Thần phục II ~ Chương 30+31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 30

Huynh đệ (thượng)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Tham dự ''Bắt nhịp cảm xúc" mang đến cho Trác Duyệt càng nhiều thuận lợi. Cậu cùng với ngôi sao nữ Tôn Hân Hân nói chuyện yêu đương trên truyền hình giống như truyện cổ tích của vương tử và công chúa, khuynh đảo rất nhiều rất nhiều tâm tư thiếu nữ. Ngoại trừ chương trình này cố định một tuần quay một lần, cậu còn nhận được một bộ phim truyền hình, tranh thủ lúc rảnh liền chụp bìa tạp chí, quay quảng cáo, gặp mặt hội fans, lịch trình dày đặc dọa người.

Giới giải trí cũ mới thay đổi phi thường nhanh, tầng tầng lớp lớp những người mới như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vị trí dưới chân các tiền bối, chỉ chờ cơ hội được thay vào đó. Không ai có thể có một đời thẳng tắp đầy hoa hồng. Cho nên đạo lý thừa dịp rèn sắt khi còn nóng này, tất cả nghệ nhân đều biết. Đặc biệt đối với nghệ nhân đã từng bị lãng quên như Trác Duyệt, càng rõ ràng cơ hội này đáng quý biết bao. Thời điểm bận rộn nhất cậu một ngày cơ hồ chỉ ngủ hai giờ. Nhưng thần thái lúc nào cũng sáng láng mỉm cười, trong công tác vẫn luôn duy trì trạng thái tốt nhất. Thời điểm ở chung với người khác cậu không còn giữ bộ dáng thanh lãnh kiêu ngạo trước đây, đối với ai cũng đều nói nói cười cười. Chờ đến khi toàn bộ công việc kết thúc, mới một thân mệt mỏi nhắm mắt trong xe hoặc mê man ngủ trên phi cơ.

Lâm Huy có chút lo lắng, bởi vì Trác Duyệt càng ngày càng trầm mặc. Khoảng thời gian ở chung này, Lâm Huy biết Trác Duyệt cũng không phải là người giỏi thân cận với người khác, những lúc thân thiện kia thực ra đều là diễn trò. Vậy nên khiến cậu càng mệt, giống như dây cung bị căng trong thời gian dài, vẫn cố hoàn thành mọi hoạt động trong lịch trình. Công ty cho cậu xe riêng và một đội ngũ nhân viên bao gồm người giúp việc, thợ trang điểm, và người đại diện, thời điểm không có công việc cậu cơ hồ không nói một lời, ngay cả trao đổi với bọn họ cũng ít đến mức đáng thương. Lâm Huy đem tình huống phản ánh cho Thẩm Lạc, cô gọi một cuộc điện thoại cho Trác Duyệt, hỏi thăm có cần giảm bớt lịch trình hay không. Trác Duyệt lập tức bác bỏ, nói mình chỉ là thiếu ngủ nên không có tinh thần, ngủ một giấc liền tốt. Lâm Huy đứng một bên sầu lo nhìn cậu, cũng không biết nên làm gì mới tốt.

Chuyện phát sinh ngoài ý muốn là lúc đang quay ''Bắt nhịp cảm xúc'', vốn nên là quay lại cảnh hai người ngọt ngào thân mật làm cốc gốm sứ ở xưởng gốm nghệ thuật, sau khi nung xong thì tặng cho đối phương.

Trác Duyệt đứng dậy muốn lấy cái cốc trong tay Tôn Hân Hân, bỗng nhiên một trận choáng váng mê muội ùn ùn kéo tới, trước mắt cậu bỗng tối đen, té xỉu trên mặt đất, cái cốc cũng rơi xuống vỡ tan.

Tin tức cậu đang ghi hình thì bị té xỉu lan truyền rất nhanh, không ít phóng viên và fans tụ tập trước cửa bệnh viện chờ tin tức. Hai giờ sau, Hoa Thịnh chính thức phát biểu, Trác Duyệt bởi vì tụt huyết áp mà hôn mê, trước mắt nằm viện quan sát. Fans nhất quyết không tha, mắng Hoa Thịnh không thương nghệ nhân, khiến Trác Duyệt quá độ mệt nhọc đến nỗi té xỉu.

Thời điểm Phương Minh Diễn chạy tới phòng bệnh, Trác Duyệt dĩ nhiên đã tỉnh lại, tựa vào đầu giường nghỉ ngơi, nói cái gì với Thẩm Lạc, thấy anh đẩy cửa tiến vào, ngẩn ra.

"Lâm Huy, cậu theo tôi đi hỏi lại tình hình của Trác Duyệt với bác sĩ, vừa rồi nghe không rõ." Thẩm Lạc lấy cái cớ sứt sẹo, liên tục nháy mắt với Lâm Huy, hai người đồng loạt lánh ra ngoài.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ.

Trác Duyệt mặc áo bệnh nhân, trên mặt có một tia mất tự nhiên, cậu hơi mím môi nói: "Thêm phiền toái cho anh rồi."

"Đúng vậy." Nam nhân cởi áo khoác dài màu đen, tùy ý vứt trên sa lông, tự giễu nói: "Tốn công tốn sức vì cậu còn bị fans của cậu quở trách, nói tôi vì kiếm tiền không ngừng áp bức ngược đãi cậu, không cho cậu ăn không để cậu ngủ. Bản thân tôi còn không biết nguyên lai tôi là ông chủ ác độc xấu xa như vậy."

"Xin lỗi." Trác Duyệt có chút áy náy: "Tôi không nghĩ sẽ như vậy...... Tôi chỉ chưa kịp ăn điểm tâm......"

"Được rồi." Phương Minh Diễn ngồi xuống ghế tròn bên giường, cầm lấy quả quýt đặt ở đầu giường, lột vỏ: "Cho cậu nghỉ một tuần."

Trác Duyệt kinh ngạc: "Tôi còn có phim truyền hình và quảng cáo."

"Nếu cho cậu ngày nghỉ, tôi sẽ phụ trách sắp xếp tốt mấy vấn đề này. Cậu không cần bận tâm." Nam nhân quét mắt liếc nhìn cậu: "Cho cậu ngày nghỉ là dùng để nghỉ ngơi, nếu để tôi biết được cậu không an phận......"

Nói đến đoạn này, tầm mắt thâm trầm mang theo cảm giác áp bách đột kích, Trác Duyệt hơi mím môi, cúi đầu tránh đi ánh mắt đó: "Tôi sẽ nghỉ ngơi thật tốt, cám ơn Phương tổng."

Trác Duyệt ngủ tròn hai ngày.

Khoảng thời gian trước đó, mỗi ngày sinh hoạt giống như một cuộc chiến, đến nỗi mỏi mệt không chịu nổi, hiện tại rốt cuộc có cơ hội nghỉ một chút, cả người đều thả lỏng, chỉ cần giống như con gấu ngủ đông, nằm trên giường không muốn xuống, ba bữa đều do trợ lý đưa tới cửa.

Sau bữa tối thứ ba, Lâm Huy ngồi xuống hàn huyên với cậu một lát. Trước đây, Trác Duyệt cơ hồ không nguyện ý nói chuyện khiến Lâm Huy lo lắng. Lâm Huy làm nghề này đã lâu, rất rõ ràng mấy ngôi sao cười nói trước mặt người khác này thừa nhận bao nhiêu áp lực lớn, trong đó có một số bị trầm cảm thập phần nghiêm trọng, không thể không dùng lượng thuốc lớn. Hiện nay tinh thần Trác Duyệt khoan khoái không ít, cũng nói nhiều hơn chút chút.

Hai người nói đến bộ phim mới, di động vang lên. Trác Duyệt nhìn tên người gọi đến, ngẩn ra, đứng dậy đến bên cửa sổ tiếp điện thoại, nói không đến hai câu liền cúp máy, dặn Lâm Huy: "Giữa trưa 11h ngày mai qua đây đón anh."

"Có xã giao?"

"Ăn một bữa cơm với em trai anh. Không cần gọi bọn lão Dương, cậu đưa anh đi là được rồi."

Lâm Huy gật gật đầu.

Lâm Huy luôn luôn đúng giờ, mười một giờ ngày hôm sau liền chờ dưới khu chung cư. Trác Duyệt mang khẩu trang, mặc áo lông kín mít xuất hiện, bảo Lâm Huy đưa cậu đến khách sạn Kim Loan.

Khách sạn này cùng lắm chỉ bốn sao, vị trí không đẹp, trước đây cảnh sát từng bắt được không ít ổ đánh bạc ở chỗ này, gần đây sinh ý càng xuống dốc không phanh. Lâm Huy khuyên nhủ: "Nơi này có chút... Anh Trác Duyệt, muốn hẹn đối phương đổi nơi ăn cơm hay không?"

"Cậu ta không nghe anh đâu." Trác Duyệt cười khổ một chút: "Đã lâu không liên hệ, khó có khi cậu ta chủ động hẹn anh ăn một bữa, nếu đòi đổi địa điểm, phỏng chừng cậu ta sẽ không bao giờ chủ động gọi điện thoại cho anh nữa."

"Hình như rất ít khi nghe anh nhắc tới cậu ta."

"Tụi anh không hay liên hệ, cậu ta từ nhỏ đã rất ghét anh rồi."

"Tại sao lại như vậy?"

"Một kẻ xa lạ đột nhiên xen vào nhà mình, đoạt đi nhiều thứ nguyên bản thuộc về mình, vô luận bao nhiêu, trong mắt cậu ta đều không thể tha thứ."

Lâm Huy không biết nên nói gì cho phải, thở dài, dừng xe trước cổng khách sạn, nói: "Em chờ bên dưới, Anh Trác Duyệt nhớ phải coi chừng, vạn nhất có vài con chó mũi thính chụp được ảnh của anh, rồi lại viết loạn thì không tốt."

Trác Duyệt đáp lời, xuống xe.

——

CHƯƠNG 31

Huynh đệ (hạ)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Lần gặp mặt cuối cùng giữa cậu và Trác Hải là lễ Giáng Sinh năm trước, đối phương tìm cậu muốn lấy năm vạn đồng. Từ khi Trác Duyệt trở thành nghệ nhân, đối phương luôn không ngừng hỏi cậu đòi tiền. Đối với vấn đề của đứa em trai này, Trác Duyệt cảm thấy thực khó xử. Cậu cảm kích bố mẹ nuôi, nên cho tiền Trác Hải cũng rất hào phóng, cơ hồ là xin gì được nấy. Nhưng Trác Hải không có công việc ổn định, mỗi ngày ở bên ngoài cũng không biết làm cái gì, cậu có tâm khuyên nhủ, mỗi lần vừa mở miệng liền bị đối phương dùng khẩu khí không lạnh không nóng ngắt lời. Sau này cậu bị xuống dốc, cha nuôi lại thiếu nợ, Trác Hải rốt cuộc không tìm cậu nữa. Dãy số ban nãy cũng đã vứt xó, ngay cả cha mẹ cũng không liên hệ được với hắn.

Từ trước đến nay, điện thoại của Trác Hải luôn luôn vào thẳng chủ đề — đòi tiền, mà lần này lại không giống, hắn một chút cũng không nói đến tiền nong, hơn nữa thái độ ôn hòa không ít. Thang máy tới tầng ba, cửa vừa mở liền thấy Trác Hải. Vóc dáng cao gầy, mặc áo da màu đen, cái kính đen siêu to che khuất nửa khuôn mặt, đứng bên cạnh hắn còn có một nam nhân cường tráng, hai người tựa hồ muốn nói cái gì, thấy hắn không hẹn mà cùng dừng lại.

"Anh." Trác Hải nhếch môi đi tới, một tay đặt lên bờ vai cậu, nói: "Đã lâu không gặp."

Trong ấn tượng của cậu, hắn chưa từng xưng hô như vậy với mình, đáy lòng Trác Duyệt nhảy lên một loại cảm giác bất an, tầm mắt dừng trên cái người không nhúc nhích kia, hỏi: "A Hải, vị này là?"

"Đây là bạn em cùng đến dùng cơm." Trác Hải ôm lấy bờ vai của cậu đi tới phòng ăn riêng: "Hai anh em mình ăn cơm rất vắng vẻ, em gọi vài người bạn cùng tới tạo náo nhiệt. Bọn họ đều không tin anh là anh trai em, em muốn làm cho bọn họ mở mắt."

"A Hải...... Anh không thích hợp xuất hiện ở những nơi như vậy, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm riêng tư, được không?" Trác Duyệt ngừng bước, có chút khó xử nói.

Trác Hải buông cậu ra, cười lạnh châm chọc nói: "Em thấy hình như anh không muốn ăn cơm với em đi?"

"Không phải......"

Nói còn chưa dứt lời liền bị cắt ngang: "Được rồi, tôi đã hiểu. Anh là đại minh tinh tôi là côn đồ. Anh xem tôi không bằng anh cũng phải thôi. Cũng đúng, Trác Hải tôi có thể có loại bạn bè gì a? Cùng anh ăn cơm, tất nhiên không xứng a?" Nói xong hắn xoay người rời đi.

"A Hải!" Trác Duyệt nóng nảy, giữ chặt cánh tay hắn nói: "Em biết anh không có ý tứ này, chúng ta là anh em, không có cái gì xứng hay không xứng."

Mặt Trác Hải bị cái kính đen kia che khuất, không nhìn ra biểu tình, trầm mặc một lát, hỏi: "Bữa cơm này, anh có ăn hay không?"

"Đi thôi."

Đẩy ra cửa phòng ăn riêng, mùi khói thuốc lá đập vào mặt khiến Trác Duyệt nhíu mi.

Trên chiếc cái bàn tròn to lớn chỉ có bốn người ngồi, còn có hai nam nhân thân hình vạm vỡ đứng một bên, trên cổ và cánh tay đều có hình xăm màu xám xanh, tầm mắt nhìn chằm chằm Trác Duyệt khiến tay chân cậu có chút phát cương. Nam nhân cường tránh vẫn đi theo bọn họ không bước vào, xem ra là đứng canh ngoài cửa.

Người ngồi ở chủ vị tầm bốn mươi tuổi, trên cổ đeo một đống dây xích vàng ròng, hai ngón tay kẹp thuốc lá, thản nhiên phun ra một ngụm khói, khóe miệng cong lên nói: "Ngồi đi. Không nghĩ tới, nhóc này cư nhiên còn có một người anh trai là ngôi sao."

"Anh mời ngồi." Thanh âm Trác Hải thấp xuống vài phần, đẩy Trác Duyệt ngồi bên cạnh người nọ, chính mình ngồi bên cạnh cậu. Lúc này hắn bỏ kính đen xuống, lộ ra cả khuôn mặt, Trác Duyệt nhìn thấy đôi mắt hắn xanh tím tụ huyết, kinh hãi nói: "Mặt của em sao lại......"

"Không cẩn thận xô xát ." Sắc mặt Trác Hải xấu hổ nhìn thoáng qua người ngồi ở chủ vị, nói: "Vị này là Hoàng tổng, em là thủ hạ làm việc cho ngài ấy. Hoàng tổng vẫn luôn chiếu cố em, ba vị này đều là chủ quản trong công ty."

Trác Duyệt cũng không biết Trác Hải có công việc, xem vết thương trên mặt kia tất nhiên là bị người đánh, hơn nữa rất có khả năng bị chính những người trước mắt này động thủ. Trác Hải gọi cậu đến đây, khẳng định là nợ tiền người ta. Cậu đè xuống bất an trong lòng, cố gắng tự nhiên nói: "Chào các vị, tôi là anh trai A Hải, ta gọi là Trác Duyệt."

Nam nhân tùy tay búng tàn thuốc, khóe miệng hơi cười, tầm mắt hắn nhìn cậu giống như con rắn nhìn chằm chằm con mồi, trần trụi trắng trợn, tràn ngập dục vọng, khiến tóc gáy Trác Duyệt đều dựng đứng lên. Xích Vàng dập tắt tàn thuốc, nói: "Tôi có thấy cậu trên TV. Hai anh em các cậu không giống nhau chút nào, bộ dạng cậu có thể nói là tinh xảo hơn Trác Hải rất nhiều."

Ngôn từ lộ liễu như vậy khiến bất an dưới đáy lòng Trác Duyệt càng lúc càng nhiều, cậu kiên trì cười làm lành nói: "Cám ơn Hoàng tổng cho tới nay chiếu cố A Hải, em ấy còn tuổi trẻ nông nổi không biết nặng nhẹ, nếu có chỗ nào phạm sai, còn thỉnh ngài giơ cao đánh khẽ, khoan dung tha thứ."

"Ngồi trên bàn rượu lại ngay cả ly rượu cũng không bưng lên, lời cảm tạ này của cậu có phải thiếu chút thành ý hay không?" Nam nhân tóc vàng trẻ tuổi ngồi đối diện bỗng nhiên mở miệng.

Trác Duyệt lộ vẻ xấu hổ, biểu tình thập phần thành khẩn nói: "Vốn hẳn là nên kính Hoàng tổng một ly, thế nhưng chiều nay tôi còn có buổi ghi hình, thật sự không uống được. Ngài cũng biết chúng tôi làm nghề này, chụp không tốt liền không có cơm ăn. Sau này em có làm ông chủ, đến lúc đó sẽ cung kính ngài."

Xích Vàng cười một tiếng: "Làm nghề các cậu khó khăn, làm nghề chúng ta cũng không dễ dàng. Em trai cậu đắc tội với người ta trên đường, chạy đến chỗ tôi xin bảo hộ, tôi hảo tâm thu lưu hắn, để hắn giúp ta làm việc. Kết quả hắn lại nhổ lông chim, cất tiền vào hầu bao của mình đi ăn chơi." Hắn dùng cặp mắt tam giác kia nhìn chằm chằm Trác Duyệt, hỏi: "Cái này gọi là gì? Ăn cây táo, rào cây sung?"

Trác Duyệt hơi mím môi, nói: "Hoàng tổng, em ấy cầm của công ty bao nhiêu tiền, tôi sẽ nghĩ biện pháp trả tiền cho......"

"Tiền thứ này, không trọng yếu." Xích Vàng ngắt lời cậu, dập tắt đầu mẩu thuốc lá trong gạt tàn, nói: "Nghề của các cậu có quy củ của các cậu, nghề của chúng ta, cũng có quy củ của chúng ta. Loại chuyện này vốn phải chặt tay, sở dĩ cánh tay của em trai cậu còn nguyên vẹn trên người hắn, là vì hắn đã hứa sẽ dùng thứ khác để trao đổi." Nam nhân như cười như không nhìn cậu: "Hiện tại cậu cũng hiểu, vì sao hắn gọi cậu tới đây."

Sắc mặt Trác Duyệt tái nhợt, quay đầu nhìn Trác Hải ngồi bên cạnh. Tầm mắt đối phương rụt lại, quay đầu sang chỗ khác.

Tâm cậu chìm xuống, cương ngạnh nói: "Hoàng tổng, toàn bộ tiền em ấy lấy tôi có thể trả lại cho ngài, hoặc là ngài muốn thu lãi cũng được......"

"A Hải, anh trai ngươi chạy tới đây cứu ngươi, ngươi lại không kính hắn một ly sao?" Xích vàng không để ý đến cậu, chuyển hướng Trác Hải, híp mắt nói.

Trác Hải nghe nói vậy, giống như bị điện giật đứng dậy, lấy ly rượu đầy nhét vào tay Trác Duyệt, sau đó cầm lấy ly của mình, nói: "Anh, em kính anh."

Trác Duyệt tâm như đao cắt, ánh mắt thẳng tắp nhìn hắn tràn đầy thất vọng vỡ vụn, từng câu từng từ nói: "Trác Hải, em sao có thể làm ra chuyện như vậy?"

Trác Hải né tránh tầm mắt của cậu, ngửa cổ uống hết ly rượu của mình, mắt nhìn về hướng chủ vị, nói:"Nâng cốc, một lát nữa...... có thể sẽ dễ chịu hơn một chút."

Trác Duyệt tức giận cực kỳ, hung hăng hất ly rượu lên người hắn, rượu vang bắn tung tóe đầy mặt Trác Hải. Cậu vừa đứng dậy liền bị hai nam nhân đứng sau đè lại, trong đó một tên thò tay vào túi áo cậu, cầm lấy điện thoại di động.

Trác Duyệt bị đặt trên ghế không thể nhúc nhích hô to: "Buông ra! Các ngươi đây là phạm pháp!"

Xích vàng đi đến trước mặt cậu, bàn tay còn vương mùi khói sờ nắn khuôn mặt cậu, nói: "Nếu Trác đại minh tinh không muốn uống rượu, chúng ta liền đổi nơi khác làm chuyện có ý tứ hơn."

——

Editor: Thực sự đến bây giờ câu chuyện mới bắt đầu, tội tiểu Duyệt, thật không muốn dịch mấy chương này tí nào.....

Mộc: Biết vậy tui beta từ chương này, ít ra không phải chờ quá lâu a~~~

Editor: =.=" Beta thiệt lười, may mà c hơm đọc trc truyện, lừa đk beta sửa xong 30c rùi hehe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro