Chương 3 + 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3

Biên tập: Nami-chan

Cuộc sống vẫn như thường ngày, chẳng qua là thêm một cái danh “tình nhân” mà thôi.

Thực tế cũng không quan trọng, bởi từ ngày ấy Trịnh Nguy hăng hái bừng bừng bắt cậu nhét vào “danh sách”, sau đó cũng không nhắc tới trước mặt cậu, chí ít không muốn cậu thực hiện cái gọi là “nghĩa vụ” của tình nhân.

Nói không chừng đại thiếu gia hắn chỉ muốn chơi trò “Tình yêu kiểu Plato” với cậu

(*)

. Căn bản, đến bây giờ cậu vẫn không cho là Trịnh Nguy có hứng thú với đàn ông.

Thực tế cũng chứng minh điều cậu nghĩ là đúng.

“Lục Nghiên đâu?”

“Tìm cô ấy có chuyện gì? Cô ấy vào phòng làm việc của phó tổng đã lâu, tôi nghĩ sẽ không ra sớm đâu.” Giọng điệu của Lý Thiên Na vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ ghen ghét.

Khóe miệng Hạ Vũ Vân hiện ra một nụ cười.

Là nụ cười lãnh đạm, mỉa mai.

“Hồ sơ của công ty Cao Tân gần đây do cô ấy phụ trách, tôi muốn hỏi một chút tình hình bên kia.”

“Chờ một chút đi. Nếu không sợ chết thì đi mà gõ cửa phòng phó tổng, có lẽ bọn họ đã xong việc rồi.” Giọng cô nàng gay gắt, không chút nào che giấu vẻ chua xót.

“Phải không? Vậy tôi đây đi làm cái người không sợ chết thử coi.” Hạ Vũ Vân thích thú nói một câu, không thèm quan tâm câu trả lời sau đó của cô nàng, rồi nhún vai cất bước đi đến phòng làm việc của Trịnh Nguy.

Thư ký trong phòng phàm là mỹ nữ đều không thể trốn thoát sự quyến rũ đầy nam tính của Trịnh Nguy. Và việc số lần hắn thay đổi thư ký nhiều không kể xiết, đại khái trong công ty cũng không phải chuyện bí mật gì.

Cho nên lúc này Lục Nghiên ở trong phòng Trịnh Nguy cũng không có việc gì làm, ngoại trừ  “chuyện kia”.

Nếu như bây giờ đi gõ cửa, có phải là rất không thức thời không nhỉ?

Vừa đúng dịp này, để xem cái chức “tình nhân” mà cậu mới nhận có bao nhiêu địa vị.

Dù sao thời gian qua cậu đều ngoan ngoãn trong bất cứ việc gì.

Làm cho thiên hạ đại loạn chắc cũng chỉ như thế này là cùng.

Cốc—, cốc—, cốc—…

Cẩn thận gõ vài cái lên cửa.

Một giây, hai giây, ba giây…

Bên trong không có phản ứng gì.

Cốc—, cốc—, cốc—…

Lại dùng lực gõ thêm vài cái.

Bên trong vẫn im lặng như cũ.

Dừng lại một chút.

Hạ Vũ Vân đưa tay lên, đang suy tính có nên tiếp tục gõ cửa hay là thôi.

“Vào đi.”

Đúng lúc truyền ra giọng nói có chút khàn khàn của Trịnh Nguy.

Hạ Vũ Vân nhướng mày dương dương tự đắc.

Thanh âm nhu mềm như lụa, quả là đã hoàn toàn chìm trong dục vọng.

Lâu như vậy mới mở cửa, chắc là đang thu dọn “hiện trường”.

Vừa vào cửa, bên trong phòng tràn ngập mùi nước hoa cùng mùi tanh của mồ hôi và tinh dịch.

Hạ Vũ Vân lập tức che mũi. Cái mùi này khiến cậu buồn nôn.

Ngẩng đầu nhìn, cậu thấy Lục Nghiên đang đứng cạnh bàn cuống quýt cài lại khuy áo. Cô ta mặc chiếc áo cổ trễ bằng tơ tằm, chẳng che được vết hôn cùng dấu tay sưng đỏ trên làn da trắng mịn.

Cậu nhíu nhíu mày.

Mày kiếm nhếch lên, đơn giản là chán ghét, đôi mắt đen nhánh lộ vẻ chế nhạo.

Phương thức làm tình của người này thật đúng là ngang tàng bạo ngược.

“Chuyện gì?” Trịnh Nguy miễn cưỡng lục lọi tập hồ sơ, ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên.

“Tôi tìm Lục Nghiên.”

“A…”

Lục Nghiên ngẩn người không hiểu, dừng lại động tác sửa sang quần áo.

Trịnh Nguy nghe vậy liền khép tập hồ sơ, ngũ quan trên khuôn mặt tuấn mỹ ngưng lại, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng khóa trên người cậu.

“Tôi muốn hỏi cô ấy tình hình liên quan đến công ty Cao Tân.” Hạ Vũ Vân nhàn nhạt nói.

“Phải không? Ở đây tôi cũng có tài liệu về Cao Tân.” Hắn chậm rãi ngẩng đầu trừng cậu một cái rồi nói: “Lục Nghiên, cô ra ngoài đi.”

“A… vâng.” Lục Nghiên cúi người, rời khỏi phòng làm việc.

“Xem ra lá gan của cậu cũng không nhỏ.” Trịnh Nguy hừ lạnh một tiếng.

“Tôi làm cái gì?” Hạ Vũ Vân bĩu môi cười khẽ.

“Cũng dám đến phòng làm việc của tôi lúc này, cậu nói lá gan của cậu còn không lớn?”

“Phó tổng quá lời rồi.”

“Cậu cố ý đến đây, ngoại trừ những việc này, không có lời gì khác muốn nói sao?”

Hắn chậm rãi nói, nheo mắt cười, giữa con ngươi lóe lên vẻ yêu dị.

“E rằng không có.”

“Thật không?” Trịnh Nguy nhướng mày, “Xem ra đến lúc tôi phải nhắc nhở cậu tôn trọng trách nhiệm của tình nhân rồi.”

Hắn đột nhiên đứng dậy, giữ hai vai Hạ Vũ Vân, cúi người xuống, bá đạo mà hôn lên môi cậu.

Hạ Vũ Vân không phản kháng cũng không hưởng ứng.

Trong khoang miệng tràn ngập ẩm ướt và hơi nóng, nước bọt nhầy dính làm cậu có cảm giác buồn nôn. Hôn môi thì cũng chỉ đến thế là cùng, với nam hay nữ thì chẳng khác quái gì nhau.

Chỉ giống nhau ở điểm luôn khiến cậu buồn nôn.

Thứ lỗi cậu có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng.

Một lúc lâu, hắn buông cậu ra.

“Môi không son, cảm giác thật đúng là mới mẻ.”

“Phó tổng yêu thích là tốt rồi.” Hạ Vũ Vân đạm nhạt cười, không cho là đúng.

“Chỉ có điều, kỹ năng của cậu còn cần phải luyện thêm.”

“Cái gì?” Hạ Vũ Vân bật cười, đương nhiên về điểm này cậu sao có thể so sánh với kẻ thân chinh bách chiến như hắn chứ.

Không chỉ không có phản ứng, mà cậu cũng chẳng có cảm giác gì mấy.

“Cậu là người đầu tiên hôn môi với tôi mà không có phản ứng.”

“Tôi nên nghĩ đây là một loại vinh hạnh sao?”

“Thế mới nói cậu rất thú vị. Không biết tôi có thể gợi lên nhiệt tình của cậu không nhỉ.” Trịnh Nguy vẻ mặt không đúng đắn, câu nói hàm chứa ý cười.

“Chỉ mong anh có thể.”

Cậu là người có tình cảm cùng sắc dục thuộc loại nhiệt độ thấp, cho nên muốn làm tình cảm trong lòng cậu ấm lên, phải cần chuẩn bị trong thời gian dài. Nhiệt tình của cậu không dễ dàng thức tỉnh như vậy.

Cậu cũng muốn nhìn một chút xem Trịnh Nguy có năng lực này hay không.

“Tôi mỏi mắt trông chờ.” Dừng một chút, “Lát nữa hết giờ làm chờ tôi.” Hắn nhẹ nhàng nói, thanh âm trầm thấp mê say giống như đang ve vãn, rất là êm tai.

“Ok.”

Trịnh Nguy đi tới lục lọi giá sách, lấy tài liệu về công ty Cao Tân đem cho cậu.

“Đi ra ngoài đi.” Lập tức thu lại biểu tình, gương mặt khôi phục vẻ lạnh lùng.

“Vâng.”

Mới đi được vài bước, Hạ Vũ Vân đột nhiên quay đầu lại, nhìn hắn một cái.

Trịnh Nguy vừa ngồi xuống liền cúi đầu ký công văn, ngay cả liếc cậu một cái cũng không có. Người này trở mặt với tốc độ thật là nhanh.

Có điều, Hạ Vũ Vân bắt đầu có điểm tán thưởng sự vô tình của hắn.

Đây mới là người làm nên đại sự.

Hạ Vũ Vân mím môi cười nhạo.

Chờ hắn tan tầm, xem ra ý đồ đã cực kỳ rõ ràng. Không ngờ ngày này đến nhanh như vậy.

Đờ ra một chút, ngẩng đầu lên, thuận tiện đi đến cửa hàng tiện lợi mua một cái “mũ”

(BCS í =)) )

, người khôn giữ mình.

Hiện nay bệnh lây qua đường tình dục rất nhiều, ai biết cửu lịch sa trường như hắn có bệnh hoa liễu gì không chứ. Cậu còn không muốn rước họa vào thân.

Trò chơi là trò chơi, cái mạng nhỏ phải bảo toàn.

.

.

5h28p’, còn có 2 phút là hết giờ làm. Hạ Vũ Vân thu dọn tài liệu trên bàn một chút.

Dự định thu dọn xong, tiếp đó đến bãi đỗ xe chờ Trịnh Nguy.

Ở công ty cũng không cần nói toạc ra, cậu không có hứng thú trở thành nhân vật chính trong một vụ tai tiếng tình dục.

5h29p’, còn một phút đồng hồ, điện thoại vang lên.

Cậu có điểm buồn bực người nào đó làm cậu cụt hứng, cư nhiên trước khi hết giờ làm lại gọi điện đến.

“Xin chào, tập đoàn Hằng Thái xin nghe.” Nghĩ thế, nhưng vẫn phải tỏ ra nhã nhặn lịch sự, đây là phẩm cách nghề nghiệp.

“Là tôi.”

“Phó tổng?” Lẽ nào hắn thay đổi chủ ý? Nếu thế thì thật là tốt.

“Tôi phải viết xong kế hoạch mới đi được, cậu trở vào giúp tôi sắp xếp tài liệu một chút.”

“Lý thư ký bọn họ còn chưa về, anh có thể bảo các cô ấy làm.”

“Đi, 5h30p’, hết giờ làm rồi.”

“Được rồi.” Hạ Vũ Vân có chút bất đắc dĩ lên tiếng trả lời.

“Cậu có vẻ không tình nguyện.”

Đương nhiên, làm gì có ai thích làm thêm giờ, mà cũng đâu phải người làm việc điên cuồng, huống chi cậu có điểm lười nhác. Những lời này dĩ nhiên là chỉ nói trong lòng, cậu không đủ dũng cảm nói cho hắn nghe.

“Tại sao phó tổng lại nói như vậy?”

“Vẻ mặt của cậu nói cho tôi biết.”

Hạ Vũ Vân nhăn trán, có chút ngờ vực, hắn đang ngồi bên bàn công tác trong phòng làm việc, sao có thể nhìn thấy vẻ mặt của cậu được? Đúng là gặp quỷ rồi.

“Phó tổng, anh ra đây lúc nào?” Kinh ngạc một giây, không phải cậu hoa mắt chứ?

Trịnh Nguy tắt điện thoại, thân hình cao lớn đã đến cạnh cậu. Vẻ mặt hắn lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên nhàn nhạt vẻ giễu cợt, giống như đang châm chọc điệu bộ ngạc nhiên của cậu.

“Vừa mới ra.”

“Anh muốn tìm tài liệu phải không.” Cậu cười gượng.

“Cậu không thuộc loại cố gắng vì người khác thế này.” Hắn nheo mắt, nhướng cao lông mày rậm, tự tiếu phi tiếu im lặng nhìn cậu, biểu tình có chút suy nghĩ.

“Đương nhiên, tôi đang đợi anh tăng lương tiến chức cho tôi.”

“Được rồi, trở vào phòng làm việc của tôi.” Hắn thu hồi ý cười, thản nhiên ném ra những lời này, trong nháy mắt đã rời đi.

Làm việc với Trịnh Nguy đã được một khoảng thời gian, nhìn chung mà nói, hắn cũng là cấp trên tốt, không quá khắt khe như lời đồn bên ngoài.

Tập đoàn Hằng Thái sớm muộn gì cũng là hắn tiếp nhận, phó tổng chẳng qua là thời kỳ quá độ mà thôi.

Mặc dù hắn sinh ra trong một gia tộc giàu có nhưng hắn cũng không hống hách, phá gia chi tử như bọn công tử nhà giàu quần áo lụa là.

Hắn hoa tâm, nhưng không đa tình, thậm chí có phần lạnh nhạt. Không nhận ra con người thật của hắn sẽ tưởng rằng hắn ngả ngớn như vẻ bên ngoài. Trên thực tế, hắn rất lạnh lùng, lạnh lùng mang chút âm trầm. Nhìn hắn có vẻ bất cần đời, nhưng thật ra lại thâm sâu như biển lớn, sẽ không để hỉ nộ hiện ra ngoài.

Tính cách của hắn có phần lơ lửng bất định, không phải dễ dàng nắm bắt được.

***

Buổi tối.

Vẫn như cũ, không gian đắm chìm trong màu đen bất tận.

Đêm hôm khuya khoắt đều là như vậy, chẳng có gì đặt biệt.

Phòng tắm truyền đến tiếng nước  “ào ào”.

Không bao lâu, tiếng nước ngừng.

Mở mắt, có chút bỡ ngỡ, đây không phải là phòng ngủ của cậu.

Trong phòng thoang thoảng mùi tanh, cảm giác toàn thân đều đau nhức.

Thực là con mẹ nó, ai nói bị đè rất tiêu hồn, đau nhức muốn chết. Ngoại trừ đau nhức vẫn là đau nhức, có khi so với bệnh tim của cậu còn đau hơn. Tuy rằng kỹ xảo ve vãn của Trịnh Nguy rất cao siêu, đáng tiếc là cậu một chút cảm giác vui sướng cũng không có.

Lại là câu kia, có lẽ cậu lãnh cảm.

Ba cái nhà sản xuất phim GAY đúng là vô lương tâm, quay phim tầm xàm bá láp. Rõ ràng đau nhức thế này, vậy mà phải rên rỉ như sảng khoái lắm, thực sự là con mẹ nó biến thái tăng thêm ba bậc.

Hại cậu còn mua vài cái đĩa để tham khảo. Ừm… quả nhiên cậu rất có tinh thần chuyên nghiệp.

Chỉ có điều, đến khi thật sự lên sân khấu, toàn bộ đều không giống tẹo nào.

Ban đầu cậu định nói với hắn, nếu như muốn cùng một chỗ với cậu thì tốt nhất đừng tiếp tục sống phóng đãng với những người khác nữa. Bởi vì cậu cảm thấy rất dơ bẩn. Đừng trách cậu bảo thủ, cậu có thể chia sẻ tình cảm, nhưng không thể chịu được sự phản bội thể xác. Điểm này không chỉ nói lên cậu khiết phích trong sinh hoạt, mà trong đó còn liên quan tới tinh thần. Thật đáng thương.

Có điều, sau đêm này, cậu sẽ xúi hắn đi tìm người khác mà giải quyết.

Nguyên nhân là, cậu không muốn bị làm chết.

Hạ Vũ Vân giật giật, trở mình, mông lung nhìn thấy có một người đàn ông đang nhìn cậu, trông rất quen mắt.

“Một lát nữa trời mới sáng, ngủ tiếp đi.” Trịnh Nguy đưa tay xoa nhẹ đầu cậu.

“A…” Cậu bối rối ngồi dậy, tấm chăn trượt xuống, phát giác ra trên người mình phủ kín vết thâm xanh tím, cậu nhíu mày, trong lòng hiện lên cảm giác chán ghét.

“Cậu chưa từng làm tình với người khác à?” Bởi vì vừa mới đây, biểu hiện trên giường của cậu chỉ có hai chữ để hình dung: cứng ngắc. Xử nữ cũng không kém như cậu.

“18 tuổi là xử nữ còn không nhiều, huống hồ 26 tuổi là xử nam? Anh sỉ nhục người khác à?” Cậu đáp trả.

“Nhưng biểu hiện của cậu quá kém.”

“Đính chính một chút, tôi là không bị người khác làm qua. Lần sau đến lượt tôi đè anh, biểu hiện của anh chắc cũng không hơn tôi là bao.” Hạ Vũ Vân tức giận, mặt trắng bệch không còn chút máu.

Cậu nói mà không suy nghĩ khiến Trịnh Nguy biến sắc, hắn chau mày.

Dừng một chút, ý thức được mình nói sai, cậu lắc lắc đầu để bản thân tỉnh táo. “Không nói chuyện nữa, người bẩn quá, đi tắm rửa đã.” Cậu thì thào nói, tiếp đó quấn chăn, bò xuống giường.

Lúc Hạ Vũ Vân ra khỏi phòng tắm, Trịnh Nguy đã rời khỏi phòng ngủ. Mặc quần áo, nhìn quanh bốn phía, chắc là hắn đang ở thư phòng. Cậu đi tới trước cửa thư phòng, gõ nhẹ vài cái.

“Cửa không khóa, vào đi.”

“Tôi phải về, đến nói cho anh một tiếng.” Cậu đứng ở cửa nói.

“Sớm vậy à?” Trịnh Nguy nhướng mi.

“Tôi không quen giường.”

“Ừ.”

Ngập ngừng một chút, “Phó tổng, anh vừa rồi có hay không…”

“Cái gì? Tôi nghe không rõ lắm.”

“Anh vừa rồi có mang “mũ”  không?”

Đây là vấn đề rất nghiêm trọng, lúc vừa mới làm cậu quên mất tiêu chuyện này. Nếu như hắn không mang, cậu phải tranh thủ đi bệnh viện tiêm phòng gì gì đó mới được. Chịu thôi, ai bảo thân thể cậu yếu ớt, rất dễ nhiễm bệnh.

Trịnh Nguy nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp nheo lại.

“Tôi không cần thứ kia, uống thuốc là được.” Hắn lạnh lùng nói.

“Uống thuốc? Thuốc gì? Thuốc sát trùng? Thuốc giảm đau? Hay là thuốc tránh thai?”

Mang “mũ”, cậu cũng thừa nhận là không hề dễ chịu, nhưng muốn cậu uống thuốc, cũng quá kỳ lạ đi. Dĩ nhiên nếu cậu là phụ nữ thì phải uống thuốc tránh thai rồi.

“Cậu hỏi tôi chuyện này làm gì?” Sắc mặt hắn ngày càng trầm.

“An toàn là trên hết.”

“Cậu nghi ngờ tôi có bệnh?” Hắn nghiến răng.

“Ha ha… Không dám, không dám. Thôi tôi về đây.” Cậu cười theo.

Hạ Vũ Vân không ngốc mà đi khiêu khích với người có địa vị cao nhất trong công ty. Loại người vương giả, thường có sự kiêu ngạo quái gở. Những người bình thường khó có thể hiểu rõ được bọn họ.

“Đón lấy, là chìa khóa xe. Tôi đã nói là sẽ cấp cho cậu một cái, tại gara có một chiếc Porsche màu trắng bạc, mới nhập, hiện tại là của cậu.”

Hạ Vũ Vân nhận lấy chìa khóa, vẫy tay rồi rời đi.

Ngay cả cảm ơn cũng bỏ qua, bởi vì cậu cho rằng đây là nên được. Hơn nữa, hắn luôn rộng rãi với tình nhân, cũng sẽ không quan tâm đến chuyện đó.

Tại phương diện nào đó, Trịnh Nguy và cậu có phần giống nhau.

Đại khái giống nhau không thích chia sẻ giường ngủ của mình, bởi vì cậu chú ý, sau khi làm tình xong hắn sẽ rời đi, không nằm lại bên cạnh cậu. Thực sự là người bạc tình, so với cậu có khi còn hơn, sự vô tình của cậu không đáng kể chút nào, cùng lắm chỉ là nhiều hơn người thường một chút.

Cậu còn nhớ có lần mình hỏi hắn, lúc nào sẽ mất đi hứng thú với cậu.

Có điều trước đó nhất định phải kiếm đủ vốn. Loại dịp may này không phải luôn luôn có, hà tất phải làm ra vẻ trong sạch cao thượng. Chẳng ai ôm được tiền mà không gặp khó khăn.

Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Gần gũi Trịnh Nguy nhiều, cậu cũng ngày càng trở nên giống con buôn, người sặc mùi tiền.

Vậy mà Trịnh Nguy khi đó cười nói, khả năng sẽ không mất đi hứng thú.

Ông trời ơi, cậu lúc đó lập tức nổi da gà, nói đùa kiểu này sẽ hại cậu tổn thọ mấy năm.

***

Lần đầu nửa đêm trên đường quốc lộ không người, một chiếc xe thể thao phóng điên cuồng.

Cảm giác thật sự phấn khích.

Khó trách hiện nay có nhiều nhóm đua xe như vậy. Thì ra là bọn họ mê cái cảm giác hồi hộp kích động này.

Nếu như cậu không có bệnh tim, chắc chắn sẽ tăng tốc nữa.

Về đến nhà, đồng hồ điểm 2h sáng.

Cầm lấy quần áo sạch sẽ, đến phòng tắm tấy rửa thêm lần nữa.

Cậu không thích mùi của người khác vương lại trên người mình. Loại cảm giác này sẽ làm cậu toàn thân khó chịu.

Nếu như có thể trừ khử dấu vết trên người mình, bắt cậu phải gột sạch một lớp da cậu cũng chấp nhận, nhưng đáng tiếc là không thể.

Cậu luôn luôn cho rằng tình ái vốn từ đầu đã ngang tàng bạo ngược, hiện tại dấu vết của Trịnh Nguy trên người càng chứng thực cái suy nghĩ của cậu. Bởi động tác của hắn thực sự rất thô bạo.

Trước đây làm tình với phụ nữ, chính cậu là người để lại dấu vết. Hiện giờ đổi lại cậu là người bị lưu lại dấu vết, thực sự là không quen. Có lẽ hôm nào đó cũng tìm một “con vịt” mà đè mới được, cân bằng một chút tâm lý bị ngược.

Lẽ ra Trịnh Nguy định làm tiếp lần hai, nhưng thân thể bệnh tật của cậu thực sự chịu không nổi. Thật là tinh lực dồi dào, thảo nào có nhiều người giúp hắn tiết dục như vậy. Lúc bắt đầu làm tiếp, hắn cũng không dự định nghe cậu, có lẽ cậu nói quả thực rất có đạo lý, cho nên cuối cùng hắn cũng không làm thêm lần nữa.

Cậu nói: “Bị bệnh tim không thể vận động kịch liệt, chắc anh cũng biết.”

“Nếu như tôi kiên trì?”

Ngữ khí kiên định, chính là câu sai khiến. Người này thật đúng là bá đạo.

“Anh muốn ngày mai trên trang nhất các báo viết ‘một người bệnh tim chết bất đắc kỳ tử trên giường, nguyên nhân là do kịch liệt làm tình’ sao?”

“…”

Lúc đó chắc Trịnh Nguy rất tức giận, bởi vì hắn lập tức quay đầu vào phòng tắm. Có lẽ chưa từng có người nào cự tuyệt hắn cầu hoan. Nếu có, cũng là hắn từ chối.

Cậu cũng lười để ý, chính mình cũng mệt mỏi phải nằm bẹp trên giường, phải nghỉ ngơi thật tốt lấy lại sức.

Ra khỏi phòng tắm, cậu lau hết những giọt nước trên người.

Đưa tay sờ sờ, các vết thâm vẫn có chút đau nhức, một loại cảm giác kỳ lạ nảy lên trong lòng.

Loại tình ái này kẻ khác cũng không thể nào hiểu được. Có lẽ cậu nên tìm một cậu trai khác để thử xem.

Nhưng trong một khoảng thời gian ngắn, cậu sẽ không dại dột chạy đi tìm người.

Bởi thất vọng nhiều hơn so với hưởng thụ. Trên thế giới này có nhiều loại người trầm mê trong tình ái như vậy, nhất định là có điểm tốt đẹp mà cậu chưa cảm nhận được.

Hay là hôm nào cậu đi khám bác sĩ tâm lý xem có đúng là mình có chướng ngại tâm lý gì đó không?

Có điều, giờ không phải là lúc.

Hiện tại, quan trọng nhất là đi ngủ, ngày mai xin nghỉ buổi sáng. Phòng làm việc nhiều người như vậy, thiếu cậu cũng chẳng sao.

Trịnh Nguy sẽ không để ý, dù sao cũng là do hắn giày vò cậu cả một buổi tối mà.

++++++++

(Phần này là của tác giả, không phải mình ^^ )

Nhật ký….

Hihi…

Chào mọi người, truyện này nhận được nhiều sự yêu thích, lại viết tiếp chương 3 ~~~

Lãng phí vài ngày, nhìn lại lịch, thần ơi~~, cứu tui đi~~~

Còn có 4 ngày nữa là khai giảng, tử kỳ tới rồi~~~

5555555, tui không muốn.

Khóc rống lên……( =.=||| )

Nói một chút, ban đầu tui dự định viết tiểu công không phải tính nết quỷ quái thế này, không rõ đến sau cùng lại biến thành cái thứ âm u bất định như thế. Quên đi, “Đàn ông không hư, sẽ không ai yêu”, thôi thì để vậy luôn.

Tả văn đến tẩu hỏa nhập ma rồi ~~~ mồ hôi-ing ~~~~~~.

——————————————————————–

Chú thích:

(*) Tình yêu kiểu Plato: Plato là một nhà triết học cổ đại Hy Lạp rất nổi tiếng được xem là thiên tài trên nhiều lĩnh vực. Các nhà triết học phương Tây mệnh danh tình yêu trong quan niệm của ông là tình yêu tốt đẹp nhất, cao thượng nhất ở trên cõi đời này, chẳng qua chỉ đứng bên cạnh người yêu, âm thầm trao ra, yên lặng chờ đợi, bài xích chiếm hữu nhục dục. Ông cho rằng tình yêu mà hai thân thể kết hợp là không thuần khiết, là hèn hạ; cho rằng tình yêu và tình dục là hai trạng thái đối lập nhau. Vì thế, nếu một người mà yêu một ai đó thì hoàn toàn không thể nào có ham muốn xâm chiếm thân thể người mình yêu.

Đại khái trong truyện ý là tình yêu thuần khiết và kìm hãm sự ham muốn đến ngàn thu =)), mà đại khái là trò chơi tình yêu của bọn học sinh cấp .. 1 ấy =)) chỉ nói lời yêu mà ko hành động =)))

Chương 4

Biên tập: Nami-chan

Hạ Vũ Vân mê man ngủ suốt một ngày, mãi cho đến buổi trưa ngày hôm sau mới mơ màng thức giấc. Khi cậu tỉnh lại thì toàn thân bủn rủn vô lực, lăn qua lật lại, rốt cuộc cũng không dậy nổi. Cậu nằm trên giường, ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ…

Cuộc sống yên bình dường như cách cậu ngày càng xa. Vì sao lại cảm thấy trong lòng trống rỗng thế này.

Gọi một cú điện thoại đến công ty để xin phép, tiếp đó cứ ở nhà nghỉ ngơi. Dù thế nào cũng có Trịnh Nguy bao che, “tri nhân thiện dụng”

(biết sở

trường của từng người để

sử

dụng sao cho có lợi nhất)

cũng là hắn dạy, chẳng qua là thực hành trên người hắn một chút thôi mà.

Ngày hôm sau, cậu trở lại công ty mới biết Trịnh Nguy lại ra nước ngoài giải quyết công việc rồi.

Nhún nhún vai, vậy cũng tốt.

Chịu khổ một ngày lại có thể trì hoãn vài ngày. Hơn nữa, cậu tạm thời vẫn nghĩ không ra nên đối mặt với hắn như thế nào mới phải.

Nịnh bợ? Cậu cảm thấy buồn nôn, không ổn. Lãnh đạm? Hắn là hố vàng của cậu, dường như không tốt lắm. Nghiêm chỉnh? Cũng không thích hợp với mối quan hệ của bọn họ lúc này.

Thây kệ vậy. Chờ hắn trở về sẽ tính tiếp.

Ung dung tự tại vài ngày.

“Ring ring…” Chuông điện thoại di động vang lên. Hạ Vũ Vân mở ra, trên màn hình hiện lên một dãy số lạ.

“Alo…”

“Hello…”

“Ai đó?” Cậu khẽ cau mày.

“…” Đối phương trầm mặc một hồi. “Xem ra cậu rất tự tại?” Mặc dù không nhìn thấy người, nhưng cậu cũng cảm nhận được rõ rệt vẻ trào phúng của đối phương.

“Phó tổng, ngại quá, sóng điện thoại di động không tốt lắm.” Kẻ thức thời mới là người tài giỏi, Hạ Vũ Vân phản ứng lại rất nhanh.

“Cậu đang ở đâu?” Hắn hừ lạnh.

“Bây giờ là mấy giờ?”

“Hơn 11 giờ.”

“Tôi là một nhân viên tuân thủ kỷ luật, anh nói giờ nên ở đâu?” Hạ Vũ Vân cười cười.

“Bây giờ tôi đang ở trên máy bay, khoảng chiều nay sẽ về đến nơi. Cậu nói Thiên Na chuẩn bị một chút.”

“Được, anh muốn đặt vé máy bay tiếp?”

“Không cần.”

“Phó tổng, còn có việc gì nữa không?”

“Cục cưng, cậu nhớ tôi không?” Từ điện thoại di động truyền đến thanh âm trầm thấp dễ nghe, mang theo chút mị hoặc lại có chút mê người.

Hắn thình lình nói với giọng đó, làm Hạ Vũ Vân rùng mình một cái, khóe miệng nhúc nhích, bày ra bộ dạng co giật. Thiếu chút nữa hại bệnh tim của cậu đột ngột phát tác. Tôi van anh, đại thiếu gia khẳng định là hormone nam tính rất tràn trề, nhanh như vậy đã có thể thi triển mị lực hơn người rồi. Có điều những lời nói ve vãn này để cho hắn tán tỉnh N người khác thì tốt hơn.

Cậu vô phúc hưởng thụ.

“Nhớ, nghĩ xem anh khi nào trở về thì cho tôi tiền thưởng.” Cậu cười gượng.

“Có thật không? Nhưng tôi lại rất nhớ cậu.” Trịnh Nguy đúng là người nói mà không biết sợ, có chết cũng không dứt.

“Nếu như anh tăng lương lên gấp đôi, lượng công việc giảm phân nửa, tôi sẽ suy nghĩ nhiều về anh.” Nhớ hắn là người rộng rãi, cậu bỏ thêm một câu.

“Cậu… Được lắm… Tôi kiêu ngạo cậu so với tôi càng thêm kiêu ngạo, tôi tiêu sái cậu so với tôi càng thêm tiêu sái. Tôi phát hiện ra cậu càng ngày càng thú vị.”

“Cảm ơn đã có lời khen.”

“Đột nhiên rất muốn nhìn thấy cậu.”

“Hả?” Cậu kinh ngạc.

“Bởi vì vẻ mặt của cậu nhất định rất thú vị.”

“Phó tổng, anh thật biết nói đùa.” Hạ Vũ Vân nhướng mày, dừng một chút, “Phó tổng, xin lỗi, có điện thoại đến, khi nào trở về sẽ nói tiếp, bye bye.”

“Được, bye.”

Hạ Vũ Vân hừ lạnh một tiếng.

Nhớ hắn? Trình độ dỗ ngon dỗ ngọt của người này cũng cao đó chứ, không biết thực hành với bao nhiêu người rồi. Cậu cũng không phải là đám đàn bà ngu ngốc kia, muốn lừa cậu, nên dùng những phương pháp cao siêu hơn.

Đóng điện thoại di động, tiếp máy điện thoại nội bộ của công ty.

Thì ra là Diệp Tử, nhắc cậu trưa nay đừng quên đến nhà ăn của công ty cùng nhau ăn cơm.

Nhìn đồng hồ, còn hơn 10 phút nữa là đến thời gian ăn cơm trưa. Cậu sắp xếp lại tài liệu trong tay một chút rồi chậm rãi đi đến nhà ăn của công ty.

“Anh Hạ. Anh tới sớm thế?”

“Ngồi xuống đi, anh ăn gần xong rồi. Có việc gì à, sao bây giờ mới đến.”

“Ừm~, không có, em đi mua báo thôi.”

“Chà, anh không biết là cô quan tâm đến quốc gia đại sự như vậy nha?”

“Không phải mà, kỳ thực tập của em sắp kết thúc, phải đi tìm công việc.” Diệp Tử có chút ủ rũ.

“Cô nhóc này, sao không tự tin chút nào vậy. Cô biết Hằng Thái chắc chắn không nhận cô sao?” Hạ Vũ Vân cười yếu ớt.

“Những người được nhận vào đây đều là nhân tài, em cái gì cũng không, làm việc nhỏ còn ngại không đủ tư cách nữa là.”

“Ăn cơm đi, đừng nghĩ nhiều như vậy, đưa báo đây.” Cậu một tay đoạt lấy tờ báo.

“Anh Hạ, anh không ăn sao?”

“Cô cứ ăn từ từ, anh ăn no rồi.”

“Anh Hạ, Binladen không phải đã chết sao? Sao báo chí còn nói hắn đang lẩn trốn?”

“Tai họa của thiên niên kỷ, nghe qua chưa? Binladen là một đại họa với nước Mỹ, làm sao lại chết sớm được chứ? Anh nghĩ mạng của hắn so với con gián còn ngoan cường hơn.” Hạ Vũ Vân lật tờ báo, cười nói.

“Nói như vậy cũng được?”

“Vậy cậu có tính là một cái tai họa không?”

Hai giọng nói đồng thời vang lên.

Hạ Vũ Vân cùng Diệp Tử nghe vậy liền ngẩng đầu. Cả hai có chút kinh ngạc vì một người đột nhiên xuất hiện.

“Chào… phó tổng.” Sắc mặt Diệp Tử chậm rãi đỏ lên, không dám đối mặt với Trịnh Nguy.

Trịnh Nguy híp mắt, chậm rãi ngồi xuống.

Quả thật hắn chẳng khác gì một vật phát sáng, mỗi lần đến chỗ nào đều có thể trở thành điểm thu hút một đống người. Bên trong nhà ăn, rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ đột nhiên tụ tập đến bọn họ ở đây, chủ yếu là của phái nữ.

Các cô đương nhiên là nhìn Trịnh Nguy.

“Phó tổng, không phải vừa rồi anh nói còn đang ở trên máy bay sao? Về nhanh vậy?” Hạ Vũ Vân kinh ngạc.

“Chịu thôi, tại tôi nhớ cậu mà.” Hắn còn ném ra ánh mắt quyến rũ để tạo bầu không khí. Giọng điệu ngả ngớn, từ ngữ mập mờ, quả thực rất dễ khiến người khác suy nghĩ bậy bạ.

Hạ Vũ Vân nhíu mày, biết hắn cố ý nói như vậy, tuy rằng không rõ động cơ của hắn là cái gì.

“Diệp Tử, phó tổng rất hay nói giỡn, đừng để ý.”

Cô bé sợ hãi nhìn vào mắt Trịnh Nguy, xấu hổ cúi đầu xuống.

Hắn không nhìn Hạ Vũ Vân, trái lại nhìn chăm chú vào Diệp Tử.

“Công ty chúng ta lúc nào có một tiểu mỹ nhân thế này?” Hắn hiểu thấu lòng người, trong con ngươi đen láy hiện lên một chút nghiền ngẫm.

“Phó tổng…” Tiếng cô bé nhỏ như muỗi kêu…

“Phạm vi đi săn của anh thật đúng là rộng, nhỏ tới 18 tuổi, lớn tới 80 tuổi, anh đều không buông tha.” Hạ Vũ Vân trừng mắt, “Phó tổng, người ta vẫn còn là một cô bé, đừng hủy hoại trụ cột tương lai của đất nước, cẩn thận bị trời phạt.” Cậu nhịn không được mở miệng giúp Diệp Tử giải vây.

“Tôi quan tâm đến nhân viên không được à?” Hắn giễu cợt.

“Thực sự là ông chủ… rất tốt.” Ông chủ tốt quan tâm đến nhân viên, không bằng nói sắc tâm của hắn lại nổi. Hạ Vũ Vân nhướng mày.

“Anh Hạ.” Diệp Tử giương mắt nhìn bọn họ, tuy rằng không nói cái gì, nhưng giữa hai người lúc đó dường như đầy mùi thuốc súng.

Nhân viên phục vụ đúng lúc đi tới làm giảm bầu không khí căng thẳng giữa ba người.

“Tiên sinh, ngài dùng gì?” Phục vụ hỏi.

“Không cần.” Trịnh Nguy đứng lên, “Ăn no rồi thì theo tôi.” Hắn nhìn Hạ Vũ Vân nói.

“Diệp Tử, cô từ từ ăn, anh đi trước.” Cậu đứng dậy, lộ ra nụ cười xin lỗi.

“Hai người phải đi?”

Trịnh Nguy gật đầu, đột nhiên cúi xuống, “Tiểu mỹ nhân, có cơ hội sẽ gặp lại.” Khóe miệng hắn chậm rãi cong lên một nụ cười khêu gợi.

Diệp Tử sửng sốt, thoáng chốc mặt đỏ ửng.

Chờ phản ứng của cô bé quay trở lại, hai người đã đi xa.

.

“Cô nhóc kia là ai?”

“Đồng nghiệp cùng phòng trước đây.”

“Nữ sinh đáng yêu quả thực rất hấp dẫn người khác.” Lời hắn mang theo hai ý nghĩa.

“Em gái nhỏ người ta không trụ được đùa giỡn của anh.” Hạ Vũ Vân mặt không chút thay đổi nhìn hắn một cái.

“Thế sao? Cậu ghen tị?” Hắn cong khóe môi, xấu xa nhìn cậu.

“Anh rất mong muốn sao?”

“Nếu như là cậu, tôi rất chờ mong.”

“Vậy anh phải thất vọng rồi.” Cậu ra vẻ tiếc rẻ, hừ một tiếng, mặt lạnh nhạt không biểu tình.

“Tôi phát hiện ra mình rất thích tấn công người tự tin.”

“Anh chịu đả kích sao?”

“Có một chút, chỉ có điều tôi là loại người càng bại trận càng dũng cảm.” Trịnh Nguy nở ra một nụ cười tà mị.

“Nghĩ không ra anh cũng thừa nhận bản thân mình thất bại.”

“Thành thật là một phẩm chất tốt. Chỉ có điều, có chuyện cần nói cho cậu biết. Nếu như tôi nhận định gì đó, tôi không có thói quen chia nhau hưởng lợi với kẻ khác, kể cả một cô nhóc cũng không được.” Nụ cười tà mị trở nên lạnh băng, ánh mắt lộ vẻ lạnh lùng.

“Tôi là người, không phải đồ vật.” Cậu ngẩng đầu lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.

Bất cứ người đàn ông nào cũng có bản tính bá đạo, hay là chỉ loại thiên chi kiêu tử như hắn mới đặc biệt có? Chỉ cho phép quan châu phóng hỏa, không cho phép dân đen đốt đèn. Thực sự là khó hiểu, hồng nhan tri kỷ hắn có cả một đống lớn cũng không thèm kiểm điểm một chút, lại đi quản cậu kết bạn với ai.

Một lúc lâu, thấy Trịnh Nguy không phản ứng, cậu xoay người vượt lên. Bỗng nhiên, cánh tay bị hắn dùng lực chộp lấy, lực đạo lớn đủ để bóp nát đầu khớp xương cậu.

“Đừng thử thách tính nhẫn nại của tôi.” Giọng Trịnh Nguy khàn khàn mang theo một thút thô bạo.

“Buông tay ra!” Cậu không hờn giận, nheo mắt lại.

“Hiểu lời tôi nói chưa?”

“Anh muốn tôi làm theo yêu cầu của anh, có thể!!! Điều kiện trước tiên là anh vứt bỏ hoa thơm cỏ dại, anh có thể làm được không? Nếu như không thể thì đừng đòi hỏi gì ở tôi.” Hạ Vũ Vân vung tay hắn ra.

“Cậu có ý gì?” Hắn nheo mắt lại, đáy mắt xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo.

“Rất đơn giản, tôi chỉ muốn bình đẳng và thỏa thuận giữa hai người.” Hạ Vũ Vân rất nhanh thu lại biểu tình, vẻ mặt bình tĩnh.

“Cứ như vậy?”

“Ờ.”

Reng reng reng——, điện thoại của Trịnh Nguy đúng lúc vang lên, phá tan cục diện bế tắc giữa bọn họ.

“Alo.” Hắn nhanh chóng nghe điện thoại.

“Phó tổng, anh đến công ty chưa?”

“Tới rồi.”

“Công ty Lý Đổng có tiệc tròn một năm, tối nay tiến hành tổ chức. Phó tổng, anh đi không?”

“Thôi, đêm nay tôi không rảnh. Có việc gì nữa không?”

“Không có.”

“Vậy thôi.” Hắn tắt điện thoại, sau đó quay đầu nhìn Hạ Vũ Vân.

“Hết giờ làm thì chờ tôi. Đêm nay mang cậu đến một chỗ.”

“Đã biết.” Cậu thờ ơ hừ nhẹ.

Cho đến bây giờ, cậu bắt đầu lờ mờ cảm giác được Trịnh Nguy coi trọng cậu, ngoại trừ sự hiếu kỳ còn có cái gọi là ham muốn chinh phục. Nếu như ngày nào đó cậu chán cuộc sống phụ thuộc này, muốn rời đi, thì phương thức chia tay như thế nào mới thích hợp cho bọn họ?

Liệu đến lúc đó cậu có thể phất ống tay áo, tiêu sái rời đi mà không chút vướng bận được không? Chuyện sau này cậu không biết, chỉ có điều hiện tại là tuyệt đối có thể.

***

“Phó tổng, tôi đi trước. Tôi chờ anh ở bãi đỗ xe.” Tiếp đó cậu đi về phía thang máy.

“Chờ một chút, tôi đi với cậu.” Trịnh Nguy đi theo phía sau.

“Sao không đi thang máy chuyên dụng lại đi cùng chúng tôi?”

“Tôi đang cao hứng.”

Hạ Vũ Vân nhướng mày, chẳng nói gì cả.

“Tôi cao hứng” nghe thật là chói tai. Hắn cao hứng đi nhảy lầu tự tử cũng chẳng ai thèm ngăn. Thường ngày hắn sống trong nhung lụa mà du hí nhân gian, đương nhiên không hiểu gì nỗi khổ của dân gian là mất năm đấu gạo cũng xót.

Đi vào thang máy, cậu tận lực chọn một xó, cách Trịnh Nguy càng xa càng tốt.

Trong thang máy có thể đụng mặt người quen, nếu mà người ta thấy được tình hình của cậu cùng Trịnh Nguy, chắc chắn tránh không khỏi một đoạn “hỏi han ân cần.” Với cậu mà nói, phiền phức không đáng, tránh được thì tránh.

Thang máy chầm chậm đi từ dưới lên mấy tầng lầu, càng ngày càng nhiều người tiến vào.

Trong không gian chật hẹp, mũi cậu đột nhiên ngửi thấy một mùi nước hoa quen thuộc. Giương mắt lên nhìn, chẳng biết tự lúc nào Trịnh Nguy đã tới bên cạnh cậu, hai mặt đối diện, người kề sát vào nhau, chỉ còn sự cọ xát giữa quần áo.

Tuy vóc người Trịnh Nguy cao to ngăn trở những người khác khiến cho cậu không bị dồn lại, nhưng dáng vẻ trêu ngươi và hơi thở nóng rực của hắn thỉnh thoảng phả vào vành tai cậu; khiến tâm trạng nhất thời không thoải mái, chẳng biết là khó chịu hay áp lực nữa.

Hạ Vũ Vân quay mặt qua, không thèm quan tâm tới loại khiêu khích như có như không này!!!

Cậu có thể phớt lờ hắn, nhưng không thể tránh được người hắn dựa sát vào, rốt cuộc là do chen chúc hay là hắn cố ý? Chỉ có điều sau khi hắn làm một động tác, cậu có thể khẳng định 100% hắn cố tình.

Trịnh Nguy nâng cái chân thon dài, chen vào giữa hai chân của Hạ Vũ Vân, phóng túng ma xát vào giữa háng cậu.

Hạ Vũ Vân rốt cuộc ngẩng đầu lên, cực kỳ khó chịu trừng hắn một cái. Không nghĩ tới ánh mắt cảnh cáo của cậu chỉ đổi lấy ý cười của Trịnh Nguy.

“Biết không? Thân thể cậu có một loại vị đạo đặc biệt đang mê hoặc tôi.” Trịnh Nguy ghé vào lỗ tai cậu nỉ non. Hơi thở nhẹ nhàng nóng ấm khiến cho thần kinh cậu rối loạn.

Tôi nhổ vào mặt anh!!! Tự mình động dục còn muốn đổ lên đầu tôi, cư nhiên lại có loại người da mặt dày thế này. Hạ Vũ Vân thấp giọng.

“Cục cưng, tôi rất nhớ… cúc hoa của cậu.” Hắn tiếp tục nói lời “khiêu dâm”. Bàn tay phối hợp lời nói, gian xảo sờ vào phía sau hai bắp đùi của cậu, ngả ngớn vuốt ve mông cậu một lượt.

Hạ Vũ Vân sắc mặt cứng lại, thân thể cũng cứng ngắc, lập tức lộ biểu tình ngoài cười nhưng trong không cười. “Đúng là tâm linh tương thông, tôi cũng rất nhớ… dưa leo của anh.” Hừ, so ai hạ lưu hơn ai.

“Nghĩ không ra chúng ta tư tưởng lớn gặp nhau đến vậy.”

“Có đúng không?” Cậu nhếch mày. Đáng tiếc là độ phù hợp của thân thể không cao, dưới đáy lòng thầm bổ sung một câu.

Cuối cùng cũng đến tầng dưới cạnh bãi đỗ xe, thực sự là một thời gian dài dằng dặc.

Cậu trước tiên đẩy Trịnh Nguy ra, theo đám người phía trước bước ra khỏi thang máy. Vừa rồi thật là nén một thân mồ hôi lạnh, may mà trong thang máy không ai phát hiện việc của bọn họ, nếu không sợ là danh dự bị hủy hoại trong chốc lát.

“Thì ra cũng có chuyện làm cậu sợ?” Trịnh Nguy bước nhanh, tiến lên nắm lấy cánh tay cậu.

“Vừa mới phát hiện, hóa ra anh là đồ thần kinh.” Hạ Vũ Vân không cam chịu yếu thế, vứt cho hắn một câu.

Tiếp theo, trong chớp mắt, Trịnh Nguy đã lôi cậu lại một cái góc bí mật.

Hắn ép Hạ Vũ Vân đặt ở trên vách tường, cúi đầu đặt một nụ hôn nóng bỏng lên môi cậu. Bị hai chân kẹp chặt, cậu hơi giãy giụa.

“Trong thang máy tôi muốn làm thật lâu.” Hơi hơi buông tay, chóp mũi nhè nhẹ chạm vào nhau.

“Đây là bãi đỗ xe, anh nghiêm túc một chút…”

“Muốn làm liền làm, chẳng lẽ còn phải chọn địa điểm?”

Người này thật sự là to đầu mà không biết xấu hổ.

Thần kinh Hạ Vũ Vân ngừng lại vài giây, cho dù cậu nói cái gì cũng vô ích, thế nào cũng bị đáp trả lại.

Cậu hít vào một ngụm lớn không khí. Hôn mà không hề báo trước, thiếu chút nữa thì hại cậu thiếu dưỡng khí mà chết.

Cậu còn chưa kịp khôi phục, Trịnh Nguy lần thứ hai ấn xuống một nụ hôn dài ẩm ướt. Lần này còn kịch liệt hơn hồi nãy, là cưỡng bức cậu hưởng ứng.

Hạ Vũ Vân bắt đầu cảm thấy thần trí có điểm mơ hồ, bọn họ hôn lần này, gián đoạn dây dưa gần 5 phút, đã phá vỡ kỷ lục của cậu. Nếu còn không kết thúc, cậu không phải buồn nôn mà chết nữa mà là tắc thở mà chết.

Một lúc lâu, Trịnh Nguy mới buông cậu ra, kề môi cậu nói nhỏ.

“Biết vì sao tôi chẳng buông cậu ra không?” Hắn hổn hển thở nhẹ, thanh âm khàn khàn ngập tràn dục vọng.

“Ai biết.” Cậu thở phì phò, cảm thấy một trận hoa mắt chóng mặt.

“Tôi muốn theo để dạy cậu, học cách hưởng ứng tôi.”

“Vậy anh nghĩ tôi học xong chưa?”

“Tính ra có điểm tiến bộ.”

Hạ Vũ Vân hung hăng trừng hắn, lý do thối nát như vậy, lại hành hạ cậu xui xẻo hô hấp khó khăn.

“Tôi sắp tắt thở mà chết, anh có trách nhiệm đem tôi trở về.”

Sau đó suy yếu ngã vào trong lòng hắn, đem toàn bộ trọng lượng dựa vào trên người Trịnh Nguy. Đáng tiếc cậu không nặng, bằng không đè chết hắn được rồi, đỡ được một đại họa cho xã hội.

Nhắm mắt lại, nghe được trái tim Trịnh Nguy đập dữ dội trong lồng ngực, thực sự là một người khó hiểu.

***

Màn đêm dần buông, thành phố lên đèn.

Đèn nê-ông trên đường vẽ nên một vẻ đẹp hoa lệ làm say lòng người.

Bọn họ đi tới một nơi, là một câu lạc bộ được trang trí rất sang trọng, Hạ Vũ Vân giương mắt nhìn bảng hiệu ở trên cao, BLUE NIGHT.

“Tiên sinh, các ngài có thẻ VIP không?” Nhân viên đứng ở cửa hỏi.

Trịnh Nguy đưa ra một cái thẻ màu vàng được chế tạo tinh xảo, nhân viên ghi lại số thẻ rồi dẫn bọn họ vào bên trong.

“Đây là chỗ nào?” Hạ Vũ Vân nhìn bốn phía một chút, thiết kế ở đây so với PUB thông thường không có gì khác nhau, chỉ đặc biệt là ở chỗ không gian xung quanh rất thanh nhã, không có cái loại nhạc điên cuồng đinh tai nhức óc, có thể là phong cách mấu chốt.

“Nơi để thư giãn.”

“Kẻ có tiền đúng là lắm trò tiêu khiển.”

“Vậy mới nói mang cậu đến mở mang kiến thức.”

“Anh nhất định là khách quen ở đây, vị trí này không phải chỉ mình anh sử dụng đó chứ?”

Nhân viên thuần thục sắp xếp cho bọn họ một bàn phía trên.

“Cậu rất thông minh.” Khóe miệng Trịnh Nguy không nhịn được nhếch lên, “Chủ nơi này có chút giao tình với tôi, cho nên có phần được ưu đãi.”

Trong đám khách ở đây, cậu thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, có người mẫu trên tạp chí thời trang, có ngôi sao truyền hình, ngoài ra còn có một số nghị sĩ nổi tiếng hoạt động ở hai giới chính trị – thương trường. Nghĩ đến việc Trịnh Nguy vừa mới đưa thẻ VIP ra, chắc là không có người thân phận bình thường trà trộn vào đây được. Xem ra, cậu được vào đây, chính là nhờ hưởng hào quang của Trịnh Nguy.

“Cậu trước tiên ngồi đây một lát, tôi phải đi gặp một số người quen, xã giao với bọn họ một chút, lát nữa sẽ trở lại. Muốn cái gì thì kêu phục vụ, cứ tính vào tài khoản của tôi.” Hắn dặn dò xong thì nhanh chóng rời đi.

Hạ Vũ Vân vẻ mặt hứng thú, ngắm nhìn đủ dạng người xung quanh.

Kỳ thực với tuổi của cậu, hẳn là vẫn nên hưởng thụ những vũ điệu cuồng nhiệt hoan lạc. Có lẽ thói quen sống không sóng không gió, đạm bạc như cậu, ngay cả giữa chốn đô hội đông người cũng chưa từng trải qua thời kỳ phản kháng. Sống nhiều năm như vậy rồi nhưng có lẽ đây là lần khác biệt duy nhất.

Tình nhân, cái danh từ này thực sự nghĩ tới cũng thấy nực cười.

Nếu dùng cho người khác thì có lẽ chẳng có gì lạ, nhưng dùng trên người cậu quả thật là rất không hợp.

Nếu như “tình nhân” suy xét theo đẳng cấp, vậy cậu nhất định là xếp vào hàng loại hai. Không có khuôn mặt dễ nhìn, không có dáng vẻ quyến rũ, kỹ xảo trên giường không ổn, phản ứng lại càng không tốt.

Kỳ thực cậu cũng có chút mê muội, vì sao lúc đó lại đáp ứng dễ dàng như thế? Không muốn mất đi công việc chỉ là một phần nhỏ, nếu như khi đó cậu cho rằng đòi hỏi của Trịnh Nguy là một loại vũ nhục, cậu sẽ kiên quyết cự tuyệt. Bởi vì bị đuổi thì cậu sẽ tìm công việc khác, với năng lực của cậu không phải là vấn đề lớn. Sở dĩ cái gọi là sự uy hiếp của Trịnh Nguy, thật muốn nói tiếp, là không có một chút tác dụng.

“Này, có thể ngồi xuống không?” Một giọng nói nhu hòa chen ngang, cắt đứt mạch suy nghĩ của Hạ Vũ Vân.

“Ngồi đi.” Cậu giương mắt đánh giá người trước mặt một chút.

Người này coi như là mỹ nam, đẹp hơn nhiều so với cậu. Cảm giác có vẻ lãng tử, nhưng phảng phất chút phong tình của phái nữ. Nếu như người nọ là GAY, có thể nói là vô cùng nổi bật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro