Chương 6 : Dám đánh người của tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Yên Hy

"Ba, con gửi ba cái danh sách, dược liệu trong danh sách này có bao nhiêu, con dâu ngài mỗi ngày cần phải ăn."

"Còn có, con sẽ xây một nhà kho khác ở nhà, mỗi tháng con sẽ về kiểm kê một lần."

Thẩm Thụy hai ngày trước đã dặn dò bố mình, trong nhà bắt đầu khởi công cải tạo kho hàng.

Dược liệu yêu cầu bảo quản rất cao, tránh ánh sáng và độ ẩm, cũng phòn côn trùng, giá cả ngẩng cao cũng thôi.

Nếu xảy ra vấn đề, nào một ngày Tô Nguyên không được ăn, anh sợ sẽ nổi điên.

Nguồn cung cấp ba tháng được cất giữ trong ký túc xá, Thẩm Thụy cất giữ cẩn thận, trực tiếp mua két sắt.

Tô Nguyên tan học trở về, nhìn két sắt phía dưới TV phòng khách, rõ ràng ngây dại.

"Anh... Đây là mua vàng thỏi sao?" 【 sẽ không dụ trộm tới chứ 】

Thẩm Thụy mở cửa tủ sách, cho cậu nhìn thoáng qua, "Nghĩ cái gì vậy? Đây là thuốc bổ cho cậu, tôi sợ bị sâu bọ, hơn nữa thời điểm mưa cũng dễ bị mốc, nên dứt khoát mua tủ sắt, không khóa lại."

"Nếu như bị người khác nhìn thấy, sẽ cho rằng bên trong có vật gì quý giá..." 【 Dù sao đây là ký túc xá học sinh người đến người đi, tuy rằng không ai tới phòng ngủ chúng ta, ừm trước mắt là vậy】

Chỉ thấy bạn cùng phòng lấy ra một khăn trải bàn màu lam, bao tủ sắt lại, rồi đặt một tủ trầu bà bên trên.

Trông rất giống một cái tủ TV.

Thẩm Thụy: "Tôi không thích người ngoài đi vào, phòng ngủ bên cạnh tôi đã sớm chào hỏi qua, cho bọn họ không có việc gì thì đừng tới."

Tô Nguyên bị thao tác của anh ngây người, "Trước đó người đã giúp chúng ta dọn dẹp ký túc xá đã không đến vì..." 【Dùng xong liền ném, có phải không tốt lắm không...】

"Tôi đang định nói với cậu, cậu ta cũng không phải làm không công. Chiều mai tại sân bóng rổ trường học sân, tôi phải giúp họ đánh một trận, cậu có muốn đến cổ vũ cho bọn họ không?"

Thẩm Thụy mặt mang ý cười chậm rãi tới gần Tô Nguyên, ánh mắt tràn ngập chờ mong.

"Ừm... Được." 【 bạn cùng phòng muốn mình cổ vũ cho cậu ấy nhỉ, thật đáng yêu...】

Đại học Thanh Bắc, sân bóng rổ.

Thẩm Thụy mang theo Tô Nguyên tới phòng thay quần áo, bọn họ tới chậm, phần đông mọi người đã đợi ở khu chờ sân khấu.

"Tôi thiếu chút nữa cho rằng cậu không tới, mau thay đồ đi, tranh thủ thời gian làm nóng người." Lý Túc rốt cuộc chờ được Thẩm Thụy, sung sướng nhảy cẫng lên mấy cái.

"Gấp cái gì, tới sớm một chút cũng để chờ. Đây là Tô Nguyên, bạn cùng phòng của tôi, đến cổ vũ cho tôi. Hôm nay có nhiều người cho cậu ngồi khu vực chờ, mọi người giúp tôi chiếu cố cậu ấy, cậu ấy mới ra viện."

Thẩm Thụy chỉ đánh trận này, không nghĩ muốn Tô Nguyên bị liên lụy chờ khai mạc, lúc này mới bóp điểm này.

Lý Túc sảng khoái gật đầu, "Nằm viện mấy ngày hai người chưa nấu cơm, tụi này nghe mùi điều biết. Cậu yên tâm, người một nhà khẳng định không thiếu một sợi tóc nào của cậu ấy."

Ký túc xá bên cạnh đã bị bọn họ đầu độc từ lâu, năm ngoái Thẩm Thụy ở một mình cũng không giống vậy.

Từ Tô Nguyên dọn vào, một ngày ba bữa còn thêm điểm tâm ăn khuya, khiến bọn họ thèm không được, kết quả đừng nói cọ cơm, ngay cả cửa Thẩm Thụy cũng không cho bọn họ gõ.

Thẩm Thụy nhanh chóng thay đồng phục, xách theo một cái túi nhỏ cùng nhau tiến vào sân đấu, nhất thời vang lên một trận hoan hô.

"Tô Nguyên ngồi đi, khát thì bên kia có nước, còn có chút chocolate bổ sung thể lực..."

Lý Túc nhìn đến Thẩm Thụy lấy bình giữ ấm và hộp điểm tâm, sáng suốt ngậm miệng lại.

Thẩm Thụy vặn bình giữ ấm lại nhẹ nhàng đậy lại, trừng mắt nhìn Lý Túc một cái, "Đừng nghe cậu ta, cậu vừa hết bệnh, tuyệt đối không thể uống nước lạnh."

Tô Nguyên ngoan ngoãn gật đầu.

Vương Thiên Duệ là vương bìa học viện này, các đội viên nhìn thấy Thẩm Thụy xuất hiện, sắc mặt đều trầm xuống.

"Tên nhóc Lý Túc này giỏi thật, vậy mà mời được Thẩm Thụy, không phải không dễ mời cậu ta sao?"

"Sợ cái gì? Vừa lúc so chiêu với đàn em, cho bọn họ biết gừng càng già càng cay."

Vương Thiên Duệ cũng là cao thủ đứng đầu đội trường, thắng nhiều trận đấu rồi, anh ta còn chưa để vào mắt.

"Có thể là mang em trai tới xem thi đấu, lớn lên thật ra rất ngoan đáng yêu."

Vương Thiên Duệ theo tiếng nhìn lại, ừ, rất ngoan.

Khán đài.

"Nhìn kìa, đó là Thẩm Thụy, khó trách khoa công trình hôm nay đầy tự tin, thì ra có cậu ấy giúp đỡ, lần này tới đây không uổng rồi."

"Ể? Mỹ nhân mèo cũng tới, còn do Thẩm Thụy dẫn tới, người thật đẹp hơn ảnh nhiều quá."

"Mỹ nhân mèo gì cơ? Em trai nhỏ đặc biệt đẹp ở khu chờ sao."

"Hot search trên Weibo ngày hôm qua bồ khẳng định không thấy, Tô Nguyên - khoa triết học lớp hai, con mèo được cậu sờ qua được các fangirl điên cuồng truy đuổi, một hai phải sờ đến cùng."

"Đúng vậy, có giáo viên còn đăng Weibo, kêu gọi mọi người đừng chỉ bắt một con. Còn nhiều bé mèo khác cũng đáng yêu, còn như vậy sẽ phải bắt con mèo quất kia giảm cân."

...... Đề tài càng nói càng lệch.

Tích ——

Trọng tài thổi còi, thi đấu bắt đầu, hai bên đội cổ động viên đều đang cổ vũ, các em gái xinh đẹp khiến trường hợp nóng lên.

Tô Nguyên rất ít khi xem thi đấu bóng rổ, địa phương náo nhiệt này cậu không quá thích, hiện tại xem bạn cùng phòng đổ mồ hôi trên sân thi đấu, cũng không có bực bội bất an.

Hai bên tranh đoạt, Vương Thiên Duệ dùng sức quá độ, bóng vô ý rời tay, bay thẳng về phía Tô Nguyên.

Tô Nguyên vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn phản ứng không kịp, bóng rổ trong mắt càng lúc càng lớn.

Bộp ——

Bị người dùng chân đá đi.

Là Thẩm Thụy vọt lại đây.

Sắc mặt anh xanh mét, mang theo chút sợ, "Tô Nguyên? Không có chuyện gì chứ, nói gì đi nào."

"Tuýp —— tạm dừng thi đấu." Trọng tài thổi còi.

Tô Nguyên thong thả chớp chớp đôi mắt, "Tôi không có việc gì, nó không đập đến tôi." 【 Cậu chạy nhanh thật】

"Cậu uống miếng nước đi."

Tiếp nhận mở ra bình giữ ấm, Tô Nguyên nhẹ nhàng uống một ngụm.

【 có chút đắng, bạn cùng phòng bỏ thêm cái gì? Đây không phải là... Đông trùng hạ thảo chứ】

Thẩm Thụy lúc này mới an tâm, quay đầu lại trong mắt phảng phất có lửa giận hừng hực, hướng về phía đối phương cười khiêu khích, ý bảo trọng tài một lần nữa bắt đầu.

Trận này bất đồng với giao lưu thân thiện, Thẩm Thụy thế như chẻ tre, di chuyển trên sân, dễ dàng ghi nhiều bàn thắng, khiến đối thủ không thể ngẩng cao đầu.

"Anh cố ý, đánh người của tôi." Thẩm Thụy dùng ánh mắt cực lạnh nhìn Vương Thiên Duệ, chênh lệch điểm số kéo càng xa, anh nhìn chằm chằm đầu sỏ gây tội.

Trong lúc Vương Thiên Duệ gặp sơ hở, té ngã trên đất còn bị trật mắt cá chân, cuối cùng trận thi đấu kết thúc bởi chiến thẳng áp đảo bên phía Thẩm Thụy.

Khán đài.

"A a a a a Thẩm Thụy quá ngầu Thẩm Thụy trâu bò."

"Cho nên trước đó anh ta đang chơi chơi sao?"

"Tức giận đó, Vương Thiên Duệ thiếu chút nữa đánh trúng Tô Nguyên, tui cũng tức giận."

"Tô Nguyên hình như mới xuất viện hai ngày trước đó, thiếu chút nữa lại phải vào bệnh viện."

"Vận mệnh người đẹp luôn nhiều chông gai?"

"Phi phi phi đây không phải anh hùng cứu mỹ nhân sao"

......

Thẩm Thụy từ chối Lý Túc mời liên hoan, lý do người bạn nhỏ của anh vẫn đang ăn cơm bệnh, như cũ mang theo Tô Nguyên trở về phòng ngủ.

Màn tại sân bóng rổ được rất nhiều người quay lại, tập chí có người cắt nối video.

Từ lúc bắt đầu thi đấu lại như Phật hệ, cho đến giận dữ đá bay bóng, cuối cùng chính là làm ba ba dạy bạn làm người.

Hình ảnh #Ai bảo anh đánh đứa nhỏ nhà tui#.

Hiệu quả đối lập mãnh liệt, nóng đến nỗi vượt qua list bạn bè.

Trong lúc nhất thời nhanh chóng truyền đi trong khuôn viên trường.

Ngay cả Lâu Thời Tấn cũng thu được, hắn ta nhìn chằm chằm thân ảnh Tô Nguyên thật lâu, mở WeChat nhắn tin.

【 Lâu Thời Tấn 】: Hôm nay cậu đi xem thi đấu bóng rổ? Trên video chính là cậu sao?

Cùng với gửi video đó qua.

Tô Nguyên nhìn TV chờ cơm, nhận được tin nhắn cho rằng anh ta lại muốn hẹn ăn.

Rốt cuộc khai giảng sắp hai tuần, lại chưa từng gặp mặt bạn trai mình, ít nhiều có chút không thể nào nói nổi.

Học kỳ này Lâu Thời Tấn tiếp nhận công ty con trong nhà, cả trường cũng không đến, chỉ tham gia thi cuối kỳ, cơ hội gặp mặt cũng ít đi.

【 Tô Nguyên 】: Là tôi.

Lâu Thời Tấn rất muốn nói gần nhất cậu không gặp hắn, là vì Thẩm Thụy sao? Nhưng hắn nhịn xuống, Tô Nguyên là người đầu tim hắn, hắn luyến tiếc.

【 Lâu Thời Tấn 】: Cậu đi xem Thẩm Thụy thi đấu sao? Cậu ta đánh bóng rổ không tệ, bạn cậu sao?

【 Tô Nguyên 】: Không phải

Lâu Thời Tấn mới vừa nhẹ nhàng thở ra, đã bị câu nói tiếp theo đông cứng tại chỗ.

【 Tô Nguyên 】: Tôi trọ ở trường, cậu ấy là bạn cùng phòng mới của tôi.

【 Lâu Thời Tấn 】:......

【 Lâu Thời Tấn 】: A Nguyên, cậu sao đột nhiên trọ ở trường? Không được, điều kiện ký túc xá quá kém, bên cạnh trường học có căn hộ, ba phòng ngủ hai phòng khách rất rộng rãi, cậu chuyển đến đó đi.

【 Tô Nguyên 】: Không cần.

Lâu Thời Tấn đau đầu muốn nứt, Thẩm Thụy là người thừa kế tập đoàn Thịnh Thế, là sự tồn tại mà toàn bộ Lâu gia đều chỉ có thể nhìn lên tồn tại, không giao hảo cũng tuyệt đối không thể đắc tội.

Nhưng hắn không có biện pháp gì với Tô Nguyên, chỉ có thể cho người điều tra vị trí ký túc xá trước.

Buổi sáng ngày hôm sau, Lâu Thời Tấn xách theo mấy hộp đồ bổ, đứng trước cửa phòng ngủ nghiên cứu sinh số 1212.

Hành lang người đến người đi, có người chụp hạ bờ vai hắn, "Này người anh em đừng gõ, Thẩm Thụy không cho người khác gõ cửa cậu ta."

"Tôi tìm Tô Nguyên."

"... Vậy cậu càng không cần gõ cửa, tui kiến nghị cậu gọi điện thoại cho Tô Nguyên, để cậu ấy mở cửa."

Lâu Thời Tấn: "......" Mấy người này rốt cuộc bị sao vậy?

Két —— cửa mở.

Giữa chân mày Thẩm Thụy lạnh nhạt, mắt hàm không vui, bộ dạng Thanh Dục Minh Hoa không lý do mang nhiều phần lạnh lẽo, rõ ràng mặc đồ học sinh bình thường, để lộ tia cao ngạo không thể leo tới.

Anh biết người ở cửa, bạn trai Tô Nguyên, loại ngoại tình còn dám tìm tới cửa.

Lâu Thời Tấn chưa từng nghĩ Thẩm Thụy sẽ mở cửa, trong lòng cắn răng cũng chỉ có thể lễ phép mỉm cười, "Xin chào, tôi tìm Tô Nguyên, tôi là bạn..."

"Tô Nguyên không ở đây," Thẩm Thụy đánh gãy lời nói kế tiếp của hắn, "Cậu ấy có một lớp, cậuvào đi."

Nghiêng người cho người vào cửa, theo đó đem cửa đóng lại.

"Cậu tìm cậu ấy có chuyện gì?"

Phòng trong rất sạch sẽ ấm áp, cửa phòng ngủ không đóng, mơ hồ nhìn đến hai chiếc giường đồng dạng, trong phòng bếp giống như đang hầm thuốc bổ.

Hương vị này Lâu Thời Tấn rất quen thuộc, ông hắn thích hầm linh chi cùng nhân sâm, hy vọng kéo dài tuổi thọ.

"Tô Nguyên mấy ngày hôm trước sinh bệnh, tôi đến thăm em ấy hết bệnh chưa, thuận tiện mang cho em ấy chút đồ bổ."

Thẩm Thụy cười nhạo, "Cậu cầm về đi, thứ được con người nuôi dưỡng căn bản vô dụng."

Thăm bệnh chỉ là lấy cớ. Lâu Thời Tấn từ trong nhà tùy tiện xách mấy hộp, nghĩ cho Tô Nguyên ăn vặt bình thường, không nghĩ sẽ bị cười nhạo.

"Cảm nhẹ mà thôi, đồ hoang dã dược hiệu quá mạnh, cơ thể không hấp thụ được."

Thẩm Thụy trực tiếp dẫn hắn đến phòng bếp, mở nắp nồi hầm, thần sắc nhàn nhạt nói, "Hai ngày trước nằm viện, tôi hỏi bác sĩ,chính họ yêu cầu cần bổ sung dược liệu."

Nồi hầm tuy nhỏ, nhân sâm cắt miếng bên trong lại rất lớn, vừa thấy đã biết có niên đại lớn, giá trị rất xa xỉ.

"Cái gì!!"

"Nằm viện? Em ấy không phải bị cảm bình thường sao??"

**

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Thụy: Mua mua mua đem núi nhân sâm kia mua, để Nguyên Nguyên bảo bối của tôi ăn.

Tô Nguyên: Phải ăn ngon miệng Orz...

Tháng đổi năm dời thuốc không thể dừng nha, người thích bên cạnh cả ngày lẫn đêm thật thích quá hì hì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro