Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trì Kính Uyên đã một tuần chưa trở về biệt viện Trì gia, những ngày qua đều ở tạm trong nhà của Hạ Vân Chu, Hạ Vân Chu có một tòa biệt thự, bởi vì công việc bận rộn nên cũng không mấy khi ở đấy, biết Trì Kính Uyên đang trụ ở phòng trọ, trực tiếp hào phóng đem chìa khóa nhà mình kín đáo đưa cho cậu

Vụ án Trần Lập Khoa rốt cục kết thúc, Trì Kính Uyên liền trải qua cuộc sống bình thản.

Nhân viên dưới trướng Hạ Vân Chu xác thực tại bên trong hố rác mà Thái Khê nói tới tìm được thi thể của nàng, chỉ là chưa tìm được xác con gái nàng, những ngày qua Hạ Vân Chu cùng đồng nghiệp của hắn đều đang bận rộn chuyện này.

Kỳ thực Trì Kính Uyên hoàn toàn có thể giúp bọn họ hỏi Thích Ý Đường, chỉ là Trì Kính Uyên vẫn chưa nghĩ kỹ nên như thế nào đối mặt với Thích Ý Đường.

Đêm đó Thích Ý Đường bỗng nhiên nói cho Trì Kính Uyên, ngài không phải là người mà là quỷ. Trì Kính Uyên tuy rằng lá gan không nhỏ nhưng vẫn là người bình thường, trượng phu trên danh nghĩa của mình cư nhiên là quỷ.

Kỳ thực tỉ mỉ suy nghĩ một chút, hết thảy đều để lại dấu vết, cậu chưa từng thấy Thích Ý Đường ăn uống, tay Thích Ý Đường tổng là rất lạnh, Thích Ý Đường dung mạo trẻ tuổi

"Liễu tiểu thư bọn hắn cũng đều là quỷ sao?"

Trì Kính Uyên không hề chớp mắt nhìn Thích Ý Đường.

Thích Ý Đường nhẹ nhàng chậm rãi gật đầu: "Phải"

Trì Kính Uyên không nhớ bản thân sau khi nghe đáp án này là như thế nào sởn tóc gáy, cả người phát lạnh, liền là như thế nào trốn chạy chỗ đó, cậu chỉ biết là, từ đầu tới cuối, Thích Ý Đường cũng không từng cản qua cậu

'Cạch' một tiếng, cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Trì Kính Uyên quay đầu lại, là Hạ Vân Chu, hắn đầy mặt uể oải đi vào:

"Ngươi đang nấu cơm sao? Thật tốt quá, ta sắp chết đói rồi."

Trì Kính Uyên đem đồ ăn nóng hổi bưng đến trên bàn, xới hai bát cơm đầy phân cho hai người

"Đã tìm thấy chưa?" Trì Kính Uyên hỏi.

Hạ Vân Chu nhanh chóng gắp đồ ăn, bới bới cơm, nuốt xuống xong mới trả lời cậu:

"Vẫn chưa, cũng không biết Ngô Thục Quyên đem thi thể giấu ở chỗ nào."

"Bất quá vụ án đã kết thúc." Hạ Vân Chu sắc mặt hơi hoãn.

Nói tóm lại chính là, bị cha mẹ bức bách thúc giục, Thái Khê cùng đối tượng hẹn hò là Trần Lập Khoa kết hôn, sau khi kết hôn Trần Lập Khoa không để ý ý nguyện của Thái Khê nhượng nàng mang thai, sinh hạ một nữ sau, đối với vợ cùng nữ nhi từ từ lạnh nhạt, Thái Khê cũng bởi vậy bị mắc bệnh trầm cảm sau sinh

Ở quê Ngô Thục Quyên lưu truyền một loại thuyết pháp: 'Châm đi vào đại nữ thể, hạ sinh đẻ bằng bào thai nam hài' Ngô Thục Quyên cũng bởi vậy đối tôn nữ lạnh lùng hạ sát thủ. Thái Khê trong lúc vô tình nghe Ngô Thục Quyên nói chuyện với Trần Lập Khoa mới biết được chân tướng, cùng hai người lôi kéo đối lập bên trong, Trần Lập Khoa sát hại nàng, sau đó ngụy trang thành Thái Khê, dùng điện thoại di động của nàng giả giọng liên hệ với cha mẹ vợ cùng bằng hữu, làm như Thái Khê còn sống. Sau đó hắn lại đem thi thể Thái Khê chuyển đến nông thôn vất ở bên trong hố rác

Trần Lập Khoa cùng Phó Trân là mối tình đầu của nhau, đã quen nhau từ hồi cấp ba, lên đại học thì người đi một ngả, cách đây không lâu hai người tại một lần họp lớp say rượu xảy ra quan hệ, Trần Lập Khoa lừa Phó Trân nói mình còn độc thân, từng ấy năm tới nay vẫn chỉ yêu mỗi mình nàng.

Đại khái mối tình đầu luôn làm người khó quên, trong lòng Phó Trân đối Trần Lập Khoa cũng mơ hồ còn có chút yêu thích, hai người cũng là thuận theo tự nhiên ở cùng một chỗ.

Khi Phó Trân biết Trần Lập Khoa lừa nàng thì nàng đã mang bầu, Trần Lập Khoa nói với nàng là sớm biết sẽ cùng nàng gặp lại, hắn làm sao cũng sẽ không tùy tiện kết hôn với một người xa lạ kia

Miệng đầy lời hay ý đẹp che mắt Phó Trân, nàng tin, hoặc là nói nàng chỉ có thể tin tưởng mới có thể tiếp tục đi.

Thái Khê chết rồi bởi vì oán khí cực mạnh hóa thành ác quỷ báo thù rửa hận.

"Nhân quả tuần hoàn a." Hạ Vân Chu cảm thán một câu.

Trì Kính Uyên dừng một chút: "Ngươi nói hết thảy đều là số mệnh an bài sao?"

Hạ Vân Chu không hiểu tại sao cậu đột nhiên hỏi câu nay, dưới cái nhìn của hắn, Trì Kính Uyên không giống người sẽ tin này đó

"Mệnh của ta thuộc về ta chứ không thuộc về ông trời."

"Ừm." Trì Kính Uyên nghe vậy, tựa hồ nghĩ thông suốt cái gì, gật gật đầu, tiếp tục ăn cơm

Hạ Vân Chu nhìn cậu một chút, không có hỏi nhiều.

Sau khi ăn cơm trưa, Hạ Vân Chu nằm trên sofa xem điện thoại di động, Điền Điềm đã không có chuyện gì, bây giờ nghe nói Trì Kính Uyên đang ở chỗ hắn liền sinh long hoạt hổ biểu thị muốn tới đây cọ cơm, thuận tiện nhìn suất ca một chút

Hạ Vân Chu lãnh khốc vạch trần bộ mặt thật của nàng, nói nàng cọ cơm là giả, xem suất ca mới là thật đi.

Điền Điềm không cảm thấy có vấn đề gì.

Mỹ nữ đẹp nhất thế giới: Ta sống chính là vì xem suất ca a

Giảm xuống đầu tìm ta: Nông cạn.

Hắn chết còn tốt hơn ta chết: Củ cải đường, ngươi cũng là điểm ấy theo đuổi, không giống ta chỉ muốn một đêm chợt giàu!

Đang nhắn tin, Hạ Vân Chu nghe thấy có tiếng bước chân từ trên lầu đi xuống, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Trì Kính Uyên đeo balo xách hành lý

Hắn có chút kinh ngạc hỏi: "Ngươi phải đi?"

"Ân, mấy ngày nay đã quấy rầy rồi." Trì Kính Uyên hướng hắn gật đầu.

Hạ Vân Chu khoát khoát tay: "Ngươi có nhà không? Chỗ của ta rất lớn, ngươi cũng không quấy rầy tới ta, không cần cảm thấy không tiện. Hơn nữa, chúng ta tốt xấu cũng là bạn bè, không cần khách khí như vậy."

Trì Kính Uyên cười thật tươi: "Không cần, ta nên về nhà thôi."

Hạ Vân Chu nghe cậu nói như thế, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, có nhà liền hảo.

"Ta tiễn ngươi." Hạ Vân Chu nói liền muốn đứng lên đi thay quần áo.

"Ta tự về là được rồi, ngươi vẫn là nghỉ ngơi nhiều một chút đi."

Trì Kính Uyên chỉ chỉ vành mắt đen của hắn, Hạ Vân Chu quả thật là đã nhiều ngày chưa hảo hảo ngủ

"Được rồi, ta cũng không khách khí với ngươi, có chuyện gì thì liên hệ với ta, đại môn nhà ta bất cứ lúc nào cũng vì ngươi mà mở rộng." Hạ Vân Chu nghe vậy liền nằm trở lại.

"Ân, cảm tạ." Trì Kính Uyên xách valy cùng Hạ Vân Chu cáo biệt, bên ngoài dương quang có chút chói mắt, cậu giơ tay che đi ánh nắng

Di động trong túi quần phát ra tiếng vang, Trì Kính Uyên lấy ra vừa nhìn liền ấn nút nghe

Là quản gia gọi điện cho cậu, nói cậu khi nào rảnh thì trở về một chuyến, điểm một chút quà cưới, thích vật nào thì mang đến biệt viện

Trì Kính Uyên đối những thứ đó đều không có hứng thú gì, nói là quà mừng đính hôn cũng chính là làm cái mặt mũi, cuộc hôn lễ này bản thân cậu cũng thấy hoang đường.

"Được rồi"

Quản gia cũng đoán được phản ứng của Trì Kính Uyên, cũng không ngoài ý muốn đáp lại.

Thời điểm Trì Kính Uyên đi tới biệt viện lại có chút bừng tỉnh, rõ ràng mới một tuần chưa trở về.

Cậu đẩy cửa đi vào, nhìn kỹ, cậu mới phát hiện rất nhiều chi tiết nhỏ trước đây không chú ý tới, rõ ràng chỉ cách một cánh cửa lại phảng phất như mở ra một thế giới mới, trong này cùng với bên ngoài cánh cửa kia đều không giống nhau.

Núi đá cây cỏ là có thâm ý khác, trong phòng rường cột chạm trổ, điêu khắc hoa văn cũng là chủng loại đa dạng, xảo đoạt thiên công, cũng đã nhiều năm rồi.

Chung quanh thường yên tĩnh, một gian nhà to lớn cư nhiên một chút tiếng vang cũng đều không có.

Không có ai ở nhà sao?

Mới vừa vừa nghĩ như thế, Trì Kính Uyên liền phục hồi tinh thần lại, nơi này trừ cậu ra thì tất cả đều là quỷ, một nhà quỷ.

Thích Ý Đường sẽ giống như trong tiểu thuyết hút dương khí của cậu sao?

Thích Ý Đường một bộ dáng tiên phong đạo cốt, nơi nào giống quỷ hút dương khí, rõ ràng là phi thăng tiên nhân.

Cậu đẩy cửa gian phòng mình, bên trong thình lình có một nam nhân bạch y tóc đen đang ngồi

"Nhị thúc..."

Trì Kính Uyên ngơ ngác mở miệng, Thích Ý Đường vì sao lại ở chỗ này?

Thích Ý Đường xoay người lại, mặt mày ngậm lấy ý cười:

"Trở về."

Trì Kính Uyên bỗng nhiên cảm giác một luồng ấm áp kỳ quái, Thích Ý Đường vẫn đối với chính mình như trước, như không có gì thay đổi, chỉ cần cậu trở về thì sẽ thấy Thích Ý Đường ở chỗ này

"Ân, trở lại."

Trì Kính Uyên thả xuống valy, đi nhà tắm tắm rửa sạch sẽ, thời điểm cậu đi ra, trên bàn đã bày xong cơm nước, Thích Ý Đường ngồi ở trên ghế, cúi đầu xem sách, mái tóc đen như tơ lụa buông xuống tại bả vai của ngài, lộ ra một đoạn gáy nhỏ dài xanh trắng

Tựa hồ là nghe thấy được tiếng vang, Thích Ý Đường ngẩng đầu nhìn lại đây, gấp lại sách trong tay;

"Ăn cơm đi."

Trì Kính Uyên kỳ thực mới vừa ăn xong không lâu, bây giờ căn bản không đói bụng, nhưng nhìn đầy bàn toàn là món cậu thích ăn, cậu lại không có cách từ chối ý tốt của Thích Ý Đường

"Vâng." Trì Kính Uyên đi tới trước bàn ngồi xuống, cậu vừa tắm xong, tóc đen có chút ướt, có thủy châu từ trên sống mũi cậu lăn xuống, hai mắt giống như ngâm thủy hắc diệu thạch

Đến gần, Thích Ý Đường có thể ngửi được trên người Trì Kính Uyên truyền ra mùi thơm ngát sau khi tắm sạch sẽ, khóe miệng ngài câu lên, đưa tay cầm lên bát sứ trắng cấp Trì Kính Uyên thịnh thang.

Tay ngài là thuần trắng, bát sứ trắng loại ngân như tuyết, chỉ có Thích Ý Đường trong lúc vô tình lộ ra nốt ruồi trên ngón tay đeo nhẫn, đỏ đến mức chói mắt.

Trì Kính Uyên nhìn tay ngài đến xuất thần, phải đến lúc Thích Ý Đường đem bát để trước mặt cậu, cậu mới phục hồi tinh thần lại, nói tiếng cảm ơn.

Thích Ý Đường thấy tai cậu đỏ lên, trong mắt có ý cười chợt lóe, phảng phất mặt hồ tĩnh lặng có tiểu ngư nhi nhảy lên, hạ xuống một ao nhăn nhúm sau liền khôi phục hinh dáng ban đầu

"Nhị thúc không thể ăn sao?" Trì Kính Uyên thấy ngài tổng là ngồi đối diện nhìn chính mình ăn, hiếu kỳ hỏi một câu.

"Có thể ăn, chỉ là có hơi phiền toái." Thích Ý Đường không nói hết, Trì Kính Uyên liền không có hỏi tới, chỉ là tâm lý càng cảm thấy Thích Ý Đường rất thần bí.

Sau khi ăn cơm xong, một người một quỷ nhìn nhau không nói gì, Trì Kính Uyên cũng cũng không phải là người nói nhiều, dưới tình huống yên tĩnh như vậy, bầu không khí cũng từ từ trở nên có mấy phần lúng túng.

Cũng may Thích Ý Đường cũng có ý tứ, ngồi không lâu lắm ngài liền đứng dậy, Trì Kính Uyên thấy ngài hơi động, lập tức đứng dậy tiễn ngài, Thích Ý Đường đi tới cửa bỗng nhiên nở nụ cười

Ngài cười rộ lên thực hảo nhìn, liền hoa hải đường đang nở rộ ngoài cửa kia cũng vì đó mà thất sắc, Trì Kính Uyên không rõ vì sao nhìn ngài

"Ngươi như thể rất trông mong ta rời đi nha?"

Trì Kính Uyên sắc mặt cứng đờ, nghĩ thầm chính mình không biểu hiện rõ ràng như vậy đi.

Thích Ý Đường nâng tay sờ sờ tóc đen còn chút ướt của cậu, ý cười chưa tiêu trong hai mắt ngài mang theo thần sắc nhớ nhung

"Nhiều ngày không thấy, hơi nhớ ngươi."

Sau khi Thích Ý Đường rời đi, Trì Kính Uyên mới hiểu được ý tứ ngài, Thích Ý Đường là đang giải thích vừa nãy tại sao ở lại thêm một chút

Bởi vì ngài nghĩ cậu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro