Phiên ngoại 7 - Phần 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần mười lăm

"Lạc Hướng, em định đi đâu vậy?"

Lạc Tần Thiên ung dung thong thả đứng dậy, thanh âm ôn nhu nhưng ánh mắt đầy âm lãnh.

"Em... em có hẹn với mấy người bạn đi leo núi, cho nên mới..." Nguyên Hướng hoang mang ngửa đầu lên nhìn người đàn ông cao lớn đã đi đến trước mặt cậu, vẻ mặt đầy căng thẳng, trên trán cũng nhỏ ra một tầng mồ hôi giọt.

"Leo núi? Thật sao?" Thanh sắc Lạc Tần Thiên từ đầu đến cuối đều rất ôn nhu, hắn nhẹ nhàng xoa xoa tóc Nguyên Hướng, cười cười nói "Anh đã bàn giao công việc ở công ty cho người khác xử lý, trước khi em phẫu thuật, anh sẽ bồi tiếp em. Thế nên em có thể hủy bỏ cuộc hẹn với bạn bè mà ở bên cạnh anh được không?"

Cho dù có là khẩu khí khẩn cầu, dịu dàng, ôn nhu, nhưng Nguyên Hướng biết, đây căn phải không phải Lạc Tần Thiên đang thương lượng với cậu.

Bởi vì cậu không có cơ hội lựa chọn!

"Ừm... đương nhiên có thể.... có thể... vậy...vậy em đi cất balo..." Nguyên Hương lắp ba lắp bắp nói xong, khoác cái balo to thịch thịch đi trở lại lên lầu.

Lạc Tần Thiên vẻ mặt không chút cảm xúc nhìn bóng lưng hoang mang hoảng loạn của Nguyên Hướng, đáy mắt lướt qua một tia ánh sáng tàn độc không dễ phát hiện.

"Đem những món đồ tôi đã dặn chuẩn bị đến, với tình hình hiện tại của cậu ta, có lẽ nên dùng đến rồi."

"Vâng!"
..............................

Lúc Nguyên Hướng một lần nữa đi xuống lầu thì Lạc Tần Thiên đã ngồi trước bàn ăn chờ cậu dùng cơm trưa, Nguyên Hướng cực kỳ không tình nguyện ngồi vào bàn ăn ở phía đối diện, trước mắt bày ra một bàn Mãn Hán toàn tịch (đại khái giống như buffet, món gì cũng có =)) ăn ngập mặt =)) ), cậu không có chút khẩu vị nào, cậu cúi đầu, bắt đầu không nói một lời, bị động mà dùng cơm, mỗi một cái nhai nghiền đều động đến gò má bị đánh bầm tím, rất đau.

"Không thích ăn sao?" Lạc Tần Thiên nhẹ giọng nói, ánh mắt nhu hòa nhìn Nguyên Hướng.

Nguyên Hướng mím mím môi nửa ngày, mới cẩn thận nói "Không có khẩu vị." (Jian: theo kiểu Việt Nam thì hay bảo miệng em đang nhạt lắm)

"Vậy anh dẫn em ra ngoài đi dạo nhé, chờ lúc em muốn ăn thì anh sẽ dẫn em đến nhà hàng dùng bữa." Lạc Tần Thiên nói xong thì đặt muỗng nĩa xuống bàn, quay đầu ra lệnh cho người hầu "Đổ hết những thứ này đi, còn nữa, đổi đầu bếp, tìm người khác tay nghề tốt hơn." (Jian: =.=' sao bọn công giàu ưa lãng phí đồ ăn thế nhờ >"<)

"Vâng"

(Jian: vâng vại thoy chứ đám người hầu chia nhau ăn buffet chứ ngu gì đổ đi, chỉ nhọ ông đầu bếp =))))))))) )

Nguyên Hướng càng ngày càng cảm giác mình nhìn không thấu được Lạc Tần Thiên, tối hôm qua, hắn giống như bị ác ma nhập xác, giờ khắc này, lại trở thành người yêu đối với cậu tỉ mỉ chu đáo ân cần.

Đến tột cùng thì đâu mới là con người thật của hắn?!

(Jian: Kỳ thực bạn Jian vẫn còn nhớ bạn Lạc đã từng ôn nhu đáng yêu như thế nào với Mạc Mạc, hồi đó team đậu phộng, team Thiên Mạc cũng đông lắm, chỉ tiếc là.... )

"Mặt em còn đau không?" Sau khi lên xe, Lạc Tần Thiên vẻ mặt đau lòng hỏi Nguyên Hướng.

Có thể không đau sao? Nguyên Hướng nghĩ thầm trong lòng, nếu cậu là con gái, sớm đã bị ba cái tát hung hãn kia đánh cho mặt biến dạng luôn rồi.

Nguyên Hướng lắc đầu một cái "Không đau."

"Anh không muốn đánh em đâu." Lạc Tần Thiên yêu thương xoa xoa tóc Nguyên Hướng, cuối cùng hơi nghiêng đầu muốn hôn môi Nguyên Hướng, Nguyên Hướng giật mình theo bản năng rụt lại một bước, eo lại bỗng nhiên bị Lạc Tần Thiết ôm siết lấy.

"Trước đây em chưa bao giờ né tránh anh hôn môi em, Lạc Hướng, em làm sao vậy?"

Lạc Tần Thiên híp mắt lại, dáng vẻ có chút khủng bố khiến tim Nguyên Hướng bị dọa nhảy lên một nhịp, vội vã giải thích "Em... miệng em bị đau."

Nhìn khóe miệng Nguyên Hướng sưng tím lên một khối, Lạc Tần Thiên tựa hồ tin lời cậu nói, hắn lần thứ hai ôm lấy vai Nguyên Hướng, đặt môi hôn lên cái cổ trắng nõn của Nguyên Hướng, bàn tay lớn khô nóng chậm rãi luồn vào bên trong quần cậu.

"Ca... ca....em...tự nhiên....em thấy đói bụng quá." Nguyên Hướng hoảng hốt vội nói "Chúng ta đi ăn cơm nha."

Lạc Tần Thiên dừng tay lại "Hiện tại có khẩu vị rồi sao?"

"Dạ..."

Lạc Tần Thiên không tiếp tục nữa, hắn ra lệnh cho tài xế lái xe đến một bãi đậu xe gần một nhà hàng, sau đó để tài xế rời khỏi xe đi.

Nguyên Hướng vừa mới chuẩn bị xuống xe, đột nhiên bị Lạc Tần Thiên lôi kéo lại, một giây sau, liền bị Lạc Tần Thiên đặt ở chỗ ngồi trong xe.

"Đêm qua em hôn mê, chúng ta không làm đến bước cuối, hiện tại bồi thường cho anh một chút được không?" Lạc Tần Thiên ôn nhu xoa xoa tóc Nguyên Hướng, thanh âm vẫn lộ ra khẩn cầu.
........................

Ăn cơm trong một nhà hàng, món ăn toàn bộ đều là do Nguyên Hướng chọn.

Nguyên Hướng lúc này thực sự là có khẩu vị, bởi vì cuộc vận động mãnh liệt ở trên xe khi nãy khiến cậu tiêu hao năng lượng quá lớn.

Cảm thấy ăn gần đủ no rồi, Nguyên Hướng mới cẩn thận từng chút một ngẩng đầu nhìn Lạc Tần Thiên, lúc này mới phát hiện Lạc Tần Thiên không hề động đũa, chỉ yên tĩnh ngồi ở phía đối diện, đăm chiêu nhìn cậu.

Nguyên Hướng có chút chột dạ nhìn Lạc Tần Thiên "Ca, em đi vệ sinh một chút, sẽ quay lại liền."

"Anh đi với em." Lạc Tần Thiên bộ dạng chuẩn bị đứng dậy, liền bị Nguyên Hướng ngăn cản.

"Không cần đâu ca, em sẽ quay lại ngay mà." Nói rồi, Nguyên Hướng xoa xoa cái bụng của mình, cười nói "Em vẫn còn chưa ăn no nè, ca, anh giúp em gọi thêm vài món nữa nha, em sẽ quay lại tiếp tục ăn nữa."

"Được." Lạc Tần Thiên nở nụ cười "Vậy em mau đi đi." (Jian: nhìn vô tưởng cp này ngọt lắm =)))) )

Được Lạc Tần Thiên cho phép, Nguyên Hướng mỉm cười, rất bình tĩnh đi ra khỏi phòng ăn, vừa ra khỏi cửa, đột nhiên hoảng hốt nhanh chóng chạy về hướng thang máy.

Rốt cuộc thuận lợi chạy ra khỏi khách sạn, Nguyên Hướng lo lắng vội vã gọi một chiếc taxi, tùy tiện nói ra một địa điểm, chờ sau khi xe khởi động, không ngừng giục tài xế tăng nhanh tốc độ xe, chờ sau 20 phút thuận lợi chạy đi, Nguyên Hướng mới thở phào một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro