Hoàng Tử Bé

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đam mỹ
  "Hoàng Tử Bé"
 
   Tình Yêu Thuở niên thiếu như một giấc mộng tuyệt vời, mười năm sau trong một đêm giật mình tỉnh giấc lại nhớ về những kí ức xưa cũ, có lẽ những lời thề son sắc trong cuốn nhật ký kia đã phai nhạt theo năm tháng. Em cũng chẳng còn nhớ rõ nữa.
  
   Em vẫn luôn mặc cảm bản thân là gay. Hoàng Tử Ngốc à em có biết không? Tình yêu là bản năng, chẳng thể lựa chọn. Yêu là mãi không đổi thay, yêu chẳng liên quan gì đến bối cảnh, quốc tịch, tuổi tác, khoảng cách và giới tính. Dù cho vũ trụ có biến đổi nhanh chóng, dù cho lòng người có nhiều đổi thay. Nhưng chỉ có một mình em là điều chẳng thể nào thay thế được trong trái tim anh.

   Có một loại tình cảm được gọi là tình yêu. Người ta có nhiều cách thức khác nhau để nhận biết tình yêu của bản thân mình. Có người mất một đêm đã yêu đối phương, có người mất 1 năm hoặc 5 năm hay là cả một đời. Nhưng mà cũng có một loại tình yêu vừa mới gặp trong một khoảnh khắc liền có thể nhận định: "à, chính là người này" và rồi nắm tay cùng nhau đi tới Thiên Trường Địa Cửu.

   Anh và em học cùng trường, em là một nam sinh xuất sắc còn anh là một thanh niên chẳng lo học hành gì cả. Hằng ngày anh chọc ghẹo em, làm em tức giận đến điên cuồng rồi đỏ mắt bỏ đi. Anh cũng biết em đi tìm người bạn trai hiện tại của mình.

   Suốt một năm anh luôn đứng ở trong một góc theo dõi em, luôn đánh những thằng nhãi chửi em là gay, luôn âm thầm bảo vệ em về đến tận nhà sau giờ học. Nhưng em vẫn cứ bỏ mặc anh và tươi cười cùng người con trai ấy mà bước qua anh như chưa hề quen biết. Người ấy mỗi lần đều lên tiếng chào hỏi anh: "tình cờ vậy" rồi nắm tay em rời đi. Anh biết điều tình cờ kia là được người đó thực hiện như một điều hiển nhiên để làm anh bỏ cuộc.

   Em không biết được mỗi một nụ cười của em đều được anh nhìn thấy và ghi lại. Em cười với hắn, cười với thầy cô, bạn bè, rồi ông lão ăn xin hay cô bán hàng vặt nhưng chẳng bao giờ em cười với anh. Anh biết em rất ghét anh!

  Anh đã có hơn 1.000 tấm hình chụp lại nụ cười của em, Anh đã rất khao khát nó đối diện với mình dù chỉ một lần, nhưng mãi mãi sẽ không có được: bởi vì khi đứng trước mặt em, anh luôn dùng những hành động làm cho em tức giận.

  Em có biết không? Vào mỗi buổi sáng lúc chưa ai bước chân vào trường, anh luôn lặng lẽ đặt hộp đồ ăn sáng trong ngăn tủ bàn học của em. Em cứ lấy và ăn nó hơn một năm nay, không hề hỏi là ai đã làm, cũng không hề vứt bỏ nó đi. Anh đã cảm thấy mình thật sự vô cùng hạnh phúc.

  Anh là một thằng nhóc chẳng ra gì. 17 tuổi trên người đã có hơn 3 hình xăm, đầy rẫy những vết thương do dao chém, kim đâm. Nhưng mà có lẽ chẳng có ai biết được có một khoảng trống ở bên hông của anh không bao giờ bị thương cũng không bao giờ nhuộm bẩn: vì ở đó được khắc tên của em.

   Rồi một ngày nọ anh biết em chia tay với người kia. Trong lòng anh hạnh phúc đến sắp khóc. Thế rồi từ một người chẳng ra gì vì muốn gây sự chú ý cho em, anh lại biến thành một chàng trai ham học, gọn gàng, sạch sẽ. Sáng nào cũng qua nhà em thật sớm để hỏi bài nhân tiện tìm cớ chở em đi học. Anh cũng không để bánh quy lén lút trong ngăn tủ nữa mà là trực tiếp đưa nó cho em.

   Anh đã học người ta cách viết nhật ký hàng ngày. Vào mỗi buổi tối luôn viết một chút về em trong cuốn tập ấy. Anh còn học một khóa rèn chữ viết để viết chữ được đẹp hơn. Anh muốn tất cả mọi thứ về em phải thật xinh đẹp giống như em vậy. Hoàng tử bé của anh!

   Nửa năm ở bên cạnh em là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của anh, cho đến khi anh phát hiện thế giới này tràn ngập màu đen khi bản thân mình bị HIV. Ăn chơi trác táng để mong sự chú ý từ em, anh cũng không ngờ lại dẫn đến cứ như vậy... Lúc anh nhận điện thoại từ bệnh viện kiểm tra sức khỏe định kỳ, tay anh đang dắt chiếc xe đạp mới toanh mà có lẽ em rất thích, trên miệng còn vươn nụ cười cứng đờ lúc nãy khi vừa nghĩ về em.

   Nhà em rất nghèo, ba thì suốt ngày uống rượu vì công ty phá sản 7 năm trước, mẹ thì bỏ theo người khác, chị gái thì bán dâm.

    Em đã từng nhìn chăm chú chiếc xe này rất lâu, anh sau đó đã cạy tủ của ba ăn cắp 3 triệu mua xe cho em. Sau đó chưa kịp mua thì bị ba phát hiện đánh cho một trận bán sống bán chết nhưng vẫn kiên quyết ôm chặt số tiền này mà bỏ chạy về phòng.

  Khoảng thời gian yêu em trước sau đối với anh đều là đêm tối.Anh nghĩ hôm nay sẽ là ngày hạnh phúc nhất khi anh định nói lời yêu em. Nhưng có lẽ chúng ta có duyên không phận, không thể bên nhau. Anh sẽ luôn theo đuổi em đến trọn đời trọn kiếp, sau này nếu không thể kết hôn thì chính là một trong hai người chúng ta đã chết. Nhưng ngàn vạn lần anh không nghĩ đến anh sẽ bỏ lại em bơ vơ như vậy. Anh không sợ chết chỉ sợ khi anh đi rồi trên thế giới sẽ không còn ai yêu thương và bảo vệ em giống anh nữa.

   Đứng trước nhà của em, anh nhỏ tiếng gọi. Trong căn nhà lá lụp xụp em chạy ra mỉm cười với anh. Anh ngẩn ngơ nhìn em trước mặt, anh đã nghĩ mọi thứ hiện tại giống hoàn toàn như trong giấc mơ của anh nửa năm trước vậy. Anh thật sự đã nhìn thấy nụ cười của em, đối với anh mà nói thật sự đã là quá đủ rồi.!

   Anh vội vàng trao chìa khóa cho em rồi vụt chạy đi, nghe tiếng gọi ngơ ngác của em ở phía sau mà tim anh đau như dao cắt.

  Anh đã dũng cảm muốn tỏ tình cùng em, nhưng sự thật luôn dập tắt hi vọng hạnh phúc của chúng ta. Anh không thể lựa chọn cách quên em nên anh sẽ lựa chọn trốn tránh. Mang tình yêu của anh sẽ mãi mãi trốn tránh em như vậy sẽ không làm em chịu bất kỳ tổn thương nào nữa!

   Anh vượt biên sang nước Anh và ở đây hơn 3 tháng. Mỗi tháng đều viết thư và chuyển tiền làm thêm ở đây về cho em, nhưng ba tháng qua anh chẳng nhận được hồi âm của em. Hoàng Tử Bé..anh rất nhớ em: Anh muốn chở em đi học, muốn mua đồ ăn sáng cho em, muốn chọc em giận nữa... Anh thật sự rất nhớ em. Tối nào anh cũng lấy hình của em ra xem, nhìn em mỉm cười bình an trong tấm hình anh bất giác cũng cười theo một cách ngu ngốc.

   Em có biết không? Cho dù sau này em chết đi, em cũng chẳng sẽ biết được anh yêu em nhiều như thế nào đâu. Cho dù anh không còn tồn tại thì tình yêu này của anh sẽ vĩnh cửu bên cạnh của em. Một cậu bé ngốc nghếch như em lúc anh đi rồi thì sẽ mãi mãi chẳng biết là có một người đã yêu em nhiều đến như vậy, tình yêu anh được chôn giấu rất kỹ cho nên cũng sẽ chẳng ai nói cho em biết là anh đã yêu em đâu. Anh yêu em nhiều như vậy nhưng ai cũng không phát hiện cả!!

   Anh mỉm cười hôn lên tấm ảnh có cậu bé mặc áo sơ mi trắng rồi bất giác anh bật khóc, vươn tay sờ lên tên của em bên hông: "Hoàng tử của anh, anh yêu em rất nhiều, rất nhiều"

   Có lẽ trong mơ màng anh đã thấy em khóc. Hãy tha lỗi cho anh, lòng anh tràn ngập đau đớn khi nhìn thấy em: một người chưa bao giờ yếu đuối chưa bao giờ rơi lệ mà nay đã ôm tro cốt của anh mà khóc đến tê tâm liệt phế.

   Anh không cần tình yêu chúng ta sẽ hạnh phúc bình an giống như bao người khác. Anh rất vui vẻ khi đã được yêu em dù đó chỉ là tình đơn phương. Nếu sống lại một lần nữa, anh nhất định dùng cách khác để theo đuổi em. Tất cả hạnh phúc của anh đều thuộc về em, em là một nam sinh mà anh dùng cả đời để yêu thương và bảo vệ. Nếu sau này có ai ăn hiếp em hãy nghĩ về anh, anh sẽ dùng linh hồn của mình để giải cứu em và chỉ có một mình anh có thể làm được điều đó. Giờ đây, tuy anh đã rời xa em nhưng vẫn còn sót lại trên thế gian một tình yêu tinh khiết chỉ dành trọn cho một mình em thôi, Hoàng tử của anh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro