Quyển 6 - Chương 3 + 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Không hối hận!

Phục Luân đè lên phía sau lưng Lăng Nghị, một cánh tay gắt gao ghìm lại cổ Lăng Nghị, Lăng Nghị bắt đầu thấy khó thở, hai tay hắn dùng sức kiềm trụ cánh tay Lăng Nghị, cổ cậu được thả lỏng, hô hấp cũng thoải mái hơn.

Lăng Nghị vui mừng cử động những ngón tay, rất khó nhọc hít sâu vài một hơi để luồng không khí mát mẻ tràn vào giảm bớt áp lực nơi đại não, Lăng Nghị cấp tốc dùng móng tay bấu mạnh lấy cánh tay Phục Luân, vẽ ra một đường máu, Phục Luân bị đau liền thu tay về, Lăng Nghị cong gập khuỷu tay, đột nhiên từ phía sau đánh tới.

Phục Luân bình thản phòng vệ, nhưng bởi diện tích giường không lớn nên Phục Luân tránh né có chút bất tiện, bụng bị Lăng Nghị đột nhiên một cước đạp mạnh trúng.

Một cước này quả thật rất mạnh khiến Phục Luân đau đớn cả buổi mới lấy lại được bình tĩnh, hắn tuy nghe được từ Tả Kiêm Thứ biết Lăng Nghị thật ra có võ nghệ, thế nhưng hắn làm sao cũng không hề nghĩ tới lại mãnh liệt như vậy.

Thân thể Lăng Nghị tinh tráng, Phục Luân đã từng hỏi Lăng Nghị có luyện qua võ nghệ bao giờ không, ngay lúc đó Lăng Nghị chỉ trả lời ứng phó rằng mình thường xuyên rèn luyện thế nên thân thể mới khỏe mạnh cường kiện như vậy, thế nhưng chẳng đỡ được bất kỳ chiêu nào của ai cả. Ba năm qua, Lăng Nghị vẫn tỏ ra dịu ngoan như một con mèo nhỏ, bất kể thủ hạ Phục Luân ở phía sau có trêu cười cậu như thế nào, Lăng Nghị cũng đều sẽ chỉ biểu hiện ra bộ dáng ấm ức ủy khuất, đối với tất cả mọi người đều một mực cung kích nghe lời, dù là ai nhìn thấy Lăng Nghị cũng sẽ đều cho rằng Lăng Nghị chỉ là một tên nam kỹ ở trên giường Phục Luân làm điệu làm bộ, là một quả hồng nhũn mặc người xâu xé.

Hiện tại răng nanh chó sói đã hiện ra, khiến cho Phục Luân ngạc nhiên không ngừng!

Lăng Nghị từ bên dưới gối lấy ra thanh chủy thủ Phục Luân vừa mới đưa cho cậu, cấp tốc rút vỏ đao ra, thân thể nhanh nhẹn ngăn chặn Phục Luân lại.

Hai đầu gối Lăng Nghị quỳ hai bên eo Phục Luân, hai tay nắm chặt lấy chủy thủ giơ lên thật cao, động tác nhanh nhẹn chớp nhoáng nhắm ngay vị trí trái tim Phục Luân, mạnh mẽ đâm thật mạnh vào, cho đến khi toàn bộ phần lưỡi đao đã cắm sâu vào thân thể Phục Luân, chỉ còn dư lại phần cán dao nằm ở bên ngoài!

Lăng Nghị khẽ thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng rốt cuộc đã thư giãn hạ xuống, cậu cuối cùng cũng đã, giết chết được Phục Luân.

"Độc ác quá đấy Lăng Nghị!" Phục Luân đột nhiêm âm hiểm phun ra một tiếng cười.

Nghe được thanh âm Phục Luân, Lăng Nghị giật nảy mình, còn chưa kịp xem xét xem vì sao Phục Luân vẫn chưa chết, đột nhiên bị Phục Luân bóp lấy cổ, quẳng về một phía, xoay chuyển 180 độ, Lăng Nghị bị Phục Luân đè mạnh xuống dưới thân, Phục Luân cấp tốc chế trụ hai tay Lăng Nghị, một tay ép lên đỉnh đầu của cậu, khiến cho Lăng Nghị giống như tiêu bản bị ấn cố định ở trên giường không thể nhúc nhích, một giây sau, Phục Luân vung lên một quyền hung tợn đấm xuống mặt Lăng Nghị, một bên mặt Lăng Nghị ngay lập tức bầm tím lên, máu tươi theo khóe miệng chảy ra.

Lăng Nghị lấy lại tinh thần, quay mặt lại về phía chính diện, không nói một lời, ánh mắt hung hãn nhìn chằm chằm Phục Luân.

Phục Luân cầm thanh chủy thủ trên tay, ác độc cười khanh khách nói "Đây chỉ là chủy thủ lò xo mà thôi, tôi tặng nó cho em, chỉ là muốn biết em có đủ dũng khí cầm nó mà đâm tôi hay không, không ngờ chỉ lần đầu dùng đến, em đã trực tiếp đâm thẳng vào tim của tôi, thật khiến tôi thấy đau lòng đấy Lăng Nghị, tôi yêu sủng em 3 năm, còn em muốn giết tôi lại chẳng có đến 1 giây do dự."

Phục Luân ném thanh chủy thủ xuống sàn, giơ tay chỉnh lại một chút mái tóc Lăng Nghị, tựa tiếu phi tiếu, vẻ mặt nhìn qua trông vô cùng quỷ dị, Lăng Nghị vừa mới muốn quay đầu sang một bên lại bị Phục Luân mạnh mẽ kiềm lại ở phía đối diện, Lăng Nghị bắt đầu giãy giụa hai tay, Phục Luân trong cơn tức giận, trực tiếp dùng ga trải giường đem hai tay Lăng Nghị quấn vào đầu giường.

"Sao không nói chuyện? Ngay cả làm sao để cầu xin tha thứ cũng không biết nói sao?" Phục Luân cúi đầu, hai mắt âm lãnh áp sát mặt Lăng Nghị, thanh âm thấp nhẹ "Lăng Nghị, cầu xin tôi đi, cầu xin tôi thì tôi sẽ để em chết được thoải mái một chút."

Khóe miệng khẽ nhếch, Lăng Nghị cười lạnh một tiếng "Phi!"

Phục Luân không kịp phòng bị bị Lăng Nghị nhổ một cái, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi mấy lần.

Phục Luân cấp tốc đứng dậy, lau đi vết nước bọt trên mặt, bệnh thích sạch sẽ cực kỳ nặng khiến hắn trong nháy mắt mất khống chế, giận dữ quay về phía Lăng Nghị, lại thêm một quyền hạ xuống!

Đến khi Lăng Nghị từ bên trong cú đấm hoàn hồn lại, phát hiện Lăng Nghị đã mở trói trên tay cậu ra, thân thể cũng bị ép nằm sấp trên giường, Lăng Nghị vừa định đứng dậy, liền bị Phục Luân từ phía sau vòng lấy eo, tiếp đó hạ thân chịu đựng tiến quân thần tốc thô bạo của Phục Luân.

"Biết tôi đối với em hài lòng nhất chính là gì không?" Phục Luân liếm lấy vành tai Lăng Nghị, một tay dâm loạn phủ nơi hạ thân Lăng Nghị, chậm rãi đè ép cậu.

Lăng Nghị liều mạng giãy giụa thân thể, vẫn như cũ không thể ngăn cản được động tác của Phục Luân.

Phục Luân khẽ cười một tiếng, giữ chặt lấy mặt Lăng Nghị, cúi xuống hôn lên khóe miệng Lăng Nghị, thấp giọng nói "Là thân thể của em, cũng với vẻ mặt của em khi bị tôi làm, phải nói là vẻ mặt của em bây giờ, giận dữ, xấu hổ, không cam lòng, khuất nhục, đối mắt này của em giống như muốn đem tôi chém thành trăm mảnh, tôi thật sự rất thích."

Thanh âm bên tai khiến Lăng Nghị giãy giụa càng kịch liệt, Phục Luân đem Lăng Nghị nhấn ở trên giường, điên cuồng xâm nhập, lần này là dùng hết toàn lực.

"Quả nhiên khi thẳng thắn đối đầu với nhau, lúc làm mới thấy thật thoải mái." Thỏa mãn phóng thích một lần nữa, Phục Luân nằm trên người Lăng Nghị thô thở gấp "Đối với một con sói hoang như em, thích hợp nhất chính là cường bạo, muốn thêm một lần nữa không? Qua đêm nay, em sẽ không còn cơ hội để hưởng thụ nữa đâu."

Khuôn mặt Lăng Nghị chôn trong chăn, thân thể không hề nhúc nhích hay cử động, hết nửa ngày cũng không có phản ứng, Phục Luân cho rằng Lăng Nghị đã bất tỉnh, trong nháy mắt cảm xúc không tên kéo căng như dây cung, cấp tốc đem mặt tiến sát vào Lăng Nghị, đưa tay đem Lăng Nghị lật trở lại.Lúc này Lăng Nghị đột nhiên mở mắt ra, nắm lấy cái tay Phục Luân, dùng sức bẻ mạnh một cái, chỉ nghe rắc rắc một tiếng xương gãy vang lên giòn giã, Phục Luân trợn to hai mắt, đau đớn rên lên một tiếng, tiếp đó khuôn mặt kề sát bị Lăng Nghị vung một quyền đánh trúng, cả người từ trên giường ầm ầm té ngã xuống.

Lăng Nghị vội vàng cầm áo ngủ trên giường mặc vào người, sau đó mang theo điện thoại di động, lại từ trong áo khoác Phục Luân lấy ra một khẩu súng.

Bên kia giường, Phục Luân một tay chống lên thành giường, vất vả từ trên mặt đất cố gắng ngồi dậy, một cánh tay khác gần như mất đi cảm giác.

"Mẹ nó! Lão tử sẽ làm thịt ngươi!" Sắc mặt Phục Luân đã trở nên cau có vặn vẹo, ngọn lửa màu đen vây phủ dày đặc ở trong mắt hắn, nhìn qua vô cùng khủng bố. Phục Luân hận chính mình, lại trúng quỷ kế hèn hạ của tên gian tế này!

Lăng Nghị quay về phía Phục Luân bắt liên tục mấy phát đạn, Phục Luân cúi thấp người né tránh, những viên đạn bắn vào trên mặt giường và bức tường, mấy cái gối trên giường bị bắn thủng khiến lông vũ trắng bên trong bay ra tung tóe, Lăng Nghị không kịp xác định những viên đạn kia có bắn trúng Phục Luân hay không, liền vội vàng mở toang cánh cửa phòng ngủ chạy ra ngoài!

Cậu muốn sống! Cậu nhất định phải sống! Người cậu yêu nhất đang đợi cậu! Chỉ cần rời khỏi được nơi này, tương lai của cậu sẽ trở nên tươi sáng tốt đẹp hơn!

Lăng Nghĩ chưa từng nghĩ tới lại có một ngày ý chí sinh tồn trong cậu lại trở nên mãnh liệt đến như vậy, từ khi chấp nhận làm gián điệp, cậu đã sớm chuẩn bị kỹ càng để đón nhận cái chết, nhưng ở thời điểm sắp mất mạng cậu lại dồn hết toàn lực để chống lại! Bởi vì cậu có mục tiêu, có người đang chờ đợi cậu!

Mấy phát súng kia của Lăng Nghị rất nhanh đã khiến cho những tên thủ vệ canh gác ở bên ngoài hành động, có tiếng súng vang lên chứng tỏ bên trong có chuyện dị thường xảy ra! Bọn họ bảo vệ nghiêm ngặt các góc, đề phòng cẩn mật mọi động tĩnh ở bên trong, cảnh giác tra hỏi bất kỳ nhân vật khả nghi nào.

Quản lý mang theo mấy tên thủ vệ cấp tốc đi tới trước cửa phòng ngủ của Phục Luân, đúng lúc này thì Phục Luân mở cửa đi ra.

Khóe miệng Phục Luân đã bị rách, nửa bên mặt có chút bầm tím, một tay đỡ lấy một tay khác bị gãy, khí tức hỗn loạn, khuôn mặt dữ tợn.

"Phục... Phục gia, ngài không sao chứ?" Quản lý trong lòng kinh sợ nhìn Phục Luân, cẩn thận từng chút một mở miệng hỏi.

"Lập tức tìm ra Lăng Nghị ngay cho tôi!" Phục Luân chẳng hề quan tâm đến những chuyện khác, hai mắt khát máu lạnh lẽo âm tàn, lớn tiếng ra lệnh "Cậu ta vẫn chưa rời khỏi nơi này đâu, tôi không quan tâm các người dùng cách nào, nhất định phải trong vòng nửa canh giờ đem cậu ta mang đến trước mặt tôi ngay!"

"Phục gia, tay của ngài..."

"Nhanh đi!!" Phục Luân gần như rống lên.

"Vâng!!"
.....................

Tòa pháo đài này của Phục Luân rất lên, trên dưới nhiều tầng, hơn nữa có rất nhiều gian phòng, lối đi hành lang phức tạp, nếu không có ai dẫn đường, người mới đến đây nhất định sẽ bị lạc đường, Lăng Nghị đã ở đây lâu như vậy, dĩ nhiên đối với bên trong lâu đài đều nắm rõ như lòng bàn tay, thế nên dưới sự lục soát của đông đảo đám thủ vệ, cậu rất dễ dàng trốn vào một gian nhà kho không người để ý.

Thân thể đau nhức khiến thân thể Lăng Nghị không có cách nào lập tức hoạt động linh hoạt, bằng không lấy thân thủ của cậu, tất nhiên có thể đánh bất tỉnh một thủ vệ, thay đổi quần áo đào tẩu, thời gian từng chút một trôi qua, Lăng Nghị hiểu rất rõ, chính mình khó có thể trốn thoát được, mặc dù cậu có lợi hại đến cách mấy đi chăng nữa, cũng không thể từ bên trong sự canh chừng nghiêm ngặt của đám thủ vệ trong tòa lâu đài này của Phục Luân mà rời đi được.

Thiên đường, địa ngục, chỉ trong mấy canh giờ ngắn ngủi đã hoàn toàn biến chuyển, Lăng Nghị giờ khắc này thậm chí còn nhớ tới, lúc Mạnh Truyền Tân nói muốn kết hôn với cậu thì ở trong lòng cậu như có một nguồn nước ấm nóng phun trào, ấm áp đấy đã vắng lặng trong thế giới u ám của cậu suốt 3 năm qua.

"Tân ca, xin lỗi, em bị lộ rồi" Lăng Nghị cầm điện thoại di động, khó khăn từ trong cổ họng phát ra mấy tiếng, vào giờ phút này, dường như xung quanh hết thảy đều yên tĩnh lại.

"Có thể trốn không?"

Đây là lần đầu tiên trong từng ấy năm tới nay, Lăng Nghị nghe được giọng nói của Mạnh Truyền Tân lại run rẩy căng thẳng đến vậy, trái tim giống như bị vật gì đấy đâm nhói một lúc, Lăng Nghị đưa tay che mặt, che giấu tuyệt vọng cùng bi thương nơi đáy mắt, hồi lâu mới thấp giọng nói.

"Bọn họ chẳng mấy chốc sẽ tìm ra em, có thể em... sẽ không sống được tới ngày mai."

Đầu dây bên kia điện thoại, Mạnh Truyền Tân đột nhiên im lặng, Lăng Nghị mơ hồ có thể nghe được Mạnh Truyền Tân nhiều lần lẩm bẩm trong miệng "Tại sao, tại sao lại như vậy?"

"Tân ca, em không hối hận, em thật sự không có chút hối hận nào cả." Lăng Nghị lau nước mắt, cậu trước giờ không hề rơi lệ, chịu đựng suốt ba năm cô quạnh đơn độc, đã sớm quên được đau lòng là loại cảm giác gì, thế nhưng hiện tại, Lăng Nghị chỉ cảm thấy mũi mình cay cay khó chịu, người cậu luôn ngưỡng mộ rốt cuộc đêm nay chỉ có thể giao tiếp trong gang tấc ngắn ngủi, rồi trong nháy mắt tiếp theo, sẽ cùng cậu xa cách thiên thu. Hay có nghĩa là, đêm nay qua đi, khoảng xa cách sẽ là sự sống và cái chết!

Lăng Nghị không sợ cái chết, điều cậu sợ nhất chính là trong thời khắc cậu muốn sống nhất, nhân sinh đột nhiên cùng đường mạt lộ!

"Tân ca, lúc anh nói muốn kết hôn với em, là bởi vì thương hại em ba năm nay, hay là bởi vì..."

"Lăng Nghị, anh yêu em" Mạnh Truyền Tân ngắt lời Lăng Nghị, thanh âm kiên định nói "Anh muốn kết hôn với em, là bởi vì, anh yêu em!"

Lăng Nghị tựa vào trên tường, thân thể theo vách tường trượt xuống ngồi trên mặt đất, nước mắt nén lại nơi viền mắt cố không để chảy xuống, Lăng Nghị cắn môi, cố nói thật rành mạch "Cho dù đêm nay em có chết, em cũng sẽ không hề hối hận, Tân ca, anh yên tâm, em sẽ không trở thành phiền toái cho Tẫn ca đâu, bất kể đêm nay có thế nào, tên Phục Luân kia cũng đừng hòng moi được từ miệng em bất cứ tin gì."

"Lăng Nghị... em khá lắm... Mạnh Truyền Tân anh có thủ hạ như em, cảm thấy... rất tự hào" Mạnh Truyền Tân cực lực đem thanh âm duy trì vững vàng, giờ khắc này, anh vô năng vô lực, chỉ có thể nói ra vài câu an ủi.

"Tân ca, cảm ơn anh, hiện tại em một chút cũng không thấy sợ." Giọng nói của Lăng Nghị rất nhẹ, cậu nỗ lực mở miệng, rốt cuộc cũng thốt ra được năm tiếng lòng "Tân ca, em... em yêu anh."

Lăng Nghị nói xong, liền cúp điện thoại, nước mắt rưng rưng rung chuyển ở bên trong viền mắt rốt cuộc theo khóe mắt rơi xuống, Lăng Nghị cúi đầu nắm lấy khẩu súng trong tay, cay đắng nở nụ cười một tiếng, giơ tay đem nòng súng chống đỡ ở bên môi.

Chương 4: Hờ hững dưới lửa giận

Nóng súng vẫn chống đỡ ở bên miệng, Lăng Nghị động tác rất chậm chạp, nhưng không bóp cò súng, không phải bởi cậu không có đủ can đảm, chỉ là khi vừa nhắm mắt lại, bên tai chợt vang vọng tiếng kết hôn kia của Mạnh Truyền Tân.

Kết hôn, kết hôn... chỉ cần sống sót trở về, cậu sẽ có thể cùng người mình yêu thương nhất, kết hôn.

Chỉ cần khi khát vọng trở nên cực kỳ mãnh liệt, bất kể hoàn cảnh có rơi vào tuyệt vọng đến mức độ nào, đều cũng sẽ ở đáy lòng hy vọng nghĩ, chính mình có thể bắt lấy được một phần vạn cơ hội sống sót!

Cánh cửa bị đá văng, tiếp theo đèn bên trong bị mở lên, luồng ánh sáng chói mắt khiến Lăng Nghị theo bản năng che mắt, sau đó Lăng Nghị bị trúng một quyền mạnh, gần như ngã gục, Lăng Nghị bị trói lại đưa đi.

Lăng Nghị không hiểu tại sao mình lại không phản kháng, đây là một khắc nhu nhược nhất trong cuộc đời cậu, nhìn khẩu súng lục bị đá văng trên mặt đất, Lăng Nghị thậm chí không thể tin được, mình lại vì muốn sống mà từ bỏ cơ hội tự giải phóng cho chính mình, bởi vì một khi đã rơi vào tay Phục Luân, tất nhiên sẽ sống không bằng chết, mà kết cục, cũng sẽ chẳng có bất kỳ con đường sống nào.

Cũng được, nếu chính mình không có quyết tâm đi chết, vậy hãy để cho Phục Luân giúp cậu đi...

Lăng Nghị cũng không biết mình bị mang tới nơi nào của tòa tháp, từ lúc bị một tên thủ vệ đạp mạnh một cước vào đầu gối quỳ xuống mặt đấy, Lăng Nghị vẫn cúi đầu, mi mắt mở một nửa, mặt không chút cảm xúc nhìn mặt đất, không nói một lời. Lăng Nghị cái gì cũng không suy nghĩ đến, đại não giống như vừa trải qua một cơn chấn động, trở thành một khối thịt không có linh hồn, tự biết mọi phản kháng đều là vô ích, Lăng Nghị đơn giản đóng kín chính mình, tiếng động gì cũng chẳng lọt được vào tai cậu, có làm gì cũng đừng hòng moi được từ miệng cậu bất kỳ tiếng nào.

Bên trong gian phòng ánh đèn chói mắt, bày trí đơn giản, chỉ có mấy cái ghế salông cùng một cái bàn pha lê lớn, Phục Luân ngồi tựa ở trên ghế salông, sắc mặt quỷ dị, nửa bên mặt bị Lăng Nghị đánh qua vẫn còn bầm tím chật vật, một tay bị Lăng Nghị bẻ gãy đã được băng bó một khối phồng lên, tuy rằng bác sĩ riêng của Phục Luân đã làm xử lý khẩn cấp, nhưng hiện tại chỉ hơi động đậy liền nhói lên một trận đau đớn, trong vòng mười ngày nửa tháng để khôi phục, thì căn bản là không có cách nào tự do hoạt động.

Bên trong gian phòng chỉ có một vài thủ hạ của Phục Luân đứng đấy, đều một thân trang phục màu đen, sắc mặt nghiêm nghị đứng ở một bên, cực kỳ im lặng.

"Bảo bối nhi, ngẩng đầu nhìn tôi" Ánh mắt Phục Luân âm trầm nhìn Lăng Nghị quỳ trên mặt đất.

Lăng Nghị giống như chẳng hề nghe thấy cái gì, mặt vẫn chẳng chút cảm xúc cúi đầu, sắc mặt Phục Luân chùng xuống, ánh mắt hướng về tên thủ hạ đứng bên cạnh Lăng Nghị, tên thủ hạ kia lập tức hiểu ý, liền ngồi xổm xuống, đưa tay nắm lấy tóc Lăng Nghị, mạnh mẽ nhấc mặt Lăng Nghị lên.

Da đầu đau nhức khiến cho Lăng Nghị hơi nhíu nhíu mày, nhưng chỉ trong chốc lát, Lăng Nghị liền khôi phục lại gương mặt lạnh lẽo vô cảm, tiêu cự ánh mắt không biết nằm ở nơi nào.

"Có vẻ như em đã khóc." Phục Luân híp mắt, nhìn khóe mắt Lăng Nghị vẫn còn tích nước mắt chưa kịp khô, cười lạnh nói "Sao? Vừa nãy trốn đi để tìm chỗ khóc à? Hay vì sợ?"

Bất kể Phục Luân có nói gì, vẻ mặt Lăng Nghị cũng đều chẳng có biến đổi, đôi con ngươi màu đen láy của cậu ngoài tia sáng của ánh đèn chiếu vào thì hoàn toàn không còn bất kỳ tia sáng nào khác.

Phục Luân đứng dậy, sắc mặt âm trầm đi tới trước mặt Lăng Nghị, nhẹ nhàng vung tay lên, tên thủ hạ kia liền buông Lăng Nghị ra, đâu Lăng Nghị lần thứ hai cúi xuống, lại bị Phục Luân nắm lấy dưới cằm ép ngẩng lên.

"Đêm nay kể từ lúc tôi vạch trần thân phận của em đến giờ, em liền không nói với tôi một câu nào." Thanh âm Phục Luân rất thấp nhẹ, nhưng nghe vào lại giống như uy hiếp "Lăng Nghị, em theo tôi lâu như vậy, hẳn là phải biết tôi là người rất không có kiên nhẫn, nếu em còn tiếp tục ngậm miệng không nói gì, tôi sẽ cho em sống còn khổ sở hơn chết!"

Con ngươi của Lăng Nghị rốt cuộc cử động mấy lần, cuối cùng chậm rãi đối mắt với Phục Luân, khóe miệng lại đột nhiên co giật một hồi, tràn ngập trào phúng khẽ cười một tiếng, sau đó ánh mắt lại di chuyển sang hướng khác.

Phản ứng của Lăng Nghị khiến cho Phục luân trong nháy mắt bạo phát, Phục Luân không nói thêm lời nào lập tức giương tay cho Lăng Nghị một cái tát, Lăng Nghị cố gắng chống đỡ thân thể để không ngã nhào trên mặt đất, phun ra một ngụm máu, lần thứ hai tiếp tục cúi đầu, lại nhìn xuống khoảng trống trên mặt đất.

Phục Luân sắc mặt đanh lại, đứng lên, túm lấy tóc Lăng Nghị, đem Lăng Nghị hung mãnh nhấn xuống ở trên bàn.

"Lăng Nghị, tôi biết em không muốn chết!" Phục Luân kề sát ở bên tai Lăng Nghị bên tai, gằn giọng nói "Bằng không em đã sớm dùng khẩu súng kia của tôi để tự sát." Phục Luân nói, nắm lấy tóc Lăng Nghị, bàn tay đột nhiên tiến vào bên trong quần ngủ của Lăng Nghị, dùng sức nhào nặn hạ thân Lăng Nghị, âm hiểm cười nói "Chúng ta chỉ vừa mới vừa hoan ái xong, tôi đối với em ít nhiều gì cũng có chút không muốn, thế nên chỉ cần em ngoan ngoãn phối hợp, nói không chừng tôi sẽ giữ lại cho em một cái mạng." Nói rôi, Phục Luân dùng 3 ngón tay, ở địa phương nho nhỏ của Lăng Nghị dùng sức ma sát, đột nhiên đâm vào, thân thể Lăng Nghị run lên, cắn môi kiềm chế âm thanh, Phục Luân cười gằn, đưa tay dùng sức hướng vào phía trong đẩy mạnh.

Phục Luân đối với Lăng Nghị cũng không có cái gì cái gọi là không muốn, nếu không phải Lăng Nghị đối với hắn vẫn còn có giá trị, hắn hiện tại sẽ không có chuyện còn đối với cậu khách khí như vậy, chí ít đối với Phục Luân mà nói, một tên gian tế ở bên cạnh lừa dối hắn suốt 3 năm, vậy mà hắn đối với cậu ta vẫn còn có lòng thương hại, đây đúng thực là một trò cười.

Phục Luân dùng sức khiêu khích Lăng Nghị, thân thể Lăng Nghị, Phục Luân đã đùa bỡn ba năm, hắn so với bất kỳ ai khác cũng đều biết rõ những điểm nhạy cảm nhất của Lăng Nghị nằm ở chỗ nào, hắn yêu thích nhiệt độ trong cơ thể Lăng Nghị, càng yêu thích cảm giác khi ôm lấy thân thể này, hắn tuy rằng có ở trên người Lăng Nghị thực thi qua một chút ngược đãi ác độc thú vị, thế nhưng so với những hành hạ hắn đối với những tình nhân trước đây, ngược như vậy căn bản không đáng nhắc tới, bởi vì thường là Phục Luân đang trêu đùa được một nửa liền không kìm lòng được mà tự mình ra trận, thế nên thân thể Lăng Nghị thân thể, mỗi một gang tấc, hắn đều rất quen thuộc.

Lăng Nghị trên người chỉ mặc vào một cái áo ngủ, Phục Luân đưa tay dò vào trong hạ thân Lăng Nghị, kéo vạt áo ngủ của Lăng Nghị lên, đường cong bờ mông trắng nõn kia như ẩn như hiện, cộng thêm từ cổ họng Lăng Nghị phát ra mấy tiếng rên nhẹ, khiến cho những tên thủ hạ của Phục Luân ở xung quanh không ngừng nuốt nước bọt, hai mắt đăm đăm nhìn chằm chằm khung cảnh kích động trước mắt, trong lòng thì lại càng mãnh liệt mong mỏi sao Phục Luân có thể ngay tại chỗ lột sạch Lăng Nghị, đem tất cả trình diễn càng dữ dội hơn chút nữa.

"Sao hả? Muốn giả câm đến cùng?" Thanh âm Phục Luân từ từ mất đi nhiệt độ, hắn thấy Lăng Nghị vẫn không có dấu hiệu mở miệng, buông tay ra, đứng thẳng người, ở trên cao nhìn xuống Lăng Nghị từ trên bàn ngã xuống trên mặt đất, mặt không chút thay đổi nói "Đáng tiếc Lăng Nghị, tôi vốn thật sự định cho em cơ hội."

Phục Luân xoay người nhìn thủ hạ của mình, lạnh lùng ra lệnh "Trước tiên đem cậu ta nhốt vào phòng giam dưới đất, không được phép mang cho cậu ta bất kỳ thức ăn nước uống nào, chờ Tả Kiêm Thứ xuất viện, đem cậu ta giao cho hắn tra khảo, nói với Tả Kiêm Thứ, tôi mặc kệ hắn dùng thủ đoạn gì, nhất định phải từ trên người cậu ta đào ra cho tôi một ít tin tình báo hữu dụng!"

"Rõ!"

Hai người đàn ông đi tới trước người Lăng Nghị nhấc cậu lên, Lăng Nghị hơi cúi đầu, vẻ mặt vẫn không có bất kỳ biến hóa nào, giờ khắc này, trầm mặc, cuối cùng cậu vẫn là quật cường.

Ánh mắt Phục Luân vẫn nhìn theo Lăng Nghị được đưa ra khỏi gian phòng, mi tâm nhíu chặt, đáy lòng có một loại buồn bực không nói ra được thành lời, liền gọi mộtcú điện thoại.

"Đưa một nô lệ lại đây, tôi muốn thân thể sạch sẽ, hơn nữa kỹ thuật tốt"

"Vâng, Phục gia, nửa giờ sau sẽ đưa đến!"

Phục Luân một lần nữa trở về phòng, để thủ hạ đem tới dụng cụ SM ngược đãi của hắn đã lâu không dùng đến. Sau khi tắm xong, Phục Luân ngồi dựa ở trên giường, chờ giường nô mới.

Người trước người sau, Phục Luân thường thường đều mang bộ dạng âm hiểm cười cười, khiến cho người khác không thể đoán ra nổi tâm tư của hắn, cho dù có nổi giận, cũng sẽ chỉ biểu hiện ra trong giây lát ngắn ngủi, Phục Luân so với Tiếu Tẫn Nghiêm biết cách điều tiết tâm trạng của bản thân hơn, hắn tàn nhẫn nhưng không táo bạo, quỷ kế đa đoan nhưng không trắng trợn. Rất nhiều người sợ hãi Tiếu Tẫn Nghiêm, ngoại trừ thế lực hai đạo đen trắng hùng mạnh ở bên ngoài của Tiếu Tẫn Nghiêm, còn có cỗ khí trời sinh lạnh lẽo uy nghiêm dọa người của Tiếu Tẫn Nghiêm nữa. Còn đối với Phục Luân, là sợ sệt nụ cười dấu dao sau lưng của hắn, khi hắn đối với một người lông mày hơi nhướng nở nụ cười, khi đấy nói không chừng chính là lúc chết của kẻ đấy, còn một khi đã làm cho hắn nổi giận đến mức không thể dùng nụ cười mà che giấu đi, hắn sẽ không còn quan tâm đến nữa, để thuộc hạ xử lý, xử lý thế nào thì hắn không màng đến.

Ở trong mắt Phục Luân, nhân sinh ngắn ngủi lắm, hao phí nhiều sức lực vì một cơn giânh, chẳng bằng đi hưởng thụ vài chuyện lạc thú bản thân ưa thích, nhân tiện trút lửa giận, xem như rèn luyện tâm trạng, trút xong cơn giận, lại khôi phục lại trạng thái ban đầu!

Hắn sẽ không nương tay! Đối với bất kỳ người nào cũng đều là như vậy! Lúc trước coi trọng Diệp Mạc, hắn thường xuyên ở trên giường đem Diệp Mạc ra làm nhục đến tâm thần bất ổn rối loạn, xem như đấy là trò vui, đối với một tên gian tế như Lăng Nghị, hắn lại càng không có bất kỳ do dự nào, đem cậu ta giao cho Tả Kiêm Thứ, bởi vì Phục Luân biết Tả Kiêm Thứ cho tới nay đều vô cùng đố kị căm hận Lăng Nghị, cộng thêm thủ đoạn của Tả Kiêm Thứ so với Sieg lúc trước không hề kém cạnh, Phục Luân không tin Lăng Nghị sẽ vẫn trước sau ngậm miệng không nói một lời.

Khi thủ hạ của Phục Luân đưa người tới, Phục Luân lại không có bất kỳ kích động muốn làm nhục nào, hắn nhìn cậu con trai thanh tú đứng bên giường, ngay cả đưa tay đùa bỡn cũng đều không có.

Phục Luân không biết rõ hiện tại có cái gì không giống như những đêm trước đây, đáng lý ra là nên vui vẻ hơn mới phải, bởi vì đã tóm được tên gian tế ẩn nấp bên cạnh, thế nhưng nỗi buồn bực nơi đáy lòng, lại dần dần dâng cao lên, đến nỗi xuất hiện loại kích động muốn giết người.

Cậu con trai đứng bên giường thấy Phục Luân sắc mặt vẫn âm trầm, sợ hãi mở miệng nói "Phục gia, ngài có cần tôi làm cái gì không?"

Phục Luân tuy rằng nhìn cậu ta, nhưng tâm tư đã sớm không biết bay đến nơi nào, thanh âm của cậu ta khiến cho Phục Luân hơi hoàn hồn lại, Phục Luân có chút cau mày xoa xoa mi tâm, hững hờ nói "Trước tiên đem tay còng lên, sau đó chính mình dùng những công cụ này làm đi, tôi nhìn là được."

Cậu con trai không dám nói thêm cái gì, nhỏ giọng trả lời vâng một câu, bắt đầu làm việc.

Phục Luân căn bản không có nhìn cậu ta, đáy lòng càng lúc càng rối loạn, hắn đứng dậy lấy ra một chai rượu vang rót cho mình một ly, sau đó tựa vào chiếc bàn bên cạnh giường nhàn nhạt nhìn cậu con trai trên giường, vẻ mặt hờ hững, buồn bực nơi đáy lòng đã từ từ đã biến thành lửa giận.

"Cậu ăn nhiều quá hả? Rên lớn như vậy làm gì?!" Phục Luân đem rượu trong tay hất lên mặt câu con trai, sắc mặt càng trở nên dữ tợn.

"Xin lỗi Phục gia..." Cậu ta nhỏ giọng nói.

Phục Luân lại rót cho mình một ly rượu khác, nén cơn giận không đâu xuống mà mỉm cười đứng ở bên giường, thế nhưng chột dạ mất đi bình tĩnh lại lần nữa cứ cuồn cuộn sôi trào lên, lúc thì nhíu lại mi tâm, lúc thì cau có xoa trán, lúc lại nhắm mắt lại, còn lúc tầm mắt hướng xuống đất, ở một bên giường vòng qua đi tới.

Phẫn nộ! Không cam lòng! Giận dữ! Nhiều loại tâm trạng nhanh chóng dâng lên đại não Phục Luân!

Cuối cùng, Phục Luân đột nhiên quẳng ly rượu trên tay xuống đất, bước nhanh đi tới trước bàn, cầm điện thoại di động lên, bấm gọi tên thuộc hạ đang canh giữ Lăng Nghị, nói chuyện điện thoại một hồi, Phục Luân liền phẫn nộ hung ác lạnh lùng nói "Trước tiên đánh cậu ta một trăm roi! Ngay lập tức!!!"

Nói xong, ầm một tiếng, Phục Luân lại đưa tay quẳng mạnh điện thoại xuống đất, thở gấp, thấp giọng mắng "Tôi con mẹ nó đúng là muốn xem thử một chút, cậu có thể kiên trì được bao lâu..."

Cậu con trai ở giường bị những hành động liên tiếp này của Phục Luân làm cho khiếp sợ, ngơ ngác ngồi ở trên giường không biết nên làm sao. Phục Luân nhắm mắt lại, lần thứ hai mở ra thì, nụ cười gian tà tràn ngập nơi khóe miệng, xoay người ngồi ở bên giường, đưa tay nhấc lên khóe miệng cậu con trai, khẽ cười nói "Bảo bối nhi, bị dọa sợ sao, hiện tại, để Phục gia hảo hảo săn sóc em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro