Chapter 1: Hiện thực tàn khốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"- Này Nam Cung, cậu có biết hoa anh túc không?

- Ừm, mình biết. Loài hoa này có chứa chất gây nghiện, bị Nhà nước chúng ta cấm trồng đấy!

- Tớ lại đặc biệt thích hoa này á nha, tuy người ta nói đây là loài hoa "hữu sắc vô hương" mặc dù nó không có hương thơm, nhưng vẻ đẹp của nó lại làm mình yêu nó một cách mê đắm, chắc là mình đã nghiện nó rồi.

-Ừm!!"

"- Này Nam Cung, cậu có biết hoa anh túc là loài hoa đại diện cho cung của mình không?

- Cậu sinh ngày 25/4 vậy là hoa anh túc đại diện cho cung Kim Ngưu nhỉ?

- Chắc là cuộc đời mình gắn liền với loài hoa này nhỉ?

- Ừm, chắc là vậy."

"- Nam Cung, em nghe nói ở Nhật Bản có một nơi trông rất nhiều hoa anh túc lắm.

- Được rồi anh sẽ đưa em đi đến đó vào sinh nhật em.

- Thật không? Anh hứa với em nha.

- Anh hứa"

"- Nam Cung, anh biết không. Người ta nói anh túc trắng là biểu tượng của sự lãng quên và một giấc ngủ vĩnh hằng.

- Không em chưa bao giờ là một đóa anh túc trắng cả. Em sẽ không bao giờ bị lãng quên, từng giây, từng phút, từng giờ, thậm chí cả đời này!!

- Không ai sống trên đời này mà nhớ mãi một người đến suốt cuộc đời đâu anh ạ.

- Anh sẽ không bao giờ quên em.

- Hãy quên em và bắt đầu một cuôc sống mới mới một người mới đi anh.

- Em đừng nói nữa anh sẽ không bao giờ làm vậy.

- Nam Cung à chắc là em phải xa anh rồi

- Anh xin lỗi, anh xin lỗi Túc Anh à, em hãy ở lại với anh đừng đi đâu nhé.

- Chỉ tiết là em chưa thể ngắm hoa anh túc năm nay nở rộ, nhưng mà chắc là em sẽ thấy nó khi em rời khỏi thế giới này, vĩnh biệt anh"

05/01/2023 tỉnh Saitama, Kanto, Nhật Bản

Thời tiết vào tháng một năm nay thật là thất thường, tuyết năm nay rơi đặc biệt dày đặc hơn các năm, thật khó để có thể di chuyển, sinh hoạt một cách bình thường, đường phố lưu thông khó khăn do lượng tuyết dày càng làm cho giao thông thêm trì trệ tắt nghẽn, trên nóc những ngôi đền nơi đây được phủ một lớp tuyết tựa như những bộ lông cừu chưa được cắt gọn, những tán cây không còn lá chỉ còn một lớp tuyết dày tựa như kẹo bông, gió thổi ríu rít và những bông hoa tuyết cứ rơi mãi càng khiến cho con người ta lười biếng khi ra ngoài chỉ muốn chui rúc vào chiếc đệm sưởi và ăn vài quả quýt. Nhưng đâu đó trên các con đường, không khó để bắt gặp các cặp đôi đang mặc trên người một bộ áo dày cộm để che chắn đi sự lạnh lẽo khi tuyết rơi, họ luyên thuyên về một chủ đề nào đó dường như không có hồi kết, những câu chuyện thường nhật, những hành động âu yếm dường như làm họ cảm thấy dù cho tuyết cứ rơi mãi nhưng trong họ vẫn cảm thấy ấm áp.

Trong khung cảnh đẹp như mơ ấy, một bóng hình đơn độc lặng lẽ lướt qua những cặp đôi đang cười nói ấy, dáng người của câu ta cao ráo cùng với một gương mặt thanh tú toát lên một vẻ lạnh lùng khó tả nhưng nhìn kỹ lại thì tóc tai luộm thuộm, râu ria xồm xoàm do lâu ngày chưa được cạo sạch, cậu ta mặc một bộ vest của một nhãn hàng nổi tiếng, choàng lên người cậu là một chiếc áo lông cừu cao cấp, nếu chải chuốt lại kỹ càng thì chắc chắn sẽ ra dáng một doanh nhân thành đạt, hắn mang một vẻ mặt đượm buồn cùng với một tâm trạng nặng nề, dường như mang một bầu tâm sự không thể giải tỏa cho ai, trên chiếc áo khoác ấy phủ đầy những bông tuyết rơi nhưng cậu dường như chẳng buồn để ý mà gạt bớt chúng đi, hắn ta dần dần khuất bóng vào một con đường vắng vẻ, hắn đi đến một khu vườn nhỏ, giữ khu vườn ấy là một khu mộ khang trang nhưng lại nhuộm một màu u tối do sắc trời và chắc cũng là do tâm trạng người đang đứng trước mộ. Ngôi mộ khắc tên Từ Túc Anh cùng với rất nhiều hình vẽ hoa anh túc đỏ được khắc tinh xảo xung quanh tấm bia. Xung quanh ngôi mộ là nhưng cành hoa anh túc đã úa tàn do sương gió. Trên nấm mồ ấy là một người với khuôn mặt điển trai với làn da nhợt nhạt, mái tóc trắng muốt tựa như dược khắc họa lên từ tuyết, gương mặt cậu ta tươi cười vui vẻ tựa như một tia nắng ấm áp chiếu xuyên qua tầng mây dày đặc lạnh lẽo. Cậu ngắm nhìn người trong bức ảnh hồi lâu. Sau đó từ trong chiếc áo lông cừu lấy ra một đóa hoa anh túc màu đỏ thẫm như máu, nhẹ nhàng cậu ta đặt lên ngôi mộ, màu đỏ thẫm của hoa anh túc dường như tô điểm một chút màu sắc cho khung cảnh xám xịt của ngày tuyết rơi, khuôn mặt buồn bã của cậu dần trở nên rạng rỡ, một nụ cười dần hiện ra. Một giọng nói khàn đặc do đi dưới trời lạnh quá lâu:

" Anh đến thăm em đây, anh rất nhớ em đấy. Anh có đem cho em đóa hoa anh túc em thích nhất đây, nhưng chỉ tiếc là...em không thể ngắm vẻ đẹp của chúng được nữa, cuộc sống thật ngắn ngủi, số phận thật biết trêu người chúng ta.".

Sắc mặt tươi cười dần trở nên u sầu, bỗng nhiên có những giọt lệ rơi xuống. "Khu vườn này là anh đã mua cho em đấy, trên mảnh đất này chính tay anh anh đã gieo đầy những hạt giống hoa anh túc đủ màu sắc, nhưng anh sẽ không gieo hạt anh túc trắng, bởi vì sẽ không ai quên em, điều này là chắc chắn, ít nhất đối với anh".

"Anh xin lỗi, anh không thể làm gì được, anh rất muốn gặp em, anh muốn được ôm ấp, nâng niu chiều chuộng em, anh muốn đặt môi mình lên chiếc môi hồng ấy, anh muốn cùng em sống một cuộc đời yên bình đến hết quãng đời còn lại, chúng ta chắc chắn sẽ thật hạnh phúc. Nhưng tất cả chỉ là sự tưởng tượng của anh. Mọi thứ đã quá muộn rồi."

"Lời hứa anh hứa với em, anh đã thực hiện được, bây giờ anh không còn điều gì hối tiếc nữa. Điều hối tiếc lớn nhất trong cuộc đời của anh đó chính là không được gần em sớm hơn, không được gần em nhiều hơn".

"Mảnh đất này sẽ là nơi an nghỉ của chúng ta nhé? Anh đã sẵn sàng để có thể đến bên em rồi đây, anh có thể một lần nữa nói ra lời yêu thương với em một lần nữa rồi, anh sẽ đến bên em ngay. Đợi anh nhé!".

Cậu ta lấy từ trong chiếc áo dày cộm ấy một con dao với lưỡi dao sắc lạnh, cậu ấy đã tự kết liễu cuộc đời mình vào đúng sinh nhật, một hành động dứt khoác dường như cậu chẳng vấn vương điều gì nữa. Đây là điều ước cuối cùng mà Lý Nam Cung đã ước trong sinh nhật của mình, đó là được an nghỉ bên cạnh người mình yêu. Một dòng máu tươi đã văng tung tóe trên nên tuyết trắng, hòa trộn với nhau tạo nên một màu sắc tuyệt đẹp, tựa như đóa hoa anh túc đỏ thẩm bị bao phủ bởi tuyết vậy. Lý Nam Cung đã ôm lấy ngôi mộ của Từ Túc Anh, khuôn mặt tươi cười mãn nguyện rời xa thế giới này. Đâu đó vẫn văng vẳng  vọng lại bài thơ về loài hoa anh túc.

                    Lorsque vient le soir de la vie,
                    Le printemps attriste le cœur:
                    De sa corbeille épanouie
                    Il s'exhale un parfum moqueur.
                    De toutes ces fleurs qu'il étale,
                    Dont l'amour ouvre le pétale,
                    Dont les prés éblouissent l'œil,
                    Hélas! il suffit que l'on cueille
                    De quoi parfumer d'une feuille
                    L'oreiller du lit d'un cercueil.
                    Cueillez-moi ce pavot sauvage
                    Qui croît à l'ombre de ces blés:
                    On dit qu'il en coule un breuvage
                    Qui ferme les yeux accablés.
                    J'ai trop veillé; mon âme est lasse
                    De ces rêves qu'un rêve chasse.
                    Que me veux-tu, printemps vermeil?
                    Loin de moi ces lis et ces roses!
                    Que faut-il aux paupières closes?
                    La fleur qui garde le sommeil!

                                                     Les pavots (Quarantième méditation (Thiền thứ bốn mươi, 1847))

                    Khi đời qua buổi hoàng hôn
                    Xuân về chỉ thấy lòng buồn chơi vơi:
                    Từ hoa đang nở thắm tươi
                    Có mùi hương ngỡ như cười cợt ta.
                    Trong ngàn hương sắc loài hoa
                    Tình yêu ai đó lấy hoa hẹn thề
                    Một đồng hoa cỏ đê mê
                    Ôi! ta muốn đến vỗ về nâng niu
                    Mùi hương lá thoảng phiêu diêu
                    Êm như nệm gối dắt dìu hồn say
                    Cho tôi đoá anh túc này
                    Nương mình trong bóng lúa mì hoang sơ:
                    Hoa ru vào cõi mộng mơ
                    Khiến cho mi mắt vật vờ lim dim
                    Bên hoa; hồn sẽ đắm chìm
                    Trong mơ lại thấy đi tìm giấc mơ.
                    Muốn gì đây, hỡi xuân thơ?
                    Hoa hồng, hoa huệ bây giờ xa tôi!
                    Sao cho mắt khép lại thôi?
                    Đoá hoa giữ lại ru tôi giấc dài!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro