[PN] Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Lưu quay lại khi sắc mặt hơi chút hòa hoãn, có lẽ là ở đường cái lượn vài vòng, gió lạnh thổi trúng đầu óc cũng nguội, vào nhà ngồi xuống ghế dài, đi thẳng vào vấn đề: "Tần Kính, nói với em rằng em nghĩ sai rồi đi."

" ... Cậu không nghĩ sai." Tần Kính trong lòng biết hắn là tới khởi binh vấn tội, ngoan ngoãn lẩm bẩm một câu.

"Được lắm, là ta không thấy được người." Tiểu Lưu ầm ầm đứng dậy, thanh âm khiến cả phòng rung chuyển, "Em thấy em không bằng đập đầu chết trước mộ bác gái cho rồi!"

Tần Kính nghe hắn nói như vậy, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch - cậu làm sao không biết mình cùng nam nhân quấn một nơi thực có lỗi với cha mẹ đã mất, lời này tiểu Lưu chính là nói ra vấn đề, đâm trúng chỗ đau của cậu.

"...." Tiểu Lưu cùng mẹ hắn giống nhau, là một người nói năng chua ngoa tâm đậu hủ, nửa ngày không nghe trả lời, lại thấy Tần Kính sắc mặt tái nhợt ngồi lăng lăng ở mép giường, lập tức cảm thấy được chính mình nói quá nặng, đi qua ngồi cạnh cậu, lúng ta lúng túng giải thích, "Em không phải ... Em cũng không... Ai, tổ tông, anh dọa chết em!"

" ....Xin lỗi."

"Anh là chỗ nào có lỗi với em a!" Tiểu Lưu bị cậu một câu hối lỗi lại bốc hỏa, nghiêng người bắt lấy cánh tay của hắn, không quan tâm, hỏi hắn liên tiếp như tràng pháo. "Anh nói rõ đi, anh nói anh cùng hắn thế này gọi là cái gì? Coi được không? Có thể có sau này sao? Anh bị ngốc a? Người ta muốn cái gì không có, đây là lấy anh giải sầu mà thôi! Anh nói anh có xứng đáng với bản thân sao?"

"...." Tần Kính trầm mặc sau một lúc lâu, có câu trước mặt Trầm Lương Sinh không thể nói rõ, đối với tiểu Lưu lại có thể nói rõ ngọn nguồn.

Cậu rũ mắt, nhìn nhìn chằm chằm giày vải dưới chân - nhìn ánh vàng rực rỡ, lại không cảm nhận được chút ấm áp - một hồi mới nói ra ba chữ: "Anh thích hắn."

"Anh..." Tiểu Lưu một hơi nghẹn ở cổ họng, ấp úng nửa ngày, cuối cùng nghẹn ra một câu: "Thích thì có tác dụng cái rắm!"

Tần Kính không chịu lên tiếng nữa, hai người liền trầm mặc. Tiểu Lưu hồng hộc thở phì phò, chậm rãi cũng hiểu được. Tần Kính từ bé chính là tính tình cố chấp như vậy, chính mình sợ là có nói cả ngày cũng vô dụng.

Khó có thể nào muốn dùng giao tình hai người nhiều năm như vậy áp chế cậu? Hắn lại không nhẫn tâm ép buộc cậu như vậy, chỉ cảm thấy đầu ong ong đau hết cả lên.

"Tần Kính... " Cuối cùng tiểu Lưu vẻ mặt đau khổ thở dài, khuyên không thể khuyên, đơn giản trong khổ tìm vui mà đùa, "Anh nói anh... dưới em còn ba đứa em gái, mẹ em vẫn ngóng trông hai nhà có thể thân càng thêm thân... Kết quả khen ngược, con dâu không có, con nuôi còn dâng cho người khác."

" ... Cậu ngàn vạn lần đừng nói với mẹ."

"Này đương nhiên không thể nói, còn chờ anh dặn sao."

"Coi như hết, từ nhỏ đến lớn cậu là đứa nhỏ không nói dối bao giờ."

"Em sao phải nói dối chứ, không đề cập tới chuyện này không phải được rồi sao."

"Chỉ sợ cậu không biết giữ miệng thôi."

"Anh ít nói nhảm."

Hai người ngươi tới ta đi nói vài câu, cuối cùng lại tìm về chút không khí bình thường. Tiểu Lưu ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, vội kéo Tần Kính: "Mau theo em về nhà đi, lão thái thái nhà em sáng sớm làm thịt hầm, này cũng chờ không đến buổi tối, gọi anh qua ăn cơm trưa."

"Hàng năm mùng một cũng không qua nhà em ăn bữa trưa..." Tần Kính nhỏ giọng nói thầm một câu, tâm nghĩ Trầm Lương Sinh tổng cộng ở lại nhà mình qua một đêm, lúc này mới nổi lên xấu hổ, trên mặt không khỏi đỏ ửng.

"Tổ tông, ngài có thể đổi cái áo cao cổ không?" Tiểu Lưu liếc thấy dấu vết trên cổ, tức giận táng một câu.

"...." Tần Kính đỏ mặt đi tới tủ đứng tìm quần áo, ánh mắt quét qua tấm gương lớn trước tủ, lại nhịn không được nhớ tới tối hôm qua trong gương chiếu ra khung cảnh làm tình phóng túng, vội chuyển dời ánh mắt, trong lòng hận không thể đem Trầm Lương Sinh xách trở về cắn hai cái cho hả giận.

Đổi quần áo ra cửa, tiểu Lưu đứng ở phía sau Tần Kính, nhìn cậu khóa cửa nhà, đột nhiên cất tiếng hỏi: "Em nói... hắn không khi dễ anh chứ?"

"Hả?" Tần Kính lạch cạch khóa cẩn thận, tâm tình chậm chạp quay về vài phần, lại bắt đầu không biết điều, dõng dạc trả lời, "Không a, đều là anh khi dễ hắn."

"Bằng anh?" Tiểu Lưu đảo cặp mắt trắng dã, tâm thầm nghĩ vị kia thiếu gia vừa thấy chính là cái chủ nhân không dễ sống chung, lo lắng dặn một câu, "Nếu hắn dám khi dễ anh..."

"Cậu liền cầm đá ném bể cửa kính nhà hắn chứ gì." Tần Kính lanh mồm lanh miệng tiếp lời, cùng tiểu Lưu nhìn nhau cười. Hai người đều nhớ tới trước đây, tuy rằng Tần Kính lớn hơn vài tháng so với tiểu Lưu, nhưng nếu tiểu tử không có mắt nào khi dễ Tần Kính, đều là tiểu Lưu thay cậu đòi lại công đạo, lấy gạch đá đi ném bể thủy tinh hoặc là cửa sổ giấy nhà người ta, ngẫu nhiên hai lần sự việc đã bại lộ, bị mẹ tiểu Lưu lấy chổi đuổi đánh, vừa chạy vừa la om sòm.

Cùng nhau gặp rắc rối, cùng nhau chịu phạt, cùng nhau giành đồ ăn - huynh đệ như vậy, không quan tâm đã xảy ra chuyện gì, vẫn muốn cứ mãi như vậy.

Thoáng cái đã tới ngày mùng bốn, Tần Kính một giấc ngủ tới tám giờ hơn, đứng lên xem một ít sách, nghe thấy có người gõ cửa, mơ hồ nhớ lại Trầm Lương Sinh nói mùng bốn sẽ tới tìm cậu, liền cất sách ra ngoài mở cửa, vừa kéo cửa vừa nói: "Anh tới thật..."

Tần Kính vốn định nói anh tới thật sớm, kết quả trông thấy người đứng ngoài cửa liền ngây ngẩn cả người, sửng sốt hai giây mới sửa miệng chào: "... Cô Phương."

"Thầy Tần, ngại quá, mạo muội tới." Phương Hoa thanh thanh sảng sảng đứng ở bên ngoài, ngày Tết người ăn mặc tuơi tắn, một chiếc áo khoác dài màu xanh, phối với khăn quàng cổ vàng nhạt, tóc thắt hai bên thả dài, cả người đều mang mấy phần hương vị mùa xuân.

"Nào có." Tần Kính nhanh chóng nghiêng người mời cô vào, "Thật sự là ít khách đến... Ai, trong phòng hơi bừa bộn, nếu không phiền chờ tôi một lát, tôi dọn dẹp trước..."

"Không cần." Phương Hoa nhìn bộ dáng cậu có chút luống cuống, phì cười thành tiếng, khách khí nói lại, "Không quấy rầy đến anh là tốt rồi."

"Không quấy rầy, cô Phương chúc mừng năm mới." Tần Kính cũng cười, tuy có điểm thấp thỏm dụng ý cô tìm tới cửa, trên mặt cũng không mảy may biểu lộ, chỉ cho là đồng nghiệp thăm hỏi đầu năm mà thôi.

Hai người vào cửa, Tần Kính mời cô ngồi, lại vào bếp nấu nước pha trà. Trong lúc Tần Kính ở bếp chờ nước sôi, Phương Hoa một người ngồi ở cạnh bàn, đánh giá bài trí trong phòng bình định trái tim của mình - cô cũng chỉ là ở mặt ngoài nhìn trấn tĩnh thôi, kì thực trong lòng cũng vô cùng bất ổn, ở nhà lấy dũng khí nửa ngày, mới mang theo đồ xuất môn.

"Cẩn thận nóng." Tần Kính mang theo nước sôi cùng hai ly thủy tinh vào phòng khách, lấy ra lá trà pha một bình trà ngon, đưa một ly cho cô, còn cậu thì ở đối diện ngồi xuống.

"Cám ơn." Phương Hoa nhẹ nhàng lên tiếng, hai tay hư hư cầm ly trà nóng, tim mới vừa ổn định vài phần lại đập thình thịch. Cậu cho cô một ly trà nóng đãi khách, cô lại cảm thấy trong lòng cùng cái ly này không ngừng tỏa nhiệt khí ra bên ngoài.

"Xin lỗi, trong nhà cũng không chuẩn bị đồ gì đón Tết, không có gì để thiết đãi cô."

"Không sao mà."

"Năm mới cũng không tệ lắm đi?"

"Rất tốt."

"...."

"Thầy Tần thì sao?"

"Cũng rất tốt."

"...."

"...."

Hai người hàn huyên vài câu, ban đầu có chút tẻ nhạt, lại đều cố nghĩ đề tài để nói, cuối cùng không hẹn mà cùng mở miệng: "Anh/Cô..."

"Anh nói trước đi." Phương Hoa cười ra tiếng, nhường Tần Kính nói trước.

"Cô khí sắc không tồi." Tần Kính cũng cười cười, lấy câu con gái thường thích nghe, lại không quá đường đột mà khen cô.

Phương Hoa trong lòng lại như trống đánh, trên mặt vẫn cố tự nhiên, nghe vậy mỉm cười đánh giá Tần Kính, đồng dạng khen: "Thầy Tần khí sắc cũng không tệ, nhìn ra so với trước khi nghỉ có vẻ béo lên."

"Thật sự?" Tần Kính đưa tay nhéo nhéo mặt mình, "Không phải đâu, hôm bữa còn người nói tôi ăn như thế nào cũng không có thịt."

"...." Phương Hoa không đáp lời, chỉ cười cười mà nhìn cậu - ánh mắt như vậy ít nhiều đã có chút không che giấu, Tần Kính chống lại mắt của cô, trong đầu cái gì cũng hiểu được, trên mặt lại vẫn cười hỏi: "Hai bác vẫn khỏe chứ?"

"Cha mẹ tôi rất tốt, anh hai chị dâu cũng rất tốt." Phương Hoa cố ý cùng cậu nói đùa, nghiêng đầu cười hỏi, "Tôi còn một em trai, cũng rất tốt, thầy Tần còn có cái gì muốn hỏi không?"

Tần Kính cười lắc lắc đầu, trong lòng cũng đã yên lặng hạ quyết định - không thể tiếp tục như vậy nữa, nếu sớm muộn gì cũng phải nói rõ ràng, như vậy vẫn là sớm còn hơn muộn.

"Đúng rồi." Phương Hoa giả vờ như vừa nhớ tới, mở túi mình mang theo, lôi ra một cái hộp cơm, "Tôi biết thầy Tần..."- Khẽ ngừng một chút, cố lấy dũng khí nói hết lời, "Thầy Tần ở một mình, liền mang theo vài món ăn tới đây, tay nghề không tốt lắm, thầy Tần đừng chê cười."

Cô biết cha mẹ cậu đều đã qua đời, sợ hắn một người năm mới không ăn không ngon, đoán khẩu vị của cậu, tự mình làm đồ ăn đưa đến. Không phải cái gì quý giá, nhưng phần chân tâm chân ý này, thật sự làm cho người ta không dám tiếp nhận.

Tần Kính không dám nhận, cũng không trực tiếp khước từ, thận chí còn mở ra ngửi ngửi, hưng trí bừng bừng khen: "Cô Phương thực đảm đang, ai cưới được cô sau này thật có phước, không giống vị kia nhà tôi, đừng nói nấu ăn, cho dù là rửa chén, ước chừng cũng là rửa vài cái đập bể vài cái."

"..." Phương Hoa cảm thấy mình kỳ thật không phải là không có dự cảm - con gái đối với người mình thích mẫn tuệ vô cùng, cô đã sớm loáng thoáng cảm thấy được cậu gần đây có lẽ là thích ai đó, chính là như thế nào cũng không chịu hết hy vọng, thế nào cũng phải giống như toán học, rõ ràng giải ra một đáp số.

Ly trà trong tay dần nguội lạnh, Phương Hoa nhìn chằm chằm miệng ly trầm mặc, thẳng đến nước trà toàn bộ lạnh, mới cười nói tiếp: "... Không đủ đảm đang, Tần tiên sinh vẫn thích đi?"

Tần Kính vừa mới uyển chuyển cự tuyệt nàng, hiện tại cũng chỉ có thể nhẫn tâm, hít một hơi làm tinh thần hăng hái thêm cự tuyệt: "Phải, vẫn thích."

Phương Hoa lại trầm mặc vài giây, đè ép chua xót trong mắt, trong lòng cảnh cáo chính mình: mày cũng không được phép khóc, giờ là ngày Tết, đừng khóc lóc làm cho nhà người ta ngột ngạt.

"Cũng không còn sớm, trong nhà vẫn chờ tôi trở về ăn cơm trưa." Thật vất vả đem nước mắt nuốt về, cô vội đứng dậy, coi như xong xuôi cùng cậu nói lời tạm biệt, "Đồ ăn này thầy Tần giữ lại ăn đi, hộp cơm cũng không cần vội đưa, hai ngày nữa lên trường nói sau."

" Tôi tiễn cô."

" Không cần đâu."

" Để tôi tiễn cô."

" Không cần."

" ... Vẫn là để tôi tiễn đi."

"...."

Phương Hoa không từ chối nữa, sợ nói thêm câu nữa sẽ khóc. Hai người yên lặng ra cửa, yên lặng ra khỏi ngõ nhỏ, yên lặng dừng lại bước chân. Tần Kính muốn hỏi cô đi gì tới, cân nhắc giúp cô gọi xe kéo hay là đưa cô tới trạm tàu điện, Phương Hoa lại lên tiếng trước, cúi đầu gọi tên cậu: "... Tần Kính."

" Sao?" Cậu tuy là cự tuyệt người khác, lúc này trong lòng nhưng cũng không dễ chịu, nghiêng đầu lên tiếng, nghĩ vậy ước chừng là lần đầu tiên - phỏng chừng cũng là lần cuối cùng - cô không khách khí kêu mình là "thầy Tần".

"...." Phương Hoa lại không nói nữa, chỉ xoay người mặt hướng về cậu, đột nhiên đi lên từng bước, đem cái trán tựa vào ngực cậu, nước mắt nhịn nửa ngày vô thanh vô tức chảy ra.

Trên đường người đến người đi, cô cũng không để ý thể diện - dù sao cứ như vậy một lần cuối cùng, tùy tiện người khác thích cười thế nào thì cười đi.

Tần Kính do dự giơ tay lên, cảm thấy không nên lại cho an ủi vô vọng như vậy, lại chung quy không nỡ, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng mà vỗ vỗ đầu của cô.

" Anh chính là đối với người ta quá tốt..." Phương Hoa ngược lại đứng dậy, rũ mắt buông một câu, "Là do tôi không có phúc." Rồi sau đó liền xoay người bước nhanh không có quay đầu lại.

Tần Kính đứng ở tại chỗ, nhìn theo bóng cô càng lúc càng xa, càng chạy càng nhanh, bóng dáng thanh mảnh như trúc nhìn có chút lẻ loi. Cậu có chút không yên lòng để cô một mình về nhà, nhưng lại không thể đuổi theo, đang lúc tâm phiền ý loạn, đột nhiên trông thấy bên đường đối diện có một chiếc xe hơi màu đen quen thuộc, người đứng bên cạnh xe không biết đã đứng đó nhìn bao lâu, thấy mình nhìn qua, không nói một lời, trực tiếp kéo cửa ngồi vào xe, giẫm chân ga lái xe rời đi.

Kỳ thật Trầm Lương Sinh sẽ không sớm như vậy tìm đến Tần Kính, chính là buổi tối mắc vào bữa tiệc, mới đặc biệt giữa trưa tới tìm cậu, nghĩ muốn cùng nhau ăn bữa cơm.

Lái xe tới nơi, vừa muốn quay đầu vào ngõ nhỏ đối diện nơi đậu xe, liền thấy Tần Kính cùng Phương Hoa sóng vai đi ra, phía sau nên xem không nên xem toàn bộ làm cho Trầm Lương Sinh nhìn đã mắt.

Hắn mắt thấy cô nương người ta đều đã đi nửa ngày, Tần Kính còn ngây ngốc đứng ở đó, một bộ do do dự dự nên đuổi theo hay không, rõ ràng đẩy cửa xuống xe, đứng ở bên cạnh xe chờ xem rốt cuộc khi nào cậu mới chú ý tới mình.

Cho đến Tần Kính rốt cuộc chú ý tới, Trầm Lương Sinh rồi lại bởi vì trong lòng tà hỏa thật sự không nghĩ hiện tại gặp cậu, tự cố tự địa lên xe đi mất.

Nói đến cũng không có thể toàn bộ trách Trầm Lương Sinh hiểu lầm - bên này hai vị diễn tuy là tiết mục ly biệt, nhưng từ góc độ người bên ngoài không biết chuyện nhìn vào, thấy thế nào mang theo vài phần lưu luyến không rời. Huống hồ chuyện tiểu Lưu kia giải quyết như thế nào Trầm Lương Sinh còn không biết, nhìn thấy một màn này lửa cháy đổ thêm dầu, nếu không nghĩ nhiều mới là lạ.

Hắn cũng không phải cảm thấy Tần Kính cùng Phương Hoa thực sự có cái gì, chính là giờ khắc này tinh tường ý thức được, Tần Kính quả thật có rất nhiều lựa chọn khác - ai nói người nọ đơn độcc mà sống chứ? Cậu có bạn bè, có nữ nhân thích cậu, chỉ cần mình buông tay, cậu hoàn toàn có thể đi lựa chọn những người khác, tự do tự tại mà đi theo lối thông thường.

Đêm đó Trầm Lương Sinh cùng vài vị cổ đông công ty Trung Nguyên ăn cơm, sau khi ăn xong đoàn người tiếp tục náo nhiệt đi bách hóa Trung Nguyên trên lầu xem ca múa "Thính trọng thiên", Chu thư kí đi sau Trầm Lương Sinh nửa bước, đột nhiên ghé vào lỗ tai hắn nói: "Nhị thiếu gia, tôi đi chỗ này một lát được không?"

Trầm Lương Sinh nghiêng đầu nhìn hắn một cái: "Đi làm gì?"

"Aiii... " Chu thư kí theo Trầm Lương Sinh bốn năm, tuy rằng bình thường làm chân chạy vặt, nhưng quan hệ hai người cũng không tính hờ hững, nghe vậy thở dài, "Trước khi ra cửa ầm ĩ một hồi, thừa dịp dưới lầu còn chưa đóng cửa, mua đồ vật này nọ về nhà hối lỗi với sư tử trong nhà."

"Đi đi." Trầm Lương Sinh cũng biết vị thư kí này xưa nay sợ vợ, nhưng tình cảm cùng vợ thật sự rất tốt. Vừa nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên rúng động, gọi người đã đi được mấy bước quay lại, "Thuận tiện giúp tôi mua ít đồ đi."

Chu thư kí nghe xong Trầm Lương Sinh bảo hắn mua gì đó, trên mặt bất động thanh sắc gật gật đầu, nhưng trong lòng âm thầm nói, xem đi, tôi chỉ biết hai người không lâu dài được, xem ra đã muốn tan rồi.

Trầm Lương Sinh không biết hắn đang suy nghĩ gì, chỉ ghé bên tai thì thầm yêu cầu hai câu, nói cho hết lời, thấy Chu thư kí khó thấy há hốc mồm, chớp mi hỏi: "Làm sao vậy?"

" ...Nhị thiếu gia," Chu thư kí nhẫn nhịn, vẫn là nở nụ cười, đánh bạo trêu ghẹo Trầm Lương Sinh, "Vốn tôi còn cân nhắc mua cái gì cho lão sư tử ở nhà mới tốt, cậu đã nhắc nhở tôi."

" Đừng nói nhảm, còn không mau đi?" Trầm Lương Sinh ngữ khí mặc dù không khách khí, trong lời nói lại ít nhiều dẫn theo ý tứ vui đùa giữa nam nhân, Chu thư kí nghe được đắc chí, lòng nghĩ mình lúc này mới kêu không lòng dạ nào xen vào, phỏng chừng là câu nói kia trúng tâm tư nhị thiếu gia. Nhưng mà cao hứng xong rồi lại có chút hối hận, thầm nghĩ xem ra hai người căn bản không chia tay, hơn nữa cảm tình thật sự không tồi, bằng không cũng không thể đùa giỡn như vậy. Cứ như vậy, cho dù vị Tần tiên sinh kia không thành thiếu phu nhân, mình cũng nên nghĩ cách mà lấy lòng vị này mới được.

Tần Kính bên kia mặc dù biết rõ Trầm Lương Sinh hiểu lầm, nhưng cũng không vội đuổi theo giải thích - cậu một kẻ chỉ bằng hai chân sao bì được người ta đi xe bốn bánh - chỉ thầm nghĩ này là chuyện khỉ gì vậy a, lại thầm mắng Trầm Lương Sinh thật là bản tính thiếu gia... Không, đây phải nói là tính tình tiểu thư mới đúng, quả nhiên nửa điểm cũng không hiền lành.

Nhưng dẫu không hiền lành cũng không ngăn nổi mình thích hắn. Tần Kính thở dài, nghĩ trước cho hắn thời gian nửa ngày bình tĩnh bình tĩnh, ngày mai tới cửa dỗ nguời sau.

Ngày thứ hai Tần Kính sáng sớm đi Trầm trạch, Trầm tiểu thư cũng không có nhà, có lẽ là quý nhân nhiều việc, ngày tết xã giao tiệc tùng nhiều lắm. Bất quá dù sao đã sớm quen thuộc, Tần Kính đơn giản cũng không về nhà, ngâm mình ở Trầm trạch đợi hắn cả ngày, thẳng đến chín giờ hơn mới thấy người mình đợi trở về.

Trầm Lương Sinh vừa vào cửa thì nghe người hầu báo Tần tiên sinh đã tới, liền thẳng lên lầu, đẩy ra cánh cửa phòng ngủ, quả gặp Tần Kính tựa vào đầu giường đọc sách, trên người chỉ mặc áo tắm, tóc còn ẩm ướt, có lẽ là vừa tắm xong.
"Em thật tự tại."

"Ai nói." Tần Kính cợt nhả buông sách đứng lên, tiến sát lại ôm thắt lưng hắn, "Không gặp anh cả ngày chẳng hề dễ chịu."

Trầm Lương Sinh trên mặt thật không thấy có gì không vui, còn giống bình thường hơi hơi cúi đầu hôn lên má cậu, thản nhiên nói: "Anh đi tắm."

"Ừm." Tần Kính đáp lưu loát, lại vẫn dính lấy hắn theo vào phòng tắm, vừa nhìn Trầm Lương Sinh cởi quần áo vừa cùng hắn giải thích mình và Phương Hoa cũng không quan hệ đặc biệt gì, bên kia tiểu Lưu cũng thông, tóm lại mọi việc đều thái bình, Trầm công tử - Trầm nhị thiếu gia ngài ngàn vạn lần đừng cùng mình sinh hờn dỗi.

"Nói xong?" Trầm Lương Sinh đứng dưới vòi hoa sen, vừa đem tóc bị nước ấm ướt nhẹp ấm hất ra sau đầu vừa tà tà nhìn cậu.

" ... Xong rồi." Tần Kính thích nhìn động tác hất tóc này của hắn, mặc dù đối phương trần truồng sớm thấy tám trăm lần, nhất thời vẫn cảm thấy cả phòng xuân tình, vội vàng chạy ra khỏi phòng tắm hạ hỏa.

Trầm Lương Sinh tắm rửa xong, chỉ quấn khăn tắm quanh hông đi vào phòng ngủ, đứng ở tủ quần áo, hướng người tựa vào đầu giường tiếp tục đọc sách ngoắc ngón tay: "Lại đây, có đồ muốn cho em."

" Vô sự hiến ân cần." Tần Kính thành thành thật thật đi qua đi đứng ở trước mặt hắn, lại nói lời đáng đánh, "Khẳng định phi gian tức đạo."

Trầm Lương Sinh cũng không phản ứng lời của cậu, xoay tay mở ra cánh cửa tủ, lấy ra một hộp quần áo đóng gói cẩn thận, mở nắp hộp, là một bộ váy ngủ của nữ màu hồng nhạt, bên trong một cái váy dây dài tới gối, là kiểu dáng phương Tây.

Tần Kính nhàn rỗi không có việc gì tự nhiên sẽ không đi xem đồ nữ trang, thấy đồ bên trong hộp, lúc đầu còn không hiểu gì, mãi đến khi Trầm Lương Sinh đem váy lụa mỏng bên trong lấy ra, bảo cậu "Nâng tay" mới hiểu ra, vội vàng lui về sau một bước, mặt đỏ tới tận mang tai nói: "Trầm Lương Sinh, anh đừng quá đáng, đã nói em cùng cô nương nhà người ta không có gì, anh cho dù không vừa mắt cũng không thể thế này."

"Thế nào?" Trầm Lương Sinh áp sát từng bước, một tay nắm eo cậu, một tay đem quần áo hướng trên đầu của cậu tròng lên.

"Anh..." Tần Kính cố đẩy tay hắn ra, mặt đỏ giống như có thể xuất huyết đến nơi, lại hơn phân nửa là bị hắn ép lại, "Em cũng không phải nữ, anh đừng như vậy."

"Anh biết em không phải nữ." Trầm Lương Sinh lại dù bận vẫn ung dung, đè lại thắt lưng cậu, dán tại bên tai dụ dỗ, "Chỉ mặc vào cho anh xem, được không?"

"...." Tần Kính tức giận đến lười nói với hắn, thầm nghĩ cứ chạy lấy người cho rồi.

"Nghe lời." Trầm Lương Sinh cũng biết cậu giận, nhẹ nhàng hôn vành tai đỏ bừng của cậu, thấp giọng dụ hống, "Anh thật muốn em là nữ, có thể làm cho anh lấy về nhà, yêu thương cả đời..."

Người nói chuyện sắc mặt tĩnh như mặt nước, âm điệu dịu dàng không gợn sóng, lại có thể đem một câu nói ra thập phần triền miên, cửu khúc bát loan tiến khảm vào lòng người, Tần Kính nghe thấy giận cũng không được không giận cũng không xong, đành phải đỏ mặt không lên tiếng.

"Em có biết hay không." Trầm Lương Sinh tiếp tục dỗ, cơ bản đã là nói bậy nói bạ, "Lúc mua anh nói với người ta..."

Hắn ghé sát lỗ tai cậu, nhẹ nhàng nhả từng chữ: "... Là mua cho vợ của anh."

"Trầm Lương Sinh, em kiếp trước nhất định là thiếu nợ anh!" Tần Kính rũ mắt tĩnh lặng hai giây, đột nhiên chộp lấy xiêm y, thô lỗ tròng qua đầu, trong lòng chỉ cảm thấy chính mình bệnh nặng nguy kịch, vô phương cứu chữa, lập tức là có thể đi chết được rồi - cậu nghe hắn nói như vậy, trong lòng nhưng lại bỗng nhiên ngọt đến phát khổ, nguyện ý lừa mình dối người cùng hắn hoang đường, làm một đêm vợ chồng giả dối.

"Lớn vậy rồi, ngay cả bộ đồ cũng không biết mặc." Trầm Lương Sinh kéo tay cậu, "Đừng nhúc nhích."

Đưa tay giúp cậu cởi áo tắm, mặc váy ngủ cho cậu, sửa lại dây váy mảnh khảnh trên vai. Lại giúp cậu vuốt phẳng sợi tóc rối loạn, ôm eo cậu, nhẹ nhàng kéo vào lòng, thấp giọng thì thầm: "Thật xinh đẹp."

" ... Không có khả năng, anh ít lừa người đi."

" Anh nói đẹp, vậy nhất định là đẹp."

" Trên đời này chỉ có anh là không biết điều."

Hôm qua Trầm Lương Sinh đặc biệt dặn Chu thư kí mua số đo lớn nhất, lại là kiểu Tây, Tần Kính tuy là khung xương nam nhân, nhưng bởi vì gầy, cho nên chẳng những mặc vừa, còn không bị chật.

Bất quá rốt cuộc dáng người cao, váy ngủ chỉ dài vừa tới bắp đùi. Làn da Tần Kính mặc dù không trắng bằng Trầm Lương Sinh, nhưng so với nam nhân bình thường đã là trắng hơn rất nhiều, thật sự rất hợp với sắc hồng nhạt. Váy lụa mỏng không in hoa văn, chỉ tại góc váy điểm vài đóa hoa, Trầm Lương Sinh một tay cách nụ hoa từ từ lướt qua chân cậu, một tay cầm tay cậu, dẫn dắt cậu sờ tới bên trong khăn tắm của mình, miệng càng buông lời trêu chọc: "Chỗ nào không biết điều? Nếu không phải đẹp..."

Tần Kính nhẹ thở gấp, cảm thụ được tính khí kiên quyết nóng bỏng dưới tay, tai nghe đến đối phương khàn khàn hỏi: "Em nói nó như thế nào vừa nhìn thấy em liền biến thành như vậy?"

"..."

"Hảo hảo sờ sờ, bảo bối không phải nói thích nó nhất..." Trầm Lương Sinh nói còn chưa dứt lời, phát giác tay Tần Kính nắm vật kia của mình siết lại, lời nói liền chuyển, chớp mi vui đùa, "Trầm phu nhân, ra tay nhẹ một chút, vạn nhất nghịch hỏng, nửa đời sau em định làm thế nào?"

"Anh đừng nói nữa." Tần Kính bị hắn chọc cho nghe không nổi, mặt nóng đến mức có thể nướng bánh, hổn hển lẩm bẩm một câu.

Trầm Lương Sinh thật biết ngoan ngoãn tuân mệnh, nhưng miệng một chút cũng không nhàn rỗi, nghiêng đầu ngậm cái tai của Tần Kính tinh tế liếm mút, tay phải lẻn vào trong váy, bao ở cái mông quang lõa của cậu mạnh mẽ xoa nắn, ngón tay khi thì tìm kiếm tiểu huyệt giữa đùi nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa, chỉ cảm thấy chỗ kia dục cự hoàn nghênh cắn nuốt đầu ngón tay của mình, bụng dưới liền nóng lợi hại, căng thẳng phát đau.

"Đứng bên giường đừng động." Trầm Lương Sinh bỗng dưng đẩy cậu ra, chính mình đi đến tủ đầu giường lấy ra thuốc mỡ bôi trơn, mới trở về bên giường, cởi khăn tắm quấn bên hông ngồi xuống, vỗ vỗ chân, phân phó, "Ngồi lên đây."

Tần Kính cùng Trầm Lương Sinh ở trên giường hỗn độn quen thuộc, kỳ thật bình thường coi như không có gì. Chính là tối nay có lẽ bị xiêm y trói buộc trên người làm người ta xấu hổ này, cả người từ đầu đến chân cũng không tự tại, hệt như rối gỗ, bị giọng nói của Trầm Lương Sinh tác động, hạ mắt ngồi xuống xong, lại không biết nên làm cái gì bây giờ.

Trầm Lương Sinh mua bộ váy nữ như vậy cho cậu mặc vốn là mang theo chút ý tứ khiển trách - hắn thấy cậu cùng nữ nhân một chỗ liền tức giận, cỗ tà hỏa này không chịu biến mất mới đi gây gây sức ép một hồi mới được - nhưng lúc này nhìn cậu ngoan ngoãn mặt đối mặt ngồi ở trong lòng mình, so với lần đầu làm chuyện này còn muốn ngượng ngùng hơn, một bộ tay chân không biết để đâu, cũng là đáng yêu muốn cho người ta khi dễ.

"Hiện tại thực thành thật, trước làm gì có lỗi rồi phải không?" Trầm Lương Sinh mở nắp hộp, quệt một ít thuốc mỡ, mới tìm kiếm phía sau cậu, từ từ làm trơn.

"Trước cái gì cũng chưa làm, anh đừng đổ oan cho người ta." Tần Kính không được tự nhiên kéo kéo váy trên người, ủy ủy khuất khuất lầu bầu một câu, phía sau lại bởi vì cốc đạo nổi lên một tia tê dại, bất giác kẹp chặt ngón tay Trầm Lương Sinh.

Trầm Lương Sinh hô hấp càng trầm trọng, ngón tay động nhanh hơn chút, chỉ cảm thấy lực nhẫn nại của bản thân từ lúc gặp phải vị chủ nhân này liền ngày càng tệ hại, càng ngày càng kém đi, thật đúng là... chung quy ai tới đòi nợ ai vẫn là cả hai đi.

" Trầm Lương Sinh..."

" Hả?"

" Được rồi...." Tần Kính phía sau bị hắn dùng hai ngón tay biến thành một mảnh ẩm ướt, tê dại như có như không quậy phá khiến cho trong lòng nảy mầm, cúi đầu nhỏ giọng nói thầm một câu.

" Em đứng lên một chút." Trầm Lương Sinh chỉ chờ cậu nói như vậy, rồi lại cố ý bảo, "Tự mình kéo váy phía sau lên."

" ... Căn bản không vướng gì mà." Nói là nói như vậy, Tần Kính vẫn tự mình đem làn váy phía sau vén lên, lộ ra cái mông trần trụi, tùy ý đối phương tách hai cánh mông ra, tính khí như lửa nóng chậm rãi đâm vào, không khỏi thở gấp nhẹ rên thành tiếng.

" Em bên dưới thực ướt."
Trầm Lương Sinh biết rõ chỗ ướt át kia chỉ là bởi vì thuốc mỡ bôi trơn, lại vừa cao thấp luật động vừa giống như đối với nữ nhân hỏi, "Bị anh làm thoải mái sao?"

"... Ừ..."

" Còn muốn càng thoải mái hơn không?"

" Muốn.."

" Vậy nói chút gì dễ nghe xem?"

" Nói cái gì?"

" Nói..." Trầm Lương Sinh kéo đầu cậu, hôn lên nốt son nơi khóe mắt, thấp giọng dụ dỗ, "Nói em không phải anh thì không gả đi."

"...." Rõ ràng là lời ân ái lưu luyến đến cực điểm, Tần Kính bất chợt cảm thấy được có chút quen thuộc, một câu "Em thích anh" vọt tới bên miệng, lại nghẹn nghẹn nuốt về. Cái gì gả, cái gì lấy đều thực nực cười, nhưng cậu hiện tại ở nơi này, mặc quần áo nữ nhân, giống nữ nhân bị hắn tiến vào, không phải bởi vì cái gì khác, chỉ là bởi vì thích hắn.

Thậm chí giờ khắc này Tần Kính hoảng hốt hiểu được, cho dù có một ngày Trầm Lương Sinh cưới người khác, nhưng chỉ cần hắn không nói chia tay, bản thân sẽ không rời hắn trước - tâm tư như thế quả thực đã muốn đê tiện đến tận xương tủy, làm cho chính cậu cũng muốn cho mình một cái bạt tai, một từ "thích" kia liền càng không thể nói ra khỏi miệng.

Trầm Lương Sinh nhìn hốc mắt cậu có chút đỏ lên, còn tưởng rằng bị mình đùa nóng nảy, đưa tay an ủi vỗ về lưng cậu: "Ngoan, đừng khóc." Lại cúi đầu tiến đến trước ngực cậu, cách tơ lụa hôn đầu vú, dùng răng nanh cùng đầu lưỡi lặp lại trêu chọc, hạ thân nhắm tới chỗ mẫn cảm của cậu đâm vào, phát giác người trong lòng thân mình thoải mái hơi hơi run lên, mới ngừng cắn, dư quang quét nhanh xuống dưới, mắt thấy cái kia của cậu nhô cao đem váy đỉnh lên một khối, quy đầu tràn ra chất lỏng thấm ướt tơ lụa, nhưng lại làm cho mình cảm thấy được có loại phong mỹ kì lạ, vô cùng đẹp.

Đêm này Trầm Lương Sinh cao trào khoái cảm cũng bất thường - hắn làm cho cậu bắn hai lần, mắt thấy cái váy kia nhiễm chất lỏng hỗn độn, chính mình cũng bắn thật sâu vào thân thể cậu, lại vẫn không thể cảm thấy được thỏa mãn.

Hắn qua loa khoác áo tắm, xuống thư phòng dưới lầu lấy kéo trong hộc bàn, để Tần Kính nằm ngửa trên giường, dùng kéo thật cẩn thận cắt chỗ váy nhiều nếp nhăn - chỉ cắt mở nơi đầu vú cùng hạ âm - rồi sau đó đem dương vật bán nhuyễn của đối phương từ trong kẽ hở tơ lụa kéo ra, chính mình quỳ gối trên giường, một bên đùa bỡn đầu vú nho nhỏ của cậu một bên vì cậu khẩu giao, hết sức lấy lòng, nhìn cậu không thể kiềm chế vặn vẹo giãy dụa, nỉ non tiết trong miệng mình, mà chính mình phía dưới tuy rằng vẫn cứng rắn, nhưng cũng nhận được một loại phảng phất giống như khoái cảm trong cao trào.

Mang theo khoái cảm như vậy, hắn đem nam hình của mình và của đối phương để ở một chỗ hung hăng cọ xát, cọ đến Tần Kính không thể tự nén mà bắn lần thứ tư còn không chịu dừng tay, tiếp tục dùng thứ đông tây của mình, miệng cùng tay của mình tra tấn thứ đã không cứng rắn nổi nữa của cậu, thẳng đến khi cậu ngay cả khí lực run rẩy cũng không còn, nhỏ giọng khóc rỉ ra một chút nước tiểu, mới rốt cuộc thỏa mãn bắn trên người cậu, cùng cậu ôm nhau nặng nề thở dốc.

Tần Kính bị hắn lăn qua lăn lại mệt mỏi cùng cực, cơ hồ là nửa ngất nửa ngủ qua đi. Trầm Lương Sinh vắt khăn ấm giúp cậu rửa sạch đống hỗn độn dưới thân, mới kéo chăn đắp kín lên, tựa vào đầu giường hút thuốc, lẳng lặng nhìn gương mặt say ngủ của cậu.

Hắn nhìn gương mặt ngủ yên bình, thầm nghĩ: Người này ngươi buông tay ra.... Cậu ấy liền về tay người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro