Chương 64-66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 64

Las Vegas, xa hoa đồi trụy, nguy nga lộng lẫy, dùng từ nào để hình dung đều không quá mức, nơi này tràn đầy tiền mặt, châu báu, chi phiếu, đồ cổ.

Nhưng cho dù có giàu có xa hoa, cũng chỉ như tiệm cầm đồ bên cạnh trung tâm giải trí, tại đây, cũng vẫn còn tồn tại những góc tối đủ loại.

Đương nhiên, quán trọ Lâm Dược ở hiện tại không tính là âm u, nhưng cũng cách ánh sáng một đoạn. Một phòng lớn, mười chiếc giường đơn, một chiếc ba mươi đô la, đặc biệt chuẩn bị cho con bạc sa sút.

Tới đây trọ, bình thường đều là con bạc sắp bước vào đường cùng lại không cam lòng từ bỏ, bọn họ không biết đã trải qua bao nhiêu ngày trong sòng bài, sau đó, khi đã sắp tới cực hạn, thì sẽ tới đây trọ một đêm, sau đó, thì lại như phát điên lao về sòng bài.

Loại người này, bình thường là da xám xịt hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt luôn có loại hưng phấn bệnh hoạn.

Trong những người này, Lâm Dược là người trắng trắng nõn nõn, vẻ mặt còn có chút ngượng ngùng của thanh niên phương đông, quả thật giống như con dê lọt vào bầy sói, sau khi y ở được một tuần, ngay cả bà chủ quán trọ cũng không nhịn được nói: "Tuyết, cậu thật sự không thích hợp sống ở đây."

Đối với cái chữ "Dược" của Lâm Dược, bà chủ phát âm thế nào cũng không chuẩn, cuối cùng dùng "Tuyết" thay thế.

"À, cô Susan thân yêu, tôi cảm thấy ở đây rất tốt, giường đơn sạch sẽ, còn có chỗ tắm rửa, tôi đã rất thỏa mãn rồi."

"Cậu hoàn toàn có thể tới khách sạn thanh niên."

"Nhưng nó cách sòng bài quá xa, đối với tôi thì không thuận tiện."

Lời này lập tức làm cả một đống người giật mình ngã ngữa, bà chủ Susan thì gần như thét lên: "Tuyết, cậu cũng tới đánh bài sao, thật không thể tin nổi, cậu nhìn những người xung quanh mình đi, nên tránh xa cờ bạc! Tránh xa cờ bạc!"

Cô nói thế lập tức khiến rất nhiều người bất mãn, một người đầu trọc thô giọng nói: "Hê, Susan, cô đang đuổi chúng tôi sao?"

"Ít chen mồm vào đi, Peter, đám người xấu các cậu thì không tính, tôi không thể nhìn Tuyết cũng trở thành các cậu! Nghe tôi đi, người TQ, lập tức thu dọn hành lý về nước đi, cậu tới đây cũng một tuần rồi, những gì nên thấy cũng đã thấy, nên chơi cũng đã chơi, hiện tại, là lúc đi rồi. Nơi này rất tốt, rất kích thích, nhưng cuộc sống tương lai của cậu vẫn còn dài."

"Chuyện này, tôi vẫn chưa thể đi ngay, nếu không tôi sẽ tổn thất lớn."

"Tất cả mọi người ở đây đều nghĩ vậy, thế là sẽ biến thành như thế, về đi! Lập tức đi khỏi đây!"

Lần này không có người phản bác nữa, đúng, tất cả mọi người đều nghĩ thế, thua mười đô, không cam tâm, muốn lấy lại, kết quả lại thua hai mươi, bốn mươi, tám mươi, sau đó, thì thua sạch cả đời mình vào đó.

"Susan thân yêu, tôi đã đóng mười một ngàn đô la, nếu hiện tại tôi đi về, thì cái gì cũng không còn nữa."

"Cậu báo danh tham gia WSP rồi?"

"Đúng."

Trầm mặc vài giây, sau đó là tiếng cười ầm ĩ, tên đầu trọc vừa rồi còn vừa cười vừa la: "Mau tới xem mau tới xem, ở đây lập tức sẽ có người đoạt được vòng tay!"

Câu này lập tức được phụ họa: "Peter, nói rất hay, vì câu này tao mời mày một ly!"

"Cao thủ! Cao thủ!"

...

Ngay cả Susan cũng cười theo, Lâm Dược không hiểu sờ cằm: "Rất buồn cười sao?"

Susan vỗ vai y: "Không buồn cười, mỗi người đều có mơ ước như thế, nhưng nó chỉ là mơ ước, đúng, mấy năm nay có vài người đoạt vòng tay đều khá trẻ tuổi, nhưng chúng ta đều biết, đó chẳng qua là mánh bịp bợm của đài truyền hình, năm ngoái, năm trước, năm trước nữa, trừ lần lộ mặt đó ra, bọn họ còn có động tác nào đâu? Không có, cao thủ vẫn là những người đó."

"Susan, cô nói vậy là không đúng, có thể lấy được vòng tay một lần là được rồi, tiền thưởng năm ngoái tôi nhớ là ba mươi tám triệu sáu trăm bảy mươi ngàn, năm nay nghe nói càng cao. Người TQ, cố lên, hơn mười triệu đô la đang vẫy tay với cậu đó!"

Đầu trọc lớn tiếng nói, tuy là cỗ vũ, nhưng giọng điệu đó, nghe thế nào cũng thấy giống chế nhạo.

Đây quả thật cũng là chế nhạo.

Đúng, WSP rất thu hút, mỗi năm đều có người từ mọi nơi tới tham gia, còn có vô số người tới tham quan.

Nhưng, đối với những con bạc bọn họ thì, nó chỉ giống như một show biểu diễn.

Đa số mọi người, chỉ cần đóng một số phí ngất ngưỡng, cảm thụ chút không khí. Cuộc đấu năm ngàn người, có lúc, thậm chí có thể lên tới mười ngàn, hai mươi ngàn, mà có thể chân chính cầm tiền thì có bao nhiêu người?

Năm mươi người hàng đầu!

Cũng có nghĩa là chỉ khi vào được năm mươi hạng đầu, mới có thể không lỗ vốn, cho dù là năm ngàn đối năm mươi, thì cũng là tỷ lệ một phần trăm, thậm chí không bằng đi cược bàn xoay!

Trình độ?

À, rất nhiều người đều cho rằng mình có trình độ, nhưng, có thể đấu tới cuối cùng, luôn luôn là những cao thủ và những tản khách của sòng bài lớn, người bình thường... đương nhiên cũng có, nhưng thực sự quá ít.

Mà nếu muốn lấy thêm vòng tay, thì phải vào mười hạng đầu.

Đương nhiên, mỗi năm luôn có một hai người bình thường vào được số hạng này, nhưng, đó chẳng qua là mồi câu, hấp dẫn càng nhiều người bình thường năm tới có thể tới báo danh.

Nếu có tiền, thì trả số tiền phí đó coi như chơi trò chơi, nhưng Lâm Dược, đã nghèo tới mức phải trọ ở quán trọ thế này, còn vọng tưởng muốn vòng tay, quán quân?

Dùng cách nói của đầu trọc là: "Còn không bằng đi chơi máy chơi bài, như vậy có hy vọng hơn!"

Nhưng bất kể có bao nhiêu người không xem trọng, trận đấu hôm đó, Lâm Dược vẫn lục ra được một bộ âu phục đã lâu không mặc, thắt thêm cà vạt, đánh bóng giày da.

Bộ đồ này, là năm đó Trương Trí Công chuẩn bị cho y, tuy đã qua hai năm, nhưng là nhãn hiệu thế giới, chất lượng có thể bảo đảm, huống hồ bộ đồ này, trong hai năm vừa rồi y cũng rất ít có cơ hội mặc, vì vậy vẫn giữ được độ mới tám phần.

Vì thế, khi y mặc âu phục xuất hiện trong đại sảnh, lập tức kinh ngạc tất cả mọi người, đầu trọc_ người vừa giao du trong sòng bài, vừa dùng tiền bồi thường lao động trả phí trọ, bình thường thích đùa với y cũng không nói nên lời.

Y đi tới trước mặt bà chủ, mỉm cười rướn người qua: "Susan thân yêu, hôm nay tôi phải đi tham gia thi đấu, có thể chúc phúc cho tôi một chút không?"

Mặt Susan lập tức đỏ lên, cô ấp úng nói: "Chúc phúc, chúc phúc gì..."

Ánh mắt Lâm Dược đảo một vòng trên mặt cô, sau đó rút cây bút nguyên tử cô vừa dùng ra khỏi tay cô: "Cái này đi, tôi tin đây sẽ là cây bút may mắn của tôi."

Bút nguyên tử giá rẻ kẹp ở cổ áo âu phục, Lâm Dược bước ra. Mà y vừa đi, trong phòng lập tức vang lên tiếng huýt sáo, còn có người gọi tên Susan. Chẳng qua lần này đầu trọc Peter không la hét, có người hỏi, hắn nghĩ nghĩ rồi nói: "Tao cảm thấy cậu ta rất quen, tụi bây có ấn tượng không?"

"Mau, mau xem tivi! Nói không chừng thằng nhóc đó sẽ xuất hiện!"

Tivi vẫn luôn mở, tuy trong số bọn họ đa số đều khinh thường không thèm xem WSP, nhưng chuyện lớn một năm một lần, bọn họ cũng không chịu bỏ qua. Nhưng vẫn chưa tới giờ phát sóng, thi đấu phải tới chín giờ mới bắt đầu, đợi tới chín giờ, bọn họ cũng không thể tìm được Lâm Dược.

Lần này người tham gia đấu nhiều hơn năm trước, phía quan chức thông báo là ba mươi sáu ngàn năm trăm người, một bàn mười người thì cần tới hơn ba ngàn bàn, lần này cử hành ở trung tâm giải trí JA, tạm thời phải làm trống hai nhà ăn mới miễn cưỡng đặt được tất cả các bàn.

Nhiều bàn như thế, đa phần ống kính đều quay về phía các cao thủ.

Đúng, cho dù là cao thủ, nếu tới tham gia cuộc đấu này, cũng phải bắt đầu từ đầu. Cái này cũng là lý do tại sao rất nhiều người đều từng lấy được vòng tay, nhưng lại không phải mỗi người từng lấy được vòng tay đều có thể trở thành cao thủ.

Lấy được một vòng tay, đương nhiên, vận may và kỹ thuật của bạn đều không tồi, nhưng, bạn có thể lấy được hai cái sao? Không nói điều thứ hai, bạn có thể lần thứ hai vào được năm mươi hạng đầu sao?

Cao thủ có thể, gần như mỗi cao thủ đều từng lấy được từ hai vòng tay trở lên, hơn nữa ít nhất có bốn lần vào được năm mươi hạng đầu.

Đến hiện tại, được công nhận là cao thủ chỉ có bốn mươi ba người, trước mắt còn hoạt động trên cái bàn này thì cũng có ba mươi chín người, mà lần này có ba mươi người tham gia WSP, vì thế máy quay phần nhiều là tập trung ở những bàn của họ.

Ba mươi cao thủ, rồi giới thiệu đối thủ của họ, thời gian cũng tới, vì thế, tuy Susan tập trung tinh thần để xem, cũng không thể tìm được Lâm Dược.

Đợi tới chiều, một vài bàn đã bị dọn xuống.

Khác với mạt chược, poker Texas, khi chơi thật thì rất nhanh. Người tại hiện trường, mỗi người đều có số chip một ngàn đô la, thua hết rời bàn.

Tuy mỗi bàn đều chỉ có cược mù 10/20 đô la, nhưng lại có thể cược all, vì thế, rất có thể chỉ cần một ván, đã thua sạch rồi.

Mà ở đây, trừ thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, rời khỏi bàn cũng đại biểu nhận thua. Nếu một bàn ít đi năm người, vậy thì bàn này sẽ bị dọn ra, mà người trên bàn đó sẽ phân tới những bàn khác.

Đợi tới chiều, đám người Susan cuối cùng cũng nhìn thấy Lâm Dược, đương nhiên không phải là do Lâm Dược có biểu hiện đột xuất gì, mà là, y đã bị phân lên bàn có cao thủ.

"Ngựa hoang Jones, haizz, cậu bạn nhỏ của chúng ta lần này sắp gặp xui rồi!"

Đầu trọc cất giọng kỳ cục nói, câu này lập tức dẫn tới sự tấn công bút nguyên tử của Susan, nhưng cô cũng không nói gì.

Đúng, bị phân lên bàn có cao thủ vốn đã xui xẻo rồi, mà gặp phải Jones, thì không phải là xui xẻo bình thường.

Jones được gọi là Ngựa hoang, nhưng nếu nói về mặt hình tượng, hắn vẫn còn cách ngựa hoang một khoảng khá xa.

Vì lại có người mới gia nhập vào bàn của hắn, camera đặc biệt đặc tả, trên tivi hiển thị một gương mặt có thể dùng tinh xảo để hình dung.

Làn da bóng màu lúa mạch, con mắt màu xanh, sóng mũi rất thẳng, môi mỏng, còn mang theo chút màu hồng, dưới khóe môi bên phải có đeo một chiếc nhẫn kim cương, lấp lánh phát sáng theo từng động tác, lời nói của hắn.

Con mắt hẹp dài, chân mày rất đậm, mái tóc xoăn dài tới vai. Chiếc áo hắn mặc, không thể nói là trang phục Đường hay là áo bào dài màu trắng kiểu Nhật, nhưng trên áo lại dùng đường chỉ thêu màu vàng đen đan xen tạo thành từng đóa hoa lớn.

Hắn ăn mặc như thế, dùng cách nói của một phóng viên chính là: "Mỗi lần thấy Jones, tôi đều cho rằng cậu ta thích hợp làm model của giới thời trang hơn."

Jones là tân tú mới xuất hiện tám năm trước, hắn lần đầu tiên đã lấy được vòng tay, nhưng lúc đó không có ai để ý tới hắn, vì khích thích, vì mánh khóe, mỗi năm đều sẽ có một hai người may mắn như thế. Nhưng vào năm thứ hai, Jones lại lần nữa lọt vào năm mươi hạng đầu. Năm thứ ba, hắn lấy được thứ hạng hai mươi sáu, năm thứ tư, hắn lấy được vòng tay thứ hai.

Đến lúc này, hắn mới chân chính lọt vào mắt mọi người, mà từ đó về sau, mỗi năm hắn đều có thể lọt vào năm mươi hạng đầu.

Mà năm ngoái, hắn cuối cùng cũng được kết nạp, trở thành cao thủ.

Kỹ thuật của hắn không cần nói, nhưng làm người thì vẫn luôn có một chút vấn đề. Đương nhiên, tính cách của rất nhiều cao thủ đều rất cổ quái, nhưng rất ít ai sẽ như ngựa hoang đứt dây cương giống hắn.

Trong mấy vụ ồn ào, chúng ta có thể gặp người này. Trong việc mâu thuẫn ồn tới tận cục cảnh sát, cũng ta cũng có thể gặp người này, trong các nơi đua xe, cá ngựa luôn luôn có bóng dáng người này, thậm chí hắn còn đích thân xuống đấu bò.

À, nước Mỹ tự do phát đạt, bất kể bạn muốn làm gì, đừng cản trở việc của người khác là được, bạn là cao thủ, có tiền, muốn loạn giao muốn làm gì cũng có thể, nhưng bạn nhất định phải làm ồn tới cả thế giới đều biết sao?

Với Jones thì dường như là phải, giống như sợ bị người ta quên mất, vị "cao thủ tinh xảo nhất" này mỗi năm đều phải tạo ra một hai tin tức mang tính bùng nổ.

Mà trên bàn bài, vị này càng khắc nghiệt sắc bén, đối với người bình thường, những cao thủ khác đều rất có phong độ, cho dù thắng sạch đối thủ, cũng sẽ biểu hiện rất phong độ, ít nhất cũng sẽ hờ hững. Chỉ có vị này, đừng nói hờ hững, bất kể người có chút trình độ hay là chim non trong chim non, gặp phải hắn, đều có thể bị hắn chế nhạo tới mức hận không thể đào một cái lỗ để tự chôn.

Lâm Dược là thanh niên phương đông ngượng ngùng, dịu hòa như thế, gặp phải vị này, cũng khó trách người của toàn quán trọ đều ai thán cho y.

Quả nhiên, Lâm Dược vừa ngồi xuống, Jones đã nhắm ống pháo vào y: "Người phương đông?"

"Phải."

"Tôi ghét nhất là người phương đông, dơ bẩn hạ lưu bỉ ổi vô sỉ, nhìn thấy mấy người thì đã khiến tôi nghĩ tới cứt chó!"

Lâm Dược ngẩng đầu nhìn hắn, Jones cao ngạo liếc y một cái.

"Cậu thật đáng thương." Lâm Dược mở miệng, dáng vẻ đồng tình sâu sắc, "Không ngờ lại có quá khứ bi thảm như thế, cái này thật sự là không may, có lẽ cậu nên lập tức rời khỏi cái bàn này mà đến nhà thờ cầu nguyện, ừm, không biết Las Vegas có nhà thờ không, nếu không được thì cậu có thể đến chùa, cái này thì tôi có thể dẫn đường cho cậu, tại phố người Hoa của chúng tôi, trong nhà của rất nhiều người đều thờ cúng Bồ tát, cũng không cần phải chuẩn bị gì, chỉ cần tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc sạch sẽ chút, thì có thể lễ phật rồi."

"Người TQ chúng tôi lòng dạ rộng rãi, phật của chúng tôi cũng vĩ đại từ bi, tin tôi đi, ngài ấy tuyệt đối sẽ không vì cậu là người phương tây mà khinh bỉ cậu, hành động vô văn hóa hạ lưu dơ bẩn này ở chỗ chúng tôi tuyệt đối không có. Cậu nên đi bái lạy Bồ tát vài lần, năm sau lại tới, tôi tin rằng vận may của cậu sẽ tốt hơn một chút."

Nói tới đây, y còn gật đầu thật mạnh: "Tin tôi đi, bái lạy Bồ tát rồi, sau này cậu sẽ không dẫm phải cứt chó nữa, cho dù thỉnh thoảng có dẫm phải, ít nhất cũng không thường xuyên, cho dù là thường xuyên, cũng tuyệt đối sẽ không sinh ra suy nghĩ ngông cuồng nữa, cho dù có suy nghĩ ngông cuồng, cũng tuyệt đối sẽ không phát triển theo hướng bệnh tâm thần, cho dù có thật phát triển theo hướng đó, cũng tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm tính mạng, cho dù thật sự không may qua đời, ừm, không cần bi thương, Bồ tát của chúng tôi sẽ mở đường luân hồi cho cậu, đợi kiếp sau, tôi có thể bảo đảm, cậu nhiều nhất sẽ biến thành chó, chứ tuyệt đối sẽ không biến thành cứt chó."

Chương 65

Jones đang sững sờ, người trên bàn cũng đều sững sờ.

Khi Lâm Dược nói hai đoạn trước, bọn họ còn chưa hiểu lắm, nhưng nghe tới đoạn sau cùng, thì cho dù có trì độn cũng biết y đang nói cái gì.

Jones là cao thủ, trong thế giới poker Texas lại là đại danh đỉnh đỉnh, lúc này trên bàn bài, gần như không có người không biết tới hắn__ cho dù ban đầu không biết, nhưng hai ngày nay xem tivi cũng đã biết rồi.

Trong nhất thời, cả bàn chìm vào sự trầm mặc quái dị.

Mà khác với sự trầm mặc của bàn này, lúc này trong tivi giọng nói của người dẫn chương trình lại là hưng phấn: "WSP năm nay có bao nhiêu cao thủ tham gia? Đúng, là ba mươi vị, ba mươi vị mà chúng ta quen thuộc, nhưng, còn có một vị mà chúng ta không quen thuộc! Thử nhìn xem đây là ai? Đây là ai?" Camera đặc tả Lâm Dược, đầu trọc chợt nhảy dựng lên: "Tôi nhớ ra rồi, tôi nhớ ra cậu ta là ai rồi!"

"Dược, Lâm! Lâm của chúng ta! Không nhớ ra sao? Không có ấn tượng sao? À, thực là quá tệ, vậy thì, tôi sẽ gợi ý một chút cho mọi người, Hoa Hồ tử! Hai năm trước!"

Sau câu nói này, rất nhiều người trước tivi, đều nhảy dựng lên giống như đầu trọc.

Cũng giống như đa số người phương tây trong mắt người TQ thì đều giống như nhau, thì đa số người TQ, trong mắt người phương tây cũng không có bao nhiêu khác biệt, nhưng bọn họ đều nhớ Hoa Hồ tử, nhớ trang phục Đường của ông, càng nhớ thất bại hai năm trước của ông.

Trong poker Texas người phương đông có thành tích không nhiều, người TQ càng ít, Hoa Hồ tử vẫn luôn là lá cờ đầu, mà hai năm trước, lá cờ này đã gãy, nhưng người đánh gãy lá cờ này là một người TQ khác, sau khi Hoa Hồ tử thất bại, còn giao trái táo trong tay cho Lâm Dược, đây thậm chí được các phương tiện truyền thông nói là một sự chuyển giao!

Lúc đó, tất cả mọi người đều cho rằng lại một cao thủ nữa sắp xuất hiện, tuy cao thủ này chưa từng tham gia WSP, chưa từng có một vòng tay nào, nhưng y đã thắng Hoa Hồ tử! Như vậy còn có trọng lượng hơn cả vòng tay.

Nhưng từ đó về sau, Lâm Dược liền biến mất, tất cả mọi người đều không tìm được y. Ban đầu còn có báo nhỏ suy đoán n lần, mà sau ba tháng, mọi người đều quên dần chuyện này.

Đúng, trận đấu đó rất kinh điển, trận đấu đó rất quan trọng, nhưng tại Las Vegas, mỗi ngày đều có những truyền kỳ ra đời. Một người nào đó lăn lộn trong sòng bài nhiều năm, khi sắp nghèo chết đột nhiên lại trúng giải nhất, một triệu phú nào đó trong một đêm thua hết toàn bộ gia sản.

Có lẽ không bằng khiêu chiến cao thủ, có lẽ không đủ kích thích, nhưng đối với người bình thường, tin tức như thế có cảm giác thân thiết hơn.

Mà hiện tại, Lâm Dược lại lần nữa xuất hiện, còn là trong cuộc đấu thế này, còn cùng một cao thủ ngồi chung bàn, các khán giả lập tức hưng phấn.

"Mau, tới điểm đặt cược, mua anh ta! Mua anh ta!"

Người lanh lẹ đã cầm tiền lao đi, mỗi điểm đặt cược đều bắt đầu đặt cược vòng ngoài.

Vào năm mươi hạng đầu, vào mười hạng đầu, quán quân.

Thứ bậc khác nhau, người khác nhau, tỷ lệ cũng sẽ khác nhau. Lâm Dược là số 16362, vốn không có bất cứ khác biệt nào với tuyển thủ tham gia đấu khác, tỷ lệ chọi cũng lớn, đương nhiên, người đặt cho y, cũng ít.

Nhưng hiện tại, y chính là con hắc mã đột nhiên xuất hiện đó! Hơn nữa còn là một hắc mã có bảo đảm! (*Hắc mã: Ý chỉ người tài vượt bậc)

Nhưng phản ứng của điểm đặt cược cũng không chậm, bên kia vừa mới chuyển ống kính sang Lâm Dược, bên này đã điều chỉnh tỷ lệ chọi.

Bên này người chen chúc chật ních, bên kia bầu không khí trên bàn vẫn trầm nặng.

"Người phương đông, anh vừa nói gì?"

Jones cuối cùng cũng mở miệng, khác với những người khác tưởng tượng, hắn không lập tức nhảy dựng lên, mà dùng một giọng điệu, thậm chí có thể nói là hòa nhã để hỏi.

Lâm Dược dùng giọng nói còn hòa nhã hơn để nói: "Tôi chỉ đưa ra đề nghị thôi. Đề nghị này, rất nhiều người TQ đều sẽ đưa ra, ai bảo chúng tôi là dân tộc thiện lương nhất chứ, tôi thật không tính làm gì cả."

Y nói, rồi cười ngượng ngùng, ra vẻ cậu cũng không cần quá cảm kích.

"Rất tốt, người TQ đúng không, anh sẽ hối hận, tôi bảo đảm anh sẽ hối hận."

"Sao tôi lại hối hận chứ? Giúp người khác là để làm vui, có thể giúp đỡ cậu, tôi chỉ cảm thấy vui vẻ. Người phương tây các cậu nói là tiếp nhận vui vẻ từng ngày, người phương đông chúng tôi nói, đừng nghĩ việc thiện nhỏ mà không làm. Câu này có nghĩa là dù việc thiện có nhỏ bé cũng nên làm, người phương đông chúng tôi còn có một câu, là nước chảy đá mòn, mà ý của câu này là, cho dù sức mạnh có nhỏ, tích lũy lâu dài, cũng có thể làm được việc không thể tin nổi."

"Sự giúp đỡ của tôi đối với cậu tuy không lớn, nhưng cũng là một giọt nước, nước như thế hội thụ nhiều rồi, cũng có thể làm mòn đá, cũng có thể nâng cao cảnh giới của riêng tôi, đồng thời, có thể tạo nên tác dụng như dòng lũ. Việc chuyển giao diễn ra thế nào? Chính là một người ảnh hưởng tới hai người, hai người ảnh hưởng tới bốn người, bốn người ảnh hưởng tới tám người..."

"Nhà cái, chúng tôi đã đặt hết rồi, ông phát bài đi."

Sau khi tính toán một chuỗi số, Lâm Dược vứt lại một câu với nhà cái đã đờ người, sau đó lại quay qua Jones: "Khi cậu hiểu được chỗ tốt của Bồ tát chúng tôi, nhất định sẽ tuyên truyền với bạn bè người thân của mình đúng không? Cái này giống như cậu mua một bình nước ngon, tất nhiên cậu sẽ giới thiệu nhãn hiệu đó cho bạn bè của mình đúng không? Tuy Bồ tát không phải là bình nước, nhưng đạo lý thì giống nhau... kìa, thời gian của cậu hết rồi, vẫn muốn theo cược sao? Hay là cậu chuẩn bị bỏ bài?"

Sau khi y tuôn một tràn, cảm giác của Jones... hắn không có cảm giác gì, cảm giác duy nhất của hắn chính là đờ người, đờ người, tiếp tục đờ người. Đờ ra tới mức hắn sắp hết giờ cũng không phát giác, vẫn nhờ Lâm Dược nhắc nhở hắn mới biết đặt cược.

Nhà cái không nhắc nhở? À, nhà cái cũng đang trong mù mờ.

Jones ném chip như khúc gỗ, Lâm Dược tiếp tục lải nhải.

Trong tivi, mọi người không nghe được âm thanh trên bàn, các khán giả chỉ thấy bầu không khí trên bàn rất thân thiện, tiếp tấu chậm rãi, mà đám người trong phòng giám sát, gần như cười điên rồi.

"A a, tôi đã biết cậu Lâm sẽ không để chúng ta thất vọng mà, chính là như thế, Lâm! Giải quyết Ngựa hoang đi! Giải quyết! Giải quyết!"

Trong rất nhiều màn hình ở phòng giám sát, có một màn hình đặc biệt quay bàn của Lâm Dược, một đống người bu lại đó xem, không chỉ có phòng giám sát, bộ phận bảo vệ, bộ phận quan hệ xã hội, gần như mỗi bộ phận, đều có hai ba đại biểu.

Khi mọi người đang hưng phấn, đột nhiên cảm thấy một làn hơi lạnh, giám đốc quan hệ xã hội mẫn cảm nhất, quay đầu lại trước tiên, thì thấy Caesar đang đứng sau lưng bọn họ.

Bầu không khí lập tức từ nóng rực biến thành lạnh lẽo, một đám người hận không thể vùi đầu xuống đất. Không phải chứ, sao lại trùng hợp như thế? Mới ngày đầu tiên thôi mà, đại đế sao lại xuống quan sát rồi? Hắn quan sát cái gì chứ, trong phòng làm việc của hắn không phải cũng có màn hình giám sát sao?

"Các cậu làm?"

Caesar mở miệng, mọi người nhìn nhau, nhìn nhau, chủ nhiệm của phòng giám sát biết mình không chạy thoát trách nhiệm được, đứng ra: "Chuyện này, bàn cậu Lâm vốn ngồi đã tan, sau đó, thì tới đây..."

Đúng, bàn không tới năm người sẽ bị dọn ra, nhưng Lâm Dược lại bị phân tới bàn này, không phải là do y nhân phẩm quá tốt, mà là có người thấy Ngựa hoang chướng mắt.

Ngựa hoang từ khi xuất hiện, thì đắc tội không ít người, nhưng vì thân phận cao thủ của hắn cộng thêm bối cảnh thần bí__ Dù sao nghe nói hắn có hậu đài rất vững, điểm này, cũng được mọi người thừa nhận, với tính cách cáu kỉnh của hắn, và những chuyện đã làm, nếu không có bối cảnh, thì không biết đã bị người chặt khúc ném xuống biển từ đời nào.

Mà mọi người làm việc tại JA cũng tức giận Jones không ít, tuy Jones đối với họ cũng chỉ chế nhạo vài câu, châm chích vài câu, khi không cáo trạng, khiếu nại phàn nàn, nắm mấy chuyện lông gà vỏ tỏi không buông, nhưng chuyện tích lũy tới nay, thì chính là oán niệm khổng lồ.

Chỉ là tuy có oán niệm, mọi người tại JA cũng không thể làm gì Jones, những gì có thể làm, cũng chỉ là thầm rù rì sau lưng vài câu, lải nhải cằn nhằn.

Cho tới lần này, cho tới khi họ phát hiện Lâm Dược!

Lâm Dược là ai, khán giả bình thường có lẽ đã quên y, nhưng trên dưới JA, đặc biệt là mấy chủ quản, thì đều khắc cốt ghi tâm.

Tuy vì một vài động tĩnh như có như không của cấp trên, bọn họ không dám công khai thân phận của Lâm Dược, nhưng động tay một chút thì vẫn có thể làm được.

Thế là, khi phân người, Lâm Dược liền bị phân tới bàn của Jones, sau đó, bọn họ cuối cùng cũng đợi được giây phút lòng người vui vẻ!

Tuy đã trút được giận, nhưng lúc này thấy Caesar xuất hiện ở đây, tim mọi người lại treo lên, bọn họ sắp xếp Lâm Dược lên bàn của Jones, Lâm Dược đó, nhất định sẽ bị chú ý, chuyện này... có lẽ không đúng với ý của cấp trên?

"Mày là thứ TQ tạp chủng!"

Vừa rồi mọi người cùng cười đùa thì không mấy rõ ràng, lúc này vừa yên tĩnh, giọng nói của Jones lập tức giống như được phóng lớn gấp bội.

Mà cùng lúc, bầu không khí trong phòng giám sát càng lạnh. Mọi người tại đây đều mặc niệm cho Jones, à, Ngựa hoang thật xui xẻo, không chỉ gặp phải Lâm, còn khiến đại đế nghe được câu nói này, ai cũng biết, đại đế là con lai có một nửa huyết thống TQ!

"Cậu nói sai rồi, cậu không nên thêm vào trước chữ tạp chủng tiền tố từ TQ, có một câu thế này, đàn ông tới từ sao hỏa, phụ nữ tới từ sao thủy, về mặt ý nghĩa, tất cả mọi người đều là sản vật lai giống của sao hỏa và sao thủy. À, nói tới lai giống, thì không thể không nhắc tới một người, đó chính là nhà khoa học, nhà thực vật học vĩ đại của TQ chúng tôi, ông Viên Long Bình, ông Viên..."

Từ sao hỏa sao thủy tới hạt gạo lúa mì, sau khi quay một vòng, Lâm Dược lại lần nữa điểm rõ chủ đề: "Cho nên nói, tất cả người bình thường, người được một nam một nữ sinh ra đều là lai giống mà ra, hoàn toàn có thể gọi là tạp chủng, chỉ có những người không bình thường, không thường quy, có vấn đề, mới là thuần chủng. Giữa tạp chủng và tạp chủng, thì không có quốc gia không có giới tính không có thân phận không có nhân trung... à, cậu Jones, mạo muội hỏi một chút, cậu là thuần chủng, hay là tạp chủng?"

Câm nín, câm nín hoàn toàn...

Từ khi Lâm Dược mở miệng, cả bàn, trừ y ra đều chìm vào trầm mặc, bất kể là tuyển thủ khác hay là nhà cái, đều giống như bị trúng lời nguyền, hoặc là đã biến thành con rối do Lâm Dược giật dây.

Lâm Dược nói nhà cái phát bài, nhà cái liền phát bài.

Lâm Dược nói tuyển thủ số mấy, nên tới anh đặt cược, vị đó liền đặt cược.

Trong mắt người ngoài, bàn này chậm rãi, nghiêm túc, mỗi người đều cân nhắc đến lúc cuối mới đặt cược, ngay cả động tác của nhà cái cũng mang theo vẻ thần thánh.

Mà mọi người trong phòng giám sát, thì đang đau khổ nín cười.

À, một chuỗi hùng biện của Lâm Dược đối với họ, đương nhiên là đau đớn, nhưng nghĩ tới đã đâm được Jones mà bọn họ luôn căm ghét...

Tuy lúc này không nhìn thấy cảnh tượng đó, nhưng mỗi người đều có thể tự động triển khai liên tưởng phong phú.

Vừa nghĩ tới vẻ mặt của Jones lúc này, bọn họ đều nhịn không được muốn cười, nhưng đau ở chỗ Caesar đang ở đây. Thế là mọi người khó chịu, không biết làm sao...

Mà lúc này, bọn họ lại nghe thấy giọng nói của Lâm Dược: "Ba con 3, không phải bài rất lớn, nhưng hình như, tôi thắng rồi thì phải."

"Phụt!"

Một nhân viên trong phòng giám sát hết nhịn nổi phát ta tiếng, hắn vừa bậc cười liền cảm thấy không đúng, cực kỳ cẩn thận ngẩng đầu, sau đó lập tức sững sờ.

Nghe thấy tiếng cười này, những người khác ngay cả thở mạnh cũng không dám, nhưng khiến bọn họ ngạc nhiên là, không lập tức nghe thấy tiếng nói lạnh lẽo trong dự liệu, qua một lúc, mới nghe được giọng nói khá ôn hòa nằm ngoài dự liệu: "Xem kỹ đi."

Giọng nói này không tính là lạnh nhạt, tuyệt đối không thể nói là thân thiết, nhưng, tuyệt đối không phải là lạnh lẽo, mà sau khi nói câu này, Caesar quay người ra ngoài.

Hắn vừa ra ngoài, mọi người trong phòng đều thở phào một hơi, sau đó đều quan tâm đến người vừa rồi cười ra tiếng: "David, cậu rất tuyệt, quá giỏi!"

"Trước mặt đại đế cũng dám cười, chúng tôi sùng bái cậu!"

...

David ngẩn người, mất một lúc mới lên tiếng: "Vừa rồi hình như tôi thấy đại đế cười."

Mấy giây trầm mặc, sau đó là khinh bỉ đồng thanh: "Cậu mù đầu rồi, bị dọa choáng váng rồi, đại đế mà cười, chuyện đó còn khó tin hơn cả mặt trời mọc từ hướng tây!"

David gãi đầu, hắn cũng cảm thấy đó là ảo giác, nhưng, vừa rồi có vẻ hắn thật sự thấy đại đế cười mà.

Mà lúc này, cái bàn đó của Lâm Dược lại bị dọn ra, từ khi Lâm Dược gia nhập tới khi bàn bị dọn ra, không qua ba ván, sau đó có một phóng viên đã bình luận đặc biệt: "Không cần nghi ngờ, vận may là rất quan trọng trong poker Texas, tại WSP càng quan trọng. Vận may của người trên bàn này đều không tốt lắm, bị phân tới bàn có hai cao thủ, đây thật là... chỉ có thể trách vận mệnh!"

Mà đối với chuyện này, các nhân viên của JA nói thế này: "Đúng, vận may của cả bàn này đều không tốt, đụng phải Ngựa hoang cũng thôi đi, bọn họ còn đụng phải Lâm! À, thật ra nói tới cùng, vẫn là Ngựa hoang sai, ai bảo cậu ta khiêu chiến với Lâm? Nhưng Lâm thật sự quá lợi hại, tôi cảm thấy cậu ta không cần đánh bài, chỉ nói thôi cũng có thể nói chết người khác!"

Câu này tuy có chút khoa trương, nhưng cũng không chênh sự thật bao nhiêu.

Theo lẽ thường, một bàn mười người không mấy khả năng chỉ ba ván đã đào thải được năm người, đặc biệt là vòng loại của vòng loại thế này, đa số đều là người bình thường tới thử vận may, mà suy nghĩ của người bình thường cũng đều rất thực tế, đó chính là càng kéo dài bao lâu, càng kì kèo thời gian dài ra, có thể qua được bao nhiêu thì qua bấy nhiêu, cho dù có muốn cướp gà cũng không thể liều như thế.

Sỡ dĩ xuất hiện tình trạng này, là vì tất cả mọi người đều bị Lâm Dược làm mù đầu, bài không nên theo cũng theo, khi nên bỏ bài, bị y nhắc nhở, cũng cược luôn, đợi khi tỉnh táo lại, phát hiện chip của mình đã hết rồi.

Không quá ba ván, năm người đã bị đào thải. Nhưng đối với năm người bị đào thải này, thì là xui xẻo, mà đối với mấy người còn lại, tuyệt đối là may mắn!"

Trừ Ngựa hoang, ba người còn lại, vừa nghe nói đổi bàn, lập tức nhảy tót lên, một ông mập năm mươi tuổi trong đó, biểu hiện linh hoạt không chút phù hợp với tuổi tác thân thể.

Ngựa hoang cũng đứng lên, sắc mặt hắn xanh lét nhìn Lâm Dược: "Tôi đã nhớ kỹ anh, tôi nhất định sẽ cho anh hối hận."

Chương 66

Làm sao để hình dung cảnh tượng lúc này đây?

Giữa những bàn đấu chi chít, thanh niên phương tây ăn mặc tràn đầy âm vị phương đông và một thanh niên phương đông mặc âu phục bốn mắt nhìn nhau, một người mắt nổi lửa, một người mỉm cười.

Sau đó thanh niên phương đông chậm rãi lại gần thanh niên phương tây, y nghiêng người tới, dịu dàng nói một câu bên tai thanh niên phương tây, sau đó, thanh niên phương tây đỏ mặt.

Câu nói đó quả thật quá nhỏ, bọn họ lại đã ra khỏi bàn đấu, ngay cả người trong phòng giám sát cũng không nghe được là nói cái gì, chỉ là nhìn màn này, cằm đều rớt hết.

Cảnh này, cảnh này cũng quá mờ ám rồi!

Mà cảnh này, lại bị camera bắt được, ngay lập tức trình lên trước khán giả xem tivi, thế là lúc này, vô số phụ nữ thét lên, vô số đàn ông kinh ngạc.

Cái này, cái này ái muội quá, khiến người ta suy nghĩ xa vời, quá, quá duy mỹ!

Nhưng nếu bọn họ nghe được Lâm Dược nói gì, tuyệt đối sẽ không nghĩ như thế.

"Cung hầu đại giá."

Nói xong, Lâm Dược chỉnh lại âu phục, đi tới bàn được phân cho mình.

Vì Lâm Dược vừa mới nổi bật, lúc này camera phân rất nhiều thời gian cho y, dù sao những cao thủ khác đã quá quen thuộc rồi, mà đối với Lâm Dược, bọn họ chỉ có một ván đấu.

Đài truyền hình lập tức tìm chuyên gia tới phân tích, nhưng người đó cũng không bình luận gì quá kinh điển, đầu tiên là vì không xuất hiện ván đấu nào quá đặc sắc, hai là, cách xuất bài của Lâm Dược hình như cũng rất bình thường.

Tuy có chút thất vọng, nhưng mọi người cũng không kỳ quái.

Loạn quyền đánh chết sư phụ, nước Mỹ tuy không có câu này, nhưng cũng có câu tương tự. Tại nơi đầy nhóc chim non, cẩn thận là quan trọng nhất, nếu ngay ngày đầu tiên đã bị đào thải, thì cũng thật là oan uổng.

Tuy không xuất hiện ván bài kinh người, nhưng số chip của Lâm Dược thì không ngừng tăng thêm, khi ngày đầu tiên kết thúc, y đã có tám ngàn đô la, đây là một con số không lớn không nhỏ.

Sáu giờ chiều, cuộc đấu ngày đầu tiên chính thức kết thúc, hôm nay, đào thải năm ngàn người.

Vừa ra khỏi JA, Lâm Dược đã bị vây lấy, các phóng viên điên cuồng đưa ra đủ câu hỏi với y.

"Hai năm nay anh làm gì?"

"Hôm nay anh và Ngựa hoang đấu với nhau, cảm giác thế nào?"

"Mục tiêu của anh là gì? Một vòng tay, hay quán quân?"

"Nghe nói anh là người kế nhiệm của Hoa Hồ tử, hai năm nay anh có ở cùng Hoa Hồ tử không?"

...

Lâm Dược vừa đi, vừa tùy tiện ứng phó: "Hai năm vừa rồi? Tôi sinh sống đó. Ngựa hoang? Rất tốt, đồng chí ngựa hoang là một đồng chí tốt. Vòng tay? Không biết có cái thích hợp với cổ tay tôi không? À, tôi đã rất lâu không gặp ông nội Hoa rồi, hy vọng thân thể ông ấy khỏe mạnh trường thọ sống lâu trăm tuổi ngày nào cũng khỏe mạnh..."

"Anh Lâm, tại sao anh tới đây?"

Khi y sắp tới bến xe bus, một giọng nói chói lói vang lên.

Lâm Dược ngừng một lát, quay đầu lại nhìn, phóng viên đó vì không chen được lên phía trước mà liều mạng hét to, y mỉm cười: "Tôi tới vì một người."

Khi nói câu này, ánh mắt y xa thẳm, giọng nói thấp trầm, trong vẻ mặt còn mang theo ưu thương nhàn nhạt, giống như đang thủ thỉ với người yêu.

Mấy nữ phóng viên đều hơi thất thần, mà Lâm Dược nói xong thì đi, càng đi càng nhanh, vừa đúng lúc nhảy lên chiếc xe sắp chạy đi. Tuy không thể tiếp tục đi theo, nhưng các phóng viên cũng không nuối tiếc, WSP, trước giờ là cuộc chiến kéo dài, bọn họ có nhiều cơ hội, huống hồ hôm nay bọn họ cũng đã thu hoạch đủ rồi.

Thế là ngày hôm sau thậm chí là tối hôm đó, đã có hơn n tờ báo lấy câu đó của Lâm Dược viết bài.

Cờ bạc, thi đấu, tình yêu.

Vừa duy mỹ vừa kích thích.

Có vài tòa soạn thậm chí dứt khoát liên hệ câu nói này với cảnh tượng mà camera bắt được, ảnh cộng thêm chữ, tự động diễn dịch ra một câu chuyện cũ rích của một đôi thanh niên phương đông phương tây.

Ngay cả một vài nhân viên của JA cũng đều nghĩ, có phải bọn họ trong lúc vô tình đã ghép ra một đôi không, chỉ có Carlos, sau khi nhìn thấy bài báo này, xém chút bị nước miếng nghẹn chết.

À, hắn không phải là vì Lâm Dược và Ngựa hoang, mà là vì câu nói đó của Lâm Dược.

"Tôi tới vì một người."

Nếu hắn không đoán sai, người đó... chắc là, đại khái, có thể, chính là người mà hắn nghĩ tới.

Nghĩ tới sự quan tâm của người đó đối với Lâm Dược hai năm nay... Carlos đột nhiên có một cảm giác tương lai không phải rất tốt đẹp.

Nhưng đây đều là về sau, lúc này Lâm Dược đương nhiên không biết một câu nói của mình đã tạo nên bao nhiêu hiểu lầm, sau khi ngồi trên xe công cộng đi vài vòng, y trở về quán trọ.

Cũng như lúc y đi, khi y về, cũng khiến bầu không khí trong quán thay đổi, nhưng sự thay đổi này hoàn toàn không giống lúc sáng.

Lúc sáng là thân thiết chế giễu, mà hiện tại, là tôn kính xa cách.

Lâm Dược gãi đầu, đang định nói gì, Susan đã mở miệng: "Cậu Lâm, có một người đang đợi cậu."

Lâm Dược ngẩn ra, rồi thấy Lưu Yên Nhiên.

Giống trước kia, Lưu Yên Nhiên vẫn mặc quần dài, nhìn thấy y, liền dụi tắt thuốc đứng lên.

"Thế nào, cùng ăn một bữa cơm chứ."

Lưu Yên Nhiên mở miệng nói, Lâm Dược cười cười: "Được."

Tuy cảm thấy trọ ở đây cũng rất thoải mái, nhưng nhìn vẻ mặt của đám người Susan, y cũng biết, mình không còn thích hợp trọ ở đây nữa, Lâm Dược thu dọn hành lý, thanh toán tiền phòng, trước khi đi, nói với Susan: "Cảm ơn bút nguyên tử của cô, tôi sẽ giữ gìn cẩn thận."

Người phụ nữ Mỹ này, vẫn luôn rất chăm sóc y, khi nói câu này, y hoàn toàn không nghĩ tới, từ đó về sau, quán trọ của Susan, trừ cơm và phòng trọ ra, còn cung cấp bút nguyên tử, mỗi con bạc tới đây, đều muốn mua một cây bút nguyên tử.

Cũng vì chuyện này, khi ngoại hiệu của Lâm Dược còn chưa cố định, bút nguyên tử cũng là một trong những cách xưng hô của y.

Lâm Dược và Lưu Yên Nhiên ăn cơm ở bên ngoài, khi sắp chia tay, Lưu Yên Nhiên nói: "Thật không muốn tới Sharon sao, ngài Tiêu đã chuẩn bị sẵn phòng cho cậu rồi."

Hiếm khi trên mặt Lâm Dược lộ ra chút lúng túng, y ho một tiếng: "Chuyện này, không làm phiền ngài Tiêu."

Lưu Yên Nhiên như cười như không nhìn y, Lâm Dược bắt đầu trình bày, nào là cọng cỏ như y thế này vẫn thích hợp ở quán trọ nhỏ hơn, nào là vẫn là phòng do mình tìm được sẽ có cảm giác thân thiết hơn, nào là y vẫn luôn rất cảm kích Tiêu Nhiên luôn chăm sóc mình. Lưu Yên Nhiên cũng không ngắt lời, đợi khi y nói đủ rồi mới nói: "Ngài Tiêu vẫn còn muốn tôi nói, nếu cậu thật sự không muốn đi, anh ta cũng không miễn cưỡng, anh ta bảo tôi tiện thể nhắc cậu một câu, Jones đó... bối cảnh bí ẩn, sau này cậu, phải cẩn thận chút."

Lâm Dược gãi đầu, bất đắc dĩ nói: "Xã hội hiện tại, quả nhiên không thể dễ dàng đắc tội người khác, tùy tiện một người, đều có bối cảnh, chẳng qua bỏ đi, tôi nghĩ thi đấu chưa kết thúc, cậu ta cũng sẽ không tìm tôi gây phiền toái, còn khi kết thúc rồi thì... lúc đó hãy nói."

WPS luôn kéo dài, ngày thứ hai, thì có tòa soạn tìm Lâm Dược viết chuyên mục, nhưng cho dù những tòa soạn đó có ra giá trên trời, Lâm Dược cũng không tiếp nhận, y nói thế này: "Tôi phải chuyên tâm thi đấu."

Mà nguyên nhân thật sự sao?

Tại khách sạn thanh niên, Lâm Dược vừa ăn mì ăn liền vừa lầm bầm: "Ông đây hiện tại khẩu ngữ đã không tồi rồi, nhưng viết văn bản thì cũng không có gì khác biệt trước kia, khi ở Kuala Lumpur, ông thật sự nên dụng tâm học tiếng Anh, mà đừng chỉ lo tới tiếng Malaysia. Các người bảo ông viết chuyên mục, sao không nhắc tới chuyện phiên dịch chứ."

Những phương tiện truyền thông đó đương nhiên không biết mình đã sai trên mặt ngôn ngữ, còn sôi nổi suy đoán có phải vì đã rời khỏi bàn bài hai năm, trình độ của Lâm Dược đã không còn như trước__ Năm đó khi anh ta đấu với Hoa Hồ tử còn có thể một ngày viết một bản, hiện tại anh ta lại nói muốn chuyên tâm gì đó, ai tin chứ.

Nhưng nghi vấn về trình độ của y, khi thời gian trôi qua, càng lúc càng ít. Tuy không có xuất hiện cảnh tượng kinh điển nào, nhưng mỗi ngày đều có thu hoạch, số chip của y cũng tăng thêm mỗi ngày, đã có phóng viên nói thế này: "Nếu Dược lấy được một vòng tay, tôi tin anh ta sẽ lập tức được kết nạp là cao thủ, anh ta là khác biệt."

Đúng, cao thủ cần có vòng tay, cao thủ phải có thành tích, nhưng làm sao mới có thể tính là cao thủ chân chính? Là cần phải được các cao thủ khác kết nạp, chỉ có được quần thể thừa nhận, mới coi như chân chính bước qua bậc cửa đó.

Thi đấu tiến hành đã mười bốn ngày, cuối cùng, vào ngày thứ mười lăm, chỉ còn lại một trăm người. Một trăm người này, mỗi người đều có khả năng lọt vào năm mươi hạng đầu, nhưng mỗi người cũng đều có khả năng bị loại bỏ.

Chỉ cần vào năm mươi hạng đầu, cho dù là hạng năm mươi, cũng có thể được hưởng tiền thưởng một trăm hai mươi đô la, mà sau đó, mỗi lần lên một hạng, thì gần như là tăng gấp đôi.

Cuộc đấu hai ngày trước, tốc độ đào thải rất nhanh. Mà sau khi đào thải hai mươi ngàn người, tốc độ liền chậm lại, vào được một ngàn người, quả thật có thể dùng lề mề để hình dung.

Bàn lớn mười người, nhìn thì rất đã ghiền, nhưng mỗi người đều có hai phút suy nghĩ và một phút xin tạm dừng, cho nên, nếu cố tình cộng thêm trùng hợp, cho dù là một vòng đặt cược, cũng có thể kéo dài nửa tiếng.

Ban đầu, còn có người nóng nảy, mà sau khi còn năm trăm người, tất cả mọi người đều trầm tĩnh.

Năm mươi hạng đầu, không chỉ là tiền thưởng, mà nhiều hơn là vinh dự.

"Các bạn khán giả, xin chào, tôi là Ike, rất vui vì lại được gặp các bạn. Hôm nay là ngày thi đấu thứ mười lăm, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ tiến vào cuộc đào thải chân chính, năm ngày, vào bốn ngày đầu, chúng ta phải đào thải chín mươi tuyển thủ, sau đó vào ngày cuối cùng quán quân của chúng ta sẽ ra đời!"

"Nếu nói trước đó vẫn là dự trù bán kết, thì bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ tiến vào chuẩn chung kết, hiện tại là chín giờ đúng, bắt đầu từ giờ phút này đến khi tám mươi thứ hạng đầu ra đời, cuộc đấu của chúng ta sẽ không dừng lại."

Ike vừa mở miệng đã bắt đầu làm nổi bật bầu không khí khẩn trương, nhưng lập tức bị người cộng tác của mình là Andy phá hoại: "Nhưng Ike, anh nói thế, sẽ khiến tôi hiểu lầm, nếu tôi muốn đi nhà vệ sinh thì sao?"

"Đương nhiên, cứ mỗi bốn tiếng sẽ có một tiếng nghỉ ngơi, để mọi người xử lý chuyện cá nhân. Cho nên, các bằng hữu có lòng muốn hướng tới WSP tuyệt đối đừng lo lắng. Được rồi, chúng ta xem thử lúc này trên bàn còn mấy cao thủ?"

"Trên bàn số một chúng ta thấy Vịt con xấu xí và Vua sư tử, trên bàn số hai có Dã thú và Người khổng lồ, bàn số ba... bàn số năm, nhìn thử xem chúng ta thấy ai, trên bàn số tám chúng ta lại lần nữa nhìn thấy Ngựa hoang... còn có Dược tới từ TQ, ngoại hiệu của Dược vẫn chưa được định, có người gọi anh ta là Kẹo que, có người gọi anh ta là Bút nguyên tử, hiện tại, chúng ta cứ gọi anh ta là Dược đi, tôi tin, đợi khi anh ta thành cao thủ, chúng ta sẽ biết anh gọi là gì."

"Ike, tôi cảm thấy anh hơi lạc quan quá rồi, vì Dược của chúng ta lại lần nữa ngồi chung bàn với Ngựa hoang, đừng quên ngày thi đấu đầu tiên bọn họ đã kết thù rồi."

"Thì có là gì? Chúng ta xem thử số chip của Dược, một trăm hai mươi lăm ngàn đô la!" Nói tới đây, hắn huýt sáo một cái, "Thành tích không tồi, tôi thấy rất nhiều người thậm chí còn chưa tới mười ngàn."

Tuy nói là đã vào một trăm hạng đầu, nhưng có rất nhiều người, trong cuộc đấu trước đó đã thua rất nhiều, đương nhiên, cũng có người thắng rất nhiều, chẳng hạn Ngựa hoang, số chip trước mặt hắn chính là hai trăm.

Ngựa hoang miệng tiện, đứt dây, tính toán chi li, làm người chán ghét, nhưng cách đánh bài của hắn, lại có thể nói là vững chắc. Ngoại hiệu ngựa hoang này là hình dung con người hắn, chứ không phải hình dung cách đánh bài của hắn, tuy có lúc hắn cũng có hơi ẩu một chút, nhưng hầu như mỗi cao thủ đều từng làm thế.

Lần này Lâm Dược lại được phân lên cùng một bàn với Ngựa hoang, hoàn toàn là trùng hợp, cuộc đấu tiến hành tới nay, còn lại hai mươi cao thủ, mười bàn, mỗi bàn đều có một cao thủ, thậm chí có bàn là ba cao thủ.

"Số chip của Ngựa hoang nhiều hơn Lâm Dược, hơn nữa, hắn ở cánh trên của Dược."

Trong poker Texas, vị trí cũng rất chú trọng. Nói tóm lại, dealer là vị trí có lợi nhất, vì hắn có thể đợi tất cả mọi người đều đặt cược xong mới cược, như vậy hắn có cơ hội quan sát. Nhưng dealer là luân phiên, cho nên, cũng không cần xét chuyện có công bằng hay không.

Mà nếu hai người có thù, trong cuộc đấu nhiều người, cánh trên sẽ chiếm lợi hơn cánh dưới, vì hắn có thể tăng số chip, đặc biệt là lúc này, số chip của Ngựa hoang lại nhiều hơn Lâm Dược, thì càng có vốn hơn.

Hôm nay Ngựa hoang mặc áo bào dài thuần trắng... nói chính xác hơn một chút, thì căn bản là một miếng vải dài màu trắng, không tìm thấy dây lưng, không tìm thấy nút áo dây kéo, chỉ là quấn trên người như thế, trên cổ có đeo một chiếc vòng cổ dày rộng, rất có phong cách người Hy Lạp cổ.

Nhìn thấy Lâm Dược, hắn cười cười, không nói gì, Lâm Dược cũng cười cười, đồng dạng không nói gì. Vẻ mặt hai người, trong mắt người khác đều có mùi vị tất cả không cần phải nói.

Sau khi phát bài, Ngựa hoang nói: "Tôi không ngờ anh sẽ đi tới đây."

"Như nhau như nhau."

"Hoa Hồ tử già rồi, ông ta căn bản không nên ra mặt, anh có thể thắng ông ta, hoàn toàn là may mắn."

Lâm Dược đang chuẩn bị đặt cược lại thu tay về, quay đầu nhìn Ngựa hoang, Jones lộ ra nụ cười đắc ý.

Lâm Dược lại cười, sau đó, y chân thành tha thiết phun ra hai chữ: "Cảm ơn."

"Anh nói gì?"

"Tôi đang cảm tạ cậu."

"Cảm tạ tôi chế nhạo anh?"

"Không phải cậu đang khen tôi sao?" Lâm Dược sờ cằm cười hê hê vài tiếng, "Tôi đắc ý nhất, chính là vận may của mình."

"Giỏi lắm." Jones gật đầu: "Giỏi lắm, rất nhanh, anh sẽ biết vận may của anh tệ cỡ nào."

Từ khi Ngựa hoang xuất hiện tám năm trước, tuy có chuyện không vừa lòng, nhưng rất ít có chuyện không thể giải quyết, đặc biệt là trên bàn đấu. Hắn tin vào tay mình, tin vào vận may của mình, càng tin vào người đã dạy hắn thuật đánh bài.

Đúng, Lâm Dược đã thắng Hoa Hồ tử, nhưng vậy thì sao chứ? Hoa Hồ tử là của thời đại trước rồi, mà người dạy hắn thuật đánh bài, lại gần như đã đứng trên đỉnh cao của thời đại mới.

Thật ra hắn có thủ đoạn thu thập Lâm Dược, nhưng, hắn thích sỉ nhục y trên bàn đấu hơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro