Quyển 1 - Chương 20 + 21 + 22 + 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20: Mục đích thực sự

"Tôi thấy kỳ lạ, tại sao khi đã biết rõ về quá khứ và thân phận thật rồi, cậu vẫn không nói cho Diệp Trọng Quang biết chuyện tôi đang đe dọa cậu." Tiếu Tẫn Nghiêm lực tay rất lớn, nắm đến mức Diệp Mạc cảm thấy xương dưới cằm sắp bị vỡ vụn ra luôn rồi.

Tiếu Tẫn Nghiêm phát hiện ra hắn hoàn toàn không hiểu gì về tên nam nhân nhìn yếu đuối mong manh trước mắt này, lúc trước chỉ là bởi vì cậu ta mất trí nhớ, đối với người thân của chính mình không có tình cảm nên mới nghĩ sẽ lợi dụng cậu ta, hiện tại mặc dù biết mình có Diệp Trọng Quang làm chỗ dựa vững chắc như vậy mà cậu ta đối với hắn vẫn y như cũ biểu hiện ra một bộ dạng ngoan ngoãn thuận theo.

Mà loại thuận theo này lại không chen lẫn nửa điểm nịnh hót, trải qua mấy ngày sống chung, cậu ta chưa từng chủ động nói câu nào với hắn, hình như đến cả việc nhìn thẳng cũng không có mấy lần.

Diệp Mạc bị ép ngẩng đầu, bất đắc dĩ phải đối mặt với ánh mắt dọa người của Tiếu Tẫn Nghiêm, nhỏ giọng mở miệng nói "Tôi chỉ là làm dựa theo điều khoản trên hợp đồng thôi, cũng... cũng nhận được 20 triệu Tiếu tổng ngài cho." Sau đó rời đi khỏi cái thành phố này, tuyệt đối sẽ không lấy thân phận Diệp Tuyền sống ở bên cạnh Diệp Trọng Quang làm người thừa kế.

Tiếu Tẫn Nghiêm nheo mắt lại "Đã có Diệp Trọng Quang, cậu vẫn còn nhớ tới 20 triệu kia, có điều cũng khó trách, kẻ ngu si giống như vậy trên đời cũng không phải là không có, Diệp Trọng Quang cũng chỉ coi cậu là người thừa kế mà bồi dưỡng, sẽ không dành chút tình thân nào cho cậu đâu."

"Ở ngoài... ông ngoại đối với tôi rất tốt, tôi chỉ là không muốn phụ lòng tâm ý của ông thôi." Diệp Mạc nơm nớp lo sợ bác bỏ, Diệp Trọng Quang tuy rằng không phải là một con người lương thiện gì cả, nhưng mấy ngày này quả thật đối với cậu dốc lòng chăm sóc, thậm chí mời cả thầy dạy chuyên nghiệp tốt nhất phổ cập kiến thức kinh doanh cho cậu, chỉ riêng chút chuyện này, Diệp Mạc đã xem Diệp Trọng Quang là người thân thật sự của mình.

Tiếu Tẫn Nghiêm không nghe rõ Diệp Mạc nói gì cả, bởi vì hắn lần thứ hai đang bị đôi con ngươi trong suốt kia của Diệp Mạc hấp dẫn, rút đi tất cả trầm lạnh trên mặt, Tiếu Tẫn Nghiêm cứ thất thần như thế nhìn chằm chằm vào Diệp Mạc. Nhưng chỉ trong tíc tắc, sát khí trong ánh mắt liền bỗng hung tàn lên, lần thứ hai bóp lấy cái cổ Diệp Mạc, khí lực so với lúc nãy còn lớn hơn.

"Tôi cho cậu biết, cho dù cậu có bắt chước giống cậu ta thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không để cậu ở bên cạnh tôi đâu. Mau dẹp cái ý nghĩ này đi!" Nói rồi đột nhiên buông tay ra, Diệp Mạc té xuống đất, Tiếu Tẫn Nghiêm trừng trừng lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó xoay người rời khỏi phòng.

Diệp Mạc sợ hãi không thôi, mất cả nửa ngày mới hoàn hồn lại, cậu cứ cho rằng đã nhiều ngày trôi qua như vậy, chắc Tiếu Tẫn Nghiêm đã bắt đầu quên đi cậu rồi chứ, không ngờ tới...

Mấy ngày kế tiếp , dựa theo sai bảo của Tiếu Tẫn Nghiêm, Diệp Mạc rốt cục đáp ứng yêu cầu của Diệp Trọng Quang, không chỉ chuyển đến ở trong biệt thự Diệp gia, hơn nữa còn tiếp nhận sự chỉ bảo công việc kinh doanh của Diệp Trọng Quang nữa, Diệp Trọng Quang nghiễm nhiên đã xem Diệp Mạc như là người thừa kế để bồi dưỡng.

Tiếu Tẫn Nghiêm chỉ âm thầm chờ đợi, cuối cùng sau một tháng, Diệp Trọng Quang ngã bệnh, phải nhập viện, tựa hồ là bởi vì lao lực lâu ngày tích tụ thành bệnh. Tiếu Tẫn Nghiêm lúc này yêu cầu Diệp Mạc buổi tối trở về ở.

Diệp Mạc sau khi trở về, bất ngờ nghe trộm được Tiếu Tẫn Nghiêm cùng thủ hạ nói chuyện...

Lúc đó mới biết được mục đích thực sự của Tiếu Tẫn Nghiêm...

Chương 21: Bại lộ

Sau khi Diệp Trọng Quang ở cùng Diệp Mạc thì ông liền đi sửa lại di chúc, vốn dĩ định khi chết đi sẽ đem toàn bộ tài sản hiến cho cho các tổ chức từ thiện, giờ đổi thành toàn bộ chuyển cho cháu ngoại ruột của chính mình.

Diệp Trọng Quang không ngờ tới di chúc vừa mới lập xong, đến ngày thứ ba bản thân liền ngã bệnh, ông luôn tin tưởng thân thể chính mình hiện tại vẫn còn rất khoẻ mạnh, có thể làm việc tốt vô cùng, ít nhất trong tương lai hai mươi, ba mươi năm nữa sẽ không xuất hiện vấn đề gì quá lớn, khi đó cũng là lúc sau hai mươi, ba mươi nắm thu hoạch quả ngọt đem Diệp Mạc bồi dưỡng thành một thương nhân ưu tú.

Tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Trọng Quang chỉ là lớn tuổi thân thể suy nhược nên mới đột nhiên phát trọng bệnh, nếu như không phải Diệp Mạc tình cờ nghe được Tiếu Tẫn Nghiêm ở trong phòng khách cùng tâm phúc Mạnh Truyền Tân nói chuyện, cậu cũng sẽ không biết, Diệp Trọng Quang đột nhiên bị bệnh là do Tiếu Tẫn Nghiêm sai người ở trong bóng tối lén lút động tay động chân vào đồ ăn thức uống của ông.

Bệnh viện nơi Diệp Trọng Quang ở là của Tiếu Tẫn Nghiêm, bởi vì đó là bệnh viện có trình độ tốt nhất thành phố X.

Vì lẽ đó, Tiếu Tẫn Nghiêm chỉ cần dùng thêm chút thủ đoạn là liền có thể lấy mạng Diệp Trọng Quang. Sau đó sẽ từ trong tay Diệp Mạc đoạt hết tất cả của Diệp Trọng Quang, cuộc chiến này không đánh mà thắng, không tổn hại một binh một tướng nào, chẳng cần tới thời gian hai tháng, Tiếu Tẫn Nghiêm liền trở thành huyền thoại của thành phố này, hơn nữa có sự "hỗ trợ" của Diệp Mạc, mọi sự đều thuận lý thành chương.

Diệp Mạc có nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới bên trong hợp đồng Tiếu Tẫn Nghiêm để cho cậu ký có một điều khoản tài sản danh nghĩa của chính cậu sẽ bị chuyển đi, ngay lúc đó bản thân cậu chỉ vì nhất thời sợ hãi, thế nên sau khi nhìn tờ hợp đồng thứ nhất là đặt bút ký luôn, không có nhìn kỹ cái khác, có điều ngẫm lại, lại cảm thấy rất bất đắc dĩ, vào lúc ấy, cứ coi như cậu phát hiện ra điểm không đúng đi, thì cậu dám phản kháng như thế nào đây.

Tình huống bây giờ đã rất sáng tỏ, mặc dù Diệp Trọng Quang đem hết tài sản bản thân ông dốc sức làm mấy chục năm chuyển cho cậu, nhưng rồi cuối cùng những thứ này tất cả cũng đều sẽ thuộc về Tiếu Tẫn Nghiêm.

Tiếu Tẫn Nghiêm không chỉ lấy mạng Diệp Trọng Quang, còn lấy luôn cả "giang sơn" ông một đời nhọc nhằn khổ sở đạt được.

Chỉ là muốn xuống lầu rót cốc nước uống mà Diệp Mạc lại vô tình biết được âm mưu Tiếu Tẫn Nghiêm dự định sẽ hại chết Diệp Trọng Quang mà không lưu lại dấu vết nào, nhất thời cậu vô cùng hoảng hốt, Diệp Mạc ở trong lòng, tình nguyện để Tiếu Tẫn Nghiêm giết chết cũng không muốn để cho ông ngoại hiền lành mấy ngày luôn xem cậu như cháu ngoại ruột thịt xảy ra bất kỳ chuyện không hay nào.

Diệp Mạc lập tức ý thức chính mình phải nhanh một chút đem quỷ kế của Tiếu Tẫn Nghiêm nói cho Diệp Trọng Quang biết, không chỉ muốn Diệp Trọng Quang lập tức rời khỏi bệnh viện đó, còn muốn Diệp Trọng Quang lập tức sửa lại bản di chúc.

Không thể để cho Tiếu Tẫn Nghiêm thực hiện mưu đồ được, đây là điều duy nhất cậu sử dụng thân thể Diệp Tuyền để làm vì ông ngoại cậu ta.

Thế nhưng Tiếu Tẫn Nghiêm khát máu thành tính âm lãnh lại làm cho Diệp Mạc cảm thấy sợ sệt, qua bao nhiêu ngày như vậy bản thân cậu đã thoát khỏi việc phải ở cùng hắn một chỗ, hơn nữa còn hết sức tránh né hắn, chắc chắn là hắn đối với cậu đã sinh ra hoài nghi. Tuy rằng sẽ không đoán được thân phận thật của cậu, nhưng tuyệt đối sẽ nghi ngờ cậu mình sẽ phản bội hắn.

Tiếu Tẫn Nghiêm có tính mắc bệnh thích sạch sẽ rất nghiêm trọng, hắn tuyệt đối không cho phép người ở bên cạnh hắn có bất kỳ điểm phản bội cũng nào, hay là làm trái ý của hắn, nếu dám phạm phải, chỉ có con đường bị hành hạ tra tấn đến chết.

Diệp Mạc nhanh chóng chạy về phòng của mình, cậu muốn gọi điện thoại nói cho Diệp Trọng Quang biết hết chân tướng câu chuyện, có khi cuộc sống sau này của cậu sẽ được Diệp Trọng Quang che chở, nói không chừng còn có thể nhờ cậy Diệp Trọng Quang nhận giúp đỡ Diệp Nhã.

Vừa đến gian phòng, Diệp Mạc lập tức cầm lấy điện thoại di động trên bàn, có lẽ là bởi vì tim đập quá nhanh, tay run rẩy quá mức lợi hại, điện thoại di động vừa bắt được trong tay lại rớt xuống đất, cả pin cũng văng ra luôn.

Diệp Mạc âm thầm tự nói với mình không cần thiết phải hoảng sợ như vậy, Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn còn ở dưới lầu đàm luận cùng Mạnh Truyền Tân, nên chắc là còn chưa phát hiện ra cậu đã nghe trộm hắn nói chuyện.

Lắp pin vào lại, một lần nữa trên bàn phím nhấn số điện thoại, Diệp Mạc mới vừa nhấn ra dãy số của Diệp Trọng Quang, cửa phòng ngủ liền bị Tiếu Tẫn Nghiêm một cước đạp ra, tiếng vang đó khiến Diệp Mạc cảm thấy dường như trong nháy mắt cả tòa biệt thự này đều bắt đầu rung động.

Trên mặt Tiếu Tẫn Nghiêm là vẻ trầm lạnh mưa gió nổi lên một trận cuồng nộ, cả khuôn mặt âm u băng giá giống như ngâm trong nước lạnh nhiều ngày, bước chân vững vàng tiến đến trước mặt Diệp Mạc, Diệp Mạc giống như một con thú nhỏ bị chấn kinh, thấp thỏm lo âu nhìn thân hình cao to trước mặt, Tiếu Tẫn Nghiêm che phủ một nửa ánh đèn, loại ánh nhìn lạnh lẽo nhìn không ra bất kỳ lửa giận nào kia khiến Diệp Mạc chỉ cảm thấy sợ hãi nổi cả da gà.

"Cậu nghe được hết rồi?" Thanh âm u lãnh nghe không ra bất kỳ tâm tình nào, nhưng mang theo hung hăng cùng không thể đối kháng.

Diệp Mạc sợ hãi vội giấu cái điện thoại ra phía sau lưng, hoảng hốt gật đầu lại đột nhiên điên cuồng lắc đầu "Không... không có"

Khóe miệng Tiếu Tẫn Nghiêm hơi cong lên khinh bỉ, dễ dàng bắt lấy cổ tay Diệp Mạc, điện thoại di động trong tay Diệp Mạc lúc này đã hiện ra trước mắt hắn, trên màn hình, danh bạ trò chuyện viết "Ông ngoại"

Con mắt hẹp dài thâm thúy của Tiếu Tẫn Nghiêm híp lại thành một khe thẳng, thanh âm lại càng trở nên lạnh lẽo "Sao hả? Muốn mật báo à?"

Đúng lúc này, điện thoại lại reo lên, truyền đến giọng nói đầy mệt mỏi của Diệp Trọng Quang "Tiểu Tuyền a, lúc nãy gọi điện thoại cho ông ngoại có chuyện gì không cháu?"

Tiếu Tẫn Nghiêm bỗng buông tay Diệp Mạc ra, từ bên hông rút ra một khẩu súng chĩa vào đầu Diệp Mạc, trên mặt không hề có cảm xúc, cũng không nói một lời nào.

Xúc cảm họng súng kim loại từ huyệt Thái Dương mang đến loại cảm giác lạnh lẽo lan truyền khắp toàn thân, Diệp Mạc sợ cái chết, nhất là lúc này cậu đang mang trong mình niềm hy vọng về cuộc sống khi được sống lại lần nữa.

Bởi vì không muốn chết, vì thế nên cái chết đáng sợ hơn bất cứ điều gì...

"Cháu lo cho thân thể ông ngoại, thế nên trước khi đi ngủ muốn hỏi thăm ông một chút" Diệp Mạc cố gượng nở nụ cười, nhưng thanh âm lại đang run rẩy.

"Yên tâm đi Tiểu Tuyền, thân thể ông ngoại còn khỏe mạnh lắm, chắc mấy ngày nữa là có thể xuất viện rồi...." Giọng nói của Diệp Trọng Quang tràn ngập bệnh ý khiến Diệp Mạc nghe mà đau lòng, nhưng cậu thực sự không có đủ dũng khí nói cho Diệp Trọng Quang những gì sắp xảy ra với ông, Diệp Mạc biết, thời khắc nhu nhược này sẽ khiến cậu mai sau sẽ phải hổ thẹn nặng nề, nhưng cậu không thể mạnh mẽ can đảm lên được, ở trước mặt Tiếu Tẫn Nghiêm, cậu tựa như mất đi khung xương nam nhân, chỉ là một khối thịt mềm nhuyễn vô lực.

Trên thế gian này, cậu chỉ sợ mỗi một mình Tiếu Tẫn Nghiêm...

Ân cần hỏi thăm vài câu đơn giản, sau đó Diệp Mạc cúp điện thoại, cảm giác họng súng lục đang chĩa vào huyệt Thái Dương đang chậm rãi lấy xuống, nhưng trong lòng có thế nào cũng không thể bình tĩnh được.

"Nếu như tôi không xuất hiện, cậu định nói cái gì với Diệp Trọng Quang?" Tiếu Tẫn Nghiêm dùng đầu khẩu súng nhấc cằm Diệp Mạc lên, ánh mắt sắc bén, thanh âm lạnh lùng.

.............

P/s: thiệt tình, truyện này nhây dễ sợ, tốn bà nó 2 chương mà chưa tới đâu hết =.=' 

Chương 22: Kỳ hạn hợp đồng còn 13 ngày

"Tiếu tổng hiểu lầm rồi, tôi thật sự chỉ là muốn hỏi thăm ông ngoại của tôi một chút thôi." Cái cổ Diệp Mạc nhức mỏi, cái kiểu ngả ngớn này của Tiếu Tẫn Nghiêm hiển nhiên là muốn nhục mạ cậu.

Tiếu Tẫn Nghiêm cười hai tiếng mê hoặc lòng người, chỉ là trong nụ cười lại chứa hàn ý khiến Diệp Mạc phải hoảng hốt "Cậu là con trai Hạ Hải Long, cậu cho rằng tôi không có bất kỳ đề phòng nào với cậu ư?"

Diệp Mạc cười khổ trong lòng, cậu trước nay chưa từng nghĩ Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ tin tưởng cậu, thôi tốt nhất là hắn cứ một cước đá văng cậu đi còn hơn. Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên thả khẩu súng trên tay xuống, lại bắt đầu định thần quan sát Diệp Mạc.

Diệp Mạc ngũ quan thanh tú nhưng không phải ẻo lả, có ôn nhu thân sĩ nho nhã, hai con một đôi con ngươi trong suốt sâu không thấy đáy tỏa sáng đẹp đẽ lạ thường, giống như một dòng suốt trong trẻo mát lạnh thấm vào lòng người, hoàn toàn cách biệt với chốn chợ búa ồn ã.

Tiếu Tẫn Nghiêm mặt lãnh cảm đưa khẩu súng trở về bên hông, nhìn ánh mắt có chút né tránh của Diệp Mạc, trong lồng ngực dấy lên lửa giận không tên, có chút buồn bực mở ra hai cái cúc áo trước ngực, tùy tiện ngồi trên giường của Diệp Mạc.

"Hạ Hải Long chết rồi, nhảy sông tự sát." Thanh âm Tiếu Tẫn Nghiêm mang theo mấy phần miệt thị, ánh mắt sắt lạnh nhìn chằm chằm vào Diệp mạc, tựa hồ như rất muốn nhìn thấy bộ dạng đau thương muốn chết của cậu.

Công ty của Hạ Hải Long lần thứ hai bị Tiếu Tẫn Nghiêm ép đến đường cùng, mà Diệp Trọng Quang sau khi biết gã đàn ông hại con gái mình tự tử chết chính là Hạ Hải Long thì lập tức đã phái sát thủ đi ám sát, Hạ Hải Long có muốn chui xuống đất trốn cũng trốn không thoát, cuối cùng lựa chọn nhảy sông, hài cốt cũng không còn.

Hạ Hải Long chết như thế là quá đơn giản, dù sao Tiếu Tẫn Nghiêm cũng đã từng nghĩ tới vô số thủ đoạn để đòi mạng gã.

Thủ đoạn đuổi tận giết tuyệt của Tiếu Tẫn Nghiêm rất cực đoan, nhưng đó lại chính là niềm vui của hắn, bởi vì khiến hắn sống và đi đến được hiện tại, chỉ có lòng hận thù và quyết tâm báo thù. Chỉ là sau đó đã có thêm một mục đích, nhưng bây giờ lại...

Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên rất muốn giết chết cái người tên Diệp Tuyền trước mặt này, bởi vì cậu ta có thể không chút biến sắc mà lại khiến hắn phải nhớ tới khuôn mặt người kia, người kia vì đã quá lâu không được nhìn thấy mà nhớ đến phát điên, tức giận cuồng dại hiện lên trên gương mặt đẹp đẽ.

Mấy ngày nay hắn đã nhìn thấy được trong mắt người này rõ ràng ẩn chứa nỗi kinh hoảng cùng bài xích đối với hắn, thật rất giống ánh nhìn trong mắt người kia, trong lòng hắn tồn tại hai loại cảm xúc đối nghịch đan xen, tự nhận là ám đấu thương trường, từng bắt thóp vô số người, nhưng Tiếu Tẫn Nghiêm phát hiện ra hắn làm sao cũng không có cách nào nhìn thấu rõ nam nhân trước mắt này.

Diệp Mạc chỉ nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, cũng không có biểu hiện ra biểu tình đau xót bi thương mà Tiếu Tẫn Nghiêm muốn thấy, khẽ cúi đầu yên lặng đứng trước mặt hắn, bởi vì căng thẳng mà hai bàn tay theo thói quen bứt rứt nắm lại với nhau. Đây chính là động tác mà Tiếu Tẫn Nghiêm ghét nhất, bởi vì nó giống người kia hệt như đúc.

Biết Diệp Mạc bị mất trí nhớ, đối với Hạ Hải Long và Diệp Trọng Quang tình cảm không sâu, nhưng Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn rất không thể hiểu được, Hạ Hải Long là cha ruột của Diệp Tuyền, cha con gắn kết như chân với tay, sao tên Diệp Tuyền này lại có thể đối với cái chết của ông ta tỏ ra thờ ơ không chút đau lòng như thế.

Tiếu Tẫn Nghiêm không biết được ở đáy lòng Diệp Mạc đối với loại gian thương xảo trá lại chẳng quen biết gì như Hạ Hải Long vô cùng căm ghét đến cực điểm, hơn nữa khi biết Diệp Tuyền ở Hạ gia bị đối đãi bạc bẽo ghẻ lạnh thì Diệp Mạc càng thêm bài xích Hạ Hải Long hơn, đối với thảm trạng của công ty gã hiện giờ, cậu chẳng có nửa điểm tội nghiệp, nếu không cậu đã sớm khuyên Diệp Trọng Quang giúp đỡ gã rồi.

Diệp Mạc xoa xoa tay để giảm bớt nỗi bất an trong lòng, cậu nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, cố gắng trấn tĩnh "Tiếu tổng, còn mười ba ngày nữa là tới kỳ hạn hợp đồng."

Chương 23: Không sống đến ngày thứ hai

"Tôi biết cậu đang cố gắng trấn tĩnh, nói cho thật cho cậu biết, Diệp Trọng Quang không thể qua khỏi đêm nay đâu." Tiếu Tẫn Nghiêm châm lửa một điếu thuốc, trong mắt ẩn chứa quỷ dị, tựa tiếu phi tiếu. (cười mà như không phải cười)

Diệp Mạc cả kinh, không ngờ tới đêm nay Tiếu Tẫn Nghiêm đã chuẩn bị ra tay, càng đáng sợ hơn chính là Tiếu Tẫn Nghiêm lại tự động nói chuyện này với cậu, vậy phải chăng có nghĩa là cậu sẽ không có hi vọng gì đi thông báo với Diệp Trọng Quang.

Nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt Diệp Mạc, Tiếu Tẫn Nghiêm thoả mãn phun ra vòng tròn khói trong miệng, chậm rãi nói "Khi Diệp Trọng Quang chết rồi, cậu chỉ cần giả vờ bi thương ở lễ tang của ông ta, khóc than lên vài tiếng, tuồng vui này xem như hoàn toàn kết thúc."

"Tiếu tổng, xin ngài... cầu xin ngài hãy tha cho ông ngoại của tôi đi!" Diệp Mạc nắm chặt lấy tay Tiếu Tẫn Nghiêm, khắp khuôn mặt tràn đầy khẩn cầu, mặc dù biết có thể bị Tiếu Tẫn Nghiêm làm cho tan xương nát thịt, Diệp Mạc cũng không muốn mai sau bản thân cậu phải ôm bất kỳ hối hận nào trong lòng.

"Cậu quen biết Diệp Trọng Quang quen biết nhau được bao lâu mà đã sinh ra cái gọi là tình thân rồi?" Tiếu Tẫn Nghiêm khinh bỉ nhếch lên khóe miệng, âm thanh lộ ra trầm lạnh xem thường "Lẽ nào là đang sợ nếu không có Diệp Trọng Quang thì cậu sẽ mất đi cuộc sống vinh hoa phú quý?"

Diệp Mạc biết, ở trong lòng Tiếu Tẫn Nghiêm trước giờ vẫn luôn như vậy, không có cái gọi là tình cảm, chỉ có nghi kỵ và sự lạnh lùng nhẫn tâm để nhận thức cái thế giới này, cướp đoạt vốn là bản tính của hắn, vì để đạt được thứ hắn muốn mà đã có quá nhiều những thương nhân không chỉ riêng gì Diệp Trọng Quang bị hắn giẫm lên ở dưới bàn chân, Tiếu Tẫn Nghiêm xưa nay không tin vào cái gọi là báo ứng, chỉ cần hắn muốn là liền có thể thoả thích độc hại bất kỳ người nào. (Jian: rồi mài sẽ gặp quả báo =.= nam mô a men)

Vẻ mặt Diệp Mạc đột nhiên trầm lặng yên tĩnh lại khiến cho Tiếu Tẫn Nghiêm rất không thoải mái, bóp tắt điếu thuốc trong tay mới hút vài hơi, mặt Tiếu Tẫn Nghiêm không hề có cảm xúc đối với Diệp Mạc lên tiếng nói "Lại đây."

Diệp Mạc đột nhiên có loại dự cảm xấu, cố nén hoảng sợ trong lòng mà cung kính nhỏ giọng lễ phép nói "Tiếu tổng, trên hợp đồng đã viết, ngài không thể..."

"Cậu thật sự sẽ không tự coi bản thân là loại mặt hàng hiếm có gì đấy chứ" Tiếu Tẫn Nghiêm ngắt lời Diệp Mạc, thanh âm đột nhiên biến âm lãnh lên "Lại đây!"

Diệp Mạc hoảng sợ bất an đi tới trước mặt Tiếu Tẫn Nghiêm, đột nhiên bị đại lực ở cánh tay Tiếu Tẫn Nghiêm kéo vào trong lồng ngực, mùi thuốc lá nhàn nhạt xộc vào, thân thể Diệp Mạc lảo đảo bất ổn, theo quán tính nắm lấy hai vai Tiếu Tẫn Nghiêm.

"Hạ Hải Long đã bức tử cha mẹ tôi, cậu nói xem, món nợ này ông ta phải làm thế nào mới coi như trả hết nợ?" Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang gần trong gang tấc, lộ ra nụ cười dị thường khủng bố, nhưng như vậy lại xuất hiện một luồng tê dại, loại cảm giác ôm người này vào trong ngực giống như đang chìm trong ma lực của một loại ma tuý nào đó thấm vào tâm can, khiến Tiếu Tẫn Nghiêm bất tri bất giác siết chặt tay.

Diệp Mạc chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân đều dựng đứng cả lên, thân thể cứng ngắc căng ra không dám động đậy một chút "Nhưng là Hạ... Cha của tôi... ông ấy đã chết rồi, Tiếu tổng ngài cũng nên buông thả cừu hận xuống."

Tiếu Tẫn Nghiêm ngây người, khối thân thể trong lòng mềm mại cùng nhiệt độ quen thuộc khiến hắn khó có thể tự tin tưởng vào bản thân mình được nữa. Nhiều ngày như vậy hao tổn tâm cơ để phá đổ Diệp Trọng Quang, chính là vì muốn dùng sự bận rộn để phân tách ra nỗi tơ vương thấm sâu vào tim cứ dai dẳng trong trí óc kia, nhưng cứ mỗi lần đối mặt với nam nhân này, nỗi đau đớn trong lòng vì bị người con trai kia phản bội lại dấy lên tùy ý lan tràn ra, mà để giảm bớt nỗi đau đớn đó cũng chỉ còn cách vẻn vẹn là đến căn phòng đã từng giam cầm cậu ta, ôm lấy gối chăn cậu ta từng dùng qua mà hít hà giống hệt như một tên ăn mày mà tìm kiếm đòi hỏi từng chút hơi thở cậu ta lưu lại.

Tiếu Tẫn Nghiêm hận, mỗi hận này cũng theo tình yêu mãnh liệt nảy mầm tốc trường, hắn đã vô số lần tự nói với chính mình, nhất định phải tìm cậu ta cho bằng được, phải để cho cậu ta biết dám rời bỏ hắn mà đi là hành vi ngu xuẩn đến mức nào, phải để cho cậu ta đau đến không muốn sống, để cậu ta sống không bằng chết, dùng loại thủ đoạn kiên độc nhất, tàn nhẫn nhất để giữ cậu ta ở bên cạnh hắn. (Jian: đậu, thế này bố đứa nào chịu cho thấu =.=' yêu cái búa, dẹp đi mài ==)

Có lẽ chỉ có nghĩ như thế, Tiếu Tẫn Nghiêm mới cảm thấy Diệp Mạc kia vẫn còn sống, vẫn còn sống và đang ở một nơi nào đó mà hắn chưa tìm thấy được đang chờ hắn phát hiện ra.

Tiếu Tẫn Nghiêm cuối cùng cũng thả Diệp Mạc ra, thế nhưng hắn tịch thu điện thoại di động của cậu, đem cậu giam cầm lại trong phòng, chờ khi Diệp Trọng Quang vừa chết, hắn sẽ thâu tóm toàn bộ tất cả những gì cậu có được, đối với Tiếu Tẫn Nghiêm mà nói, nam nhân này đã không còn tác dụng gì nữa.
.......
P/s: mợ, tiếp theo sau khi xong chuyện là thằng Nghiêm lật lọng trở mặt liền =.= bởi cái thứ đã giàu còn tham, hờn vãi =.=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro