉ còn lại chính mình.

Bất tri bất giác, Tô Nguyên đã ngủ mất rồi.

Buổi chiều 3 giờ rưỡi, nhà cũ Thẩm gia.

Bố Thẩm vừa trở về đã gặp con trai đang bận lục lọi, "A Thụy, con tìm cái gì vậy?"

"Bố,nhân sâm và nấm linh chi lâu năm của nhà chúng ta, để chỗ nào?"

Thẩm Thụy không chú ý những thứ này, trong nhà cũng không có ai, đang tính gọi điện hỏi, bố anh đã trở về.

"Đều gom trong kho đấy, đều là những vật hoang tốt..."

Ngoài cửa sổ trời mưa không ngừng, đã sắp đến thời gian bữa chiều, Thẩm Thụy trực tiếp đánh gãy bố anh đang thao thao không ngừng, "Đưa con chìa khóa, nhanh lên bố."

Bố Thẩm liếc mắt nhìn anh một cái, không dao độn, "Đây đều để cho ông nội con dùng điều dưỡng, đừng mang cho người ngoài..."

"Bồi bổ cơ thể cho con dâu bố."

"Con dâu gì," Bố Thẩm đột nhiên mở to mắt, không tin tưởng nhìn anh, "Con tìm được rồi?"

Thẩm Thụy gật đầu.

"Chìa khóa tại đây, đi đi, lấy bao nhiêu cũng được, lấy đồ ít năm thôi, không phải bố keo kiệt, thật sự thứ này quá bổ."

Thẩm Thụy nhận chìa khóa quay đầu đi mất, chờ anh xách bao lớn bao nhỏ rời nhà, ông Thẩm lại hướng về phía bóng dáng nọ hô một câu, "Chăm sóc cho tốt, không có việc gì thì đừng về nhà, ở cùng con bé đi."

Ông Thẩm thấy anh cũng không thèm quay đầu lại mà đi luôn, cũng không giận, "Đứa nhỏ này, ha ha tin tức tốt vậy, buổi tối lại để bố cũng vui vẻ chút. Mà hình như cơ thể con dâu không tốt lắm, cũng không sao Thẩm gia nuôi nổi, uống nhiều thuốc bổ hơn là được."

Tô Nguyên không mang dù, Thẩm Thụy vội vã đi thư viện đón người.

Thời điểm hừng hực trở lại phòng ngủ, phát hiện Tô Nguyên đã trở lại, tóc cùng quần áo đều ướt không ít, đang dùng khăn lông lau tóc.

Tô Nguyên hơi nghiêng đầu, "Ngày mưa còn đi siêu thị?" 【 sẽ không lại ăn chứ...】

Thẩm Thụy nghẹn giọng, muốn hỏi sao cậu không đợi mình đến đón, cuối cùng vẫn thở dài nói, "Về nhà lấy vài đồ, bằng không tôi đã sớm qua đón cậu về, mau đi tắm đi, tôi nấu cho cậu chút canh gừng."

"Canh gừng cũng được, tắm rửa một cái là xong, hiện tại mới tháng chín, trời nóng mà, dính chút mưa cũng không có việc gì.."

Vả mặt tới đột nhiên đến mức không kịp phòng ngừa, tắm xong uống canh gừng rồi, nửa đêm đó Tô Nguyên vẫn nóng lên.

"Khụ khụ..."

Thẩm Thụy sợ cậu cảm lạnh, buổi tối cũng không dám ngủ sâu, một tiếng ho này đã tỉnh.

Xuống giường bật đèn phát hiện mặt Tô Nguyên rất đỏ, môi cũng khô nứt ra, sờ trán một cái cũng nóng đến kinh người, "Tô Nguyên, tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại..."

Ngay lập tức lôi hộp y tế ra, dùng khẩu súng đo nhiệt độ trán là 39,5 độ.

Nhanh chóng thu thập mấy bộ quần áo, tất và đồ dùng cất vào cặp sách, người vẫn không tỉnh, trực tiếp dùng thảm bọc người ôm đi, đi thang máu tới thẳng bãi đỗ xe tầng ngầm.

Đem người đặt ở ghế phụ, điều chỉnh lưng ghế một chút, cũng thắt dây an toàn cẩn thận.

"Đừng sợ, chúng ta lập tức đến bệnh viện."

Thẩm Thụy khởi động xe, "Gọi điện thoại cho Lăng Chính."

[Đang quay số cho ngài, xin vui lòng đợi. . . . . .]

"Lăng Chính, bạn của tôi bị sốt rồi, tôi đang trên đường từ nhà đến bệnh viện cậu, mau giúp tôi sắp xếp chút, hai mươi phút nữa đến."

"Được, cậu yên tâm, trực tiếp chạy đến cửa lớn, tôi để bác sĩ và hộ sĩ chờ ở đó."

"Được, cảm ơn."

"Khách khí với tôi làm gì? Hiếm khi thấy cậu vội vàng như vậy, hôm khác gặp."

"Ừ, chuẩn bị phòng bệnh tốt nhất, tôi muốn ở lại một đêm."

"Ss—— không thành vấn đề, tôi đi chuẩn bị liền, cúp máy nha."

......

Thời điểm Tô Nguyên mơ màng nặng trĩu tỉnh lại, bốn phía là bức tường trắng, trong không khí tràn ngập mùi nước sát trùng."

"Tỉnh rồi? Lại đây uống chút nước đi."

Thẩm Thụy từ bình giữ ấm rót chén nước, cắm ống hút đưa cho cậu.

Tô Nguyên nghiêng đầu uống một ngụm, xoa dịu cổ họng khô khốc, "Tôi phát sốt sao?" 【 Mới dính mưa một chút ? 】

Trên mặt trắng không còn chút máu, chỉ có duy độc mắt và chân mày đen nhánh, sắc môi cũng nhạt, người đột nhiên yếu đi rất nhiều.

Thẩm Thụy nhớ tới lời bác sĩ kia, sức khỏe Tô Nguyên thật sự rất tệ, vấn đề chủ yếu từ trong bụng mẹ...Anh ta đã hẹn thầy mình đến khám vào ngày mai.

Lời nói rất uyển chuyển, Thẩm Thụy nghe hiểu, tình huống không tốt lắm, để bệnh viện đem hết toàn lực trị liệu, tiền không là vấn đề.

Lăng Chính sắp xếp hai y tá trông nom cả đêm, nhưng Thẩm Thụy vẫn một đêm không ngủ, mọi chuyện tự tay làm, căn bảng không cho y tá cơ hội xuống tay.

"Tối hôm qua cậu nóng tới gần 40 độ, thiếu chút nữa bị nóng đến choáng váng," Thẩm Thụy để sát vào cùng mặt đối mặt, nhìn thẳng vào mặt cậu, "Trời nóng mà, dính chút mưa cũng không có việc gì, hửm?"

"Tôi sai rồi, xin lỗi cậu..." 【 Đau mặt quá】

"Xin lỗi là được?"

"......" 【 Tôi cũng không biết cơ thể "Tôi" lại yếu như vậy ...】

"... Ăn hết cháo đi."

***

Tác giả có lời muốn nói: Viết xong tui cũng muốn ăn bánh quy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro