Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trì Kính Uyên từ trên xe buýt đi xuống, xa xa nhìn thấy một người hướng đến chỗ cậu, là Trần Tuyên.

Thời điểm Trần Tuyên đi tới, Trì Kính Uyên bỗng nhiên bị nam nhân ở phía sau va phải, may là được Trần Tuyên đỡ kịp

"Ngài không sao chứ?"

"Cảm tạ, ta không sao." Trì Kính Uyên ổn định thân thể, người phía sau cậu đã biến mất từ bao giờ

"Chủ thượng chờ người đã lâu." Trần Tuyên đứng lui về phía sau, cậu hiểu ý hắn là để mình đi trước.

"Chờ ta ăn cơm sao?" Trì Kính Uyên hỏi.

"Đúng vậy." Trần Tuyên nắm chặt tay, nơi đó có dấu vết bị cháy đen

Trì Kính Uyên không phải rất rõ ràng Thích Ý Đường chờ cậu làm cái gì

Thấy Trì Kính Uyên buông bát đũa, Thích Ý Đường đưa cho cậu một chén trà:

"Ngày hôm nay đi làm có mệt không?"

"Không mệt."

Thích Ý Đường lại hỏi cậu một vài vấn đề, Trì Kính Uyên trả lời rất đơn giản, một hỏi một đáp, nhìn có chút giống trưởng bối cùng tiểu hài nhi.

Trì Kính Uyên trên đường về phòng của mình tình cờ gặp Yến Nhất Diệp cùng Yến Tri Thu, hai người bọn họ hôm nay lại mặc đồ đôi, là đầm có chi tiết hoa anh thảo cùng đi giày da màu đen

(*) Hoa anh thảo

"Phu nhân, cái váy này đẹp không?" Hai người bọn họ đi tới trước mặt
Trì Kính Uyên, trái phải lôi kéo tay cậu ríu rít hỏi.

Tay hai người này thật lạnh, lúc này đã là mùa xuân, bọn họ mặc đồ dù có đơn bạc thì cũng không đến nổi lạnh mới đúng

"Gọi ta ca ca đi." Trì Kính Uyên thực sự không tiếp thu nổi xưng hô 'phu nhân'

Yến Nhất Diệp cùng Yến Tri Thu thoạt nhìn cũng chỉ mới mười hai, mười ba tuổi, đừng nói gọi cậu là ca ca, gọi là chú cũng có thể.

"Nhị gia sẽ không cao hứng đi?" Yến Tri Thu ôm cánh tay của hắn nhìn về phía Yến Nhất Diệp.

Yến Nhất Diệp gật gật đầu: "Sẽ, sẽ"

Trì Kính Uyên không cho rằng Thích Ý Đường là người dễ giận như vậy:

"Không đâu, Nhị thúc là p0người rất tốt."

"Hì hì hi, ca ca ngươi thật thú vị." Yến Tri Thu đột nhiên bám bám vào vai Trì Kính Uyên

"Ha ha ha, mau kiệu ta đi."

Trì Kính Uyên vốn cho là sẽ rất vất vả, kỳ quái chính là bọn nó chia nhau ra ngồi lên hai bả vai cậu mà cậu lại không thấy nặng, cảm giác như trên vai mình không có gì

Cậu vừa mới nghĩ như vậy thì bỗng nhiên có sức nặng tựa ngàn cân đè xuống, dưới chân lảo đảo, thiếu chút ngã khụy xuống.

May là thể năng cậu rất tốt, miễn cưỡng ổn định.

Yến Tri Thu cùng Yến Nhất Diệp liếc mắt nhìn nhau, đều cười lộ ra cái răng nanh

Thấy Trì Kính Uyên trên trán che kín đầy mồ hôi hột, Yến Nhất Diệp cùng Yến Tri Thu mới từ trên bả vai cậu nhảy xuống:

"Ca ca, chơi với ngươi thật vui."

"Chúng ta lần sau lại tới tìm ngươi chơi."

Hai cái tiểu hài nhi nắm tay nhau nhảy tung tăng biến mất ở cuối hành lang.

Xa xa tựa hồ có tiếng ca truyền đến.

"Mụ mụ ta giết ta, ba ba ta ăn ta. Huynh đệ cùng tỷ muội của ta ngồi ở bàn ăn..."

Thời điểm Trì Kính Uyên tắm rửa phát hiện lá bùa mà Hạ Vân Chu cho không biết lúc nào đã hóa thành tro.

Hôm nay cậu gặp quỷ rồi à?

Tiếng nước tí tách trong phòng tắm bỗng nhiên trở nên hơi chói tai, Trì Kính Uyên mở ra nước ấm, dòng nước ào ào giội rửa trên cơ thể cân xứng của cậu

Nhiệt khí đem hàn ý xua tan đi

Sau khi Trì Kính Uyên ngủ say, một bóng người lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trong phòng, vạt áo màu trắng chạm đến thành giường, cũng không biết đứng bao lâu, đạo thân ảnh này mới biến mất dưới ánh trăng.

Vài ngày sau, Trì Kính Uyên trở về Trì gia, đại gia gia cùng tổ phụ hỏi cậu trải qua ra sao, Trì Kính Uyên đều nói cũng không tệ lắm. Bọn họ thấy Trì Kính Uyên khí sắc rất tốt, cũng không ốm, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Gia gia, ta khi còn bé, Nhị gia cứu ta như thế nào?" Trì Kính Uyên từ khi nghe bát tự Hạ Vân Chu tính cho cậu liền muốn tìm cơ hội hỏi tổ phụ.

Tay tổ phụ cầm chén trà dừng một chút:

"Ngươi sao lại hỏi cái này ?"

"Không có gì, chính là hiếu kỳ." Trì Kính Uyên bình tĩnh hồi đáp.

"Không tự nhiên mà ngươi lại tò mò, nói đi, đã xảy ra chuyện gì?"

Trì Kính Uyên là được tổ phụ nuôi từ bé đến lớn, làm sao qua mặt được ông

Cậu mím mím môi, hai mắt nhìn chăm chú vào tổ phụ, nói:

"Gần đây có người xem tay cho ta."

Tổ phụ giật mình: "Chẳng trách..." Ông dừng trong chốc lát, cùng Trì Kính Uyên nói:

"Kỳ thực, Nhị gia là như thế nào cứu mạng ngươi ta cũng không biết, hoặc là nói không một ai biết."

"Ngươi sinh ra không có khí tức, là đại gia gia ngươi nhượng ta ôm ngươi đi tìm Nhị gia. Nhị gia không tùy tiện ra tay, mà vì cứu mạng ngươi, ta cầu xin Nhị gia hồi lâu, để ngài và nguơi kết hôn, ngài mới đáp ứng cứu ngươi."

"Có một số việc chỉ có Trì gia gia chủ mới biết, đại gia gia ngươi bảo ta ôm ngươi đi cầu Nhị gia, ta liền đoán được khả năng có chút hi vọng sống. Thật tốt quá, ngươi bình an vô sự lớn như vậy."

Trì Kính Uyên trầm mặc chốc lát rồi hỏi lại:

"Nhị gia khi đó thoạt nhìn rất trẻ sao?"

Tổ phụ lắc đầu: "Ta và đại gia gia ngươi chưa từng nhìn thấy. Bất quá nghe giọng nói chắc là người trẻ tuổi."

Trì Kính Uyên nghe vậy hơi kinh ngạc, cậu cho rằng ít nhất đại gia gia cậu đã gặp qua Nhị gia, không nghĩ tới ngay cả gia chủ cũng chưa từng thấy.

Tổ phụ nhìn cậu: "Nhị gia rất trẻ sao?"

Trì Kính Uyên gật gật đầu: "Ân, đoán chừng là hai bảy, hai tám tuổi"

Tổ phụ nghe vậy cũng hơi kinh ngạc, lập tức phản ứng lại căn dặn Trì Kính Uyên:

"Những lời này ngươi hãy giữ trong lòng, không được nói với người ngoài"

Trì Kính Uyên biết ông là sợ mình gây phiền phức cho Nhị gia, thời điểm gặp xui xẻo chính là cậu. Thấy tổ phụ kính nể Nhị gia như vậy, cậu không khỏi ở trong đầu nghĩ đến bóng dáng của Thích Ý Đường

Thanh nhã cao quý, thủy nguyệt Quan Thế Âm.

Trì Kính Uyên nghĩ thầm nếu mình nói cho tổ phụ là Nhị gia rất tốt ở chung, e rằng tổ phụ cũng sẽ không tin tưởng.

Nhóm thân thích Trì gia đã về không sai biệt lắm, nên đi làm cũng đi làm, lúc này còn ở nhà cũng chỉ có một mình Trì Duy Ngọc

"Kính Uyên, lại đây." Trì Duy Ngọc hướng cậu vẫy vẫy tay, Trì Kính Uyên đi tới, hô hắn một tiếng:

"Tiểu thúc."

"Còn một mình ta ở nhà, ngươi cùng ta đi chơi đi." Nói Trì Duy Ngọc liền kéo cậu đi ra ngoài

"Ngọc thiếu gia, gia chủ nói ngươi đừng đi lung tung."

Quản gia vội vã ngăn cản Trì Duy Ngọc, hắn cũng là sợ, Ngọc thiếu gia sau khi trở lại cả ngày không tìm được bóng dáng, gia chủ đã lâu không gặp tiểu nhi tử, nhớ cực kì, ngủ dậy liền muốn tìm người, nhưng bọn họ đi đâu đi cho hắn tìm người nha.

Không thể tránh khỏi chính là bị ăn mắng

"Lục thúc, ngài yên tâm, nếu không được, ta trở về hống hống cha là được."

Trì Duy Ngọc lôi kéo Trì Kính Uyên chạy ra ngoài.

Lục quản gia làm sao đuổi theo được.

"Cha ta thật là, mỗi ngày bắt ta cùng chơi cờ trong khi biết rõ ta không biết chơi." Trì Duy Ngọc vừa nói vừa nhấn máy ảnh chụp

Mùa xuân đâu đâu cũng có hoa, có cánh hoa rơi trên đỉnh đầu Trì Kính Uyên, hắn giơ tay ấn chụp

"Tách, tách" Trì Kính Uyên nghe tiếng nhìn lại, Trì Duy Ngọc lại vỗ vỗ cậu

"Ngươi thật sự không cân nhắc đến làm người mẫu ảnh cho ta sao? Thật là đẹp trai." Trì Duy Ngọc thoả mãn nhìn tác phẩm trong camera

Trì Kính Uyên đi tới nhìn, trong ảnh cậu đứng dưới vầng sáng, mặt mày anh khí, dung mạo tuấn lãng, mặc một bộ đồ đơn giản, trong tay là một mảnh cánh hoa màu hồng nhạt, vi diệu đến hài hòa.

"Ta quyết định gọi tấm hình này là 'Con người sắt đá nhu tình' ha ha ha."

Trì Duy Ngọc lúc cười lên mặt mày sinh động, cực đẹp.

"Ta đã lâu không trở lại, ngươi mang ta đi dạo khắp nơi đi."

Trì Duy Ngọc vừa nói vừa cầm lấy máy ảnh lại chụp vô số kiểu

Có lúc Trì Kính Uyên cảm giác hắn là tay gà mờ, nhưng cậu nghe nói Trì Duy Ngọc là nhiếp ảnh gia nổi tiếng trên thế giới, không biết là thật hay giả.

"Ta cũng vừa trở về." Trì Kính Uyên thành thực nói.

"Như vậy vừa vặn, hai chúng ta coi như một lần nữa nhận thức cái thành phố này."

Trì Duy Ngọc là người theo chủ nghĩa lãng mạn, Trì Kính Uyên lại không có.

"Đúng rồi, chúng ta đi đến trường Thụy An học xem một chút đi, cảnh sắc nơi đó nhất định không sai" Trì Duy Ngọc đề nghị.

Trì Kính Uyên lấy điện thoại di động ra, định gọi cho Trì Thụy An:

"Vậy ta gọi điện thoại cho hắn, hỏi hắn có rảnh rỗi hay không."

Trì Duy Ngọc đè lại tay cậu: "Đi lại nói, thời điểm đó còn có thể cho hắn một niềm vui bất ngờ, thực sự không được, chỉ có hai ta đi dạo một vòng cũng có thể a."

Nói cũng đúng, dù sao chuyến này chủ yếu vẫn là bồi Trì Duy Ngọc đi dạo.

Trì Duy Ngọc lấy điện thoại của mình phát live, hướng về camera phất tay một cái:

"Mọi người hảo a, ta bây giờ mới trở về nước, cho các ngươi nhìn phong cảnh quê nhà ta một chút ta một chút, có phải là rất đẹp không?"

"Vị suất ca bên cạnh ta này a, ha ha ha, không là bạn trai của ta, là cháu nhỏ của ta, có phải là rất tuấn tú không?"

"Cháu nhỏ, mau chào hỏi mọi người đi" Trì Duy Ngọc lôi Trì Kính Uyên một cái, Trì Kính Uyên lúc này mới chú ý tới hắn đang phát sóng trực tiếp

Trì Kính Uyên không thích lộ diện, đè ép vành mũ xuống

"Ha ha ha, cháu ta xấu hổ. Thật sự không phải là bạn trai."

"Giới thiệu cho các ngươi? Không được không được, cháu ta mới vừa kết hôn."

Có người hô to đáng tiếc cực phẩm suất ca như thế, dĩ nhiên đã kết hôn rồi.

Live một lúc Trì Duy Ngọc liền tắt, không thiếu người bảo Trì Duy Ngọc giới thiệu bạn trai chất lượng giống Trì Kính Uyên vậy

Đang ngồi ở trên xe bus thì có vị lão gia tử tới, Trì Kính Uyên không chỉ có đứng lên nhường chỗ cho ông mà còn dìu lão gia tử ngồi xuống, một chút cũng không sợ đối phương ngoa cậu

"Cám ơn ngươi a, tiểu tử."

Trì Kính Uyên bình thản trả lời: "Không cần khách khí."

Trì Duy Ngọc nhìn cậu, đứa cháu nhỏ này của hắn thật giống có chút thiện lương?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro