Chương 74→76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 74

Sáng hôm sau, lúc Tô Trữ Xuyên tỉnh dậy vẫn còn trong bộ dạng ngơ ngác.

Quay đầu nhìn thấy hai cánh tay Đường Nhạc khoát trên thắt lưng mình, thậm chí còn có loại ảo giác giống như lúc trước hai người vẫn luôn ở cùng một chỗ, chính là rốt cuộc dần dần ý thức được đây chính là phòng mình, sau đó mới nhớ tới chuyện tình tối qua.

Thật ra khi Tô Trữ Xuyên vừa động một chút Đường Nhạc đã tỉnh dậy, ánh mắt xanh biếc thản nhiên nhìn hắn, cánh tay trên thắt lưng thiếu niên không hề có ý muốn rời khỏi.

"Thái... Thái tử.... Tôi....." Tô Trữ Xuyên mở miệng, lại đột ngột bị Đường Nhạc hôn lên môi một cái.

"Chào buổi sáng." Đường Nhạc nheo mắt, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười: "Nai con của tôi."

Đường Nhạc vừa mới thức dậy khẽ híp ánh mắt, bộ dạng vẫn như trước anh tuấn kinh người. Đôi ngươi xanh biếc toát ra quang mang nhợt nhạt trái ngược, đặc biệt sâu sắc.

Tô Trữ Xuyên thất thần, không biết nên trả lời thế nào. Hôm qua đột ngột hôn xuống, trong nháy mắt làm hắn có một dấu ấn mạnh mẽ, có lẽ sau này không bao giờ lạnh lẽo nữa, vì thế mới có dũng khí gắt gao ôm chặt lấy cổ Đường Nhạc.

Thời điểm kia, cúi đầu gọi hai tiếng "thái tử", tất cả cảm giác đau đớn buồn khổ trong lòng cũng muốn trào ra.

Hắn vì người này có thể giao ra hết tất cả, nhưng lần nào cũng không có kết quả.

Nhưng không ngờ, lúc tỉnh dậy lại bị ôm như trước đây. Thậm chí, người kia còn thản nhiên mỉm cười nói "chào buổi sáng".

Sự khác biệt này làm Tô Trữ Xuyên hoàn toàn ngây người.

Đường Nhạc cũng không giải thích nhiều, sau khi nói xong câu đó liền xoay người xuống giường.

Cầm lấy áo sơ mi vắt trên lưng ghế, vì phải mặt đồ ngày hôm trước làm Đường Nhạc có chút không thoải mái hơi nhíu mày, nhưng tâm tình tựa hồ vẫn rất tốt.

Y nhanh chóng cầm lấy cà vạt, vừa nói: "Hôm nay có làm gì không? Tôi lái xe đưa ngươi tới bệnh viện, việc chuyển viện em cũng nên nói với Tô mẫu một tiếng."

Tô Trữ Xuyên vốn đang ngẩng người, nghe thấy chuyện của mẫu thân lập tức theo bản năng gật gật đầu. Phải thay quần áo, hắn có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu cởi nút áo ngủ.

Đường Nhạc đứng một bên không nói gì, nhìn Tô Trữ Xuyên cứng ngắc lấy một chiếc áo thun trùm đầu màu xám giản dị và quần jean trong tủ mặt vào.

Đến lúc ngồi trong xe Đường Nhạc đi tới bệnh viện, Tô Trữ Xuyên vẫn còn cảm giác chính mình đang rơi vào một thế giới hư ảo.

Dọc theo đường đi, Đường Nhạc tiếp một vài cuộc điện thoại, trong đó có vài cuộc là chuyện công việc, còn lại hình như là chuyện chuyển viện sang bệnh viện Tây khu.

Dường như bệnh viện Alexander đặc biệt phối hợp, việc chuyển viện đã được bọn họ chuẩn bị xong sớm hơn dự kiến.

Chương 75

"Thái tử.... " Tô Trữ Xuyên suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn có điểm khiếp nhược nhìn về phía Đường Nhạc đang lái xe bên cạnh, nhỏ giọng thì thào: "Tôi... Tôi muốn hỏi một chút, như vậy... Chuyển đi Tây khu, sau đó còn giải phẫu và điều dưỡng, đại khái, chi phí... khoảng bao nhiêu?"

Đường Nhạc tựa hồ không hề quan tâm tới vấn đề này, nghe thấy Tô Trữ Xuyên hỏi, suy nghĩ trong chốc lát mới trả lời: "Tôi không để ý. Lúc trước hình như Phó Vũ Tây có nói qua, đại khái khoảng 130-140 vạn."

Tô Trữ Xuyên hít vào một hơi, trong khoảng thời gian ngắn hắn bị con số này dọa đến khiếp sợ.

Đường Nhạc quay đầu nhìn thoáng qua Tô Trữ Xuyên, bình tĩnh nói: "Chuyện này em không cần lo lắng. Bất quá, sau khi chuyển sang Tây khu, công tác của em lại ở Đông khu sẽ không thể tới thăm thường xuyên được, em cũng nên chuẩn bị tâm lý dặn dò mẹ kỹ một chút. Bên Tây khu cũng có người của tôi, tôi sẽ phân phó bọn họ, em không cần lo lắng."

"Kia... Số tiền kia... Tôi ... Tôi không thể nhanh chóng trả..." Tô Trữ Xuyên có chút luống cuống, mím môi nhỏ giọng nói.

Hắn cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ tới việc Đường Nhạc trả giùm số tiền này, chỉ là y đã giúp hắn quá nhiều, bởi vậy càng cảm thấy vô cùng hoảng hốt.

Đường Nhạc thích thú nhìn thoáng qua Tô Trữ Xuyên đang vô cùng bất an, bỗng nhiên cảm thấy trêu đùa hắn rất thú vị, mỉm cười nói: "Chuyện này không phải nói hôm qua rồi sao? Tôi không muốn tiền."

Tô Trữ Xuyên run rẩy, nghe thế sắc mặc lại có chút trắng bệch.

Lúc này, xe Lavender cũng chậm rãi ngừng trong bãi đậu xe bệnh viện An Sinh.

Đường Nhạc quay đầu lại nhìn thiếu niên đang lơ đãng, đột nhiên thấp giọng nói: "Lại đây."

Tô Trữ Xuyên còn chưa kịp suy nghĩ đã theo bản năng nhích lại gần, ngay lập tức bị Đường Nhạc kéo vào trong ngực.

"Tôi còn nợ em một món quà sinh nhật." Đường Nhạc thấp giọng nói bên tai Tô Trữ Xuyên.

Thân mình Tô Trữ Xuyên cứng ngắc, lập tức dùng sức lắc đầu, có chút phát run nhẹ giọng nói: "Thái tử..."

"Hãy nghe anh nói." Bàn tay Đường Nhạc nhẹ nhàng khoát lên vòng eo nhỏ hẹp của thiếu niên, giọng nói có chút khàn khàn: "Chuyện chuyển viện, giải phẫu vân vân, đều là việc nhỏ. Nếu em bằng lòng cứ coi như đó là quà sinh nhật. Nhưng anh không phải muốn nói tới chuyện này. Anh họ Đường, tên một chữ Nhạc, hai chữ ‘Thái tử’ là người ngoài gọi, về sau em cứ gọi anh là Đường Nhạc. Những lời này trước đây anh không hề nói với bạn tình, về sau cũng không muốn ─ em không đồng dạng như vậy."

Tô Trữ Xuyên cảm nhận được trái tim mình đang đập rất nhanh, dường như trong nháy mắt sẽ nhảy ra ngoài.

Trước mắt mơ hồ, lỗ tai nghe thấy dường như không phải là thật, đầu óc vô cùng lộn xộn. Chính là... Chính là rõ ràng từng chữ Đường Nhạc nói đều nghe rất rành mạch.

"Chuyện lúc trước, anh không biết em có hối hận hay không. Nhưng mà anh hối hận."

Đường Nhạc quay đầu, một đôi ngươi xanh biếc nhìn thẳng vào Tô Trữ Xuyên, vẻ mặt như vậy, giống hệt như một con dã lang cao ngạo bướng bỉnh.

Sau đó y cúi xuống hôn một cái lên đôi môi mỏng mềm mại: "Anh vẫn muốn giữ em lại bên người."

Hai mắt Tô Trữ Xuyên ướt át nhìn Đường Nhạc, đôi môi đẹp như hai cánh hoa hé mở: "Thái..."

Hắn vừa định mở miệng lại bị Đường Nhạc ngăn lại: "Nghĩ cho kỹ, em gọi anh là gì. Anh sẽ xem đó là đáp án của em."

Người này trước sau vẫn luôn cao ngạo bá đạo như vậy, tuy rằng nhìn hệt như một vấn đề để chọn lựa, kỳ thật lại hoàn toàn không lưu lại chọn lựa nào cho hắn.

Nháy mắt kia, Tô Trữ Xuyên tựa hồ suy nghĩ rất nhiều, rồi lại tựa hồ như không nghĩ gì.

Kỳ thật hắn không cần chọn lựa, bởi vì căn bản hắn không thể kháng cự được, không thể chống lại cơn mộng đẹp này.

Vốn nghĩ sau khi trãi qua chuyện kia, tất cả can đảm hắn dành cho tình yêu đã muốn tiêu tan hết, nhưng khi đối diện với y, thứ tro tàn kia lại giống như kỳ tích bùng sáng trở lại.

Đầu ngón tay Tô Trữ Xuyên run rẩy, chính là khi mở miệng nói chuyện hắn cảm giác âm thanh phát ra từ sâu trong lồng ngực, mỏng manh nhưng vô cùng hạnh phúc: "Đường... Đường Nhạc..."

Chương 76

Lúc Tô Trữ Xuyên vào phòng bệnh, Tô mẫu đã tỉnh lại đang truyền dịch.

Bà hiển nhiên đã biết tới việc chuyển viện, nhìn thấy Tô Trữ Xuyên bước vào, dù là Tô mẫu luôn nhã nhặn cũng không nhịn được vội vàng thúc giục: "Trữ Xuyên, mau tới đây, mẹ có chút chuyện muốn hỏi con."

Tâm tình Tô Trữ Xuyên vẫn còn chút rối loạn, sau khi kéo ghế ngồi bên cạnh giường bệnh mới bình tĩnh lại, vừa định mở miệng đã bị Tô mẫu đánh gãy.

"Trữ Xuyên, mẹ chỉ hỏi con vài vấn đề, con nhất định phải trả lời thành thật." Sắc mặt Tô mẫu cũng không phải tốt lắm, giọng nói cũng không quá nhanh: "Mẹ cũng biết đại khái giá của phẫu thuật TOS, phẫu thuật, còn chuyển viện con chắc chắc không có khả năng lo được, đúng không? Có phải mượn người nam nhân lúc trước không?"

Tô Trữ Xuyên không ngờ mẫu thân lại phản ứng nhanh như vậy, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời thế nào.

Chính là nhìn thấy phản ứng của Tô Trữ Xuyên, Tô mẫu cũng tìm được đáp án. Sắc mặt bà lập tức trắng bệch, Tô Trữ Xuyên sợ tới mức vội vàng bật dậy nhẹ nhàng giúp mẫu thân xoa lưng, nhưng Tô mẫu lại nắm chặt tay Tô Trữ Xuyên, suy yếu nói: "Đứa ngốc. Con rốt cuộc đã nghĩ gì? Trước tuy rằng không kể cho mẹ nghe đã xảy ra chuyện gì, nhưng đoạn thời gian qua con thế nào mẹ đều nhìn thấy, mẹ không tin nam nhân này. Mất đi tình yêu đầu tiên dù sao cũng chỉ là chuyện nhất thời. Nhưng thiếu nợ người ta là chuyện cả đời. Hơn nữa con không nghĩ tới, sau này bệnh của ta chỉ có thể nhờ vào tiền và ân huệ của người ta, nếu đối phương yêu cầu con làm gì, con... con có thể cự tuyệt sao?"

Tô mẫu nói quá nhanh, cuối cùng nhịn không được phát ho, quả thực làm Tô Trữ Xuyên khẩn trương đến căn cứng cả người.

"Mẹ, mẹ đừng vội... nghe con nói, mẹ nghe con nói trước đã...."

Tô mẫu im lặng gật gật đầu, cũng vỗ nhẹ lên bàn tay Tô Trữ Xuyên ý bảo hắn nói.

Tô Trữ Xuyên khẽ hít vào một hơi, chính là trong khoảng thời gian ngắn thật sự không biết nên giải thích thế nào. Do dự một lát sau, hắn rốt cuộc nhẹ giọng nói: "Mẹ, người kia là thái tử của Đông khu."

Lần này, Tô mẫu nhịn không được ngây người một chốc. Bà quả thực không nghĩ tới con mình lại có quan hệ với đại nhân vật lừng lẫy ở Đông khu như vậy. Gia đình mẹ đẻ của bà tuy là đại gia tộc ở Đông khu, chính là từ khi Đường gia xuất hiện, cái gì cũng không hơn được.

"Thái tử không phải loại người dựa vào chuyện này để... yêu cầu con làm chuyện gì đó." Tô Trữ Xuyên cúi đầu, do dự nói: "Mẹ, lúc trước... kỳ thực là do lỗi của con, không phải do y. Con... Con biết mẹ nói rất đúng, con với y dù là thân phận hay địa vị đều kém rất nhiều... nhưng mà con không có ý muốn từ bỏ."

"Thế người kia? Y có thích con không?" Giọng nói Tô mẫu rất nhẹ, nhìn thấy gương mặt gầy yếu ôn nhuyễn của đứa con.

Tô Trữ Xuyên có điểm ngỡ ngàng, vấn đề này cho dù tới bây giờ hắn cũng không biết nên trả lời thế nào. Đường Nhạc, Đường Nhạc thích hắn sao?

Hắn thực sự không biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro