Quyển 1 - Chương 6 + 7 + 8 + 9 + 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Thế thân

Tiếu Tẫn Nghiêm từng bước từng bước đi về phía Diệp Mạc, giống như một tấm màn đen tối phủ lấy Diệp Mạc, bàn tay lớn nhanh như tia chớp chụp đến, nắm lấy cổ tay Diệp Mạc, phía sau động tác thô bạo đó là âm thanh tràn đầy chờ mong xuất phát từ nội tâm, thậm chí không nhìn ra bất kỳ sự nhẫn tâm tàn bạo nào."Có phải cậu đã gặp Diệp Mạc, cậu ta có phải là đang ở chỗ của cậu không?"

Diệp Mạc chỉ cảm thấy xương cổ tay bị hắn nắm đang vang lên răng rắc, mà không dám kêu lên một tiếng đau, nội tâm nỗ lực dồn khí "Tiên sinh, anh hiểu lầm rồi, mấy năm trước Diệp Mạc có đề cập với tôi chuyện em gái của cậu ấy đang ở trong bệnh viện điều trị, hôm nay tự dưng tôi đột nhiên tâm huyết dâng trào, mới đi hỏi thử y tá ở đây có bệnh nhân nào tên là Diệp Nhã không, thật ra đã hơn 1 năm nay rồi tôi chưa gặp lại Diệp Mạc lần nào."

Diệp Mạc gần như là nói một hơi, cậu sợ chỉ cần cậu hơi ngập ngừng một chút thôi sẽ khiến dũng khí của bản thân trong nháy mắt tan biến trước sự uy hiếp mạnh mẽ của Tiếu Tẫn Nghiêm.

Đuôi lông mày Tiếu Tẫn Nghiêm hơi nhướn lên, bàn tay đang nắm lấy cổ tay Diệp Mạc bỗng nhiên siết chặt, Diệp Mạc đau tới mức trên trán nhỏ ra một giọt mồ hôi.

"Vị tiên sinh này cũng là bạn của Diệp Mạc sao?" Diệp Mạc mở miệng lần nữa, thử dời đi sự chú ý của Tiếu Tẫn Nghiêm, cậu tin chắc những lời cậu vừa nói hoàn toàn không có sơ hở nào.

Quả nhiên Tiếu Tẫn Nghiêm buông lỏng tay ra, tiếng nói lạnh lùng nghiêm nghị mang theo tức giận nồng đậm, đáy mắt một giây trước vẫn còn dấy lên ánh sáng lấp lánh tràn đầy hy vọng vào giây phút này khắp nơi đóng băng lạnh lẽo "Cút! Đây không phải nơi cậu nên đến."

Giống như đột nhiên được giải phóng, Diệp Mạc lịch sự cúi đầu chào, cầm lấy túi ở đầu giường đi về phía cửa, ở cùng với Tiếu Tẫn Nghiêm một giây tựa hồ làm cậu tiêu hao hết nội lực mấy năm.

Diệp Mạc không hiểu, tại sao người luôn bận trăm công nghìn việc như Tiếu Tẫn Nghiêm lại có thời gian đến thăm Diệp Nhã, năm đó, Diệp Nhã gần như là bị hắn đem thân xác vứt bỏ vào bên trong bệnh viện này, đến cả một người chăm nom cũng không có, hắn chỉ một mực sai người trông coi căn phòng giam cầm cậu sát sao, bao vây bốn phía bên trong ba lớp bên ngoài ba lớp.

Diệp Mạc biết, Tiếu Tẫn Nghiêm chưa bao giờ đem Diệp Nhã để ở trong mắt, Diệp Nhã đối với Tiếu Tẫn Nghiêm chỉ có một tác dụng duy nhất là làm vật uy hiếp cậu. Hắn có thể lợi dụng tính mạng của Diệp Nhã khiến cậu để mặc hắn giày vò dẫm nát.

Diệp Mạc dĩ nhiên không có dũng khí hỏi Tiếu Tẫn Nghiêm tại sao bỗng dưng lại xuất hiện ở đây, giờ khắc này, cậu chỉ muốn chạy trốn đến bất kỳ nơi nào không có Tiếu Tẫn Nghiêm.

Vừa mới kéo cửa ra, Diệp Mạc liền nghe được thanh âm Tiếu Tẫn Nghiêm ở phía sau bỗng dưng tự nói một mình, Diệp Mạc theo bản năng dừng bước, muốn nghe một chút thử xem Tiếu Tẫn Nghiêm đang nói gì với Diệp Nhã, nhưng nghe rồi lại khiến Diệp Mạc hoảng sợ không ngừng.

"Mạc Mạc, lần này em trốn kỹ thật, đáng tiếc sự kiên nhẫn của tôi đối với em đã dùng hết, thế nên nếu em không xuất hiện nữa thì tôi sẽ..."

Câu nói sau cùng Tiếu Tẫn Nghiêm nói rất khẽ, Diệp Mạc không nghe rõ, run run quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy tay Tiếu Tẫn Nghiêm vuốt nhẹ trên tóc Diệp Nhã.

Diệp Mạc cuối cùng đã hiểu rõ lý do vì sao Tiếu Tẫn Nghiêm lại xuất hiện ở đây, hắn chỉ là vì tự tìm kiếm chút an ủi cho bản thân mình chăng.

Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn cho là cậu còn sống...

Diệp Mạc biết, chỉ cần cậu không rời khỏi cái thành phố này thì cậu liền vĩnh viễn không được tính là đã sống lại, nỗi sợ hãi đối với Tiếu Tẫn Nghiêm cứ tích tụ dần như thế sớm muộn sẽ có một ngày cậu bị bại lộ.

Kiếm đủ tiền, mang Diệp Nhã bỏ đi, rời khỏi cái thành phố này.

Đây chính là mong ước duy nhất của Diệp Mạc vào giây phút này.
.......................

Tiếu Tẫn Nghiêm vừa mới tắm xong, mái tóc có chút rối, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng chút nào đến khí thế bức người của hắn, đứng bên cửa sổ, Tiếu Tẫn Nghiêm nâng trên tay một ly rượu đỏ, cầm điện thoại lười biếng tựa ở bên tai.

"Tẫn ca, người đã mang đến, đang ở dưới lầu." Trong điện thoại, thanh âm mạnh mẽ của Mạnh Truyền Tân truyền tới.

Tiểu Tẫn Nghiêm hơi ngửa đầu, đem rượu đỏ trong ly một hơi uống cạn sạch, sắc mặt đanh lại, giọng nói không có bất kỳ cảm xúc nào "Đưa thẻ phòng cho cậu ta, để cậu ta tự tới."

"Vâng"

.....

Chỉ một lát sau, cánh cửa phòng liền được mở ra, cậu trai đứng bên ngoài thân hình cùng khuôn mặt giống Diệp Mạc như đúc đi vào. Nhìn rõ người đi tới, trong nháy mắt, Tiếu Tẫn Nghiêm chỉ hơi nhíu mày.

Cuộc giải phẫu chỉnh hình xem ra rất thành công...

"Tiếu tổng" Người vừa đến nhẹ nhàng gọi một tiếng, ngay cả giọng nói cũng giống Diệp Mạc đến mấy phần.

Trong phòng lặng im, bầu không khí tự nhiên rất quỷ dị, cậu trai cẩn thận từng li từng tí một đi tới trước mặt Tiếu Tẫn Nghiêm, lấy dũng khí ngước mắt nhìn nam nhân trước mắt.

Tiếu Tẫn Nghiêm nắm giữ quyền lực tối cao, khuôn mặt anh tuấn, tóc hơi rối, đường nét thân thể hoàn mỹ, phía trên hoàn toàn xích lõa lộ ra làn da màu đồng, bên hông chỉ quấn một cái khăn tắm màu trắng, dưới ánh đèn chiếu vào, vóc người Tiếu Tẫn Nghiêm hiện ra càng cao to kiện mỹ, lưng rộng eo hẹp, lồng ngực to lớn vững chắc, cơ bắp rắn chắc, trên cánh tay phải có xăm đầu một con báo dữ tợn khiến cậu trai sợ tới mức không dám nói nữa. Cậu ta biết bản thân mình chỉ là một kẻ thế thân, một kẻ để Tiếu Tẫn Nghiêm dùng để phát tiết. Một thế thân phát tiết, còn người cậu thế thân là ai, cậu không biết.

Cũng không cần thiết phải biết...

Chỉ cần biết theo Tiếu Tẫn Nghiêm, có cơm ngon áo đẹp, vinh hoa phú quý... Vậy là được rồi.

Tiếu Tẫn Nghiễm đánh giá trên dưới nam nhân trước mặt, trong ánh mắt mang theo vẻ khinh bỉ cùng xem thường, giống như đang nhìn một con chó sủng vật. Bởi vì cậu ta chung quy không phải là người hắn ngày nhớ đêm mong.

"Biết phải làm thế nào rồi chứ?" Trong mắt Tiếu Tẫn Nghiêm lóe lên âm lệ lãnh khốc, hai con ngươi đen tuyền lạnh lùng nhìn chằm chằm người trước mặt.

Cậu trai gật đầu, từ từ ngồi xổm xuống...

Chương 7: Sự thật dọa người

Tiếu Tẫn Nghiêm một thân mặc bộ âu phục được cắt may tinh xảo ngồi bên trong phòng họp của tập đoàn Hoàng Sát, tập đoàn Hoàng Sát là tập đoàn thuộc top 5 tập đoàn hàng đầu thế giới, tài chính đặc biệt giàu có nứt đố đổ vách, nhân viên được hưởng đãi ngộ siêu tối ưu nhất toàn quốc, mà Tiếu Tẫn Nghiêm chính là tổng tài của tập đoàn Hoàng Sát, bên trong từng cử chỉ lời nói của hắn chứa đầy khí chất dứt khoát uy mãnh, biểu tình trầm ổn tàn nhẫn, trải qua một quá trình mưa bão máu me giết chóc tàn bạo tôi luyện nên Tiếu Tẫn Nghiêm một khuôn mặt bá khí điềm tĩnh thâm trầm. (Jian: =___=)

Một nam nhân có nhiều tiền cùng mi lực mê hoặc giống ma quỷ như Tiếu Tẫn Nghiêm dĩ nhiên vô cùng hấp dẫn ánh mắt phụ nữ, bất kể là tiểu thư danh môn khuê các hay là minh tinh màn bạc đều si luyến mất hồn vì hắn, nhưng những người phụ nữ ở bên cạnh Tiếu Tẫn Nghiêm đến rồi đi, không một ai có thể ở lâu dài bên cạnh hắn được, kẻ bạc tình thiên tính như Tiếu Tẫn Nghiêm nhất định sẽ không để cho bất luận nữ nhân nào có thể ràng buộc sâu sắc được hắn.

Thật ra chỉ có một số ít thủ hạ của Tiếu Tẫn Nghiêm mới biết, Tiếu Tẫn Nghiêm bề ngoài thâm sâu lãnh khốc, nội tâm tàn bạo ác liệt, nhưng trong lòng vẫn có bóng hình một nam nhân, nam nhân tinh mỹ kia như một vực nước sâu, thấm vào thật sâu vào mỗi tấc máu thịt của Tiếu Tẫn Nghiêm, giống như móng tay sắc nhọn đâm vào, chỉ cần dùng đến sức mạnh đơn bạc nhất mà lại khiến Tiếu Tẫn Nghiêm đau đớn sâu sắc nhất.

Những ngày gần đây, không có bất kỳ người nào dám ở trước mặt Tiếu Tẫn Nghiêm mà nhắc tới tên của người đó, những vệ sĩ luôn phụ trách việc bảo vệ Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn không quên, chàng trai được sắp xếp đi vào phòng khách sạn của Tiếu Tẫn Nghiêm cuối cùng lại bị mang ra, toàn bộ hạ thân đều là máu tươi, tới giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc.
............

Sau khi kết thúc buổi họp sớm, Tiếu Tẫn Nghiêm trở lại văn phòng, ở trong văn phòng đã có 3 người ngồi đấy, dường như là đang đợi hắn, Tiếu Tẫn Nghiêm ngồi xuống ghế, khuôn mặt không hề có cảm xúc, một nam nhân cao to bắp tay lớn lưng rộng mở miệng lên tiếng trước, anh ta là một trong những cận vệ của Tiếu Tẫn Nghiêm, Tây Uy Cường, từng làm lính đánh thuê cùng với Tiếu Tẫn Nghiêm, đi theo làm việc cho Tiếu Tẫn Nghiêm từ những ngày mưa máu chém giết cho tới bây giờ, được xem như là tay sai đắc lực nhất của Tiếu Tẫn Nghiêm "Tẫn ca, tên Hạ Hải Long kia đã đồng ý với yêu cậu của ngài, tối nay ở hộp đêm Kim Nghê sẽ giao người."

Hạ Hải Long là một lão hồ ly vừa mới bị Tiếu Tẫn Nghiêm phá tan toan tính một đời, Tiếu Tẫn Nghiêm đã từng đồng ý qua, chỉ cần Hạ Hải Long đồng ý tự mình đem con gái đến làm người phụ nữ của hắn, hắn sẽ đưa vào công ty Hạ Hải Long một sô tiền lớn để ông ta qua cơn đại nạn sóng dữ.

Thù giết cha không đội trời chung, Tiếu Tẫn Nghiêm làm như thế chỉ là muốn bồi thêm một nhát đao vào con cá Hạ Hải Long sắp chết đang giãy giụa.

Những kẻ đã hại cả gia đình Tiếu Tẫn Nghiêm nhà tan cửa nát đã bị hắn giết chết sạch, chỉ còn dư lại duy nhất mình Hạ Hải Long, Tiếu Tẫn Nghiêm còn giữ tên đầu sỏ quan trọng nhất Hạ Hải Long đến cuối cùng như vậy, chính là vì muốn ông ta phải sống không bằng chết, để con gái của ông ta làm người phụ nữ bên cạnh hắn cũng chỉ là vì muốn làm ông ta phải nhục nhã.

"Tối nay sau khi Hạ Hải Long giao con gái làm tình nhân của tôi thì để chuyện này lan truyền ra ngoài, 10 ngày sau hãy kết liễu ông ta." Thanh âm Tiếu Tẫn Nghiêm không lớn, nhưng mang theo sự hung tàn cùng dứt khoát không thể kháng cự.

"Tẫn Nghiêm, Hạ Hải Long còn hai đứa con trai." Một nam nhân vẻ ngoài cao quý lạnh lùng, sắc mặt trầm ổn mở miệng nói, hắn ta là Trình Tử Thâm, được xem như là quân sư cao cấp của Tiếu Tẫn Nghiêm, vừa là thầy cũng vừa là bạn của Tiếu Tẫn Nghiêm.

Tiếu Tẫn Nghiêm lãnh đạm nhíu mày, thanh âm lạnh như băng phun ra "Đưa bọn chúng đến Thái Lan làm nam kỹ."

Ngồi gần Tiếu Tẫn Nghiêm nhất chính là một cô gái duy nhất ở đây, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, trông rất khôn khéo thông minh, cô do dự một lúc mới nghiêm mặt mở miệng nói "Tẫn Nghiêm ca, có một đứa con trai của Hạ Hải Long đã mất tích, các anh em đang tìm, nhưng.. vẫn chưa tìm thấy được."

Trong phòng bỗng nhiên im lặng, trong nháy mắt bầu không khí trở nên nặng nề mà nghiêm túc, tất cả mọi người đều biết chuyện của Tiếu Tẫn Nghiêm, cũng biết Tiếu Tẫn Nghiêm có bao nhiêu hận thù đối với Hạ Hải Long, ngay cả người thân của Hạ Hải Long, Tiếu Tẫn Nghiêm cũng sẽ không bỏ qua.

"Sao có thể để con trai của ông ta chạy được?" Tiếu Tẫn Nghiêm lạnh lùng nghiêm nghị, hai mắt lóe lên âm lệ, thanh âm trầm thấp vừa dứt, ba người ở đây trong nhất thời cảm giác được luồng khí nguy hiểm lạnh như băng phả vào mặt, Tây Uy Cường là tên vóc dáng cao to lực lưỡng nhất mà cũng không nhịn được run rẩy một hồi.

"Tẫn ca yên tâm!" Tây Uy Cường liền vội vàng nói "Tên tiểu tử kia hiện tại vẫn còn đang ở thành phố X, các anh em đều đang ra sức tìm, không quá hai ngày, nhất định có thể đào ra hắn mà đem đến cho ngài."

Trình Tử Thâm cũng nói tiếp "Hai tháng trước Hạ Hải Long đã mang đứa con trai út của hắn đi, lúc đó lão đã tuyên bố với mọi người con mình đã chết vì tai nạn xe, hôm qua các anh em mới tra ra sự thật con trai lão vẫn chưa chết, hơn nữa đứa con trai này có khi vẫn còn đang ở thành phố X chưa rời đi, vì vậy chỉ cần một ngày nữa, liền có thể xác định được vị trí nơi cậu ta đang ở."

Mạng lưới tình báo của Tiếu Tẫn Nghiêm vô cùng đáng sợ, tra ra vị trí đứa con trai này của Hạ Hải Long chỉ là chuyện trong nháy mắt, vì vậy nên lúc Tây Uy Cường và Trình Tử Thâm vừa nói xong, sắc mặt Tiếu Tẫn Nghiêm không hề thay đổi hay có bất kỳ chút khẩn trương nào.

Lông mày Tiếu Tẫn Nghiêm hiện vẻ bình thản, một tay duỗi ra xoa xoa trán, thanh âm lạnh lùng có chút uể oải "Sau khi tìm được cậu ta thì cho cậu ta một cái tai nạn xe thật sự."
...............

Diệp Mạc phát hiện ra ở ngăn tủ phía trên cùng có một xấp tiền mặt, cậu giật mình lấy toàn bộ ra xem thì mới phát hiện ra số tiền này tới hai mươi mấy vạn.

Đột nhiên lại xuất hiện một xấp tiền giấy màu đỏ có chút chói mắt, khiến cho Diệp Mạc bối rối không biết làm sao, cậu không biết số tiền này từ đâu tới, bởi vì trong trí nhớ của cậu, Diệp Tuyền chưa từng cất giữ qua số tiền này. (Jian: một tờ tiền in hình ông Mao màu đỏ mệnh giá 100 đồng)

Diệp Mạc cuống quýt đem toàn bộ tiền giấu kỹ đi, trái tim nhảy nhảy không ngừng, cố gắng trấn an lại nhịp tim đang đập, Diệp Mạc bắt đầu điên cuồng lục lọi ký ức ở quá khứ của Diệp Tuyền trong não.

Cuối cùng Diệp Mạc kinh ngạc phát hiện ra, đối với ký ức của Diệp Tuyền, chỉ có thể nhớ được đến hai tháng trước mà thôi, còn lại cậu hoàn toàn không biết.
....................

P/s: vâng, cẩu huyết tới rồi =)) bé Mạc nhảy lầu tự tử, trọng sinh vào đúng con trai kẻ thù của thằng dở người kia =.='

Chương 8: Con trai kẻ thù

Buổi tối Diệp Mạc vẫn đến hộp đêm kia đi làm, tuy rằng ông chủ của cái hộp đêm có tên Kim Nghê kia chính là Tiếu Tẫn Nghiêm, nhưng sau một lần từng giáp mặt chính diện với Tiếu Tẫn Nghiêm, Diệp Mạc đối với bản thân càng có lòng tin hơn, cho dù bây giờ Tiếu Tẫn Nghiêm có đứng trước mặt Diệp Mạc, Diệp Mạc cũng tin tưởng chính mình có thể bình tĩnh đối mặt được với hắn.

Sau khi đi thăm Diệp Nhã xong, niềm tin của Diệp Mạc lại càng trở nên kiên định, Diệp Mạc biết, với tính khí của Tiếu Tẫn Nghiêm, nếu như vẫn không tìm được cậu thì Diệp Nhã tuyệt đối sẽ bị hắn giết chết, nhưng Diệp Nhã lại vẫn còn sống.

Kim Nghê là nơi giải trí cao cấp xa hoa nhất thành phố X, vừa là nhà hát ca múa nhạc, vừa là hộp đêm, vừa có phòng KTV, những người tới nơi này tiêu tiền không giàu sang thì thân phận cũng cao quý, bởi vì Kim Nghê thuộc về sản nghiệp của tập đoàn Hoàng Sát, thế nên đãi ngộ cho nhân viên cũng cực kỳ cao. Đây cũng là một trong những mục đích thực sự mà Diệp Mạc dù có mạo hiểm cũng phải ở lại.

Diệp Mạc mặc vào đồng phục làm việc, trên khuôn mặt thanh tú mang theo nụ cười mỉm nhàn nhạt, cử chỉ tao nhã, thanh âm nhu hòa, thái độ làm việc đứng đắn, kiên nhẫn và chịu khó, tinh thần làm việc cùng cung cách phục rất tốt nên được quản lý khá coi trọng, không chỉ được tăng thêm lương, mà Diệp Mạc tính tình hiền lành lương thiện cũng rất được đồng nghiệp yêu mến, chỉ vẻn vẹn có mấy ngày mà những nhân viên phục vụ bên trong Kim Nghê đều trở nên thân thiết với Diệp Mạc, điều này làm cho người vẫn luôn sống trong sự giày vò giam cầm của Tiếu Tẫn Nghiêm như Diệp Mạc lần đầu tiên chân chính cảm nhận được, cuộc sống vẫn tươi đẹp biết bao.

Diệp Mạc như thường ngày bưng rượu qua lại các bàn rượu bên trong. Diệp Mạc có cảm giác bầu không khí có gì không đúng làm, từ sau khi có một người đàn ông lạ cúi đầu nói gì đó vào tai quản lý, quản lý cứ thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt cảnh giác ở xa liếc nhìn về phía cậu.

Diệp Mạc không biết cậu đã làm sai điều gì để cho quản lý không vui, vừa nghi hoặc vừa đồng thời tiếp tục ra sức chịu khó làm việc để chứng tỏ bản thân cậu rất nỗ lực cố gắng.

Bên trong một căn phòng KTV không gian rộng lớn u ám, có 8 người đang lười biếng ngồi, thân thể to lớn biểu lộ ra khí tức lạnh lẽo bất kham, đó đều là những kẻ mang thân phận đặc biệt trong hắc đạo.

Những người này ngầm để Tiếu Tần Nghiêm ngồi vào vị trí chính giữa, Tiếu Tẫn Nghiêm ngồi bên trong sopha ở phía sâu, chân tay hoàn toàn thả lỏng, ánh mắt lười biếng như có như không nhìn về Hạ Hải Long ở phía trước đang cúi đầu khom lưng cười cười. Hắn mặc áo sơmi đen hơi mở hàng nút áo trên, lồng ngực màu đồng như ẩn như hiện, gương mặt hắn ở trong bóng tối không nhìn thấy rõ lắm, toàn thân phảng phất như đều bao phủ ở bên trong bóng tối lạnh lùng u ám.

"Tiêu Tổng, tôi mang Liễu Mục tới rồi." Hạ Hải Long khúm núm, mặt đầy nịnh nọt, đem con gái của mình Hạ Liễu Mục trên mặt trang điểm phấn son đẩy về phía trước một cái.

Đôi mắt đẹp của Hạ Liễu Mục nhìn quanh bốn phía, sống mũi cô cao thẳng thanh tú, làn môi căng mọng gợi cảm mê người, chiếc khăn lụa đỏ quấn quanh phía trước cổ, tăng thêm mấy phần quyến rũ, chiếc váy nhung bó màu trắng vẽ nên vóc dáng với những đường cong eo nhỏ mông nở hấp dẫn, đôi mắt mang theo mị nhãn trong sáng khi nhìn về phía Tiếu Tẫn Nghiêm thì lộ ra ở đáy mắt một mảnh si mê, không giống như là đang bị Hạ Hải Long bán cho Tiếu Tẫn Nghiêm làm tình nhân mà là chính mình tự nguyện đặc biệt vì Tiếu Tẫn Nghiêm mà tới.

"Tiêu tổng." Thanh âm của Hạ Liễu Mục rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không giống tích cách ngang ngược bướng bỉnh ngay thường, cô tiểu thư được nuông chiều từ bé giờ phút này lại trở nên ngượng ngùng, ánh mắt yếu đuối quyến rũ chiếu lên người Tiếu Tẫn Nghiêm, ngũ quan Tiếu Tẫn Nghiêm tuấn mỹ tinh anh, khuôn mặt đẹp trai giống như được điêu khắc tỉ mỉ không có bất kỳ lỗi sai sót nào, làn môi mỏng hơi nhếch lên, sống mũi thẳng một đường dọc, đôi mắt sâu thẳm giống như vực sâu không thấy đáy, ma lực vô biên. (Jian: chém vừa thôi má tác giả =.=')

Ánh mắt Tiếu Tẫn Nghiêm dời khỏi người Hạ Liễu Mục, chăm chăm nhìn về phía Hạ Hải Long đang khúm núm cười nịnh nọt, thanh âm trầm thấp lạnh lẽo âm u phun ra "Nghe nói ông còn một đứa con trai."

"Phải... là... không phải đã bị thủ hạ của Tiêu tổng ngài bắt giữ rồi sao" Hạ Hải Long trong lòng run lẩy bẩy, khom người cúi đầu, không dám nhìn thẳng tới Tiếu Tẫn Nghiêm.

Tây Uy Cường thấy Hạ Hải Long giả vờ hồ đồ, Tây Uy Cường vung bàn tay lớn lên, ở bên trong căn phòng phát ra tiếng gào thét, Hạ Hải Long bị đặt nằm trên bàn rượu, tay bị thủ hạ bẻ quặt ra sau giữ chặt.

"Con mẹ nói, ông dám đùa với chúng tôi hả!" Thanh âm Tây Uy Cường mạnh mẽ uy lực, quát lớn một tiếng, Hạ Hải Long đang bị đặt nằm trên bàn sợ hãi tới mức vội vã xin tha "Tiếu tổng tha mạng a! Tôi đã trả lời theo lời ngài rồi mà."

"Lão hồ ly!" Tây Uy Cường gắt một tiếng "Tẫn ca hỏi ông là đang hỏi tới đứa con được ông lén lút đem giấu đi, giả bộ hồ đồ cái mẹ gì, cẩn thận tôi phế bỏ ông ngay trước mặt con gái ông."

"Vâng vâng vâng!" Hạ Hải Long gật đầu liên tục "Tôi cái gì cũng sẽ nói hết."
...........

Ba tháng trước, Hạ Hải Long đột nhiên điều tra ra được, tổng tài Tiếu Tẫn Nghiêm của tập đoàn Hoàng Sát, chính là đứa con trai độc nhất của đôi vợ chồng thương gia 20 năm trước bị mình ép trả nợ hại tới chết.

Những người cùng mình hợp lại âm mưu hại chết cha mẹ Tiếu Tẫn Nghiêm 20 năm trước không hiểu sao đều chết hết cả, ngay cả sản nghiệp công ty của bọn họ cũng bị tập đoàn Hoàng Sát chiếm đoạt, Hạ Hải Long biết, người cuối cùng, chính là mình.

Biết rõ không thể nào chạy thoát khỏi ma trảo của Tiếu Tẫn Nghiêm, Hạ Hải Long chỉ còn có cách liều mạng thoái nhượng cầu xin hy vọng Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ tha cho mình, ý thức được bản thân mình không còn cách cứu vãn, Hạ Hải Long liền muốn đem toàn gia đình trốn đi, sẽ có một ngày nào đó, có thể chấn hưng lại tập đoàn Kỳ Cổ, tiêu diệt Hoàng Sát, ôm ảo tượng như thế, Hạ Hải Long đầu tiên lập mưu đưa đứa con trai út Hạ Tuyền của mình đi, đây là đứa con riêng ông không ưa nhất trong nhà, nên giả vờ tạo ra một vụ tai nạn xe, sau đó trong bóng tối đưa Hạ Tuyền ra nước ngoài, nhưng bản tính Hạ Tuyền hiếu thuận lương thiện, ở nước ngoài một tháng lại thấy không yên lòng về gia đình nên lén lút trở về, kết quả đúng là bị tai nạn xe thật sự, mất đi trí nhớ.

Hạ Hải Long lo Hạ Tuyền sẽ vì đi tìm thân phận thật của mình mà tìm tới ông, thế nên nhân lúc Hạ Tuyền mất trí nhớ một lần nữa tạo ra một cái thân phận giả cho cậu là một trẻ mồ côi bằng cấp thấp, sau đó vứt bỏ ở một chỗ trong thành phố V, hơn nữa người chết rồi, ai còn đi điều tra nữa làm gì.

Trong lúc Hạ Hải Long đang chuẩn bị khoản tiền để trốn đi thì phát hiện bản thân mình đã sớm bị Tiếu Tẫn Nghiêm cho người theo dõi sát sao kín kẽ không một khe hở, không chỗ ẩn náu.

Sau khi Hạ Tuyền tỉnh lại, rất nhanh liền chấp nhận tên của mình là Diệp Tuyền mà sống cuộc sống của một trẻ mồ côi, vì tính cách ngoan hiền lễ phép mà ở bên ngoài, Hạ Tuyền có kết giao được với một vài người bạn, nhờ những người bạn này giúp đỡ mà tìm được một công việc đơn giản, sống một cuộc sống yên bình an nhàn như vậy, dù mất trí nhớ nhưng dường như trong tiềm thức của Hạ Tuyền vẫn luôn không trông đợi gì về việc tìm lại ký ức, có lẽ bởi vì khi ở Hạ gia cậu không được hoan nghênh, dẫn đến việc Hạ Tuyền mới muốn rời xa cuộc sống hỗn loạn ấy.

Hạ Tuyền thực sự đã xem mình là một đứa trẻ mồ côi, tên là Diệp Tuyền.

Hơn một tháng sau, Diệp Tuyền đã biến thành Diệp Mạc...

Đương nhiên, chuyện này Hạ Hải Long hoàn toàn không biết.

Hạ Hải Long sau khi kể hết câu chuyện còn lại xong, run rẩy khẽ ngẩng đầu lên nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm ở trong bóng tối "Tiếu tổng, tôi thật sự không có ý muốn lừa gạt cậu, Hạ... Hạ Tuyền... nó căn bản không được xem là con trai của tôi, thời gian này nó ở chỗ nào tôi cũng không biết nữa, cũng khó nói nó có chết vì đói không a..."

Những lời này thật sự là lời nói thật, lúc trước Hạ Hải Long đem Hạ Tuyền vứt bỏ đi, có giả vờ nói là không muốn để cho Hạ Tuyền bị thương tổn, chỉ là Hạ Hải Long không ngờ được, Hạ Tuyền lương thiện lại vì cậu nói này của ông mà mới ở nước ngoài mai danh ẩn tích được một tháng liền lo lắng quay về.

Tiếu Tẫn Nghiêm ho một tiếng, im lặng không nói gì, bên trong phòng lập tức yên tĩnh lại.

"Ông có thể trở về, khoản tiền trợ giúp tập đoàn Hạ gia ngày mai sẽ chuyển tới giúp ông giải quyết nợ." Con ngươi Tiếu Tẫn Nghiêm đen như mực không có bất kỳ màu sắc gì, thanh âm trầm thấp vừa dứt, Hạ Hải Long liền liên tục gật đầu cúi người rời khỏi căn phòng cách biệt này.

"Triển Duy, mang nữ nhân này đi tìm Trầm tổng, nói cho ông ta biết cô gái này là lễ vật tôi tặng ông ta." Tiếu Tẫn Nghiêm bẻ bẻ cái cổ cứng ngắc, khóe mắt hơi rũ xuống một nửa trầm giọng nói.

Hạ Liễu Mục không thể tin nổi vào những gì nghe được lúc nãy, Trầm tổng? Lẽ nào là ông trùm bất động sản ở thành phố X tài sản hơn trăm triệu nhưng đã hơn 50 tuổi? Hạ Liễu Mục còn chưa kịp mở miệng xin tha, liền bị thủ hạ Triển Duy của Tiếu Tẫn Nghiêm kéo một tay lôi ra ngoài.

Tiếu Tẫn Nghiêm xoa nắn lông mày, mắt nhắm lại có vẻ hơi mệt mỏi "Để giới truyền thông đăng tải mấy bài báo về chuyện con riêng của Hạ Hải Long, cứ bịa đặt thêm mắm dặm muối bất kể cái gì cũng được, tôi muốn ông ta trước khi chết phải hoàn toàn thân bại danh liệt." Tiếu Tẫn Nghiêm thanh âm dù mệt mỏi cũng vẫn giữ lại mấy phần tàn nhẫn, ngưng một chút, Tiếu Tẫn Nghiêm chậm rãi mở miệng, thanh âm lại càng biến lạnh hơn "Tìm được cậu ta chưa?"

Tất cả mọi người đều đứng tại chỗ giữ yên lặng, bọn họ đều biết người mà Tiếu Tẫn Nghiêm nói là ai, nhưng không ai dám mở miệng, im lặng một lúc lâu, Tiếu Tẫn Nghiêm siết chặt lòng bàn tay.

Đáp án rất rõ ràng, bóng dáng người của hắn đã không còn trên thế gian này nữa.

....

Tửu lượng của Tiếu Tẫn Nghiêm rất tốt, nhưng lần này lại uống đến say, khuôn mặt hắn không hề biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì là đang có chút men say, ánh mắt âm u chăm chú nhìn ly rượu trong tay, không biết là đang suy tư chuyện gì đó, khóe miệng khẽ nhếch lên, làn môi mỏng mấp máy vài chữ, thoáng một hơi liền uống cạn sạch ly rượu.

Trình Tử Thâm ngồi bên cạnh Tiếu Tẫn Nghiêm nghe rất rõ ràng lời hắn nói, lời Tiếu Tẫn Nghiêm nói chính là, Diệp Mạc, tôi muốn giết em!

Sự tồn tại của Diệp Mạc có ý nghĩa với Tiếu Tẫn Nghiêm như thế nào, Trình Tử Thâm phi thường hiểu rõ.

Diệp Mạc chính là điểm yếu duy nhất của Tiếu Tẫn Nghiêm, hắn có thể yêu cậu ta, có thể hận cậu ta, có thể cho cậu ta một cuộc sống xa hoa trong thế giới tăm tối mục nát, cũng có thể cho cậu ta cả tinh thần lẫn thân thể cùng lúc chịu sự giày vò ngược đãi, nhưng Tiếu Tẫn Nghiêm mãi mãi cũng sẽ không cam lòng giết cậu ta.

Từ giết xuất phát từ miệng hắn, có nghĩa là hắn đối với sự biến mất của Diệp Mạc đã phát tiết đến cực hạn rồi.

"Tẫn ca" Tây Uy Cường bỗng nhiên lẫm lẫm liệt liệt mở miệng nói "Con trai của Hạ Hải Long, Hạ Tuyền đã tìm được rồi, hình như là vì mất trí nhớ nên cậu ta mới ngu ngốc vào Kim Nghê làm việc, tôi đã nói với quản lý bảo ông ấy coi chừng cậu ta, chỉ cần Tẫn ca sai bảo một tiếng, tôi lập tức sẽ xử lý gọn cậu ta."

"Cậu ta trông thế nào?" Trình Tử Thâm thay lời Tiếu Tẫn Nghiêm nói.

"Chỉ là một con gà chết thôi." Tây Uy Cường không chút suy nghĩ liền mở miệng nói.

Trình Tử Thâm nhìn sang một bên mặt không cảm xúc của Tiếu Tẫn Nghiêm, suy nghĩ một chút "Tẫn Nghiêm, tôi thấy cậu uống nhiều rượu rồi, hay là lên phòng ở lầu trên nghỉ ngơi một chút đi, đợi lát nữa tôi gọi thằng nhóc Hạ Tuyền kia tới phòng cậu tiếp rượu, nếu có gì không thoải mái thì dùng cậu ta mà phát tiết một chút."

Hạ Tuyền giờ khắc này ở trong mắt của những người này chính là con trai kẻ thù của Tiếu Tẫn Nghiêm, tự nhiên thân phận cậu trở nên vô cùng thấp hèn, Trình Tử Thâm nói xong, bên trong căn phòng không có bất kỳ một tiếng nói nào nữa, tức là xem như đã đồng ý.

Tình cảm đã chết rồi, chuyện phát tiết sinh lý dĩ nhiên cần phải có người chịu đựng, nếu như đó là con trai kẻ thù thì xem như cũng thấy thoải mái.
..............

P/s: Truyện cẩu huyết phát khiếp =.,= chương sau em nó bị gọi vô phòng, anh say rượu nhìn em nó ra người yêu, thế rồi... =))

Chương 9: Đứng lại!

Quản lý đưa đến tay Diệp Mạc hai chai rượu vang trị giá mấy chục vạn, phi thường thân thiết mà bàn giao "Tiểu Tuyền, cậu bưng hai chai rượu này lên lầu trên cùng phòng 9061 nhé."

Năm tầng trở lên đều là phòng Tổng thống dành để nghỉ ngơi sau khi chơi mệt, những người ở chỗ đấy đều là người giàu có gia tài bạc triệu, có quyền có thế, phòng ở lầu càng cao thì người có cấp bậc cũng càng cao, vì thế nên cả nhân viên phục vụ phòng cho những vị khách như vậy đều do Kim Nghê tuyển chọn tỉ mỉ rồi trải qua huấn luyện đặc biệt.

Diệp Mạc mặc dù có hơi nghi hoặc, nhưng vẫn không chút do dự nhận lấy rượu từ tay quản lý, những điều này không phải là điều nhân viên cấp dưới có quyền lên tiếng hỏi, quản lý không nói rõ lý do với cậu, thế nên Diệp Mạc nghĩ là quản lý đang kiểm tra năng lực làm việc của cậu.

Lầu 9 ở Kim Nghê yên tĩnh, tiếng nhạc điện tử ở các phòng âm nhạc ở những lầu dưới không có bất kỳ tác động ảnh hưởng nào tới lầu 9 cả, Diệp Mạc bước ra khỏi thang máy, xếp gọn chai rượu và ly lên toa xe đẩy, đồng thời nhìn trái ngó phải xem phòng nào có biển số 9061.

Tìm đến trước cửa phòng, Diệp Mạc kéo ống tay áo xuống, chỉnh lại trang phục nghiêm chỉnh, nghe nói những vị khách ở lầu chín đều là những người thích soi mói, đây là lần đầu tiên Diệp Mạc làm nhân viên phục vụ phòng, cậu có hơi lo lắng cho bản thân sợ gây ra bất kỳ lỗi lầm nhỏ nào cũng sẽ bị trách mắng, nếu như chỉ vậy mà bị đuổi việc thì thật rất không đáng.

Cửa phòng không khóa, nhưng căn cứ vào quy định, nếu khách chưa cho phép thì nhân viên phục vụ không được tự ý đi vào, Diệp Mạc đứng ở trước cửa, nở nụ cười mỉm phục vụ khách hàng chuyên nghiệp nhất, nhấn vào chuông cửa. "Kính chào quý khách, rượu đã được đem đến cho ngài."

"Vào đi" Thanh âm Tiếu Tẫn Nghiêm từ bên trong cánh cửa âm u truyền đến, giọng nói miễn cưỡng nặng nề có cảm giác như đang say rượu.

Diệp Mạc thất kinh, giống như bị điểm huyệt, cứ thế đứng ngốc tại chỗ, thanh âm này cậu đã nghe qua, không ngừng nghe qua, hơn nữa nó tựa như rễ cây cắm sâu vào nội tâm cậu, chọc tới nơi mẫn cảm nhất, đau đớn nhất trong tim cậu.

Đến cùng vẫn là phải cùng Tiếu Tẫn Nghiêm đối mặt chính diện, sau giây phút kinh hoảng ngắn ngủi, thần sắc Diệp Mạc lộ ra vẻ kiên định, cậu bây giờ là Diệp Tuyền, căn bản không cần phải sợ gì Tiếu Tẫn Nghiêm cả.

Diệp Mạc bưng rượu, khuôn mặt mỉm cười đi vào.

Tiếu Tẫn Nghiêm đã say khướt ngồi dựa vào trên ghế salông, hai tay dang ra hai bên người, từ giây phút Diệp Mạc bắt đầu đi vào, ánh mắt sâu thẳm của Tiếu Tẫn Nghiêm không hề dứt khỏi.

Tối nay Tiếu Tẫn Nghiêm đã uống rất nhiều, hình ảnh Diệp Mạc ở trước mắt hắn cứ hư hư ảo ảo không rõ dạng, mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt với nụ cười mỉm, nhưng lại không nhìn thấy rõ dáng vẻ ra sao, chỉ là thân hình kia trông thật giống...

Đặt rượu xuống, Diệp Mạc rất muốn quay người rời đi, chỉ nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm thêm một chút thôi cũng khiến cho cậu cảm thấy áp lực vô cùng nặng nề, nhưng vì trách nhiệm cần thiết với công việc, Diệp Mạc vẫn lịch sự lên tiếng nói "Xin hỏi tiên sinh còn cần gì không?"

Ánh mắt Diệp Mạc hơi rũ xuống, nhìn tấm thảm, trong không khí tràn ngập mùi rượu, Diệp Mạc thậm chí không đoán được giờ phút này ý thức của Tiếu Tẫn Nghiêm có còn tỉnh táo hay không nữa.

Tiếu Tẫn Nghiêm không nói bất kỳ một tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào Diệp Mạc, đôi mắt đột nhiên hơi híp lại, người đứng trước mặt mơ hồ không rõ hình dạng khiến cho hắn như bị ảo giác, ảo giác dần dần ở trong bóng tối biến ra một hình ảnh, Tiếu Tẫn Nghiêm như được truyền máu vào, đột ngột ngồi thẳng dậy, giống như một con sói độc đang ẩn náu bỗng nhìn thấy con cừu non, khiến cho toàn thân cứng lên.

Vì Diệp Mạc cứ nhìn xuống sàn nên không nhìn thấy được ánh mắt của Tiếu Tẫn Nghiêm đã đột nhiên thay đổi sắc thái, thấy Tiếu Tẫn Nghiêm không đáp lời lại, Diệp Mạc nghĩ là nhiệm vụ đã hoàn thành rồi.

"Chúc ngài có một đêm vui vẻ, chào ngài." Diệp Mạc nói xong lập tức xoay người, đồng thời thở phào nhẹ nhõm một cái.

Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên đứng lên khỏi ghế salông, ngay lúc Diệp Mạc sắp đi tới cửa, hắn hét lớn một tiếng.

"Diệp Mạc!"

Thanh âm kích động có mấy phần run rẩy, nỗi nhung nhớ mãnh liệt khiến cho đôi mắt Tiếu Tẫn Nghiêm trong cơn say ảo mộng xuất hiện hình ảnh Diệp Mạc.

Một tiếng "Diệp Mạc" này của Tiếu Tẫn Nghiêm làm cho Diệp Mạc nhất thời đứng ngây ra như phỗng, từ bên dưới lòng bàn chân xuất hiện một luồng khí lạnh lẽo trong nháy mắt bao trùm lên toàn thân cậu đến tận lục phủ ngũ tạng, trở nên đông cứng giống như một bức tượng bằng băng đá mà đứng cứng ngắc tại chỗ.

Tiếu Tẫn Nghiêm nhận ra cậu sao? Không, điều này không thể nào?

Trong phút chốc, Diệp Mạc nhanh chân liền muốn chạy trốn, đáng lẽ cậu nên bình tĩnh mà ứng đối, bản năng đủ lý trí để phán đoán được tiếng gọi kia của Tiếu Tẫn Nghiêm chỉ là vì hắn đang say rượu mà phán đoán sai lầm nhận nhầm người thôi, nhưng trong giây phút giống như bị sấm sét đánh xuống đầu như thế, Diệp Mạc như đã mất đi gần hết bình tĩnh rồi, trong đầu cậu lúc này chỉ có duy nhất một mong muốn, không thể để bị Tiếu Tẫn Nghiêm bắt được.

Những ngày tháng dài Diệp Mạc bị Tiếu Tẫn Nghiêm giam lỏng, đã hình thành trong lòng Diệp Mạc một bóng ma Tiếu Tẫn Nghiêm mất rồi, động tới hắn, giống như động đến Tử thần, nỗi sợ hãi của Diệp Mạc với Tiếu Tẫn Nghiêm từ đầu tới cuối vẫn không hề thay đổi.

Diệp Mạc muốn bỏ trốn, càng làm Tiếu Tẫn Nghiêm thêm vững tin rằng hình ảnh người hắn đang nhìn thấy trước mắt chính là nam nhân hắn ngày đêm mong nhớ, vừa kích động, đồng thời lại có một luồng tức giận nồng đậm bay lên.

Cậu ta lại muốn chạy trốn! Lại muốn rời khỏi hắn! Không! Tuyệt đối không cho phép!

Vốn đang say đến đứng còn không vững, vậy mà thân hình Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên giống như một con báo săn dũng mãnh đi qua khỏi mặt bàn, thanh âm vang lên như tiếng sấm nổ "Con mẹ nó, em đứng lại cho tôi!"

Tay Diệp Mạc vừa mới nắm chặt lấy nắm khóa cửa, còn chưa kịp mở ra, cả thân thể đột nhiên bị Tiếu Tẫn Nghiêm từ phía sau dùng hai tay giam hãm lại, mùi rượu nồng nặc trong nháy mắt vây quanh lấy Diệp Mạc.

"Còn muốn trốn đúng không?" Thanh âm mạnh mẽ của Tiếu Tẫn Nghiêm phi thường trầm lạnh, hai cánh tay siết chặt, gần như muốn đem Diệp Mạc gim vào bên trong máu thịt của chính mình, tâm trạng cáu kỉnh kích động còn cả sự hưng phấn ức chế khó nói, dựa vào sức lực của rượu, khuôn mặt Tiếu Tẫn Nghiêm cúi xuống hạ bên cổ Diệp Mạc, như muốn cảm nhận được hơi thở và nhiệt độ của Diệp Mạc, khẽ thấp giọng nỉ non "Sẽ không bao giờ để em chạy mất đâu."

Trong nháy mắt, Diệp Mạc chỉ cảm thấy mình đang bị vùi lấp sâu bên trong tầng tầng lớp băng, ngoại trừ sự kinh hoảng, còn có cái hồi ức kia đang tràn về ngập trời, bị làm nhục, bị hành hạ cả ngày lẫn đêm.

Diệp Mạc điên cuồng giãy giụa, móng tay dùng sức bấu vào cánh tay đang siết chặt lấy mình, móng tay lướt qua, tạo nên một vệt cào xước tứa máu.

"Tôi không phải Diệp Mạc, tôi không phải! Thả tôi ra! Van xin anh!"

Thanh âm Diệp Mạc gào xé cổ họng kêu to không kéo được chút nào một người đang đắm chìm trong nỗi sung sướng đến phát điên khi tìm lại được người yêu đã mất như Tiếu Tẫn Nghiêm.

Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên ôm lấy Diệp Mạc, thân thể cường tráng thoáng lay động một cái đã nhấc bổng cậu lên tiến về phía giường, cuối cùng Diệp Mạc bị Tiếu Tẫn Nghiêm đặt nằm ở trên giường.

"Tiếu Tẫn Nghiêm, van xin anh thả tôi ra đi, tôi... tôi thề sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa, tôi...tôi..." Diệp Mạc vì sợ hãi mà cứ lắp ba lắp bắp không nói thành lời, vào lúc này, Diệp Mạc lại không dám chọc giận Tiếu Tẫn Nghiêm, chỉ có thể thử cầu xin, hay tay chống lên lồng ngực Tiếu Tẫn Nghiêm vô lực đẩy ra.

Ánh mắt Tiếu Tẫn Nghiêm say sưa mơ màng, nhưng bên tai vừa mới nghe được câu "Thả tôi ra" của Diệp Mạc truyền đến não bộ, trong mắt lập tức bốc lên một ngọn lửa giận, gân xanh trên trán nhảy ra.

"Em còn muốn chạy sao? Hả? Dám biến mất nhiều ngày như thế, con mẹ nó, em chán sống rồi đúng không?" Tiếng sấm nổ vang lên, Tiếu Tẫn Nghiêm vung tay lên, một cái tát vang dội đánh vào bên mặt Diệp Mạc.

Khí lực của Tiếu Tẫn Nghiêm rất lớn, chỉ một cái tát sau khi hạ xuống, trong vòng mười giây, đại não của Diệp Mạc choáng váng vang lên tiếng ong ong, trống rỗng.
....................

P/s: má >.< tuôi ghét mấy thằng cha bạo lực ghê luôn ấy >.<

Chương 10: Hoảng sợ!

Diệp Mạc chỉ cảm thấy bên má trái đau rát, chờ khi thần trí tỉnh táo lại một chút, liền nghe được tiếng xé rách, đồng phục làm việc trên người bị xé toang thành hai nửa, ngay cả áo sơmi trắng bên trong cũng bị Tiếu Tẫn Nghiêm xé mạnh xuống một cái.

Nỗi đau đớn đã khắc sâu tận xương tủy cùng cảm giác nghẹt thở đang cận kề bên cái chết dâng lên đại não, Diệp Mạc kinh hoảng đưa hai tay nắm lấy trước ngực, muốn tạo ra một bức tường phòng ngự, ánh mắt tàn ác của Tiếu Tẫn Nghiêm khiến cậu như đẩy cậu vào vực sâu tuyệt vọng, cậu nghĩ có lẽ chỉ một giây tiếp theo nữa thôi Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ bóp chết cậu.

"Không dám, tôi không dám nữa đâu, cầu xin anh, tôi cầu xin anh..." Diệp Mạc vẫn còn chưa nói hết lời, hai tay liền bị Tiếu Tẫn Nghiêm kìm kẹp lên đỉnh đầu.

Hai mắt Tiếu Tẫn Nghiêm hơi híp lại, giống như con sói ác độc nấp trong bóng tối đánh giá con cừu non, một giây sau sẽ xông đến ăn tươi nuốt sống con mồi đáng thương, nhưng trong nháy mắt, vẻ hung bạo lại chợt chuyển sang nhu tình tha thiết.

"Em là của tôi, toàn bộ thân thể em đều là của tôi..." Bàn tay thô ráp của Tiếu Tẫn Nghiêm phủ lên trước bờ ngực trần trụi của Diệp Mạc mà chu du, chậm rãi xoa nắn, khóe miệng lại hiện lên một nụ cười.

Hai tay bị chặt chẽ chế trụ không tài nào nhúc nhích nổi, xúc cảm đến từ trước ngực khiến Diệp Mạc không khỏi toàn thân nổi hết cả da gà lên, chẳng lẽ lại phải giống như lúc trước? Chẳng lẽ cậu được sống lại chỉ để cho Tiếu Tẫn Nghiêm một lần nữa độc hại?

Càng lúc Diệp Mạc càng giãy giụa dữ dội hơn, hai chân liều mạng quẫy đạp, cho dù là có thể làm cho Tiếu Tẫn Nghiêm tỉnh rượu cũng được, chỉ cần để cho hắn biết người dưới thân hắn hiện giờ không phải là Diệp Mạc mà hắn muốn, vậy là coi như thành công rồi.

Nụ hôn của Tiếu Tẫn Nghiêm rơi xuống, vị rượu nồng nặc chen lẫn mùi khói thuốc lá, mang theo sự ham muốn sung sướng mà cuồng nhiệt chiếm lấy, hai tay Tiếu Tẫn Nghiêm nâng khuôn mặt Diệp Mạc lên, không cho cậu lắc lư, trong chớp mắt xâm chiếm đoạt lấy, dựa vào men rượu và hưng phấn, đầu lưỡi nóng ướt công kích từng nơi bên trong khoang miệng Diệp Mạc, vô cùng thô bạo không lý do, giống như là đang phát tiết nỗi oán hận lâu ngày chồng chất.

Diệp Mạc chỉ cảm thấy buồn nôn, nhất là khi bản thân mình đang mang thân thể sạch sẽ của Diệp Tuyền mà phải nhận sự lăng nhục của Tiếu Tẫn Nghiêm. Cảm thấy vừa nhục nhã, vừa căm hận đến thấu xương.

Cách một lớp vải, Diệp Mạc cảm nhận rất rõ ràng nơi đó của Tiếu Tẫn Nghiêm đang trướng lên cực nóng, lý trí nói cho Diệp Mạc biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, Tiếu Tẫn Nghiêm nhất định sẽ dựa vào men rượu mà đem cậu hành hạ đến chỗ chết.

Dư quang của khóe mắt liếc đến chiếc đèn bàn màu vàng bên cạnh giường, Diệp Mạc lập tức đưa tay đi tới, hai tay Tiếu Tẫn Nghiêm đang gắt gao ôm siết lấy khuôn mặt Diệp Mạc mà hôn khiến hai vai Diệp Mạc không có cách nào di chuyển được.

Nụ hôn của Tiếu Tẫn Nghiêm cuối cùng trượt xuống dưới cằm Diệp Mạc bắt đầu hướng xuống phía dưới trước ngực cậu liếm cắn một trận, bàn tay hắn vội vàng dời xuống phía dưới muốn cởi quần Diệp Mạc ra, Diệp Mạc thừa lúc này nhấc cánh tay chụp lấy cái đèn bàn ở phía trên bàn cạnh giường, quay về Tiếu Tẫn Nghiêm còn đang chôn đầu trước ngực mình, mạnh mẽ đập xuống một phát.

Cái bệ của đèn bàn rất rắn chắc, đầu Tiếu Tẫn Nghiêm chịu một lực đập lớn như vậy, đau đớn kịch liệt khiến cho hắn kêu lên một tiếng rồi cả người ngã sang một bên, Diệp Mạc nhân cơ hội này vội vàng phóng xuống giường, nơm nớp lo sợ nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm đang đau đớn ôm đầu trên giường.

Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn thấy Diệp Mạc chạy xuống giường, nhất thời hoảng hốt, hét lớn một tiếng "Không được đi!"

Mắt nhìn thấy thân thể Tiếu Tẫn Nghiêm cũng đang sắp từ trên giường đi xuống nhào về phía mình, không biết lấy dũng khí từ đâu mà Diệp Mạc dám một lần nữa ném mạnh cái đèn bàn trên tay về phía Tiễu Tẫn Nghiêm đang ở trên giường. Vì hơi men cùng với một lần đã chịu cú va đập mạnh như vậy, Tiếu Tẫn Nghiêm không nhìn rõ hướng của vật thể đang bay về phía mình, liền như vậy mà dùng đầu mạnh mẽ đỡ lấy.

Ngay lập tức, máu tươi từ phần tóc mái trên đầu chảy xuống, đẫm cả khuôn mặt hắn.

Đầu óc Diệp Mạc trống rỗng, sao mà Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn còn chưa ngất đi chứ? Sau mấy giây chết sững ngắn ngủi, Diệp Mạc giống như mất hồn mà chạy đi.

Máu làm mờ tầm nhìn, nhưng Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn thấy rõ được bóng người trước mắt đang chạy trốn, vội vã xuống giường, lảo đảo chạy theo, đồng thời hung bạo hét to một tiếng "Diệp Mạc, con mẹ nó, em mau quay lại cho tôi!"

Thanh âm Tiếu Tẫn Nghiêm ở phía sau Diệp Mạc vang lên, Diệp Mạc giống như phát điên cắm đầu chạy về phía trước, lúc chạy ở trong phòng bị vấp chân ngã một cái, cả người té xuống đất, không để ý đến đau đớn, Diệp Mạc cấp tốc đứng dậy, chỉ còn vài bước nữa là ra đến cửa, lại bị Tiếu Tẫn Nghiêm túm lấy nhấn lên trên cánh cửa, tiếng sấm nổ lại vang lên bên tai.

"Tôi cho em chạy đấy! Tôi phải đánh gãy thêm một chân của em nữa, tôi phải trói chặt em lại, tôi xem em còn chạy thế nào nữa!!" Tiếu Tẫn Nghiêm gào thét, âm thanh hung bạo, ánh mắt tàn nhẫn, hơn nữa cả khuôn mặt đẫm máu dữ tợn khiến Diệp Mạc suýt chút nữa vỡ tim.

Tiếu Tẫn Nghiêm sau vài tiếng gào thét, thân hình bắt đầu loạng choạng, cuối cùng tay lại buông lỏng ra, ôm lấy đầu, thân thể lảo đảo lùi về phía sau vài bước, ánh mắt lờ mờ, không có tiêu cự, nhưng một tay lại chỉ về thân ảnh phía trước, lạnh lùng nói "Không được đi, đến đây cho tôi!!"

Diệp Mạc làm gì còn nghe thấy tiếng Tiếu Tẫn Nghiêm được nữa, theo bản năng lựa chọn đào thoát giữ lấy mạng, mở cửa ra, vội chạy trốn khỏi phòng.

Nhìn thấy người trước mắt chạy đi, tim Tiếu Tẫn Nghiêm bắt đầu như thắt lại, một Tiếu Tẫn Nghiêm sống đến nửa đời khát máu, quỷ thần đều không sợ lúc này lại hoảng hốt, chống tay lên vách tường đi ra ngoài phòng, hét lớn "Mạc Mạc, quay lại!"

Diệp Mạc không đi thang máy mà chọn đi cầu thang bộ, vừa chạy vừa mặc đồng phục làm việc bị Tiếu Tẫn Nghiêm xé rách tả tơi, xuống tới tầng năm, Diệp Mạc trực tiếp đi tới đường nối tới khu nhân viên, hiện tại Diệp Mạc chỉ muốn bản thân đi thật nhanh tới khu nhân viên, ở đó có quần áo dự phòng của cậu, sau khi mặc vào xong thì phải lập tức rời khỏi nơi này.

Tiếu Tẫn Nghiêm ra ngoài cửa, hành lang dài dằng dặc sớm đã không thấy bóng dáng của Diệp Mạc nữa, Tiếu Tẫn Nghiêm chống đỡ trên tường, lúc này đã tỉnh rượu rất nhiều, ý tức tư duy cũng đã rõ ràng hơn.

Hắn chỉ biết là, lúc nãy Diệp Mạc của hắn đã trở về, nhưng hiện tại cậu lại chạy trốn.

Cấp tốc lấy điện thoại di động ra, Tiếu Tẫn Nghiêm mở số điện thoại của Tây Uy Cường, gọi một cú, Tiếu Tẫn Nghiêm liền lớn tiếng ra lệnh "Ngay lập tức phong tỏa Kim Nghê cho tôi, bất cứ người nào cũng không được phép ra ngoài!!"

............

P/s: đập chetme nó luôn cho chế =.,= 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro