Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu ca ca, chúng ta đi chơi đi, hi hi hi..."

Trong tầm mắt mơ hồ, Trì Kính Uyên nhìn thấy một đứa bé đang đứng trên hành lang tối tăm

Là ai?

Cậu chạy tới, sau đó một phát bắt được tay của chính mình, rất lạnh, lạnh đến mức Trì Kính Uyên rùng mình

Cậu thấy tay của mình bị cậu dắt đi, đó là một cái tay rất nhỏ, hẳn là khi cậu được bốn, năm tuổi

Đôi mắt của tiểu hài nhi đen như mực âm u đầy tử khí nhìn cậu, sắc mặt trắng bệch, nhìn nhìn cậu, khóe miệng lộ ra nụ cười ngoan liệt:

"Tiểu ca ca, chúng ta đi chơi trốn tìm đi."

Trì Kính Uyên bắt đầu trốn, trốn vào một gian tạp vật trong tủ.

"Một...hai...ba..." Thanh âm tiểu hài tử vang lên trong hành lang không người

Trì Kính Uyên co người lại, nghe bên ngoài điểm số:

"Chín bảy, chín tám, mười chín chín... Một trăm."

"Tiểu ca ca, ta đến tìm được ngươi đây."

"Tìm được ngươi, ngươi phải đáp ứng bị ta ăn nha."

Từng tiếng truyền vào trong tai Trì Kính Uyên, nhượng trái tim cậu bịch bịch như muốn từ trong cổ họng nhảy ra, cậu che miệng mình không để cho mình lên tiếng.

"Ta đến tìm ngươi đây."

Thanh âm tiểu hài tử ngây thơ hồn nhiên không ngừng vang lên, Trì Kính Uyên nín thở, khống chế thân thể đang không ngừng phát run

'Ầm!' một tiếng, Trì Kính Uyên tránh né cửa gian tạp vật bị mở ra.

Cậu đột nhiên banh trực thân thể.

"Ngươi núp ở chỗ nào a?"

"Hì hì hì... Tiểu ca ca, ta nghe thấy tiếng hít thở của ngươi."

Trì Kính Uyên mở to mắt, cực độ sợ hãi đem cậu bao vây lấy

Tiếng bước chân ngày càng gần, Trì Kính Uyên lần đầu cảm giác được tiếng tim mình đập lớn như thế, cậu sắp bị phát hiện, cậu sắp bị ăn rồi!

"Ta tìm tới ngươi đây."

Cái thanh âm kia vang lên ở bên ngoài tủ, Trì Kính Uyên cơ hồ cảm giác trên mặt mình có nước mắt không ngừng chảy xuống, cậu quá sợ.

'Rầm...' một tiếng, tủ bị mở ra, trong tủ chất đống công cụ quét tước còn có một ít vật dụng linh tinh

"Hừ, ta còn tưởng ngươi ở chỗ này đấy."

Dường như tiểu hài nhi đã đi ra ngoài, mà Trì Kính Uyên trốn ở bên trong mềm nhũn cả người, không còn khí lực.

Mấy phút sau, cậu vội vàng từ bên trong bò ra ngoài, nơi này không thể trốn tiếp, cậu phải mau rời khỏi nơi này, cậu muốn đi tìm gia gia cậu

"Tìm ra ngươi rồi, hì hì hì." Trong hộc tủ bỗng lộ ra một cái đầu, con mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào Trì Kính Uyên.

Trì Kính Uyên cả người mềm nhũn, sợ đến ngồi sụp xuống đất.

Cả người hài tử mới bốn, năm tuổi không ngừng co giật, nước mắt không ngừng chảy xuống.

...

"Kính Uyên!"

Là âm thanh của Thích Ý Đường, Trì Kính Uyên choàng tỉnh, tầm mắt mơ hồ không thấy rõ hết thảy trước mắt, cậu mê man nhìn bốn phía, đầu óc trì độn không kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra

Cậu không phải là bị quái vật cắn sao? Sau đó lại thấy được sự tình khi cậu còn bé

Cậu còn sống?

"Hảo, đã không sao rồi."

Thích Ý Đường ôm cậu, xoa xoa đầu cậu, tại trên trán cậu lưu lại một nụ hôn, giống như khi còn bé Trì Kính Uyên nghe bọn hài tử cùng lứa nói: mỗi khi bọn họ bị ác mộng doạ tỉnh, cha mẹ đều sẽ xoa xoa đầu của bọn họ, hôn lên trán của bọn họ, nói cho bọn họ biết không có chuyện gì.

"Nhị thúc...chuyện gì đã xảy ra?"

Trì Kính Uyên cảm giác cả người mình nặng nề như bị đá tảng đè lên, ngực nóng đến mức muốn thiêu cháy cậu, cậu lấy ra mộc bài, nó nóng đến phỏng tay, chữ màu vàng khắc trên mộc bài hiện ra kim quang, theo kim quang tản đi, mộc bài cũng khôi phục lại dáng dấp lúc trước, Trì Kính Uyên nắm chặt mộc bài trong lòng bàn tay

"Kính Uyên thiếu gia trúng phép thuật của đạo sĩ kia, thần trí bị mê hoặc, thiếu chút nữa thì chết ở trong mộng. Hoàn hảo Nhị gia đuổi đến đúng lúc, hắn ngược lại là nghĩ hay lắm, muốn giết chết ngươi rồi lấy cơ thể ngươi."

Liễu Minh Châu đứng ở bên cạnh cũng không biết từ chỗ nào tìm ra nước uống, rót một chén nước đưa cho cậu

"Cảm tạ." Trì Kính Uyên đeo lại mộc bài, tiếp nhận chén nước rồi uống, nước này có một mùi vị ngọt ngào, sau khi uống thì cảm giác thân mình thoải mái hơn.

Cách đó không xa, Trần Tuyên đang cùng Hoàng thiên sư đấu pháp, đôi sinh đôi ở bên cạnh vỗ tay rồi châm dầu, thập phần thích thú

Trì Kính Uyên đứng lên sờ sờ cổ mình, không có vết thương, cậu không bị cắn:

"Liễu tiểu thư, ngươi có gương không?"

Liễu Minh Châu cười cười, nói: "Mượn gương soi của quỷ có thể không may mắn lắm"

Trì Kính Uyên không rõ vì sao, Thích Ý Đường cho Liễu Minh Châu một cái ánh mắt, Liễu Minh Châu biết ý, hướng đôi sinh đôi hô một tiếng:

"Nhất Diệp, Tri Thu, hai người các ngươi cho Kính Uyên ca ca mượn dùng gương nhỏ một chút."

Đôi sinh đôi quay đầu lại, Yến Nhất Diệp từ trong túi áo lấy ra một cái gương đưa cho Trì Kính Uyên:

"Ca ca, cho ngươi mượn."

"Cảm ơn" Trì Kính Uyên tiếp nhận gương rồi soi phần cổ

Yến Nhất Diệp nhìn cậu nói: "Kia có thể cho chúng ta mượn tay ngươi để chơi đu quay không?"

Liễu Minh Châu khẽ cười, đối Trì Kính Uyên nói:

"Ngươi không nên dễ dàng đáp ứng bọn họ, cẩn thận chiều quá sinh hư."

"Ngày khác đi, bây giờ thân thể ca ca không thoải mái."

"Hảo, ca ca ngươi thật tốt." Yến Nhất Diệp nháy mắt một cái, trên gương mặt tái nhợt lộ ra một nụ cười ngây thơ

Yến Tri Thu bò lên trên lưng ca ca hắn, nũng nịu nói:

"Ca ca cười với người khác, ca ca không yêu Tri Thu."

Yến Nhất Diệp sờ sờ đầu hắn, cõng lấy hắn chơi một lúc lâu thì Yến Tri Thu mới bỏ đi cái ý nghĩ hoang đường này.

Liễu Minh Châu giải thích: "Quen là tốt rồi, hai người bọn họ một cái huynh khống, một cái đệ khống."

Trì Kính Uyên hơi kinh ngạc nhìn Liễu Minh Châu, cậu không nghĩ nàng sẽ biết những từ ngữ này, Liễu Minh Châu vuốt vuốt tóc, nói:

"Tỷ tỷ nhưng là mỹ trang điểm người sáng suốt, weibo đại V.(?)"

Trì Kính Uyên: "..."

Cậu chợt nhớ tới câu nói kia, ngươi vĩnh viễn không biết bên đầu dây bên kia đến tột cùng là người hay quỷ.

Trì Kính Uyên nhìn cổ mình qua gương, mặt trên mặc dù không có dấu răng cắn nhưng có vết bầm tím do tay bóp cổ, thoạt nhìn thập phần dữ tợn, đúng như Liễu Minh Châu nói, cậu bị trúng phép thuật của Hoàng thiên sư, chẳng trách vẫn luôn ngủ, đầu óc cũng không tỉnh táo, lúc này mới tỉnh táo lại

Cậu vén ống quần lên nhìn một chút, mặt trên cũng có dấu bàn tay.

"Trở về thì bảo đồng sự của ngươi cho ngươi uống nước bùa, vài ngày sau thì khỏi."

Thích Ý Đường sờ sờ cổ cậu nói

"Ừm." Trì Kính Uyên nghĩ thầm Nhị thúc cũng không phải vạn năng nha, cậu tự nhiên không biết Thích Ý Đường là vì cậu mà suy nghĩ, khi trở về mà trên người không có một chút vết thương thì cũng quá kỳ quái.

Hoàng thiên sư cùng Trần Tuyên đấu pháp, càng lúc càng nhận ra chính mình đã đá vào tấm sắt, chỉ là một cái thuộc hạ mà hắn đã đánh đến vất vả như vậy, chớ nói chi là ở bên kia còn có một vị sát thần.

Thích Ý Đường vừa xuất hiện thì hắn liền cảm giác chân như nhũn ra, thiếu chút nữa quỳ xuống dưới chân Thích Ý Đường, đây rốt cuộc là đại nhân vật gì?

Hoàng thiên sư suy nghĩ một chút vẫn là nhanh chóng chuẩn bị tẩu thoát, hắn đột nhiên thả ra khói mù màu vàng, một luồng mùi vị khó ngửi trong nháy mắt lan toả, Trần Tuyên chưa kịp bắt hắn lại, để cho hắn chạy thoát

Bất quá chưa chạy được bao xa thì một dải vải satanh phá không mà đến, kéo chặt lấy mắt cá chân hắn, mạnh mẽ lôi hắn trở lại.

Đầu ngón tay Hoàng thiên sư nhóm lửa diễm ném về bạch đoạn, bạch đoạn kia cư nhiên quật hắn xuống đất

"Ôi chao nhá..."

Hoàng thiên sư bị đau quát to một tiếng, Liễu Minh Châu thu hồi bạch đoạn, ngón tay Thích Ý Đường động một chút, một đạo ngọn lửa màu xanh lam trong nháy mắt đem Hoàng thiên sư bao vây lấy.

"A —— a —— tha mạng a —— "

Hoàng thiên sư thống khổ gào thét lăn lộn trên mặt đất, chỉ chốc lát sau, đạo bào bị lam hỏa đốt thành tro bụi, chỗ đó nào còn có thiên sư, chỉ có một con hoàng thử lang thoi thóp (hình như là con chuột lông vàng thành tinh)

"Giả thần giả quỷ."

Thích Ý Đường là muốn một đòn đánh chết nó, Trì Kính Uyên từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, ngăn cản lại:

"Chờ đã, chúng ta còn phải dựa vào nó để bắt được người đứng sau màn."

Vì vậy, Trì Kính Uyên mất tích một đoạn thời gian cơ hồ lông tóc vô tổn trở lại, trong tay còn cầm một cái lồng trúc tử, Thích Ý Đường để Trần Tuyên đi theo cậu

Bên trong chứa một con hoàng thử lang hấp hối

Các thôn dân chỉ nhìn thấy Trì Kính Uyên trở lại mà không thấy Hoàng thiên sư, trố mắt ngoác mồm đồng thời trong lòng bắt đầu bồn chồn.

"Trì Kính Uyên, ngươi không sao chứ?" Hạ Vân Chu chạy tới hỏi.

Trì Kính Uyên cho hắn thấy cổ của mình:

"Chỉ có điểm ấy thương tổn."

Hạ Vân Chu thở phào nhẹ nhõm: "Ngươi uống nước bùa do ta chuẩn bị sẽ tốt hơn"

"Ân, đa tạ." Trì Kính Uyên nhìn về phía thôn dân đang tụ tập ở bên kia:

"Xảy ra chuyện gì?"

Hạ Vân Chu giải thích: "Lư Nghị một người đánh một đám nên bị doạ sợ, không dám manh động"

"Đúng rồi, Hoàng thiên sư đâu?"

Trì Kính Uyên đưa lồng trúc tử lên: "Ở nơi này."

Tất cả mọi người trong nháy mắt yên lặng, kích động nhất là đồ đệ của Hoàng thiên sư:

"Không thể! Sư phụ ta làm sao có thể là một con hoàng thử lang! Ngươi lừa người!"

Ngô Địch cười nhạo một tiếng, nói: "Lừa ngươi cho vui sao? Bất quá ta nghe nói hoàng thử lang rất thù dai, ngươi vừa nói gì nó đều nghe thấy đấy."

Đồ đệ của Hoàng thiên sư run lên, theo bản năng nhìn về phía hoàng thử lang, nó tuy rằng thương tổn rất nghiêm trọng nhưng ánh mắt nhìn hắn vẫn đủ để làm cho hắn khiếp sợ

Đang nói, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận động tĩnh, Trì Kính Uyên đoán hẳn là người tới lấy hàng

"Các ngươi tốt nhất nên phối hợp một chút, có thể sẽ được pháp luật khoan hồng, bằng không, ai cũng không giúp được các ngươi."

Đôi mắt Trì Kính Uyên lạnh lẽo, phát ra khí thế khiếp người, người trong thôn có chút sợ cậu, cúi đầu không dám nói lời nào.

Hạ Vân Chu cùng Ngô Địch ngụy trang thành dân trong thôn đi theo nhóm người Hoành thúc tới chỗ này, Trì Kính Uyên cùng Lư Nghị trốn ở trên cây, chuẩn bị động thủ.

Bởi vì nơi này xe cộ không đi vào được, cho nên các nam nhân tiến vào lấy hàng đều là đi bộ, mặc quần áo kín cũng có thể thấy được bắp thịt to lớn, những người này sợ là lính đánh thuê, rất khó đối phó.

Bọn họ phi thường cảnh giác, nhìn thấy Hạ Vân Chu cùng Ngô Địch lạ mặt liền sinh ra hoài nghi, nhưng thể trạng không cường tráng, vừa nhìn chính là không trải qua huấn luyện, thêm vào đó là có Hoành thúc tại, miễn cưỡng xem như người cùng hội cùng thuyền

"Hoàng thiên sư đâu?" Một nam nhân trong đó hỏi.

Cơ thể Hoành thúc run một cái: "Hoàng thiên sư đang bế quan, nhượng chúng ta ở chỗ này chờ các ngươi."

"Thật không? Trước đó sao không thông báo cho chúng ta?" Nam nhân hoài nghi hỏi.

Hoành thúc cười gượng hai tiếng, nói:

"Sự tình của thiên sư thì chúng ta làm sao rõ ràng được a"

Hắn nói như vậy, mấy nam nhân này có chút hiểu, dù sao vị Hoàng thiên sư kia vô cùng thần bí, cố tình lão bản lại hoàn toàn tín nhiệm hắn.

Mấy nam nhân cường tráng vừa vào phòng liền phát hiện luồng khí tức lạ, bọn họ cảm thấy không đúng, đột nhiên rút súng ra

Trì Kính Uyên cùng Lư Nghị từ trên cây nhảy xuống, Trì Kính Uyên động tác nhanh gọn đánh rơi súng
trong tay của một người trong số đó, hai chân khoá trụ cổ của nam nhân, đem hắn suất phiên trên đất, nam nhân trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Động tác của cậu nhanh gọn mà tàn nhẫn như thủ lĩnh của dã thú, nguy hiểm mà đẹp đẽ, khiến người không dời nổi mắt.

Ngô Địch thiếu chút nữa đem con ngươi đều trừng ra ngoài, Trì Kính Uyên lợi hại như vậy sao?!

Thời điểm hắn mất cảnh giác thì một cái tay bắt được hắn, kéo hắn chạy về phía rừng

Ngọa tào???!!!

Ngô Địch tuyệt đối không ngờ có một ngày mình bị bắt làm con tin

"Ngô Địch!"

Hạ Vân Chu rống to một tiếng. Trì Kính Uyên một cước đạp bay nam nhân tập kích cậu, cậu lăn trên đất một vòng, tiện tay cầm lên súng lục trên đất, hướng về phía bóng đen thấp thoáng dưới hàng cây nổ súng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro