Chương 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Moong

Ký ức Thời Diệc cơ bản liền vụn vặt từ đây.

Ý nghĩ duy nhất còn lại, chủ yếu là Trình Hàng hắn đại gia, Trình Hàng hắn đại gia, cùng Trình Hàng hắn đại gia.

Đầu còn choáng váng, não chỉ cần hơi động liền đau đớn, trên người một chút khí lực cũng không có.

Nói cảm giác như mới vừa bị mười người nhằm chỗ chết mà đánh cũng không quá đáng.

Một chút buồn bực đều bị đập đến không còn, Thời Diệc nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà treo máy điều hòa, đem tư duy từng chút từng chút kéo trở về trước khi mắt lờ mờ tối sầm tiếng.

Máy điều hòa.

Hậu tri hậu giác ý thức được hoàn cảnh có biến hóa, Thời Diệc chống đỡ cánh tay ngồi dậy, một lần nữa xét lại chính mình, rốt cục xác định không rõ lý do làm sao đến được đây.

Máy điều hòa cứu vớt thế giới.

"Tỉnh rồi?"

Nghe thấy bên này có động tĩnh, có người từ bức bình phong đối diện vòng qua, đưa cho cậu nhiệt kế.

Thời Diệc nhíu mày lại, nhìn hắn trên người mặc áo dài màu trắng, không nhận nhiệt kế.

"Say nắng." Người kia không để ý, tiện tay đem nhiệt kế để ở bên cạnh cậu "Nhiệt độ cơ thể đã ổn, truyền xong chai nước biển này là được."

Trong phòng đang mở đèn bàn, ngoài trời đã sớm tối, tia sáng lờ mờ đem trang trí trong phòng phác hoạ đại khái.

Vài tấm rèm ngăn giữa các giường bệnh, trên bàn làm việc đặt ống nghe cùng máy đo huyết áp, tủ đựng đồ dự phòng và dược phẩm đặt chỉnh tề trong góc phòng.

Khi cách rất gần, Thời Diệc mới nhìn rõ hắn mặc áo trắng, huy hiệu trường nhất trung Hà Du trên ngực áo.

"Viên Mục, gọi bác sĩ Viên là được."

Viên Mục hướng về cậu đưa nhiệt kế rồi đưa cho cậu bình nước: "Còn khó chịu không?"

Thời Diệc lắc lắc đầu, kẹp nhiệt kế, nhìn hắn đem nước ở bên giường để xuống.

Không tính là khó chịu, chính là lờ mờ.

Dù sao ký ức vụn vặt cậu nhớ vẫn là cậu dưới sự hướng dẫn thiếu đạo đức đi đến tường sau trường Hà Du, xách hành lý cân nhắc có nên hay không đem tường hủy thành cái lỗ thủng, thuận tiện cùng một tên bác sĩ tâm lý gà mờ ầm ĩ cãi vã.

Thời Diệc chỉ nhớ hai đoạn phim này, ngồi trì hoãn một phút chốc, nhìn một chút bình nước khoáng kia.

Vẫn chưa mở ra.

Thời Diệc vặn ra bình nước, uống hai ngụm.

Một ngày không ăn cơm, mới uống ít nước nhuận cuống họng, dạ dày liền phản xạ có điều kiện mà co rút một trận tê rần.

Thời Diệc không uống thêm, thả bình nước xuống: "Cảm tạ."

"Không có gì." Viên Mục ngáp một cái, xoa nhẹ đôi mắt chuẩn bị đi trở về ngủ, "Tới báo danh à? Hành lý của em thả ở cửa, truyền nước xong tự mình rút ra, ở đây ngủ một đêm cũng được."

Nhìn thấy một đống tối om trong bóng tối, Thời Diệc mới nhớ tới chính mình còn có rương hành lý.

Hai cái rương, cộng thêm một cái cặp sách không nhẹ lắm.

Kỳ thực cậu không có đồ dùng gì nhiều.

Nhưng cậu nói nhiều quá không dùng hết được, mẹ cậu liền lo lắng vô cùng mà vành mắt đỏ, ba cậu nhìn liền phát hỏa, ép buộc cậu hướng mẹ cậu xin lỗi.

Sau đó cậu nói xin lỗi, sau đó mẹ cậu rơi nước mắt, sau đó ba cậu cảm thấy chắn chắn thái độ cậu có vấn đề, sau đó lại tiếp tục phát hỏa, cuối cùng là cậu như vậy mang theo hết.

...

Thời Diệc nhắm hờ đôi mắt, đè xuống một chút phiền muộn đột nhiên xuất hiện.

Bạn học nhỏ tính tình hướng nội.

Làm giáo viên y tế đã lâu, Viên Mục không hiếm thấy loại bạn học nhỏ hướng nội ít nói như vậy, cũng không ngoài ý muốn: "Còn có vấn đề gì không?"

"Có." Thời Diệc hỏi, "Người đã đập em ở đâu?"

Trình Hàng người này rất lải nhải, tại thời điểm tán gẫu liền kể cho cậu nghe chuyện bát quái.

Thời Diệc nghe tai này ra tai kia, mơ hồ nhớ tới hắn có nói qua thời điểm lên đại học có một đồng học trong chuyên ngành của bọn họ, nói chuyện tốt không linh chuyện xấu tự nhiên linh, mười lần như một, có thể tự xưng vũ khí nhân quả.

Gần mực thì đen gần đèn thì sáng, có khả năng Trình Hạng cũng trở nên độc mồm rồi.

Giáo viên y tế cũng đã gặp rồi, bị nguyền rủa bị người đập trên đầu mình cũng xảy ra rồi mà tự nhiên người đập mình vẫn chưa thấy đâu.

Thời Diệc xoa nhẹ bả vai.

Cậu ngất đi nên không nhớ tới ở đây đau, không có gì bất ngờ, đại khái vẫn là bị đâp trúng nên đau một chút.

Cân nhắc đến việc đối phương dù sao cũng đem cậu cùng hành lý đưa vào trường học, còn đưa đến phòng y tế, Thời Diệc cảm thấy chỉ cần gặp mặt là được, việc này kỳ thực không sai biệt lắm có thể tính như vậy.

Dù sao nước cũng uống, máy điều hòa cũng thổi mát, trên mu bàn tay còn vẽ vời thêm chuyện dư thừa là đâm kim truyền nước.

Nói lời xin lỗi rồi nắm tay một cái, tương phùng nở nụ cười quên hết thù oán.

"Người nào?"

Hơn nửa đêm bị người gõ cửa đến khám bệnh, Viên Mục nhìn mê mê trừng trừng, chống đỡ mí mắt có chút mờ mịt: "Còn có người đập em sao?"

Thời Diệc thay đổi cách nói: "Người đưa em tới đó ạ."

"Ồ." Viên Mục bừng tỉnh, "Kia không có."

Thời Diệc nhíu mày lại.

"Thật không có."

Viên Mục chỉ xuống ngoài cửa: "Thầy nghe thấy gõ cửa, mặc quần áo đi ra, em liền cùng hành lý nằm ở ngoài cửa trên hành lang."

Thời Diệc: "..."

Đại khái là sợ cậu không tin, Viên Mục cố ý bổ sung: "Trên tường còn lấy phấn viết CỨU MẠNG."

Thời Diệc: "..."

"Phấn đỏ, chữ rất to" Viên Mục nói tiếp "Em bây giờ đi ra ngoài xem, trên tường vẫn còn."

...

Đến Hà Du một quãng thời gian tương đối dài, trên hành lang ngoài cửa phòng y tế, nhìn tới hai chữ "CỨU MẠNG" rất to đỏ như máu đều khiến Thời Diệc chịu sự đả kích không nhỏ.

Đặc biệt là thời điểm mới vừa rút kim từ phòng y tế đi ra.

Nhịn nửa tháng không mưa rốt cục bây giờ mưa như trút nước, cửa sổ hành lang không có đóng, gió quá lớn, mưa bay vào đem hai chữ rồng bay phượng múa tạo thành một vệt dài.

Hơn nửa đêm, trường học trống rỗng, bảng hướng dẫn ở đường hầm khẩn cấp sáng đèn xanh.

Sấm chớp trắng bệch, hai chữ "CỨU MẠNG" kinh khủng cháy rực lên.

Thời Diệc trầm mặc, nhìn mặt tường đối diện trước mặt mà chấn động đứng hình mất ba giây đồng hồ.

Mưa còn lại phách lối hướng bên trong tạt vào.

Cậu quyết đoán đem cửa sổ hành lang vững vàng khóa kín, lui về phòng y tế, tiện tay giữ cửa treo khóa trái.

Vì phòng ngừa ngày thứ nhất tới nhập học bạn học nhỏ làm mình chết đói, thầy Viên thời điểm rời đi còn cố ý chừa cho cậu một phần thức ăn.

Thời Diệc nhìn bên giường, liền thấy một túi bánh quy, ngồi nhìn hai cái xúc xích giăm bông trong chốc lát.

Thực sự không thấy ngon miệng.

Lúc này cũng không phải nóng nhưng trong lòng buồn phiền cũng không khoan khoái.

Trời mưa càng ngày càng hung ác, bùm bùm mà đập cửa sổ, đoán chừng là muốn đem nửa tháng này tích góp đền cho đủ.

Thời Diệc rót nước, uống một chút.

Có chút khó chịu, trong dạ dày lại kháng nghị, liền liên tiếp ủy ủy khuất khuất thành thật nuốt xuống thêm mấy ngụm nước.

Thời Diệc mở ra rương hành lý, lục lội tìm ly súc miệng, rửa mặt, ôm đến bên giường.

Điện thoại di động còn sử dụng được, chỉ là so với lúc trước nhìn còn thảm hơn, nguyên bản vết nứt ở bên cạnh liền thêm hai mảnh mạng nhện như hoa văn.

Thời Diệc không muốn nhớ lại ký ức về hiện trường vụ hung án kinh khủng, kéo lại ý nghĩ đang bay xa, nhìn một chút tin nhắn chưa đọc.

Thời điểm mắt cậu tối sầm lại còn chưa có cùng Trình Hàng nói chuyện xong, đoán chừng là đem hắn dọa cho phát sợ, tin nhắn bên trong hơn nửa đều là đối phương gửi tới "Đại ca à, ngài làm sao vậy", "Gia gia ngài làm ơn để ý đến ta", "Tổ tông ta sai rồi", toàn lời lẽ linh tinh.

Cậu trước tiên gửi cho Trình Hàng hai cái tin nhắn, đang muốn nhìn lại một chút những thứ khác, điện thoại di động bỗng nhiên một tiếng chấn động vang lên.

Mẫu thân đại nhân gọi đến.

Có thể là bởi vì vừa nãy choáng váng một chốc, cậu đến bây giờ tư duy đều có chút không trôi chảy. Mãi đến khi nhìn thấy trên điện thoại di động báo có cuộc gọi, mới nhớ tới chính mình đến bây giờ đều không cùng trong nhà liên hệ.

Tạm thời ngăn chặn Trình Hàng tiếp tục điên cuồng phát tin nhắn, Thời Diệc uống một hớp nước, rồi nhận điện thoại.

"Tiểu Diệc?"

Không dự liệu được lần này có người nhận, âm thanh đối phương còn có chút chần chờ: "Tới trường học rồi sao?"

"Ừm." Thời Diệc đáp một tiếng.

"Trên đường thuận lợi không?" Mẹ cậu âm thanh cùng ngữ khí đều cố gắng nhẹ nhàng, "Ba con hắn tính khí vốn không tốt, con đừng để trong lòng."

"Con không sao." Thời Diệc nói, "Không còn sớm, mẹ ngủ đi."

Lời của cậu nghe không ra ngữ khí gì, mẹ cậu do dự một chút, mới tiếp tục nói: "Mẹ ngủ ngay đây, con cũng chăm sóc tốt thân thể, có chuyện gì cùng ba ba mụ mụ nói."

Thời Diệc: "Được."

"Nghe nói bên kia trị an không quá tốt, lúc bình thường không cần ra khỏi cửa, cẩn thận nhiều hơn."

"Ừm."

"Có cái gì không quen liền cùng trong nhà nói ra, sinh hoạt phí đều nằm trong thẻ, không đủ nhớ nói."

"Được."

...

Đối thoại của hai mẹ con hơn nửa đều là như thế này, nói thêm nữa cũng chẳng có gì đặc biệt để nói. Mẹ cậu dừng một chút, lại gọi cậu một tiếng: "Tiểu Diệc."

Thời Diệc không lên tiếng.

"Đến trường học, học tập cho giỏi, cùng lão sư đồng học hảo hảo ở chung."

Mẹ cậu mềm giọng một chút: "Đừng gây chuyện nữa..."

Có thể là bởi vì cách điện thoại, âm thanh mẹ cậu so với lúc thường nghe cẩn thận không ít.

Thời Diệc nắm chặt điện thoại di động, ngoài cửa sổ thâm trầm đến mức có thể đem người nuốt hết vào bóng đêm.

Bỗng nhiên có chút thở không ra hơi.

Điện thoại hai bên đều yên tĩnh đến mức đáng sợ, mẹ cậu như là bỗng nhiên nhận ra được lời đó không thích hợp, có chút gấp gáp: "Tiểu Diệc, ta không phải có ý tứ này... "

"Được." Thời Diệc nói, "Con sẽ không gây sự."

Nước mưa đánh trên mặt kính, nện xuống từng hồi, ở trên bệ cửa sổ vỡ tung ra thành từng mảnh, từng mảnh bọt nước.

Điện thoại tắt máy, màn hình sáng lên thêm vài giây ngắn ngủi rồi triệt để đen xuống.

Thời Diệc đỡ mép bàn, đem cặp sách bỏ lên.

Cậu khom người đứng một phút chốc mới ngồi xổm xuống, từ trong cặp lấy một cái kính mắt.

Kính mắt vẫn là Trình Hàng cho cậu.

Gã bác sĩ tâm lý gà mờ này cười hì hì vòng quanh cậu đánh giá, nỗ lực thuyết phục dụ dỗ cậu đem tên điền đến loạn thất bát tao lên danh sách quan hệ hữu nghị bác sĩ bệnh nhân gì đó: "Diễn một cái đi? Liền diễn con mọt sách, ngồi bên trên chỉ cần đọc sách là được. Rất đơn giản, ai cũng không cần ngại, lời kịch cũng không cần..."

Thời Diệc đem kính mắt nắm trong tay, đi tới cái gương bên cạnh.

Khung vừa dày vừa đen, quả thực nhìn ngốc đến mức không chịu nổi, làm cho đôi mắt liền nhỏ đi một nửa, đem lông mày che đến không thấy.

Thấu kính còn mẹ nó phản quang.

Cũng không biết là Trình Hàng từ đâu đào ra cái kính này.

Thời Diệc nhìn trong gương người trông ngu ngốc đó chính là mình, mệt mỏi khép hờ đôi mắt, trở về bên giường ngửa mặt nằm xuống.

Giường phòng y tế sử dụng chất lượng không cao, cũng không biết bao nhiêu năm không đổi, cứng rắn mà nằm lên, hắt xì hắt xì lung lay hai tiếng.

Trần nhà cùng với đèn bàn vầng sáng ảm đạm.

Mưa không biết khi nào thì ngừng, bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ, ngoại trừ máy điều hòa qua lại tạo gió phát ra động tĩnh, cũng chỉ còn sót lại đồng hồ treo tường đều đều phát ra âm thanh cùm cụp.

Thời Diệc đưa tay ra, làm cho một chút ánh sáng rơi vào lòng bàn tay.

Đèn chân không kiểu cũ, ánh sáng lộng lẫy thiên về ấm áp, tia sáng tràn đầy lòng bàn tay lặng yên sinh ra ảo giác nhu hòa.

Cậu thấy lòng bàn tay mình dán hai mảnh băng cá nhân, kéo xuống khóe miệng, năm ngón tay nắm co lại.

Tia sáng thuận theo khe hở lướt xuống, rơi trên mặt đất.

Căn bản cái gì cũng không có.

Vô nghĩa.

------------------

Truyện có up tại wordpress của Moong

☘ planet040300.wordpress.com ☘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro