Chương 10: Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Phiên ngoại 4:

Thận Hành - Đại tướng quân đương triều gần đây rất phiền não.

Tiểu hoàng đế có niềm vui mới, đã lạnh nhạt hắn nửa tháng nay.

"Ha ha ha... ha ha ha..."

Tiểu hoàng đế khoác ngoại bào tướng quân trên người, hai má đỏ bừng bừng nằm ngửa trên long sàng, đặt tân hoan trong lồng ngực.

Tướng quân trốn sau bức bình phong, ngồi trên băng ghế cao không quá cẳng chân hắn - băng ghế quá thấp, chân lại quá dài, cho nên thoạt nhìn tướng quân có chút đáng thương.

Tiểu hoàng đế ôm một con mèo Ly Hoa còn nhỏ, lăn qua lăn lại trên giường, thỉnh thoảng ghé sát vào tai mèo nhỏ thì thầm điều gì.

Tiếng trêu chọc đùa giỡn không dứt bên tai, Tướng quân ngửa mặt lên trời thở dài: "Vương các lão, ông đúng thật là..."

Nửa tháng trước, thời điểm Vương các lão bẩm tấu thấy được dấu hồng trên xương quai xanh Hoàng đế, ông suýt chút nữa tắt thở, ngày thứ hai liền đưa Ly Hoa Miêu nhặt được tiến cung.

Vương các lão đã sớm buông xuống chuyện con nối dõi, nhưng nhìn tướng quân vây quanh tiểu hoàng đế lại ngứa mắt vô cùng. Ngày đó sau khi về nhà dốc lòng tính toán, quyết tâm làm bức tường chắn của tướng quân.

Tâm tư nhỏ của Vương các lão, đại tướng quân cũng biết.

Hắn chinh chiến sa trường, trên người khó tránh khỏi mang theo tính máu chiến.

Đám động vật nhỏ trời sinh có thể cảm nhận được sự nguy hiểm toả ra từ nhân loại, gặp phải người có tính khí táo bạo sẽ lập tức tránh né chín mươi dặm, càng đừng nói là tướng quân đã từng tự tay giết hàng vạn quân địch.

Bé mèo Ly Hoa khi ở bên cạnh tiểu hoàng đế thì hoạt bát đáng yêu, phô trương uy thế, ôm ôm hôn hôn, nhưng chỉ cần tướng quân dựa vào gần một chút, mèo nhỏ lập tức cứng ngắc, run lẩy bẩy rơi lệ.

Tiểu hoàng đế ôm mèo: "Mèo méo meo ~"

Tướng quân đến gần mèo: "... này ... này...haizz"

Tiểu hoàng đế bị con mèo này mê hoặc đến thất điên bát đảo, trong mắt đều là bộ dáng đáng thương của nó, lúc này giơ tay ấn lên ngực đại Tướng quân: "Đừng dọa nó."

Trời đất chứng giám.

Hắn không có mặc áo giáp, tay không cầm lợi kiếm mà là gậy trêu mèo, gương mặt cũng anh tuấn tiêu sái suất khí bức người... Chỗ nào dọa người chứ?

Đáng tiếc, nhưng mà mèo không ưa tướng quân.

Màn đêm buông xuống, trong lòng tướng quân dấy lên một tia hi vọng: Mấy ngày trước đây, mỗi lần đến thời điểm này, con mèo kia đều sẽ nhảy xuống giường, vùi vào ổ mèo đã chuẩn bị kĩ càng,thoải mái trong góc. Mà tướng quân cũng có thể đoạt lại tiểu hoàng đế cùng cái giường của mình.

Nhưng hôm nay mãi đến tận đêm khuya, mèo vẫn luôn vùi trong ngực tiểu hoàng đế, một chút ý tứ rời đi cũng không có.

Có giường mà không thể quay về, có Tiểu hoàng đế mà không thể ngủ cùng.

Tướng quân ôm một cái chăn mỏng trải ở tháp ngoài, cứng rắn nằm trên đó, trong miệng đọc thầm: Một Vương các lão, hai Vương các lão, ba Vương các lão...

Có tiếng bước chân nhẹ nhàng từ xa lại gần.

Tướng quân mở mắt ra đưa tay kéo, đúng lúc ôm lấy tiểu hoàng đế chân trần lên giường.

Tướng quân sờ mặt y: "Sao ngươi lại tới đây, mèo ở đâu rồi?"

Tiểu hoàng đế cười đắc ý. Từ trong ngực lôi ra một con mèo nhỏ đang ngáp: "Đây này!"

Mèo nhỏ miễn cưỡng liếc mắt nhìn tướng quân một cái, không run lên, không cứng đờ, một chút thần sắc sợ hãi đều không có.

Tướng quân chống đỡ thân mình, nhẹ nhàng sờ sờ lỗ tai mèo nhỏ: "Nó không sợ ta sao?"

Tiểu hoàng đế nắm lấy móng vuốt nhỏ của Ly Hoa Miêu, vỗ vỗ cằm đại Tướng quân: "Ta thật vất vả mới thân thiết cùng nó, mỗi ngày mặc y phục của ngươi ôm nó lấy lòng, cho nó quen thuộc mùi vị ngươi. Ngươi xem, hiện tại nó chẳng sợ ngươi nữa này."

"Bệ hạ anh minh." Tướng quân ôm vai tiểu hoàng đế, hôn lên trán y, "Nhưng ngươi mặc y phục ta rất dễ bị ngã."

"Không bằng cởi ra."

Ba ngày sau, tiểu hoàng đế ôm mèo cùng tướng quân đến phủ các lão cảm tạ.

Vương các lão từ thư phòng đi ra, thấp thoáng thấy hai người ghé vào một chỗ ngọt ngọt ngào ngào.

Đến càng gần thì nghe thấy tiểu hoàng đế ôm Ly Hoa Miêu nhìn tướng quân học mèo gọi: "meo..."

Tướng quân vừa sờ sờ đầu tiểu hoàng đế, vừa xoa xoa đầu con mèo nhỏ: "Vương các lão, ngài đưa tới một con mèo thật biết điều, rất dính người, rất tốt."

Vương các lão: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro