Thần phục II ~ Chương 45+46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 45

Đến gần (thượng)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Một đêm kia, Trác Duyệt sức cùng lực kiệt nằm trên thảm cạnh giường, theo nhịp hô hấp đều đều của người trên giường kia từng chút từng chút chìm vào mơ hồ mộng cảnh. Đến khi cậu tỉnh lại, trên giường đã trống không.

Lâu lắm không có giấc ngủ tự nhiên như vậy, sau khi tỉnh dậy cảm giác thực khoan khoái. Cậu đứng dậy kéo bức màn, ánh mặt trời chói mắt chiếu vào, tạo nên một tầng huỳnh quang trên thân thể trần trụi. Cậu sờ sờ hạng quyển bằng da trên cổ, hết thảy chuyện phát sinh ngày hôm qua không phải ảo giác. Trong phòng vệ sinh có một bộ bàn chải mới, sau khi rửa mặt xong, cậu hít sâu hai lần trước gương để vững vàng một chút, sau đó xuống lầu.

Cửa sổ sát đất trong phòng khách thật lớn, ngoài cửa là hàng dài cây cối khẳng khiu rụng lá, tuyết đọng trên cành cây vào đông tạo nên một loại mỹ cảm khác biệt, nam nhân đang ngồi trên sô pha một người bên cửa sổ lật xem một quyển sách. Đôi chân thon dài tùy ý vắt chéo, tư thái cao ngất, áo len màu đen có vài phần khí thế nghiêm nghị. Nghe thấy thanh âm từ phía cầu thang, anh giương mắt nhìn lại.

Trác Duyệt bất giác có chút khẩn trương, hơi mím môi, thấp giọng kêu một tiếng: "Chủ nhân."

"Lại đây." Phương Minh Diễn buông sách trong tay, nói.

Cậu đi qua, do dự một chút, quỳ xuống bên cạnh sô pha, tận lực dựa theo bài học ngày hôm qua mà ưỡn ngực thẳng lưng.

"Hôm nay ngược lại thực ngoan." Bên môi nam nhân có tiếu ý ôn hòa, anh đưa tay sờ sờ đầu cậu hỏi: "Tối hôm qua ngủ ngon không?"

Cậu có chút quẫn bách trả lời: "Ngủ rất sâu, cũng không biết ngài đã dậy."

"Từ hôm nay trở đi ngươi muốn dùng bất kì loại thuốc nào đều cần sự đồng ý của ta trước, rõ chưa?"

Trác Duyệt trong lòng biết anh sẽ không cho mình uống thuốc ngủ và thuốc an thần, hơi mím môi nói: "Dạ, hiểu."

"Trước khi ta có sự sắp xếp khác, ngươi tạm thời dùng phòng ngủ chính để nghỉ ngơi. Bắt đầu từ ngày mai, ba bữa tùy ngươi làm, cần nguyên liệu nấu ăn gì thì trước một ngày viết vào giấy dán trong phòng bếp, ta sẽ bảo người chuẩn bị tốt." Phương Minh Diễn đưa một tờ giấy trên bàn nhỏ cho cậu: "Đây là thời gian biểu của ngươi, trên đó đã viết chi tiết những việc ngươi cần làm."

Trác Duyệt đưa môt tay ra nhận, lại thấy đối phương không buông ra. Cậu có chút kinh ngạc ngẩng đầu, thấy khóe mắt nam nhân nhàn nhạt thản nhiên nhìn mình, hơi luống cuống sửng sốt, chớp mắt mới phản ứng lại, đưa cả hai tay đi lấy, đối phương lúc này mới buông ra. Tờ giấy kia đã trình bày cực kỳ cẩn thận nhật trình một tuần của cậu. Bao gồm cả việc mấy giờ rời giường chuẩn bị bữa sáng, mấy giờ đi ngủ. Còn có thời gian cố định vận động, thời gian đọc sách và thời gian xem phim truyền hình phim điện ảnh, hơn nữa yêu cầu cậu hoàn thành ghi chép tác nghiệp tâm đắc, thậm chí còn bao gồm chương trình học âm nhạc hai buổi một tuần.

"Cảm nhạc của ngươi quá kém, ta tìm thầy giáo cho ngươi đi học. Lúc lên lớp ta cho phép ngươi mặc quần áo ở nhà." Anh dừng một chút: "Nô lệ, vô luận ta ở hay không, dựa theo những yêu cầu này thực hiện tốt thời gian biểu của mình, nếu có sai lầm sẽ BỊ trừng phạt."

Trác Duyệt rùng mình, cảm giác trên lưng lại bắt đầu ê ẩm đau, buồn bực nói: "Vâng."

"Trừ mấy thứ đó ra, còn có một số quy củ cần dạy ngươi." Phương Minh Diễn vỗ nhẹ đùi: "Động tác này là gọi ngươi, yêu cầu ngươi nhanh chóng trở lại bên cạnh ta và quỳ xuống. Khi bàn tay ta duỗi ra tức là yêu cầu ngươi đứng tại chỗ, sau đó quỳ đứng chờ. Nhớ kỹ không?"

Cậu giật giật môi, muốn nói gì lại không nói ra khỏi miệng, yên lặng trả lời: "Nhớ kỹ, chủ nhân."

"Ta cho ngươi quyền được hỏi, hỏi đi." Đối phương đương nhiên nhìn ra tâm tư của cậu.

Trác Duyệt hỏi: "Nếu tôi không thấy tay ngài mà bỏ lỡ mệnh lệnh, cũng sẽ bị phạt sao?"

Nam nhân nhếch nhếch môi cười: "Làm nô lệ, mọi thứ của ngươi đều do ta sở hữu, bao gồm cả lực chú ý của ngươi. Tự tiện thất thần không nhìn chỉ lệnh, ngươi cảm thấy có nên bị phạt hay không?"

Cậu bị câu hỏi này làm nghẹn lời, đỏ mặt đáp: "Nên."

"Không muốn ăn roi liền tập trung cho tốt lực chú ý của ngươi." Phương Minh Diễn quét mắt liếc nhìn cậu: "Ăn bữa sáng đặt trên bàn, sau đó rửa bát."

Trên bàn lưu lại bữa sáng cho cậu, thịt nạc cháo trứng chắc là nam nhân tự mình nấu, đồ ăn trên bàn còn có dấu vết hâm lại, cẩn thận làm nóng. Trác Duyệt ấm áp trong lòng nhìn về phía bên cửa sổ, lại bắt gặp tầm mắt đối phương, hơi mím môi.

"Như thế nào, không muốn ăn?" Phương Minh Diễn hỏi.

Trác Duyệt mỉm cười: "Muốn ăn."

Đây là nụ cười đầu tiên xuất phát từ nội tâm mà cậu đã áp lực bấy lâu, khóe miệng cong lên toát ra sự vui vẻ hớn hở, không chút che giấu mà biểu đạt cảm xúc của mình với một người khác, dưới ánh mặt trời như thủy tinh trong suốt mà sáng sủa.

Phảng phất như bị lây nụ cười của cậu, nam nhân đang đọc sách cũng không tự giác mà nhẹ nhàng cong cong khóe miệng.

——

CHƯƠNG 46

Đến gần (hạ)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Cuộc đối thoại tối hôm qua đã khiến Trác Duyệt buông xuống mâu thuẫn trong lòng, thử tiếp nhận BDSM. Loại tiếp nhận này dựa trên tín nhiệm đối với Phương Minh Diễn. Bản thân Phương lão bản rất rõ ràng điểm này. Cho nên, mặc dù anh luôn nói rằng mình không có kiên nhẫn giáo dục người mới, nhưng mỗi lần dạy Trác Duyệt anh vẫn luôn tỉ mỉ nhẫn nại tiến hành từng bước. Anh tận lực xây dựng một môi trường tương đối rộng rãi cho tiểu nô lệ dễ dàng khẩn trương lại thẹn thùng này, để cậu từng chút thích ứng với sự chưởng khống của mình.

Giờ phút này, Trác Duyệt rửa bát xong im lặng quỳ trên thảm phòng khách "chờ đợi". Vỏn vẹn qua khoảng mười phút, tầm mắt cậu không tự giác từ trên người nam nhân đang ngồi trên sô pha xem sách chuyển ra phía ngoài cửa sổ. Mấy ngày này tiết trời ấm lại, không biết từ nơi nào bay tới một con chim với bộ lông sặc sỡ, lắc lư cái đuôi say sưa nhảy nhót trên cành cây.

Lực chú ý của Trác Duyệt đã bị con chim hiếu động lấy mất, lúc lâu mới hồi thần, đối diện với tầm mắt của chủ nhân, nhất thời cả kinh, quẫn bách lại bất an cứng nhắc tại chỗ.

"Đẹp mắt không?" Nam nhân như cười như không hỏi.

"...... Không đẹp lắm." Cậu khô cằn đáp.

"So với nhìn ta, con chim kia càng làm cho ngươi cảm thấy hứng thú. Bởi vậy có thể thấy được, ta so với nó càng không dễ nhìn."

"Không phải...... Tôi vừa rồi......" Cậu muốn giải thích, nhưng mà thấy cặp mắt thon dài hơi nheo lại kia, ẩn ẩn uy hiếp nguy hiểm, trong lòng hoảng loạn lên, thử tính kêu: "Chủ nhân......" Thanh âm này có chút hương vị cầu xin tha thứ, mềm mềm, như lông vũ rơi trên mặt hồ. Đáng tiếc chủ nhân của cậu vẫn bất vi sở động, ngữ khí bình thản nói: "Lại đây."

Không biết càng làm cho người ta bất an, Trác Duyệt không biết anh sẽ trừng phạt mình như thế nào, thời điểm cất bước qua thật cẩn thận.

"Mặt hướng ra ngoài, đứng đến bên cửa sổ đi."

Nghe thấy mệnh lệnh này, Trác Duyệt nhất thời cứng đờ. Từng khu vườn sân nhà trong Hàm Quán đều có người phụ trách đến dọn dẹp mỗi ngày, lúc này trong sân có ba nhân viên dọn vệ sinh đang làm việc, bọn họ đang đến gần căn phòng, cơ hồ như đứng ngoài cửa sổ. Mà toàn thân Trác Duyệt trừ vòng cổ ra thì trần như nhộng, không có một chút che lấp.

"Chủ nhân......" Cậu có chút luống cuống nhìn Phương Minh Diễn, muốn anh thu hồi mệnh lệnh này vì thế chủ động nhận sai: "Tôi sai rồi."

"Cần ta nói lần thứ hai?" Âm sắc nam nhân dần dần lạnh lùng.

Trác Duyệt sắc mặt trắng bệch, chậm rãi tới gần cửa sổ sát đất. Khi cậu thấy người công nhân cầm chổi kia nhìn về phía bên này, bản năng quay người muốn chạy, trực tiếp đụng phải Phương Minh Diễn đứng phía sau.

Nam nhân bắt lấy hai bả vai cứng nhắc của Trác Duyệt, quay cậu lại phía trước cửa sổ, ghé vào lỗ tai cậu trầm giọng nói: "Ngươi còn dám động một chút, ta liền trực tiếp ném ngươi ra ngoài."

Trác Duyệt không dám động nữa, nhưng mà cự ly gần sát như thế, hoàn toàn lõa lồ, hoàn cảnh trốn không thể trốn khiến tất cả cảm giác xấu hổ ùn ùn kéo đến. Diễn viên danh tiếng lại ở trong nhà người khác, đeo vòng cổ, giống như sủng vật bị điều giáo và trêu đùa...... Cậu thậm chí không dám tưởng tượng hành động như vậy khi bị người khác phát hiện sẽ có cái dạng tiêu đề gì xuất hiện trên internet và báo chí. Cậu muốn chạy trốn, nhưng người phía sau không cho phép.

Thân thể trắng nõn chợt nổi lên một tầng hồng nhạt đáng yêu, khuôn mặt anh tuấn ngay cả hai bên tai cũng đo đỏ, trên lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Khi người vệ sinh nhìn về phía bên này, cậu khẩn trương đến mức phát run, ngay cả hô hấp cũng đình chỉ, cơ hồ đứng không vững. Cho đến khi ba người công nhân kia vừa nói vừa cười đi qua cửa sổ, căn bản không nhận ra điều gì, cậu mới sống sót sau tai nạn thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hiển nhiên, từ bên ngoài nhìn không thấy.

Hết thảy bất quá chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió.

"Hiện tại học được cách tập trung tinh thần sao?" Nam nhân phía sau hỏi.

Phương thức trừng phạt như vậy so với ăn roi càng làm cho người ta thêm dày vò. Vừa rồi khẩn trương cao độ khiến Trác Duyệt cơ hồ hư thoát, lúc này phục hồi tinh thần, buồn bực nói: "Dạ."

"Quỳ xuống." Sau khi Trác Duyệt ngoan ngoãn quỳ đứng, Phương Minh Diễn nâng cằm cậu lên, điều chỉnh đến đúng góc độ tầm mắt vừa rồi Trác Duyệt nhìn chằm chằm cành cây, thản nhiên nói: "Ta là chủ nhân rất khoan dung, nếu ngươi muốn nhìn phong cảnh, ta sẽ cho ngươi xem đủ. Từ giờ trở đi, bảo trì tư thế thẳng người này đến khi ta đồng ý cho ngươi thay đổi mới thôi. Trước đó đã nói rõ, lộn xộn sẽ có trừng phạt, nội dung trừng phạt có liên quan đến kẹp." Tay anh dọc theo cổ họng Trác Duyệt chậm rãi vuốt ve hầu kết: "Trong mấy đạo cụ nho nhỏ kia, có một cái kẹp rất thú vị, sẽ bất định phóng điện lưu volt thấp, mà bộ vị nào đó trên cơ thể phi thường mẫn cảm, thời điểm bị trừng phạt sẽ không rất dễ chịu."

Chỉ tưởng tượng đã khiến cả người Trác Duyệt phát cương. Cậu thành thành thật thật ngửa mặt quỳ, một cử động cũng không dám. Cứ tập trung tinh thần như vậy ngửa đầu nhìn chằm chằm cành cây kia, trong lòng mắng con chim vô tội kia vô số lần. Đến khi nam nhân cho phép cậu đứng dậy đã qua gần bốn mươi phút, cổ vẫn phải ngửa đã cứng nhắc, lưng cũng kéo căng thật mỏi.

Thấy cậu một bộ dáng nghẹn khuất, giận mà không dám nói gì, Phương Minh Diễn cảm thấy buồn cười, vỗ vỗ chân để cậu quỳ bên cạnh mình, sờ sờ má mềm mềm của ai đó: "Khi ta vuốt ve ngươi như vậy, nghĩa là cho phép ngươi dựa vào."

Trác Duyệt đỏ mặt lên, chần chờ một chút mới chậm rãi dán đầu lên đùi đối phương. Một bàn tay đặt lên gáy cậu, xoa nắn bộ phận đã tê mỏi, động tác thực ôn nhu. Cậu giật mình, thân thể càng thả lỏng càng tự nhiên dựa vào.

Ánh nắng chiếu vào kéo dài bóng cây. Trong phòng im lặng, Trác Duyệt ngoan ngoãn nằm trên đầu gối nam nhân, dương quang mềm mại che khuất ánh mắt. Cậu bỗng nhiên phát hiện mình bắt đầu thích cảm giác chờ bên cạnh Phương Minh Diễn, khiến cậu thấy bình yên như thế.

—–

Tiểu Lan: Ta đã quay lại đây :33 yêu cả nhà, ngoan nhớ comt là sẽ có chương ms sớm ^^~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro