Chương 94-96

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 94

Là một cao thủ thì có quyền lợi gì?

Điểm đầu tiên, là phương diện an toàn. Rất ít người sẽ bắt cóc cao thủ, đương nhiên, ở đây là chỉ bắt cóc bình thường.

Không phải nói không có ai đánh chủ ý với các cao thủ, cũng không phải nói bên cạnh cao thủ có bảo vệ không chút sơ hở. Mà là đối với bắt cóc, tất cả cao thủ đều sẽ liên hệ với nhau, sau đó tiến hành treo thưởng bắt người.

Năm mươi ngàn, năm trăm ngàn, năm triệu, năm mươi triệu thậm chí năm trăm triệu!

Khi tiền thưởng càng nâng cao, bạn sẽ phát hiện mình không thể di chuyển, thậm chí ngay cả đồng bọn của bạn cũng có thể phản bội bất cứ lúc nào.

Mà nếu nói bạn đơn độc thực hiện, vậy thì, bắt người giấu ở đâu? Hành động thế nào? Thức ăn và nước uống của bạn rồi bạn còn phải đi đưa tin, mỗi một hành động đều có thể cho người khác biết bạn đang ở đâu, sau đó, bạn sẽ đối mặt với bại lộ, và trở thành kẻ địch của tất cả.

Có lẽ mạng internet cung cấp cho bạn rất nhiều tiện lợi, nhưng khi tiền thưởng treo giải cao tới mức mấy chục triệu thậm chí cả trăm triệu đô la, bạn sẽ phát hiện, trên mạng cũng có rất nhiều cạm bẫy.

Cũng chính vì nguyên nhân này, Ngựa hoang sống mơ màng ở bên ngoài, cũng không ai làm gì hắn.

Trong tập đoàn này, bạn cũng có thể dùng một phần tiền công, cao thủ tuy bình thường đều có nguồn tiền, nhưng cũng có lúc không tiện, khi bạn cần, bạn có thể chiếu theo thứ hạng của mình, xin số tiền tương ứng. Đương nhiên là có giới hạn, một điều trong đó, chính là không thể xin sau khi phá sản.

Nếu bị người đánh bại, nếu vào một cuộc đấu bạn mất hết tất cả tài sản, ít nhất trong ba năm, bạn sẽ không bị xóa tên, nhưng, bạn nhất định phải dựa vào sức của mình đứng lên trở lại, chứ không thể dựa vào số tiền này mà thắng lại tiền của mình.

Đương nhiên, đối với các cao thủ thứ thực dụng nhất, vẫn là danh tiếng.

Trở thành cao thủ được công nhận, vậy thì, bất luận bạn đi làm tản khách, hay là quay quảng cáo cho người khác, giá của bạn đương nhiên sẽ khác trước.

Vịt con xấu xí xếp thứ ba mươi ba trong số cao thủ, không phải hạng rất cao, nhưng với lý lịch của cô thì đã là không tồi.

Hiện tại cô dùng thứ hạng của mình để phản đối Lâm Dược, đó chính là đang khiêu chiến với Lâm Dược, nếu cô thắng, thì Lâm Dược ít nhất trong vòng ba năm không thể được kết nạp nữa. Còn nếu cô thua, thì cô còn có một cơ hội chọn lựa.

Đây cũng là một sự thiên vị của hiệp hội cá mập đối với hội viên, nếu hội viên nào lấy thứ hạng của mình phản đối, vậy thì người đó có hai cơ hội, một lần là của mình, một lần là rút được. Cũng có nghĩa là, người bị cô phản đối nhất định phải thắng hai người liền, mới có thể chính thức trở thành hội viên.

Đương nhiên, người bị chọn trúng không được hưởng gì, người đó chỉ tận chức trách và nghĩa vụ của mình thôi. Cho nên bất luận thắng thua đều được. Đương nhiên, vào trường hợp thế này hầu như không có ai sẽ cố ý thua, cho dù không tổn thất về thực chất, ít nhất, cũng không dễ nghe.

Mà nếu người bị phản đối đó thật sự toàn thắng, thì y có thể trực tiếp thay thế thứ hạng của người kia, tất cả quyền lợi và phúc lợi của nguyên hội viên đều thuộc về y, mà không phải trực tiếp xếp hạng chót như những người mới khác.

"Vịt con xấu xí..."

Vua sư tử muốn khuyên, khi hắn vừa mở miệng, Vịt con xấu xí đã đi xuống, trực tiếp tới trước mặt Lâm Dược: "Tôi không phải đang nhắm vào anh, tuy tôi không thích anh, nhưng, tôi không phải nhắm vào anh, tôi chỉ là, đang nhắm vào chính mình."

Cô nói xong, nói với Vua sư tử: "Có thể chọn người rồi."

Người được chọn sẽ do rút thăm sau khi đưa ra phản đối, đây cũng là để chuẩn bị thời gian cho người bị chọn trúng, dù sao cao thủ đều bận rộn, cho dù khá rảnh rỗi, cũng có cuộc sống riêng, sẽ không nguyện ý ở lại đây quan sát thi đấu.

Thấy cô đã quyết tâm, Vua sư tử cũng không tiện nói thêm, chỉ bảo người chuẩn bị.

Lúc này hưng phấn nhất chính là đài truyền hình 3W, bọn họ được quyền phát sóng lần này, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể quay vài thứ mọi người đều biết, chẳng hạn Vua sư tử dài dòng, chẳng hạn Lâm Dược lên bục nhận huy hiệu, sau đó thì sao? Điều quy nội bộ, nghi thức nhập hội của Lâm Dược những thứ này bọn họ đều không thể quay.

Nếu không phải WPS mới kết thúc không lâu, sức ảnh hưởng của poker Texas còn không tồi, nếu không phải Lâm Dược thời gian trước rất nổi bật, nếu không phải bọn họ chưa từng quay được cảnh người Châu Á trở thành cao thủ, thì một vài người của đài truyền hình thậm chí cảm thấy chi tiền cho việc này thật không đáng.

Nhưng hiện tại, nghe thử Ike đang la hét đi: "Các bạn khán giả, đây là một cục diện tuyệt đối hiếm gặp! Vịt con xấu xí dùng thứ hạng của mình phản đối Lâm Dược, a trời ơi, lần đầu tiên tôi biết Vịt con xấu xí là hạng ba mươi ba đó. Đương nhiên, hiện tại đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là, có lẽ chúng ta không chỉ có thể xem được một cao thủ mới ra đời, mà còn có thể thấy một cao thủ rơi xuống! Nếu Kẹo que chiến đấu thành công, vậy Vịt con xấu xí sẽ bị khai trừ, trong sáu năm kế, cô không được kết nạp lại!

"Vịt con xấu xí tại sao phải mạo hiểm lớn như thế để phản đối Kẹo qua, có lẽ, chúng ta cuối cùng có thể chứng thực hai lời đồn trước đó, ở đây, tôi chỉ có thể nói một câu... sự ghen tỵ của phụ nữ, thật đáng sợ. Đương nhiên sự ghen tỵ của đàn ông cũng đáng sợ."

Sau khi nói xong, hắn sợ bị người theo chủ nghĩa nữ quyền phản đối, nên vội bồi thêm một câu.

Mà lúc này, thứ chuẩn bị xong đã được bưng lên.

Thật ra không khác gì rút thăm ở đầu đường, chỉ là một hộp chứa thủy tinh, và mấy chục tờ giấy màu.

Vua sư tử gọi Lâm Dược lên bục: "Kẹo que, rút một lá ở đây đi, có lẽ, vận mệnh của cậu nằm ở đây."

Đối với Vua sư tử, trình độ của Lâm Dược không thua kém Vịt con xấu xí, có lẽ còn cao hơn một chút, dù sao y từng thắng Hoa Hồ tử. Đương nhiên, cho dù cao cũng có hạn, dù sao Hoa Hồ tử đã rửa tay chậu vàng nhiều năm rồi, cho nên trong suy nghĩ của ông, thực lực của Lâm Dược nằm khoảng hạng hai mươi lăm đến ba mươi lăm.

Nếu Lâm Dược rút được sau hạng ba mươi lăm, thì chắc không có vấn đề. Ngược lại, nếu y rút được trước hạng năm...

Lâm Dược rút một tờ trong đó ra, sau đó đưa cho Vua sư tử, Vua sư tử nhận lấy mở ra, mặt lập tức cứng ngắc.

"Kẹo que rút được..." Qua một lúc, hắn mới có chút gian nan mở miệng: "Là số một."

Toàn trường huyên náo, cho dù là các cao thủ vẻ mặt bình tĩnh cũng không khỏi chau đầu ghé tai. Vịt con xấu xí sững sờ, sau đó, lộ ra một nụ cười phức tạp.

"Số một! Là số một!" Ike gần như muốn ăn luôn micro, "Số một là ai chúng ta không biết, nhưng nếu đã xếp hạng theo thực lực của các cao thủ, có lẽ, chúng ta đều biết số một là ai!"

"A, Jesu thượng đế thánh mẫu! Thật điên cuồng! Là số một! Chúng ta thử nói đi, số một này, chính là đại đế, cuộc đấu của đại đế và kẹo que! Cuộc đấu giữa họ!"

Trước tivi cũng sôi sục, mọi người hưng phấn hai mắt phát sáng, hai má đỏ bừng.

Kẹo que và đại đế!

Cái gì? Cuộc đấu này không đáng xem? Thực lực chênh lệch quá lớn?"

Người nói vậy nhất định bị khinh thường: "Anh bạn, anh tới từ sao hỏa phải không, không biết quan hệ giữa Kẹo que và đại đế à? Thi đấu? Ai xem thi đấu chứ! Trọng điểm của trận đấu này nằm ngoài thi đấu!"

Kẹo que và Vịt con xấu xí!

Kẹo que và đại đế!

À, thật sự là một kết quả rút thăm mỹ diệu nhất.

Nhưng, mọi người luôn tham lam, vẫn có người tiếc nuối cảm thán thế này: "Bọn họ không nên chỉ rút một lần, nếu có hai cái, có lẽ còn có thể rút được Ngựa hoang, như thế mới hoàn mỹ."

Đương nhiên, đời người luôn có tiếc nuối, hoàn mỹ như thế... ừm, cũng là không đúng. Thật ra cho dù là vậy, cũng có luận điệu âm mưu luận xuất hiện.

Bốn mươi ba vị cao thủ, trừ bỏ Vịt con xấu xí, còn bốn mươi hai vị. Tỷ lệ một trên bốn mươi hai, vận may cỡ nào đây?!

"Tôi đánh cược, nhất định có ẩn ý bên trong.""Có lẽ người ái mộ của Vịt con xấu xí cố ý động tay chân?"

...

Giấy trong hộp thủy tinh là in từ máy tính ra, sau đó giám đốc bộ phận bảo vệ và giám đốc bộ quan hệ xã hội của khách sạn Boots cùng cắt ra xếp lại dưới sự giám sát của hai cao thủ.

Thế là, bốn người này trở thành tiêu điểm bị quan sát. Đặc biệt là hai cao thủ giám sát kia: Người khổng lồ và Dã thú. Người khổng lồ đã kết hôn sinh con, tạm thời bị loại bỏ hiềm nghi, thế là Dã thú độc chiếm số một.

Dã thú sở dĩ gọi là Dã thú, trừ phong cách đánh bài hoang dã của hắn, còn vì hắn có một màu tóc như dã thú, về điểm này, từng có người cảm thán: "Thật là, tôi cảm thấy mỗi ngày anh ta đều phải cạo mặt, nếu không vừa ra cửa đã bị tóm về vườn động vật nguy hiểm rồi."

Câu nói này, tuy đang chê bai hắn, nhưng thật ra, có luận cớ thật sự.

Thế là hiềm nghi vừa đưa ra, mọi người lại bắt đầu triển khai đại biện luận về mỹ nữ và dã thú.

Đương nhiên, bất kể tám nhảm có sôi sục cỡ nào, tin đồn trên mạng có nhảy vọt cỡ nào. Lâm Dược sắp thi đấu hai lần là sự thật.

Thế là, trận đầu tiên theo yêu cầu của Vịt con xấu xí định vào ba ngày sau, trận thứ hai, Caesar nói thế này: "Trong một tháng, lúc nào tôi cũng không có vấn đề."

Thế là Vua sư tử liền quyết định nửa tháng sau, coi như là một thời gian khá công bằng. Nếu Lâm Dược thắng Vịt con xấu xí, cũng có thể có hơn mười ngày nghỉ ngơi.

Thi đấu đương nhiên không phải tiến hành không nghỉ, cuộc đấu kiểu này thời gian chỉ có một ngày, nói chính xác hơn, là hai mươi bốn tiếng.

Cũng có nghĩa là, nếu sau hai mươi bốn tiếng vẫn không hoàn toàn phân thắng bại, thì sẽ luận số chip để quyết định.

Sau khi trở về, Lâm Dược không cảm thấy vô cùng hưng phấn, y nghĩ trái nghĩ phải một lúc mới nói: "Lạc Lạc, anh nói xem nếu tôi cố ý thua, có phải có vấn đề không?"

"Vậy phải xem cậu làm thế nào."

"Ý của anh là, chỉ cần tôi làm không rõ ràng, không bị người khác nhìn ra là được? Tôi có thể cố ý thua?"

"Đây là ván đấu của cậu, tôi không thể chi phối. Nhưng mà..." Caesar nói, hôn lên mặt y một cái, "Tôi đương nhiên hy vọng cậu có thể ở bên cạnh tôi."

Giọng hắn thấp nhẹ, một câu vô hạn thâm tình, Lâm Dược ngây ra một lúc, sau đó nhảy bắn lên lao vào nhà vệ sinh, trong một phút truyền ra tiếng nôn khan.

Qua một lúc lâu y mới từ trong bước ra, "Lạc Lạc, sau này anh đừng nói như thế nữa, nếu không sẽ dẫn tới hiểu lầm."

"Hiểu lầm gì?"

"Anh xem anh nói như thế, tôi sẽ muốn ói, tôi mà ói, người khác nói không chừng sẽ cho rằng tôi có bầu rồi."

Khóe môi Caesar co giật, phun ra từ kẽ răng: "Cậu sinh được sao?"

Lâm Dược ngẫm nghĩ, nói: "Hiện tại không phải có đàn ông sinh con sao?"

...

Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, cuộc đấu lần này vẫn ở tại Boots. 3W và Boots là quan hệ hợp tác lâu năm, điểm này có thể nhìn ra từ việc nhiều năm hay họ giành được quyền phát sóng WPS, cho dù năm nay địa điểm thi đấu chuyển tới JA, Caesar cũng muốn cho họ tiện lợi.

Đương nhiên, phí phát sóng lần này cũng không rẻ, có người trong đài truyền hình tiết lộ, cao hơn cả lần với Hoa Hồ tử, nhưng hắn đồng thời cũng nói, cho dù là vậy, cũng là có tính toán.

Đương nhiên là có tính toán.

Lúc đó, Lâm Dược là ai, mọi người không biết. Hoa Hồ tử là ai, tuy rất nhiều người biết, nhưng đối với đại chúng, ông chỉ là một cao thủ quá khứ, hơn nữa là một cao thủ đã già.

Mà hiện tại bọn họ đã rất quen thuộc Lâm Dược, đối với Vịt con xấu xí, cũng có ấn tượng sâu sắc__ Giới nữ xinh đẹp trong cao thủ không nhiều.

Tuấn nam mỹ nữ, trò cược ái tình, a, quả thật là còn cũ rích hơn cả phim truyền hình cũ rích, cho dù mấy thím trung niên không hiểu gì về poker Texas cũng hưng phấn ngồi trước tivi, vừa đan áo vừa nhìn chằm chằm tivi, đồng thời hỏi con trai hỏi chồng bên cạnh: "Đại đế là ai? Kẹo que là người nào? Ừm, đẹp trai đó. Ngựa hoang thì sao? Sao em không thấy cậu ta? Cậu nhóc đó em biết!"

Trên chiếc bàn dài hình vuông, Lâm Dược và Vịt con xấu xí ngồi đối diện, nhà cái đứng giữa.

Lâm Dược cười chào Vịt con xấu xí, Vịt con xấu xí lạnh nhạt lịch sự gật đầu.

"Anh từng đồng tình với tôi, tôi cũng từng muốn tranh thủ sự đồng tình của anh, nhưng hiện tại không cần." Sau khi ngồi xuống, Vịt con xấu xí mở miệng, "Cho nên, tôi hy vọng ván đấu lần này là công bằng."

Lâm Dược nhìn cô một cái.

Vịt con xấu xí lại nói: "Nói thật, có lúc tôi cảm thấy sự lương thiện của anh là ngu xuẩn. Đặc biệt là ở mặt này, đối với ai cũng không tốt. Hôm trước còn có người hỏi tôi, có phải đã điên rồi không. Có lẽ tôi điên thật rồi, nhưng, tôi chỉ là không muốn thấy các anh. Tôi không muốn khi nhìn thấy anh ấy lại thấy anh, khi thấy anh lại thấy anh ấy, anh hiểu không? Nhưng tôi càng không muốn anh cố ý thua tôi, tôi dùng thứ hạng của tôi để phản đối anh, không phải để đổi lấy một cuộc đấu gian dối."

Ban đầu Lâm Dược còn cười hi hi, nghe cô nói dần, cũng thu lại còn mỉm cười, cuối cùng y gật đầu: "Tôi biết rồi."

3W tuy có quyền phát sóng, nhưng cũng như WPS, bọn họ không thể truyền âm thanh, lúc này thấy Vịt con xấu xí và Lâm Dược nói chuyện, khán giả trước màn hình vò đầu bứt tai đồng thời liên tưởng tùm lum.

"Nói gì vậy."

"Đang tuyên chiến sao."

"Hay là đang đàm phán?"

...

Vào lúc này, nhà cái đã phát bài riêng. Bài riêng của Lâm Dược khá lớn, một đôi J, Vịt con xấu xí thì là một con K chuồn và một con 8 chuồn.

Vịt con xấu xí là dealer, cô đẩy ra một trăm.

Số chip của cuộc đấu này được quy định, ban đầu loại thi đấu này là năm trăm đô la, mà hiện tại đã biến thành năm triệu. Mà số chip đương nhiên cũng là hai bên chuẩn bị.

Năm triệu không nhiều lắm, nhưng cũng không phải ít, nếu chỉ nói tiền mặt, cao thủ bình thường có thể lấy ra không mấy chục triệu, cao thủ đương nhiên có thể kiếm, nhưng đồng thời tiêu phí của họ cũng lớn, cuối cùng, trừ số cực ít như Caesar mở sòng bài của mình, những người khác đều vẫn là kẻ làm công.

Năm triệu, đã tương đương với một phần mười rồi.

Lâm Dược nhìn bài riêng của mình một cái, cũng theo.

Nhà cái phát ba lá Flop.


Chương 95

Q rô, J chuồn, 3 rô!

"Có một con J, Kẹo que đã có xám chi!"

Ike la lên trong tivi. Cuộc đấu hai người thế này, lại phát sóng trực tiếp, muốn khán giả dừng lại trước tivi thời gian dài, có thể nói toàn bộ dựa vào công lực của bình luận viên.

Hắn phải không ngừng nói những thứ hấp dẫn người khác, thật ra loại thi đấu này còn dễ bình luận, dù sao vô cùng có mánh khóe, nhưng cũng không thể luôn lấy chuyện tai tiếng ra nói, cho nên khi một bên cầm được bài khá lớn, hắn sẽ la hét một hồi.

Lâm Dược có ba con J, mà Vịt con xấu xí có con K là cao nhất, xét tỷ lệ, Vịt con xấu xí chỉ có năm phần trăm thắng, nhưng cô lại đẩy ra hai trăm.

"Có lẽ cô ấy cảm thấy còn hy vọng là thùng? Có lẽ cô đang cướp gà?"

Ike phân tích, mà đám người Vua sư tử thì lại nghĩ khác: Vịt con xấu xí chắc là đang đánh giá.

Tuy từng giao thủ ở WPS, nhưng đấu hai người và đấu nhiều người sẽ khác, mà Lâm Dược cũng không có quá nhiều tư liệu truyền ra ngoài, cho nên khi mới bắt đầu, phải lấy vài ván để thăm dò, cũng là bình thường.

Khi mọi người đang nghĩ như thế, Lâm Dược lại bỏ bài.

"Kẹo que bỏ bài rồi, làm vậy, làm vậy thật khiến người nghi hoặc, anh ta có chín mươi bốn chấm ba mươi bốn phần trăm sẽ thắng, lại bỏ bài, đây là sự hàm súc của người phương đông sao? Phong độ quý ông sao?"

Mọi người không hiểu, nhưng Lâm Dược vẫn bỏ bài. Y không chỉ bỏ ván này, mà còn bỏ liền ba ván.

Sắc mặt Vịt con xấu xí trở nên khó coi, khi Lâm Dược lại bỏ một ván, cô nhịn không nổi mở miệng: "Anh đang làm gì? Anh cho rằng tôi cần sự nhường nhịn này sao?"

Lâm Dược nhìn cô một cái, chậm rãi nói: "Tại sao cô lại cho rằng tôi đang nhường cô?"

"Anh làm rõ ràng như thế, còn hỏi tôi tại sao?"

"Tôi rất thất vọng." Lâm Dược thở dài, "Vô cùng thất vọng. Bọn họ luôn nói với tôi cao thủ lợi hại thế nào tài ba thế nào, trước kia tôi cũng luôn cảm thấy cao thủ là cao không thể với, nhưng, cô lại khiến tôi vô cùng thất vọng. Tôi chẳng qua là bỏ sáu ván, cô đã kích động rồi, thật khiến tôi hoài nghi trình độ của cô."

Vịt con xấu xí hít sâu một hơi, không ngờ Lâm Dược lại nói như thế.

Lâm Dược sải tay: "Khi ngồi lên cái bàn này, cô chính là kẻ địch của tôi. Cô nên nghĩ làm sao giải quyết tôi, chứ không phải là tôi có đang nhường cô không. Cô nhìn đi, điểm này, ngay cả một lính mới như tôi cũng biết, sao cô lại không biết chứ?"

Lời này, khiến đám người Vua sư tử lũ lượt gật đầu, Vịt con xấu xí cố gắng khống chế cảm xúc của mình. Chỉ là Caesar thì ngẩng đầu lên nhìn trần nhà. Người khác không biết, hắn lại rất rõ, sáu ván này, sở dĩ Lâm Dược không ngừng bỏ bài, nguyên nhân lớn nhất, chỉ sợ là y còn chưa tỉnh.

Trước kia, Lâm Dược làm việc và nghỉ ngơi bình thường, ngủ nghỉ bình thường. Mà WPS hơn một tháng này đã nhiễu loạn đồng hồ sinh học của y, đương nhiên, quan trọng nhất là, hơn một tháng dưỡng thương, lại tạo nên thể chất mỗi ngày phải ngủ mười hai tiếng đồng hồ. Y không ngủ trễ, mỗi ngày mười giờ đều leo lên giường, sau đó ngủ thẳng tới mười giờ sáng hôm sau. Hôm nay trận đấu bắt đầu lúc chín giờ, vì thế hơn tám giờ y đã phải thức dậy. Lúc ăn sáng còn oán trách.

"Quy củ này thật không tốt chút nào, anh nói xem muốn thi đấu, còn phải giới hạn thời gian. Phá hoại đồng hồ sinh học của người khác là chuyện vô cùng thất đức đó. Trước kia nước Anh có một học giả, gọi là gì nhỉ? Người ta có thói quen sau khi tỉnh lại sẽ nằm trên giường một hai tiếng, bao nhiêu tác phẩm đều được tạo nên vào lúc đó. Kết quả là Elizabeth hay là Victoria, kêu người ta giảng bài, đã làm rối đồng hồ sinh học của người ta. Kết quả chuyên gia học giả đáng thương đó đi giảng được mấy lần, trở về liền bệnh chết."

"Đương nhiên, thân thể tôi khỏe mạnh, không dễ chết. Nhưng, tôi sẽ thua đó. Lạc Lạc, anh nói một tiếng này tôi làm sao chịu nổi, hay là tôi trực tiếp nhận thua đi? Hay là, tôi bỏ bài suốt một tiếng?"

Caesar lúc đó không để ý tới y, trực tiếp ném khăn lau mặt cho y. Hắn đã cảm thấy Lâm Dược ngủ đủ nhiều rồi, trước kia là muốn dưỡng bệnh, hiện tại đã khỏe rồi, đương nhiên phải hồi phục nghỉ ngơi bình thường, chưa tỉnh? Lên bàn rồi tự nhiên sẽ tỉnh.

Nhưng hiện tại xem ra, Lâm Dược rõ ràng định thực hiện kế hoạch của mình. Hắn nhìn Vịt con xấu xí một cái, lại di chuyển ánh mắt, hắn đã có thể tưởng tượng được, một tiếng sắp tới, Vịt con xấu xí sẽ khó chịu cỡ nào.

Không chỉ là Vịt con xấu xí khó chịu, Ike càng khó chịu. Lâm Dược bỏ bài bỏ bài rồi bỏ bài, hắn đã sắp phát điên rồi. Cầm được bài tạp, anh bỏ. Cầm hai con A, anh bỏ cái gì chứ. Cược mù 25000/50000 quá nhỏ? Nhưng anh bỏ mười ván đã là ba trăm bảy mươi ngàn, hiện tại còn chưa tới nửa tiếng, anh đã sắp bỏ một triệu rồi, một phần năm số chip của anh, lẽ nào anh chuẩn bị bỏ luôn năm triệu? Vậy không bằng dứt khoát thua sạch một ván luôn đi!

Bàn đấu buồn bực, nhưng trên mạng thì lại vô cùng náo nhiệt, mọi người thảo luận đủ kiểu về chuyện Lâm Dược bỏ bài. Có người nói thật ra y thích Vịt con xấu xí. Có người nói y vốn là một đôi với Ngựa hoang, chính là bị Caesar đánh gãy uyên ương. Đương nhiên, cũng có người nói y đang giăng cuộc, chuyện bỏ bài này là một sách lược.

Người phát biểu lời này còn viết cả bài dài, dẫn chứng rất nhiều ván đấu kinh điển, phân tích chuyên nghiệp, nhưng rất nhanh, bình luận này bị đẩy xuống dưới, so với loại chuyên nghiệp này, mọi người thích nhiều chuyện hơn.

Cách một cái, kim giờ nhảy tới số mười, trong mắt Caesar, Lâm Dược rõ ràng giật mình một cái. Đương nhiên cú giật mình này đều chỉ giống như bước di chuyển của kim giờ, trong mắt mọi người, Lâm Dược vẫn ngồi như thế, lười biếng lật bài.

"Anh chuẩn bị bỏ bài tới lúc nào nữa?" Vịt con xấu xí chậm rãi mở miệng, cô nghịch đồng chip năm mươi ngàn. "Anh cảm thấy bỏ bài thế này có tác dụng sao? Đối với tôi, tác dụng lớn nhất chính là tiêu hao số chip của anh."

Lâm Dược đang giăng cục.

Vịt con xấu xí cũng cho là thế, trong một tiếng này, mỗi ván cô đều vô cùng cẩn thận, bỏ bài không ngừng như thế, bình thường đều là đang giăng bẫy. Vì thế, mỗi khi đặt cược cô đều sẽ suy nghĩ kỹ.

Lâm Dược theo cược, cô sẽ nghĩ, có lẽ chính là ván này. Mà Lâm Dược không theo cược, cô lại tiếc nuối.

Kiểu suy nghĩ này, tuy khó chịu, có điều, cô cũng không phải chưa từng trải qua, lúc này mở miệng, mục đích là muốn áp đảo Lâm Dược.

"Đừng khai chiến tại địa điểm dự tính của kẻ địch."

Đây là điều mà mỗi tướng quân đều biết. Đồng dạng, đừng để đối thủ thiết kế bố cục thành công, đây là chuyện mỗi cao thủ đều biết.

Lâm Dược đang bố cục, vậy cô sẽ phá hoại cảm giác này.

Lâm Dược không ngừng bỏ bài, nhất định là đang đợi một ván lớn, cô không thể không khiến Lâm Dược bỏ bài, nhưng lại có thể không ngừng quấy nhiễu.

Ngôn ngữ, kích thích, dẫn dụ.

Trong một tiếng vừa rồi, cô trừ không nói chuyện, nhưng vẫn luôn dụ Lâm Dược ra. Nhưng Lâm Dược vẫn không ngừng bỏ bài, thế là hiện tại cô không thể không mở miệng.

Lâm Dược nhìn cô một cái: "Được rồi, vậy thì lần này, tôi phải nhìn bài nhiều."

Y nói, đẩy chip ra.

Lúc này, vừa vào vòng Flop, bài riêng của Lâm Dược là con 10 chuồn, Q rô. Bài riêng của Vịt con xấu xí là A chuồn và Q bích.

Ba lá bài chung là: Q chuồn, K cơ và Q cơ!

Trong tay hai người đều có một con Q, đều có thể tạo nên bài xám chi.

Ike lại trở nên kích động, thật ra trải qua một tiếng, hắn đã rất khó kích động, nhưng hắn không thể không kích động, nếu còn không la hét dẫn dụ, khán giả sẽ chạy thật nhanh.

"Bài oan gia! Một kiểu bài oan gia khiến người tán thưởng. Kẹo que có xám chi, nhưng xám chi của Vịt con xấu xí lớn hơn anh ta! Trong kiểu bài thế này, trừ khi xuất hiện một con 10, nếu không Kẹo que sẽ phải thua, đương nhiên, cho dù xuất hiện con 10, cũng không thể xuất hiện con A, nếu không thua vẫn là Kẹo que."

"Ván này Kẹo que sẽ theo sao? Nếu anh ta theo cược..."

Vào lúc này, Lâm Dược theo Vịt con xấu xí ba trăm.

"A, anh ta theo cược! Anh ta đã theo cược!" Ike kích động muốn khóc, đợi lâu như thế, hắn cuối cùng cũng thấy một ván vào tới vòng Flop.Nhà cái phát lá Turn thứ tư, một con 8 rô, đây là một con bài vô dụng với cả hai, nhưng con bài này, lại thêm một bước thu nhỏ tỷ lệ của Lâm Dược. Trước đó, y còn có hy vọng mười sáu phần trăm, mà hiện tại, y chỉ còn có hơn sáu phần trăm.

Vịt con xấu xí nhìn Lâm Dược, đẩy ra năm trăm. Lâm Dược do dự một chút, lầm bầm nói: "Bài của tôi lần này thật không tốt, tôi cảm thấy tôi không nên theo, nhưng nam tử hán đại trượng phu nói phải giữ lời, được rồi, vậy thì theo thôi."

Y đẩy ra năm trăm, lại thêm hai trăm.

Hiện tại, tới phiên Vịt con xấu xí chọn lựa, cô gần như không do dự đã bỏ bài. Bài của cô không tồi, nhưng, không lớn tới mức cô phải theo cược lớn. Lâm Dược tuy không thể có tứ quý, nhưng hoàn toàn có thể ghép ra cù lũ ba con K.

Cô không tất yếu phải mạo hiểm, hơn nữa, cô phải làm loạn bước chân vừa rồi của Lâm Dược.

Nếu vào lúc này tuyển chọn một bình luận viên phiền muộn nhất, Ike cho dù không thể đứng đầu, tuyệt đối có thể đứng hạng hai.

Sau khi Lâm Dược bỏ bài một tiếng, Vịt con xấu xí cũng bắt đầu bỏ bài, hơn nữa bỏ liền hai chục ván. Lúc này Ike thậm chí có chút tuyệt vọng, vừa nghĩ mình còn phải tiếp tục chịu gần hai tiếng, hắn liền cảm thấy một giây như một năm__ Ván đấu hai mươi bốn tiếng, trong đó có hai lần nghỉ ăn cơm một tiếng.

"Làm sao mình chịu nổi đây?"

Khi hắn nghĩ thế, cuộc đấu đã tiến hành đến ván thứ sáu mươi ba.

Hai người cược lớn nhỏ, Lâm Dược là dealer, nhà cái phát bài riêng.

Lâm Dược là một con 4 cơ và một con 4 bích.

Vịt con xấu xí là một con Q bích và một con Q rô.

Lâm Dược cược hai trăm.

Vịt con xấu xí chần chừ một lát, một đôi Q nếu nằm trong tay lính mới, cũng thuộc bài nhất định phải theo. Hơn nữa, cô tin rằng sau khi trải qua hai mươi ván bỏ bài, bố cục của Lâm Dược, đã bị xua tan rồi.

Cô quyết định thử xem.

Cô đẩy ra hai trăm, thấy cô cuối cùng không bỏ bài nữa, Ike thầm thở phào một hơi, nhưng lần này tiếng hoan hô của hắn nhỏ rất nhiều__ Hắn biết chức trách của mình, nhưng, đối diện với cuộc đấu này, hắn đã có chút lực bất tòng tâm rồi.

Quan trọng nhất là, hắn sợ khán giả chọi hắn.

Nhà cái phát ba lá Flop: Q chuồn, J chuồn, J rô.

"Cù lũ!"

Lần này giọng nói của Ike đã sáng trở lại, nếu đối diện với bài thế này mà Vịt con xấu xí còn bỏ bài, thì hắn có bị chọi cũng cam tâm.

Nhưng hắn đồng thời lại lo lắng Lâm Dược bỏ bài, may là nỗi lo này không thành hiện thực, Lâm Dược theo cược: Năm trăm.

Vịt con xấu xí không lập tức theo cược, cô nhìn bài, với bài hiện tại, tỷ lệ của cô tương đối lớn, trừ khi Lâm Dược có hai con J, hoặc là một con J một con Q, nhưng, khả năng đó có bao nhiêu?

Nhưng, nếu ngay cả bài thế này cũng không theo, cô còn có thể theo bài gì?

Cô đẩy ra năm trăm trước, sau đó, lại đẩy ra hai trăm. Đây là một cách thử, cô muốn xem thử Lâm Dược có phải cũng có bài lớn không.

Lâm Dược theo, lại thêm một trăm.

"Anh ta có được bài không tồi." Vịt con xấu xí trầm tư, "Có lẽ thật sự có một con J, hoặc một con Q, Nhưng chắc không thể là hai con J."

Nếu Lâm Dược thật sự có được hai con J, thì không chỉ thêm một trăm, ít nhất, cũng phải thêm ba trăm.

Lâm Dược không có tứ quý, vậy thì, cô còn gì phải sợ nữa?

Cô theo, nhưng lần này không thêm cược.

Nhà cái phát lá Turn thứ tư: 4 rô.

"4, một con 4! Kẹo que sẽ cho rằng anh ta tạo được cù lũ! Anh ta quả thật đã có cù lũ, nhưng anh ta chỉ có cù lũ ba con 4, mà Vịt con xấu xí thì lại có cù lũ ba con Q! Anh ta sẽ theo chứ? Anh ta sẽ theo chứ? Khi bạn cầm được bài cù lũ bạn sẽ bỏ bài sao? Dù sao tôi sẽ không!"

Lâm Dược có vẻ cũng sẽ không, lần này, Vịt con xấu xí cược một triệu, cho tới trước mắt, cược đơn nhiều nhất là một lần đặt cược, mà Lâm Dược, vẫn theo, đồng thời, lại đẩy thêm một trăm.

"Đây chính là người bị chìm luôn sẽ biết bơi, bao nhiêu cao thủ đã ngã trên bài oan gia này, mà hiện tại xem ra Kẹo que cũng sắp như thế."

Giọng của Ike tràn đầy tiếc hận, hắn thật tiếc nuối, sau khi Lâm Dược tới, đã tạo cho hắn bao nhiêu tỷ lệ đánh giá. Vua sư tử cũng có chút nuối tiếc, trận đấu này, bọn họ cũng có thể thấy phát sóng trực tiếp tại hiện trường, đương nhiên bọn họ cũng có thể thấy màn hình, ngoài cái bàn đó, hơn nữa không có âm thanh, chẳng qua cũng có thể thấy được bài riêng của hai bên.

Đương nhiên, khán giả cũng chỉ có cao thủ quan sát trận đấu, ngay cả nhân viên công tác, trừ nhà cái cũng chỉ có hai người, hơn nữa cũng đứng ở sau bàn, sẽ không tùy tiện đi lại, cho nên tuyệt đối không có chuyện tiết lộ bài riêng.

Còn về Caesar...

Tất cả mọi người đều tin rằng hắn tuân thủ chức trách, cũng tin với thân phận địa vị của hắn sẽ không làm chuyện đó, đương nhiên cũng có người nghĩ thế này__ tân hoan cựu ái, nếu phải chọn, cũng chỉ có thể giao cho ông trời.

Lúc này, tỷ lệ của Lâm Dược là 2.27%, đương nhiên, trước vòng Turn, tỷ lệ của y chỉ có 1%!

Nhưng lúc đó y rất có thể bỏ bài, dù sao lúc đó hai đôi này không phải là bài lớn gì, nhưng sau khi đã tạo thành cù lũ, rõ ràng y sẽ theo đến cùng.

Vịt con xấu xí theo một trăm, lại thêm ba trăm. Con 4 này xuất hiện khiến cô rất yên tâm, Lâm Dược vừa không thể có một đôi J, mà trong tay cô lại có hai con Q, như thế bài của cô là lớn nhất.

"Khi bạn có bài tốt, thì nên cố gắng giảm chip của đối phương."

Đây là chuyện mỗi cao thủ đều biết.

Đẩy chip ra xong, cô mở miệng: "Tôi có bài rất tốt, thật ra cậu nên bỏ bài đi."

"Câu này nghe thế nào cũng thấy quen thuộc, ừm, hình như trước kia tôi thường nói? Không ngờ tôi cũng thành danh nhân rồi, ngay cả lời từng nói cũng có người học." Lâm Dược sờ cằm.

Một nửa người tại đó co giật khóe môi, ngay cả nhà cái phải không có biểu cảm cũng đen mặt, từng thấy người không cần thể diện, chưa từng thấy không cần thể diện cỡ này. Câu này thường xuyên xuất hiện trên bàn bài, từ lúc nào trở thành câu chuyên dùng của y?

Vịt con xấu xí không nói gì, Lâm Dược lại nhìn đồng hồ, sau đó duỗi lưng: "Đã sắp ba tiếng rồi, nói thật, tôi thật không muốn lại đấu hai mươi mốt tiếng nữa, vậy mệt lắm, nếu cô đã nói có bài tốt, thì kết thúc ở ván này đi."

Y nói, rồi đẩy tất cả số chip ra.


Chương 96


Ike lập tức lên tinh thần, hắn muốn chính là cái này, nhưng lúc này hắn vẫn vô cùng tiếc nuối, tại sao Lâm Dược phải đẩy hết số chip ra, đẩy một nửa, ít nhất còn có thể đấu một ván, đồng thời, bọn họ cũng có thể quảng cáo thêm một chút.

Nhưng tuy trong lòng nuối tiếc, miệng hắn vẫn không ngừng, "Kẹo que cược all, Vịt con xấu xí sẽ theo chứ? Cô có phần thắng rất lớn! Thậm chí có thể nói là phần thắng tuyệt đối! Trừ khi lá River thứ năm là con 4, nếu không, Kẹo que tuyệt đối không có phần thắng! Anh ta có thể lấy được con 4 sao? Rất khó, vô cùng khó. Cái gì, anh ta từng lấy được? Đúng rồi đúng rồi. Trong ván với Hoa Hồ tử, anh ta từng làm được, trong cuộc đấu WPS, anh ta cũng từng làm được, vậy hiện tại, anh ta vẫn có thể làm được sao?"

Còn có thể làm được không?

Lúc này, Vịt con xấu xí cũng suy nghĩ vấn đề này.

Sau khi Lâm Dược cược all, cô nhìn mặt bài, phát hiện mình chỉ suy nghĩ tới J, nhưng lại không suy nghĩ tới một khả năng khác.

4!

Nếu trong tay Lâm Dược có hai con 4, vậy thì cục diện bài lúc này có hai khả năng. Y hoặc là tứ quý 4, hoặc là tứ quý J__ Đương nhiên, điều này phải chờ xem con River thứ năm.

Cô nhìn Lâm Dược. Lâm Dược đang xoa bóp vai mình, giống như ngồi lâu rồi, y hơi khó chịu.

Vịt con xấu xí đen mặt, cố nén tức giận cúi đầu điều chỉnh hơi thở của mình, nhưng rất nhanh cô lại ngẩng lên.

Kẹo que!

Lâm Dược hôm nay không cầm kẹo que!

Có nghĩa là... y vẫn chưa nghiêm túc?

Đột nhiên, tức giận lại không thể áp nổi, trong cuộc đấu với tôi, anh vẫn không nghiêm túc, anh xem thường tôi, hay xem thường cao thủ?

Đối với Vịt con xấu xí, Lâm Dược đương nhiên không thể xem thường cao thủ, vậy thì chỉ có một cách giải thích.

Anh ta xem thường mình!

Anh ta lại xem thường mình!

Vịt con xấu xí bóp hai lá bài lại, ném cho nhà cái, toàn trường kinh ngạc, Ike thì lại rú lên thảm thiết.

"Thật ra, tôi có bài rất tốt, nhưng, tôi không muốn đặt cược theo ý nguyện của anh."

Cô nhìn Lâm Dược, chậm rãi mở miệng.

Lâm Dược sững người, cũng ném bài cho nhà cái: "Được rồi, vậy tôi cũng không có gì khác để nói nữa."

Nói xong, lại lầm bầm một câu: "Đã lớn tuổi rồi, còn con nít như thế."

...

Thật ra, giọng y không lớn, nhưng trên bàn lại chỉ có hai người họ, lúc này lại an tĩnh như thế, Vịt con xấu xí làm sao không nghe được?

Không chỉ là Vịt con xấu xí, mà các cao thủ đang ngồi cũng nghe được, mọi người đều quay mặt đi, không dám nhìn biểu tình của Vịt con xấu xí.

Vịt con xấu xí là mỹ nữ, Vịt con xấu xí là cao thủ, nhưng vị mỹ nữ này rốt cuộc bao nhiêu tuổi, đó vẫn luôn là một câu đố. Nhưng bất kể cô bao nhiêu tuổi, có một điểm có thể khẳng định, tuyệt đối đã vượt qua cái tuổi rõ ràng còn là hạt đậu, mà còn tự xưng bà đây.

Đối với một hạt đậu, bạn nói cô ấy thành thục là tán thưởng. Đối với một bà cô... cho dù chỉ mới ở tuổi trung niên, bạn nói cô ấy thành thục... a, không bằng dứt khoát chửi cô ấy còn hơn!

Vịt con xấu xí nhịn rồi nhịn, cuối cùng vẫn nhịn không được nói: "Kẹo que, đàn ông TQ đều không phong độ sao?"

Lâm Dược trợn mắt: "Cái này, tôi tuyệt đối không phải nói cô già. Tôi là nói cô vừa thành thục vừa ngây thơ, vừa xinh đẹp vừa động nhân, vừa thướt tha lại vô cùng dễ thương. Cô xem, đàn ông chúng tôi đều thiện biến, có lẽ hôm nay chúng tôi thích kiểu gầy như que củi, ngày mai lại thích phúng phính tròn trịa, hôm nay thích Monroe, ngày mai nói không chừng lại thích Diana... ừm, sự khác biệt của các cổ là gì sao? À, ý của tôi là đàn ông chúng tôi thích nhiều dạng phụ nữ, cô tập trung đa dạng trên người, cho nên càng khiến đàn ông yêu thích. Hơn nữa là đàn ông đủ kiểu. Chẳng hạn tuổi tác lớn lại thích bé gái ngây thơ, mà trẻ tuổi thì lại thích các chị gái thành thục, cô xem cô vừa là chị gái vừa..."

Đối với phái nữ Lâm Dược trước giờ luôn đối xử khác biệt, vừa rồi lầm bầm một câu, lúc này liền liều mạng muốn vãn hồi. Nhưng chuyện này dù sao y cũng không làm nhiều, nghiệp vụ không tinh, không quá hai câu, lại chạy về đường cũ, may là y cũng coi như biết nhìn tình hình, vừa cảm thấy nguy hiểm như đổ dầu vào lửa, liền lập tức ngưng lại.

Nhưng cho dù như thế cũng khiến Vịt con xấu xí nghe tới ngứa răng đau đầu. Các cao thủ đang ngồi thì đều đã định chủ ý sẵn, sau này ở trên bàn, tuyệt đối không nói chuyện với Kẹo que!

Vịt con xấu xí muốn bố trí một chiến trường cho mình, nhưng sau đó cô phát hiện rất khó làm được. Lâm Dược đánh bài quả thật không có bất cứ quy luật nào. Y có thể cược all khi toàn bàn là bài tạp, cũng có thể bỏ bài cũng vào tình huống đó.

Khi cô cuối cùng cầm được một bài tốt quyết định đánh lớn, Lâm Dược lại giơ tay yêu cầu Kẹo que!

Vịt con xấu xí tính toán, quan sát, sau đó càng lúc càng phát hiện mình lực bất tòng tâm, sau đó, cô phát hiện mình mấy tiếng trước đã rơi vào bố cục rồi.

Cô không nên bỏ bài vào ván đó, cô không nên luôn muốn thiết kế chiến trường, cô không nên chỉ nghĩ tới bài của mình! Thứ mình nắm chắc!

Mà khiến cô ngạc nhiên nhất là, trong hai tiếng cuối cùng cô lại chưa từng nghĩ tới cướp gà!

Nhưng khi cô ý thức được sai lầm của mình, số chip của cô chỉ còn lại năm trăm!

Năm trăm, trong ván đấu này, quả thật là một con số đáng thương, tới mức này, cô cũng không thể không cược.

Lần này cô lấy được bài riêng không tồi, 10 chuồn, J chuồn.

Bài chung xuất hiện cũng có hai con chuồn: 6 chuồn, 8 chuồn, ngoài ra là một con K rô.

Tuy không tạo ra sảnh, nhưng lại có hy vọng tạo thùng, hơn nữa, thậm chí có khả năng ra thùng phá sảnh!

Cô cược all, cô cũng không thể không cược all. Vì Lâm Dược đã cược tám trăm, cô trừ cược all và bỏ bài thì cũng không còn lựa chọn nào khác.

Lá Turn thứ tư xuất hiện là một con J rô, lá River thứ năm là một con K bích.

Hai đôi, tuy không phải là thùng phá sảnh cũng không phải thùng, nhưng hai đôi này, cũng coi như bài không tồi. Quả thật là không tồi, đáng tiếc là, trong tay Lâm Dược có hai con J.

Cù lũ ba con J!

"Kẹo que! Kẹo que! Kẹo que!" Ike liên tục kêu tên Lâm Dược, đổi lại một người có nghiên cứu với poker Texas có lẽ cũng cảm thán kỹ thuật của Lâm Dược, trong trận đấu này, y biểu hiện tùy ý tự tại, cũng khiến các cao thủ quan sát trận chiến vô cùng cảnh giác.

Vịt con xấu xí có chút thất thường, trong đó có nguyên nhân cá nhân của cô, nhưng phần nhiều là vì cô đã rơi vào bố cục của Lâm Dược.

Nếu đổi lại là họ, có thể trốn thoát sao?

Người này khi tham gia WPS vẫn chưa đạt tới trình độ này, không tới ba tháng, lại có thể tiến bộ vượt bậc như thế? Hay là, trước kia cậu ta che giấu thực lực?

Chẳng qua đây là suy nghĩ của các cao thủ, mà Ike sở dĩ kích động, lại hoàn toàn là vì Lâm Dược đã thắng Vịt con xấu xí, sắp phải đối diện với Caesar!

Nếu nói cuộc đấu giữa Lâm Dược và Vịt con xấu xí là vô cùng quan trọng, thì cuộc đấu của Lâm Dược và Caesar quả thật chính là kinh điển!

Cái gì, còn chưa bắt đầu sao có thể nói là kinh điển?

Ai nói là ván đấu đó?
Hai người này mà đấu với nhau đã là kinh điển rồi!

"Vịt con xấu xí hiện tại đã ra khỏi cuộc đấu, nhưng không có nghĩa là cô phải rời khỏi cá mập. Chúng ta đều biết đối thủ của trận tiếp theo là đại đế. Đại đế từng thua sao? À, đại đế đương nhiên từng thua bài, bỏ bài trong ván đấu, nhưng trong toàn bộ cuộc đấu, anh ta luôn là người thắng cuối cùng! Người duy nhất từng dao động địa vị của anh ta chính là Xì gà Daniau, nhưng Daniau vẫn bại vào phút chót! Mà hiện tại, có lẽ chúng ta có thể thấy được lần đầu tiên!"

"A, không phải, ý của tôi tuyệt đối không phải là nói trình độ của Kẹo que đã vượt qua đại đế, mà là, bạn xem, khi bạn đánh bóng rổ với bạn gái, bạn luôn nhường cô ấy không phải sao? Đương nhiên, poker Texas không phải bóng rổ, chúng ta cũng tuyệt đối tin tưởng phẩm hạnh của đại đế. Nhưng có lúc tình cảm của con người luôn phức tạp."

Hắn mở miệng là nói tin phẩm đức của Caesar, nhưng lại uyển chuyển biểu thị cuộc đấu tiếp theo, trọng điểm là trên tình cảm, đương nhiên cũng tạo nên kháng nghị của fans Caesar, nhưng... kháng nghị này đương nhiên bị nhấn chìm.

"Chúng ta đương nhiên xem tình cảm, poker Texas, chúng ta đã xem rất nhiều rất nhiều rồi!"

"Thật ra, tôi rất muốn thay thế Kẹo que ngồi trên bàn đó."

"Tôi cảm thấy Ike nói đúng, tình cảm rất quan trọng, thật ra cho dù là đại đế nhường, tôi cũng cảm thấy rất bình thường."

...

Cuộc đấu còn chưa bắt đầu, đa số mọi người đã cho rằng Caesar tuyệt đối sẽ nhường Lâm Dược.

Mà cũng có người nghi hoặc thế này: "Tại sao mọi người đều cho rằng quan hệ của họ không bình thường? Hai người họ... chưa ai mở miệng thừa nhận cả."

...

Điểm này, hiển nhiên bị tất cả mọi người làm lơ.

Đương nhiên, đây là về sau, mà lúc này, Vịt con xấu xí nhìn bài riêng của Lâm Dược, cô sững người một lúc. Sau đó cô cười.

Có mấy phần tự cười nhạo mấy phần khổ sở, nhưng lại có mấy phần thỏa mãn.

"Tôi thua rồi." Cô mở miệng, "Tâm phục khẩu phục, anh thích hợp trở thành cao thủ hơn tôi, đáng tiếc quy củ là quy củ, tôi cũng không thể thay đổi, nếu không, hiện tại tôi đã nguyện ý thừa nhận anh."

"A, cảm ơn."

"Rất đặc sắc, anh cũng rất lợi hại." Cô nói, đưa tay ra, "Cảm ơn anh đã cho tôi một cuộc đấu đặc sắc, tôi có thể ra đi mà không luyến tiếc."

Lâm Dược bắt tay cô: "Không phải, cô có thể đã hiểu lầm, tôi..."

"Tôi thua rồi, bất luận có hiểu lầm hay không, đều là tôi thua. Được rồi, kết thúc tại đây thôi."

Cô nói rồi quay người đi, mọi người nhìn bóng lưng cô, sau đó, Vua sư tử vỗ tay đầu tiên.

"Vịt con xấu xí, hy vọng sáu năm sau cô còn có thể trở lại."

Vịt con xấu xí dừng một chút, không quay người, cô ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ thủy tinh, ngừng một chút, mới nói: "Tôi cũng hy vọng tôi còn có thể trở lại."

Cô không nói gì nữa, trực tiếp đi.

Sau khi cô đi, Vua sư tử bắt đầu sắp xếp cuộc đấu tiếp theo. Vẫn lại khách sạn này, Lâm Dược và Caesar đều không có ý kiến, nhưng Caesar lại yêu cầu: "Thời gian thi đấu đổi thành mười một giờ đi."

Vua sư tử ngạc nhiên, ánh mắt chuyển sang Lâm Dược, Lâm Dược cũng liều mạng gật đầu bên cạnh, sau đó, Vua sư tử tỉnh ngộ.

"Trễ một chút cũng tốt trễ một chút cũng tốt, nhưng thời gian bữa tối sẽ đổi thành bảy giờ chiều."

Hai mươi bốn tiếng, có hai lần dùng cơm, cũng có thể nói tám tiếng nghỉ ngơi một lần. Đối với việc này, Lâm Dược và Caesar đều không có ý kiến, Vua sư tử cũng không có ý kiến khác, chỉ nói trong lòng: "Có lẽ căn bản không cần ăn cơm, hai người này, nói không chừng bảy phút đã giải quyết rồi."

Tuy Vua sư tử nghĩ thế, nhưng cuộc đấu của hai người không giải quyết trong bảy phút, thậm chí mười bảy phút, hai mươi bảy phút cũng không giải quyết.

Cuộc đấu hôm đó gần như các cao thủ đều tới, khi gặp mặt, bọn họ nói thế này: "Hiếm khi thấy đại đế xuất thủ, lần này phải tới quan sát học hỏi."

Cái gì, câu này có vị TQ?

Nói bậy!

Đừng cho rằng người nước ngoài không hiểu hàn huyên! Đừng cho rằng người ta đều lòng dạ ngay thẳng. Cứ xem người ta hiện tại còn đánh thái cực ở rất nhiều vấn đề của TQ, chúng ta đã có lý do tin tưởng, năm đó Trương Tam Phong sau khi giả chết lại ra nước ngoài dạo một vòng, đã truyền thụ đạo lý khéo đưa đẩy ra.

Đương nhiên, nguyên văn của người ta không phải như thế, nhưng ý nghĩ thì giống. Nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, đây tuyệt đối là nói dối.

Đúng, Caesar mấy năm nay không tham gia đấu, lần này, ngay cả WPS cũng không tham gia, đương nhiên, cái này cũng có liên quan tới việc JA làm chủ tổ chức.

Nhưng người ngoài không thấy Caesar xuất thủ, bọn họ thì mỗi năm ít nhất có một cơ hội nhìn thấy, thậm chí còn có khả năng trực tiếp đấu với hắn. Hiện tại lại còn chạy tới là vì cái gì?

Tinh thần hóng chuyện vô địch!

Những cao thủ này đối với hóng chuyện người khác chưa chắc cảm thấy hứng thú, nhưng đối với Caesar, thì lại hiếu kỳ tới cực điểm.

Càng huống hồ, cũng không biết từ đâu truyền ra, sau trận đấu này, Caesar còn có thể trực tiếp kết hôn, tuy rằng điểm này vẫn chưa thể chứng thật, nhưng nếu tin đồn trước đó là thật, thì điểm này, cũng không phải không thể, hôn lễ của Caesar, bọn họ sao có thể bỏ qua?

Một đám người ôm đủ lại suy nghĩ âm u, bẩn thỉu, lén lút rồi còn khó thể nói rõ ngồi lên ghế khán giả, hy vọng có thể nhìn thấy cảnh tượng kích tình, màu hồng phấn, nhưng khiến bọn họ thất vọng là, hai người trên bàn đều vô cùng nghiêm túc.

Caesar mặc âu phục màu bạc xám, sơ mi cùng màu, cà vạt xanh lam, phối thêm vẻ mặt tê liệt, thật sự là... có thể dán lên cửa trừ tà.

Lâm Dược mặc âu phục màu đen, sơ mi viền hoa trắng, không thắt cà vạt, mà thắt nơ. Hiếm khi không lộ ra vẻ mặt hững hờ, mà vô cùng nghiêm túc ngồi trước bàn.

Tốc độ hai người đặt cược không nhanh, nhưng cũng không chậm, đều rất cẩn thận, cho tới bốn mươi phút sau, cũng không xuất hiện cược lớn, số chip cũng không có chênh lệch rõ rệt.

Hai người vẫn không nói chuyện, chỉ trầm mặc đặt cược, hoặc bỏ bài.

Bầu không khí này, khiến mọi người tại hiện trường cũng dần trở nên nghiêm túc, chỉ có Ike là buồn bực không thôi.

Hai vị! Hai vị!

Bất kể hai vị rốt cuộc có tình hay có thù cũng không nên như thế đi! Cho một vẻ mặt coi! Các anh không thể như thế chứ. Các anh như thế tôi bình luận kiểu gì!

Trầm mặc cuối cùng bị đánh vỡ vào phút thứ năm mươi lăm, sau một lần cược mù nhỏ, Lâm Dược đột nhiên mở miệng: "Cái này... đại đế, tôi đột nhiên nhớ ra, hình như, hai chúng ta lần đầu tiên đấu với nhau?"

Caesar gật đầu: "Đúng."

"Lần đầu tiên đó, thật có ý nghĩa kỷ niệm." Lâm Dược sờ cằm suy nghĩ, "Hai chúng ta không tới chút gì sao?"

"Cậu muốn cược thêm?"

Lời này vừa nói ra, các cao thủ bên dưới liền hưng phấn. Tiền vốn đấu là năm triệu, cuối cùng tính thắng thua cũng tính theo năm triệu này, nhưng nếu hai người thi đấu muốn cược thêm thứ khác, đương nhiên cũng sẽ không có người phản đối.

Mà hiện tại, gần như lỗ tai tất cả mọi người đều dỏng lên: Cược cái gì? Cược cái gì? Cược cái gì?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro