Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mộc

Nghĩ vậy nên sau khi hai người Tần Sở và Sở Vân Thâm tạm biệt, tôi không cùng anh đi lên lầu mà đi theo sau Đoạn Thụy Kỳ. Đoạn Thụy Kỳ kéo tay Sở Vân Thâm, cắn môi, bộ dáng muốn khóc: "Anh ta làm sao lại có thể làm vậy, An Trạch rõ ràng đối với anh ta tốt đến thế..."

Sở Vân Thâm thở dài, đi tới góc hành lang nhẹ nhàng ôm y.

"Em đừng nghĩ nữa, Cố An Trạch đã sang Mỹ rồi, không cần quá lo lắng." Hắn hôn lên khóe mắt Đoạn Thụy Kỳ, "Ngoan, y sẽ gặp được người tốt hơn."

Đoạn Thụy Kỳ khịt khịt mũi, hàm hồ "Ừ" một tiếng.

Tôi đứng ở phía sau y, tâm tình đắng chát. Rõ ràng cảm thấy oan ức gì mà giờ đây lại thấy cay mũi.

Xin lỗi.

Tôi không thể gặp được người tốt hơn nữa rồi.

Sở Vân Thâm vỗ vỗ Đoạn Thụy Kỳ, dắt tay y đi về phía cửa chính, "Về nhà thôi, trưa nay em muốn ăn món gì?"

"... Không biết, anh nấu đi." Y mím môi đi theo tới cửa tòa nhà. Buổi trưa ánh nắng mặt trời đặc biệt chói mắt, tôi híp mắt một cái, không nhịn được quay đầu lại nhìn một lần, sau đó mới quyết định đi ra ngoài cửa.

Cứ như vậy đi, Cố An Trạch.

Mày không nên quấn lấy anh ấy nữa.

Tôi nghĩ một khắc kia đã buông xuống được chấp niệm, chỉ tiếc, phịch một tiếng, tôi lại bị đụng trở về.

Sở Vân Thâm cùng Đoạn Thụy Kỳ đã đi xa, mà tôi chịu đau ngồi dưới đất, nhẹ nhàng xoa trán. Người xung quanh hiển nhiên không thể nghe thấy gì, họ cứ tiếp tục làm việc của mình. Đợi đến khi trán đỡ đau, tôi mới chậm rãi đứng lên, lại đi mò tìm ra chỗ cửa lớn.

Quả nhiên.

Kể cả cửa có mở, tôi vẫn bị khóa ở bên trong tòa nhà lớn này, bất kể hướng nào cũng đều không cho phép tôi vượt qua.

Giống như đang bị giam trong tù vậy, tôi bị giới hạn tại nơi có Tần Sở. Khi còn sống trốn không ra, không nghĩ tới chết rồi cũng phải tiếp tục ở bên cạnh anh.

Bên cạnh người đến người đi, lại chẳng có một nơi tôi thuộc về.

Mỗi bước đi đều trở nên trở nên nặng nề, tôi cười khổ một cái đành nhận mệnh lên lầu. Hứa Tử Mặc cùng Tần Sở đang dùng cơm trưa, mặc dù là dùng cơm hộp mua sẵn vẫn như thấy được món ăn rất tinh xảo.

Chỉ là mặt Tần Sở có chút lạnh lẽo.

"Ngày hôm nay sao em lại đến đây đưa cơm?" Đối mặt cùng Hứa Tử Mặc, anh chung quy vẫn ôn hòa một chút, nhưng nghĩ tới chuyện lúc trước thì khóe môi liền mím lại, lộ ra vẻ không thích.

"Làm sao, anh không vui sao?" Hứa Tử Mặc nhận ra tâm tình anh, dừng động tác dùng cơm hơi nghi hoặc nhìn anh, "Tần Sở, anh làm sao vậy."

"Không có gì " trước mặt tuy cơm nước thịnh soạn, nhưng chỉ cần nghĩ đến phiền phức Cố An Trạch mang đến cho mình, Tần Sở liền cảm thấy buồn bực. Hứa Tử Mặc hơi lo lắng nhìn anh, anh cười cười trấn an rồi hôn một cái lên má Hứa Tử Mặc.

"Không có chuyện gì, em ăn đi. Anh đi hóng mát một chút."

"... Ừm." Nhìn thấy đối phương đến một miếng cơm cũng chưa ăn, Hứa Tử Mặc gật gật đầu, hướng anh ôn nhu cười cười. Nụ cười ấm áp khiến Tần Sở hơi thư thái, nhưng buồn bực vẫn cuồn cuộn trong thâm tâm. Anh cũng không muốn lộ ra thần sắc như vậy trước mặt Hứa Tử Mặc nên vì vậy đi tới văn phòng.

Mặt của anh trong nháy mắt lạnh hẳn xuống.

Tôi ở một bên nhìn đến rõ ràng, trong tâm không khỏi chua xót không thôi. Hứa Tử Mặc có lẽ không hiểu được nguyên do vì sao Tần Sở không vui, nhưng tôi lại biết, rằng rõ ràng là tôi có lỗi với anh nhưng Đoạn Thụy Kỳ lại nghĩ là anh phụ lòng tôi. Bị hiểu lầm như vậy, bất kể là ai cũng sẽ tức giận, huống chi Tần Sở vốn rất tự trọng.

Anh đang hút thuốc trong phòng hút thuốc*, thần sắc so với vừa nãy thậm chí còn âm trầm hơn nhiều. Tôi muốn khuyên anh đừng hút nữa, không muốn anh vì giận tôi mà ảnh hưởng đến sức khỏe. Nhưng mà tôi không còn sống, cái gì cũng không làm được nữa rồi.

Anh lấy điện thoại di động ra tìm số điện thoại của tôi rồi nhìn chằm chằm hồi lâu. Tôi kinh ngạc rằng anh vậy mà vẫn chưa xóa, dù sao sim cũng đã hỏng, huống chi anh còn chán ghét tôi đến vậy. Tôi có chút hơi cao hứng, nhưng chỉ một giây sau, anh liền xóa thẳng số khỏi danh bạ.

Tôi cao hứng quá sớm rồi.

Anh cười lạnh một tiếng, không chút do dự xóa đi. Trước đây lưu số cũng chẳng qua là do trưởng bối thúc giục, anh có lẽ muốn xóa đi từ lâu, có thể lưu đến ngày hôm nay đã là ban ân cho tôi rồi. Ngực phảng phất như bị mũi tên xuyên qua tim, bên tai không ngừng vang tiếng cười lạnh của anh, tôi lảo đảo lùi lại mấy bước.

Chút liên hệ cuối cùng... Cũng không còn nữa.

Cố An Trạch, mày sớm phải biết.

Tần Sở giống như đang phát tiết, mạnh mẽ hút một hơi rồi lập tức gạt tàn thuốc. Lông mày của anh nhăn cả lại, sắc mặt cũng âm trầm đáng sợ. Tôi không dám nhìn vào đôi mắt phẫn nộ ấy của anh, chỉ dám rụt rè núp ở góc tường.

"Cố. An. Trạch." Cắn răng từng chữ từng chữ nói ra tên của tôi, thật giống như trước đây vô số lần trách mắng tôi vậy. Tôi không ngừng run rẩy, kinh hoảng sợ bị anh phát hiện. Nhưng mà anh chung quy không thể nhìn thấy tôi, chỉ là đang lẩm bẩm, "Đừng để tôi phải nghe được tên cậu!"

Tôi cười cười đắng chát, chóp mũi chua xót nhưng không thể chảy nước mắt, chỉ có thể lẩm bẩm một câu "Xin lỗi", mong anh nguôi giận. Nhưng Tần Sở vẫn nhíu chặt mày, buồn bực hút thuốc. Mùi thuốc lá bốc lên, tỏa ra từ từng hơi thở của anh giống như một đầu xe lửa đang phẫn nộ thả ra từng sợi từng sợi khói đặc.

Anh mắng nhỏ một tiếng.

Tôi đã chết, vĩnh viễn sẽ không quấn lấy anh...

Cho nên tôi không muốn anh phải tức giận.

Tôi xoa xoa vết thương nhìn thấu cả xương nơi cổ tay mình, ở đó mỗi vết thương đều không có dấu hiệu khép lại mà vẫn như ban đầu khi tôi cứa xuống.

Tôi sẽ không quấn lấy anh nữa, thật sự đó.

Tần Sở mặt tối sầm hút thuốc mà mỗi lần hút xong một hơi lại dí mạnh xuống gạt tàn. Tôi nhìn động tác thô bạo của anh, rõ là đang cảm thấy thống khổ nhưng lại dần mỉm cười. Phòng kính hút thuốc bị gõ hai lần, anh quay đầu lại thấy Hứa Tử Mặc đứng ở bên ngoài.

"Tần Sở?" Hứa Tử Mặc có chút thấp thỏm bận tâm, đẩy cửa ra muốn tiến vào. Tần Sở nguyên vốn đang có sắc mặt âm u trong nháy mắt lại trở nên bình thường, nhớ tới đối phương không thích mùi thuốc lá liền ngăn Hứa Tử Mặc tiến vào rồi bước nhanh ra ngoài.

"Tử Mặc." Giọng nói anh ôn nhu, thật sự nghe không ra giọng điệu tức giận khi gọi tên tôi khi nãy. Tim phảng phất như đặt trong băng lạnh, tôi cứ nghĩ rằng sẽ không đau, nhưng hiện tại lại đau đến nghẹt thở.

Nhưng dù như thế, tôi vẫn còn yêu anh.

"Buổi trưa định làm gì? Công ty của anh phải có lúc nghỉ trưa chứ." Hứa Tử Mặc cùng anh đi vào văn phòng, Tần Sở gật gật đầu, bước cùng cậu ta vào trong.

"Có chứ, mười hai giờ đến một giờ." Trên vầng trán của anh là thần sắc ôn nhu, là thứ mà tôi chưa bao giờ được có. Tôi cười khổ một tiếng, bước từng bước gian nan theo sau.

"Vậy chúng ta có một giờ nha." Hứa Tử Mặc mím môi môi cười cười, kéo rèm cửa xuống. Cậu ta không chút nào ngượng ngùng, lớn mật cưỡi trên eo Tần Sở, cúi đầu hôn lên môi đối phương.

Tần Sở ngoắc ngoắc môi*, dùng sức hôn lên. Khí tức trong phòng chợt trở nên nóng bỏng, anh tháo cúc áo Hứa Tử Mặc, gần như điên cuồng chiếm lấy.

*câu này nguyên văn là 勾了勾唇, dịch Hán Việt là "câu liễu câu thần'', QT phang câu " ngoắc ngoắc môi'' chả hiểu mô tê gì, ai biết hãy còm men nhắc tui với

Trong lòng tôi đau đến cực hạn chuyển thành chết lặng. Tôi nhìn bọn họ làm tình giống như đang tự ngược chính mình vậy, nhưng tôi lại rất bình tĩnh.

Cố An Trạch, mày đã chết.

Một luồng ánh sáng xuyên thấu qua tấm chớp cửa sổ, chiếu lên ghế salon hai người liều chết triền miên. Mà tôi rõ ràng đang đứng ở nơi này, lại như bị cả thế giới vứt bỏ.

Buổi chiều, Tần Sở đưa Hứa Tử Mặc về rồi mới bắt đầu làm việc. Có lẽ do sự tình khi trưa, tâm tình của anh cũng trở lại vẻ vui sướng, hoàn toàn đem tôi ném ra sau đầu. Những hy vọng xa vời trong quá khứ bây giờ xem ra lại buồn cười như vậy, mà việc duy nhất tôi có thể làm cho anh vui vẻ chẳng qua chính là không xuất hiện trước mặt anh mà thôi.

Đạo lý đơn giản như vậy, sao đến bây giờ tôi mới hiểu được.

Tôi cũng muốn biến mất hoàn toàn, thế nhưng còn có Cầu Cầu – con Samoyed vờ ngu ngu đần đần ngốc nghếch đó. Trong lòng có chút mong nhớ, tôi cuối cùng vẫn theo Tần Sở trở về nhà.

Cầu Cầu một thân một mình ở nhà một hôm đang chán nản nằm nhoài cạnh cửa. Nghe thấy động tĩnh, nhanh chóng đứng lên, hai mắt mong đợi nhìn người đang đến. Tần Sở mới đi một bước, Cầu Cầu liền trực tiếp nhào tới.

"Nó rất thích anh nha." Hứa Tử Mặc nhịn không được bật cười, tay tiến tới muốn xoa đầu Cầu Cầu. Tần Sở vẫn không thích Cầu Cầu, hơn nữa nghĩ tới điều gì mà sắc mặt tựa hồ lại đen đi mấy phần.

"Một con chó mà thôi." Lạnh lùng dùng chân đẩy Cầu Cầu ra, Tần Sở kéo Hứa Tử Mặc vào buồng tắm. Cầu Cầu rất thích Hứa Tử Mặc, bây giờ bị cưỡng chế tách ra nên oan ức "gâu gâu" hai tiếng, ngay cả đuôi cũng tiu nghỉu rũ xuống. Tôi hư vô sờ sờ lỗ tai của nó, trong lòng thở dài một cái.

Xin lỗi.

Bởi vì tao mà hại mày cũng bị anh ấy chán ghét.

Thế nhưng Cầu Cầu chỉ buồn có một lát, sau lại rất vui vẻ thè lưỡi muốn tôi cùng nó chơi trò vỗ tay. Tôi nhìn thân thể trong suốt của mình, bất đắc dĩ vươn tay ra.

"Gâu!" "Gâu!"

Có lẽ là Cầu Cầu chơi quá mức vui vẻ, đánh động đến hai người trong buồng tắm. Tần Sở mặt âm trầm đi tới, trực tiếp đem Cầu Cầu đang "gâu gâu" nhốt vào phòng chứa đồ.

"Gâuu..." Nó thật sự oan ức mà, đôi mắt tròn tròn cũng dần có nước rồi. Tôi vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, chỉ có thể ngồi xổm xuống với nó.

"Đừng khóc, mày là nam tử hán nha..." Trong lòng tôi thở dài một hơi, "Là do tao mà liên lụy mày."

"Gâu..." Cầu Cầu trừng mắt nhìn, có chút ỷ lại dựa vào bên cạnh tôi. Cái đầu nho nhỏ của nó làm sao hiểu được gút mắc giữa tôi và Tần Sở, rõ ràng là tôi hại nó bị Tần Sở chán ghét, nó lại toàn tâm toàn ý thích tôi.

"Cầu Cầu..." Tôi trầm thấp hô tên nó, không nhịn được đem nó ôm vào trong ngực.

Cứ tưởng rằng sẽ trực tiếp xuyên qua nhưng Cầu Cầu lại nằm trong ngực của tôi, không ngừng ngoắt ngoắt cái đuôi. Tôi không hiểu tại sao mình đột nhiên có thể chạm được thực thể, nhưng lúc này tôi không muốn suy nghĩ nhiều nữa, chỉ là ôm nó, nhẹ nhàng xoa xoa.

Cầu Cầu thở ra nhiệt khí, đầu lưỡi không ngừng liếm lên mặt tôi. Tôi bị nó làm cho ngứa, nhịn không được bật cười. Nó cũng "Gâu gâu" kêu hai tiếng, không ngừng chui rúc vào ngực tôi.

"Con chó này sao lại ầm ĩ thế!" Ngoài cửa truyền đến tiếng giận dữ của Tần Sở, tôi cả kinh, vội vàng buông Cầu Cầu ra. Hứa Tử Mặc tựa hồ đang khuyên cản anh, tiếng bước chân đầu tiên gần một chút, cuối cùng liền rời đi.

Cầu Cầu nhận ra bị nói chính là mình, nhất thời ủ rũ, đuôi cũng cúi rũ xuống đất. Nó nhẹ nhàng "Áu" một tiếng, cực kỳ đáng thương nhìn tôi như hỏi sao chưa dẫn nó đi ra ngoài tản bộ.

Tôi thở dài một hơi.

Cũng may Cầu Cầu vẫn là một chú chó rất ngoan và biết điều, được tôi dỗ một hồi cuối cùng nằm trên mặt đất ngủ. Tôi sờ sờ lỗ tai mềm mềm của nó, sau mới chậm rãi xuyên tường rời đi.

Hứa Tử Mặc đã ngủ.

Tần Sở khoác áo ngủ, đầu tiên là ôn nhu giúp cậu ta đắp chăn xong mới một mình đi ra ban công. Thành phố về đêm đặc biệt phồn hoa, dù cho đêm đã khuya cũng vẫn lấp lánh ánh đèn. Anh chậm rãi đốt một điếu thuốc, môi mỏng hơi mím, tựa hồ vẫn không vừa lòng.

Điếu thuốc chậm rãi cháy, rất nhanh liền có tàn sắp rơi xuống. Anh hờ hững lấy ngón tay gõ gõ, khói bụi liền rơi xuống gạt tàn.

Gió đêm, đã có chút lạnh.

Tôi nhìn gò má tuấn mỹ của anh, hơi hoảng hốt. Sinh mệnh của tôi hình như ngừng lại vào ngày mười tám tháng bảy, bây giờ đã qua hơn một tháng, thi thể có lẽ đã hủ bại bất kham* từ lâu. Mà anh vẫn anh tuấn tiêu sái như thế, không có tôi trong cuộc sống, anh trải qua còn tốt hơn trước.

*hủ bại bất kham : tàn rữa khó nhìn nổi

Một điếu thuốc đã cháy hết, Tần Sở không biết nghĩ tới điều gì, hơi câu lên khóe môi. Hắn tùy ý đem tàn thuốc dịu vào gạt tàn, quay người muốn trở về phòng. Nhưng gạt tàn từ sau khi tôi rời đi chưa từng lau dọn, đến hôm nay đã sớm chất đầy khói bụi.

Cảm giác được trên tay khang khác, anh cau mày liếc mắt nhìn đã thấy đầu ngón tay dính đầy khói bẩn đen sì. Anh tức giận nghiến răng, không chút nào suy tư mắng: "Cố An Trạch! Đem gạt tàn đổ đi cho tôi!"

Tôi sợ hết hồn, theo bản năng muốn nói "Xin lỗi". Nhưng Tần Sở cũng trong nháy mắt phản ứng lại, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

Tôi đã rời đi sắp hai tháng.

Không khí phảng phất đều ngưng trệ lại, tôi cứng đờ ở đó sợ bị anh nhận ra sự tồn tại của mình. Tần Sở xiết chặt nắm tay, ánh mắt càng u ám.

Anh đạp mạnh vào bàn, rủa nhỏ một tiếng như đang phát tiết. Cái gạt tàn thuốc lá lăn xuống đất, bên trong tàn thuốc tung tóe cả ra làm bẩn gạch sứ. Một cước kia của anh cứ như đá lên người tôi, làm tôi hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Chán ghét tôi... đến thế sao.

Tần Sở cười lạnh một tiếng, không chút lưu tình quay người rời đi. Tôi đứng ở một bên, trong phút chốc khí lực bước đi tựa hồ đều biến mất.

Thân thể từ từ trở nên cứng ngắc, tôi nghe thấy anh đóng cửa "Rầm" một tiếng, mới chậm rãi động đậy. Trên mặt đất văng vãi một mảng lớn, tôi sững người nhìn đầu ngón tay của mình vương phải tàn thuốc.

Liền, đụng phải.

Giống như đại não trở nên trống rỗng, tôi ngồi chồm hỗm ngơ ngác nhìn tàn thuốc trên mặt đất. Giống như tâm đã đau đến chết lặng, hiện tại lại không cảm thấy chút nào.

Anh bảo tôi đem gạt tàn đổ đi... Vậy thì đổ thôi.

Người cứng ngắc nên muốn cử động lại cảm thấy khó khăn, tôi chậm rãi đứng lên, rồi lấy cái chổi phía góc ban công. Lại như vô số lần từng làm tại ngôi nhà này, tỉ mỉ quét sạch tro bụi trên mặt đất.

Bị anh chán ghét đến nỗi thế, tôi vẫn còn... yêu anh như không có thuốc chữa.

________

*phòng hút thuốc: phòng nhỏ chuyên dùng để hút thuốc

Editor muốn lải nhải: Ài không hiểu sao lại edit chương 3 này lại lâu hơn cả chương 1 dù ít hơn chương 1 những 6000 chữ... nhưng mà đằng nào thì chương 3 đây, ngược thụ đây. À chắc chắn là có ngược công, ngược đến tan nát nhưng.... đợi hồi sau sẽ rõ =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro