Phiên ngoại 7 - Phần 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần mười ba

"Anh... anh điên rồi! Đây căn bản không phải là phục sinh!" Nguyên Hướng sợ hãi hét to một tiếng, logic điên loạn của Lạc Tần Thiên khiến Nguyên Hướng thực sự hoảng sợ, cậu biết, Lạc Tần Thiên đã rơi vào bên trong tận cùng nỗi hổ thẹn với Lạc Hướng, tư tưởng có một nửa đã thành tâm ma "Bất luận khuôn mặt này của em có biến thành hình dạng gì, em cũng đều không phải anh ấy! Bất luận dáng dấp em có thay đổi ra sao, ký ức cùng tính cách cũng đều không thay đổi, anh tỉnh lại đi có được hay không?! Đừng tiếp tục lừa mình dối người nữa!"

Lạc Tần Thiên đột nhiên nở nụ cười, kỳ thực hắn rất tỉnh táo, chưa bao giờ tẩu hỏa nhập ma, nhưng hắn chính là đang ép chính mình lừa mình dối người, hắn chính là muốn trong thế giới không có Lạc Hướng, đắp nặn lên một Lạc Hướng chỉ thuộc về riêng hắn!

"Ký ức cùng tính cách? Ha ha.... những cái đó đều có thể xóa bỏ đi được mà."

Lời nói nhẹ như mây gió của Lạc Tần Thiên khiến Nguyên Hướng thình lình cả kinh "Anh.... anh có ý gì?"

"Biết không? Tôi đã từng tẩy não." Lạc Tần Thiên cười gằn nhìn Nguyên Hướng, ung dung thong thả nói "Nhưng cuộc phẫu thuật này đã thất bại, tôi vẫn còn nhớ tất cả mọi thứ liên quan đến Lạc Hướng, nhưng tôi bảo đảm, nếu cậu phẫu thuật tẩy não thì sẽ rất thành công."

"Anh.... anh muốn em tẩy não?"

Nguyên Hướng không thể tin nổi nhìn Lạc Tần Thiên, run rẩy lùi về sau, trên mặt đã trắng bệch không còn chút máu nào. Sửa mặt, cộng thêm tẩy não, như vậy có khác nào giết chết một người đâu?

"Sao lại sợ? Không phải cậu đã nói vì tôi mà cậu sẽ không màng đến tính mạng của mình sao?" Lạc Tần Thiên lần thứ hai tiến gần về phía Nguyên Hướng "Nguyên Hướng, đây là lần cuối cùng tôi gọi em là Nguyên Hướng, về sau, em sẽ vĩnh viễn là Lạc Hướng của tôi! Em có thể nghĩ tôi là một tên tâm lý biến thái cũng được, tôi không trách em, bởi vì tôi sẽ một đời một kiếp yêu em, sủng em."

Lạc Tần Thiên khiến Nguyên Hướng cả người phát lạnh đến rùng mình, cậu đột nhiên bắt đầu thấy hối hận, hối hận lúc trước cậu đã quá chìm đắm trong ôn nhu ôm ấp của Lạc Tần Thiên, mà không nhận ra đằng sau đó là bộ mặt thực sự của Lạc Tần Thiên, lãnh huyết, tàn nhẫn, khủng bố....

Tình yêu cậu nhận được, kỳ thực vốn không dành cho cậu...

Nguyên Hướng đột nhiên xoay người, nhanh chóng chạy ra khỏi gian phòng, ra khỏi thư phòng, Nguyên Hướng lại phát điên chạy ra phòng khách, cuối cùng giống như tìm đường thoát thân mà chạy ra cửa lớn của căn biệt thự.

Lạc Tần Thiên không đuổi theo, hắn cực kỳ bình tĩnh lấy điện thoại di động ra, gọi đến điện thoại của vệ sĩ gác cổng biệt thự, bình tĩnh hạ lệnh "Bắt lấy nam nhân sắp đi ra ngoài, tiêm thuốc mê rồi đưa vào phòng tôi."
......................

Nguyên Hướng chạy đến cửa liền bị vệ sĩ gác cổng bắt giữ lại, cậu liều mạng giãy dụa, gào thét xin tha, nhưng những người kia vẫn lạnh lùng như băng, cùng nhau nhấn Nguyên Hướng xuống mặt đất.

"Cầu xin các người! Thả tôi ra! Lạc Tần Thiên hắn điên rồi! Hắn thật sự điên rồi! Để tôi đi!"

Nguyên Hướng gào thét khản cả giọng, giãy giụa cũng càng thêm lợi hại, mãi đến tận khi bị mạnh mẽ tiêm vào thuốc mê mới an ổn xuống, thân thể mềm nhũn liền như vậy bị thủ hạ của Lạc Tần Thiên đưa đi mang đến đặt trên giường Lạc Tần Thiên.

Sau khi tất cả mọi người rời đi, Lạc Tần Thiên ngồi ở bên giường, vẻ mặt hờ hững, hai mắt lạnh lẽo, khiến người ta khó có thể tưởng tượng được người vừa nãy ở bên trong phòng bí mật, thương tâm thống khổ tan vỡ tưởng như chết chính là hắn.

Lạc Tần Thiên nhìn Nguyên Hướng lúc này đang kinh hoảng nhìn hắn đầy sợ hãi, ôn nhu nở nụ cười, ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng trượt ở trên mặt Nguyên Hướng, chậm rãi hướng xuống phía dưới, từ cái cằm thanh tú trắng nõn đến cái cổ bóng loáng, lại tới xương quai xanh khiêu gợi....

Nếu là trước đây, Nguyên Hướng nhất định sẽ đối với cái âu yếm ôn nhu của Lạc Tần Thiên mà động tình, nhưng hiện tại, cậu chỉ cảm thấy sợ hãi đến rùng mình.

"Tại sao lại chạy chứ?" Thanh âm Lạc Tần Thiên rất nhẹ, rất dịu dàng, giống như một đứa bé trai đang bất mãn trách cứ "Anh đã không còn lại gì cả, tại sao em cũng muốn rời bỏ anh mà đi."

Nguyên Hướng kinh hoảng nhìn Lạc Tần Thiên, sợ hãi đáng thương cầu khẩn nói "Cầu xin anh thả tôi ra đi!"

"Lạc Hướng, sao em lại khóc?" Lạc Tần Thiên đau lòng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt Nguyên Hướng vì quá sợ hãi mà rơi xuống, dưới sự động tình, nhẹ nhàng cúi người, dùng đầu lưỡi ướt át mềm mại nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trong suốt còn đọng nơi khóe mắt Nguyên Hướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro