Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Phong

Thiếu Hoa đứng ở trước tiệm bánh mì thật lâu. Mùi bánh tiến vào chóp mũi cậu. Với một người mỗi ngày đều trải qua như Thiếu Hoa mà nói, quả thực quá mức ngọt nịm.

Bụng cậu đói muốn điên rồi, sáng nay A Long cùng phòng đi làm trước để lại cho cậu một chén bánh chẻo, toàn bộ bị cậu đánh chén sạch sẽ. Nhưng ngày mai, có lẽ sẽ lại phải nhịn đói. Học kì mới mau tới, nếu cậu đóng đủ học phí cho học viện nghệ thuật, có lẽ phải trường kì rỗng bụng.

Thiếu Hoa rốt cục cũng vượt qua tiệm bánh mì, đi vào con ngõ nhỏ.

Tự dưng không hiểu tại sao cậu bị đuổi việc, ông chủ cũng không thèm nói rõ nguyên nhân. Ông chủ vốn hiền lành là thế mà nay bá đạo thâm hiểm, mấy hôm trước cũng không thèm đưa cho cậu tiền công, cậu trưng một bộ không phục muốn đi đòi công đạo. Nhưng Thiếu Hoa lại không quá kinh ngạc về việc này. Chuyện như vậy cậu gặp quá nhiều, cũng thành thói quen.

Thiếu Hoa quẹo vào sau ngõ, bóng tối dày đặc không một ngọn đèn đường, gió mát thổi qua khiến cậu có phần thư thái, lẳng lặng đi tới nơi có đèn đường chiếu nghiêng đôi chân thon dài tuyệt hảo.

Bỗng nhiên cậu ngẩng đầu. Phía trước, cái bóng đen tựa như đã chờ cậu từ lâu. Thiếu Hoa cũng không kinh hoàng thất thố, Ninh Khởi mang theo khuôn mặt đẹp đứng lặng ở đó, cậu tựa hồ không kiên nhẫn mà nắm chặt túi tiền, xoay người chậm rãi rời đi.

Cứ như ông trời sắp đặt vậy, chiếc xe xa hoa vô thanh vô tức chặn ngang lối thoát thân của cậu. Lái xe mở cửa, Trần Tĩnh một thân lễ phục vừa nhìn đã biết giá trị sang quý, từ bên trong đi ra. Cửa xe khép lại, ở phía ghế sau lộ ra Trần Tiệp mang gương mặt lười biếng tươi cười. Thế bao vây đã muốn hình thành.

Thiếu Hoa đành dừng chân trước chiếc xe, gương mặt góc cạnh cùng ánh mắt mang theo lạnh lùng, phẫn nộ.

”Lại bị đuổi việc?” Trần Tĩnh ngồi ở đầu xe, bắt chéo đôi chân dài.

”Đầu năm kiếm tiền không dễ a, làm việc ở tiệm bánh mì chí ít ra có thể ăn rất nhiều bánh.”

"Ông của cậu lá gan thực nhỏ, bất quá phái người nói hắn vài câu, hắn đã sợ tới mức nước tiểu rơi đầy quần."

Phía sau, âm thanh giày da đạp trên mặt đường ngày càng tới gần. Ngô Nhật Vĩnh cùng Vương Huy trong bóng tối đi ra, cười bá vai Thiếu Hoa, bị cậu cau mày gạt phắt.

"Muốn như thế nào?" Thiếu Hoa khẩu khí bất hảo, nhìn chằm chằm nam hài cùng tuổi trước mặt.

"Khai giảng, sẽ đến xem cậu có hoàn thành tốt công việc học trưởng phân phó hay không.”

"Nghe nói cậu học kì sau xin nghỉ?”

"Vô nghĩa nhiều như vậy làm gì? Nói thẳng chúng ta nhớ cậu ta là được rồi.” Trần Tĩnh thô lỗ kéo xuống chiếc nơ trên cổ.” Tiệc rượu cả buổi tối chẳng có chút thú vị, chán muốn chết, cùng bọn họ thương lượng…” Hắn chỉa chỉa Ngô Nhật Vĩnh cùng Vương Huy ở sau Thiếu Hoa "… Nguyên lai ai cũng đều rất nhớ cậu.”

Chiều cao so với Trần Tĩnh không kém, Thiếu Hoa nhìn thẳng vào y, con ngươi không hề hao tổn tâm tư che giấu, một bộ chán ghét hiện trên mặt "Tiền, tôi đã hoàn trả.”

Trần Tĩnh nhìn biểu tình của hắn, cười nhạo quay đầu nhìn Trần Tiệp trong xe. Trần Tiệp ung dung giơ cao di động quá cửa kính xe, hướng màn hình điện thoại đang hiện tin nhắn về phía Thiếu Hoa "Anh trai cậu vừa mới thua bạc ở sòng bạc của cha tôi.”

”Xử lý hắn.” Thiếu Hoa thờ ơ. ”Tôi đã nói qua, sẽ không quản chuyện hắn.”

”Hắn là anh ruột cậu.” Ngô Nhật Vĩnh xoa nắn thắt lưng Thiếu Hoa. Nháo loạn cả ngày cũng không tìm ra một vị tiểu thư nào có thắt lưng mê người như Thiếu Hoa. Thiếu Hoa kiên quyết gạt bàn tay trên eo mình xuống, tức giận quay đầu "Tôi nói, sẽ không xen vào việc của hắn nữa.” Rồi cứng rắn xoay người tách khỏi hai thân ảnh kia.

Nhìn khí thế lãnh khốc của Thiếu Hoa, bốn đại thiếu gia áo mũ chỉnh tề nhanh chóng trao đổi ánh mắt nghiền ngẫm. Di động mở loa ngoài đặc biệt rõ ràng trong đêm.

"Cổ Thiếu Cường, anh đã nói tôi đi thương lượng với em trai anh? Hừ, em trai anh hiện tại mặc kệ anh sống chết ra sao.” Từ điện thoại truyền ra âm thanh nịnh nọt, Trần Tiệp trầm mặc một hồi ”Còn một tiểu đệ? Thật chứ? Tên gì?” Hắn nhướng mi, bóng dáng Thiếu Hoa rời đi chợt khựng lại.

”13 tuổi...” Không biết Cổ Thiếu Cường trao đổi trong điện thoại cái gì, Trần Tiệp cười rộ đầy tà khí: "Lớn như vậy có thể xoá nợ cho anh? Trước để tôi kiểm tra rồi nói sau. Hắn đọc sách ở đâu? Cho tôi địa chỉ." Hướng Trần Tĩnh làm dấu tay, Trần Tĩnh vào xe lấy ra giấy bút từ ngăn nhỏ.

Còn chưa kịp đặt lên cửa kính để ghi, một bàn tay đã đoạt giấy bút hung hăng ném đi. Thiếu Hoa trở lại, trừng mắt nhìn bọn họ.

"Muốn thế nào?" Bởi vì phẫn nộ mà thanh âm có điểm khàn khàn gợi cảm, bốn vị thiếu gia đều hận không thể hung hăng mà thượng cậu.

Trần Tiệp thú vị xem xét hắn: ”Chậc, chúng tôi cũng không biết cậu còn có em trai cơ đấy?”

Thiếu Hoa nhìn sâu vào mắt hắn, lạnh như băng mở miệng: ”Nói đi.”

”Năm năm.”

Yêu cầu thực quá phận làm cho Thiếu Hoa một hồi lâu tiêu hóa nổi, kiên quyết lắc đầu ”Không được. Giống lần trước, một học kỳ.”

Lời nói ra là vậy nhưng cũng không chắc xác định có thể chịu đựng thêm một học kỳ nữa. Chuỗi ngày kia cậu cơ hồ đều nghĩ mình chống đỡ không đến ngày hôm sau.

Trần Tĩnh cười rộ lên: ”Cậu có biết anh trai cậu mượn sòng bạc bao nhiêu tiền không?”

”Một học kỳ.” Thiếu Hoa ngữ khí chắc nịch nhắc lại.

Ngô Nhật Vĩnh vươn tay bắt lấy thắt lưng hoàn mỹ của cậu, dùng ngón cái cách vải dệt mỏng manh nhẹ nhàng xoa bóp. Thiếu Hoa toàn thân đều căng thẳng, nhưng không gạt bỏ, tầm mắt vẫn như cũ kiên định đối mặt Trần Tiệp.

Trần Tiệp nhún vai, khóe môi gợi lên nụ cười nắm chắc thắng lợi: "Năm năm. Đồng ý liền lên xe, không muốn thì thỏa thuận thất bại.” Nút cửa xe “Lạc” một tiếng tự động mở ra, tựa như dã thú mở miệng khát máu chờ Thiếu Hoa rơi vào trong bụng.

Đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm ngọn đèn hôn ám sâu trong xe, Thiếu Hoa toản quyền (1), vẫn không nhúc nhích. Ngô Nhật Vĩnh ôm thắt lưng Thiếu Hoa đi phía trước, cậu cứng ngắc tránh tránh không chịu động cước.

”Nhanh lên, đừng cọ xát.” Vương Huy ở sau đẩy Thiếu Hoa một phen làm cậu bất ngờ không kịp phòng bị, Thiếu Hoa chút nữa đụng vào cửa xe. Ngô Nhật Vĩnh bất mãn quay đầu nhìn Vương Huy: "Mày ôn nhu một chút.”

Vương Huy trừng hắn liếc mắt một cái "Nghẹn muốn chết, cứu hỏa trước, sau này ôn nhu cũng không muộn. Trước tiên là nói về thứ tự, tao thượng trước.”

"Dựa vào cái gì mày thứ nhất?” Trần Tĩnh lộ ra ánh mắt không dễ chọc "Tao còn không nghẹn?”

"Lần này trả nợ , cho dù về sau hỗn đản kia lại vay tiền, cũng không được động em trai tôi.” Thiếu Hoa cố gắng lấy tay chống cửa xe, chưa nghe lời hứa hẹn còn không chịu lên xe. Trần Tiệp con ngươi thâm trầm chậm rãi đánh giá, nở nụ cười khiến người ta lạnh cóng "Để xem cậu trả nợ thế nào đã.”

"Giao hàng như đã hứa, chúng ta lập tức trao đổi.” Bên tai vừa nóng vừa ngứa, Thiếu Hoa bị Ngô Nhật Vĩnh tươi cười cắn một ngụm. Thiếu Hoa rùng mình.

"Tôi muốn trước tiên phải thu hồi giấy vay mượn của anh ấy.”

”Còn dám đưa ra điều kiện? Có phải muốn chúng tôi đêm nay nhiệt tình dạy bảo cậu?” Vương Huy không kiên nhẫn mở miệng.

”Không, trước đem giấy mượn tiền... A!”

Trần Tĩnh nhanh tay nhéo mạnh nhũ tiêm Thiếu Hoa: ”Hắc, cưng có biết chúng ta đang chờ cưng tới thỏa mãn? Lên xe.” Tay hắn còn đang tùy ý đùa bỡn, Thiếu Hoa không tự chủ được nhấc tay ngăn trở, hai cánh tay lại bị Ngô Nhật Vĩnh từ phía sau kiềm trụ lại.

”Lên xe.” Vương Huy thụi vào bụng Thiếu Hoa một cú. Thiếu hoa đau đến biến sắc, cong lưng cuộn mình. Trần Tĩnh đè lại vai cậu, đẩy lên xe.

Tuy rằng đang ở trên xe hơi, nhưng đám thanh niên đang đói khát dục vọng cũng vẫn khó lòng nhẫn nại với món ăn trước mặt.

Đóng cửa xe, đèn tự động tắt. Thiếu Hoa bị chặt chẽ đặt tại ghế da xịn, thanh âm quần áo bị xé mở trong bóng đêm liên tục vang lên. Ồ ồ thở dốc liên tiếp.

"Trần Tĩnh, trước tiên cho xe trở về biệt thự.”

”Tao đang.”

Không biết ai làm gì Thiếu Hoa, cậu bình thường chịu đau tốt, lúc này lại cư nhiên thống khổ phát ra một tiếng rên rỉ thấp. Đám người tâm rục rịch ngứa ngáy đều bị thanh âm ấy bức đến điên cuồng.

"Là mày nói không cần lái xe trở về. Mau về. Tao không nghĩ cả buổi tối đều làm trong xe.”

"Tao là tài xế của mày a?”

Giữa hơi thở dâm mỹ, mùi thuốc súng cũng nồng đậm. Trần Tiệp hít một tiếng "Sợ bọn bay, tao ra.” Mở cửa xe, ngồi ở vị trí lái xe, phát động động cơ, liếc mắt một cái phía sau kính, âm trầm cảnh cáo "Nếu đến phiên tao hắn đã chết ngất, thì chúng mày cứ chờ xem.”

Đề máy, bánh xe lăn tròn rời đi.

(1) Toản nguyên văn là cái dùi, có thể hiểu là Thiếu Hoa bóp chặt nắm tay. Nhưng mà để thế nghe kì kì, nên toản quyền hay hơn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro