16 -20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

16

Số đào hoa của Hứa Đại Chí theo gió xuân thổi tới, càng ngày càng rực rỡ.

Ba ngày sau, Hứa Đại Chí bị Trần Béo chặn xe trên đường đi làm. Trần Béo gõ cửa xe, cười tít mắt bảo: "Đại Chí à, tối nay phải đến quán tôi uống rượu đấy. Có chuyện muốn nói với cậu." Đầu anh ta khẽ rướn lên: "Liên quan đến em Tuyết Doanh nhà tôi."

Hứa Đại Chí như nghe được tiên nhạc chiếu thư, lâng lâng cả một ngày. Buổi chiều vừa tan làm, gã đã nhảy lên con Jeep phóng một lèo về nhà như đi bắt cướp.

Tần Tri Nghi nằm trên giường, chắc là đang ngủ bù.

Hứa Đại Chí lật tung tủ quần áo để tìm mấy bộ quần áo vừa mắt.

"Cậu nói xem Trần Béo mời tôi ăn cơm nói chuyện Tuyết Doanh, tôi nên mặc kiểu thoải mái hay nghiêm chỉnh nhỉ?"

Tần Tri Nghi vẫn nằm bẹp trên giường không đáp.

Ngủ say đến thế? Hai ngày nay khổ quá rồi.

Hứa Đại chí cầm quần áo đắn đo. Không chừng là nói chuyện đính hôn của mình với Tuyết Doanh, có lẽ còn có cha mẹ Béo nữa. Mặc nghiêm chỉnh một chút thì hơn.

"Này, Tần Tri Nghi, cho tôi mượn thêm chiếc cà vạt nữa nhé. Này này!"

Mẹ nó! Ngủ say như chết!

Hứa Đại Chí lật chăn của Tần Tri Nghi ra: "Tần Tri Nghi, Tuyết Doanh mời tôi ăn cơm, cho tôi mượn cà vạt dùng tạm nhé! Này! Ôi mẹ ơi!!!"

Tần Tri Nghi ậm ừ hai tiếng nhưng mắt vẫn nhắm chặt, mặt mũi đỏ bừng. Hứa Đại Chí thò tay đặt vào trán của hắn.

Quào quào, phát sốt rồi!

Sốt thì đi truyền dịch chứ đi ngủ làm cái gì! Lúc này một ngọn lửa vô danh bùng lên trong người Hứa Đại Chí. Mấy hôm trước mũi sụt sịt thì không chịu uống thuốc. Giờ thì hay rồi? Thành thế này đây!

Hứa Đại Chí lôi Tần Tri Nghi dậy, vác hắn đi ra ngoài. Tần Chi Nghi gượng mở mắt: "Làm gì thế?"

"Làm gì hả? Qua chỗ bác sĩ Hồ truyền dịch!" Hứa Đại Chí điên tiết đến mức nghiến răng kèn kẹt, "Cậu đã làm gì hả? Sốt một cái thôi mà sống dở chết dở, ẻo lả như đám đàn bà! Nhớ năm xưa Hứa Đại Chí tôi sốt cao 39 độ C vẫn vi vu khắp nơi đấy! Mau xỏ giầy vào đi."

Đây là cách cư xử với bệnh nhân sao? Tần Tri Nghi tỉnh táo hơn một chút: "Nếu không ... một mình tôi đi. Anh mới nãy không phải bảo là em Tuyết Doanh mời anh ăn cơm sao? Cà vạt ở trong tủ anh tự đi mà tìm."

"Cậu tự đi được?" Hứa Đại Chí "hừ" một cái qua lỗ mũi, "Cái tướng tá cỏn con này của cậu còn đứng vững được sao? Không có bản lĩnh thì đừng ra vẻ. Nếu cậu ngã nhào đâu đấy có mệnh hệ gì, bố mẹ Nho Chấn ca ca của cậu cùng chém giết tới đây ông cũng không ngăn nổi. Ngoan ngoãn theo ông đây đi truyền dịch mau!"

Mẹ kiếp nhà nó, đại sự đời tôi!

Em Tuyết Doanh nói quả không sai, dịch cúm hoành hoành. Người khám bệnh trong phòng khám của bác sĩ Hồ đông như mắc cửi. May thay vẫn còn giường trống để truyền dịch.

"Người mắc cảm cúm nhiều nhưng cũng ít người sốt kinh khủng thế này. Thức đêm phải không?" Y tá của bác sĩ Hồ đứng trước Tần Tri Nghi nhỏ nước miếng ròng ròng, mũi kim tiêm ống dẫn dịch chọc hai lần vẫn đâm chệch mạch máu, Tần Tri Nghi đau đến mức nghiến răng, bi thương gửi ánh mắt cầu cứu tới Hứa Đại Chí.

Hứa Đại Chí hiểu ý: "Bác sĩ Hồ, hay là bác sĩ đích thân làm được không."

Túi dịch cuối cùng đã treo được lên, Tần Tri Nghi truyền được một nửa thì ngủ say. Hứa Đại Chí đành ngồi trên ghế chăm nom cho hắn.

8 giờ... 9 giờ... Trần Béo đang đợi để gả em Tuyết Doanh cho mình đấy!

Tần Tri Nghi hít thở thông thuận, ngủ cực kỳ ngon giấc.

17

10 giờ 15 phút, đưa Tần Tri Nghi từ phòng khám về rồi đặt lên giường, Hứa Đại Chí nối được điện thoại với Trần Béo: "Béo à, xin lỗi, tối nay tôi không tới được rồi. Cậu bạn cùng nhà với tôi bị sốt, tôi đang lo cho cậu ấy vừa truyền dịch xong."

Phản ứng của Trần Béo kích động ngoài sức tưởng tượng: "Hả?! Bị sốt? Phải truyền dịch nữa hả? Ai ui! Sao lại bất cẩn như vậy! Phải mau chữa đi đấy! Bây giờ đã hạ sốt chưa?"

"Ha ha ~~~ Tàm tạm rồi." Không trách móc mình lại còn quan tâm người ốm, Thằng Béo thật là tốt tính! "Béo này, xin lỗi nhé! Tối nay cậu tìm tôi nói chuyện, mà cậu thấy đấy tôi..."

"Không vội không vội!" Tiếng nói của Trần Béo từ đầu điện thoại bên kia cực kỳ thoải mái: "Mấy này nữa rảnh rồi nói tiếp, chữa bệnh vội hơn."

Hứa Đại Chí cụp máy mà trăm mối ngổn ngang. Thằng Béo dù rộng lượng nhưng không biết em Tuyết Doanh có trách mình không... Việc tốt phải dày công ~~ Việc tốt phải dày công ~~ Đợi mấy ngày thì đợi mấy ngày vậy!

Cởi quần áo lăn vào giường gấp nhỏ bé của mình, thình lình cái tên Tần Tri nghi đáng ra phải ngủ đến chết đi sống lại trên giường bỗng bật ra một câu: "Đại Chí."

Hứa Đại Chí run cầm cập, suýt nữa lăn cổ khỏi giường gấp. Lại chuyện gì nữa rồi, tự dưng lại gọi tên người ta buồn nôn như thế: "Cậu lại khó chịu ở chỗ nào hả? Khó chịu ở đâu thì nhớ bảo, chúng ta đi truyền thêm bình nữa."

"Tối nay, cảm ơn nhiều nhé, đã làm phiền anh quá."

Mẹ nó! Vì thế thôi hả. Hứa Đại Chí trở mình, "Ngủ đi, nói cũng không nên hồn rồi. Không thì ngày mai lại truyền một ngày nữa."

May mà sáng sớm hôm sau Tần Tri Nghi đã hạ cơn sốt, Hứa Đại Chí lại đi làm như bình thường. Buổi chiều tan làm, Hứa Đại Chí lái xe về nhà trước chỉnh đốn bộ dạng một chút rồi đích thân đến nhà Béo "thỉnh tội" với em Tuyết Doanh.

Ai ngờ xe vừa đến cửa nhà đã thấy em Tuyết Doanh từ trên tầng đi ra.

Tuyết Doanh ~~ đến nhà mình ư ~~~ ? Tuyết Doanh ~~ đến nhà mình tìm mình ư? Hứa Đại Chí cười toe toét không khác gì trái đào thối, vội vàng khóa cửa đi đến đón. Tức thì trong không khí tràn đầy hương hoa hồng thơm ngát.

Em Tuyết Doanh vừa nhìn thấy Hứa Đại Chí đã đỏ bừng mặt, quay đầu tránh sang bên cạnh.

Sao lại trốn mình? Lẽ nào tối qua mình không tới cô ấy vẫn còn giận? Ha ha ~~ Phụ nữ đều hẹp hòi thế đấy.

Hứa Đại Chí mặt mày hớn hở đuổi theo: "Tuyết Doanh, Tuyết Doanh, em ~ đến tìm anh đấy à?"

Em Tuyết Doanh bị Hứa Đại Chí chặn đường thì mặt càng đỏ hơn, kiên quyết quay đầu đi: "Anh Đại Chí, em, em có hơi không khỏe, em đi, đi trước đây."

"Tuyết Doanh, có phải tối qua anh không đến làm em giận rồi không? Ha Ha ~ Anh xin lỗi! Anh tại vì Tần Tri Nghi bị sốt..."

Em Tuyết Doanh cúi gằm mặt cắn môi, từng hàng nước mắt lăn dài trên má.

Hứa Đại Chí hoảng sợ. "Tuyết Doanh, Tuyết Doanh, đã có chuyện gì thế! Anh anh ~~"

Trần Tuyết Doanh khóc thút thít ngẩng khuôn mặt"hoa lê đái vũ" lên: "Anh Đại Chí ~~ Anh đừng lo cho em ~~ Em ~~ Em sẽ ổn ngay thôi ~~ Vốn chính là tự em đa tình ~~ Em đáng lẽ phải biết, bạn anh xuất sắc đến thế, chắc chắn đã phải có bạn gái xinh đẹp rồi. Em, em ~~"

Tàu Apollo 6 trong đầu Hứa Đại Chí vỡ tan thành từng mảnh.

"Bạn anh... Tần Tri Nghi?"

Em Tuyết Doanh nhắm mắt, khẽ gật đầu.

"Em, thích, Tần Tri Nghi?"

Em Tuyết Doanh ôm chầm lấy mặt, quay người chạy đi.

Gió phương Nam, chiều chạng vạng, ánh dương tà.

Hứa Đại Chí ngẩng đầu hướng lên trời không sâu thẳm: Mình thất tình rồi!

18

Một giấc mộng đẹp của Hứa Đại Chí đã theo gió bay đi mất vào một chạng vạng ngày xuân trong ánh nắng tươi đẹp.

Cuối xuân là mùa thích hợp cho những nỗi đau thương, để xứng với hai chữ "thất tình", Hứa Đại Chí quyết chí hoàn toàn đau vì tình một phen.

Thế là ngày hôm đó, ngay dưới chân tòa nhà, gã xoay người bỏ ra phố, rất muộn mới trở về nhà. Quả đầu nhím dựng lỉa chỉa không còn bóng bẩy nhờ keo xịt tóc, nằm rũ rượi trên da đầu, càng làm rõ thêm vài phần suy sụp, dưới nách kẹp chặt hai đĩa CD mới mua.

Tần Tri Nghi không đi ngủ cũng không thiết kế bản vẽ, hắn chỉ ngồi trên sô pha đợi gã trở về. Tất nhiên là vì lý do đó.

Tần Tri Nghi ban đầu muốn giải thích em Tuyết Doanh hắn mới chỉ gặp hai lần, biến thành thế này thực sự là do yếu tố chủ quan của nó. Ai ngờ Hứa Đại Chí vào nhà xong chỉ hỏi đúng một câu: "Cậu đã nói với Tuyết Doanh những gì?"

"Cô ấy hỏi có thể để cô ấy làm bạn gái tôi không, tôi chỉ bảo tôi đã có người mình yêu." Tần Tri Nghi ngước nhìn Hứa Đại Chí: "Cũng đâu thể nói thẳng với cô ấy tôi là đồng tính được."

Sau đó bất ngờ là, Hứa Đại Chí "ờ" một tiếng rồi không nói gì nữa.

Những người đang thất tình thông thường sẽ có 4 lựa chọn để giải tỏa: Một, khóc lóc một cách tương đối vô tích sự; hai, lánh đời một cách tương đối rùa rụt cổ; ba, uống say một cách tương đối suy sụp tinh thần; bốn, tự tổn thương một cách tương đối đẫm máu.

Tần Tri Nghi đoán Hứa Đại Chí sẽ chọn cách thứ ba. Bởi vì trên bàn đã đặt sẵn vài món nhắm và một dãy bình rượu xái.

Nhưng Tần Tri Nghi đã đánh giá sai tâm tư ôm ấp tình cảm rồ men tích mà Hứa Đại Chí cất giấu sâu bên trong cốt tủy của gã. Hứa Đại Chí chia ra một ánh mắt để liếc qua rượu và đồ nhắm rồi thờ ơ thu lại, gã chìm đắm vào hư không ngoài vũ trụ, phiêu diêu ra hàng lang như cái xác không hồn, ngẩng đầu nhìn trời đêm sâu thẳm vừa nôn ra một đống thở than đã nhìn thấu hồng trần.

Khí ngã khứ giả, tạc nhật chi nhật bất khả lưu.

Loạn ngã tâm giả, kim nhật chi nhật đa phiền ưu.

Vấn thế gian tình vi hà vật!

Tần Tri Nghi cảm giác nhiệt độ trong phòng đột ngột vọt xuống dưới 0 độ C, ý lạnh dày đặc thẩm thấu vào da thịt.

Giữ im lặng được nửa tiếng đồng hồ, mạch suy nghĩ của Hứa Đại Chí mới từ trên trời trở về trái đất. Gã lại thở một hơi dài, bước về phòng ngủ, moi chiếc CD kẹp dưới nách ra, xé vỏ, nhét vào máy nghe nhạc.

Tiếng kèn saxophone xa xăm cất lên những giai điệu ưu sầu.

Giọng nói của Hứa Đại Chí nghe ra càng ưu thương hơn tiếng nhạc, càng sâu thẳm hơn trời đêm: "Tần Tri Nghi, có thể pha giúp tôi cốc cà phê không?"

Dây thần kinh của Tần Tri Nghi cuối cùng đã đứt phựt thành hai nửa giống như sợi tóc. Hắn đứng tại chỗ ba giây, rồi đi phăm phăm vào phòng, quàng lấy cổ Hứa Đại Chí.

Không khí chớp mắt đông cứng trong tiếng kèn Saxophone.

Tần Tri Nghi chống trán mình lên trán Hứa Đại Chí.

Trong nháy mắt, tinh thần của Hứa Đại Chí trắng xóa rồi từ vũ trụ "bịch" một cái rớt xuống vạn trượng thế gian, gã nhảy dựng lên như bọ cạp ngủ đông.

"Cậu cậu cậu cậu! Cậu! Làm cái gì thế hả!"

Tần Tri Nghi mặt vô cảm, nói vô cảm: "Tôi tưởng tối qua anh bị tôi lây, hôm nay phát sốt rồi. Nên giúp anh đo nhiệt độ."

19

Hứa Đại Chí đã hồi phục khỏi nỗi đau thất tình như thế đấy.

Ngủ no một giấc, sắc trời bừng sáng.

Chân trời nơi nơi là cỏ thơm, đầy vườn hoa nở tùy quân hái. Đàn bà ấy à, đâu mà không tìm nổi một cô!

Hứa Đại Chí làm xẹp đầu quả nhím lại từ đầu. Người ta muốn dùng có tinh lực sung mãn để chào đón khởi đầu mới.

Gã và Tần Tri Nghi cũng vẫn giữ lối cư xử bình thường. Tần Tri Nghi kể từ đó không còn trèo ra lan can uống cà phê nữa.

Một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua...

Những tháng ngày bình bình thật là dễ chịu quá!

Nhưng Hứa Đại Chí và Tần Tri Nghi đã được định là không trôi qua nổi những ngày tháng bình bình như thế rồi. Núi không gồ ghề không thành núi, chuyện không lắt léo không là chuyện.

Một ngày nọ, Hứa Đại Chí trên đường tan làm đặc biệt lựa hai món nhắm, chuẩn bị cho tối nay chè chén nhậu nhẹt.

Vừa khóa xe định đi lên nhà, một chiếc xe hơi màu bạc két lại bên cạnh con Jeep của Hứa Đại Chí, khiến cho con Jeep cùi bắp chẳng khác nào con lừa già đóng xe phân. Hứa Đại Chí kiềm lòng không đặng nhướn cổ ra ngó nghiêng, hừ hừ, hẳn là Benz CLK 240. Mẹ mày khốn kiếp, chờ ông mày giàu rồi, mua hẳn Porsche 911 lái cho sướng.

Từ trong cửa xe duỗi ra một ống quần âu phục, bên dưới là chiếc giầy da bóng loáng.

Quào quào, tòa nhà này có cô nào dựa được nhà giàu rồi. Hứa Đại Chí vừa lẩm bà lẩm bẩm vừa quay người đi lên tầng.

Gã vào đến nhà rồi đổ hết đồ nhắm ra đĩa, Tần Tri Nghi nhìn phở trộn thì nói một câu nhạt nhẽo: "Tháng này lại sắp hết tiền rồi?"

Rảnh rỗi không làm gì, chỉ tạt nước lã người khác là giỏi. Hứa Đại Chí đang định trình bày lợi ích của đồ chay nhìn trên phương diện "sức khỏe học" thì chuông cửa đã vang lên.

Hứa Đại Chí chỉ đành đặt lý luận sang một bên, đứng dậy ra mở cửa: "Ai đấy?"

Giọng nói người đàn ông bên ngoài cửa vừa xa lạ vừa lịch sự: "Xin cho hỏi... Có phải Tần Tri Nghi đang sống ở đây không?"

Tìm Tần Tri Nghi? Hứa Đại Chí kéo rộng cửa, cứ như vậy trông thấy nam số một của câu chuyện tình bi kịch, Lý Nho Chấn.

20

Chậc chậc, thật là cảnh đẹp thôi thúc người ta nhỏ lệ.

Nhân vật chính ra sàn diễn không cần đến nhân vật phụ, Hứa Đại Chí ngồi chồm hỗm trước cửa phòng bếp uống nước sôi hóng chuyện.

Biểu hiện của Tần Tri Nghi hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của cảnh diễn trước mắt. Mặt trắng nhợt, mắt trân trân, sắc mặt đau khổ: "Anh đến làm gì?" Cả câu thoại kinh điển cũng có nữa!

Dáng vẻ của nam số một Lý Nho Chấn cũng tròn vai. Trong nét mặt có tình nói không hết, có ý nói không thành, trong ánh mắt là vô vàn những điều muốn nói lại không biết bắt đầu từ đâu.

Ông đây thật là nên mua sẵn một cái DV mới phải!

Không biết làm sao, Hứa Đại Chí nhìn ngang nhìn dọc đều thấy Lý Nho Chấn mẹ nó ngứa mắt.

Tướng mạo trông tạm chấp nhận được, đẹp trai ngang ngửa với mình.

Hứa Đại Chí tiếp tục híp mắt quét từ cổ áo đến gấu quần Lý Nho Chấn.

Sơ mi, cà vạt, quần âu thẳng thớm... đệch! Trời 30 độ mặc nghiêm chỉnh thế tính làm ổ cho bọ chét phỏng?

Ánh mắt gã dừng lại trên đôi giày, ồ, hóa ra chính là chủ xế Benz nọ. Benz chậm rề rề ~ vĩnh viễn không chất lừ bằng Porsche.

Nửa ngày trời không nói nổi một từ, đừng bảo là kích động đến mức thành người câm rồi đi.

Đây chính là tình cũ đồng tính gặp nhau, chậc chậc, đã mở mang tầm mắt nha! Đến lúc nào nói "Anh không thể sống thiếu em" nhỉ?

Đại khái nhìn nhau nửa thế kỷ xong, Lý Nho Chấn cuối cùng mở lời: "Hôn ước đã xóa bỏ rồi, anh nói rất rõ ràng với bố mẹ anh và em. Bây giờ không ai có thể ngăn cản chúng ta nữa, Nghi."

"Khì~~~"

"Nghi, từ sau ngày em bỏ đi anh đã gần phát điên rồi."

"Khì ~~~~~~"

"Anh vốn tưởng rằng có thể nhắm mắt kết hôn với cô ta, đợi cô ta sinh con trai xong rồi ly hôn cũng coi như làm tròn trách nhiệm con nối dỗi. Đến khi đó có làm gì gia đình cũng không kiếm cớ được nữa. Nhưng em vừa bỏ đi anh đã phát điên mất rồi, anh trông thấy người phụ nữ đó là muốn nôn. Anh không thể sống mà không có em được."

"Khì~~~ Khì khì khì ~~~"

Trên khuôn mặt của Tần Tri Nghi không lộ ra cảm xúc nào, nước mắt thấp thoáng hiện lên trong mắt.

Vô số giọt nước cũng đã đọng lại trong đôi mắt Lý Nho Chấn.

"Thế nên anh ngả bài với bố mẹ, anh thực sự không kết hôn nổi với một người phụ nữ. Hiện tại dù thế nào đi nữa họ đã đồng ý rồi, phía bố mẹ em anh cũng nói rất rõ ràng rồi." Nét mặt thờ ơ từ sườn mặt đã thể hiện rõ những khó khăn và xuất sắc của cuộc tranh đấu.

"Anh khó khăn lắm mới nghe ngóng được em đã về nước đến nơi này, đã tìm nhiều tháng qua. May mà tình cờ gặp Chính trên phố, mới biết em đang sống ở đây." Cũng phải nói thêm, Chính chính là ông chủ của Pure Time.

Lý Nho Chấn đi tới trước mặt Tần Tri Nghi: "Theo anh về Anh nhé, Nghi."

"Khì khì khì khì ~~~~~"

Tần Tri Nghi rũ mắt, Lý Nho Chấn nhìn hắn thăm dò: "Nghi?"

"Khì khì khì khì khì ~~~ Khì khì khì ~~~"

Tần Tri Nghi ngước mắt lên: "Hứa Đại Chí, anh khì khì cái gì?!"

"Xin, xin lỗi" Quấy rầy tình nhân nói chuyện sẽ bị ngũ lôi đánh, Hứa Đại Chí không khỏi áy náy ấn bụng đừng lên, vừa lau nước mắt chui tọt vào phòng bếp: "Các cậu cứ tiếp tục, ha ha ~~"

Lý Nho Chấn quay đầu về phía phòng bếp nhìn gã mỉm cười: "Tôi nói chuyện có chỗ nào buồn cười sao?"

Hứa Đại Chí bị nhìn thì bất giác ớn lạnh.

"Cái đó, anh gọi Tần Tri Nghi là gì?"

Lý Nho Chấn nhíu mày: "Nghi?"

"Khì khì khì khì ~~~~" Hứa Đại Chí gập người, dựng một ngón tay lên, ôm lấy mặt mũi đỏ bừng nhe răng cười: "Wa ha ha ha ~~~ Dì! Dì! Sao anh không gọi là bà dì luôn đi? ~~~ Ha ha ~~~"

Lý Nho Chấn không cảm thấy câu chuyện cười của Hứa Đại Chí có tẹo nào thú vị, vả lại anh căn bản không thèm để ý. "Nghi, cậu bạn này của em rất hài hước. Chúng ta tìm chỗ khác tập trung nói chuyện đi."

Đệch! Cứ thế mà đi?!

Hứa Đại Chí trừng trừng nhìn Tần Tri Nghi và Lý Nho Chấn ca ca sánh vai bước ra ngoài, ngay cả một lời khách sáo cũng không thèm nói với gã, khiến trong lòng gã bốc lên một một ngọn lửa giận vô hình.

Dù sao đây cũng là nhà ông, lượn đến một chuyến cũng phải chào hỏi dăm câu chứ. Huống chi ông đây sống với tình cũ của mày lâu như thế, mày không nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra hay sao?

Hứa Đại Chí vốn tưởng tượng nên một đoạn đối thoại kinh điển với Lý Nho Chấn. Lý Nho Chấn vừa nhìn thấy gã thì đỏ bừng con mắt, lao đến túm chặt cổ áo gã: "Ngươi và Tần Tri Nghi nhà ta đã xảy ra chuyện gì?! Ngươi đã dụ dỗ em ấy như thế nào?!"

Sau đó Hứa Đại Chí gã sẽ lạnh lùng hất đôi tay đang túm cổ gã của Lý Nho Chấn ra, thâm sâu nói: "Tâm trạng của ngươi ta hiểu được. Ta và Tần Tri Nghi thật ra không hề có gì, vả lạ trên thực tế, từ đầu đến cuối, đều là hắn chủ động câu dẫn ta." Sau đó nữa, Lý Nho Chấn sẽ lắc đầu không dám tin hỏi Tần Tri Nghi: "Hắn ta nói thế, đều là thật?" Tần Tri Nghi sẽ cúi đầu không đáp, khiến cho khuôn mặt Lý Nho Chấn trở méo mó trong sững sờ và đố kỵ.

Nhưng mà, câu chuyện không có đến một chút giống trong tưởng tượng của Hứa Đại Chí. Từ khi bước vào nhà đến khi ra khỏi cửa, Lý Nho Chấn chỉ liếc Hứa Đại Chí hai cái, hoàn toàn không để gã vào đầu. Hoàn toàn quên đi sự tồn tại của Hứa Đại Chí.

Hứa Đại Chí bình sinh không thể chịu đựng nhất là bị người ta khinh thường.

Mẹ mày khốn kiếp, giả vờ cao quý cái c*t ấy!

Chú thích

Hoa lê đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Khóc như "Lê hoa đái vũ" aka khóc mà vẫn xinh là như thế này này ↓ ↓ ↓

Apollo 6: Apollo 6, ra mắt vào ngày 4 tháng 4 năm 1968, là nhiệm vụ loại thứ hai của chương trình Apollo Hoa Kỳ, một cuộc thử nghiệm không người lái của chiếc xe ra mắt Saturn V. Đây cũng là nhiệm vụ kiểm tra Apollo không người lái cuối cùng.

"Khí ngã khứ giả,

Tạc nhật chi nhật bất khả lưu

Loạn ngã tâm giả,

Kim nhật chi nhật đa phiền ưu"

Là bốn câu thơ đầu trong bài "Tuyên Châu Tạ Diễu lâu tiễn biệt hiệu thư thúc Vân" (Trên lầu Tạ Diễu ở Tuyên Châu tiễn đưa chú Vân làm hiệu thư lang) của nhà thơ đời Đường Lý Bạch.

Bài thơ như sau:

Khí ngã khứ giả,

Tạc nhật chi nhật bất khả lưu.

Loạn ngã tâm giả,

Kim nhật chi nhật đa phiền ưu.

Trường phong vạn lý tống thu nhạn,

Đối thử khả dĩ hàm cao lâu.

Bồng Lai văn chương Kiến An cốt,

Trung gian Tiểu Tạ hựu thanh phát.

Câu hoài dật hứng tráng tứ phi,

Dục thướng thanh thiên lãm minh nguyệt.

Trừu đao đoạn thuỷ thuỷ cánh lưu,

Cử bôi tiêu sầu sầu cánh sầu.

Nhân sinh tại thế bất xứng ý,

Minh triêu tán phát lộng biên chu.

Dịch thơ (Bản dịch của Hoàng Tâm – thivien.net)

Hôm qua người nỡ bỏ ta

Mặc tình ta giữ, người xa mất rồi

Người làm ta rối bời bời

Để hôm nay nữa ngất lời ưu tư

Gió muôn dặm, tiễn nhạn thu

Cảnh như chuốc rượu lầu từ tiễn ai

Văn chương ở chốn bồng lai

Kiến An cốt cách, thơ ai hào hùng

Tứ thơ Tiểu Tạ vang lừng

Ngắm trăng lên tận trời xanh cho tường

Dao chém nước, nước không dừng

Tiêu sầu chén rượu càng nâng càng sầu

Ở đời khó thuận lòng nhau

Sớm mai rũ tóc buông câu xuôi thuyền.

Vấn thế gian tình vi hà vật: bắt nguồn là câu đầu trong bài từ "Mô ngư nhi – Nhạn khâu" (Mò cá – Mồ chim nhạn" của nhà đời Kim – Nguyên Nguyên Hảo Vấn. Sau này được tác gia Kim Dung sử dụng để miêu tả nỗi khổ vì tình của nữ nhân vật Lý Mặc Sầu trong "Thần Điêu hiệp lữ", từ đó mà phổ biến đến nay.

Bài từ như sau:

Vấn thế gian, tình vi hà vật, trực giao sinh tử tương hứa? Thiên nam địa bắc song phi khách, lão sí kỷ hồi hàn thử. Hoan lạc thú, ly biệt khổ, tựu trung cánh hữu si nhi nữ. Quân ưng hữu ngữ, diểu vạn lý tằng vân, thiên sơn mộ tuyết, chích ảnh hướng thuỳ khứ?

Hoành Phần lộ, tịch mịch đương niên tiêu cổ, hoang yên y cựu bình sở. "Chiêu hồn" Sở ta hà ta cập, "Sơn quỷ" ám đề phong vũ. Thiên dã đố, vị tín dữ, oanh nhi yến tử câu hoàng thổ. Thiên sầu vạn cổ, vi lưu đãi tao nhân, cuồng ca thống ẩm, lai phỏng nhạn khâu xứ.

Dịch nghĩa (Nguồn: thuvien.net):

Hỏi thế gian, tình là vật gì, mà khiến (những chú chim nhạn này) sống chết hẹn thề nhau? Dù trời nam hay đất bắc, hai kẻ vẫn luôn sát cánh bên nhau, đã trải qua biết bao lúc cùng nhau ấm lạnh. Niềm vui thú khi hoan lạc, nỗi khổ lúc chia lìa, chung quy đều chỉ vì có tình si như người nam si tình kẻ nữ. Lời người phải nói ra đi, nhưng đã xa mịt mù trên tầng mây vạn dặm (tức đã chết), từ nay ta sớm chiều qua ngàn non tuyết, bóng lẻ này biết về đâu cùng ai?

Trên dải sông Phần, tiếng nhạc trống, tiêu rộn rã năm xưa nay đã thành tịch mịch, rừng cây trải rộng, khói hoang xen lẫn. Bài "Chiêu hồn" cất lên đâu còn kịp, khúc "Sơn quỷ" cũng ảm đạm trong mưa gió. Trời cũng biết ghen tị, há vẫn còn chưa tin ư, đôi kẻ yến oanh rồi cũng trở thành nấm đất. Ngàn mối sầu đành để lưu truyền tới vạn đời sau, để đối đãi những tao nhân mặc khách, (Sẽ có người) hát trong điên cuồng, uống rượu trong đau khổ, tới tìm thăm lại nấm mộ chim nhạn này.

Mercedes-Benz: là một trong những hãng sản xuất xe ô tô, xe buýt, xe tải danh tiếng trên thế giới. Hãng được xem là hãng sản xuất xe hơi lâu đời nhất còn tồn tại đến ngày nay. Khởi đầu, hãng thuộc sở hữu bởi Daimler- Benz. Hiện tại, hãng là một thành viên của công ty mẹ, Daimler AG. (Wiki)

Porsche AG, thường được gọi tắt là Porsche, là một công ty sản xuất ô tô thể thao hạng sang của Đức, sáng lập bởi Louise Piëch và Ferdinand Porsche. Porsche có trụ sở chính đặt tại Stuttgart, Đức. Porsche từ năm 2009 là công ty ô tô con thuộc tập đoàn ô tô số một thế giới Volkswagen AG. (Wiki)

Phở trộn chua ngọt: là món ăn thông thường của người Trung Quốc. Phở trộn chua ngọt bao gồm bánh phở lạnh thái sợi to rồi cho thêm rau, lạc rang, nước tương trộn đều lên là thành.

DV: Viết tắt của từ Digital Video, theo định nghĩa trên Baidu là chỉ máy quay phim kĩ thuật số.

Bởi vì chữ Nghi (仪) trong tên Tần Tri Nghi (秦知仪) trong tiếng Trung phát âm là [yí] giống hệt với từ dì (姨) chỉ cô, dì. Nếu gọi cả họ lẫn tên thì không vấn đề gì, nhưng nếu chỉ gọi mỗi tên [yí] thì sẽ giống với người Trung Quốc đang gọi cô, dì. Hai bạn Tần, Lý sống nước ngoài lâu quen chỉ gọi mỗi tên nhưng bạn Hứa không quen nên mới buồn cười, còn bảo sao không gọi là [a yí] cho chuẩn nghĩa là bà cô, bà dì luôn đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro