Chương 04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Moong

Thời Diệc không thể lập tức cùng bạn cùng phòng mới gặp mặt.

Bởi vì bạn cùng phòng mới bị giáo viên thể dục đi ngang qua tóm gọm, đến tổ thể dục bồi thường cái giá bóng rổ bị đè đến gãy.

"Giá bóng rổ mới không trải qua khảo nghiệm, có khả năng chất lượng có vấn đề."

Thầy Vạn có chút tiếc nuối, lại nhìn một chút ngoài cửa sổ, bù đắp cho thước phim bất ngờ hạ màn bằng lời tổng kết thăng hoa: "Giống như cuộc đời chúng ta vậy, nếu như không có trải qua các loại áp lực, đả kích cùng ngăn trở, rất khó biết độ bền bỉ đến tột cùng có thể mạnh đến mức nào, liền sẽ phát sinh biến đổi về lượng rồi đến biến đổi thể chất..."

Thời Diệc đối với độ bền bỉ và biến đổi thể chất gì đó không hứng thú, thầy Vạn càng nói càng hưng phấn, Thời Diệc lại cẩn thận suy nghĩ một chút cái người từ trên trời rơi xuống đến tột cùng tại sao nhìn quen mắt như thế.

Cậu cũng không phải cái giá bóng rổ, không hiểu tại sao đối với hai chữ "Thật nặng" đặc biệt xúc động.

Có thể là do cảm động lây, không cần suy nghĩ có thể bật thốt những từ kia.

Đặc biệt chân thực.

Ở nhà vài ngày không thể ngủ ngon, đêm đầu tiên ra ngoài liền trợn tròn mắt đến tận hừng đông, huyệt thái dương như có cái đinh ghim bên trong đến phát đau.

Thiếu ngủ nghiêm trọng làm tư duy như là sinh ra tầng tầng lớp lớp gỉ sét, hơi chút dùng khí lực đi dạo loanh quanh, đều cọt kẹt vang vọng mà rớt ra mảnh vụn.

Thời Diệc nhịn không được, nhíu mày lại.

Tình trạng của cậu không tốt quá rõ ràng, khiến thầy Vạn cũng nhìn ra được, tạm dừng bảng tổng kết < hoài niệm nhạt nhẽo về sự kiện cái giá bóng rổ mới bị đè gảy>, cầm biên nhận dẫn cậu ra khỏi văn phòng.

Xuống lầu dưới, thầy Vạn lại có lòng chỉ cho cậu một vòng ký túc xá.

Hà Du bố trí không phức tạp, đường chính bằng phẳng đi thẳng, ra ngoài vẫn đi thẳng, nhắm mắt lại cũng có thể đi đến tường sau trường học.

Nhưng thầy Vạn hiển nhiên còn không quá yên tâm, cố ý lấy chuyện đi thẳng đến cùng quẹo trái đem ra dày vò, tỉ mỉ nói nhiều lần.

Vốn cho rằng Trình Hàng là đã nói nhiều đến mức tận cùng, bây giờ nhìn lại căn bản không cùng một đẳng cấp.

Tại thời điểm Thời Diệc bắt đầu hoài nghi chính mình có phải sẽ bị giáo viên chủ nhiệm trực tiếp làm buồn ngủ đến chết, thầy Vạn rốt cục phô trương đủ rồi, dị thường gượng gạo quay lại câu chuyện: "Đúng rồi, Thời Diệc, liên quan đến bạn cùng phòng của em..."

"Vạn lão sư." Thời Diệc chặn đứng hắn, "Em sẽ cùng bạn cùng phòng hảo hảo ở chung."

"Hảo hảo ở chung phải xây dựng dựa trên sự hiểu nhau." Thầy Vạn vung vung tay, tiếp tục kiên nhẫn nói với cậu, "Lâm Gian tính cách rất tốt, không đánh nhau, không cùng bạn học gây ra mâu thuẫn, chỉ là có điểm dông dài."

Thầy Vạn dừng lại câu chuyện, bỗng nhiên nhìn phảng phất tinh thần cậu: "Em làm sao vậy?"

Thời Diệc: "... Không có chuyện gì."

Thầy Vạn yên tâm, buông tay để cậu tự đi đến tòa nhà ký túc xá.

Học sinh trở lại trường không nhiều, thủ tục đều được làm rất lưu loát, sau khi kiểm tra đối chiếu qua thân phận, được cấp một số dụng cụ ký túc xá, bổ sung thêm một tấm ảnh cho trạm gác cổng.

Lớp 11 khóa này của bọn họ không chia lớp, học sinh cơ bản đều biết điều này, cách một cái nghỉ hè không gặp, đang vô cùng náo nhiệt tại phòng ngủ khắp nơi chào hỏi.

Thời Diệc mang theo một đống đồ ngổn ngang lên lầu, thời điểm lấy ra chìa khóa mở cửa có chút lao lực, còn có thể nghe thấy tiếng huyên náo trong hành lang.

Trong phòng không có ai, bạn cùng phòng mới của cậu phỏng chừng còn chưa có bồi thường xong cái giá bóng rổ kia.

Phòng ngủ bố cục rất rộng rãi, hai cái giường bày đối diện nhau. Một cái giường khác đã thu thập xong, trên giá đặt một chồng sách, chăn nằm ở đầu giường, xếp ngay ngắn chỉnh tề.

Máy điều hòa vẫn luôn không đóng, hơi lạnh có đủ.

Thời Diệc ném xuống một đống lớn hành lý, giẫm lên thang leo lên giường trên, qua loa đem đệm giường cùng ráp trải giường bày tạm, ngửa mặt ngã ở trên giường.

Sống mũi cộm đến đau đớn, cậu tiện tay gỡ ra kính mắt, đặt ở giường đầu.

Có thể là vẫn luôn kìm nén cỗ sức lực, mãi đến tận lúc nằm ở trên giường ký túc xá mới, uể oải cùng ủ rũ những ngày qua một mạch xông tới, triệt để đem cậu quấn lấy chặt chẽ.

Thời Diệc co lại cánh tay, che mắt nằm một chốc, cuối cùng đem ngột ngạt thình lình xuất hiện đánh tan đi.

Có thể là do thầy Vạn quá mức dông dài.

Cậu trước khi tới, tự nhiên còn cho rằng thay cái trường học, có thể có cái gì đáng sợ.

Thật sự quá ngây thơ rồi.

Đại khái là thực sự mệt quá mức, thời điểm leo lên đầu óc đều trống rỗng, ngoại trừ không kịp chờ đợi muốn tìm nơi an ổn nằm xuống thì không có ý niệm nào khác.

Thời Diệc nằm một phút chốc, mới ý thức chính mình tới có chút gấp.

Cái khác còn chưa tính, thuốc vẫn còn trong rương hành lý, xém chút nữa quên mất.

Thời Diệc đỡ thành giường, liếc mắt nhìn xuống.

Bắt đầu từ sơ trung, chuyện ngủ của cậu là vấn đề không lớn cũng không nhỏ, đặc biệt là lúc thay đổi hoàn cảnh xa lạ, cơ bản đừng nghĩ thuận lợi chợp mắt.

Trình Hàng cảm thấy cậu như vậy là không được, hắn thử rất nhiều biện pháp, cuối cùng thật vất vả vì giúp cậu ngủ mà thêm cả cố vấn tâm lý phòng ngủ.

Đi xuống một chuyến nữa thực sự quá dằn vặt, Thời Diệc chếch nghiêng người, trở mình đối diện tường, nhắm mắt lại lần mò tìm tai nghe điện thoại.

...

Thời điểm Trình Hàng tiếp điện thoại, thậm chí còn có chút khó có thể tin: "Tổ tông à, cậu vì cái này gọi điện cho tôi?"

Thời Diệc kỳ thực chính là muốn tìm người quen trò chuyện, nghe vậy giơ tay che ánh sáng có chút chói mắt: "Cúp đây."

"Đừng ~ đừng ~ đừng." Trình Hàng thật vất vả mới được cậu từ bên trong danh sách đen kéo trở về, phi thường quý trọng, "Tôi có thể xin nghỉ mua vé tàu hỏa, đến dưới ký túc xá cậu, giúp cậu đem thuốc từ trong rương hành lý bên giường lấy ra, sau đó liền đưa đến giường trên cho cậu."

Thời Diệc: "..."

Trình Hàng cảm thấy được đoạn trầm mặc truyền đến này chính là người bệnh hướng hắn xem thường, không tin, không muốn tiếp tục cùng hắn nói chuyện vô nghĩa, ở bên trong là một loạt cảm xúc thập phần phong phú.

"Hết cách rồi, bác sĩ tâm lý cũng không phải vạn năng."

Trình Hàng trong lời nói còn có chút cà lơ phất phơ, nhưng ngữ khí cũng đã nghiêm túc hơn: "Thời Diệc, tôi không có cưỡng bách ý nghĩ của cậu. Tôi không biết cậu đến cùng trước đây gặp phải cái gì, cũng không có cách nào thực tế bây giờ cho cậu trợ giúp hữu hiệu."

Trình Hàng: "Nói cách khác, tình huống này của cậu, một cái bạn cùng phòng nhiệt tình săn sóc có khả năng tác dụng lớn hơn nhiều so với bác sĩ tâm lý tôi đây."

Thời Diệc bây giờ nghe thấy bạn cùng phòng hai chữ liền trở nên đau đầu: " Anh có thể đổi cách khác không?"

"A?" Trình Hàng thật vất vả nghiêm túc một lần, đột nhiên không kịp chuẩn bị bị cậu đánh gãy, còn có chút không phản ứng lại, "Tại sao a?"

Thời Diệc ấn ấn huyệt thái dương, không đợi cùng hắn giải thích, trong hành lang bỗng nhiên vang lên tiếng chạy rối loạn, lộn xộn.

Tiếng động chìa khóa từ ngoài cửa truyền đến.

Một giây sau, hơi nóng mặt trời đã tràn vào phòng ngủ.

Tiến vào không chỉ một người.

Thoạt nhìn còn rất quen thuộc, kéo ghế tựa ngồi xuống, từ máy nước uống rầm rầm lấy nước uống, còn có người hướng trên bàn ngồi lên, đối với máy điều hòa phát ra gió hưởng một chút khí lạnh.

Đoán chừng là đám người chơi bóng rổ khi đó.

Thời Diệc nghe thấy bọn học có người phụ trách mở cửa gọi một tiếng "Gian ca", còn mơ hồ nghe được mấy cái tên Ngô Đào, Lý Lỗi.

Đầu óc khốn khổ bất động, còn lại quá loạn, thực sự nghe không rõ.

"Chào hỏi một tiếng, nói bọn họ yên tĩnh chút?"

Huyên náo lợi hại, Trình Hàng bên này đều có thể nghe thấy, tại trong ống nghe tích cực nghĩ kế cho cậu: "Cậu không phải định đóng vai con mọt sách sao? Có thể nói chính mình muốn học tập, thuận tiện cùng bạn học mới học bù, coi như tập luyện."

Thời Diệc cũng đã nghĩ việc ở lại đây hồ đồ hai năm, không có ham muốn cùng bạn học mới giao lưu, gối lên cánh tay không để ý tới hắn.

Trình Hàng quen việc cậu không nói lời nào, tiếp tục nghĩ kế: "Hoặc là hung ác một chút, ném cái đồ vật kêu bọn họ cút ra ngoài. Diễn cứng đầu cũng rất tốt, cứng đầu không ai khi dễ..."

Thời Diệc nhắm mắt lại.

Cậu cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn chờ đám người kia tán gẫu xong thì rời đi.

Điện thoại không cắt đứt, trong tai nghe còn không dứt mà phí lời. Thời Diệc không tiện mò điện thoại di động, dừng suy nghĩ, tiếp tục từng chút từng chút tích góp cơn buồn ngủ.

Trình Hàng chính mình tự nói với chính mình, nói tới rất hăng hái, một đường hi vọng đến thời điểm hai phe giáo bá vung cánh tay hô lên quyết chiến cao trung Hà Du, mà đám người kia rốt cục hậu tri hậu giác ý thức được trong phòng ngủ thật giống nhiều hơn một người.

"Đừng nói chuyện." Lâm Gian thả xuống áo khoác, tiện tay ấn xuống cái người đang ngồi ở trên bàn khua tay múa chân, hướng trên giường đối diện xem thử.

Thầy Vạn nói hắn tìm bạn cùng phòng mới, lúc đó rơi quá nhanh không thấy rõ, mơ hồ chỉ mới liếc mắt một cái.

Nhìn yếu đuối mỏng manh, cõng lấy cái cặp sách nặng trình trịch, đeo kính.

Trông rất thành thật.

Như con mọt sách.

Không rõ lắm không thể nói chuyện là như thế nào, nam sinh bị hắn ấn ở trên bàn ngậm miệng loạng choà loạng choạng duỗi ra một tay, sờ soạng tìm bút, trên giấy viết: Gian ca, ta muốn uống nước.

Lâm Gian nhíu mày lại, đem bút viết lại: Uống cái rắm, có người ngủ ở đây.

Lâm Gian: Ra bên ngoài chờ.

Một đám người rón ra rón rén nối đuôi nhau ra khỏi phòng ngủ, đàng hoàng ngồi xổm ngoài cửa, thuận tiện giả vờ đóng cửa lại.

Cuối cùng, nhỏ gầy nam sinh cố ý trước lúc đóng cửa chồm vào đến nửa người, đánh thủ thế ra hiệu hắn đem kính mắt mang trở lại, nỗ lực làm khẩu hình miệng: "Gian ca, hòa khí, thân thiện, thân thiện... "

Lâm Gian không nhịn được xoa nhẹ trán: "..."

Thời Diệc nằm trên giường ở ngoài, không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy phía sau bỗng nhiên yên tĩnh lại.

Bước chân so với lúc trước nhẹ hơn không chỉ một đề-xi-ben, người này tiếp người kia, lặng lẽ ra cửa.

Trong phòng vang lên một trận sột sột xoạt xoạt.

Âm thanh rất nhẹ, những người còn lại đi tới lui hai chuyến, đoán chừng là cầm thứ gì đó.

Hết một trận như vậy, bên giường Thời Diệc bị nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Giả vờ cũng không giả vờ được nữa, Thời Diệc hít một hơi, chống đỡ cánh tay, lấy xuống một bên tai nghe quay người.

Lâm Gian chỉnh kính mắt trên mũi hơi nâng lên, thuận tiện săn sóc mà duỗi một cánh tay, giúp cậu đem kính mắt đặt ở đầu giường đưa tới trong tay, cười cười.

Sau đó một quãng thời gian tương đối dài, mỗi lần bị bạn cùng bàn, cùng phòng làm phiền đến mức nghĩ đến việc nửa đêm hướng đối phương trên mặt vẽ cái mặt mèo, Thời Diệc đều vô số lần để tay lên ngực tự vấn cảnh tượng ban đầu này.

Nên làm bộ đang ngủ.

Ngủ chết rồi, lắc như thế nào cũng bất tỉnh.

Dù cho giường bị lôi đến bên cạnh lan can rướn người lật ép cũng sẽ không mở mắt liếc mắt nhìn cái người kia.

——

Thời Diệc đeo lên mắt kính.

Vốn là căn bản không cận thị, kính mắt liền vứt tại bên cạnh, trên thấu kính còn bụi chưa lau.

Tia sáng từ ngoài cửa sổ nghiêng nghiêng xuyên qua tiến vào ký túc xá, thấu kính nhựa chất lượng thấp lập tức phát ra một mảnh vầng sáng.

Hắn cái kia "thật nặng" bạn cùng phòng liền đứng ở bên giường.

Thiếu niên vai rộng, chân dài, tướng mạo hài hòa, dưới đáy mắt tỏa ra dương quang, hiện ra màu hổ phách thiên về ấm áp: "Bạn học Thời Diệc phải không? Xin chào, tôi là Lâm Gian."

------------------

Truyện có up tại wordpress của Moong

☘ planet040300.wordpress.com ☘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro