Chương 1: Rời núi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Yên Hy

====================

Tại vùng biển phía đông có một hòn đảo Huyền Cực, hàng năm sương mù lượn lờ, bốn mùa như xuân. Từ lời đồn trên phố, trên hòn đảo này có một nhóm tiên nhân lánh đời cư trú, bọn họ lấy ráng mây làm váy, dùng sương tiên làm nước, dung tư mỗi người sinh ra đều tuyệt sắc, không dính khói lửa phàm tục.

Nhưng trên thực tế, đảo Huyền Cực cũng không tiên nhân không dính khói lửa phàm tục gì cả, chỉ có mấy ông cụ xấu tính trồng thảo dược cùng một đám quỷ không làm việc đàng hoàng chỉ lo đi gây chuyện.

Địa phương bọn họ ở, gọi là Trường Thanh Môn. Các ông lão xấu tính là chưởng môn cùng trưởng lão Trường Thanh Môn, đám quỷ lo đi gây chuyện là đám đồ đệ nhỏ.

Linh Cửu là đứa nghịch ngợm nhất trong đám gây chuyện, cũng là đứa làm các ông lão đau đầu nhất. Không vì điều gì khác, chỉ bởi thiên phú của y quá cao.

Thời điểm y mười tuổi, đã có thể nhận biết đủ loại thảo dược lạ cổ quái trong sân dược của sư phụ, cũng chuẩn xác nói ra dược tính; thời điểm mười hai tuổi, kiếm pháp của y cũng có chút thành tựu, dí đại sư huynh chạy khắp núi đồi, không xin tha không bỏ qua; thời điểm mười bảy tuổi, chính y phối ra một loại thuốc không mùi không vị, hạ độc được chưởng môn cùng tất cả trưởng lão, mấy ngày nay nhóm lão nhân nằm trên giường không dậy nổi, thiếu chút nữa bỏ đói cả đám quỷ gây sự này đi, bọn họ có thể chân chính đi gặp thần núi.

Trên đảo không biết năm tháng, trong chớp mắt, thiên tài nhỏ Linh Cửu đã hai mươi tuổi, trưởng thành một chàng trai cao ráo anh tuấn.

Sáng sớm hôm nay, Linh Cửu đang cõng hái thuốc thuốc ở sau núi, lại đột nhiên nghe thấy có người ở xa xa kêu y: "Tiểu sư đệ!"

Y theo tiếng nhìn lại, liền thấy một thanh niên gầy cao đứng nơi xa dưới tàng cây hải đường(*), vẫy tay từ xa với y. Đó là đại sư huynh bị y đánh đuổi khi còn nhỏ.

(*)

Đại sư huynh nói: "Chưởng môn kêu đệ trở về!"

Linh Cửu nói vọng từ xa: "Hôm nay ta không có hạ độc!"

"......"

Đại sư huynh lại nói: "Không có liên quan đến hạ độc!"

Chưởng môn là lão nhân tóc hoa râm, râu bạc, nhưng dáng người còn đĩnh bạt, bộ dáng tinh thần sáng láng nhìn không ra tuổi tác cụ thể.

Lúc Linh Cửu vào cửa, chưởng môn đang chơi cờ cùng với mình, y đứng ngoài khẽ gõ cửa, hô lên: "Sư phụ, con tới rồi."

Chưởng môn nâng mắt nhìn thoáng qua đồ đệ nhỏ, vẫy tay với y: "Mau tới đây, nhớ đóng cửa lại."

Linh Cửu theo lời làm xong, lại ngoan ngoãn đứng một bên, lẳng lặng xem sư phụ chơi cờ.

Nhìn trong chốc lát, Linh Cửu nhịn không được nói: "Sư phụ, chỗ màu đen này vây quanh màu trắng rồi."

Chưởng môn nghe vậy liếc mắt nhìn y, không nói gì, tiếp tục tự mình chơi cờ. Lại qua non nửa tiếng, chưởng môn vỗ một cái vào bạn, một phách cái bàn, vỗ tay cười nói: "Ha ha! Trắng thắng rồi!"

Linh Cửu tập trung nhìn vào, cờ trắng có một đường năm quân.

À, thì ra là hạ cờ năm quân.

(*) cách chơi tương tự cờ ca-rô bên mình.

"Linh Cửu à." Chưởng môn thu quân cờ lại, "Tính ra con ở đảo Huyền Cực cũng được mười bốn năm rồi."

Linh Cửu nói: "Dạ."

Chưởng môn lại nói: "Con là đệ tử xuất sắc nhất của chúng ta, dược lý kiếm thuật, toàn vượt qua các sư ca rất nhiều, hiện giờ ta đã không có gì có thể dạy con. Con sinh ra kinh diễm, không nên câu thúc tại khoảng trời đất nho nhỏ này, đã đến lúc đi ra ngoài nhìn xem."

Linh Cửu nói: "Sư phụ, con cảm thấy con còn chưa học giỏi."

"······" Chưởng môn im lặng một lát, thổi thổi râu, thở dài, "Được rồi, ta liền ăn ngay nói thật. Thiên phú con dị bẩm, một tay độc thuật xuất thần nhập hóa, sư phụ thấy thế là đủ rồi. Nhưng tiểu Linh Cửu, trên dưới môn, đã không còn ai chịu được độc của con!"

Linh Cửu: "Ý của sư phụ là?"

Chưởng môn lời ít ý nhiều: "Con mau cút đi!"

Vì thế ngày hôm sau, Linh Cửu lập tức cõng một bao vải chứa độc dược và một trường kiếm rời khỏi Trường Thanh Môn đã sinh sống mười bốn năm.

Vào lúc tiễn đưa, trên dưới sư môn tất cả mọi người đều tới, mọi người ngoài nói là đưa tiễn, mặt lại đầy vui vẻ. Chỉ có đại sư huynh một người đứng đằng xa, bả vai run rẩy, lại thấy không rõ biểu tình.

Linh Cửu nghĩ thầm, đại sư huynh nhất định không chịu nổi khổ ly biệt này, vì thế bắt đầu gọi đại sư huynh từ xa: "Đại sư huynh đừng thương tâm, đừng luyến tiếc ta, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại mà!"

Mà lúc này đại sư huynh đôi tay che mặt, chảy xuống nước mắt kích động đầy hạnh phúc như trút được gánh nặng.

Một tháng sau, một trấn nhỏ sát biên giới Bắc Chiếu quốc.

Lúc này đã bắt đầu mùa đông, bầu trời bay rợp tuyết mịn, quán trà bên đường đã dựng lều bố chắn gió, tốp năm tốp ba khách nhân ngồi bên trong uống trà tránh gió.

Giữa gió tuyết, một thiếu niên mặc y phục đen chậm rãi đi tới, tay bó giày bó, một đầu tóc đen tùy ý dùng mảnh vải buộc bên gáy. Thời tiết này quá lạnh, y rõ ràng chỉ mặc áo đơn hơi mỏng, sắc mặt lại như thường, dường như không nhận thấy rét lạnh. Thiếu niên cõng tay nải không lớn không nhỏ, trong tay dẫn theo trường kiếm đen nhánh, thời điểm đi ngang qua quán trà do dự một lát, cuối cùng vẫn đi đến, tìm vị trí trống ngồi xuống.

"Nghe nói chứa ? Quân Trấn Tây hình như gần đây đang tuyển người." Trong quán trà có khách đang trò chuyện.

"Hả? Muốn đánh giặc sao?"

"Chỗ nào có thể chứ, uy danh Trấn Tây của chúng ta truyền xa, làm sao đám chó Tây Quyết dám tới phạm chứ! Quân Trấn Tây lúc này đang chiêu mộ quân y."

"Nói hươu nói vượn, quân y của Quân Trấn Tây chính là diệu thủ thần y Thượng Quan Ngọc, một mình anh ta có thể chiếu cố được tất cả thay các Bắc Chiếu, còn phải tuyển người sao?"

"Chà, ngươi không biết à, thần y Thượng Quan thành thân rồi, vị trí này ở quân doanh liền để trống."

Nghe được nơi này, thiếu niên lúc trước tiến kia vào đột nhiên lên tiếng hỏi: "Quân y? Có tiền không?"

"Cậu hỏi như không vậy ······" khách nh ân nói chuyện phiếm quay đầu, đang muốn cười nhạo thiếu niên hỏi ra vấn đề ngốc nghếch này, ai ngờ lại đối diện một làn da trắng như tuyết, đường nét ngũ quan xinh đẹp, tức khắc đem lời trào phúng nuốt trở vào, "Quân Trấn Tây là chúng ta đội quân lợi hại nhất Bắc Chiếu, bổng lộc rất cao, tự nhiên có rất nhiều tiền. Thế nào, chàng trai trẻ(*) muốn đi thử xem?"

(*)少年郎- thiếu niên lang : Dịch :Chàng tuổi trẻ (mỹ xưng dành cho người nam).

Chàng trai trẻ này tự nhiên là Linh Cửu. Y tám tuổi đã đi theo sư phụ ở tại đảo Huyền Cực, hầu như n cách với thế nhân, không rành thế sự, cũng không biết sự quan trọng của tiền tài, ra ngoài không được bao lâu đã tiêu hết lộ phí sư phụ và trưởng lão đưa, ở một lần nghỉ chân không có đủ tiền trả, bị ông chủ bắt rửa chén ba ngày, này chỉ vì bà chủ thấy mặt y lớn lên dễ nhìn. Hiện giờ trên người, chỉ còn lại có chút tiền trà.

Nghe nói quân y tại Quân Trấn Tây có rất nhiều tiền, Linh Cửu thanh toán tiền trà, hỏi vị khách kia vị trí quân doanh, tìm qua đó.

Quân doanh được bố trí bên ngoài trấn nhỏ, chiếm vị trí cực lớn, mấy trăm doanh trướng lớn lớn bé bé, ở trong đó các binh lính mặc giáp nhẹ đi qua, náo nhiệt lại không ầm ĩ, kỷ luật nghiêm minh.

Linh Cửu bị ngăn bên ngoài quân doanh đầu, binh lính nhỏ kia vẻ mặt non nớt chắn trường thương trước mặt y, thô giọng hỏi: "Ngươi là người nào? Quân doanh Trấn Tây không thể tự tiện vào!"

Linh Cửu nói: "Ta đến đảm đương quân y."

"Quân y?" Binh lính nhỏ đánh giá trên dưới y một phen, dường như có chút hoài nghi, nhưng vẫn nói: "Chờ đây, ta đi thông báo một tiếng."

Linh Cửu chắp tay: "Làm phiền rồi."

Không lâu, tiểu binh dẫn theo một nam nhân rất cao ra tới, trên mặt non nớt có chút kinh sợ, cậu chàng chỉ vào Linh Cửu nói: "Tướng quân, chính là y."

Nam nhân kia mặc một thân áo giáp đen nhánh, dáng người cao lớn tựa cây tùng, vai rộng eo nhỏ, một đôi chân dài thẳng tắp bị bọc trong ủng da đen, khí chất cả người lãnh ngạnh bá đạo, giống lưỡi kiếm ra khỏi vỏ, bộc lộ mũi nhọn đằng đằng sát khí.

Hắn vừa nhấc mắt, tầm mắt lạnh lẽo sắc nhọn tỉ mỉ quét một lần Linh Cửu, giống như muốn nhìn xuyên qua thân hình hơi mỏng kia. Thật lâu sau, nam tử mở miệng nói: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

Giọng hắn tương đối trầm, nhưng lại trong suốt, mang theo một tia phong lưu không hợp với vẻ ngoài của hắn, ngoài ý lại khá dễ nghe.

Linh Cửu nghe vậy, hơi ngẩng đầu lên nhìn thẳng hắn: "Đã tròn 22."

Bản thân y đã tính khá cao gầy, cần phải đối diện tầm mắt với nam tử này, lại cần phải hơi nâng đầu lên, có thể thấy được vóc người hắn thật sự cực cao. Nhưng cũng vừa đối diện, Linh Cửu thấy rõ diện mạo hắn.

Kia kỳ thật là một khuôn mặt cực kỳ trẻ, ngũ quan cũng cực kỳ tuấn tú, mặt mày như điểm sơn, góc cạnh như đao tước, sống mũi cao thẳng lại cố tình mang đường cong nhu hòa, có vài phần hương vị ôn nhu.

"Hai mươi hai? Ta thấy ngươi chỉ có mười tám chín, đứa nhỏ tới chơi đóng vai gia đình à?" Nam tử kia nó, "Chẳng qua ta xem cốt cách có vẻ lạ, từng tập võ à? Nếu ngươi muốn làm binh, ta còn suy xét. . . . . ."

Linh Cửu xen lời hắn: "Không làm binh, ta làm quân y."

Nam tử kia cười một tiếng, chân đặt trên rào chắn , nhìn chằm chằm Linh Cửu nói: "Ngươi biết nơi này là nơi nào không? Mỗi một người ở nơi này liếm máu từ kiếm, thiếu tay thiếu chân chuyện bình thường. Làm quân y? Ngươi còn trẻ thế này đã trị được cho bao nhiêu? Trước hết cũng phải nghĩ xem bản thân có đủ phân lượng hay không!"

Bị người nghi ngờ như thế, trong lòng Linh Cửu có chút không khoẻ, nếu không phải tìm chút tiền, y đã sớm quay đầu đi rồi. Hơi nhíu mi, Linh Cửu nói với chính mình, hết thảy vì sinh hoạt.

Y trả lời: "Ta tự nhiên cũng đủ phân lượng. Nếu ngươi không tin ta, thì kêu chủ soái Thượng Quan Quyết của các ngươi ra tới, ta trực tiếp nói với hắn." Trước khi tới y đã hỏi qua, thủ lĩnh Quân Trấn Tây tên là Thượng Quan Quyết, là võ tướng lợi hại nhất Bắc Chiếu, dân gian đều gọi hắn Thần của quân, đại nhân vật như vậy chắc không đến mức trông mặt mà bắt hình dong.

Nhưng ngoài dự đoán mọi người nam tử kia, nâng một tay lên, dùng ngón tay cái chỉ vào chính mình, chậm rãi nói: "Ông đây, chính là Thượng Quan Quyết."

Linh Cửu: "······"

Ảo ảnh tiêu tan! Thần của Bắc Chiếu quân chính là một tên nhóc lông còn chưa mọc hết, mặt còn hếch lên trời này?!

***

Biên dịch có lời muốn nói: Hố mới hố mới, mời anh chị em bạn dì nhảy kkkk


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro