Chương 158 + 159 + 160 + 161 + 162 + 163

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn nào follow mình trên wordpress chắc cũng đọc được chương 158 + 159 + 160 rồi nhể, hôm qua nhà sập điên xong mình ngủ điên cuồng đến 5h chiều hôm nay mới dậy edit tiếp (thật ra là có chút tik tok nữa) :))))

Chương 158

Trên sân khấu của sân vận động của Nam Thành, Thẩm Kim Đài đang áp một tay vào tai nghe, lắc lư cơ thể theo điệu nhạc, trông tự tin khác thường.

Nhưng trên thực tế khi cậu lắc lư, cậu lại có chút ngượng ngùng, hơi thở cũng có chút không ổn, nhưng Lý Mỹ Lan đứng ở dưới sân khấu, lại giơ ngón tay cái lên.

Buổi chiều phải nghỉ ngơi, vì thế cậu phải nhân dịp ngay buổi sáng này mà chọn những nội dung quan trọng của buổi diễn. Lần này tách nhảy và hát riêng, như vậy đối với cậu tốt hơn, không đến mức thở hổn hển, hát lạc điệu.

"Như thế có ổn không?" Cậu xuống dưới hỏi Lý Mỹ Lan.

"Được hay không thì đó cũng là tất cả những gì chúng ta có thể làm." Lý Mỹ Lan cảm thấy nói như vậy này sẽ ảnh hưởng đến sự tự tin của Thẩm Kim Đài, vì vậy cô nói thêm: "Chị nghĩ như vậy là đủ rồi, dù sao, chúng ta cũng không nhận tiền, đối với người hâm mộ, điều quan trọng hơn vẫn là được nhìn thấy em!"

Thẩm Kim Đài vẫn có chút lo lắng, nhất là sau khi chứng kiến toàn bộ quá trình người hâm mộ của Bạch Thanh Tuyền thoát fan, cậu cảm thấy không phải người hâm mộ nào cũng là thiên thần nhỏ, mọi người đều đến đây để tham dự buổi concert, nếu màn biểu diễn của cậu quá không giống trước kia, có lẽ họ sẽ thất vọng và tức giận.

Kỹ năng sân khấu không đủ, vậy thì chỉ có thể bù đắp vào các khía cạnh khác.

Thẩm Kim Đài quyết định tặng cho mỗi người hâm mộ xuất hiện thêm một túi quà nhỏ.

Vốn dĩ cuộc gặp mặt này cũng sẽ được phát thêm quà lưu niệm, mọi người thảo luận, quyết định thêm một gói snack vào.

Tình cờ là cậu cũng đang đại diễn cho một nhãn hiệu đồ ăn nhanh quốc dân, vì vậy Lý Mỹ Lan ngay lập tức liên hệ với nhãn hiệu này, nửa chừng đột nhiên quay lại: "Em có muốn thêm một chai sữa nữa không?"

Đại diễn sữa, Thẩm Kim Đài cũng có.

Hai thương hiệu này đều là thương hiệu quốc dân, cũng là hai thương hiệu không cao cấp duy nhất ngoài đại diện nội y của Thẩm Kim Đài.

"Cho mỗi người thêm một bông hồng đi." Thẩm Kim Đài nói.

"Ý kiến hay!" Lý Mỹ Lan nói.

Hoa vẫn luôn là nhãn hiệu của Thẩm Kim Đài, đối với màn biểu diễn lần này, trên ngực cậu cũng sẽ cài một bông hồng đỏ, nếu mỗi người hâm mộ bước vào đều được trao cho một bông hồng, như vậy thật sự rất lãng mạn, người hâm mộ chắc hẳn cũng sẽ rất hạnh phúc.

"Lần này chúng ta thực sự lỗ tiền đấy," Tiểu Đường nói: "Anh Kim, anh bình tĩnh chút, đừng ảnh hưởng đến tiền thưởng cuối năm của chúng em!"

Thẩm Kim Đài cười thành tiếng, "Anh đã chuẩn bị xong bao lì xì cho mọi người rồi, tối nay tổ chức concert xong, chúng ta cùng nhau đi ăn mừng đi, anh sẽ chia cho mọi người!"

6 giờ chiều, sắc trời đã tối hẳn, thời tiết hôm nay không tốt, trời lạnh, nhưng bên ngoài sân vận động Nam Thành lại là một cảnh tượng rất khí thế, chỗ lối vào đã có dòng người xếp hàng dài.

"Đây chắc là bữa tiệc sinh nhật lớn nhất làng giải trí nhỉ? Nghe nói ngay cả sân vận động gần 30.000 người cũng đã chật cứng!"

"Tôi vừa nhìn thấy cảnh chụp ảnh trên không, quá mạnh! Kim fan bây giờ sắp chiếm một nửa giang sơn trong vòng tròn người hâm mộ rồi!"

"Tôi muốn đến hiện trường để xem, tại sao không livestream chứ, Đầu hoa sau mấy năm vắng bóng trên sân khấu, nói thật, tuy lúc trước cậu ta huyết vũ tinh phong, nhưng mị lực sân khấu thực sự vẫn còn đó, tất cả đều là đều do antifan và mấy cái gif quỷ dị Đầu hoa múa làm hại!"

"Tôi nghe nói hôm nay đội của Thẩm Kim Đài dọn sạch tất cả tiệm hoa ở Nam Thành, lần này thực sự là làm trận lớn nha!"

"Cũng đúng, bạn của tôi mở tiệm hoa, nói lúc đầu chỉ cần là hoa hồng, lại ngoài trừ những cái khách đã đặt trước, những cái khác đều bị xe kéo đi hết!"

"Đầu hoa thật nổi tiếng nha, sinh nhật cũng có thể tạo ra thanh thế lớn như vậy!"

"Đèn led của toàn bộ thành phố hình như đều bị Kim fan bao hết rồi nhỉ, nói tối nay muốn gửi cho cậu ta một biển vàng ở toàn thành phố, Đầu hoa nhiều fan, lại càng nhiều fan giàu có!"

"Nói đến fan giàu có, fan giàu có nhất của Thẩm Kim Đài không phải là Diêm Thu Trì sao, anh ta không lợi dụng lần sinh nhật này mà tạo ra đợt phong ba nào sao?"

"Sao tôi lại nghĩ họ sẽ công khai tối nay nhể?"

"Bây giờ người hâm mộ nói chung cũng đã đồng ý rồi phải không? Có lẽ sẽ công khai trong bữa tiệc sinh nhật đi, chỉ là không biết thái tử có đi không."

Thành thật mà nói, Kim fan nhìn chung cũng nghĩ như vậy, đặc biệt là khi họ thấy nhân viên ở cửa ra vào đang phát hoa.

Nhân viên thì ít, mà ở đây lại có một biển fan, chẳng qua ở đây cũng có một biển hoa, ánh sáng vàng từ lightstick và ánh đèn huỳnh quang phát sáng như nối tiếp nhau hợp lại thành một mảnh, giống như làn sóng thủy chiều.

Lần trải nghiệm theo đuổi idol này của các cô thực sự rất tuyệt vời, còn náo nhiệt hơn cả Tết, ngước mắt nhìn tất cả những người giống mình, cùng chí hướng, vì cùng một thần tượng, trong cuộc gặp mặt ngày hôm nay, những chị em trước kia ríu rít rôm rả trong cùng một nhóm, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội gặp gỡ trong thực tế.

"Cô lấy được biểu ngữ này ở đâu thế, tôi cũng muốn!"

"Wow wow wow wow, tấm áp phích này của cô trông đẹp quá!"

"Cô đã xem phim mới của anh nhà chưa ...... Ừ ừ ừ, mắt tôi sưng lên vì khóc, nhìn mắt tôi này!"

"Chị Thiến Thiến, cuối cùng cũng được gặp chị, em là Tiểu Huệ nè, hôm nay em trang điểm!"

"Chờ kết thúc buổi gặp mặt, chúng ta cùng nhau trở về Đông Thành đi ...... Cùng nhau ăn cơm tối? Đúng, đúng, đúng!"

Không khí trong sân vận động rất sôi động, với những người có chung tiếng nói và sở thích với nhau, được ở chung với nhau tất nhiên là một chuyện rất vui vẻ rồi!

Trịnh Tư Tề là người bạn nổi tiếng đầu tiên đến, cậu ta bước vào phòng thay đồ, thấy Thẩm Kim Đài đang trang điểm.

"Chúc mừng sinh nhật." Trịnh Tư Tề tặng một bó hoa.

Thẩm Kim Đài nhận lấy, ôm lấy cậu ta: "Quá bận rộn, không kịp tiếp đón cậu."

Trịnh Tư Tề nói: "Tiểu Bạch lát nữa cũng sẽ tới, cậu ấy kêu tôi nói cho cậu."

Sự xuất hiện của Trịnh Tư Tề và Bạch Thanh Tuyền cùng với các nhân viên an ninh gây ra một vụ náo động nhỏ khi họ đi qua khu vực khán giả, nhưng Diêm Thu Trì xuất hiện lại gây ra một vụ xôn xao lớn hơn.

"Thật á thật á, là Diêm Thu Trì sao?!"

"Nhất định, cao như vậy!"

"Đẹp trai như vậy sao, bản thân Diêm Thu Trì cũng đẹp trai như vậy á? Đi bộ cũng mang theo gió."

Sự náo động này, Lý Mỹ Lan và những người khác trong phòng thay đồ đều nghe thấy, Tiểu Đường lướt group Kim fan, cười nói với Thẩm Kim Đài, "Các fan đều đoán tối nay anh sẽ công bố chuyện tình cảm."

"Thái độ của họ như thế nào?"

"Hầu hết đều nói tiếc một cây bắp cải tốt, ahahahahahaha!"

Đoạn video Diêm Thu Trì xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật của Thẩm Kim Đài đã sớm lan truyền trên các diễn đàn, chỉ thấy trong ánh sáng lờ mờ, Diêm Thu Trì mặc áo khoác đen, đội mũ lưỡi trai, đi cùng một nhóm bạn, rất khiêm tốn đi vào khán đài.

Quay càng mờ thì càng đẹp trai, Diêm Thu Trì trong video, cả thân hình lẫn khuôn mặt của hắn đều đang diễn giải cho cái được gọi là khiêm tốn mà xa xỉ.

"Hai người bọn họ thật xứng đôi, thái tử trẻ tuổi đẹp trai nhà giàu, vậy mà lại không có lịch sử tình ái lộn xộn gì, tìm vị anh rể này còn đáng tin cậy hơn mấy tiểu hoa đán khác."

"Hahaha, cô đã tự động xếp Thẩm Kim Đài là một tiểu hoa đán rồi đó hả?"

"Weibo vừa rồi không phải có tuyển chọn anh rể cho Đầu hoa sao, xếp thứ nhất là Diêm Thái tử nha. Đầu hoa không phải là hoa, ai dám tự nhận là hoa?"

"Đành chịu thôi, Đầu hoa quá nổi tiếng, bình chọn tiểu có cậu ta, bình chọn tiểu hoa cũng có cậu ta."

*tiểu hoa: ngôi sao nữ trẻ

"Biệt hiệu Đầu hoa thật sự càng nghe càng hay, chúc Đầu hoa và Hoa tỷ phu* đêm nay có một hôn lễ hạnh phúc!"

*tỷ phu: chồng của chị

Sân khấu từ từ được nâng lên trong tiếng nhạc, 30.000 người trong sân vận động bắt động một biển vàng, trong nháy mắt khi Thẩm Kim Đài xuất hiện trên sân khấu, tiếng hoan hô vang lên hết làn sóng này đến làn sóng, màn hình lớn quay từ khán đài tới cậu, cho Thẩm Kim Đài một cảnh cận cảnh, mi thanh mắt hoa, môi hồng răng trông, ánh mắt hơi ướt át, nhưng càng nhìn càng thấy trong trẻo có thần, trên ngực có một bông hồng đỏ, nở rộ rực rỡ.

"Ta như con thiêu thân lao tới ngọn lửa, yêu hận thiêu đốt ta."

Ngay khi Thẩm Kim Đài mở miệng hát, có một vài người hâm mộ thậm chí còn trực tiếp khóc vì phấn khích.

Thẩm Kim Đài của bây giờ và Thẩm Kim Đài ba năm trước đã hoàn toàn khác, gần như là một người mới, nhưng ánh hào quang chiếu vào cậu như thêm mạnh hơn, người hâm mộ cũng nhiều hơn, trung thành hơn, cảm xúc là thứ dễ bị ảnh hưởng cho nhau, nghe các cô gái, chàng trai trẻ xung quanh hét to tên của Thẩm Kim Đài, khó có thể không bị kích động theo.

"Thẩm Kim Đài, Thẩm Kim Đài, Thẩm Kim Đài ......" Tiếng gọi âm ỉ hết đợt này đến đợt khác, bay lơ lửng trên sân vận động, Diêm Thu Trì nhìn thấy Thẩm Kim Đài đang mỉm cười cúi đầu, trong khoảnh khắc đó, đôi mắt đỏ hoe lên.

"A a a a a a," Bạch Thanh Tuyền vẫy tay đèn với Trịnh Tư Tề, nói, "Tại thời điểm này, tôi cũng là một Kim fan!"

Hắn từng là một Kim fan giả, trốn trong nhóm Kim fan, làm công tác bí mật, nhưng bây giờ hắn thật sự là Kim fan, chân thành hét lên vì Thẩm Kim Đài.

Diêm Thu Trì nghe vậy liền quay đầu lại nhìn hắn.

Bạch Thanh Tuyền cười vỗ Trịnh Tư Tề: "Đi thôi, đến lượt chúng ta lên sân khấu."

Bài hát chủ đề của buổi concert là bài hát "Thiêu thân lao đầu vào lửa" phối hợp với ba anh kiệt trong "Đông cung tới", trên sân khấu xuất hiện ba người, Thẩm Kim Đài đứng ở giữa, bên trái là Trịnh Tư Tề, bên phải là Bạch Thanh Tuyền.

Cả khán đài sôi sục.

Bài hát "Thiêu thân lao đầu vào lửa" này được hát tổng cộng hai lần, mở đầu là Thẩm Kim Đài hát, sau đó là phần điệp khúc ba người, sau khi hát xong, Thẩm Kim Đài cầm micro và nói: "Mọi thứ của tôi đều bắt đầu với "Đông cung tới. ", nếu không có Đông Cung, sẽ không có tôi ngày hôm nay, đạo diễn Quách Thụy cùng biên kịch Mạnh Hiểu Thanh đang ở đâu ạ đâu?"

Quách Thụy và Mạnh Hiểu Thanh xuất hiện trên màn hình lớn, hai người họ đứng dậy, mỉm cười vẫy tay.

Tống Vi đóng vai Hoàng hậu Tiêu cũng ở đây, còn có nhân vật đóng vật Trường An, nam diễn viên trẻ Tôn Thần.

"Hai vị trên sân khấu này chắc cũng không cần tôi giới thiệu." Thẩm Kim Đài cười nói.

Các fan đã trả lời thay cho cậu, cậu mỉm cười, giơ tay chỉ ra bên trái, các fan hét lên, "Trịnh Tư Tề!"

Cậu giơ tay chỉ phía bên phải, các fan lại hét: "Bạch Thanh Tuyền!"

"Cảm ơn rất nhiều, đương nhiên tôi phải cảm ơn các bạn nhiều nhất ......" Thẩm Kim Đài đột nhiên bật khóc, dừng một chút mới nở nụ cười.

Kim fan đều phát cuồng.

Thẩm Kim Đài mỉm cười, trong mắt cầm nước mắt, từng cái nhăn mày từng nụ cười hiện lên trên màn ảnh rộng: "Tôi cũng không biết phải nói gì, giống như bài hát chủ đề chúng ta vừa hát, sử xanh không để lại tên tôi, chỉ có người nhớ, tôi nghĩ, có lẽ sau nhiều năm nữa , sẽ không ai nhớ tên tôi, nhưng tôi biết rằng ít nhất vẫn có mọi người sẽ nhớ đến tôi, tôi rất vinh dự khi được mọi người nhớ đến, nhưng tôi cũng tin rằng dù là vài năm, vài chục năm nữa, tất cả chúng ta vẫn sẽ nhớ về một ngày hai mươi chín tháng cháp, mọi người đã từng cùng trải qua ngày ấy cùng một người tên là Thẩm Kim Đài, cảm ơn mọi người, nguyện ý bên nhau dài lâu, nguyện được luôn làm bạn với nhau! "

Trên màn hình lớn phía sau, xuất hiện Thẩm Kim Đài trang điểm đậm rực rỡ mà cuồng dã trên sân khấu "pickme", cậu nhảy múa mạnh mẽ, ánh mắt diêm dúa lẳng lỡ, đốt cháy mùa hè năm đó, tiếp theo là một cảnh quay "Đông cung tới", Lý Tự đang chạy trên cung đường thật dài của cung điện, áo xanh tóc đen mà đi, rồi lại áo đỏ tóc trắng mà đến, sau đó trong tiếng nhạc khuấy động, Lạc Văn Thanh chậm rãi quay đầu.

Cuối cùng là một đoạn video được ghi lại bởi Thẩm Kim Đài, cậu nhìn thẳng vào máy quay, mặt mày rõ ràng, nói: "Xin chào mọi người, tôi là diễn viên Thẩm Kim Đài."

Chương 159

"Có ai đã xem đoạn video quay từ bữa tiệc sinh nhật của Thẩm Kim Đài không, Đầu hoa đẹp quá!"

"Tôi muốn xem, link đâu?

Ngay lập tức, ai đó đăng một link lên.

Bấm vào, chỉ thấy Thẩm Kim Đài mặc áo sơ mi trắng, khi nhảy lộ ra nửa eo, tóc tai cũng có chút rối tung, cậu đang xoay người, từ trong tay vũ công lấy ra một bông hồng, ghim vào lỗ tai.

Màu đỏ của hoa hồng, mái tóc đen dày, khuôn mặt trắng nõn, chẳng những không có điệu đàng, mà còn phi thường anh khí diễm lá.

Từ trong video cũng có thể nghe rõ tiếng la hét của người hâm mộ.

Cuộc gặp mặt sinh nhật này mặc dù không trực tiếp, nhưng tài liệu trực tuyến rất nhiều, đặc biệt là đoạn □ □ kia của Thẩm Kim Đài, còn lên cả hotsearch.

Lên được hotsearch tất nhiên là do uy lực của Đông cung tam kiệt, ba người cùng nhau hát "Thiêu thân lao đầu vào lửa", không lên hotsearch mới là chuyện lạ.

"Tết âm lịch năm nay, rất nhiều đài truyền hình sẽ phát "Đông cung tới", dù có phát đi phát lại bao nhiêu lần, chẳng qua mỗi lần ăn tối xem phim, tôi vẫn có thể rơi lệ, Lý Tự, Chu Anh, Chu Cảnh, ấn tượng các nhân vật để lại trong lòng thực sự quá mạnh. Tôi thấy rating trên Douban của bộ phim này lại được nâng lên 8,5 rồi. "

"Đúng vậy, ba người họ cùng nhau hát bài hát chủ đề, tôi chỉ nghe dòng đầu tiên thôi, đã nổi da gà. Tiếc quá, trong vòng mười năm nữa sẽ không có một bộ phim hay như vậy."

"Tôi ngồi xổm cả đêm, sao không thấy tin tức Đầu hoa công khai tình cảm? Tôi tưởng tối nay cậu ta sẽ công khai."

"Tôi nghĩ lần này không công khai có lẽ vì đây là lần kiểm tra dư luận cuối cùng của ngoại giới. Lần này Diêm Thu Trì cũng đi dự tiệc sinh nhật, khi Thẩm Kim Đài hát "Gió nhẹ mưa phùn ", màn hình lớn cũng chiếu đến Diêm Thu Trì, tôi thấy người hâm mộ la hét rầm trời, hiển nhiên đã chấp nhận rồi. "

"Chết tiệt, đoạn video này ở đâu, sao tôi không thấy! Xin hãy thương hại tôi - một fan cp của Kim Thu đi, thưởng cho tôi một ít đường!"

Ngay lập tức có người đăng đoạn video này lên, chỉ thấy màn hình trong video rất mờ ảo và run run, mơ hồ vang lên ca khúc của Thẩm Kim Đài, khi cậu hát câu "người trông tôi đáng yêu như bạn bè", đám đông đột nhiên náo loạn, trong video có thể nghe rõ ràng tiếng của người quay, một cô gái hào hứng nói: "Đù, đù."

Máy ảnh điện thoại di động chuyển sang màn hình lớn, Diêm Thu Trì đầu đội mũ lưỡi trai xuất hiện, nhìn thấy máy ảnh chĩa vào mình, không ngờ lại có chút ngượng ngùng, sau đó cười vẫy tay một cái, rất hào phóng.

Tuyệt vời nhất là giây tiếp theo máy quay chuyển sang khuôn mặt của Thẩm Kim Đài, giữa tiếng hò hét của người hâm mộ, Thẩm Kim Đài cười ngượng ngùng, nhưng đôi mắt lại vô cùng sáng.

"Trời ơi, đây là công khai đi, quá trần, trụi, trần trụi ân ái!"

"Quả thật không khác gì công khai, nhìn phản ứng của Kim fan cũng đều nhận con rể này rồi."

"Sinh nhật này của Đầu hoa thật sự quá hoành tráng, biển hoa ánh vàng, thật sự rất lãng mạn."

Sau khi kết thúc cuộc gặp mặt, Kim fan bắt đầu cuồng nhiệt đăng các bức ảnh, video từ concert lên, "biển hoa ánh vàng", là chủ đề Kim fan thống nhất, đứng đầu danh sách chủ đề hot, nhấp vào một cái, vừa nhìn chỉ thấy khắp nơi đều là một biển ánh sáng vàng và những bông hoa đầy màu sắc.

Qua màn hình cũng có thể cảm nhận được niềm vui và sự náo nhiệt của Kim fan.

"Đừng rời đi, sau này cùng nhau ăn cơm." Thẩm Kim Đài vừa cởi quần áo vừa kêu lên với Bạch Thanh Tuyền và Trịnh Tư Tề.

"Cậu có bận không?" Bạch Thanh Tuyền hỏi.

Thẩm Kim Đài cởi bỏ quần áo biểu diễn trong phòng thử đồ rồi tự mặc áo khoác lông của mình lên: "Lát nữa tôi đi gặp một số fan, các cậu cứ đợi tôi ở nhà hàng tôi đã đặt, lát nữa tôi sẽ đến. Tiểu Đường, em đưa bọn họ tới đó. "

Sau khi Thẩm Kim Đài thay quần áo, cậu đến gặp một vài đại diện của người hâm mộ rồi chụp ảnh với họ, trò chuyện vài phút trước khi lên xe, đi đến nhà hàng.

Vừa ngồi xuống xe, cậu đã hoàn toàn xụi lơ xuống.

Vì thực sự quá mệt mỏi.

Cậu không thể tin mình đã sống sót qua ngày hôm nay.

"Ngày mai giao thừa, em nghỉ ngơi một ngày thật tốt đấy." Lý Mỹ Lan nói.

Thẩm Kim Đài hơi mở mắt ra hỏi: "Không phải em còn phải quay cảnh gì sao?"

"Đạo diễn Cừu Hồng gửi tin nhắn nói em nên nghỉ một ngày rồi điều chỉnh trạng thái tinh thần trước khi quay phim."

''Xuân Dạ Hỉ Vũ'' hiện đã quay đến phần quan trọng nhất, là những cảnh quay rất nặng nề, cảm xúc mãnh liệt khác thường, Qiu Hong có lẽ thấy cậu gần đây quá mệt mỏi, sợ cậu diễn xuất không tốt.

Nhưng cho cậu một ngày nghỉ, cậu cũng đã mãn nguyện lắm rồi. Cậu nhất định phải ngủ ngon trong một ngày này.

Họ đặt hai phòng riêng trong nhà hàng, Trịnh Tư Tề và những người khác ở một phòng, nhóm của cậu ở một phòng. Giữa bữa ăn, cậu đến bên đoàn đội của mình để phát bao lì xì.

"Năm nay là một năm bội thu, nhưng cũng là một năm vất vả, tôi không ngừng nghỉ, mọi người theo tôi cũng không ngừng nghỉ, tất cả đều làm việc chăm chỉ."

Vương Nam cười nói: "Chỉ cần cuối năm có tiền thưởng, sẽ không vất vả!"

Tất cả mọi người đều cười, Thẩm Kim Đài lấy một cái túi màu đỏ từ trong tay Lý Mỹ Lan đưa cho anh ta, "Của cậu!"

"Cảm ơn anh, anh Kim! "

Phần thưởng cuối năm nằm trong tay Lý Mỹ Lan, cô xách một đống túi, ai cũng đoán là các loại quà kiểu như điện thoại Iphone, Vương Nam mở túi ra, lập tức "ồ", kinh ngạc làm bộ che ngực rồi cất bước lùi về phía sau.

Tiểu Đường bọn họ cười hỏi: "Cái gì?"

Lý Mỹ Lan cười nói: "Ai cũng có phần."

Thẩm Kim Đài mỉm cười, đưa từng người một theo tên trên túi.

Bạch Thanh Tuyền đang nói chuyện với Trịnh Tư Tề thì nghe thấy tiếng hét từ phòng bên cạnh. hắn quay đầu nhìn về hướng cửa phòng: "Ở đó làm sao vậy?"

Tiểu Đường cũng phải nhảy dựng lên.

Là một trong những nhân viên có tư cách cao nhất, cậu ta nhận được khoản tiền thưởng cuối năm lên đến hơn 200.000, trong túi đầy những tờ tiền một trăm nhân dân tệ màu hồng!

Thẩm Kim Đài cười nói: "Tôi không biết tặng gì cho mọi người, gửi quà đi, sợ mọi người lại không dùng, lãng phí, nghĩ đến hay là gửi tiền thật là tốt nhất, mọi người muốn mua gì thì đi mua."

Các ngôi sao vẫn rất luôn hào phóng chuyện tiền thưởng cuối năm, hàng nghìn hàng vạn là chuyện rất bình thường, nhưng có thể tặng hơn sáu con số, thực sự không có nhiều. Như vậy cho thấy Thẩm Kim Đài thứ nhất là đủ nổi tiếng, kiếm đủ tiền, thứ hai là Thẩm Kim Đài quá hào phóng, đủ hào khí!

Trong lòng mọi người đều biết, Thẩm Kim Đài vẫn đang trên đà phát triển, còn trẻ, những ngày tươi đẹp của họ vẫn còn đó đây!

"Tôi là người rất tình nghĩa, tương đối nhớ tình xưa nghĩa cũ, cho dù là bây giờ, hay trong tương lai làm một mình cũng được, tôi hy vọng đội của chúng tôi sẽ luôn có thể như thế." Thẩm Kim Đài nâng cốc, nói: "Nào, chúng ta cùng nhau nâng ly chúc mừng, năm nay mọi người đã làm việc chăm chỉ, chúng ta hãy tiếp tục cố gắng làm việc trong năm tới nhé."

Mọi người cùng nhau nâng ly, Lý Mỹ Lan xúc động tới mắt đỏ hoe.

Uống xong ly rượu này, cả đội giải tán, Thẩm Kim Đài trở lại phòng kế bên hàn huyên với bọn Bạch Thanh Tuyền một lúc, Bạch Thanh Tuyền nói với cậu hôm nay phòng vé cao kỷ lục.

Danh tiếng của "Khi Người Về Già" đã hoàn toàn tăng cao, doanh thu phòng vé dự đoán ngày càng cao, đã được sửa lại thành 1,5 tỷ.

***Tiêu đề Khi người về già mới là đúng, tiêu đề Làm chồng của người là mình dịch sai nha mọi người. Xin lỗi mọi người nhìu. Mình sẽ check lại các chương trước ☹

Bởi vì ngày mai không cần quay, Thẩm Kim Đài thả lỏng mà uống. Tới lúc ba người họ rời đi, Thẩm Kim Đài đã say khướt.

Bạch Thanh Tuyền và Trịnh Tư Tề cõng cậu ra ngoài, bước ra ngoài, chỉ thấy trời lại đổ tuyết.

Tuyết rơi không quá dày, bông tuyết nhỏ vụn, Thẩm Kim Đài ngẩn ra, cười nói: "Hôm nay tôi rất vui khi có mọi người đi cùng, tôi hi vọng ...... mong rằng ba người chúng ta có một tình bạn bền lâu, cho dù tương lai có ...... hot nữa hay không, tình bạn của chúng ta sẽ không thay đổi. "

Trịnh Tư Tề cười nói: "Nhất định là hot, tương lai chúng ta thành ba ông trùm ngành giải trí."

Bạch Thanh Tuyền nói: "Hai người đừng kích động tôi nữa, kích động tiếp, tôi lại khóc bây giờ."

Thẩm Kim Đài và Trịnh Tư Tề bật cười.

Khi Thẩm Kim Đài trở về khách sạn đã gần mười hai giờ, cậu quá mệt quá, lại thêm uống rượu, đến lúc về đến khách sạn thì đã ngủ mất rồi. Tới lúc cởi quần áo, cậu cũng đang trong trạng thái mê man bất tỉnh, Diêm Thu Trì tắt đèn ôm lấy cậu, nhưng Thẩm Kim Đài đột nhiên tỉnh lại, đến gần môi hắn.

Rầm rì muốn hôn hắn.

Diêm Thu Trì bị cậu quyến rũ tới mức trái tim đập thình, hỏi: "Em tỉnh táo hoàn toàn hay là đang say?"

Thẩm Kim Đài cũng không nói, mổ môi hắn như chim gõ kiến.

Còn khá chủ động.

Diêm Thu Trì không chịu được, chuyển từ bị động thành chủ động, mắt thấy chính mình sắp cứng lên, Thẩm Kim Đài cư nhiên lại ngủ thiếp đi.

Diêm Thu Trì lửa dục đã bốc lên, làm sao có thể đè nén được, dằn vặt cả đêm, trong lúc lòng như lửa đốt, bỗng nhiên nghe thấy Thẩm Kim Đài nói: "Diêm Thu Trì, anh thật là tốt."

Diêm Thu Trì sững người một lúc, hỏi, "Em vẫn chưa ngủ à?"

Hắn lập tức có khí lực, muốn kéo Thẩm Kim Đài quần áo, Thẩm Kim Đài rầm rì, nói: "Em mệt chết rồi......"

"Em cứ nằm đi, không cần nhúc nhích gì." Diêm Thu Trì nói. Hắn sẽ cũng không làm bất cứ điều gì khác, chỉ hôn nhẹ thôi.

Sau đó hắn muốn cởi cúc áo của Thẩm Kim Đài, kết quả Thẩm Kim Đài thực sự không cử động.

(Editor: Ừ thì hôn nhẹ thôi 😊)) Hôn nhẹ còn cởi cúc áo con người ta làm cái qq gì 😊)) )

Lần này, Thẩm Kim Đài đã thực sự ngủ rồi.

Diêm Thu Trì ngồi ở chỗ đó do dự hồi lâu, lại cài cúc áo cho cậu.

(Khổ =))) )

Chương 160

Liên tiếp dày vò, sau nửa đêm mới thật sự buồn ngủ quá không chịu được mà ngủ, sáng sớm vừa tỉnh lại đã đánh thức luôn một cái trụ trời.

Thẩm Kim Đài vẫn đang ngủ say, xem ra gần đây công việc thật sự rất mệt mỏi.

Lịch trình quá kín.

Hắn đứng dậy tắm rửa, đi ra ngoài mua đồ ăn sáng, đêm qua tuyết rơi cả đêm, bên ngoài cả bầu trời bay đầy tuyết trắng xóa.

Khi hắn đi mua đồ ăn sáng trở về, Thẩm Kim Đài đã tỉnh, dựa vào trên giường, híp mắt mê man.

"Dậy rồi hả?" Diêm Thu Trì nói: "Đứng dậy ăn chút gì đi."

Thẩm Kim Đài nghiêng đầu nói: "Mấy giờ rồi?"

"Đã chín giờ."

Thẩm Kim Đài lại ngáp một cái, dụi dụi mắt nói: "Em có thể ngủ trên giường cả ngày."

"Về sau đừng lên lịch trình làm việc quá kín như vậy, em sắp xếp công việc quá kín, chỉ cần hơi vượt một chút, lịch trình đụng nhau hàng loạt."

Thẩm Kim Đài thất thần ra khỏi giường, đi tắm rửa một chút. Diêm Thu Trì ngồi trong phòng khách, đợi Thẩm Kim Đài cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm, tiếng nước trong phòng tắm lộp bộp, nước nóng như muốn chảy hết vào tim hắn.

Diêm Thu Trì ngồi cúi đầu trên sô pha, hai chân không khỏi run lên vài cái.

Sau khi tắm nước nóng xong, đầu óc Thẩm Kim Đài coi như hoàn toàn minh mẫn, sau khi thổi tóc ra khỏi phòng tắm, cậu đã nghe thấy tiếng Diêm Thu Trì gọi điện thoại.

"Mẹ thấy tuyết trên mặt đất khá dày, tuy rằng không nhiều, nhưng rơi cả đêm, đến rạng sáng mới dừng lại." Phương Phượng Mỹ nói, "Con lái xe từ từ trên đường, an toàn là trên hết."

Diêm Thu Trì "Dạ" một tiếng, sau khi cúp điện thoại hỏi Thẩm Kim Đài: "Hôm nay muốn cùng anh về nhà gặp ba mẹ không?"

Cái đó chắc chắn là phải đi rồi.

Thẩm Kim Đài nói, "Em đã lâu không về nhà mình, ba nói em hãy trở lại nếu có thời gian. Trưa nay em sẽ ăn ở nhà rồi buổi chiều đi thăm dì Phương bọn họ."

"Hôm nay là giao thừa, bác Thẩm có thể không vui nếu em không ở nhà đón giao thừa." Sau đó Diêm Thu Trì nói: "Thế này thì sao, buổi trưa đến nhà anh, buổi chiều anh sẽ đưa em về nhà, buổi tối lại đón em về."

Thẩm Kim Đài nghĩ vậy cũng được.

Cậu mặc áo choàng tắm ngồi xuống đối diện Diêm Thu Trì, hai người bắt đầu ăn điểm tâm, mới ăn được nửa, Tiểu Đường đã tới.

"Mấy khi được nghỉ, em cũng không cần canh anh trong khách sạn đâu, về nhà gặp cha mẹ đi, Tết này có thể chúng ta sẽ không thể nghỉ ngơi được." Thẩm Kim Đài nói.

Tiểu Đường trả lời, xoay người muốn đi, Diêm Thu Trì gọi cậu ta lại, nói: "Nghe nói cậu là người địa phương Nam Thành đúng không, nhà ở đây?"

Tiểu Đường cười nói: "Nhà tôi ở Quận Xương Bình."

Diêm Thu Trì liền đứng dậy, cầm một bao lì xì đỏ đưa cho cậu ta, "Tranh thủ lúc trung tâm mua sắm vẫn chưa đóng cửa, dẫn gia đình mình đi mua sắm đi."

"Cảm ơn anh, anh Diêm!" Phong bì đỏ trong tay rất dày, Tiểu Đường nở nụ cười hạnh phúc: "Chúc anh Diêm và anh Kim một năm mới vui vẻ trước!"

"Em cũng muốn lì xì." Thẩm Kim Đài nói.

"Lì xì của em, bố mẹ anh đã chuẩn bị tốt." Diêm Thu Trì nói.

Thẩm Kim Đài nghe vậy, nghĩ thầm, theo phép lịch sự hẳn là cậu cũng nên gọi điện thoại cho Thẩm Như Hải, để Thẩm Như Hải cũng chuẩn bị một phong lì xì cho Diêm Thu Trì nhỉ.

Nhưng lại hơi ngượng mở miệng.

Diêm Thu Trì uống một ngụm nước, ánh mắt vô thức nhìn về phía Thẩm Kim Đài cổ áo, Thẩm Kim Đài mặc áo choàng tắm, cổ áo lộ ra một mảnh lớn, bên trong xuất hiện mờ mờ, hắn hơi cụp mắt xuống, ngón tay mảnh khảnh cầm lấy chén nước trên bàn, nuốt một ngụm nước lớn.

Hắn đang thiên nhân giao chiến, vốn nghĩ hôm nay là đêm giao thừa, Thẩm Kim Đài hiếm khi được nghỉ ngơi, nếu không phải phải về nhà, hắn cảm thấy cùng Thẩm Kim Đài hai người ở trong khách sạn một ngày, không đi đâu hết, kỳ thật cũng rất tốt.

Nói đến nói đi, vẫn là do hai người quá bận rộn, thời gian cơ bản là không đủ dùng.

Thẩm Kim Đài là loại càng nhìn càng đẹp, nhìn mà khó nhịn, làn da trắng mịn, càng nhìn càng thấy đẹp, mái tóc không chỉ đen, dày mà còn rất bóng bẩy. Có lẽ là vì làn da trắng, đôi tai của cậu dường như có chút hồng lên, giống như đôi môi của cậu, cả người hiện lên một khí chất rất sạch sẽ khỏe mạnh.

Thẩm Kim Đài gần đây đang giảm cân trở lại, quai hàm rõ ràng hơn một chút, đang ăn đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.

"Đừng nhìn em mãi như vậy." Thẩm Kim Đài nói.

Diêm Thu Trì bèn cười cười, tiếp tục ăn.

Trước khi về nhà, Diêm Thu Trì gọi điện thoại về nhà, Phương Phượng Mỹ nói: "Các con tới đây trước cũng vừa lúc, năm nay mẹ mua rất nhiều quà mừng năm mới cho nhà họ Thẩm, các con vừa lúc mang về đi."

Thẩm Kim Đài đến nhà họ Diêm mới biết, Phương Phượng Mỹ mua rất nhiều quà mừng năm mới, ước chừng một chiếc xe hơi cũng không thể lấp đầy.

Hơn nữa tất cả đều là hộp gỗ, xếp chồng lên nhau cao, chỉ kém buộc một tấm vải đỏ.

"Một số do dì mua, một số do người khác tặng." Phương Phượng Mỹ nói, "Gần đây thỉnh thoảng có người đến gặp cô chú, họ không đi tay không, mang theo một đống đồ, cô chú ăn không hết, chia cho mấy dì trong gia đình, còn lại cô nhặt ra, con đưa cho ba con với Liễu Kỳ, bọn họ ăn hay giữ lại đi tặng họ hàng đều được, như vậy cũng sẽ không có lãng phí."

Diêm Thu Trì nói: "Nhiều như vậy, xe của con có thể không vừa."

"Không sao, mẹ đã phân phó tài xế gia đình lái một chiếc xe khác, đến lúc đó lại dùng một chiếc xe khác."

"Dì vốn tưởng con quay phim không có thời gian về nhà, để Thu Trì mùng một hoặc mùng hai, mang đống đồ này đi thăm ba con, bây giờ đi trước khi giao thừa lại càng tốt, giúp họ đỡ phải mua đồ ăn Tết. Dì đã chuẩn bị đầy đủ cho họ rồi. " Phương Phượng Mỹ cười nói với Thẩm Kim Đài: "Đây cũng là vì gia đình chúng ta thực sự xài không hết, con không cần phải có áp lực tâm lý gì, nếu phải đính hôn hay gì đó, phải chiếu theo lúc dì và chú Diêm của con hôn, nhất định phải hơn bằng này!"

Bà nói xong bèn cười, nhưng Diêm Thu Trì lại có một chút xấu hổ, nói: "Hai bọn con kể cả có kết hôn cũng không muốn làm như này."

"Không làm như này?" Thẩm Kim Đài nói đùa: "Vậy thì nhà em cũng đỡ tiền sính lễ."

Phương Phượng Mỹ mỉm cười, nắm lấy cánh tay của Thẩm Kim Đài: "Đi, chúng ta cùng đi gặp chú Diêm của con, ổng đã muốn gặp con từ lâu rồi."

Diêm Thiết Phong gần đây có chút buồn chán, trước đây ông bận rộn mỗi ngày chân không chạm đất, bây giờ đột nhiên mỗi ngày đều phải nằm trên giường, cả người có chút khó chịu, mấy ngày nay ông xem bù lại " Đông Cung tới" từ đầu đến cuối. Mới tối hôm qua xem xong, cái cảm giác kia còn chưa khôi phục, nhìn thấy Thẩm Kim Đài, trái tim đặc biệt thương yêu cậu.

Sau khi Thẩm Kim Đài và bọn họ ra ngoài, Phương Phượng Mỹ đỡ ông đi vào nhà vệ sinh, Diêm Thiết Phong nói: "Tiểu Kim đứa nhỏ này, càng ngày càng phát triển tốt. Thu Trì của chúng ta, cũng coi như khá đúng không? Đứng bên cạnh Tiểu Kim, anh cảm thấy kém cỏi hẳn."

Phương Phượng Mỹ nói, "Thằng bé trông vẫn luôn sáng sủa hơn Thu Trì, bây giờ còn có một đội ngũ chuyên nghiệp xung quanh chăm sóc hình ảnh cơ mà."

Nhưng bà không cảm thấy Diêm Thu Trì thua kém chỗ nào, hai người có đặc điểm riêng, mỗi người một vẻ, xem bộ dạng hai người, rõ ràng Diêm Thu Trì yêu hơn một chút, bà cảm thấy như vậy cũng được. Diêm Thu Trì sống nội tâm hơn, kiềm chế hơn, nếu hắn yêu ít hơn, biểu hiện sẽ lạnh đạm hơn, cảm giác đê tiện của Thẩm Kim Đài sẽ lại xuất hiện. Hiện giờ như vậy, nội tâm sóng to gió trào của hắn, thường thường sẽ được bộc phát ra trên những chi tiết rất nhỏ, trông cực kỳ hài hòa.

Sau khi ăn cơm trưa, Diêm Thu Trì đưa Thẩm Kim Đài trở về nhà họ Thẩm, Thẩm Như Hải đang đưa Thẩm Tiểu Muội ra bên ngoài dán câu đối xuân, nhìn thấy nhà họ Diêm gửi đến một đống đồ, sắc mặt có chút vi diệu.

Cùng là con trai, sao lại làm như nhà họ gả con gái cho thế.

Nếu trong tương lai Thẩm Kim Đài thực sự gả Diêm Thu Trì, ông cũng phải tặng quà cho nhà họ Diêm, hơn nữa phải tặng nhiều hơn thế này!

"Đêm nay đừng đi đâu, ở lại nhà đi." Thẩm Như Hải nói.

Diêm Thu Trì lập tức nói: "Đoàn phim em ấy còn có việc, vẫn phải trở về."

Thẩm Như Hải nói: "Đêm giao thừa, cũng không nghỉ ngơi?"

"Đoàn phim là như vậy, kéo một ngày là một ngày tiền, cho nên rất nhiều đoàn vẫn gấp rút đẩy nhanh tốc độ trong Tết, con có thể nghỉ một ngày đã không dễ dàng." Thẩm Kim Đài nói xong bèn liếc nhìn Diêm Thu Trì.

Thẩm Như Hải ban đầu nghĩ Diêm Thu Trì sẽ rời đi, sau mới biết Diêm Thu Trì tối nay sẽ ở lại, ăn bữa tối đêm giao thừa với họ.

Thẩm Như Hải lòng vui lên, đi đến chỗ người bạn cũ của mình xin hầm rượu Mao Thai, nói buổi tối phải ở lại cùng Diêm Thu Trì uống rượu thật tốt.

Ý tưởng để Diêm Thu Trì ở lại dùng bữa tại nhà họ Thẩm năm nay là của Phương Phượng Mỹ.

Bà nói với Diêm Thiết Phong: "Năm ngoái đã ở nhà của chúng ta, năm nay đến nhà của họ, năm sau lại đến nhà của chúng ta, phân chia công bằng, nếu không lão Thẩm lại tức giận, lão già bướng bỉnh đó, có thể chấp nhận Kim Đài yêu đương với đàn ông đã tốt rồi. Nếu để cho ổng nghĩ con mình bị coi như con gái, ước chừng tối nay ổng ta tức đến mức ăn không nổi cơm tất niên. "

Diêm Thiết Phong cười nói, "Tôi thật ra có thể hiểu được hắn, tâm tư nam nhân chúng ta, phụ nữ mấy người không hiểu đâu."

Thẩm Như Hải kích động mang hai chai Mao Đài từ nhà một người bạn, tuyên bố tối nay Diêm Thu Trì phải giải quyết một chai.

"Anh ấy tửu lượng kém lắm." Thẩm Kim Đài nói, "Tửu lượng của ảnh còn không bằng con."

"Vậy thì con cũng uống thêm chút." Liễu Kỳ cười nói.

"Nó thì uống cái gì, con nít nhà ai lại, này ...... còn phải quay nữa, uống một miếng nước trái cây như em là được rồi, diễn viên không được uống." Thẩm Như Hải nói rồi đổ rượu cho Diêm Thu Trì: "Đến, chúng ta cùng uống."

Thẩm Như Hải là người đàn ông truyền thống, Diêm Thu Trì cũng biết chuyện này, hắn sợ Thẩm Như Hải còn hơn sợ cha mẹ ruột của mình, rất cung kính gật đầu, khi Thẩm Như Hải rót rượu cho hắn, hắn còn dùng hai tay đỡ chén để bày tỏ sự kính trọng.

Thẩm Như Hải dùng một cái bát lớn, Thẩm Kim Đài nhìn ông rót đầy, đầu gối chạm vào chân của Diêm Thu Trì, Diêm Thu Trì nhìn cậu, có chút kiềm chế mỉm cười.

Thẩm Tiểu Muội nghiêng người qua nói với Thẩm Kim Đài, "Em cũng muốn uống."

"Con nít thì uống rượu gì." Liễu Kỳ nói xong quay sang Thẩm Như Hải: "Ông cũng uống ít đi."

Tửu lượng của Thẩm Như Hải cũng không được, uống rượu vào mặt cũng đỏ, nói nhiều, lúc đầu nói chuyện công việc với Diêm Thu Trì, sau lại nói về sức khỏe của cha mẹ hắn, hết chén này đến chén khác, Diêm Thu Trì mặt đỏ tía tai, còn đổ mồ hôi, cởi áo khoác của mình, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, đẩy tay áo của mình lên để rót rượu cho Thần Nhược Hải.

Thẩm Như Hải rất hài lòng với Diêm Thu Trì.

Nói thật ra, tìm một người đàn ông chắc chắn không bằng tìm con dâu trở về, nhưng xu hướng tính dục của con trai đã định sẵn, còn thích Diêm Thu Trì nhiều năm như vậy, tình yêu sâu đậm như thế, ông cũng chấp nhận rồi. Chấp nhận xong nhìn lại, cảm thấy đối tượng này tìm cũng tốt.

Gia thế, ngoại hình, năng lực, đều rất tốt, quan trọng nhất là nhân cách tốt, ổn định, kiên định, lễ phép.

Khuyết điểm duy nhất chính là hắn thoạt nhìn là người nằm trên, con trai của ông nhất định là ở dưới.

Không phải là ông không hiểu, dù sao là con trai mình, ít nhiều vẫn là có chút tâm tư. Nhưng chuyện này cũng không thể làm gì được, coi như tuyển một người con dâu tốt vậy.

Hai người đều là người có tửu lượng bình thường, một chai cũng không uống hết, cả người đều mơ màng, Thẩm Như Hải càng uống nhiều, không bao lâu đã bắt đầu say sưa nói lời say, ngồi phịch ở trên sô pha, hình như đã ngủ. Thẩm Kim Đài và Liễu Kỳ giúp đưa ông vào phòng ngủ, Liễu Kỳ nói, "Bọn dì không ngủ ở đây, là bên cạnh."

Thẩm Kim Đài mới biết hóa ra bọn họ ngủ trong phòng ngủ thứ hai.

Phòng ngủ chính vẫn dành cho cậu.

Bọn họ đặt Thẩm Như Hải ở trên giường, Thẩm Như Hải lại đột nhiên ngồi dậy, sững sờ nói: "Tiểu Diêm đâu? Tiếp theo, tiếp theo......"

Liễu Kỳ nói, "Còn nói để uống người ta uống say, kết quả người ta vẫn ngồi yên, còn ông thì say luôn rồi."

Bà nói với Thẩm Kim Đài: "Con đi ra ngoài đi, ổng say toàn như thế này, thích nói vớ vẩn."

Thẩm Kim Đài mỉm cười, muốn đi xem Diêm Thu Trì trong phòng khách, ai ngờ Thẩm Như Hải kéo cậu lại, nói: "Tiểu Kim này......"

Thẩm Kim Đài trả lời, Thẩm Như Hải nắm lấy tay của hắn, Liễu Kỳ nói: "Lão Thẩm, ông đừng lên cơn nữa."

Thẩm Như Hải không nói, chỉ kéo tay Thẩm Kim Đài, vỗ vỗ cánh tay của cậu.

"Ba uống quá nhiều rồi, nằm nghỉ một lát đi." Thẩm Kim Đài nói.

Thẩm Như Hải nghiêng đầu, nheo mắt nói: "Tiểu Diêm không tệ, hai người sống tốt ...... chuyện này, con nói chuyện với đôi nhà Diêm Thiết Phong đi, không cần ...... Không cần cứ tặng đồ cho nhà mình suốt, nhà chúng ta, đủ dùng, đủ dùng rồi, không thiếu cơm ăn áo mặc."

Thẩm Kim Đài cười ngượng ngùng, nói, "Con cũng không biết chuyện này."

"Con ...... con đừng ngắt lời, nghe ba nói xong," Thẩm Như Hải ngẩng đầu nói, "Ba con ta, không có bản lĩnh, không có bản lĩnh, không thể cho con cái gì, không thể cho con mặt mũi, chẳng qua con ta lại rất xuất sắc, này ...... ơ, ta đang lảm nhảm cái gì vậy ...... "

Liễu Kỳ ngữ khí dịu đi một chút, nói: "Đây là ổng say rượu thôi, toàn lo lắng suông."

Thẩm Kim Đài bật cười, Thẩm Như Hải buông tay, ngã ở trên giường nói: "Đừng quay phim quá sức. Nên nghỉ ngơi, nghỉ ngơi đi......"

Giọng ông nhỏ dần, đã ngủ.

Thẩm Kim Đài có chút xúc động, mỉm cười, từ trong phòng ngủ đi ra, Liễu Kỳ đóng cửa lại nói: "Cha con không biết biểu đạt, trước đây hai người vẫn luôn cãi nhau, bây giờ không cãi nhau, ông cũng không biết phải nói gì với con, ngày hôm qua tiệc sinh nhật của con, ổng còn đứng một mình bên ngoài sân vân động rất lâu. "

Thẩm Kim Đài sững người trong giây lát.

Sau đó Liễu Kỳ bật cười.

Thẩm Kim Đài thật sự không nghĩ tới ngày sinh nhật đó, Thẩm Như Hải gọi điện thoại chúc mừng sinh nhật cho cậu, hai người có chút khó xử, dường như không biết nên nói cái gì với nhau, về sau cũng có nói về chuyện bữa tiệc sinh nhật, Thẩm Như Hải cũng dặn cậu đừng làm việc quá sức.

Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc Thẩm Như Hải đến tận nơi.

Không biết tại sao, chỉ là không bao giờ nghĩ về nó.

"Về sau con sẽ cố gắng quay lại nếu có thời gian." Thẩm Kim Đài nói.

Liễu Kỳ bèn nở nụ cười nói: "Được."

Thẩm Kim Đài đột nhiên nhớ tới mình đang quay phim "Xuân Dạ Hỉ Vũ", có chút đa cảm.

Ra tới phòng khách, thấy Thẩm Kim Đài đang nằm trên đầu gối của Diêm Thu Trì ngẩng đầu nhìn hắn, Diêm Thu Trì mặt đầy màu hồng của rượu nói với Thẩm Kim Đài: "Đương nhiên là gọi anh."

Thẩm Tiểu Muội lại nói, "Nhưng giáo viên mẫu giáo của bọn em nói rằng người yêu của anh trai, phải gọi là chị dâu."

Thẩm Kim Đài vốn còn một chút cảm xúc buồn bã, ngay lập tức cảm thấy nở nụ cười.

Liễu Kỳ cười nói: "Con bé bây giờ đang học mấy cái xưng hô này, có lẽ là hơi loạn."

Diêm Thu Trì thấy bọn họ đi ra, liền đứng thẳng người lên. Thẩm Kim Đài nói: "Anh làm ba em uống đến nằm úp sấp cơ đấy, tửu lượng khá tốt nha."

"Nếu không đêm nay ngủ ở đây đi, giường trong phòng của con dì vừa mới dọn." Liễu Kỳ nói.

"Không được, bọn con phải trở về." Diêm Thu Trì đứng lên nói.

Liễu Kỳ cũng không ép bọn họ ở lại, tiễn bọn họ đi ra ngoài, lúc lên xe, Thẩm Kim Đài chợt nghe thấy Diêm Thu Trì nói với lái xe: "Quay về khách sạn."

Có vẻ thanh tỉnh hơn.

Giả say hả?!

Chương 161

"Không phải đã đồng ý dì Phương sẽ đi về ngủ sao?" Thẩm Kim Đài hỏi.

Diêm Thu Trì nhìn có vẻ hơi bối rối, hỏi: "Anh nói vậy?"

Thẩm Kim Đài cười nói: "Anh thật sự uống quá nhiều rồi, trước khi rời đi Dì Phương đã dặn dò mấy lần. Trở lại khách sạn làm gì, muốn làm gì?"

Diêm Thu Trì bèn cười, cả mặt lẫn cổ đều đỏ, có chút ngượng ngùng cười, nói: "Không làm gì."

Vừa đi ra ngoài không xa, điện thoại di động của Thẩm Kim Đài vang lên, cậu nhìn, kết nối, là Lưu Kỳ gọi tới: "Ba con chuẩn bị plì xì cho con, quên đưa cho con."

Xe vẫn chưa đi xa, bèn quay đầu trở lại, Thẩm Kim Đài xuống xe, Lưu Kỳ cười chạy tới đưa cho cậu phong lì xì: "Cái này cho con, cái này cho Thu Trì."

Thẩm Kim Đài cười nói: "Còn có của con cơ à."

"Biết con không thiếu tiền, còn thường xuyên cho chúng ta tiền, đây là một chút tâm ý của ba con."

"Cảm ơn ba thay con." Thẩm Kim Đài nói.

"Ừm, bên ngoài lạnh lắm, vào trong xe đi, có thời gian thường xuyên về thăm nhé."

Thẩm Kim Đài muốn rời đi, nhưng lại thấy Thẩm Hiểu Thần chạy ra, cậu cười ôm Thẩm Hiểu Thần, Lưu Kỳ nói: "Anh trai còn có việc phải làm, lần sau để anh chơi với con sau."

Thẩm Tiểu Mạt dính trên người cậu một hồi, Lưu Kỳ cười nói: "Con đang quay phim, loại người như chúng ta đi tham ban được không? Ba con lúc trước cũng nói với dì muốn xem công việc của con nhưu thế nào."

"Không thành vấn đề, chỉ cần báo trước cho con biết trước khi mọi người muốn tới là được."

Thẩm Kim Đài hôn Shen Xiaomei một lần nữa, Shen Xiaomei đột nhiên vẫy vẫy tay, nói: "Tạm biệt anh Thu Trì."

Thẩm Kim Đài nhìn lại và thấy Diêm Thu Trì đã xuống xe, vừa giữ cửa vừa vẫy tay với họ.

Thẩm Kim Đài vào lại xe, đưa cho hắn chiếc phong bì màu đỏ.

Phương Phượng Mĩ đưa cho cậu một cái phong bì màu đỏ rất lớn, cậu vốn tưởng rằng, có nên báo cho bên này chuẩn bị cho Diêm Nhược Chi một cái không, vốn còn tưởng Thẩm Duệ không nghĩ tới những cái này, không ngờ hóa ra cũng đã sớm chuẩn bị.

Có qua có lại cũng tốt, cậu cũng là người có gia đình.

Thẩm Kim Đài đối với Shen Ruhai, thậm chí Shen Xiao Mei, Liu Qi, luôn có một cảm giác rất vi diệu, thậm chí còn không thoải mái như với những người không có quan hệ huyết thống như người nhà họ Yan. Nhưng nghĩ đến hôm qua Thẩm Nhược Hải đứng ngoài sân vận động, lòng cậu rất khó chịu, vừa ấm áp, vừa cảm động lại vừa buồn, loại tình cha con đầy tiếc nuối này, thật ra lại rất giống câu chuyện của "Xuân Dạ Hỉ Vũ".

Đêm giao thừa, đường phố rất lạnh, Diêm Thu Trì mang hơi rượu nồng nặc dựa vào vai cậu, phả vào mũi cậu. Đêm nay cậu không uống rượu, nhưng hơi rượu vẫn nhuộm khắp người.

Điện thoại di động của Diêm Thu Trì đột nhiên rung lên, hắn mê man lấy ra nói: "Là mẹ anh."

"Ăn xong chưa?" Phương Phượng Mĩ hỏi.

Diêm Thu Trì "dạ" một tiếng, nói: "Ăn xong."

"Vậy các con mau trở về đi, cha con buồn bực, nói đứa nhỏ không biết đi chơi chỗ nào, đứa lớn lại chạy đi ăn cơm đêm giao thừa nhà người ta, các con mau trở về an ủi ổng."

Ban ngày không để ý, đến buổi tối trở về, Thẩm Kim Đài thấy trên đình nhà họ Diêm gia treo rất nhiều đèn màu, lấp lánh trong đêm, trước đình cũng treo hai chiếc đèn lồng màu đỏ, trông rất vui vẻ.

Thẩm Kim Đài đỡ Diêm Thu Trì vào nhà, Phương Phượng Mĩ xuống lầu đón họ, hỏi: "Con uống nhiều không?"

"Một chút." Diêm Thu Trì nói.

"Ảnh uống thắng ba con." Thẩm Kim Đài nói.

"Nghiêu Xuân chưa về à?" Diêm Thu Trì hỏi.

"Không có, buổi chiều nó chạy ra ngoài, nói với nó hôm nay con sẽ sang bên nhà họ Thẩm bên kia, dì trong nhà đều nghỉ về nhà rồi, bảo nó về sớm chút, đến bây giờ gọi điện thoại cũng không thèm không trả lời, chẳng biết đi lêu lổng chỗ nào rồi. " Phương Phượng Mĩ nói: "Con đừng nói, hai người chúng ta ở nhà, thật sự là rất cô đơn."

Diêm Thu Trì cười cười, đi tới gặp Diêm Thiết Phong đang nằm trên giường xem Xuân Vãn, vừa thấy bọn họ tiến vào liền nói: "Về sớm thế."

"Thu Trì uống thắng cả lão Thẩm." Phương Phượng Mĩ nở nụ cười bước vào, bưng theo dưa và trái cây.

Diêm Thiết Phong nghe vậy mỉm cười nói: "Tửu lượng của lão Thần quả nhiên vẫn kém như vậy."

Diêm Thu Trì bật đèn lớn trong phòng lên, lúc này gian phòng đột nhiên sáng lên, có hai người trẻ, nháy mắt trong phòng tràn đầy sức sống hơn, bốn người vừa xem Xuân Vãn vừa tán gẫu, tán gẫu chưa tới mười phút, Diêm Cố Phong nói: "Được rồi, ba buồn ngủ, các con cũng sớm nghỉ ngơi đi."

Phương Phượng Mĩ sững người một lúc, lại thấy Diêm Thu Trì đứng dậy nói: "Vậy thì bố mẹ cũng về nghỉ ngơi sớm đi."

Thẩm Kim Đài sau đó cũng đứng lên, Phương Phượng Mĩ nói, "Nhân tiện, Tiểu Kim, trong nhà không có bộ đồ ngủ nào cho con, nếu không thì, con dùng tạm của Thu Trì nhé."

"Con lấy cho em ấy." Diêm Thu Trì nói.

Giọng nói khá nhẹ.

Sau khi hai người đi ra ngoài, Phương Phượng Mĩ đóng cửa lại, quay lại hỏi Diêm Thiết Phong: "Vừa rồi còn nói nói rằng đứa nhỏ không về chơi với ông, chúng nó vừa trở lại, sao ông lại đuổi chúng nó đi. "

"Bà không thấy thằng lớn ngồi không yên sao?" Diêm Thiết Phong nói.

Phương Phượng Mĩ sững người một lúc: "Thật ư?"

Diêm Thiết Phong nói, "Nó cứ không yên lòng, nhìn đồng hồ ... thỉnh thoảng còn rung chân."

Diêm Thu Trì được nuôi dưỡng cực kỳ tốt, thường không có tật xấu rung chân, nhưng chỉ cần hắn lo lắng và hồi hộp, hắn sẽ rung. Thói quen xấu này ông cho rằng hắn đã thay đổi từ lâu, đã rất lâu chưa thấy rồi.

Diêm Thu Trì vừa đi lên lầu, vừa nhìn thời gian, 8:30, đêm còn dài.

Thẩm Kim Đài nói sau lưng hắn, "Anh không cần lấy cho em quần dài, quần ngủ ngắn là được."

"Hiểu rồi."

Thẩm Kim Đài về phòng, vừa rồi lúc nói chuyện phiếm, bởi vì điện thoại liên tục đổ chuông nên cậu đã tắt máy, vừa bật lên, điện thoại đã rung lên bần bật, một loạt tin nhắn hiện ra.

Đều là lời chúc mừng năm mới.

Cậu ngồi xuống ghế sofa, bắt đầu nhắn tin lại cho những người quan trọng, lúc đang nhắn, Diêm Thu Trì mặc bộ đồ ngủ bước vào.

"Áo ngủ của em có thể hơi ngoại cỡ so với em." Diêm Thu Trì nói.

Thẩm Gia Ngôn "ừ" một tiếng, Diêm Thu Trì ngồi xuống bên cạnh cậu, thân thể hơi nghiêng về phía cậu, thúc giục cậu: "Em còn chưa có tắm rửa đâu."

"Em trả lời tin nhắn đã."

Diêm Thu Trì ngồi bên cạnh cậu một lúc rồi đi ra ngoài. Lúc sau hắn quay lại, trên người đã mặc đồ ngủ. Kết quả Thẩm Kim Đài vẫn đang trả lời lại cho mọi người.

Hắn ngồi bên cạnh một lúc rồi đi tới.

Thẩm Kim Đài nói, "Sáng mai em phải đi quay phim."

Diêm Thu Trì cười, "Anh biết."

Thẩm Kim Đài để điện thoại xuống, đứng dậy đi tắm.

Diêm Thu Trì vẻ mặt vui vẻ đi thẳng lên giường. Thẩm Kim Đài không nói chuyện, mím môi đi vào phòng tắm.

Sau khi tắm rửa nửa ngày mới đi ra, bộ đồ ngủ của Diêm Thu Trì, cậu mặc vào rất lớn.

Cậu vén chăn lên, ngồi trên giường, Diêm Thu Trì đã ngủ mất rồi.

Thẩm Kim Đài sững người một lúc, có vẻ như cậu đã ngâm nga hơi lâu trong phòng tắm.

Diêm Thu Trì nhẫn nhịn rất vất vả, kỳ thực cậu đều biết, có mấy lần ôm nhau ngủ, cậu có thể cảm giác được loại thống khổ này của Diêm Thu Trì. Nói là lạ, cậu cũng là nam nhân, cũng rất thích Diêm Thu Trì, cậu ôm ấp Diêm Thu Trì, cũng sẽ rất cao hứng, nhưng cậu sẽ không giống như Diêm Thu Trì, cậu nhiều nhất cũng chỉ rục rịch một chút, sẽ không phát run cả người như Diêm Thu Trì.

Như thể đặc biệt khó chịu đựng vậy.

Cậu nhẹ nhàng nằm xuống, đưa tay ra, đặt lên eo của Diêm Thu Trì, Dận Kỳ Chi đột nhiên bắt lấy tay của cậu, để lên trán của hắn.

Thẩm Kim Đài vừa di chuyển, đã bị Diêm Thu Trì kéo chặt. Cậu vội vàng nói: "Ngày mai em phải quay......"

"Anh biết," Diêm Thu Trì nhẹ nhàng nói, "Nhưng em vẫn còn một tháng nữa mới quay xong phim."

"Không có gì chuẩn bị......"

"Vậy thì em hứa với anh."

Thẩm Kim Đài nói, "Hứa với anh cái gì?"

"Ôm anh một cái."

Yêu cầu này có vẻ như cậu có thể đáp ứng được.

Thẩm Kim Đài sau đó không nói bất cứ điều gì.

Sau đó cậu nắm lấy tay Diêm Thu Trì: "Anh cởi quần áo của em ra làm gì?" [ Ôm một cái =)))]

"Anh chỉ ôm em, hứa sẽ không làm bất cứ điều gì khác."

Thẩm Kim Đài giãy dụa, Diêm Thu Trì nói: "Không có dầu không có gì, em sợ cái gì, anh đã nghĩ cả ngày rồi......"

Bóng tối càng cổ vũ ngọn lửa dục vọng của Diêm Thu Trì, hắn đè Thẩm Kim Đài nói: "Cục cưng ngoan......"

"Đừng gọi em là cục cưng."

"Không gọi, không gọi."

"Này," Thẩm Kim Đài không khỏi giật giật quần áo, "Sao bây giờ anh lại như thế này."

Diêm Thu Trì sau đó không nói nữa, không nói thêm một lời, chỉ đứng dậy bật đèn đầu giường.

Đèn vừa sáng lên, hắn sững người trong giây lát, Thẩm Kim Đài đang chui vào dưới chăn, hắn nhanh chóng cởi bỏ quần áo rồi nhảy lên.

Chứng đói khát da thịt của hắn, cuối cùng cũng được thỏa mãn.

Cả người đều đang phát run, Diêm Thu Trì không nói lời nào, chỉ đơn giản là ôm, chỉ là bởi vì không mặc đồ ngủ, rất làm người ta dao động.

Có lẽ vì quá rung động, thế là không khống chế được, vốn chỉ ôm, kết quả là một cơn mưa rền gió dữ.

Chương 162

Đêm đông lạnh giá, nhưng Diêm Thu Trì và Thẩm Kim Đài đều đổ mồ hôi khi họ lặng lẽ ôm nhau.

Tại sao có thể như vậy, sao lại phát triển đến mức này? Đầu óc Thẩm Kim Đài mơ hồ, có chút bối rối.

Diêm Thu Trì vẫn không ngừng hôn lên má cậu, vừa hôn vừa cười, cười khẽ áp vào mặt cậu.

Thẩm Kim Đài che cái bụng nhỏ của mình, cũng không nói lời nào, trong mắt lộ ra vẻ bối rối.

"Đơ rồi?" Diêm Thu Trì hỏi.

Thẩm Kim Đài trở mình, trực tiếp quay ra ngoài, Diêm Thu Trì ôm lấy cậu từ phía sau.

Quả nhiên lời nói của đàn ông không thể tin được, anh chỉ ôm, anh chỉ hôn thôi, quả thật giống như anh chỉ xoa xoa tí thôi, tất cả chỉ là giả dối!

Sau đó Diêm Thu Trì hôn lên bờ vai hơi ẩm ướt của anh.

Hắn cảm thấy Thẩm Kim Đài quá hoàn mỹ, gần như không có một khuyết điểm, trên trời dưới đất làm sao có người hoàn mỹ như vậy, từ đầu ngón chân đến sợi tóc, một người hoàn mỹ như vậy, đã bị hắn hoàn toàn chiếm giữ. Hắn yêu cậu càng nhiều, càng hận không thể bắt đầu lại lần nữa.

Thẩm Kim Đài đẩy hắn ra, nói, "Ngày mai em phải quay phim."

"Đóng phim gì, anh xin nghỉ cho em." Diêm Thu Trì nửa dỗ nửa cầu nửa ép: "Còn mấy phút nữa là mười hai giờ, chúng ta cùng nhau trải qua năm mới đi."

Thẩm Kim Đài cắn gối, nghĩ năm nay chắc hẳn là một năm mới trải qua rất lộn xộn.

Bên ngoài truyền đến tiếng pháo, từ thành thị xa xôi truyền tới, năm cũ đã qua, năm mới chính thức bắt đầu.

Sáng hôm sau, Phương Phượng Mĩ thấy Diêm Thu Trì xuống một mình, tinh thần sảng khoái, bèn hỏi: "Tiểu Kim vẫn chưa dậy à?"

Diêm Thu Trì cười nói, "Em ấy bị cảm, đang ngủ, con mang đồ ăn lên cho em ấy."

Phương Phượng Mĩ nghe vậy liền hỏi: "Bị cảm? Có sao không, có nặng không?"

"Chỉ là cảm lạnh nhỏ thôi, có lẽ gần đây em ấy mệt quá, cứ để em ấy ngủ thêm một chút là được." Diêm Thu Trì cười nói với dì, "Con cũng đi lên ăn cơm, mang theo phần của con luôn đi."

Phương Phượng Mĩ nhìn hắn, Diêm Thu Trì bình thường đẹp trai cường tráng, lại mang theo hương vị trong trẻo mà lạnh lùng, nhưng hôm nay nhìn có cảm giác tươi sáng, đôi môi hồng nhuận, khí sắc tuyệt vời, thậm chí cũng có một chút cảm giác tươi sáng mà chỉ riêng Thẩm Kim Đài có, trông sáng sủa hơn hẳn, như thể bị nhiễm từ khí chất trên người của Thẩm Kim Đài.

Nhận thấy bà đang nhìn sang, Diêm Thu Trì cũng ngẩng đầu nhìn bà, mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, cả người trông sáng sủa hơn, giống như thay đổi một trái tim mới.

Dì mang ra hai bữa sáng đến, hắn bưng đồ vật của mình chạy lên lầu, thực sự là bước đi như bay. Dì trợn mắt nói: "Thu Trì hôm nay sao lại vui như vậy."

Phương Phượng Mĩ nhìn theo bóng lưng của hắn, nói: "Đúng rồi."

Tươi như hoa, cả người tràn đầy gió xuân. Không chỉ là vấn đề vui vẻ, hắn vẫn luôn là người vững vàng, bình tĩnh, vậy mà thực sự lại có thể chạy lên lầu, thậm chí còn đi ba bước câu thang trong một bước.

Diêm Thu Trì đóng cửa lại, bưng đồ ăn lên giường.

Thẩm Kim Đài vẫn đang nằm trên giường, nghe thấy tiếng động bèn mở mắt ra.

"Mấy giờ rồi?" Thẩm Kim Đài ghé trên giường hỏi hỏi.

"Tám giờ." Diêm Thu Trì nói, "Anh đã xin cho em nghỉ phép rồi."

Thẩm Kim Đài quấn trong chăn không nói, lỗ tai đỏ bừng.

Diêm Thu Trì hỏi: "Có muốn đứng dậy ăn chút gì không?"

Thẩm Kim Đài nói, "Không."

Cậu chợt nhớ ra một việc rất quan trọng phải làm, bèn gọi Tiểu Ái ra ngoài.

"Thân ái, thân ái, thân ái!" Tiểu Ái rú lên.

Thẩm Kim Đài hơi đỏ mặt: "Tao hoàn thành nhiệm vụ chưa?"

"Đúng vậy, thân ái, chúc mừng!" Tiểu Ái xúc động nói: "Ngài không chỉ có được một cuộc sống mới mà còn có được một người đàn ông tốt, người sẽ luôn cháy bỏng với tình yêu của ngài dù có ở độ tuổi sáu mươi, không bao giờ lừa dối, không bao giờ thay lòng đổi dạ!"

"Đây là thứ muốn tặng cho tao sao?"

"Thân ái, đây không phải là phần thưởng của chúng ta, mà là bản tính của riêng Diêm Thu Trì! Thân ái, cảm giác được không, không kinh khủng như ngài nghĩ đâu nhỉ!"

"Tao vừa định nói lời này," Thẩm Kim Đài nóng mặt: "Có phải mày đã lén thưởng cho tao một phần thưởng gì đó không?"

Tiểu Ái "hì hì" cười hai lần: "Này nói như thế nào bây giờ......"

Thẩm Kim Đài ngắt lời: "Vậy thì không nói."

"Thân ái, Tiểu Ái bên này lại chúc mừng ngươi hoàn thành nhiệm vụ, Tiểu Mĩ đồng nghiệp cũng thông qua ta, chúc mừng ngài."

Thẩm Kim Đài ngượng ngùng nói: "Cái đó ...... cảm ơn."

Tiểu Ái sụt sịt thở dài: "Thân ái, chúng ta phải nói lời chia tay vĩnh viễn."

Thẩm Kim Đài "ừm" một tiếng, nói: "Thực ra mày có thể thỉnh thoảng xuất hiện trong tâm trí của tao, có thể trò chuyện."

"Điều đó trái với quy luật. Thân ái, tôi rất vui được gặp ngài, Tiểu Ái đã chứng kiến tình yêu và sự nghiệp của ngài thăng hoa. Tôi tin rằng với điều kiện và khả năng của ngài ngày hôm nay, ngài sẽ ngày càng tiến bộ hơn trong tương lai.

"Mày chuẩn bị hố ai tiếp?"

"Thân ái! Lời này của ngài là như nào đấy, không biết còn tưởng rằng ngài bị tôi hãm hại!"

"Tao bị mày hãm hại rồi, nếu không thì tại sao tao lại bị đau lưng và trướng bụng đến mức không thể xuống giường như bây giờ!"

Tiểu Ái cười hai tiếng: "Nhưng tôi hiện tại cũng không phát hiện ngài bất mãn, ngược lại là tôi thấy ngài có vẻ rất có thích thú, tựa hồ thực tủy biết vị, nhìn thấy nam chính đã nai con đâm loạn, ngài miệng lưỡi rất cứng, nhưng thân thể lại rất thành thực đấy. "

"Tốt lắm, tốt lắm, chúng ta đừng công kích lẫn nhau. "Thẩm Kim Đài nói," Mày nói thật đi, người tiếp theo tiến hành công lược, cũng là trên hành tình này ạ, cậu ta tên là gì? "

"Ngài không biết cậu ta đâu, cậu ta ở một thế giới khác. Tên cậu ta giống với tên của ngài, cũng có ký tự Kim, gọi là Kim Yến Liễu."

"Nghe tên đã biết là một đại mỹ nam." Thẩm Kim Đài nói, "Cũng bởi hệ thống biến mĩ mà trở nên xinh đẹp hơn sao?"

"Hắn là khuôn mặt thần thánh nha, ánh sáng vàng ngọc, không cần đẹp hơn," Tiểu Ái nhắc tới hắn, giọng điệu dường như trở nên khao khát hơn: "Cánh yến bay đi, cành liễu um tùm, đẹp trai, lại có tài sản khổng lồ, mới hai mươi tuổi đã nổi tiếng hơn nửa giới giải trí. Thật tiếc là ngài không được tận mắt nhìn thấy cậu ta. "

Vãi, tốt quá.

Cũng may không phải cùng một thế giới, không phải tranh nhau bát cơm với cậu ta.

"Thân ái, chúc phúc lần cuối, mong ngài cả tình yêu lẫn sự nghiệp sẽ lại thăng hoa!"

Thẩm Kim Đài buồn bã chia tay một chút, nói, "Cảm ơn mày, tao sẽ luôn nhớ đến mày."

Thẩm Kim Đài vừa định nói thì nghe thấy một tiếng "bíp", Tiểu Ái đã log out.

"Xin chào, Tiểu Ái." Cậu cố gắng gọi.

Nhưng không có phản hồi từ Tiểu Ái.

Cậu rốt cuộc cũng không còn nghe thấy âm thanh ding-dong, không còn nghe thấy tiếng cười đáng khinh mà dễ thương của Tiểu Ái.

Thẩm Kim Đài cảm thấy buồn, như thể cậu đã vĩnh viễn chia tay một người bạn cũ.

Dường như ly biệt của nhân sinh vẫn luôn vội vã như vậy, dù đã chuẩn bị đầy đủ nhưng khi giây phút chia tay đến, vẫn cảm thấy quá vội vàng.

Thân thể mệt mỏi, cộng thêm tâm tình buồn bã, Thẩm Kim Đài nằm ở trên giường, không ăn điểm tâm, u mê muốn ngủ tiếp, đột nhiên lại cảm thấy Diêm Thu Trì lại lên giường.

Lúc cậu đang bối rối, theo bản năng, thân thể có chút sợ hãi, Diêm Thu Trì ôm lấy cậu, nói: "Chỉ ôm em thôi, đừng sợ."

Sự thỏa mãn của đàn ông lúc này coi như được lấp đầy trong trái tim hắn, nhìn thấy sự rụt rè đáng thương của cơ thể Thẩm Kim Đài, ngược lại lại kích động mong muốn bảo vệ của người đàn ông, thỏa mãn tôn nghiêm của hắn.

Phương Phượng Mĩ vẫn không yên lòng, hơn mười giờ vẫn không thấy Thẩm Kim Đài bọn họ xuống dưới, lên lầu xem xét, gõ cửa một cái, không có ai đáp lại nên bà lặng lẽ đẩy cửa ra, nhìn thấy bên trong hơi tối, rèm cửa đóng lại, Diêm Thu Trì ôm Thẩm Kim Đài, hai người ngủ say trên giường.

Lần đầu tiên nhìn thấy hai người bọn họ ngủ cùng nhau, Phương Phượng Mĩ trái tim nhảy dựng, vội vàng đóng cửa lại.

Cuối cùng bà cũng biết tại sao con trai mình lại treo cả mùa xuân trên mặt.

Nhưng nói sao đi nữa, bà vẫn luôn cảm thấy tính tình Diêm Thu Trì quá trầm lắng và kiềm chế, nghĩ hai người còn chưa công khai, cho dù đã xác lập quan hệ thì có lẽ cũng chỉ là một cái nắm tay nho nhỏ thôi.

Bà thực sự đã đánh giá thấp khả năng của con trai mình.

Đây thực sự là món quà tốt đẹp nhất vào ngày đầu năm mới của bà, chỉ hận không ai để chia sẻ!

Thẩm Kim Đài lần này trực tiếp ngủ đến mười một giờ liền cảm thấy có chút đói bụng.

Cậu dụi mắt một lúc rồi mới nhận ra Diêm Thu Trì vẫn đang ôm cậu.

Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó bỏ tay hắn ra.

Ai ngờ Diêm Thu Trì ở phía sau nói: "Ngủ đủ chưa?"

Thẩm Kim Đài vừa nghe thấy giọng điệu của hắn, cảm thấy có chút không đúng.

Tại sao có cảm giác như đang ẩn ý nói, "Ngủ ngon chưa? Vậy thì chúng ta tiếp tục đi."

Cậu thậm chí còn chưa mặc quần áo, cảm thấy mình có nguy cơ rơi vào tay giặc bất cứ lúc nào, bèn nói, "Em đói, em muốn ăn."

Sau đó Diêm Thu Trì đứng dậy nói: "Anh đi lấy cho em."

Thẩm Kim Đài nhìn thấy Diêm Thu Trì đã đứng dậy, toàn thân thực sự chỉ mặc một chiếc quần ngủ, để ngực trần.

Thân thể của Diêm Thu Trì thực sự rất tốt, tấm lưng đặc biệt cao lớn hùng vĩ, là điển hình của kiểu người mặc quần áo thì trông gầy gò nhưng khi cởi ra lại trông cường tráng. Cậu nhìn thấy vết cắn trên vai Diêm Thu Trì.

Đó là vết cắn của cậu.

Lần thứ nhất ngày hôm qua thời gian không tính là lâu, nhưng là lần thứ hai, Diêm Thu Trì quá gây sức ép, lăn qua lộn lại vẫn chưa xong, cuối cùng cậu có chút không chịu được, cắn hắn một cái.

"Ăn trái cây được không?" Diêm Thu Trì hỏi.

Thẩm Kim Đài cố gắng không nhìn nửa người dưới của mình, nằm ở trên giường lấy một miếng hoa quả, nói: "Anh ném đồ ngủ của em đi đâu?"

"Bẩn thỉu, anh cầm vào phòng tắm rồi." Diêm Thu Trì nói: "Trước tiên đừng vội mặc vào."

Thẩm Kim Đài nghe vậy, trái tim hoảng hốt, đơn giản trực tiếp làm rõ: "Giữa thanh thiên bạch nhật, anh muốn cái gì? Ngày hai lần anh còn muốn cái gì nữa?"

Diêm Thu Trì không nói gì, chỉ cười.

Hắn rất thích cười như thế này, trước kia không biết, Thẩm Kim Đài cảm thấy nụ cười của hắn trông rất ngượng ngùng, kỳ thật thực ra lại rất gợi tình.

Cậu ăn thêm vài miếng trái cây, rồi không muốn ăn nữa.

Diêm Thu Trì chui vào trong ổ chăn của cậu, ôm lấy cậu nói: "Vừa rồi em ngủ say anh cũng nhìn rồi, đã xảy ra chuyện gì đâu."

Cái quái gì vậy, cái gì không việc gì, anh đã nhìn cái gì?

Nhìn thế quái nào!

Thẩm Kim Đài xấu hổ, Diêm Thu Trì nói: "Anh xin nghỉ cho em một ngày rồi."

Cho nên nghỉ một ngày là để làm ba cái chuyện này sao!

"Em sắp tức giận rồi." Thẩm Kim Đài nói.

Diêm Thu Trì dừng lại động tác, ôm lấy cậu, hôn lên mặt cậu: "Anh yêu em, anh cảm thấy anh càng ngài càng yêu thích em."

Thẩm Kim Đài cảm thấy hắn cũng rất biết nịnh.

"Anh đi đem quần áo của em lại đây. Em muốn đứng dậy."

"Bên ngoài trời nhiều mây." Diêm Thu Trì nói, "Thật sự rất lạnh, đừng ra cửa. "

"Dì Phương và những người khác đã dậy lâu rồi đúng không?" Thẩm Kim Đài nói.

Rốt cuộc cũng không phải nhà của cậu, ngủ lâu như vậy cũng không thích hợp, cộng thêm cậu còn đang chột dạ nưã.

"Anh nói với họ em bị cảm lạnh rồi, không cảm thấy khỏe, phải ngủ."

Diêm Thiết Phong cùng với nhân viên chăm sóc tập huấn luyện hồi sức, hỏi Phương Phượng Mĩ: "Hôm nay là mùng một Tết, bà không phải muốn đi cùng Thu Trì đến nhà lão Vương bọn họ chúc Tết sao?"

Hàng năm, vào những ngày đầu tiên của Tết Nguyên Đán, về cơ bản, họ sẽ đến nhà tặng quà Tết cho một số cổ đông lớn và đại diện nhân viên của tập đoàn.

"Để chiều nay xem thế nào," Phương Phượng Mĩ nói, "Tiểu Kim có chút không khỏe, Thu Trì đang ở nhà với thằng bé."

Thẩm Kim Đài vào phòng tắm tắm rửa mới nhận ra khắp người mình tràn đầy dấu hôn, trông rất đáng sợ.

Biết ngay, ngày hôm qua Diêm Thu Trì thèm khát y như cái giống gì, cổ của cậu có mấy vết rõ ràng, như vậy ước chừng đến ngày mai cũng không hết.

Vậy cậu đi quay như thế nào đây.

Hơn nữa, cậu vừa ra khỏi giường đã thấy hai chân mình đang run rẩy, cảm giác khó chịu đột nhiên mạnh lên.

Tiểu Ái không phải đã thầm tặng thưởng cho cậu sao, sao cậu vẫn là như thế này?

Chỉ hận Tiểu Ái bây giờ không thể liên lạc được.

Có lẽ không phải vấn đề của bọn họ, là của Diêm Thu Trì.

Thẩm Kim Đài mặt đỏ, rửa sạch nửa ngày, Diêm Thu Trì vẫn ở bên ngoài kêu: "Cục cưng, em không sao chứ?"

Thẩm Kim Đài thân thể sắp nổi da gà: "Bảo bối cái đầu anh!"

Cậu lập tức cọ cọ một chút, mặc quần áo đi ra ngoài, nói: "Về sau đừng kêu bậy nữa."

Diêm Thu Trì nói: "Chỉ có hai người chúng ta."

"Vậy cũng chỉ được gọi tên." Thẩm Kim Đài nói.

"Hôm qua anh gọi cho em, anh thấy em khá thích mà."

"...... Đó là trên giường."

"Xuống giường không gọi được," Diêm Thu Trì nói, "Đã biết, sau này sẽ gọi ở trên giường."

Nói rồi hắn lại ôm cậu, nói: "Anh muốn thú nhận một điều với em."

"Cái gì?"

"Anh có chứng đói khát da thịt." Diêm Thu Trì hỏi: "Em biết bệnh này không? Chính là cực kỳ thích tiếp xúc da thịt."

"...... Anh muốn nói gì?"

"Anh có một cái nhà ở bên ngoài, về sau chúng ta chuyển qua nhé?"

Thẩm Kim Đài cố gắng liên kết sự khác biệt giữa một ngôi nhà và cơn đói khát da thịt, một số liên tưởng rất không thuộc về trẻ vị thành niên hiện lên trong đầu cậu.

"Năm tới em...... Năm nay lịch cũng đầy rồi, chưa chắc đã có thời gian về nhà." Cậu nói.

"Thân phận của em hiện tại đã tăng, tương lai nhận, yêu cầu chất lượng không phải số lượng." Diêm Thu Trì nói, "Ít quay phim chút, chỉ quay phim chất lượng thôi, nhé?"

Nói xong hôn lên má cậu.

Thẩm Kim Đài cảm thấy rằng nếu cứ như vậy, quần áo cậu vừa mặc vào sẽ lại bị cởi ra.

Cậu hâàm hồ đáp ứng nói: "Đi ra ngoài đi, ngủ cả buổi sáng rồi, em cũng không phải không biết xấu hổ."

"Anh còn một chuyện nữa." Diêm Thu Trì nói.

Thẩm Kim Đài nhìn về phía hắn, Diêm Thu Trì lại mỉm cười, vẫn là cái kiểu hơi ngượng ngùng này, đôi mắt và nụ cười lại rất nóng.

Xong rồi, xong rồi, Thẩm Kim Đài nghĩ, hay xấu hổ nhưng tới khi bộc phát ra lại không phù hợp với sự khoa học và vận động hài hòa của chủ nghĩa xã hội Diêm Thu Trì đã xuất hiện!

Chương 163

Thẩm Kim Đài: "...... Em hy vọng anh đang nghiêm túc nói về công việc."

Diêm Thu Trì cười nói, "Chúng ta công khai vào ngày lễ tình nhân đi."

Thẩm Kim Đài sững người một lúc, sau đó gật đầu. Diêm Thu Trì sau đó lại ôm hôn cậu, hôn mấy lần, Thẩm Kim Đài cảm thấy nếu mình không đi ra khỏi cửa này, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị bắt lên giường.

"Đi thôi, đi thôi." Cậu nói.

"Để anh lấy khăn quàng cổ cho em." Diêm Thu Trì nói, "Hoặc em có thể mặc áo len cổ lọ của anh, che một chút."

Thẩm Kim Đài đột nhiên nhớ tới cái gáy của chính mình, lửa giận bốc lên, nói: "Về sau nếu anh còn dám trồng dâu tây phía trên cổ của em, anh cứ thử xem. Em không phải lúc nào cũng có thể che cổ khi diễn đâu."

"Khi nào làm anh còn không biết." Diêm Thu Trì nói.

Hắn có lẽ là quá hưng phấn, đại não đã hoàn toàn bị nửa người dưới khống chế, cho nên dù là tay hay miệng, hay những nơi khác, lực đạo đều rất kịch liệt. Trên thực tế, sau này nhìn thấy Thẩm Kim Đài khắp người đều là bộ dạng "thương tích đầy người", hắn rất hối hận, chủ yếu là bởi vì Thẩm Kim Đài sinh ra đã rất trắng, một chút dấu vết cũng sẽ hiện lên rất rõ ràng, nhìn có chút tàn nhẫn.

Nhưng hắn yêu Thẩm Kim Đài nha, thương cậu, vừa thấy đã cảm giác rất hối hận.

Lần sau hắn nhất định sẽ chú ý!

Diêm Thu Trì trở về phòng lấy khăn quàng cổ, Thẩm Kim Đài buộc khăn, chuẩn bị trở về khách sạn.

Biệt thự nhà họ Diêm rất ấm áp, ở nhà quấn khăn trông cũng khá lạ. Tuy rằng cậu và Diêm Thu Trì là một đôi, làm chuyện thân mật là chuyện bình thường, nhưng nếu Phương Phượng Mĩ và những người khác biết được, cậu vẫn sẽ cảm thấy xấu hổ.

Phương Phượng Mĩ nói, "Chưa gì đã muốn đi rồi à, ăn trưa trước khi đi nhé."

"Không được, chị Lan và những người khác vẫn đang đợi con ở khách sạn, đoàn phim đang vội." Thẩm Kim Đài ngượng ngùng nói.

"Vậy thì để Thu Trì mang giùm con." Phương Phượng Mĩ nói, "Dì cũng chuẩn bị một số đồ ăn nhẹ cho con, con mang theo, chia cho nhân viên hoặc tự mình ăn đều, đồ ăn vặt của Thu Nguyệt Trai, lần trước con nói con thích ăn, lần này dì gọi rất nhiều cho con."

"Cám ơn dì."

"Người một nhà cả, cám ơn cái gì."

Trước khi Thẩm Kim Đài phải đi, cậu đi gặp Diêm Thiết Phong, Diêm Thu Trì đi theo anh ta, cẩn thận nhìn, phát hiện Thẩm Kim Đài lúc bước đi, hai chân dường như tách ra so với lúc trước nhiều hơn một chút.

Hắn bèn đi đỡ một chút, đột nhiên cảm thấy có lỗi với Thẩm Kim Đài.

Dù sao cũng là lần đầu tiên, ăn hành nhất định không kém các cô gái.

Phương Phượng Mĩ tiễn họ tới sân, Diêm Thu Trì vừa mở cửa xe, đã thấy một chiếc Porsche lái tới.

Là xe của Diêm Diệu Hiên.

"Đứa nhỏ này cuối cùng đã trở lại." Phương Phượng Mĩ nói, "Chơi tới mức cũng không biết gọi lại một cuộc."

Chiếc xe là xe của Diêm Diệu Hiên, nhưng người lái không phải là hắn ta, mà là Đan Thành.

Đan Thành xuống xe, rất ngoan ngoãn chào hỏi Phương Phượng Mĩ và những người khác, sau đó mở cửa sau bế Diêm Diệu Hiên ra khỏi xe.

Phương Phượng Mĩ hoảng sợ, còn tưởng Diêm Diệu Hiên xảy ra chuyện gì, Đan Thành nói, "Cậu ấy chỉ uống quá nhiều thôi ạ."

Diêm Thu Trì sau đó nói: "Sao lại để cho nó uống nhiều rượu như vậy."

"Tôi vẫn luôn ngăn, nhưng vẫn không được." Đan Thành nói.

"Thu Trì, giúp một tay." Phương Phượng Mĩ nói.

"Con đến là được." Đan Thành cũng cao không kém Diêm Thu Trì, ôm lấy Diêm Diệu Hiên cũng không có gì khó khăn, vừa đi vào trong vừa nói: "Vốn dĩ muốn để cậu ấy ở lại chỗ của con, cậu ấy không chịu, cứ say khướt mãi, đòi về nhà, còn khóc. "

Phương Phượng Mĩ ngượng ngùng nói, "Thật sự vất vả cho con."

Diêm Thu Trì nói với Thẩm Kim Đài đang đợi trong xe: "Em cũng đừng chạy xuống dưới."

Thẩm Kim Đài đột nhiên nhận ra Diêm Thu Trì cũng phát hiện mình đi lại bất tiện, có chút ngượng ngùng, trực tiếp lên xe.

Tới xe cậu cũng không dám ngồi chính diện, không biết cái mông đau như thế nào, có thể là do liên quan tới vấn đề tâm lý, cậu vẫn luôn nghĩ sẽ ...... sưng lên.

Cậu hẳn là đã nhận được một phần thưởng nào đó từ Tiểu Ái, đêm qua, lúc đầu, Diêm Thu Trì cũng chỉ thử xem, sau đó cả hai đều không ngờ sẽ thực sự thành công. Loại tài năng dị bẩm như Diêm Thu Trì, cậu vậy mà cũng chịu được, nói Tiểu Ái không có thưởng cho cậu cái gì, cậu cũng không dám tin tưởng.

Lại nói tiếp, Tiểu Ái cũng thực sự chu đáo, cậu quả thật thoải mái tới ...... Ấy, cậu đang suy nghĩ chuyện gì đó!

Diêm Thu Trì đi khoảng năm sáu phút, đã trở lại xe.

Ngày đầu năm, khách sạn có vẻ hơi quạnh quẽo. Diêm Thu Trì đưa cậu về khách sạn, sau đó quay trở lại.

Ngày đầu năm mới, ngoài việc đi thăm người thân và bạn bè, Diêm Thu Trì phải đi cùng với Phương Phượng Mĩ thăm các giám đốc của công ty, nhưng cũng có một số lãnh đạo chính trị và doanh nghiệp, bây giờ Diêm Thiết Phong không thể đi ra ngoài, cũng với những công nhân viên chắc nghèo khó, công việc như vậy cũng được trao cho hắn.

Hắn hiện tại là quan chức mới lên, đối ngoại với cả trên lẫn dưới cần phải làm việc thật khéo léo, bộ phận tuyên truyền Tết nay cũng không có nghỉ, có chuyên gia đi cùng hắn cả hành trình, quay video, chụp ảnh, chờ sau khi kết thúc kỳ nghỉ đi làm việc lạc, những video, hình ảnh này đều phải phối hợp với văn bản tuyên truyền đưa lên cho toàn công ty, áp lực của Diêm Thu Trì thực sự rất lớn.

Hắn còn chưa tới hai mươi sáu tuổi đã phải tiếp quản đế chế kinh doanh khổng lồ như vậy, cho dù có Phương Phượng Mĩ đồng hành, nhưng chỉ riêng khối lượng công việc hàng ngày đã nhiều hơn so với khi còn ở truyền thông Ánh Dương.

Khi hắn trở về sau bữa tối với nhà họ Phương, đã hơn chín giờ tối. Phương Phượng Mĩ hỏi, "Con về nhà hay về khách sạn?"

Diêm Thu Trì nhẹ giọng nói: "Trở về khách sạn."

Phương Phượng Mĩ "Ồ", khóe miệng hơi mím lại.

Sau đó Diêm Thu Trì nói: "Về nhà còn cách công ty hơi xa, con dự định mấy ngày nữa sẽ chuyển đến khách sạn ở lâu dài."

"Như vậy cũng tốt, nếu không thì con bận, Tiểu Kim cũng bận, không có thời gian gặp mặt, tình cảm vẫn cần phải ở chung nhiều hơn nữa mới có thể sâu đậm."

Diêm Thu Trì nói "vâng".

Phương Phượng Mĩ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ và mỉm cười.

Diêm Thu Trì định dời tới chỗ Thẩm Kim Đài, sau khi trở về khách sạn, sắp xếp đồ đạc rồi ôm tất tới cửa phòng Thẩm Cẩm Chi, gõ cửa, nhưng lại nhìn thấy cửa đã bị Tiêu Đường mở ra.

Tiểu Đường nhìn thấy anh, cậu ta lập tức vui vẻ hét lên: "Năm mới tốt lành, anh Diêm!"

Diêm Thu Trì trong trẻo nhưng uy nghiêm gật gật đầu một cái, Tiêu Đường vội vàng lấy một cái rương trong tay, vừa đi vào mới phát hiện Lý Mỹ Lan cũng ở đó, trong phòng khách còn có hai đứa nhỏ.

"Giám đốc Diêm." Lý Mỹ Lan cười nói: "Tôi mang bọn trẻ đến cho Kim Đài xem."

Cô nhìn thấy thứ Diêm Thu Trì đang cầm trên tay, bèn đứng dậy ôm con gái vào lòng, nói: "Đã muộn rồi, đứa nhỏ cũng nên đi ngủ rồi, vậy tôi sẽ quay lại sau."

Tiểu Đường cũng đón lấy đứa con trai của Lý Mỹ Lan từ tay Thẩm Kim Đài, Diêm Thu Trì móc ví, lấy ra mấy tờ phong bì màu đỏ, đưa tiền lì xì cho hai đứa trẻ.

"Anh không đưa có khi em còn chả nhớ." Thẩm Kim Đài nói rồi đi tìm ví tiền, Lý Mỹ Lan ôm bọn trẻ đi ra ngoài: "Giám đốc Diêm cho cũng như em cho thôi."

Cô và Tiểu Đường ra khỏi phòng, sau khi vào thang máy, Tiểu Đường ôm đứa trẻ và nói: "Giám đốc Diêm nhìn như chuyển cả nhà tới đây."

Lý Mỹ Lan nói, "Chị cảm thấy chúng ta có thể chuẩn bị một thông cáo tình cảm công khai rồi."

Vừa rồi cô cũng tìm thấy vài "quả dâu tây" trên cổ Thẩm Kim Đài, có hai "quả dâu" màu khá đậm, có thể nhìn thấy nụ hôn rất mãnh liệt.

Liên kết với số "dâu tây" này là do Diêm Thu Trì trồng, cảm giác lại càng lạ lùng hơn, chủ yếu là không thể tưởng tượng Diêm Thu Trì một người như vậy khi nhiệt tình sẽ như thế nào, hắn nhìn thực sự quá cấm dục, biểu hiện bình thường cũng rất lạnh lùng.

Loại người thường mặc quần áo cài cúc rất chặt như này, không thể tưởng tượng được hắn sẽ như thế nào sau khi cởi quần áo.

Lúc 10:30 tối, Thẩm Kim Đài ngồi trên giường, xem kịch bản mới mà Lý Mỹ Lan mang đến, sau đó thực giật mình nhìn về phía Diêm Thu Trì.

Diêm Thu Trì cởi áo choàng tắm, trần truồng đi vào trong ổ chăn.

Thẩm Kim Đài: "......"

Cậu xuống giường, đến phòng để quần áo, lấy một chiếc áo ngủ, rồi ném xuống giường.

Diêm Thu Trì ngồi dậy, lộ ra thân trên cứng cáp cường tráng, dáng vẻ thật ra lại trông rất đứng đắn, không nói chuyện, mặc quần ngủ vào. =))))

"Mặc cả bên trên nữa."

"Không phải anh đã nói với em sao," Diêm Thu Trì nói nửa chừng, rồi dừng lại, cũng mặc áo vào.

Thẩm Kim Đài lên giường, tiếp tục đọc kịch bản. Diêm Thu Trì nằm ở bên cạnh cậu, nhìn điện thoại của cậu một lúc, mới nói: "Ngày mai mấy giờ em đến phim trường?"

"Bảy giờ."

"Vậy thì đã đến giờ ngủ rồi, đừng đọc nữa." Diêm Thu Trì nói.

"Anh ngủ trước đi, em đọc nốt cái này." Thẩm Kim Đài nói.

Hai người đều có chút không nói nên lời, có lẽ là vì đoán được đối phương đang suy nghĩ gì, Diêm Thu Trì bèn dịch tới bên cạnh cậu, tựa vào mông của cậu. Thẩm Kim Đài lật một trang kịch bản, không nhúc nhích.

Cậu vẫn kiên trì cho đến khi Diêm Thu Trì ngủ say, mới đặt kịch bản xuống, đi vào nhà vệ sinh, lặng lẽ nằm xuống. Lúc tắt đèn còn cố ý nhìn Diêm Thu Trì, bởi vì Diêm Thu Trì thực sự thích giả vờ ngủ rồi bổ nhào lên trong khoảnh khắc cậu tắt đèn.

May mắn là Diêm Thu Trì thực sự đang ngủ.

Diêm Thu Trì ngủ yên, cậu thực sự rất thích, chủ động đến bên người Diêm Thu Trì, ôm lấy hắn.

Cậu thực sự đã yêu Diêm Thu Trì nhiều hơn, sự gần gũi thể xác, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, thật sự khiến tình cảm của hai người trở nên sâu sắc hơn, kể từ đêm qua, dường như mọi thứ đã thay đổi. Cậu ngửi được mùi cơ thể của Diêm Thu Trì, cũng cảm thấy yên tâm hơn.

Đêm đã khuya, cậu cũng thực sự buồn ngủ, rất nhanh đã ngủ say.

Ngay khi đang chìm vào giấc ngủ, cậu cảm thấy có người đang cởi cúc cho mình, cậu mở mắt ra, vươn tay đẩy trong bóng tối một chút, thế mà lại bị kéo vào lồng ngực trần trụi rắn chắc của Diêm Thu Trì.

Thẩm Kim Đài: "......"

Quần áo đã cởi ra từ khi nào.

"Nửa đêm, anh làm sao vậy ......" Thẩm Kim Đài buồn ngủ nói: "Em phải dưỡng sức ngày mai quay phim, em thực sự không thể mất thời gian ...... Em muốn hồi phục sức khỏe. Em ......"

"Anh không có đụng vào em, anh sẽ chỉ ôm em." Diêm Thu Trì nói.

Lần này là một cái ôm nghiêm túc, nhưng Thẩm Kim Đài cũng có chút sợ hãi không tin được.

Nhưng bộ đồ ngủ của cậu vẫn bị kéo ra, Diêm Thu Trì nói, "Anh đã nói, anh thích da kề da, sau này chúng ta đừng mặc nữa, được không?" [=))) dụ dỗ thiếu nam nhà lành =)))]

Thẩm Kim Đài muốn chống cự, chỉ thấy quần ngủ của Diêm Thu Trì đã cởi ra, cậu không dám nhúc nhích.

Diêm Thu Trì quấn lấy cậu từ đầu đến chân, kẹp chân cậu, ôm lấy thắt lưng của cậu, áp vào mặt cậu.

Mẹ kiếp, thế này cũng dính chặt vào nhau quá rồi, làm sao mà ngủ được.

Thẩm Kim Đài ngượng ngùng, Diêm Thu Trì nói: "Ngủ đi, ngủ đi, đã nói chỉ ôm thì chỉ ôm thôi, hôn cũng không hôn em."

Thẩm Kim Đài: "......"

Như vậy chỉ có ngủ mới ngủ được.

Diêm Thu Trì lại mổ vào mặt cậu.

Cái gì mà "hôn cũng không hôn" cơ.

Thẩm Kim Đài cảm thấy như này rất là không ổn, quá dễ dàng giật súng cướp cò.

"Bao giờ quen thì sẽ tốt thôi." Diêm Thu Trì nói: "Thật thoải mái."

Diêm Thu Trì thực sự cảm thấy thoải mái muốn nổ tung, cơn đói khát da thịt cuối cùng cũng đã được giải quyết triệt để, không còn hành hạ hắn nữa mà cho hắn cảm giác hạnh phúc mà những người khác không có.

"Cục cưng ......"

Thẩm Kim Đài xấu hổ đến gan run rẩy, sao mà lại còn sến sẩm như vậy nữa.

Thái độ của cậu thật sự rất bất lực, nói: "Thực sự, sáng mai em phải quay phim, em không thể nghỉ mất thời gian một lần nữa ......"

"Vậy em gọi anh đi."

"Gọi cái gì?"

Diêm Thu Trì hình như cũng có chút ngượng ngùng, thì thào nói: "Gọi chồng."

Thẩm Kim Đài đá hắn một cái, ngồi dậy sờ soạng bộ đồ ngủ mặc vào: "Em thấy anh thật sự là kiêu ngạo quá rồi."

Lão hổ không phát uy lại tưởng cậu là mèo ốm!

---

Tổng kết lại là từ nay bye Tiểu Ái, hoan nghênh anh Thu Trì phiên bản phúc hắc x2 =))))) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro