Chương 6: Video call với cha ở quê/ Vợ kế của cha lộ vú lộ lồn...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Video call với cha ở quê/ Vợ kế của cha lộ vú lộ lồn/ Bị ông thông gia nhìn thấy sạch/ Dục vọng bắt đầu

Dưới sự chăm sóc "hết mình" của con dâu Quý Thanh, tinh thần và thể xác Chương Thuấn được đề cao gấp trăm lần, rất nhanh đã hồi phục. Chẳng bao lâu sau đã tháo thạch cao xuất viện.

Phải nói rằng Chương Nguyên cũng càn rỡ, ngay cả ba mình xuất viện cũng từ chối đi đón, lý do bận rộn, không có thời gian bay về, thật sự chứng thực cho cái danh xưng "bất trung bất hiếu" của mình.

Tuy nhiên Quý Thanh không thèm để ý đến những thứ này. Lão chồng Chương Nguyên không về cũng tốt, tránh gã lại quấy nhiễu tháng ngày vui vẻ của mình và ba chồng.

Dạo này hai người ở chung càng thêm to gan, cứ hễ thấy nhau là lao vào làm. Để thuận tiện, Quý Thanh ở nhà thậm chí còn chẳng mặc quần áo đứng đắn, chỉ mặc một chiếc áo thun trắng của Chương Thuấn, hai chân để trần. Áo thun mỏng dính, ngay cả núm vú cũng không che được, không kiêng nể gì lồi lên, vạt áo vừa khéo che đến nửa mông, bên dưới tự nhiên cũng để mở.

"Ưm ~ ba chồng, kem có ngon không ~" Mới sáng sớm Quý Thanh đã đút con cặc còn chưa "tỉnh ngủ" của Chương Thuấn vào lồn mình. Hai người mặt đối mặt ngồi trên sô pha, chương Thuấn phết kem lên vú Quý Thanh: "Ngon! Đặc biệt là quả dâu tây này..." Chương Thuấn cắn núm vú đỏ tươi: "Vừa to vừa cứng, quá ngon!"

"Lưu manh! "Quý Thanh ôm cổ ba chồng, lại nhét bộ ngực vào miệng hắn.

"Reng reng..." Điện thoại di động của Quý Thanh đột nhiên vang lên.

Y cầm lấy nhìn, phát hiện cha mình video call.

Quý Thanh lúc này đang xằng bậy cùng ba chồng, lá gan trở nên lớn hơn, cũng không kiêng kỵ gì bấm chấp nhận nghe máy.

"Alo, Thanh Thanh à! Con có nghe thấy cha nói không?" Trong màn hình xuất hiện một khuôn mặt nông dân chân phác, chính là cha của Quý Thanh, Quý Quốc Bân.

"Alo, cha, sao cha có biết dùng video call rồi?" Quý Thanh kinh ngạc. Từ nhỏ y đã sinh ra ở nông thôn, thi đại học mới là lần đầu được ra khỏi Tỉnh. Những gia đình nghèo cắm rễ bao đời trên mảnh đất quê, có điện thoại di động phổ cập đã rất thời thượng, sao còn hiểu được cách liên lạc thông thường của dân thành thị chứ.

"Không phải có anh Tiểu Nhan của con giúp cha sao! Nói là có thể trực tiếp nhìn thấy mặt nhau nên cha cứ thử một lần... Ôi, Thanh Thanh, lâu rồi không gặp, sao con được nuôi trắng nõn vậy."

Cả đời Quý Quốc Bân trồng hoa màu, không có văn hóa gì, dân quê, vừa hai mươi tuổi đã cưới mẹ Quý Thanh. Lúc ấy mẹ Quý Thanh sinh ra một đứa con song tính hiếm gặp như Quý Thanh, có lẽ đặt ở thành phố tương đối cởi mở của nước C thì không đáng nhắc tới, nhưng trong ngôi làng đổ nát nhỏ bé của Quý Quốc Bân thì đây chính là chuyện kinh thiên động địa. Lập tức bị lan truyền huyên náo. Mẹ Quý Thanh chịu không nổi lời ra tiếng vào, không bao lâu sau liền chạy theo người ngoài Huyện. Quý Quốc Bân thương Quý Thanh vừa cai sữa không ai chăm sóc, cũng bởi vì là con trai con vàng con trai bạc của mình, tự nhiên độc thân nuôi con khôn lớn. Cũng may Quý Thanh có tiền đồ, thi đậu đại học. Sau đó, y rất ít khi về nhà, đặc biệt là sau khi kết hôn, ngoại trừ hàng tháng thường xuyên gửi tiền về cho cha thì hai cha con rất ít khi gặp mặt.

Thế nên Quý Quốc Bân liền khó hiểu, lúc trước Quý Thanh vàng vọt xanh xao, mông không được mấy lạng thịt sao lại biến thành như bây giờ. Lhuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ửng hồng, nhất là cặp mắt kia, cứ như đang nịnh nọt quyến rũ người khác vậy?

"A ~ đừng cắn mạnh quá ~" Quý Thanh nhẹ giọng rên rỉ, Quý Quốc Bân nghe vậy càng thấy kỳ quái hơn: Sao giọng con trai mình lại kêu nũng nịu mềm chảy nước thế nhỉ?

Quý Thanh trông thấy vẻ mặt khó hiểu của cha, vội vàng tìm cớ: "À... Chuyện này, không phải con ở thành phố lớn sao, thức ăn ngon, trời không nắng gắt như ở quê mình, tự nhiên là sẽ trắng thôi..."

"Ồ, haha, trắng thì tốt rồi! Nhìn có sức sống hơn hẳn."

"Vâng..." Sự chú ý của Quý Thanh đều dồn cả vào núm vú bị ba chồng mút, không có hơi sức trả lời.

"Phải rồi, anh Tiểu Nhan của con hỏi con khi nào về thăm nhà? Lâu rồi nhà ta chưa được đoàn tụ. Dạo này trời sắp trở lạnh, đến lúc đó lại càng không muốn ra ngoài."

"Anh Tiểu Nhan...? "Quý Thanh suy nghĩ một hồi mới nhớ anh Tiểu Nhan chính là người tái giá mà cha cưới khi trước. Bởi vì lớn hơn Quý Thanh bảy tám tuổi, bối phận cũng không chênh lệch quá nhiều nên cứ gọi là anh.

Phải nói, Quý Quốc Bân – một tên nông dân có thể cưới được bậc mỹ nhân tư sắc như Khâu Nhan thì đúng là chiếm được của hời. Quý Thanh đã gặp anh ta vài lần, Khâu Nhan cũng như y, là người song tính. Theo lẽ thường mà nói, thôn họ ở vùng rừng rú hoang vắng, sao lại đột nhiên xuất hiện người song tính đây? Hơn nữa Quý Quốc Bân lại chẳng cần nghĩ ngợi, dứt khoát cưới anh qua cửa, đây cũng là điều khiến Quý Thanh khó hiểu hồi lâu. Nhưng dù sao đó cũng là hạnh phúc của cha, Quý Thanh cũng không tiện hỏi nhiều.

"Đúng vậy! Ngày nào anh Tiểu Nhan của con cũng nhắc tới con."

"Được rồi! "Quý Thanh dứt khoát quyết định. Có lẽ lâu rồi chưa về quê, cũng đến lúc quay lại thăm hỏi họ hàng: "Anh Tiểu Nhan đâu rồi ạ?"

"À ừm... "Quý Quốc Bân bên kia đột nhiên có chút chột dạ. Sao gã có thể nói cho con trai cưng rằng, vợ xinh đẹp đang chổng mông liếm cặc cho gã: "Anh Tiểu Nhan của con đang bận việc."

"Vâng... "Quý Thanh như nghĩ tới điều gì: "À cha ơi, bây giờ Chương Nguyên đang đi công tác nước ngoài, con cũng ngại đi xa một mình, hay con bảo ba chồng đi cùng con nhé?" Tay Quý Thanh cầm cặc của Chương Thuấn xoa nắn, trưng cầu ý kiến của cha.

"Ông thông gia à? Được được, bọn cha cũng lâu rồi chưa gặp, vừa khéo cùng nhau qua đây ôn chuyện."

"Vâng ~" Quý Thanh nghĩ đến việc trở về quê chắc chắn là gì không có gì thú vị, đúng lúc mang ba chồng về nghỉ phép, cũng có thể vụng trộm yêu đương bên ngoài giải toả cơn thèm.

"Thanh Thanh! Muốn để ba chồng đi cùng con sao?" Bàn tay to của Chương Thuấn xoa vú Quý Thanh, hỏi.

"Ghét ghê ~ ở bên ngoài chịch con... không sướng à?" Quý Thanh ghé sát tai Chương Thuấn, phả hơi thở vào tai hắn.

"Đứa nhỏ này!" Chương Thuấn bị chọc đến độ cứng luôn, lập tức đè Quý Thanh xuống.

"A ~ chậm một chút ~" Hai người lại bắt đầu một trận mây mưa ngọt ngào.

...

Vài ngày sau, Quý Thanh và ba chồng Chương Thuấn xuống máy bay, lại làm cuốc xe đường dài, trằn trọc suốt đường mới đến thôn quê hẻo lánh trong rừng.

"Cha ơi, con về rồi đây." Quý Thanh đứng trước cổng một căn nhà hơi cũ nhưng sạch sẽ, hô to.

"Cạch" một tiếng, cửa gỗ bị đẩy ra từ trong, Khâu Nhan ló đầu ra nhìn, có chút bối rối: "A... là Thanh Thanh à... sao lại đi cùng ba chồng... chờ anh một chút..."

"Không sao đâu ạ!" Quý Thanh tưởng Khâu Nhan muốn xách hành lý giúp mình, vội vàng kéo Khâu Nhan qua chỗ khác, bảo anh đừng làm. Không ngờ Khâu Nhan đứng không vững, cánh cửa đột nhiên bị mở ra, cảnh tượng trong phòng thoáng chốc bị hai người Quý Thanh Chương Thuấn thấy sạch.

Chỉ thấy khâu Nhan mặc độc một chiếc áo ba lỗ, bộ ngực cũng lớn ngang bằng Quý Thanh, hai núm vú đỏ tươi chín rục đương nhiên không thể bị quần áo che khuất, như muốn nhảy ra từ trong cổ áo gặp mặt mọi người. Đôi chân dài trắng nõn nổi bật trên nền đất sậm màu, cây gậy thịt rủ xuống cũng không che được cái lồn múp míp bị tên nông dân tưới tắm ngày đêm, bị chịch sưng như bánh bao, ngạo nghễ nằm giữa hai chân.

"A ~ ông thông gia ~ đừng nhìn!" Khâu Nhan không ngờ mình lại quên béng chuyện Chương Thuấn cùng theo Quý Thanh về. Bình thường mùa hè anh ta chỉ mặc quần áo thế này rồi làm việc trong nhà, Quý Thanh thấy vài lần cũng không nghĩ nhiều. Nhưng ông thông gia lần đầu gặp mặt lại thấy anh trong bộ dạng hở hang thế này, cho dù Khâu Nhan dâm đãng thành tính cũng ngượng chín mặt.

"À, tôi... "Chương Thuấn thấy dáng vẻ quyến rũ của Khâu Nhan đã muốn phun máu mũi, con cặc trong quần lót sưng tấy, lại ngại Quý Thanh ở đây, chỉ đành khom lưng để cây gậy của mình không dựng thẳng quá rõ ràng.

Hừ... Quý Thanh thu hết biểu hiện của Chương Thuấn vào đáy mắt, quả nhiên tên Chương Nguyên kia theo gen Chương Thuấn, không phải người một nhà không tiến vào một cửa, hai cha con đều không biết xấu hổ như nhau!

Chẳng qua y cũng không ghen ghét lắm, dù gì chính y cũng dâm không kém ai, có cặc đàn ông để chịch là được. Hừ hừ, mắt y nhướng lên, xem ra cuộc sống tương lai sẽ rất thú vị.

"Anh Tiểu Nhan ~" Quý Thanh kéo tay Khâu Nhan, khiến cổ áo ba lỗ trễ xuống, hai bầu ngực trắng nón lập tức bật ram đung đưa qua lại, lắc lư đến độ đáy lòng Chương Thuấn ngứa ngáy: "Ngực anh càng ngày càng lớn nha..."

"Úi, Thanh Thanh, em là gì vậy... Anh Tiểu Nhan còn muốn giữ thể diện mà!" Khâu Nhan giả vờ tức giận nhéo mặt Quý Thanh một cái. Anh cũng nhận ra Chương Thuấn không phải loại đứng đắn gì. Vừa rồi Quý Thanh và hắn cứ lén lút liếc mắt nhìn nhau, đầu óc nhanh nhạy như anh chợt nghĩ, không chừng đứa con riêng này đã lén lên giường cùng ba chồng. Nghĩ vậy, cái lồn múp míp của anh loáng thoáng có cảm giác kích thích.

Anh dứt khoát lắc lư bộ ngực, tiến đến bên cạnh Chương Thuấn, dùng bộ ngực khổng lồ tì lên tay hắn, nhiệt tình chỉ đường: "Ông thông gia chắc vất vả suốt đường rồi... qua đây nghỉ ngơi đi ~"

Quý Thanh nhìn thấu động cơ thầm kín của Khân Nhan, cũng hiểu được sự cẩn thận của anh. Ừm... Dù sao anh Tiểu Nhan cũng là người một nhà, huống chi ba chồng Chương thuận hầu hạ mình lâu như vậy, để hắn thoải mái làm loạn một chút cũng chẳng sao...

Hết chương 6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy