Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Vân Chu ngày thứ hai tìm đến Trì Kính Uyên, nhìn thấy tiền Ngũ đế Trì Kính Uyên đưa cho hắn mà trợn to hai mắt.

"Nó đã bị phế."

Trì Kính Uyên là gặp phải cái đồ quỷ quái cực kỳ hung ác gì mới có thể làm cho tiền Ngũ đế triệt để mất đi tác dụng.

"Rất đắt sao? Ta bồi thường cho ngươi đi."

Trì Kính Uyên cũng cảm thấy có chút băn khoăn.

"Có thể trả góp không?" Trì Kính Uyên tuy nói là Trì thiếu gia, nhưng trên thực tế trong tay cũng không có nhiều tiền, vài đồng lương ít ỏi của mình chính là chỉ đủ ăn, trước cậu nghe Hạ Vân Chu nói qua, pháp khí rất đắt, tiền lương của mình phỏng chừng làm số lẻ cũng không bằng.

Hạ Vân Chu cho là cậu đang đùa giỡn, liên tục xua tay:

"Không cần, chỗ nào có thể muốn tiền của ngươi a."

Sợ Trì Kính Uyên ngạnh muốn trả hắn tiền, Hạ Vân Chu vội vàng nói sang chuyện khác:

"Đúng rồi, ngày hôm qua ta đuổi theo luồng âm khí từ trong phòng ra bên ngoài, kết quả đuổi tới ngoại thành cũng không bắt được quỷ, vậy nên không thể không ở bên kia tìm nhà trọ ở lại, sáng nay ngồi xe trở về."

Hắn vén ống quần lên cấp Trì Kính Uyên xem:

"Muỗi bên kia thật là độc, ngươi xem muỗi chích ta bao nhiêu hiện tại đều không tiêu xuống."

"Đồng sự Gạo kê của ta có thuốc bôi, ta giúp ngươi mượn điểm xoa một chút đi."

Nói Trì Kính Uyên liền đứng dậy hướng Gạo kê bên kia đi đến, Gạo kê phóng khoáng đem thuốc bôi đưa cho cậu

"Tùy tiện xoa đi."

Là mùi bạc hà phi thường mạnh, trong phòng không đầy một phút liền nồng nặc mùi bạc hà, so cái gì nước hoa đều lợi hại.

"Đồng sự của ta tra ra được thê tử của Trần Lập Khoa tên là Thái Khê, bỏ đi đã hơn hai tháng, ta dự định sau khi tan tầm đi gặp cha mẹ của Thái Khê"

Trì Kính Uyên đem thuốc bôi trả lại cho Gạo kê xong thì quay lại nói với Hạ Vân Chu

Hạ Vân Chu biểu tình có chút vi diệu: "Kỳ thực đồng sự của ta đã đi qua, cha mẹ của Thái Khê đều phi thường khó câu thông."

Trì Kính Uyên hướng người về phía trước:

"Nói thế nào?"

Hạ Vân Chu tằng hắng một cái, giải thích:

"Cha mẹ Thái Khê phi thường sĩ diện, vừa nghe đồng sự ta nói là vì Thái Khê nên đến tìm bọn họ, thái độ liền trở nên lạnh lùng, hỏi cái gì cũng không muốn trả lời."

"Ngươi biết người thẩm vấn sợ nhất chính là đối phương cái gì cũng không nói, hắn cho dù là mắng chửi, chúng ta cũng có thể từ trong miệng hắn phân tích một ít, đồng dạng, cha mẹ Thái Khê cũng là như thế này, hai người bọn họ cũng không nguyện ý nhấc lên Thái Khê."

"Đã điều tra quê nhà bọn họ chưa?" Trì Kính Uyên hỏi.

Hạ Vân Chu gật gật đầu: "Đã điều tra, phụ thân Thái Khê trước kia là nhân viên kỹ thuật của nhà xưởng, mẫu thân là nữ công nhân xưởng dệt, trình độ văn hóa không cao, theo hàng xóm nói thì hai vợ chồng chỉ có một nữ nhi là Thái Khê, trong nhà cũng coi như giàu có, có thể đối với nàng kém chỗ nào sao"

"Phần lớn người nói Thái Khê cũng đồng dạng cảm thấy được nàng là bạch nhãn lang, cha mẹ nhọc nhằn khổ sở đem nàng nuôi lớn, nói không cần là không cần."

Trì Kính Uyên trực giác bên trong có điểm kỳ lạ:

"Ta sau khi tan việc lại đi một chuyến đi."

"Vậy cũng tốt, có tin tức gì thì liên hệ với ta, ta dự định đi đến nhà Trịnh bà bà kia, ta cảm thấy nàng biết chút gì đó."

Dù sao cũng là hàng xóm đối diện nhau, hiệu quả cách âm không tốt, luôn có thể nghe thấy việc gì đó mà khác người không nghe được

Hạ Vân Chu vừa nói xong, Trì Kính Uyên nhớ tới ngày hôm qua vị Tiểu Phó mà bác gái kia nhắc tới:

"Tiểu Phó là ai?"

"Nàng a, nàng là tình nhân của Trần Lập Khoa."

"Tình nhân?" Trì Kính Uyên không nghĩ tới Trần Lập Khoa lại có tình nhân, hơn nữa Thái Khê mới mất tích hai tháng, hắn liền công khai dẫn người vào nhà

"Ân, không nghĩ tới đi, lão bà không cần lại đi muốn tiểu tam."

Hạ Vân Chu thấy Trì Kính Uyên kinh ngạc, cười cười nói:

"Ta luôn luôn hoài nghi, Thái Khê có thể hay không bị Trần Lập Khoa giết, mà Trần Lập Khoa đã chết, hồn phách cũng chiêu không được. Bất quá cũng có thể là do ta suy nghĩ nhiều, Trần Lập Khoa cũng không đến nổi giết người, dù sao ly hôn là có thể giải quyết sự tình, hắn không cần thiết hại chết sinh mệnh của người ta."

Trì Kính Uyên chống cằm, quay đầu nhìn về phía Hạ Vân Chu:

"Các ngươi đã thử chiêu hồn phách của Thái Khê chưa?"

"Hả?!" Hạ Vân Chu cả người chấn động, đúng rồi, hắn tại sao không nghĩ tới chuyện này

"Cảm ơn nha, ta phải đi một chuyến." Hạ Vân Chu thả tay xuống bên trong chén giấy, hấp tấp hướng phía ngoài chạy đi.

Trâu Bình một mặt bát quái lại gần: "Trì Kính Uyên ngươi và Hạ đội trưởng quan hệ tốt như vậy, có thể hay không giúp ta hỏi thăm Điền Điềm một chút a?"

Trì Kính Uyên liếc hắn một cái: "Ngươi ngày đó không phải là cùng nàng đi bệnh viện một chuyến sao? "

Trâu Bình hồng hồng khuôn mặt: "Đúng vậy, nhưng ta không dám hỏi Điền Điềm phương thức liên lạc."

"Nàng không chủ động hỏi sao?" Trì Kính Uyên nhớ lại một chút, thời điểm lần đầu thấy Điền Điềm, Điền Điềm kia cỗ nóng bỏng sức lực, còn có lúc thấy tiểu thúc nhà mình cũng vậy.

Trâu Bình sờ sờ gáy: "Không... Không có."

Trì Kính Uyên ý tứ sâu xa vỗ vỗ bả vai hắn, quay người đi, cậu suy nghĩ một chút vẫn là không nói cho Trâu Bình, Điền Điềm không chủ động hỏi ngươi phương thức liên lạc, cũng đã nói rõ ngươi không thú vị

Trâu Bình: "?"

Trì Kính Uyên mua chút hoa quả cùng hộp quà mang đến nhà Thái Khê, cậu cũng không nói mình là cảnh sát mà nói mình là đồng nghiệp của Thái Khê, tới xem tình hình nàng một chút

Thái Khê là giáo viên dạy hoá, làm đồng nghiệp của Thái Khê, thân phận của Trì Kính Uyên tự nhiên cũng là giáo viên.

Cậu nghiêm túc thận trọng, lại có tướng mạo anh tuấn, mặt mày lộ ra anh khí, cố ý thay đổi một thân quần áo hàng hiệu, vừa nhìn chính là thanh niên tuấn kiệt, khiến người hảo cảm tăng gấp bội.

Cha mẹ Thái Khê rất nhanh liền đối Trì Kính Uyên buông lỏng cảnh giác, dưới sự dẫn dắt của Trì Kính Uyên mở ra máy hát.

Thời điểm Trì Kính Uyên rời đi là được cha mẹ Thái Khê đưa ra tới tận cổng nhà, đồng thời bảo cậu khi rảnh rỗi liền đến ngồi một chút, bộ dáng kia chính là nếu còn có một cái nữ nhi thì liền muốn đem người gả cho Trì Kính Uyên.

Trì Kính Uyên khóe môi nhếch lên nụ cười khéo léo, cùng bọn họ phất tay nói đừng.

Mãi cho đến khi ra cửa, nụ cười trên mặt Trì Kính Uyên mới tản đi.

Thái Khê cùng Trần Lập Khoa là kết thân vào hai năm trước, được đại cô của Thái Khê giới thiệu, cha mẹ Thái Khê rất vừa ý Trần Lập Khoa, Trần Lập Khoa cùng mẫu thân của hắn cũng rất vừa ý Thái Khê, vì vậy Thái Khê cùng Trần Lập Khoa cũng không lâu lắm liền kết hôn

Kết hôn được một năm, Thái Khê sinh ra một bé gái, không may nữ hài chết yểu, sau đó tinh thần của Thái Khê liền không bình thường.

Bất quá trong mắt cha mẹ Thái Khê, này đó cũng không phải đại sự gì, dù sao nữ nhân nào không sinh con, người khác đều nghĩ như vậy. Hơn nữa không nói Thái Khê là mắc bệnh trầm cảm mà là quá rảnh rỗi, cả ngày suy nghĩ vớ vẩn.

Cha mẹ Thái Khê từ đầu đến cuối đều cảm thấy Thái Khê là lớn rồi, cánh cứng rồi mới vứt bỏ trượng phu cùng cha mẹ một mình chạy.

"Nàng đã có gan chạy, tốt nhất cả đời cũng đừng trở về, trở về Thái gia này cũng sẽ không nhận lại nữ nhi làm mất mặt như vậy."

Phụ thân Thái Khê vừa nói đến chuyện này liền lập tức nổi giận.

Trì Kính Uyên để lộ ra lo lắng, cha mẹ Thái Khê lại không để ý lắm:

"Mấy ngày trước khi rời nhà có nói với chúng ta, nói nàng không chịu nổi, muốn rời khỏi nơi này, chúng ta còn tưởng nàng nói đùa, không nghĩ tới nhanh như vậy liền chạy."

Trì Kính Uyên xác thực thấy được này đó tin tức, giọng điệu cùng lúc trước cũng giống như vậy, mà không loại trừ người khác cầm di động của Thái Khê, mô phỏng theo ngữ khí của nàng cùng cha mẹ nàng gửi tin tức.

Hiện tại chỉ còn chờ Hạ Vân Chu bên kia, nếu như chiêu được hồn phách của Thái Khê, mọi việc đều có thể giải quyết dễ dàng.

Trì Kính Uyên chân trước vừa rời đi nhà cha mẹ Thái Khê, chân sau cha mẹ Thái Khê liền chết ở trong phòng, máu tươi bắn đầy tường, toàn bộ gian nhà tựa hồ ngâm trong bể máu

Mẫu thân Thái Khê nằm nhoài trên người trượng phu nàng, hai mắt trừng lớn, chết không nhắm mắt.

Một đạo bóng người màu đỏ biến mất ở trong màn đêm.

Sáng sớm hôm sau, Trì Kính Uyên khi đi làm thì bị bắt lại

"Cha mẹ Thái Khê đều chết rồi."

Lý ca tự mình thẩm vấn Trì Kính Uyên, sắc mặt nghiêm nghị.

"Hả? Cái gì?" Trên mặt Trì Kính Uyên kinh ngạc không giống như giả bộ, Lý ca nhíu nhíu mày: "Ngươi không biết?"

Trì Kính Uyên lắc đầu: "Không biết."

Lý ca xoa xoa mi tâm, nghiêm mặt nói: "Tối hôm qua camera quay được vào lúc 19:45 có người từ trong thang máy đi ra, hàng xóm cách vách nghe được âm thanh nam nhân xa lạ, là ngươi đi?"

"Là ta, ngày hôm qua sau khi tan tầm ta xác thực đến nhà cha mẹ Thái Khê, đại khái khoảng 20:34 thì rời đi, cha mẹ Thái Khê có đưa ta xuất môn." Trì Kính Uyên giải thích.

"Camera không quay được cảnh nào có mặt cha mẹ Thái Khê" Lý ca sắc mặt nghiêm túc nói.

"Cốc uống nước trong hiện trường có dấu vân tay ngươi, nhân viên pháp y suy đoán thời gian tử vong cũng vừa lúc trước hoặc sau khi ngươi rời đi, sau đó cha mẹ Thái Khê cũng không tiếp thêm khách nhân nào nữa."

Lý ca nhìn chằm chằm hai mắt Trì Kính Uyên, tựa hồ muốn thông qua đó xác nhận cậu đang nói thật hay nói dối

"Nói cách khác, ta là kẻ tình nghi duy nhất." Trì Kính Uyên tổng kết nói.

"Đúng vậy, ngươi nói cho ta biết, ngươi ngày hôm qua đến nhà cha mẹ Thái Khê làm cái gì?"

Trì Kính Uyên một mặt bằng phẳng giải thích: "Ta gần đây luôn luôn điều tra vụ án trên tàu hoả cùng vụ án trên xe bus, bởi vậy điều tra ra được Thái Khê, ta còn để Trâu Bình hỗ trợ tra xét một chút về Thái Khê, địa chỉ nhà cha mẹ nàng cũng là ta ở trong phòng làm việc tìm được, lúc đấy Lưu ca cùng Gạo kê đều ở đó. Ngày hôm qua ta cũng ở trong phòng làm việc nói ta sau khi tan tầm sẽ đến nhà cha mẹ Thái Khê."

"Nếu như ta đi phạm tội thì không cần thiết cố ý nói một tiếng đi. Huống chi ta và cha mẹ Thái Khê cũng không quen biết, cũng không có động cơ giết người, quan trọng nhất là, công cụ gây án đã tìm ra chưa? Lý ca, chỉ bằng ta là người cuối cùng tiếp xúc với người chết liền kết luận ta là hung thủ thì quá gượng ép rồi."

Tốc độ nói của cậu bằng phẳng, ngữ điệu cũng không có quá lớn chập trùng, mỗi một câu cậu nói đều bình tĩnh mà thong dong, ngược lại là nhượng Lý ca không khỏi nghĩ muốn vỗ tay vì cậu

"Tiểu tử ngươi lưu lại chỗ chúng ta quả nhiên là lãng phí nhân tài."

Trên mặt Lý ca rốt cục lộ ra nụ cười, vỗ vỗ bả vai cậu, nói:

"Ngươi gần nhất e phải nghỉ ngơi mấy ngày, tránh tránh hiềm nghi."

Trì Kính Uyên tuy rằng không cảm thấy được chính mình có cái gì tránh được ngại, nhưng cũng không thể không thành thật nghe lão đại ca.

"Hảo."

Chính như cậu đã nói, ở hiện trường cũng không tìm ra được hung khí gây án, hơn nữa hiện trường quá mức quỷ dị, mặt tường màu trắng đều bị vết máu nhuộm thành đỏ, khiến người rất khó tưởng tượng hung thủ là như thế nào làm được.

Một bên khác, Trần Tuyên cúi người tại bên tai Thích Ý Đường nói một câu, làm cho ngài để bút lông trên tay xuống

"Ăn quá nhiều là lộ ra đuôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro