Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa rồi động đất mạnh, rồi luồng sáng đỏ phóng thẳng từ trời, Khải Nhi chưa bao giờ nhìn thấy sự việc kỳ dị như thế. Hẳn là sự việc có liên quan đến thần lực của các vị thần linh. Ngao Mãnh mặc dù là thần thú nhưng ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu Ngao Mãnh không thể đấu lại đối phương, kết quả sẽ thế nào, Khải Nhi thật không dám tưởng tượng.

Xoay qua dặn dò Tiểu Bạch và Tiểu Hắc trông chừng đệ đệ thật hảo. Khải Nhi lập tức chạy theo hướng Ngao Mãnh đi, hướng thẳng về phía hồng quang kia.

Khải Nhi hiểu rõ trong tình huống kỳ dị như vậy, nó đi cũng sẽ không giúp được gì cho Ngao Mãnh. Nhưng là, nó không thể ngồi yên nhìn Ngao Mãnh bước vào nguy hiểm một mình.

Cho dù là nguy hiểm dữ nhiều lành ít, nó cũng không thể để cho Ngao Mãnh một mình bước vào hoàng tuyền.

Khải Nhi đột nhiên ý thức được, khế ước bạn lữ giữa nó và Ngao Mãnh đã sớm không phải chỉ dừng lại ở mức một trong hai bên tử vong là có thể giải trừ, nó tình nguyện cùng hắn đồng sinh đồng tử.

Khải Nhi cước bộ không nhanh, sau khi nhận được máu của Ngao Mãnh, miễn cưỡng có được tốc độ giống hắn.

Chạy theo Ngao Mãnh, hướng về vận mệnh chưa biết được.

Chỉ chớp mắt, hai lang một trước một sau chạy qua hơn phân nửa thảo nguyên, hướng tới phía tây giữa thảo nguyên mênh mông.

Càng ngày tiếng cận luồng hồng quang, trong lòng Khải Nhi từ nỗi bất an dần trở thành một loại ranh giới sinh tử.

Rốt cục, thấy được cảnh tượng tại vị trí hồng quang. Chỉ thấy một đám người, còn có rất nhiều xe ngựa, đang ở đóng quân dã ngoại.

Trong những người này, có rất nhiều người cao lớn uy mãnh, trên người toát ra hơi thổ mang thần lực, có thể nhìn ra được họ là bộ tộc có thần lực. Từng nam tử thần tộc đều mang theo bên người mình một nam tử khác có diện mạo tú lệ nhưng quần áo lại thập phần mộc mạc. Ngoài ra, còn có một ít tiểu hài tử, trên người chúng tản ra hương vị tương tự như mấy tiểu lang nhà mình, hẳn đó cũng là những đứa trẻ sinh ra từ Cát Tường Thiên Châu.

Giờ phút này, những người đó đều tụ thành một nhóm, vây chung quanh một nam tử đang ôm một đứa bé, xem bộ dáng hẳn là đảm nhiệm chức vị thầy Tư Tế trong tộc. Còn luồng sáng đỏ phóng thẳng hướng bầu trời kia chính là từ đứa bé này phát ra.

Đứa bé kia nhìn chỉ khoảng ba tuổi nhưng đã mang bộ tóc màu bạc còn dài hơn cả nam tử trưởng thành, vừa thấy liền biết là một thần nhân mang thần lực phi phàm. Bên cạnh còn có một nam tử xinh đẹp nửa vui mừng nửa kinh ngạc đang ngồi nghiêng người bán nằm.

Khải Nhi nghe thấy nam tử ôm em bé nói với nam tử xinh đẹp kia: "Tú Thần, con của chúng ta không phải đứa trẻ trời sinh dị dạng, nó là Tam Mục Thiên Tôn a. cố gắng kiên trì thêm tí nữa, biết ngươi vất vả. Sau này, ta quyết không để ngươi chịu tí uỷ khuất nào."

Nam tử xinh đẹp sau khi nghe xong, chảy nước mắt. Tiểu hài tử bên cạnh líu ríu nói" "Tiểu Sửu Oa của chúng ta không sao chứ? Hắn thật đẹp nha, sau này không thể gọi là Tiểu Sửu Oa nữa."

(Tiểu Sửu Oa: đứa trẻ xấu xí)

Khải Nhi tuy rằng không rõ bọn họ đang nói gì. Nhưng là, trong lòng nó vẫn cảm thấy lo lắng cho Ngao Mãnh. Những người này thần lực cũng rất mạnh, ngay cả là Ngao Mãnh cũng không dễ đối phó.

Thấy Ngao Mãnh thong dong tiêu sái đi vào giữa đám người. Mà mọi người thấy Ngao Mãnh đến liền chợt im lặng. Khải Nhi tìm chỗ nấp gần đó, chuẩn bị phòng bất trắc.

Các nam tử thần tộc cao to liền biểu hiện sự tôn kính đối với Ngao Mãnh. Khi hắn đi ngang qua, bọn họ đều hành lễ. Còn những nam tử xinh đẹp đi theo bên người họ thì lại mang ánh mắt e sợ cùng khó hiểu mà nhìn hắn. Còn các tiểu hài tử đang được những nam tử xinh đẹp kia bế trong lòng thì kêu lên không ngừng: "Đại lang! Đại lang!"

Khải Nhi không dám lơi lỏng chút nào, vẫn không nhúc nhích chú ý chung quanh Ngao Mãnh, chuẩn bị lao ra giúp hắn bất cứ lúc nào khi lọt vào vòng công kích.

Ngao Mãnh đi vào trung tâm đám người, nhìn chăm chú vào Tam Mục Thiên Tôn vừa mới mở ra thiên nhãn.

Một vị lão giả tóc bạc trắng đi vào trung tâm, tay cầm một chiếc đĩa bạc và một thanh đao sắc phát ra luồng sáng lạnh buốt. (lão giả: ông già, cách xưng hô kính trọng)

Khải Nhi nhìn chằm chằm vào thanh đao kia, toàn cơ thể căng thẳng.

Mắt thấy lão giả sắp vung đao trong tay xuống, mà Ngao Mãnh lại vẫn không chút cử động, Khải Nhi liền xông ra, răng nanh bén nhọn hướng thẳng vào cổ họng lão giả.

Ngay trong nháy mắt, các nam tử cao lớn trong thuộc thần tộc liền phóng ra thần lực công kích về phía Khải Nhi. Cũng là trong nháy mắt đó, Ngao Mãnh phóng lên, chặn tất cả những công kích đó, đồng thời kéo giãn khoảng cách giữa Khải Nhi và lão giả xa ra.

Ngao Mãnh đem Khải Nhi bảo hộ sau lưng, biểu đạt sự bảo vệ kiên quyết. Những người khác nhìn thấy động tác của Thánh Thú, cũng đều ngừng mọi công kích lại.

Ngao Mãnh nhìn thanh đao rơi trên mặt đất, dùng móng vuốt gạt nó sang một bên. Lão giả nhìn thấy liền hiểu nhất thời không biết làm sao mới nhận được máu của Thánh Thú.

Lão giả cầm lấy đĩa bạc, cung kính đặt trước mặt Thánh Thú. Khải Nhi thì đang không ngừng hướng về phía lão giả gầm gừ, liền bị Ngao Mãnh chặn lại.

Ngao Mãnh thật không ngờ bạn lữ dám bỏ lại các con theo mình đến đây, bất đắc dĩ thở dài. Há miệng cắn mạnh vào chân trước của mình, máu tươi ào ạt chảy ra rơi xuống đĩa bạc.

Khải Nhi tuy rằng không hiểu hành vi của bạn lữ, nhưng vẫn gắt gao đứng bên cạnh hắn, sau khi máu đầy đĩa bạc, đau lòng giúp hắn cầm máu.

Lão giả lại hành lễ xong rồi cung kính nâng đĩa bạc lên, đem máu đổ vào trên trán tam mục Thiên Tôn. Hồng quang dần dần yếu bớt, cuối cùng biến mất. Sau đó, dùng một băng vải đính ngọc có thoa máu của Ngao Mãnh buộc lên trán đứa nhỏ.

Ngao Mãnh quay đầu cười tủm tỉm nhìn Khải Nhi. Vừa rồi nhìn bộ dáng vợ vì mình mà liều mạng thật khiến hắn ngọt tận đáy lòng.

Khải Nhi ngược lại sinh hờn dỗi. Càng nghĩ, nguyên lai những người này căn bản là không có ý thương tổn Ngao Mãnh, chỉ là cần xin huyết của hắn mà thôi. Vừa rồi đem mình làm sợ tới mức suýt chết khiếp, bây giờ nhìn lại vẻ mặt tươi cười của Ngao Mãnh liền cảm thấy tức không chịu nổi.

Sau đó, mọi người mang thịt ngưu dê mới giết đến chiêu đãi Ngao Mãnh cùng phi tử của Thánh Thú. Ngao Mãnh bảo Khải Nhi có thể yên tâm hưởng dụng. Khải Nhi liền xem miếng thịt coi thành Ngao Mãnh mà hung hăng cắn cho bỏ tức.

Bên cạnh, đám tiểu hài tử không hề e ngại mà dùng thanh âm non nớt nghị luận với nhau.

"Ngươi xem bạch lang kia thật xinh đẹp nha, ánh mắt còn là màu vàng nữa kìa!"

"Hình như là một công lang nha, mà sao dường như có bộ dáng rất thân mật với công lang màu đen kia a?" (công: con đực)

"Ngươi ngốc quá nga! Phụ thân cùng mẫu thân chẳng phải đều là nam tử sao, có cái gì mà lạ đâu?"

"Đúng nga. Ngươi đừng đánh ta, rất đau!"

"Vậy ngươi nghĩ xem ai là thê tử, ai là trượng phu?" (trượng phu: chồng. Thê tử: vợ)

"Theo ta thấy tất cả phụ thân của chúng ta đều là dáng người cao lớn hơn mẫu thân nha, vậy phỏng chừng hắc lang là chồng á, còn bạch lang kia vừa nhìn thấy thì biết ngay là bên bị đè rồi.

Ngao Mãnh nhìn Khải Nhi, trong lòng nghĩ vợ nếu nghe hiểu những lời này không biết có tức điên lên không. Hắn đã quên mất trong người Khải Nhi có máu của mình, giờ phút này, dưới lớp lông của Khải Nhi đã đỏ tới mức không thể đỏ hơn.

"Hai lang này hảo uy vũ a"

"Đúng vậy, đúng vậy, hảo soái a." (soái: đẹp trai)

"Muốn dưỡng một con như vậy quá a."

"Không biết có sinh hạ tiểu lang hay chưa a? Chúng ta có thể trộm bắt một con không nha?"

............

"Gì? Cả hai lang chạy đi đâu mất rồi a?" Bọn con nít khó hiểu. Trong chốc lát sau liền tự chạy đi chơi.

Còn lại vị lảo giả nhìn theo bóng Thánh Thú vội vàng rời đi. Trong lòng nghĩ: hy vọng vị Thánh Thú này trăm ngàn lần đừng mang thù a.

-0-

Truyền thuyết kế:

Sắc lang lại đại phát thú tính rồi, kéo vợ đánh dã ngoại a

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro