Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hảo, cứ như vậy đi, cảm ơn ngươi, ngày hôm nay đã làm phiền ngươi rồi. Ngày khác mời ngươi ăn cơm."

Tư Nghiên biết bọn họ lúc nữa còn có việc, thức thời cáo từ trước.

Nàng mới vừa đi ra tiệm cà phê, liền nhìn thấy một nữ hài dáng dấp xinh đẹp đáng yêu mặc trang phục thủy thủ chạy đến chỗ Trì Kính Uyên, bị Trì Kính Uyên nhanh nhẹn tránh ra.

Thật...thật suất a...

Bằng hữu của Ngô Du là một nghệ sĩ của công ty giải trí, tính cách hảo, nhân duyên cũng rất tốt, những ngày gần đây nàng về nhà phát hiện tủ quần áo bị lục tung, mất đồ lót.

Mới đầu nàng tưởng trong nhà có trộm, cố ý gắn camera trong nhà, kết quả không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền giật mình, những đồ lót kia cư nhiên tự chạy ra ngoài, nàng sợ đến mức không dám ở trong nhà mà phải đi tìm đại sư trừ tà.

Cũng không an ổn được mấy ngày, buổi tối lúc ngủ nàng cảm giác có đôi tay đang sờ nàng, nàng bị sợ đến tỉnh ngủ, suốt đêm chạy đến nhà bạn ở, hiện tại vẫn luôn ở trong nhà Ngô Du, không dám trở lại nhà của mình

Nàng và Ngô Du đồng thời xem video, buổi tối lúc nàng ngủ, nửa bên giường kia cư nhiên lõm xuống, lộ ra hình người.

Điền Điềm không để ý lắm nói: "Bằng hữu ngươi hẳn là gặp phải 'sắc quỷ', không có vấn đề gì."

Nghe đến Điền Điềm như thế bảo đảm, Ngô Du rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

Bằng hữu của Ngô Du lớn lên đích xác rất xinh đẹp, cao một mét bảy, vóc người lồi lõm có đủ (😂😂😂), đôi chân thon dài làm người phát thèm, đoán chừng là gần đây không nghỉ ngơi tốt, sắc mặt có chút tiều tụy.

"Oa, thật là tiểu tỷ tỷ xinh đẹp, có thể thêm cái vi tin sao?" Ánh sáng trong mắt Điền Điềm đều mau vọt ra tới.

Trì Kính Uyên thế mới biết, Điền Điềm không chỉ yêu thích thu tập suất ca mà mỹ nữ cũng không buông tha.

"Có thể... Có thể nha." Đối phương cũng không ngại Điền Điềm đường đột, ngược lại là cười cười.

"Tiểu tỷ tỷ ngươi cười rộ lên rất dễ nhìn, ta gọi Điền Điềm, ngươi có thể gọi ta tiểu Điềm Điềm hoặc là Sweetheart." Điền Điềm chớp chớp mắt to, đầy mặt ý cười nói.

"Ta gọi Lộ Linh Lan."

Lộ Linh Lan nhìn về phía Trì Kính Uyên, hỏi cậu:

"Xin hỏi ngài chính là đại sư sao?"

Điền Điềm đột nhiên nhảy ra, phẫn nộ xoát độ tồn tại:

"Ta ta ta, đại sư là ta, vị suất ca này là cảnh sát."

Lộ Linh Lan hơi kinh ngạc, không nghĩ đến tiểu cô nương đáng yêu như vậy lại là đại sư đuổi quỷ hàng ma

"Đi thôi, dẫn ta đến nhà ngươi, giải quyết tiểu lâu la" Điền Điềm kiêu ngạo hất cằm lên.

Lộ Linh Lan nhìn về phía Ngô Du, Ngô Du đối với nàng gật gật đầu, nàng lúc này mới yên tâm mang theo Điền Điềm đi ngự thành quốc tế, nhà nàng sở tại tiểu khu.

Nàng đứng ở cửa không dám đi vào, Điền Điềm ngược lại là nghênh ngang tiến vào.

"Không đúng, thật nặng âm khí." Đôi mày thanh tú của Điền Điềm nhíu lại, nhận ra sự tình e rằng không đơn giản như nàng nghĩ

Trì Kính Uyên vào trong nhà, nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ, thần sắc nghiêm túc.

Nhóm Ngô Du đứng ở phía sau nắm tay nhau thật chặt, căng thẳng nhìn Điền Điềm cùng Trì Kính Uyên đứng phía trước

Điền Điềm lấy ra một lá bùa: "Đi!"

Lá bùa kia như một mũi tên bắn ra, thẳng tắp đánh vào thứ gì đó

"Ôi chao nhá." Một nam nhân hói đầu chừng ba mươi tuổi xuất hiện ở trong phòng khách, ôm đầu mình lăn lộn đầy đất.

"Quản lý Trương?!" Lộ Linh Lan kinh ngạc thốt lên, tựa hồ không thể tin được sắc quỷ viếng nhà nàng lại là thủ trưởng quá cố của mình

"Chết rồi không đi đầu thai, cố tình chạy tới đây làm chuyện thấp hèn, đáng bị đánh."

Điền Điềm căm phẫn sục sôi chỉ vào vị quản lý Trương kia mắng to

"Ta... Ta là oan uổng." Trương quản lý bị đau lăn lộn trên đất, liên tục xin tha.

"Ai oan uổng ngươi? Ngươi không lấy đồ lót của người ta sao? Tay không sờ loạn sao?"

Câu hỏi nào quản lý Trương cũng không trả lời được

"Ta ta ta ta...háo sắc vốn là nhân chi thường tình mà! Ta cũng không phải cố ý, ai bảo nàng vóc người quá tốt."

Quản lý Trương không chỉ không nhận sai trái lại còn nói xạo lên, Điền Điềm sinh khí muốn lấy roi quất hắn.

"Phi! Chẳng trách khi ngươi còn sống lại yêu thích ở trước mặt ta lắc lư, nguyên lai là cái lão già không đứng đắn."

Lộ Linh Lan lá gan khá lớn, cư nhiên không sợ quỷ, còn mắng lại

"Ta ta...ta rõ ràng là có lòng tốt, nếu không phải ta trấn nơi này, ngươi làm sao có khả năng còn sống" Trương quản lý tức đến nổ phổi nói.

"Có ý gì?" Điền Điềm nghe vậy đột nhiên phản ứng lại, âm sát khí trong phòng không phải từ trên người quản lý Trương truyền đến.

Trì Kính Uyên bỗng nhiên nói: "Ngươi không nhìn thấy gì sao?"

Điền Điềm ngu ngơ hỏi lại: "Cái gì?"

Trì Kính Uyên hắc trầm hai mắt nhìn chằm chằm phòng ngủ chính, giơ tay chỉ:

"Trên cửa có một con quỷ treo cổ vẫn luôn nhìn chúng ta."

"A ——" Cậu vừa dứt lời, Ngô Du ba người liền ôm nhau hét rầm lên

Điền Điềm kinh ngạc trợn mắt nhìn Trì Kính Uyên:

"Ngươi có thể thấy quỷ?! Đội trưởng làm sao không nói với ta a?"

Trì Kính Uyên nghi ngờ hỏi: "Ngươi không nhìn thấy sao?"

Cậu cho là làm nghề này đều có thể thấy quỷ, còn cậu tại sao có thể nhìn thấy, cậu cũng không biết, rõ ràng hai ba năm qua đều chưa từng thấy.

Không đúng, đã sớm thấy qua, Thích Ý Đường không phải là con quỷ đầu tiên cậu nhìn thấy à?

"Đương nhiên không nhìn thấy a, ngươi cho rằng quỷ là tùy tùy tiện tiện có thể thấy sao?"

"Vậy các ngươi làm thế nào nhìn thấy hắn."

Trì Kính Uyên chỉ chỉ quản lý Trương ngồi trên sàn nhà

Điền Điềm giải thích: "Đương nhiên là vì trên người hắn có dán lá bùa của ta a."

"Cho nên, quỷ treo cổ ở trên cửa là cái gì?" Điền Điềm hỏi.

"Ân, là một bé gái, khoảng chừng mười hai tuổi, dây thừng trói cổ, đầu lưỡi rất dài, đôi mắt vẫn luôn trừng trừng chúng ta bên này."

Trì Kính Uyên nhìn chằm chằm phòng ngủ chính, một mặt bình tĩnh thuyết minh.

Nhóm Ngô Du nghe Trì Kính Uyên thuyết minh, âm thầm may mắn mình không nhìn thấy ma, chỉ là nghe thôi cũng sợ bị hù chết.

Điền Điềm cắn đầu ngón tay, ở trên không trung vẽ ra một cái phù, hướng quỷ treo cổ đánh tới.

Không nghĩ tới quỷ treo cổ nguyên bản liên tục nhìn chằm chằm bọn họ không động đậy đột nhiên nổi lên, dây thừng trên cổ bị nó kéo đến trong tay, hướng Điền Điềm tập kích, ý đồ ghìm chết nàng.

"Mẹ nó, hảo hung ác!" Điền Điềm một bên trốn một bên từ trong túi áo lấy ra phù chú bắn đến trên người con quỷ

Chân Điền Điềm bỗng nhiên bị dây thừng trói lại, cả người suất phiên trên đất, kia dây thừng quấn lấy mắt cá chân nàng đem nàng kéo về phía sau

Điền Điềm vội vàng túm lấy váy ngắn của mình: "Muốn đi hết a! Biệt kéo!"

Trì Kính Uyên thật sự có điểm bội phục Điền Điềm tâm đại, cậu khom lưng nhặt lên lá bùa mà Điền Điềm đánh rơi trên mặt đất, xông tới liền đập lá bùa vào gáy con quỷ

Quỷ treo cổ kêu thảm một tiếng, móng tay sắc bén của nó trực tiếp cào nát tay Trì Kính Uyên, chỗ bị cào bốc lên hắc khí, Trì Kính Uyên bị đau nhíu mày, đối Điền Điềm hỏi:

"Có cái đồ vật nào có thể đánh một đòn mất mạng hay không a?"

Điền Điềm từ túi áo lấy ra không ít thứ, nào là son môi giấy ăn, kẹo cao su, cuối cùng rốt cục nhảy ra một cây bút ném cho Trì Kính Uyên:

"Tiếp."

Trì Kính Uyên cũng không thấy rõ rốt cuộc là vật gì, sau khi nhận được liền dùng sức cắm vào ngực quỷ treo cổ

"A—— "

"Nha nha, suất ca, ngươi cũng quá hung tàn đi."

Điền Điềm lấy lại bút từ trong tay Trì Kính Uyên, thương tiếc khóc ròng vì cái bút đã gãy của mình

Trải qua trận đánh nhau vừa rồi, trong phòng hỗn loạn tưng bừng, Điền Điềm vội vàng dùng phù hóa thủy cấp Trì Kính Uyên ăn vào, vết thương cậu bị quỷ treo cổ cào mới từ từ tản đi hắc khí.

"Mấy ngày nay không nên ở nơi này, âm sát khí trong phòng cần thời gian tiêu tan, mở cửa sổ ra thông thông gió, phơi nắng tắm nắng, một thời gian sau thì hẵng vào ở." Điền Điềm đối Lộ Linh Lan dặn dò.

Liền thuận tiện đưa vị quản lý Trương kia đi đầu thai, quản lý Trương lưu luyến không rời nhìn Lộ Linh Lan, Lộ Linh Lan nghĩ tuy rằng hắn ăn đậu hũ nàng nhưng không có hắn thì chắc mình đã bị quỷ treo cổ ghìm chết, vẫn là đối với hắn nói tiếng cảm tạ.

Quản lý Trương nghe Lộ Linh Lan nói cảm ơn, trên mặt hờn dỗi lập tức nổi lên nụ cười.

Lộ Linh Lan chà xát cánh tay nổi da gà, hoàn hảo không cần gặp lại quản lý Trương. Nàng nơi nào dám tiếp tục ở lại đây, tiền đặt cọc không cần cũng phải trả phòng cho chủ nhà

Điền Điềm lần đầu tiên nhìn thấy Trì Kính Uyên đơn giản thô bạo mà đánh được quỷ, nàng suy nghĩ nói không chừng tổ của bọn họ có thể thêm người mới.

Nàng nghĩ mau trở về đem chuyện này nói cho đội trưởng.

Sau đó trải qua Trì Kính Uyên một phen điều tra mới biết, thuê phòng trọ trước Lộ Linh Lan là một nhà ba người, nữ hài bởi vì luôn bị cha mẹ bắt buộc học tập, cũng không cho phép nàng kết bạn, nói nàng là chuyện đó lãng phí thời gian, mỗi ngày liền bị nhốt ở nhà học tập, luyện đàn.

Bí bách, phẫn uất, sau đó không lâu nữ hài liền thừa dịp cha mẹ xuất môn, treo cổ ở cửa phòng cha mẹ

Tuy rằng uống nước bùa Điền Điềm cho, trên vết thương không còn hắc khí nhưng dấu tích vẫn còn tại, Trì Kính Uyên băng bó đơn giản một chút, không nghĩ tới vừa về tới phòng liền bị Thích Ý Đường đang chờ cơm cậu nhìn thấy

Thần sắc Thích Ý Đường cơ hồ là mắt trần có thể thấy được nghiêm túc hẳn lên:

"Làm sao đây?"

"Chỉ là tiểu thương thôi, đã khử trùng rồi, không có chuyện gì."

Trì Kính Uyên không cảm thấy vết thương nhỏ như vậy có cái gì đáng lưu ý.

Thích Ý Đường một phát bắt được cánh tay cậu, trầm giọng hỏi:

"Làm sao bị?"

Trì Kính Uyên thở dài, đem chuyện đã xảy ra ngày hôm nay nói cho Thích Ý Đường.

"Là ta không chu đáo."

Thích Ý Đường bỗng nhiên cúi đầu, tóc dài đen nhánh đảo qua cái gáy xanh trắng của ngài, lông mi dài đen nhánh hơi rủ xuống, Trì Kính Uyên đột nhiên cảm giác hô hấp hơi ngưng lại, một giây sau, môi Thích Ý Đường mang theo cảm giác mát mẻ hôn hôn vết thương của cậu

Một luồng ngứa ý từ miệng vết thương hướng toàn thân lan tràn ra, Trì Kính Uyên hậu tri hậu giác cảm thấy tai có chút nóng nóng

Ánh trăng ôn nhu như nước, Trì Kính Uyên giật giật cánh tay, Thích Ý Đường nắm tay cậu không thả ra, trong con ngươi nhạt nhạt đó là cảm xúc Trì Kính Uyên xem không hiểu, thẳng làm người hoảng sợ.

Ngài bỗng nhiên ngoắc ngoắc khóe miệng, thu hồi ánh nhìn có tính xâm lược nhượng Trì Kính Uyên không dễ chịu lại:

"Sớm chút nghỉ ngơi."

Tay ngài mang theo cảm giác mát mẻ rời đi tay Trì Kính Uyên, vạt áo màu trắng biến mất ở trong màn đêm.

Trì Kính Uyên sờ sờ vành tai của mình, thời điểm cúi đầu mới phát hiện vết thương trên cánh tay đã biến mất rồi

Buổi tối hôm nay chú định không bình tĩnh, Trì Kính Uyên nằm ở trên giường lăn lộn mãi đến tận hừng đông mới ngủ được

Tư Nghiên vẫn muốn dời ra ngoài trụ, nói bằng hữu của nàng lưu ý xem có phòng nào thích hợp thì nhắn với nàng, đêm nay nàng vừa chỉnh lý xong bài phỏng vấn Trì Kính Uyên thì nhận được tin nhắn nói là ngự thành quốc tế có một nhà gồm hai phòng ngủ một phòng khách, chủ nhà trọ có chuyện muốn bán gấp, giá cả rất tiện nghi, hỏi nàng có muốn hay không

Nàng nhìn nhìn, phòng ở rất không sai, nàng có chút động tâm, cùng đối phương ước định thời gian xem phòng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro