Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời mới biết, lúc đó Trì Kính Uyên có bao nhiêu muốn đem trên mộc bài trên cổ ném xuống, thế nhưng cậu nhịn được.

Tốt xấu là bài vị của Thích Ý Đường, cậu cứng ngắc thân thể, kinh ngạc nhìn Thích Ý Đường:

"Ngài đang nói đùa sao?"

Thích Ý Đường mỉm cười nhìn cậu, rót cho cậu một chén trà:

"Không"

Trì Kính Uyên đem mộc bài trong áo lấy ra nhìn kỹ, chẳng trách nhìn quen mắt, đây là hình thức của bài vị a

Cho nên mặt trên viết chính là Thích Ý Đường chi linh vị sao?

Nhưng chữ màu vàng viết như rồng bay phượng múa, kiểu chữ này cũng không phải kiểu Trì Kính Uyên biết, cậu căn bản là không biết chữ trên đó là viết cái gì.

Tay Thích Ý Đường lạnh lẽo cầm tay Trì Kính Uyên:

"Mang theo, có chuyện gì ta còn biết đến."

Chẳng trách lúc trước quỷ anh bị dây chuyền đánh văng ra không bao lâu Thích Ý Đường liền xuất hiện, nguyên lai là bởi vì cái này.

Nhưng đeo bài vị người quá cố trên cổ, ít nhiều có chút không thoải mái.

Thích Ý Đường tựa hồ xem thấu suy nghĩ trong lòng cậu, khóe môi khẽ nhếch nói:

"Ngươi đã gả cho quỷ, chẳng lẽ còn sợ cái này sao?"

Không thể không nói, Thích Ý Đường nói như vậy rất có lý, Trì Kính Uyên thu tay lại, tùy ý Thích Ý Đường đem khối mộc bài kia bỏ vào trong y phục của cậu

Thích Ý Đường đứng dậy sờ sờ mái tóc đen của cậu:

"Nghỉ ngơi sớm đi."

Trong phòng trở về yên tĩnh, thời điểm Trì Kính Uyên đi tới trên giường nằm xuống, trong lúc vô tình nhìn thấy dây đỏ buộc chỗ mắt cá chân của mình, nhớ tới đêm tân hôn thời điểm Thích Ý Đường vì cậu buộc lên nói câu kia.

"Xích dây thừng tai, dùng hệ phu thê chân."

"Phu thê a." Trì Kính Uyên nhìn dây đỏ chỗ mắt cá chân mình, trở mình nhắm hai mắt lại.

Đến ngày hẹn với Trì Thụy An, Trì Kính Uyên dậy thật sớm, tắm rửa sạch sẽ thay đổi thân T shirt cùng quần dài, hiện tại tuy rằng tóc dài ra một ít nhưng không có cảm giác yểu điệu, ngược lại là làm cho ngũ quan anh tuấn thoáng nhu hòa một chút.

"Xuất môn a?" Liễu Minh Châu lắc lắc thân hình như rắn nước đi tới bên cạnh Trì Kính Uyên

Trì Kính Uyên xem trang phục của nàng, nghĩ nghĩ một chút, Liễu Minh Châu có thể là ma nữ thời kỳ Dân quốc

"Ừm."

"Mau đi đi, Nhị gia đang chờ ngươi ở nhà ăn."

Liễu Minh Châu nhấc tay lên, cầm trên tay một cái quạt tròn che che miệng đang cười

Sau khi Trì Kính Uyên rời đi, Liễu Minh Châu nhìn bóng lưng cậu lắc đầu một cái, đôi môi đỏ tươi khép mở, xướng lên điệu hát dân gian, a a a a, tại bên trong hành lang trống rỗng vang vọng, dáng người uyển chuyển theo tiếng ca từ từ biến mất.

Trì Kính Uyên sớm đến chỗ Trì Thụy An nói, là điều phố thương mại, thân hình cậu cao to, phong thần tuấn lãng, tuy rằng quần áo đơn giản, nhưng vẫn hút dẫn ánh mắt của người đi đường, không thiếu nữ hài tiến đến gần muốn bắt chuyện, thậm chí không thiếu nam hài.

"Ca!" Trì Thụy An đeo balo từ phía sau cậu xuất hiện, đến gần Trì Kính Uyên vẫn có thể ngửi được trên người hắn có một cỗ hương vị.

Đi theo hắn là mấy cô gái, đối Trì Kính Uyên phất phất tay.

"Chậm một chút." Trì Kính Uyên đỡ lấy hắn sợ ngã, Trì Thụy An lại một chút cũng không sợ, ở trước mặt cậu nhảy nhảy nhót nhót.

"Ca ca hảo, chúng ta là đồng học của An An."

Mấy cô gái tự giới thiệu mình, Trì Kính Uyên gật gật đầu, cũng không nhiệt tình lắm

Cậu tưởng cùng Trì Thụy An đi dạo một mình, không nghĩ tới Trì Thụy An lại hẹn một đống bằng hữu, Trì Kính Uyên sợ mình và bọn họ không chơi được, quét bọn họ lưu hành, có chút lo lắng nhìn về phía Trì Thụy An, Trì Thụy An cho là cậu sinh khí, cầm lấy tay cậu làm nũng:

"Ca, không nói trước cho ngươi là ta không đúng, thế nhưng các nàng đều rất tốt, ngươi nhiều nhận thức một chút cũng không có gì, đừng giận ta có được hay không?"

Trì Kính Uyên xoa xoa tóc của hắn, nhạt nhạt nói:

"Ta không sinh khí, sợ chiêu đãi không hảo bằng hữu của ngươi."

"Có thật không? Ca ngươi thật tốt." Trì Thụy An cười lộ ra hàm răng trắng.

"Chúng ta đi vào trước đi, giáo sư nói hắn có thể phải muộn chút đến."

Nữ sinh tóc quăn lấy điện thoại di động đối đám người Trì Thụy An nói.

Trì Thụy An vừa nghe có chút không cao hứng, các nữ sinh dồn dập an ủi:

"Không có chuyện gì, sẽ đến, giáo sư đáp ứng chúng ta, hắn không phải loại người hứa suông"

Sắc mặt Trì Thụy An lúc này mới hảo chút.

Giáo sư? Triệu Hằng sao? Trì Kính Uyên ở trong lòng nghĩ. Ánh mắt rơi trên người Trì Thụy An

Đoàn người tiến vào thương trường, đầu tiên là đi xem phim chiếu rạp, Trì Thụy An lôi kéo Trì Kính Uyên nói muốn ăn bắp rang bơ, Trì Kính Uyên liền đi xếp hàng mua bắp cho hắn, nghĩ có mấy cái nữ hài tại, cậu mua hơn mấy phần bắp cùng nước ngọt

"Cảm ơn ca ca."

Đám nữ hài đều rất vui vẻ, một người ôm một phần bỏng một cốc Coca sung sướng tiến vào phòng chiếu phim

Trì Kính Uyên đối này đó không hứng thú gì, cùng Trì Thụy An phía sau giúp cậu cầm đồ ăn

"Ca, chúng ta thay đổi vị trí đi." Trì Thụy An bỗng nhiên lên tiếng

Trì Kính Uyên không nghĩ gì, liền cùng hắn đổi chỗ, nguyên bản bên trái cậu là Trì Thụy An, bên phải không có ai, hiện tại thay đổi, liền biến thành bên phải là Trì Thụy An, bên trái là một nữ sinh tóc ngắn

"Trì đại ca, nghe nói ngươi là cảnh sát?" Nữ sinh tóc ngắn nhiệt tình cùng Trì Kính Uyên nói chuyện.

Trì Kính Uyên gật gật đầu: "Ừm."

"Kỳ thực ta là toà soạn vườn trường, muốn làm mấy vấn đề liên quan đến cảnh sát, có thể phiền phức phỏng vấn ngươi một chút không?"

Trì Kính Uyên vốn là không thích phiền phức, nhưng xem nàng là đồng học của Trì Thụy An thì không tiện cự tuyệt, liên đồng ý.

"Quá tốt rồi, chúng ta thêm cái vi tin đi." Nữ hài lấy điện thoại di động ra.

"Ta gọi Tư Nghiên, hai mươi tuổi, thích đấu kiếm, còn đang độc thân."

Tư Nghiên nhiệt tình hào phóng giới thiệu chính mình.

Trì Kính Uyên nhìn nàng một chút, bình tĩnh nói:

"Trì Kính Uyên, han ba tuổi, đam mê xạ kích, đã kết hôn."

Tư Nghiên nhất thời trợn to hai mắt, vẻ mặt không thể tin nhìn Trì Kính Uyên, thật lâu chưa hoàn hồn lại, chờ phục hồi tinh thần lại sau, đầy mặt đều là lúng túng.

Trì Thụy An tại sao không nói cho nàng, ca ca hắn đã kết hôn rồi, đây cũng quá lúng túng đi.

"A... Nha, Trì đại ca kết hôn thật sớm a." Tư Nghiên lắp ba lắp bắp lung tung tiếp một câu.

"Ân, từ nhỏ đã định ra rồi." Trì Kính Uyên một mặt bình thản nói.

Chỉ một thoáng, bầu không khí lúng túng hơn nhiều, hoàn hảo âm thanh chiếu phim cứu vớt Tư Nghiên, nàng lần đầu cảm thấy âm thanh Kim long dễ nghe như vậy.

Triệu Hằng là lúc phim chiếu sắp hết mới tới, liền thuận tiện ngồi bên cạnh Trì Thụy An, Trì Thụy An vừa nhìn thấy hắn, cao hứng đến gần nói chuyện cùng hắn.

Trì Kính Uyên nguyên bản đối với phim cũng không hứng thú, vừa nghe đến động tĩnh bên cạnh liền quay đầu qua, vừa vặn cùng Triệu Hằng tầm mắt đụng vào nhau, Triệu Hằng đối với cậu lễ phép mỉm cười, Trì Kính Uyên ngớ người, hắn cười đến rực rỡ như vậy làm gì.

Sau đó phim đang chiếu cái gì, Trì Kính Uyên hoàn toàn không biết, lực chú ý của cậu đều đặt chỗ Trì Thụy An cùng Triệu Hằng, bất quá nghe được một lúc, cậu phát hiện cơ bản đều là Trì Thụy An nói chuyện, Triệu Hằng thỉnh thoảng sẽ lễ phép phụ họa Trì Thụy An một hai thanh.

Phim kết thúc, đoàn người từ rạp chiếu phim đi ra, Tư Nghiên lúng túng đi chung với nhóm bằng hữu của mình, Triệu Hằng cùng Trì Thụy An cùng nhau, Trì Kính Uyên dĩ nhiên là đi một mình

"Ta đi phòng rửa tay một chút." Trì Thụy An đem balo của mình kín đáo đưa cho Trì Kính Uyên: "Ca, ngươi đi không?"

Trì Kính Uyên lắc đầu, Trì Thụy An lại có chút thẹn thùng hỏi Triệu Hằng, Triệu Hằng mỉm cười biểu thị không đi, đám nữ hài đã đi phòng rửa tay dặm lại lớp trang điểm, lần này tại chỗ chỉ còn lại Trì Kính Uyên cùng Triệu Hằng hai người.

"Không nghĩ đến sẽ gặp mặt Trì tiên sinh ở đây." Triệu Hằng bắt chuyện với cậu

"Ta cũng không nghĩ tới, Triệu tiên sinh tựa hồ cùng học sinh quan hệ rất tốt?"

Trì Kính Uyên tuy rằng tận lực để cho ngữ khí của mình bằng phẳng, nhưng vô tình lộ ra mấy phần địch ý.

"Bọn họ nói là có vấn đề muốn thỉnh giáo ta, không nghĩ tới là hẹn ta ra đây"

Triệu Hằng cười cười, trong lời nói lại không có ý trách cứ

Trì Kính Uyên minh bạch, Triệu Hằng giống cậu là bị lừa, Trì Thụy An lừa cậu có thể là bởi vì cô gái kia, nữ hài lừa gạt Triệu Hằng là vì cái gì, cậu nghĩ tới Trì Thụy An như chim nhỏ ríu ra ríu rít vây quanh Triệu Hằng, cậu còn cái gì không hiểu.

Chính là bởi vì rõ ràng, cho nên tâm lý mới có hơi khó chịu, cậu không nghĩ tới cậu từ nhỏ bảo vệ đệ đệ lớn lên, lại là cái ngoặt, hơn nữa còn thích giáo viên dạy hắn

Trì Kính Uyên cảm thấy tất yếu tìm cái thời gian hảo hảo cùng Trì Thụy An nói một chút.

"A ——" bên kia bỗng nhiên truyền đến một tiếng rít gào

Trì Kính Uyên phản ứng cực nhanh chạy tới, đẩy ra đoàn người chen vào, nhìn thấy cậu xông vào WC nữ, lập tức có người kinh ngạc thốt lên.

"Chuyện gì xảy ra?" Trì Kính Uyên vọt vào vừa nhìn, Tư Nghiên chính cả người xụi lơ ngồi dưới đất, đối diện nàng là phòng WC riêng, trên bồn cầu là một bộ da người đẫm máu

Một bộ da người...

Cậu lập tức lấy di động ra gọi cho Lưu ca, nói hắn phái người lại đây.

Có gan lớn muốn chụp ảnh, bị Trì Kính Uyên một phát bắt được điện thoại:

"Xóa."

Thân hình cậu cao lớn, sắc mặt đông lạnh, tuy rằng tướng mạo anh tuấn nhưng rất có lực uy hiếp. Nữ sinh kia căm tức nói một câu:

"Dựa vào cái gì ngươi kêu ta xóa a, ngươi là ai?"

Nói thế nhưng động tác xoá ảnh một chút cũng không dám dừng lại.

Trì Kính Uyên từ trong túi quần lấy ra thẻ ngành:

"Cảnh sát."

Nữ sinh trợn to hai mắt, che miệng, cư nhiên đỏ mặt:

"Thật đẹp trai a."

Triệu Hằng theo sát phía sau đuổi đến, nhìn thấy trên bộ da người trên bồn cầu mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng cũng không sợ. Trì Kính Uyên nhíu nhíu mày.

"Đồ cúng sao?" Triệu Hằng suy tư thầm nói.

"Đồ cúng?" Trì Kính Uyên kinh ngạc nhìn hăn

Triệu Hằng gật gật đầu, nói: "Ở Tây Tạng cổ, Đạt lai lạt ma không định hoạt động kỳ hội cử hành tông giáo, trong đó da người hoàn chỉnh chính là đồ cúng chi nhất."

"Triệu tiên sinh biết rất nhiều." Trì Kính Uyên thăm dò nói.

Triệu Hằng tựa hồ hoàn toàn không ngại, giải thích:

"Ân, ta nghiên cứu dân tộc đã rất nhiều năm, gặp phải quái sự nhiều không kể xiết, trước thịnh truyền Tương tây cản thi đội ta cũng đi qua đó khảo sát qua."

Khó trách hắn trước đó nhìn thấy bộ dáng chết thảm của Trần Lập Khoa không có phản ứng quá lớn, nói như vậy là mình trách oan Triệu Hằng ?

Đại khái là bệnh nghề nghiệp, dẫn đến Trì Kính Uyên lòng cảnh giác rất mạnh, bởi vậy trách lầm Triệu Hằng, Trì Kính Uyên cảm giác có chút băn khoăn.

"Xin lỗi."

Triệu Hằng nghe ra cậu là tại vì cái gì xin lỗi, thiện ý cười cười:

"Ta hiểu được, không có gì, bất quá sau đó có thể có vinh hạnh cùng Trì tiên sinh kết giao bằng hữu không?"

Trì Kính Uyên cùng hắn bắt tay:

"Đương nhiên."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro