Chương 85-87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 85

  'Tìm kiếm khắp thiên hạ' là một trang mạng không nổi cũng không chìm, tuy có cái tên rất độc, nhưng nó còn lâu mới chân chính tìm khắp thiên hạ.

Nhưng trang mạng này mấy hôm nay thực sự nổi từ nước Mỹ tới thế giới, số lượng truy cập liên tục tăng, có một thời gian thậm chí xém chút làm tê liệt máy chủ, sở dĩ như thế, hoàn toàn là vì một bức ảnh, nói chính xác hơn, là một chùm ảnh.

Bức đầu tiên, lấy Caesar làm trung tâm.

Đại sảnh sân bay ồn ào náo nhiệt, xung quanh Caesar, là đám người áo đen tỏa ra sát khí.

Bức thứ hai, lấy Lâm Kiến Thiết làm trung tâm.

Chẳng qua trọng điểm lại là Caesar và Trương Trí Công, hai người bốn mắt nhìn nhau, tia lửa tung tóe, mà một góc bên cạnh, cái đầu Lâm Dược bị dùng đường đỏ khoanh lại.

Bức thứ ba, lấy Lâm Dược làm trung tâm.

Địa điểm đã chuyển tới JA, đại hội trao thưởng cho người từ hạng hai tới hạng chín, người trao thưởng là một trong những đại cổ đông của JA là Jones và một vị quan chức chính phủ, phần thưởng là một chiếc vòng tay vàng và một tờ chi phiếu với con số không nhỏ.

Trong ảnh, Lâm Dược đang đưa tay để Jones đeo vòng cho mình, Caesar và Trương Trí Công, một người quyền thế cao đứng trên vị trí chủ tổ chức, một người phong độ ưu nhã đứng ở chỗ khách quý, nhưng ánh mắt hai người đều đang tập trung vào Lâm Dược__ Trong ảnh, đường kẻ màu xanh nổi bật đặc biệt đánh dấu.

Bức thứ tư, với trân châu đen là trung tâm.

Người phụ nữ da đen này thật sự lấy được quán quân WPS kỳ này, trên ảnh, Caesar đang trao thưởng cho cô. Tuy là hắn đang đeo vương miện cho trân châu đen, nhưng nhìn từ phương diện nào, cũng thấy hắn càng giống vương giả hơn. Mà trong bức ảnh này, Lâm Dược đứng bên trái Lâm Kiến Thiết, Trương Trí Công đứng bên phải Lâm Kiến Thiết, hai người đang nói chuyện, mà ánh mắt Caesar thì xuyên qua thời không, bắn tới!

Trong video sau đó, chúng ta có thể thấy được, ánh mắt này ẩn mật hàm súc, trong thời gian đó, hắn sẽ nói chuyện với trân châu đen, hoặc nói chuyện với quan chức bên cạnh, hoặc nhìn xuống dưới, trên cơ bản, là không có nhìn về phía Lâm Dược.

Nhưng chỉ một ánh mắt, đã bị bắt được.

À, một cái nhìn rất bình thường, nhưng trải qua phân tích so sánh chúng ta có thể thấy, ánh mắt này, tuyệt đối không giống ánh mắt bình thường, ánh mắt này, tuyệt đối khác với ánh mắt vừa rồi, ánh mắt này, tuyệt đối tuyệt đối là đặc biệt. Nếu ánh mắt trước đó là lãnh khốc bình tĩnh nghiêm túc, thì ánh mắt này chính là nóng cháy vặn vẹo nghiêm khắc, chính là lửa trong nước, tuyết trong lửa, cái gì, sao chúng ta có thể từ một ánh mắt mà nhìn ra được nhiều thứ như thế?

À, nếu chúng ta có thể từ một động tác khoác áo, đã dẫn ra một mớ, thì chúng ta tại sao không thể từ một ánh mắt mà dẫn ra một mớ?

Càng huống hồ, ánh mắt này, còn đặc biệt bị đường đen chỉ ra!

Bức thứ năm, mấy người cùng tới nhà ăn, khiến chúng ta vô cùng tiếc nuối là, không có ảnh trong nhà ăn, nhưng chúng ta cũng có thể phán đoán được từ bức ảnh thứ sáu!

Trung tâm bức thứ sáu là Trương Trí Công.

Lúc này, mặt cậu hai Trương đỏ bừng, thân thể không vững, rõ ràng đã uống nhiều, một nhân viên JA dìu hắn, mà đối lập rõ ràng với hắn là gương mặt trắng như tuyết của Caesar.

Ánh mắt đại đế vẫn lạnh lẽo, sắc mặt đại đế vẫn bình tĩnh, tâm tình đại đế thế nào chúng ta không biết, nhưng theo như nhiều người suy đoán, chắc tương đối tốt.

Sau đó còn bức thứ bảy là chụp trước thang máy, bức thứ tám, hình Trương Trí Công rời khỏi, bức thứ chín là hình khoác áo mà mọi người đều đã rất quen thuộc, chỉ là lần này, dưới thân hình khổng lồ của Caesar, lại có một góc để lại cho Trương Trí Công.

Bức thứ mười, là một đống hỗn độn, không phải trắng cũng không phải đen, nói là xám đi, lại có chút không giống, bức ảnh đó mù mờ như khi thiên địa chưa sinh ra, sau đó, trong một đống hỗn độn xuất hiện một chùm ảnh chụp, cuối cùng, cũng chỉ có duy nhất một câu: Ngựa hoang đang ở đâu?

...

Câu này được người ta gọi là câu kinh điển, dùng bình luận xác đáng nhất chính là: Nếu không có câu này, thì chùm ảnh kia quá bình thường, nhiều lắm, bọn họ cũng chỉ có thể tưởng tượng một chút mờ ám, nhưng thêm câu đó, thì hoàn toàn khác, đây chính là 3+1 điển hình, cho chúng ta càng nhiều chọn lựa!

Không cần nói, tiêu đề này vừa ra, cậu hai Trương lập tức bị chú ý, bất kể nói sao hắn dù gì cũng từng tham gia WPS, cũng vào được năm mươi hạng đầu, hiện tại cũng là một trong những cổ đông của Sharon, tin tức để lại không ít, rất nhanh những vấn đề trọng đại trong cuộc sống của hắn đều bị tung ra.

Thế là tiếp theo, tin tức này bị fans của Caesar cho nổ tung!

"Đại đế là ai? Các người kéo anh ấy và Ngựa hoang lên cùng một đường thẳng thì cũng thôi, hiện tại lại kéo một vô danh tiểu tốt lên? Cho dù lùi mười ngàn bước, đại đế thật sự thích Kẹo que rồi, cũng sẽ không để người TQ này tùy ý như thế! Không ném gã vào biển đã tốt rồi, còn để gã vào JA? Đây rõ ràng là kẻ ghen tỵ đang sỉ nhục đại đế của chúng ta! Đại đế không phải những minh tinh hạng ba, đừng bàn chuyện riêng của anh ấy!"

Fans của Caesar là hung hãn, nhưng trong dòng người mênh mông vẫn bị chìm ngập, những người khác thật ra cũng không có ý kiến gì với Caesar, hoặc nên nói là cố ý làm gì làm gì hắn, nhưng, chỉ là tám chuyện thôi mà!

Năm đó Diana gần như được cả thế giới tôn trọng, nhưng vẫn bị các phóng viên truy theo gà bay chó sủa, cuối cùng còn xảy ra tai nạn xe cộ.

Phóng viên tại sao lại có thể truy theo vương phi Diana? Đương nhiên do còn có người muốn xem! Những người muốn xem chưa chắc không tôn trọng vương phi, nhưng tại sao còn muốn xem chuyện đời tư của bà?

Vì hóng chuyện, đã ăn sâu vào trong bản chất của chúng ta!

Bên dưới là một bình luận phản bác lại fans của Caesar: "Đây là sỉ nhục sao? Người TQ đó bất luận từ phương diện nào cũng đều không tồi. Càng huống hồ chúng ta chỉ đang nói đây là một khả năng, mà không phải nói nhất định sẽ như thế, có lẽ đại đế không thích ai cả, ai biết chứ, mấy năm trước không phải còn nói anh ta và Vịt con xấu xí có gì sao? Hơn nữa Vịt con xấu xí không phải cũng có người yêu khác sao?"

"Tại sao nếu là Vịt con xấu xí thì không sao, mà là Kẹo que thì không được? Đây là kỳ thị đồng tính luyến ái sao? Thật ra, nếu nói thật, ai cũng đồn đại đế và Kẹo que có gì đó, nhưng nếu chỉ nhìn từ ảnh chụp, tôi lại cảm thấy đại đế và người TQ đó có gì đấy. Các bạn xem đi, ánh mắt đại đế nhìn người TQ đó nóng bỏng biết bao."

Bình luận này lập tức được khen ngợi.

"Đại đế và người TQ đó, Kẹo que và Ngựa hoang, vừa đúng hai đôi!"

"Ủng hộ Kẹo que và Ngựa hoang!"

"Tôi cũng ủng hộ, nhưng Ngựa hoang rốt cuộc đi đâu rồi, còn nữa, ông chú người TQ luôn xuất hiện đó là ai."

Rất nhanh, thân phận của Lâm Kiến Thiết cũng lộ ra, thế là còn có phóng viên phỏng vấn ông, Lâm Kiến Thiết ra đời vào thập niên năm mươi, cả cuộc sống học tập gần như đều trôi qua trong diễu hành lên án, ngay cả hai mươi sáu chữ cái tiếng Anh cũng không biết hết, càng đừng nói là nói chuyện.

Cho nên dù những phóng viên đó nhiệt tình như lửa, cũng chỉ nhận được đáp trả lạnh như băng. Đương nhiên, Lâm Dược ở bên cạnh ông, tiếng Anh của Lâm Dược, ít nhất từ khẩu ngữ thì rất tốt. Nhưng cũng phải là Lâm Dược nguyện ý phiên dịch mới được. Có lúc y rất nguyện ý, nhưng luôn xuất hiện vấn đề.

Chẳng hạn nếu phóng viên hỏi "Ông có cách nhìn thế nào về tin đồn trước mắt?"

Vậy thì vào trong miệng y liền thành, "Bọn họ hỏi ba, ba bình luận thế nào về tin đời tư của Obama?"
Nếu phóng viên hỏi là "Ông có phản đối tình cảm của Kẹo que không?"

Thì vào miệng Lâm Dược sẽ thành "Bọn họ hỏi ba, có phản đối tự do yêu đương không?"

Lâm Kiến Thiết rất mù mờ, thật ra, sau khi tới Mỹ ông vẫn luôn mù mờ.

Hai năm nay, ông sống không tồi, tốt lắm.

Nếu nói trước kia, ông chỉ là một người làm ăn khá có tiền ở Cúc thành, thì hiện tại, ở Cúc thành một câu nói của ông đã rất có trọng lượng.

Trước kia ông vì một mảnh đất mà phải cầu bà nội lạy ông nội, mà hiện tại, người ta tặng tới tận tay, người như lão năm Vương gặp ông, từ xa đã phải gọi là anh hai.

Hai năm trước, ông cố gắng hơn nửa đời, cũng chỉ kiếm được mấy triệu, còn là đã tính luôn cả nhà cả xe, mà hai năm nay, ông đã có tới hai ba mươi triệu.

Hai ba mươi triệu, tại thành phố lớn không tính là gì, nhưng tại Cúc thành, thì đã rất lớn, hơn nữa trên trên dưới dưới đều biết, phía trên ông có người che chở, cho nên làm gì cũng đều để ông được thuận lợi.

Lâm Kiến Thiết không phải một người rất có dã tâm, có thành tựu trước mắt ông đã cảm thấy không tồi, thậm chí, có lúc ông còn hơi mơ hồ sợ hãi.

Ông biết sở dĩ mình thuận lợi như thế là vì anh em nhà họ Trương, mà sở dĩ anh em nhà họ Trương chiếu cố ông như thế, là vì Lâm Dược.

Mà Lâm Dược, tuy ông không hiểu lắm đứa con này, nhưng cũng chưa từng thấy y có năng lực đặc biệt nào, học lực cũng không cao, tại sao lại được anh em nhà họ Trương ưu đãi?

Khi đêm khuya yên tĩnh, Lâm Kiến Thiết càng nghĩ càng sợ, sợ Lâm Dược ở bên ngoài có phải đã làm chuyện gì nguy hiểm, hơn nữa Lâm Dược đi là hai ba năm, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại về, thường xuyên gửi tiền về, nhưng ông càng sợ!

Cho nên khi Trương Trí Công gọi ông tới, ông lập tức đồng ý.

Ông mắc nợ Lâm Dược, mắc nợ mẹ Lâm Dược, nhưng ông sẽ bù lại. Hiện tại ông kiếm tiền, tương lai sẽ lưu lại một ít cho con nhỏ, nhưng ít nhất cũng để lại cho Lâm Dược một nửa!

Ông đã nghĩ sẵn rồi, ông tới, là tìm cơ hội khuyên Lâm Dược về, nếu có gì khó xử, ông cũng sẽ toàn lực giúp đỡ!

Tiền của ông không nhiều, nhưng cũng không ít, nếu thật không được, thì lại đi cầu người khác, hiện tại ông cũng có một vài người quen rồi. Đương nhiên, người quen của ông đều không thể so sánh với anh em nhà họ Trương, nhưng Lâm Dược vì bọn họ bán mạng hai ba năm, cuối cùng còn có thể chọi cứng sao?

Ông biết hiện tại họ đã không thể hoàn toàn thoát ly khỏi anh em nhà họ Trương, nhưng chắc vẫn có thể về sống cuộc sống bình an.

Ông đã nghĩ rất kỹ, kết quả vừa thấy Caesar đã ngốc ra.

Ông tự cho rằng hai năm nay cũng đã thấy nhiều trường hợp lớn, gặp thị trưởng, lãnh đạo tỉnh cũng từng gặp, thời gian trước vì một mẩu đất còn cùng ăn cơm với một phú hào siêu cấp trong nước, tên của người đó nghe nói là trên bảng xếp hạng trong nước cũng có thể thấy.

Nhưng tất cả những nhân vật lớn mà ông từng gặp nếu so với người này, ngay cả có gom góp mang vác thêm bao nhiêu cũng không sánh nổi! Nhìn xe của thủ hạ người ta là một kiểu chạy băng băng, còn là đồ lắp ráp của Đức, đừng nói cái khác, chỉ cảm xúc của chỗ ngồi thôi cũng khác.

Lại nhìn sự nghiệp của người ta đi, ông chủ một sòng bài!

Đương nhiên, những thứ này đều là của người ta, không liên quan tới ông, nhưng ông chủ này, nhìn thế nào, cũng rất xem trọng con trai nhà mình.

Cái người tên Carlos đó nói gì?

"Biết bác tới, ông chủ của chúng tôi đặc biệt tới đón."

Đã năm phút trôi qua, Lâm Kiến Thiết vẫn cho rằng là mình nghe lầm, nhưng nếu nghe lầm, thì làm sao giải thích người đó thật tới đón ông?

Sau đó, ông thấy con trai nhà mình lên bục nhận thưởng, đối với WPS gì đó ông không biết, ngay cả poker Texas cũng chỉ thoáng nghe qua, nhưng Trương Trí Công nói thế này: "Lâm Dược bận tới đón bác, cho nên chỉ lấy được hạng chín, thành tích của cậu ấy vốn sẽ tốt hơn nữa. Nhưng vào mười hạng đầu rồi thì đã có vòng tay, năm nay người tham gia thi đấu nhiều, phí phát sóng cũng cao, hạng chín, đại khái cũng có chừng một triệu năm trăm ngàn, có lẽ còn cao hơn nữa? Lát nữa bác nhìn chi phiếu của cậu ấy sẽ biết thôi."

Lúc này, vì quá kinh ngạc, ông hỏi một vấn đề rất ngốc: "Một triệu năm trăm ngàn... đô la Mỹ?"

"Đương nhiên, ở đây là Mỹ mà."

Tới nay, Lâm Kiến Thiết biết mình đã nghĩ sai hết rồi, bất kể rốt cuộc Lâm Dược làm gì, một chút tiền của ông đối với Lâm Dược hiện tại không có ích gì.

Một triệu năm trăm ngàn... cho dù hiện tại tiền đô tụt giá, cũng xấp xỉ hơn mười triệu nhân dân tệ rồi, hiện tại số tiền mặt ông có thể lấy ra cũng không nhiều như thế, mà cái này, chỉ là Lâm Dược thắng một trận đấu có được! Hơn nữa theo cách nói của cậu hai Trương, y vốn còn có thể thắng nhiều hơn?

Một tuần sau đó, Lâm Kiến Thiết càng mơ hồ, ông đi đâu cũng có thể thấy tin tức về Lâm Dược, những chữ tiếng Anh đó ông không biết, nhưng ảnh của Lâm Dược thì ông cũng phải nhận ra chứ!

Cho dù Lâm Dược bình luận những tờ báo này là: "Chỉ làm rộn thôi."

Nhưng ông cũng biết, con mình đã thành nhân vật lớn rồi!

Đương nhiên là nhân vật lớn, nhìn người tên Caesar đó đi, thái độ nói chuyện với y cũng khác biệt, đối với người khác thì mặt lạnh như băng, đối với Lâm Dược thì sao? Cho dù không thể nói là gió xuân mưa rả rích, nhưng ít nhất cũng dịu dàng hơn rất nhiều, hơn nữa đối với ông cũng rất tôn kính.

Còn có cậu hai Trương, đối với Lâm Dược, quả thật là ton hót, khi ở Cúc thành ông cho rằng anh em nhà họ Trương đối tốt với ông là vì nể tình Lâm Dược đã bán mạng cho họ, hiện tại ông biết không phải, Lâm Dược, con trai của mình đã leo lên được vị trí ngang bằng họ, thậm chí còn vượt hơn!

Lâm Kiến Thiết không biết phải nói cái gì, ông cảm thấy tất cả quả thật giống như nằm mơ, cho dù nằm mơ, cũng không hoang đường như thế.

Lâm Kiến Thiết ở lại Mỹ một tuần, tuy ông vốn định ở lại ba tháng, nhưng Hồ Ái Bình gọi điện cho ông nói Lâm Hàm bệnh, đối với đứa con nhỏ này ông vẫn luôn thương yêu, tuy nghe thì không phải nghiêm trọng, nhưng ông vẫn quyết định về nước trước.

Đương nhiên, cũng là vì ông cảm thấy mình ở đây quá khó xử. Trương Trí Công cũng thôi đi, ngay cả vị Caesar đó cũng ngày ngày tới cùng ông đi tham quan, ông thực sự cảm thấy gánh không nổi.

Cho dù Caesar rất tôn kính rất tốt rất chăm sóc ông, nhưng có một người như thế ở bên cạnh, ông thật sự ăn không vô, uống cũng không nổi, cảm giác cứ như yết kiến hoàng đế vậy đó.

Nghe ông muốn đi, Trương Trí Công cố sức phản đối, nói ông mới tới Mỹ, ngay cả Las Vegas còn chưa tham quan xong, ngay cả vườn quốc gia Yellowstone cũng chưa đi, tuyệt đối không nên về.

Nhưng cho dù vậy, Lâm Kiến Thiết vẫn cố chấp muốn về, trước khi đi, ông kéo Lâm Dược nói: "Hiện tại con đã thành công rồi, ba cũng không giúp được con, cũng không có kiến nghị gì, nhưng đối với Caesar đó, ba cảm thấy con vẫn nên cẩn thận chút, nhân vật lớn kiểu đó... TQ chúng ta có một câu nói, tặng lễ người tất có yêu cầu, nói không chừng cậu ta đối với con có tâm tư gi đó, đến lúc đó con phải nhanh trí một chút, đừng ngốc nghếch bán mình đi."


Chương 86

Khác với Trương Trí Công, Caesar hận không thể khiến Lâm Kiến Thiết sớm về__ Nếu có thể, hắn càng hy vọng người này căn bản đừng tới!

Lâm Dược vốn là giương cờ biểu rõ muốn giữ khoảng cách với Trương Trí Công, kết quả ông vừa tới, lập tức khác liền. Đương nhiên đây không phải là vì Lâm Kiến Thiết tới thì Lâm Dược có tâm tư khác với Trương Trí Công. Mà là nếu chỉ có Trương Trí Công, Lâm Dược căn bản sẽ không đi gặp hắn. Mà hiện tại hay lắm, có Lâm Kiến Thiết, Trương Trí Công ngày ngày chạy tới nói muốn thăm "bác Lâm", hắn tới, Lâm Kiến Thiết đương nhiên phải gặp hắn.

Mà Lâm Dược đối với người cha này tuy không mấy thân, tại Cúc thành, có thể nói một năm không gặp một lần cũng bình thường, nhưng ba y tới Mỹ, đất lạ người không quen, cũng không thể bỏ mặc không lo, thế là cũng ngày ngày đi cùng.

Trương Trí Công ngày ngày tới gặp Lâm Kiến Thiết, Lâm Dược ngày ngày ở cùng Lâm Kiến Thiết, thế là, hai người vốn không nên xuất hiện chung cứ thế ngày ngày gặp mặt.

Ngày ngày cùng ăn sáng, ăn trưa không nói, còn cùng ăn tối, Trương Trí Công chỉ kém không ôm chăn nệm vào phòng cha con họ trải xuống ngủ!

Đương nhiên, trong quá trình hai người gặp mặt hắn cũng thỉnh thoảng tham gia, nhưng hắn là Lâm Kiến Thiết dù sao cũng không thân, cho dù hắn có muốn tạo quan hệ tốt với Lâm Kiến Thiết, thì Lâm Kiến Thiết đó cũng luôn tránh hắn. Hơn nữa hắn cũng không thể giống như Trương Trí Công, nói hai câu, liền vỗ lên vai Lâm Dược một cái, nói chuyện một hồi, lại ôm vai Lâm Dược, vỗ ngực thể hiện quan hệ với Lâm Dược tốt cỡ nào.

Những cái này không phải hắn không thể làm được, mà là hắn làm cũng không ra sao. Thế là một tuần nay, hắn mở mắt trân trân nhìn Trương Trí Công vỗ tay Lâm Dược hai trăm tám mươi ba lần, ôm vai một trăm sáu mươi bốn lần, liên đới còn vỗ đầu sáu lần, chạm ly bốn mươi hai lần, gắp đồ ăn ba mươi tám lần, nói "cháu và Lâm Dược..." tám mươi sáu lần, đồng thời, còn khiêu chiến với hắn N lần.

Ở đây, chúng ta phải biện bạch cho đồng chí Trương Trí Công một câu. Cậu hai tuy không thể nói là thiên tài, nhưng hắn cũng không phải ngốc, hơn nữa cũng không bị rút gân. Có thể im hơi chấm mút cũng thôi, cần gì phải tới Las Vegas khiêu chiến với Caesar? Chỉ là bốn người ở cùng, cho dù là hai người cố tránh nhau, ánh mắt cũng có lúc đụng chạm, thế là, lần ngẫu nhiên đụng chạm, sẽ bị Caesar cho là đang khiêu khích.

Caesar vẫn bình tĩnh phong độ, nhìn từ bề ngoài bọn họ không nhìn ra một chút dị thường nào, nhưng mà nội tâm thì đã có thể dùng dây gai để hình dung.

Cho nên vừa nghe Lâm Kiến Thiết muốn về, hắn tuy vẻ ngoài nói mấy lời khách sáo "Bác không ở lại vài ngày đi", quay mặt đi đã bảo người đi đặt vé.

Điều động nhân lực tiễn Lâm Kiến Thiết đi, cậu hai Trương ủ rũ như mất mẹ, mắt long lanh nhìn Lâm Dược, như chó con bị vứt bỏ.

Lâm Dược gãi đầu, mở miệng: "Cậu hai, hiện tại cậu cũng là một người không tồi..."

"Đừng!" Y chưa nói xong, đã bị cậu hai Trương ngắt lời, "Tôi hiện tại còn có chút chuyện, tâm tình cũng không tốt, cậu đợi tôi hòa hoãn lại hãy nói."

Hắn vừa nói vừa lùi lại, không đợi Lâm Dược trả lời, đã quay người đi, tốc độ đó giống như chạy trốn.

Lâm Dược có chút bất đắc dĩ quay đầu nói với Caesar: "Cậu ta chạy cái gì, tôi đang chuẩn bị khen cậu ta."

Caesar có chút đồng tình nhìn bóng lưng Trương Trí Công, miệng phun ra hai chữ: "Đi thôi."

Nói rồi, không đợi y mở miệng, đã kéo cổ tay y ra ngoài, Lâm Dược vừa đi vừa nói: "Anh đừng kéo tôi, tôi biết đi mà, nè nè..."

Cứ thế lên xe.

Lần này dù sao cũng chỉ là tiễn người, Caesar cũng không thể lần nào cũng mang theo mấy chục người tới, nhưng dù vậy trước sau cũng có bốn chiếc xe, hắn và Lâm Dược ngồi chiếc thứ hai.

Chiếc đầu tiên đi trước, Carlos khởi động xe. Thật ra hắn không phụ trách lái xe, nhưng hắn biết hôm nay Caesar không giống trước kia, vì đề phòng vạn nhất, hắn đuổi tài xế lên xe khác, tự mình điều khiển.

"Tốt xấu gì, mình cũng có sức đề kháng."

Hắn nghĩ thế, sau đó thì nghe thấy giọng Lâm Dược vang lên sau lưng: "Lạc Lạc, tại sao hiện tại anh lại trở nên bạo lực như thế chứ?"

Lúc này, Carlos vẫn chưa phản ứng lại được, sau đó, hắn lại nghe Lâm Dược nói: "Lạc Lạc, tôi thật hoài niệm trước kia, lúc đó anh tốt hơn nhiều."

"Câm miệng!"

Tay Carlos run lên, vô lăng chệch đi, chiếc xe trực tiếp lao về cột đèn đường, cũng may lúc này tốc độ không tính là nhanh, hắn phản ứng cũng nhanh, trực tiếp đạp thắng xe, nhưng cho dù là vậy, cũng tạo thành tình trạng xe sau hút đuôi.

Ba chiếc xe tông vào nhau.

Đột nhiên xảy ra tình trạng này, người của xe đầu tiên còn cho là có vấn đề, vội vã nhảy xuống xe bày thế, còn có người tới gõ cửa kính xe Carlos.

Carlos nhìn phía trước, ánh mắt đờ đẫn, chết cũng không dám quay đầu__ "Mình nghe lầm, mình nhất định là nghe lầm rồi!"

Một thời gian rất dài sau đó, Carlos đều không dám nhìn Caesar, mỗi lần gặp mặt, đều cúi đầu rũ mắt, ánh mắt tiêu chuẩn nhìn gót chân mình.

Là tâm phúc của Caesar, hắn biết ông chủ của mình còn có một tên tiếng Trung, nhưng mà Lạc Lạc... đó là tên gì chứ!

Trừ vụ tai nạn nhỏ này, hành trình trở về cũng coi như thuận lợi, suốt đường Lâm Dược cũng không nói gì nữa, trở về JA, Caesar kéo y lên tầng cao nhất, y cũng ngoan ngoãn không phản kháng.

Vừa vào phòng, Lâm Dược đã xin lỗi: "Xin lỗi, Lạc Lạc, tôi không nên tùy tiện gọi anh, tôi sai rồi, phí sửa xe tôi sẽ trả."

Caesar ôn hòa nhìn y một cái: "Mấy hôm nay cậu cũng mệt rồi, ở đây nghỉ ngơi đi."

Hắn nói rất thân thiết, giọng ấm áp, Lâm Dược liền cảm thấy được một cỗ rét lạnh, y rùng mình: "Lạc Lạc, anh đừng dọa tôi, tôi thừa nhận tôi sai rồi, nhưng quan hệ của hai chúng ta thế này. Của tôi chính là của anh..."

Lần này không đợi y cường điệu lặp lại hai người một thể, Caesar đã ngắt lời: "Tôi biết, quan hệ của hai ta thế này, cậu không cần nói nữa, tôi còn có chút việc, cậu nghỉ ngơi trước, lát nữa tôi tới xem cậu."

Nói xong, sờ đầu y, đi ra ngoài, từ đầu tới cuối hắn đều dịu dàng thân thiết, nhưng vừa ra ngoài, hắn liền khóa cửa.

Lâm Dược sờ cằm nhìn chằm chằm cửa nửa ngày, cuối cùng đi tắm, rồi thật sự leo lên giường.

Bảy ngày nay, y thật sự cũng mệt rồi, tuy Lâm Kiến Thiết là ba y, nhưng quan hệ cha con của họ vẫn không tới đâu, đặc biệt là sau khi y mười tuổi, thì gần như không còn ăn cơm chung, lần này bảy ngày liền cùng ăn cùng ngủ, y thật sự có hơi không quen. Hơn nữa Lâm Kiến Thiết còn luôn luôn ra vẻ cha hiền, khiến y rất khó chịu.

Lúc này tắm rửa xong, nằm trên giường nước thoải mái, ôm gối, không bao lâu đã ngủ.

Khi Caesar trở về, thì thấy y đang nằm trên gối của mình, trong ngực còn ôm một cái, mặt nghiêng sang một bên, khóe môi còn dính một chút nước dãi, dáng ngủ ngọt ngào không lo âu.

Tim Caesar mềm xuống, giở khóc giở cười lắc đầu, đặt đồ lên bàn, rồi mới lắc Lâm Dược.

Lâm Dược đang ngủ ngon, bị đánh thức có chút bực bội, nhưng thấy Caesar vẻ mặt dịu dàng, cũng không dám nói nhiều.

"Qua ăn cơm."

"Ăn à, tôi không đói."

"Cũng phải ăn chút gì đó."

Lâm Dược tới trước bàn ăn, phía trên có bốn cái khay, hai khay lạnh, hai món nóng. Khay lạnh đậu phộng rang, dưa leo trứng muối. Khay nóng là cải xanh xào thịt, su su xào.

Vô cùng bình dân vô cùng đại chúng, những món thế này, ở Mỹ cũng rất hiếm thấy, càng đừng nói xuất hiện ở JA, xuất hiện ở căn phòng thế này trên bàn thế này. Những thứ này giống như món ăn chỉ xuất hiện ở chợ đêm bên đường tại Cúc thành, trừ nó ra, trên bàn còn có hai cái chén, một bình Erguotou.

Lâm Dược liếc nhìn bàn, lại nhìn Lâm Dược.

"Tôi bảo bọn họ làm mì sợi cho cậu, lát nữa sẽ đưa tới." Caesar nói, mở Erguotou, rót cho y nửa chén, "Ăn đi, không phải đều là món cậu thích sao?"

Lâm Dược nuốt nuốt nước miếng, "Lạc Lạc, tôi cảm thấy anh đây là đang đưa tiễn tôi.'

"Đưa tiễn cái gì, cậu lại không đi đâu." Caesar liếc y một cái, chậm rãi nói: "Cậu chuẩn bị đi sao?"
Lâm Dược không đáp, cười gượng hai tiếng, chuyển miệng nói: "Lạc Lạc, tôi nhớ ở chỗ anh có rượu Cheval Blanc, đừng tiếc không dùng nó chứ, sao lại lấy Cheval Blanc ra xua tôi."

"Không phải cậu thích cái này sao?"

"Là thích nhất, nhưng giờ không phải nên đổi vị sao? Thật là, hai năm nay tôi không uống thứ này rồi, tửu lượng nhỏ rồi, tính ra chống không nổi."

"Món ăn này không hợp với rượu đó, nếu không ngày mai cậu uống được không?"

"Hợp! Không còn gì hợp hơn! Cho dù không hợp tôi cũng không để ý, tôi muốn uống bây giờ!"

Caesar cười cười, đứng lên, vừa lấy rượu vừa nói: "Lâm Dược, chắc không phải cậu cho là tôi vốn chuẩn bị chuốc say cậu đó chứ."

"Sao có thể, cho dù anh không chuốc say tôi tôi cũng không phản kháng được, tôi đánh không lại anh."

Caesar nhìn y một cái: "Lần đầu tiên tôi phát hiện cậu có logic rõ như thế."

Lâm Dược hiếm khi không đáp trả, cúi đầu gắp một miếng thịt, y gắp đồ như gió, liên tục nhét vào miệng, chỉ là khi Caesar muốn cụng ly với y, lúc đó mới dừng lại, nhưng mỗi lần nhiều lắm cũng chỉ uống nửa hớp, so sánh thì Caesar uống nhiều hơn y một chút.

Cứ nửa hớp rồi nửa hớp, khi uống nửa hớp thứ tư, Lâm Dược đột nhiên cảm thấy có chút choáng, y dừng đũa, cố gắng mở to mắt, thì thấy Caesar cầm ly rượu cười nhìn mình.

"Lạc Lạc, đầu tôi choáng, anh giúp tôi gọi bác sĩ đi."

"Không cần, cậu rất khỏe."

Lâm Dược giãy đầu, tuy y choáng, nhưng vẫn có năng lực suy nghĩ, chỉ là khá chậm, y chậm rãi suy nghĩ, nghĩ một lúc lâu mới phản ứng lại được: "Lạc Lạc, anh bỏ thuốc vào đồ ăn?"

"Đúng vậy."

Lâm Dược càng choáng, y cố sức rất lâu mới nói ra: "Tại, tại sao?"

Caesar đứng lên, ngồi xuống cạnh y: "Lâm Dược, cậu nói xem thiếu nợ có phải nên trả không?"

Lâm Dược mù mờ gật đầu.

"Vậy nếu thiếu tình, thì cũng phải trả chứ."

Lâm Dược hiện tại tuy choáng váng, nhưng cũng biết câu này không thể tùy tiện trả lời, chỉ là Caesar cũng không cần y trả lời, hắn đứng lên, vác y lên vai rồi đi tới giường.

"Nếu đã thiếu tình lại thiếu nợ, vậy thì càng phải trả."

Ném y lên giường, Caesar hoạt động cổ tay một chút, cho ra kết luận.

Tối hôm nay, Lâm Dược từ đầu tới cuối ở trong trạng thái choáng đầu, Caesar bỏ thuốc y nhưng chỉ khiến y choáng, chứ không khiến y ngất.

Cho nên y vẫn mơ mơ hồ hồ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ là khi muốn phản kháng, thì tay chân lại mềm nhũn, động không được, cái này, không chỉ là do thuốc mê, mà có hơn một nửa nguyên nhân, là vì Caesar đang động tay chân với y.

Tuy đã bỏ thuốc, nhưng Caesar lại không dự định dùng cường, hắn cởi quần áo Lâm Dược từng chút một, từ cổ họng tới bụng dưới, men theo quỹ đạo liếm mút, miệng thì bận rộn, hai tay cũng không rảnh rỗi, hoặc là ma sát bộ vị trọng yếu đó, hoặc là quét cam du mở rộng hậu huyệt.

Bộ vị đó của Lâm Dược trước giờ chưa ai động qua, một ngón tay vào thì có cảm giác kỳ lạ, Caesar cũng không vội, đụng chạm vài cái, rồi lại đi an ủi phía trước của y, vuốt nắn hai viên cầu, khiến Lâm Dược thoải mái rồi, lại mò tới mặt sau.

Cứ thế liên tục nhiều lần, khiến Lâm Dược lên không được xuống không xong, khó chịu một bên hừ hừ, một bên muốn tự an ủi mình, nhưng còn chưa động tới chỗ đó, đã bị nắm lấy.

"Muốn sao?" Caesar cắn tai y thầm thì.

Lâm Dược hừ hai tiếng.

"Muốn gì?"

Lâm Dược mở mắt, mê hoặc một lúc, phun ra một chữ: "Cút!"

Caesar cười, tay thì càng tăng thêm kỹ xảo, thứ trong tay càng lúc càng cứng, nhưng chung quy không thể bùng phát.

"Để tôi vào, tôi sẽ cho cậu ra."

Lâm Dược không để ý tới hắn, Caesar tiếp tục trêu chọc, hậu huyệt đã được mở rộng mềm mại, vì bôi trơn, nên có thể chứa hai ngón tay rồi.

Caesar thỉnh thoảng dùng thứ cứng rắn của mình ma sát vài cái, nhưng lại không thật sự tiến vào, ngược lại không ngừng dụ dỗ Lâm Dược: "Để tôi vào, sẽ cho cậu thoải mái. Để tôi vào, tôi sẽ cho cậu ra, để tôi vào..."

Lâm Dược cảm thấy chuyện này không thể đáp ứng, nhưng y khó chịu cực độ, lại bị giọng nói như tẩy não đó nói miết làm cho có chút bực bội, cuối cùng khi sắp tới ranh giới thì nhịn không được nói: "Anh, mẹ nó anh lải nhải cái gì! Muốn vào thì vào đi!"

Caesar cũng đã ở ranh giới nhẫn nại, nghe câu này, lập tức nâng eo tiến vào.

Tuy đã làm trơn rất tốt, nhưng hai ngón tay và thứ đó vẫn có khoảng cách rất lớn, đau đớn từ thân dưới truyền tới, Lâm Dược lập tức tỉnh táo vài phần.

Y mở mắt, cùng Caesar bốn mắt nhìn nhau.

Caesar cười, cúi đầu hôn y, thân dưới thì vẫn không chút khách khí tiến thẳng vào trong.

Lâm Dược vừa đau vừa có chút mơ hồ, mở miệng liền cắn, miệng Caesar đau nhói, nhưng không rụt về, ngược lại thò lưỡi vào trong quấn lấy, thân dưới vẫn đang chậm rãi nhưng kiên định tiến vào trong.

Rất đau.

Lâm Dược đau, thật ra hắn cũng không thoải mái tới đâu, nhưng hắn biết lúc này tuyệt đối không thể lùi lại, nếu lúc này không nhanh chóng giải quyết dứt điểm Lâm Dược, thì lần sau muốn dụ y mắc câu cũng không dễ, nếu nói trước kia hắn còn có nhẫn nại chậm rãi tiến, thì hiện tại đã không còn nữa.

Hắn một bên tiến vào, một tay còn đưa ra an ủi phía trước của Lâm Dược, nơi đó vì đau đớn mà đã héo rũ xuống.

Sau khi tiến vào toàn bộ, hắn dừng lại, để Lâm Dược thích ứng với sự tồn tại của mình, qua một lúc sau, cảm thấy người dưới thân không còn căng chặt thế nữa, hắn thử động một chút, đầu lưỡi lại lập tức đau nhói.

Hắn ngẩng đầu lên, thì thấy Lâm Dược đang khí thế bừng bừng trừng hắn.

Hắn cười, thân dưới lại đỉnh một cái.

Lâm Dược hừ một tiếng.

"Một lát sẽ không đau nữa."

"Khốn kiếp, anh cho rằng ông đây là xử nữ sao." Vì quá đau, đầu óc y cũng đã tỉnh táo mấy phần, chỉ là cảm giác dị thường ở mặt sau thực khiến y không thoải mái nổi, "Anh nhanh lên đi, cho dù có khai bao xử nữ cũng không giống như anh vậy đâu."

"Cậu từng khai bao xử nữ sao?" Caesar nói, ngậm đầu ngực trái của y, "Hơn nữa xử nam luôn khó khai bao hơn xử nữ."

Nói xong, không cho y cơ hội mở miệng nữa, thân dưới nhanh chóng đâm rút, đồng thời tay cũng nhanh chóng di động, Lâm Dược chỉ cảm thấy vừa khó chịu vừa thoải mái, đồng thời, trước ngực còn có một cảm giác tê dại chưa từng có. Đầu óc giống như càng thêm choáng váng.


Chương 87

Lâm Dược mơ hồ choáng váng, bị Caesar bày tới, lật lui. Ban đầu đầu óc y mòng mòng, sau đó là tay chân mềm nhũn.

Không biết qua bao lâu, Caesar cuối cùng cũng dừng lại.

Lâm Dược nằm úp trên giường, Caesar từ sau lưng ôm y, ngón tay không ngừng trượt tới trượt lui trên người y, đồng thời không ngừng hôn lỗ tai y, rướn người qua cắn mũi y.

Lâm Dược vẫn không động tĩnh, mắt nửa khép, sắc mặt có chút tái nhợt, chân mày thỉnh thoảng run một cái, trông có vài phần đáng thương.

Caesar dừng lại, kiểm tra một phen, xác định không bị thương, mới nói: "Tôi biết cậu không thoải mái, tôi vốn muốn để từ từ, nhưng... ừm, ngày mai đi đăng ký đi."

Lâm Dược cuối cùng cũng có hành động, y chậm rãi mở mắt ra, con mắt động vài cái, sau đó mới mở miệng: "Tôi nhớ ba tôi rồi."

Tuy Caesar quả thật không xem trọng gì Lâm Kiến Thiết, nhưng hiện tại hắn đã đem Lâm Dược ăn sạch sẽ cả da lẫn xương, ác cảm đối với Lâm Kiến Thiết, cũng giảm đi không ít, hắn hôn mặt Lâm Dược: "Nếu cậu thật nhớ ông ấy, thì lại mời ông ấy qua đây, hoặc đợi khi nào có thời gian, chúng ta cùng trở về."

Lâm Dược giống như không nghe thấy, tự nói: "Ông già đó không phải người tốt gì, nhưng vẫn có vài lời nói rất đúng, ông ấy bảo tôi cẩn thận anh, tôi không để ý, quả là không nghe lời cha mẹ, chịu thiệt ngay trước mắt."

Nói tới cuối, giọng đã rất có tình cảm, còn mang theo run rẩy, giống như bị oan khuất rất lớn, Caesar cứng người, tay dùng sức, hận không thể siết gãy eo y.

Lâm Dược vẫn tiếp tục nói: "Lạc Lạc, anh nói xem tôi không cẩn thận bán mình một lần cũng đủ rồi, cũng không thể bán hoài chứ, còn nữa, chuyện này thỉnh thoảng làm chút cũng được, nhưng ngày ngày làm, thì sẽ bị hư thận, Lạc Lạc anh cũng đã lớn như thế rồi, ưm..."

Lời phía sau y chưa nói ra, Caesar đã đỉnh người, lại vùi vào trong, Lâm Dược bị đỉnh như thế, nhất thời nói không nên lời, qua vài cái, y đang chuẩn bị mở miệng, Caesar đã cắn môi y, y ngước mắt lên, thì thấy con mắt màu đen có dấu vết chuyển đỏ.

"Lạc Lạc quả nhiên đã trở nên bạo lực rồi."

Y nghĩ thế, chỉ cảm thấy mặt sau đỉnh càng lúc càng hung hãn.

Mà khi Lâm Dược và Caesar lật tới lật lui, Trương Trí Công đang ngồi trong một quán bar uống rượu. Thất tình thì uống rượu, hắn cũng cảm thấy mình thật bất lực, nhưng, hắn đã không nghĩ ra được cách nào khác nữa.

Trước giờ chưa từng như hôm nay, khiến hắn tuyệt vọng như thế.

Cả tuần nay hắn cùng Lâm Dược quan hệ thân mật, nhưng hắn biết, cũng chỉ vậy thôi, nếu đối diện với cái ôm của hắn, Lâm Dược có nửa điểm không thoải mái, thì có lẽ hắn còn có hy vọng, nhưng không có, Lâm Dược vô cùng thản nhiên, sự thản nhiên này khiến hắn biết, nhiều nhất, hắn cũng chỉ là bạn bè anh em mà thôi.

Tại sao không được? Lẽ nào chỉ có thể như vậy sao?

Tại Las Vegas, Trương Trí Công hiện tại cũng tính là nhân vật nổi tiếng, cộng thêm hắn gần đây thường xuyên cùng Lâm Dược Caesar xuất hiện, vì thế cũng rất được chú ý.

Hắn ở đây uống rượu lúc nửa dêm, không biết sao bị người chụp được, thế là sang hôm sau, lại có một đống tin tức nhiều chuyện. Mọi người lại liên tưởng phong phú về tình yêu N tay này, nhưng trong những liên tưởng này, chúng ta vẫn thỉnh thoảng có thể thấy một câu: "Ngựa hoang đang ở đâu?!"

Câu này đã được đưa ra một tuần rồi, từ sau trận đấu đó, mọi người không thấy Ngựa hoang nữa. Trong lúc tin tức đang nóng hổi nhất cũng không có, khi tin xấu của hắn bị lộ cũng không thấy, thậm chí ngay cả nghi thức phát thưởng cũng không thấy.

Càng không thấy, mọi người càng hiếu kỳ, càng có nhiều cách nghĩ, đến hiện tại, ngay cả tin kiểu giết vì tình cũng xuất hiện.

Đương nhiên, Ngựa hoang không bị giết, càng không bị nhốt bị khóa, hắn sống rất khỏe, lúc này, hắn đang chân trần tản bộ trên bãi biển tư nhân của mình.

Nước biển xanh lam, bãi cát màu trắng bạc.

Hạt cát mịn màng như phấn xoa của trẻ sơ sinh, bãi cát thế này đương nhiên là nhân tạo, tất cả hạt cát đều vận chuyển từ đảo Boracay của Philippines qua đây.

Vì để duy trì cảm giác mịn màng, bãi cát mỗi năm đều phải đổi một lần, phí dụng tuyệt đối có thể khiến người bình thường tiêu xài cả đời.

Xa xỉ như thế, là thứ trước kia hắn chưa từng nghĩ tới. Hai mươi năm trước, hắn chẳng qua là một kẻ móc túi của khu dân nghèo, mười lăm năm trước, hắn vẫn là một kẻ móc túi, chẳng qua là từ móc túi nhỏ, biến thành móc túi lớn.

Tất cả những gì hắn có được hôm nay, đều là người đó cho, mà người đó, lại sắp biến mất rồi.

"Cơ năng suy kiệt, nếu còn không tỉnh lại, chỉ sợ, không qua nổi một tháng nữa. Không phải vấn đề máy móc, cũng không phải do thuốc, vô cùng xin lỗi, tôi thật sự đã cố hết khả năng."

Một tuần nay, câu nói này không ngừng vang lên trong đầu hắn. Đầu tiên là chấn động, lại là mê mang, đến giờ, ngược lại có chút nghi ngờ.

Thật sao? Người đó thật sự sắp rời khỏi hắn sao? Nhưng, sao có thể chứ? Có lẽ, là hắn nghe lầm rồi? Có lẽ, chỉ là một giấc mơ? Có lẽ sau khi tỉnh mộng, hắn vẫn là kẻ móc túi ở khu dân nghèo, kẻ móc túi nằm ở cục cảnh sát?

Một cơn sóng ập bờ, lại một đợt sóng đẩy vào. Nước biển phủ qua chân hắn, hắn hoàn hồn.

"Bất kể thế nào, tôi cũng phải cho anh như nguyện."

Nhìn mặt biển, hắn thấp giọng nói.

Tân hôn yến oanh, trong màn phù dung ấm áp, quân vương từ đó bất tảo triều...

Tuy từ khác nhau, chữ khác nhau, nhưng ý nghĩ thì đều giống nhau! Đương nhiên, người bình thường thì không thể nào so sánh với hoàng đế, không thể nói là thật sự từ đó về sau ngày ngày ủ trong chăn. Nhưng hai người có quan hệ rồi, chỉ cần không thù không oán, còn có chút hảo cảm với nhau, luôn sẽ có chút thân mật.

Nhưng Caesar không có.

À, hắn ngược lại không phải thân đế vương, ngay cả điểm này đều không giống người thường. Mà cho dù hắn muốn thân mật, cũng không thể thân mật một mình.

Lâm Dược chạy rồi.

Tuy cả tối bị hắn lật qua lật lại, giày vò tới mức tay cũng không nhấc nổi, nhưng sáng hôm sau, Lâm Dược vẫn dùng nghị lực mà năm đó dùng để khiêng bao cát ở công trường mà trèo xuống giường, sau đó gian nan trở về phòng mình.

Quá trình y chạy Caesar đương nhiên biết, nhưng cũng không ngăn cản, hắn biết phải cho Lâm Dược một thời gian hòa hoãn, cho nên hắn vẫn nằm trên giường một lúc nữa rồi mới dậy, vốn định tới phòng làm việc của mình, nhưng khi rửa mặt lại phát hiện, nếu không muốn trở thành chủ đề bàn tán, hắn vẫn nên tránh người tốt hơn__ Lâm Dược cắn lên miệng hắn ba phát, môi trên một phát, môi dưới hai phát, nhìn cực kỳ giống một động vật tai dài nào đó.

Soi gương nửa ngày, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ nếu mỗi lần thân mật đều thế này, cũng không hay cho lắm.
Hắn lại nhìn sau lưng mình, quả nhiên cũng là từng vết máu, nhưng đối với những thứ này hắn không để ý, hắn thà mấy vết trên mặt cũng đều dịch xuống người, nhưng hắn cũng có chút nghi hoặc, Lâm Dược không có móng tay, những vết tích này làm sao mà cào ra được?

Nhưng tuy bị thương nhiều chỗ, tâm tình của Caesar lại rất tốt, hơn nữa cực kỳ tốt, khi ăn cơm, hắn thậm chí lên mạng lướt xem tin về mình và Lâm Dược, nhìn màn khoác áo đó cũng không còn cảm thấy chướng mắt nữa.

Tâm tình tốt đẹp này duy trì tới chạng vạng, Carlos báo với hắn: "Cậu Lâm ra ngoài rồi."

Caesar nhìn đồng hồ, năm giờ bốn mươi sáu phút, Lâm Dược thức dậy từ lúc mười giờ hai mươi phút, hắn nhớ lúc đó y đi đường còn có chút khó khăn.

"Quả nhiên nên làm nhiều thêm vài lần." Nghĩ thế, miệng chỉ nói: "Biết rồi."

Hắn không cần nói gì khác, Carlos đương nhiên sẽ phái người theo Lâm Dược, không chỉ là sợ Lâm Dược chạy mất, mà cũng là để phòng bất ngờ.

Bình thường cao thủ tại Las Vegas sẽ không có nguy hiểm gì, tuy thành phố này tràn đầy tội ác, nhưng sẽ không tùy tiện có người dám chọc tới cao thủ, vì như vậy sẽ phải đối diện sự thảo phạt của tất cả cao thủ. Mà Lâm Dược vì có quan hệ với hắn, cho nên có chút đặc biệt.

Nhưng nói thật ra thì, Caesar không phải quá lo lắng, vì cho dù có người muốn động tới Lâm Dược, cũng sẽ suy nghĩ tới sự tồn tại của hắn.

Bắt cóc người quan trọng của đối phương, đây là một thủ đoạn chỉ có kẻ hạ lưu mới làm. Nhưng thủ đoạn này không thể dễ sử dụng, nguyên nhân, rất đơn giản, vì nó đồng thời cũng phải đối diện với cơn giận của đối phương.

Vì thế, tuy có khả năng có người sẽ vì đả kích hắn mà động tới Lâm Dược, nhưng khả năng này không lớn.

Caesar nghĩ thế, Carlos cũng nghĩ thế, nhưng hai tiếng sau, bọn họ phát hiện mình đều đã sai rồi, Lâm Dược, thật sự không thấy nữa!

Mười chín giờ ba mươi tám phút, Robert thấy Lâm Dược lần cuối cùng, lúc đó Lâm Dược đang cúi sấp ở Lance Burton xem ảo thuật, hai tiếng này, một tiếng đầu y tùy tiện đi dạo, không ngừng bắt xe taxi, có lúc tùy tiện đi vài bước, sau đó thì đi tới nhà hát này, y dừng lại một chút ở trước chỗ mua vé, rồi mới mua vé vào.

Mua nước suối bỏng ngô ở cửa hàng, sau đó mới tìm vị trí của mình, chỗ ngồi của y không tệ, ở hàng thứ ba. Robert và Peter chẳng qua trễ năm phút, chỉ có thể mua hàng thứ sáu.

Lúc mười chín giờ, ảo thuật bắt đầu, mười chín giờ ba mươi tám phút thì có một cảnh, là ảo thuật sư ở trên tìm khán giả phối hợp, người ở mấy hàng đầu đều điên cuồng giơ tay, sau đó thầy ảo thuật sư chọn một người, người đó ngồi ở hàng thứ tư.

Vì thế, khi hắn đi ra ngoài, ánh mắt của Robert bị cản mất trong mấy giây, sau đó thì không thấy Lâm Dược nữa.

Mới đầu, Robert và Perter đều không để ý lắm, vì Lâm Dược vẫn luôn cúi sấp ở đó, lại thêm ánh sáng ở nhà hát rất tối, cho nên bọn họ không lập tức ý thức được Lâm Dược không còn ngồi đó, bọn họ chỉ cho rằng y có lẽ cúi đầu quá thấp, hoặc là nằm nghiêng người?

Qua năm phút nữa không thấy Lâm Dược, bọn họ mới kinh hoảng, nhưng lúc này bọn họ vẫn không dám lập tức xác nhận, mà trước tiên thử quan sát, sau đó vào phút thứ bảy, Robert bước ra, chạy tới hàng thứ ba nhìn, phút thứ tám bọn họ mới có thể xác nhận, Lâm Dược, quả thật không còn ở vị trí của mình nữa.

Quá trình sự việc rất đơn giản, trong quá trình này, bọn họ không thấy có nhân vật khả nghi nào. Đương nhiên, khi vị khán giả đó được chọn lên sân khấu, có một trận hỗn loạn, cho nên, cho nên, bọn họ cũng không thể khẳng định Lâm Dược rốt cuộc tự mình đi hay bị người bắt đi.

Bọn họ không thể khẳng định, nhưng Caesar thì lại tuyệt đối có thể khẳng định, Lâm Dược tuyệt đối không phải tự mình đi!

Cả quá trình nhìn có vẻ như không được sắp đặt gì, nhưng sự trùng hợp này Lâm Dược không làm được, huống hồ, hắn có thể khẳng định, cho dù Lâm Dược có thể đi, cũng không chạy được, vậy thì sao y có thể trong vòng mấy giây thoát khỏi tầm mắt của Robert và Peter?

Bị bắt đi, vậy thì, ai bắt?

"Lưu ý tất cả lối đi, tìm người khán giả được mời lên sân khấu đó, ảo thuật sư biểu diễn, nhân viên bán vé và tất cả những người tiếp xúc với cậu ta."

Hắn buông báo cáo, trầm giọng nói.

Carlos vâng xong lại nói: "Cần thông báo cảnh sát điều tra không?"

Caesar lắc đầu: "Giám sát tất cả điện thoại gọi tới, cho dù chỉ một giây, cũng phải ghi lại."

"Vâng."

Caesar tin rằng đây là một vụ uy hiếp, hắn tin người uy hiếp Lâm Dược nhất định sẽ gọi điện cho hắn. Lâm Dược là ai? Cho dù từng thắng Hoa Hồ tử, cho dù lấy được vòng tay lần này, y tại Las Vegas cũng chỉ như một tờ giấy trắng.

Người duy nhất có mâu thuẫn, có lẽ chính là Ngựa hoang.

Nhưng tên Ngựa hoang này, quả thật có đủ tật xấu, nhưng cũng tuyệt đối là chấp nhận cược chấp nhận thua, bị Lâm Dược làm cho chạy lõa thể, hắn chỉ nghĩ biện pháp cũng khiến Lâm Dược chạy lõa thể một lần, mà không phải làm cái khác.

Vậy thì, bắt cóc Lâm Dược, mục đích duy nhất, cũng chính là tìm hắn để đưa yêu cầu. Caesar nghĩ thế, nhưng, ngày đầu tiên không có, ngày thứ hai không có, ngày thứ ba vẫn không có!

Không ai đưa yêu cầu, tuy có rất nhiều cuộc điện thoại gọi tới, nhưng đều không phải là cái mà hắn đợi! Hắn bắt đầu hoang mang, bắt đầu hoài nghi Lâm Dược có phải thật sự chạy rồi, nhưng, cho dù chạy, cũng phải có nơi để chạy chứ. Nhưng Lâm Dược có thể chạy đi đâu?

...

"Rốt cuộc mình đang ở đâu đây?"

Lâm Dược nhìn trần nhà xa hoa có chút mù mờ, trong ấn tượng của y, một phút trước y còn đang xem ảo thuật, mà một phút sau, y lại chạy lên giường, hơn nữa còn bị còng."

"Lạc Lạc sẽ không làm chuyện này đi, cậu hai chắc cũng sẽ không làm."

Sau khi suy nghĩ một chút, cảm thấy Caesar tuy sẽ bỏ thuốc y, nhưng sẽ không bắt trói. Trương Trí Công trước mắt xem ra cũng sẽ không làm loại chuyện này, nhưng, y lại không thể nắm chắc.

Lúc này, cửa mở, Ngựa hoang Jones bưng một ly sữa vào: "Tôi nghĩ anh cũng nên tỉnh rồi, thế nào, Kẹo que, có chỗ nào không thoải mái không?"

"Có, mông tôi rất không thoải mái, cậu có lẽ không biết, nhưng nó vừa bị thương, cái này, cậu có thể để tôi nằm sấp lại không? Vừa rồi ở nhà hát tôi cũng muốn nằm sấp rồi, chỉ là chỗ đó không có giường. Cậu muốn khóa tôi cũng không sao, nhưng có thể nào đổi tư thế không, thật là, rất đau."

Ngựa hoang nhìn y một cái, đặt sữa lên đầu giường: "Tôi phát hiện anh rất giỏi giả ngốc, nhưng vô dụng thôi. Lâm Dược, trước kia anh giả ngốc thành công, là do người khác hạ thủ lưu tình với anh, nhưng tôi sẽ không."

Lâm Dược thở dài: "Được rồi, tuy có chút mất mặt, nhưng cũng không thể không nói thật, tôi không phải mông đau, là hậu môn đau, hậu môn đó cậu biết không, chính là chỗ xài mỗi lần bài tiết đó. Gần đây tôi ngày ngày ăn bậy với ba tôi, lại không nghỉ ngơi tốt, trước đó thi đấu lại có áp lực, giờ thì bị trĩ rồi. Đều là đàn ông. Mười người thì có chín người bị trĩ, cậu nên hiểu nỗi đau của tôi chứ. Không hiểu? Không hiểu cũng không sao, cậu sớm muộn cũng sẽ hiểu thôi, thật đó, khi tôi còn trẻ, cũng rất khó hiểu, nhưng hiện tại tôi đã biết rồi. Là đàn ông, thì không chạy thoát được ải này, xem như cậu vì sớm muộn gì cũng sẽ trở thành bạn bệnh của tôi, để tôi nằm sấp được không."

Ngựa hoang cười lạnh nhìn y, Lâm Dược cực kỳ bi thương: "Ngay cả chút mặt mũi này cậu cũng không cho tôi? Được rồi, tôi quả thật bị công rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro