Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Thập Cửu cơm nước không ăn, gầy gò đi rất nhiều, dường như muốn biến thành da bọc xương, vì thế trên phố lại đồn thổi thêm vài câu chuyện phiếm mới.

Thanh Tứ thấy cậu như thế thì vô cùng lo lắng, suýt chút nữa đã tin câu chuyện phiếm kia là thật: "Thập Cửu, chúng ta nói chuyện chút đi. Đừng nói là vì Nhị công tử con mới..."

Thanh Thập Cửu bất đắc dĩ: "Không phải mà, con chỉ là ăn không vô, không liên quan đến ai cả."

Thanh Tứ thở dài: "Ăn không vô cũng phải ăn một hai miếng, con nhìn chính mình đi kìa, sợ là đi bên ngoài bị gió thổi một hơi là bay rồi."

Thanh Thập Cửu oán thầm: Làm gì có gầy đến mức như thế, thịt trên bụng còn có thể nặn ra tận hai ngấn nữa đây này.

Cậu lén lén lút lút ưỡn thẳng sống lưng, quét mắt qua bụng nhỏ, lo lắng: Đúng là càng ngày càng lớn.

Thanh Tứ thực sự quan tâm đến Thanh Thập Cửu, bởi vì cậu chán ăn, lão dùng hết các biện pháp để tìm cho cậu chút đồ ăn mới lạ.

Bởi vì Đoàn viên yến sắp đến, nhà bếp đang nghiên cứu chế biến ra vài món ăn thượng phẩm mới cho tiệc yến, mỗi ngày đều có rất nhiều đồ ăn thừa không dùng hết, Thanh Tứ sẽ chào hỏi với bên nhà bếp, tìm vài món mang về cho Thanh Thập Cửu, trái cây bánh ngọt cũng lấy mấy đĩa.

Thanh Thập Cửu cảm niệm lão đối tốt với mình, khẩu vị tuy kém cũng sẽ ăn mấy miếng, khí sắc đúng là tốt hơn một chút.

Ba ngày trước khi khai yến, Thanh Thập Cửu bị Thanh Tứ gọi dậy rời giường, mắt cũng chưa kịp mở đã bị kéo ra ngoài cửa.

Cậu còn buồn ngủ chưa tỉnh táo lắm, lại bị Thanh Tứ đè quỳ trên mặt đất, dập đầu.

Muốn đánh chết mình rồi sao. Cậu mơ mơ màng màng nghĩ như vậy. Vậy thì đánh chết đi, không sao cả, để cậu ngủ ngon giấc là được.

Kết quả cậu lại nghe thấy Thanh Tứ bên cạnh đang kích động nói: "Thanh Long* điện hạ che chở, Chư Tiên Thần Phật che chở, mong cho Thập Cửu mau mau khỏe lại."

Thanh Long (龙): Là một trong tứ tượng của Thiên văn học Trung Quốc. Thanh Long là linh vật thiêng liêng bậc nhất trong tứ tượng, có tượng là hình rồng, màu xanh. Thanh Long đại diện cho yếu tố Mộc, hướng Đông và mùa xuân.

Thanh Long?

Thanh Thập Cửu miễn cưỡng mở mí mắt, tầm mắt từ mơ hồ đến rõ ràng — Chỉ thấy tuy là ban đêm, nhưng hào quang đầy trời, chim Loan* bay lượn xung quanh, trong trời đất mơ hồ có tiếng niệm bằng tiếng Phạn.

Chim Loan (鸾鸟): Là một loài chim thần thoại trong truyền thuyết cổ xưa của Trung Quốc, được đặt tên theo vùng đất nó lớn lên là Loan Châu (nay là thành phố Lạc Dương, tỉnh Hà Nam) thời xa xưa. Chim Loan có hoa văn ngũ sắc, mang lại hòa bình, là sứ giả của Thần xuân và là biểu tượng của sự may mắn.

Giống như đại cát đại lợi đang đến.

Lúc ánh sáng đi ngang qua đầm nước, gia nô vây cạnh lan can kích động kinh hô, Thanh Thập Cửu nhìn qua khe hở, thấy cả ao chứa đầy hoa sen đang sáng hồng rạng rỡ.

Sen trong ao này thật ra đã sớm héo rồi, nhờ phúc của thần Thanh Long mới lại nở rộ.

"Tin tức truyền khắp Tam giới lục đạo, Đông Phương Thanh Long hiện thân, như vậy là tất cả Tứ thần đều đã xuất hiện rồi!"

"Nghe nói lần Phượng Hoàng điện hạ hiện thân, điềm lành* kéo dài ba ngày mới dừng, bây giờ Thanh Long hiện thế, đúng lục đụng phải Đoàn viên yến..."

Gốc: tường thụy (祥瑞).

"Vậy thì đúng là chuyện tốt, thực sự là đúng dịp!"

Thanh Thập Cửu nâng khay đi ra, nghĩ thầm: Chỉ còn không tới ba ngày nữa thôi.

Thời gian như gió thoảng qua*. Rất nhanh đã đến Đoàn viên yến ngày hôm đó.

Gốc: Song ngoại nhật quang đạn chỉ quá, tịch gian hoa ảnh tọa tiền di (窗外日光弹指过, 间花影坐前移). Trích từ hồi 2 của kiệt tác Thủy Hử Truyện , câu này chỉ sự trôi qua nhanh chóng của thời gian và sự thay đổi của sự vật.

Tạm dịch nghĩa: Ánh nắng ngoài cửa sổ lướt qua trong nháy mắt, tiệc chưa tàn bóng hoa cỏ bên cửa sổ đã chuyển di.

Điềm lành được ban vẫn chưa tản đi, hào quang vẫn đầy trời như cũ, bên ngoài cung Đông Phương Tứ Uyên chỉ đỗ một cỗ xe có mười tám chuông lục lạc.

Khổng Linh đi ra từ trong cung Tứ Uyên, thị giả dẫn cậu xuống dưới bậc thềm chính: "Công tử mau đi thôi, Điện hạ đang chờ."

Khổng Linh liếc nhìn chiếc xe dưới bậc, nhẹ giọng hỏi: "Chỉ có một chiếc xe?"

Thị giả kính cẩn cúi đầu: "Đây là ý của Điện hạ."

Khổng Linh im lặng lên xe, ánh mắt hơi đảo qua một thân hoa phục của nam nhân đang ngồi, yên tĩnh ngồi xuống bên cửa sổ.

Chỉ nghe Thanh Long nói: "Khởi hành."

Cỗ xe cưỡi mây mà lên, bay về phía Vân Trung.

Trong không gian yên lặng, Thanh Long mở miệng: "Ngươi không cần phải lo lắng, tất cả mọi chuyện ta sẽ nói rõ với Khổng Tước."

Khổng Linh nhỏ giọng nói: "... Đa tạ Điện hạ."

......

Đoàn viên yến là một sự kiện lớn, vì để nghênh đón ngày này, Khổng Tước quý phủ trên dưới đều tu sửa lại, rực rỡ hẳn lên, thảm hồng nhung từ cửa lớn một đường trải đến Thúy Sơn đài, gia nô lui tới trên mặt đều là vui mừng.

Thanh Thập Cửu chờ mong ngày này đã lâu, phút cuối cùng lại bị đau bụng quấy nhiễu không xuống giường được, nằm trong chăn mà rơi nước mắt.

Một nửa là đau, một nửa là tức giận.

Giận trận bệnh này đến không đúng lúc.

Thanh Tứ mời đại phu đến, đại phu vẫn không nhìn ra được là bệnh gì, chỉ kê một đơn thuốc đau bụng, để cậu uống rồi ngủ một giấc.

"Ai bảo con không ăn, biết vì sao đau bụng chưa? Cũng là bởi vì con không ăn đấy, đói chết cái bụng rồi."

Thanh Tứ hôm nay cực kỳ bận rộn, không dễ gì mà dành ra chút thời gian trở về nhìn Thanh Thập Cửu một lúc, thấy cậu suy yếu thành dạng này, sầu lo đến không chịu được: "Rốt cuộc con ở Tiểu Xuân trang đã chịu khổ cái gì, tại sao khi trở về lại thành như này rồi hả?"

Lão không biết chuyện ở Linh Sơn, Thanh Thập Cửu cũng không kể.

Bên ngoài dược đồng được đại phu lưu lại bê thuốc đã sắc xong vào: "Có thể uống được rồi."

Thanh Tứ nói lời cảm ơn rồi đưa bạc cho y, y cầm tiền trong tay vui vẻ rời đi.

"Cầm thuốc uống đi."

Thanh Thập Cửu không dám tùy hứng, đàng hoàng ngồi dậy, uống thuốc.

Thanh Tứ không thể ở lại quá lâu, nhìn cậu uống thuốc xong thì chuẩn bị rời đi: "Con nghỉ ngơi cẩn thận đi."

Dường như lại đột nhiên nhớ đến gì đó, lấy một cái hồng bao từ trong tay áo ra: "Vừa mới phát phúc lợi, đây là của con."

Thanh Thập Cửu tiếp nhận hồng bao, nhìn hai chữ "Đoàn viên", nhớ đến người đã dạy mình biết chữ, viền mắt lại đỏ.

"Lát nữa bụng con hết đau, con có thể đến Thúy Sơn đài không ạ?"

Thanh Tứ suy nghĩ một chút: "Được, tới rồi đợi ngay ở cạnh cửa, ta sẽ đi tìm con."

Thanh Thập Cửu gật đầu, nằm xuống.

Thanh Tứ dém góc chăn cho cậu, vừa ra khỏi cửa đã vội vã như bị người bắt đi.

"Tứ quản sự, có khách quý đến chơi, Khổng Tước đại nhân nói Thúy Sơn đài thay đổi bố trí, chủ vị xếp thêm hai tấm bàn, ngài mau tới giúp ta..."

Chén thuốc kia hình như có tác dụng buồn ngủ, Thanh Thập Cửu mới vừa nằm xuống đã ngủ say.

Kết quả là ác mộng quấn quanh người.

Ở Thúy Sơn đài.

Sơn hào hải vị liên tục được đưa vào trong sảnh, không giống các Đoàn viên yến thường ngày đầy ắp tiếng cười cười nói nói, hôm nay lại không người nói chuyện, chỉ có âm thanh ma mị của sáo trúc.

Tất cả mọi người ở bên trong đều ngầm đánh giá người ở chủ vị. Chủ vị hôm nay ngoại lệ xếp thêm hai tấm bàn, một bàn là của chủ nhân phủ Khổng Tước, một bàn là cho Khổng Linh và một bàn cho một nam nhân mặc y phục màu xanh sẫm.

Dung mạo nam nhân minh tuấn hơn cả đệ nhất mỹ nhân Vân Trung ngồi bên cạnh, mũi cao môi mỏng, đuôi mắt tựa như hình cung sắc bén. Y cụp mắt uống trà, lúc giương mắt để lộ ra đôi con ngươi lộ đồng* màu xanh lạnh lẽo. Mọi người bỗng dưng đều thấy lạnh cả sống lưng, vội vàng dời mắt không dám nhìn lâu.

Lộ đồng (竖瞳): Nghĩa là đồng tử dọc, đây là một loại đồng tử có khe, đồng tử có dạng khe dọc và phổ biến trong thế giới động vật.

Hai người ngồi nơi chủ vị đó không biết đang nói cái gì, nam nhân mặc y phục xanh sẫm kia và Khổng Tước đại nhân liên tiếp đứng lên, làm mọi người cả sảnh không hiểu nguyên do gì cũng đứng lên theo.

Tiếng nhạc lập tức dừng lại.

Nam nhân y phục màu xanh sẫm không chút do dự, đi xuống bậc thềm dài, trong tầm mắt tò mò xen lẫn sợ hãi của mọi người mà rời khỏi Thúy Sơn đài.

Khổng Tước đại nhân đẩy đẩy Khổng Linh: "Đi theo đi!"

Khổng Linh lườm một cái: "Con theo làm gì?"

Khổng Tước đại nhân không hiểu ra sao: "Con là phu nhân của y, con không theo thì ai theo!"

Khổng Linh tự mình ngồi xuống: "Người muốn đi theo y thì tự mình đi, con không đi."

"Con!"

Khổng Tước đại nhân tức đến đau đầu, nghĩ thầm thực sự là con lớn rồi không nghe lời cha. Tiểu Cửu này tính khí ngày càng xấu.

Trong sảnh, mọi người dồn dập ngồi xuống, tiếng nhạc lại vang lên, nhưng thay đổi thủ khúc, bầu không khí cũng sinh động hơn rất nhiều.

"Vị kia thực sự là Thanh Long ư?"

"Cái này còn có thể giả sao? Ngươi không thấy hôm nay Tứ Uyên cung phô trương đến vậy à!"

"Ta vẫn chưa dám tin, Linh Sơn Quân làm sao lắc mình biến hóa một cái lại biến thành Thanh Long rồi. Lời đồn không phải Linh Sơn Quân là một ông lão sao?"

Một bên nghe xong, Nhị phu nhân cảm thán với Khổng Sân: "Tiểu Cửu quả nhiên là vận may."

Khổng Sân một bộ dáng hồn vía lên mây, Nhị phu nhân cũng không nhìn hắn nữa, quay đầu nói chuyện với Khổng Tứ cô nương.

Khổng Tứ cô nương đang sinh hờn dỗi, móng tay hồng bấm quả phù dung trong tay, hiện lên từng vết móng.

Nhị phu nhân cũng biết nàng đang tức cái gì, Khổng Tứ từng dương dương đắc ý nói với nàng, vốn là Khổng Tước đại nhân định gả nàng cho Linh Sơn Quân, nhưng nàng sớm nghe được tin tức, đến trước mặt Khổng Tước đại nhân làm nũng khóc rống mới làm cha đổi chủ ý, đổi thành Khổng Linh.

Ai da, đều là mệnh cả.

Nhị phu nhân không còn muốn tìm người nói chuyện tâm sự nữa, nâng đũa thưởng thức mỹ thực trước mặt.

......

Thanh Thập Cửu giãy dụa bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, trong lòng hoảng sợ đến choáng váng đầu óc, được một người nắm lấy tay.

"Phu nhân."

Cậu mờ mịt trừng mắt nhìn: "Linh Sơn?"

Dường như cậu vẫn còn đang ở trong mộng, có lẽ là mộng trong mộng. Cậu không rõ lắm, nước mắt thì đã rơi xuống, cậu nắm lấy tay y kéo đến dán vào một bên gò má, oan ức lại tràn ngập không muốn xa rời nói: "Em rất nhớ người, em rất muốn nhìn thấy người."

Linh Sơn Quân "Ừ" một tiếng.

"Em không biết người có đến Đoàn viên yến hay không, nhưng em muốn gặp người, em muốn đi Thúy Sơn đài hầu hạ, người đến rồi em có thể nhìn người một chút. Nhưng mà em đau bụng, đau đến không ngồi dậy nổi. Em đã nghĩ xa xa mà nhìn người một chút mà thôi, nhưng mà em thực sự không đứng lên nổi..."

Cậu khóc đến nước mắt giàn giụa, được người dịu dàng lau đi.

"Xin lỗi, là em lừa người, em không phải Khổng Linh, em là Thanh Tước. Người quá tốt, em nhịn không được mà thích người. Người, người có thể tha thứ cho em hay không?"

Linh Sơn Quân nhẹ giọng nói: "Biết sai rồi sao?"

Thanh Thập Cửu dán vào tay y, gật đầu lia lịa đến mấy lần, thở ra một hơi thật sâu, nước mắt lại rơi xuống.

"Biết chính xác sai ở đâu rồi? Có phải là người nào cũng có thể mang em đi, phải không hả?"

Thanh Thập Cửu lắc đầu.

"Em có biết khi ta trở về lại nhìn thấy là Khổng Linh, có bao nhiêu tức giận không?"

Thanh Thập Cửu không nghe hiểu câu nói này, trong đầu cậu vẫn nghĩ đây là mộng, không phân rõ mộng cảnh cùng hiện thực, chỉ biết mình đang được nắm lấy tay Linh Sơn Quân.

"Lần sau còn dám như thế nữa hay không?"

Thanh Thập Cửu nghe rõ câu này, vội vội vã vã lắc đầu.

Linh Sơn Quân buông tiếng thở dài, bế cậu cùng với chăn lên, ôm vào trong ngực.

"Ta cũng rất nhớ em."

Linh Sơn Quân ôm cậu rồi tinh tế đánh giá, lông mày dần dần nhíu lại. Thanh Thập Cửu mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, mắt trần có thể thấy cả người uể oải gầy gò.

Thanh Tứ hình dung gió vừa thổi là bay cũng không phải thuận miệng nói bừa.

Tay Linh Sơn Quân tiến vào trong chăn mềm, tìm được bụng dưới Thanh Thập Cửu liền dừng lại, lòng bàn tay ngưng tụ lại ánh sáng màu xanh.

Y thấp giọng trách mắng: "Con muốn dằn vặt mẫu thân con đến chết sao?"

......

Năm nay Đoàn viên yến tựa hồ không bình tĩnh nổi, tiệc rượu qua đi theo thường lệ chuyển sang tiết mục ôm người đẹp ôn hương nhuyễn ngọc vừa nghe nhạc vừa xem múa, Khổng Tước đại nhân sai sử mà Khổng Linh vẫn bất động, không thể làm gì khác hơn là gọi... Đại công tử tiền đồ nhất đi mời Thanh Long dự tiệc.

Lão bắt đầu giáo huấn Khổng Linh: "Con với y là phu thê, không phải kẻ thù! Con đi tìm y thì làm sao vậy! Tính khí này của con là muốn kết oán với Thanh Long à!"

Khổng Linh vắt chéo chân, vẻ mặt không biểu tình: "Con đi mời y mới là kết oán đấy."

Một lát sau, thân tín bên cạnh Khổng Cảnh quay lại tìm Khổng Tước đại nhân: "Thanh Long điện hạ ở Sâm viện, mời ngài qua."

Khổng Tước đại nhân không hiểu ra sao.

Sâm viện? Đây không phải là nơi ở của gia nô sao?

Khổng Tước đại nhân vội vã rời đi, Khổng Linh thì trái ngược với vẻ ra sức chối từ vừa nãy, giờ lại phủi một ống tay áo đi theo ngay sau đó, lục tục có vài người cũng rời chỗ đi theo.

Lòng hiếu kỳ của Nhị phu nhân mười phần, đẩy Khổng Sân một cái: "Bọn họ đều đi đâu vậy? Chúng ta cũng đi xem một chút đi."

Phu thê hai người bọn họ cũng cùng đứng lên.

Các vị quý nhân rời chỗ đến Sâm viện hai mặt nhìn nhau, thị giả của Tứ Uyên cung cũng vây xung quanh Sâm viện, không ai dám tự ý đến gần.

Cũng may cửa viện rộng mở, nhập nhèm có thể nhìn thấy tình huống bên trong.

Lúc Thanh Tứ chạy đến, trong lòng hồi hộp không thôi, không vì lý do gì khác, chỉ vì phòng duy nhất sáng đèn trong Sâm viện, cửa gian phòng Khổng Tước đại nhân cùng Đại công tử đang đứng, là nơi ở của Thanh Thập Cửu.

Thanh Thập Cửu lại phạm chuyện gì ư?

Trong lòng lão hoang mang, lại nghĩ về điềm may Thanh Long hiện thân đêm đó.

Đêm ấy không nên chỉ cầu cho Thập Cửu khỏe mạnh, còn nên cầu cho cậu vận thế, gần đây cậu gặp phải chuyện xấu có hơi nhiều.

Thanh Tứ đang muốn tìm một gia nô phía trước hỏi thăm một chút, đã nghe có người nói: "Xuất hiện rồi!"

Thanh Tứ nhìn theo, chỉ thấy một bóng người cao lớn bước ra, kim quan hoa phục, đúng là Thanh Long. Làm người ta chú ý nhất chính là trong lồng ngực y còn ôm một bọc chăn, trong chăn mềm rõ ràng ẩn giấu một người, mọi người chăm chú nhìn nhưng chỉ có thể nhìn thấy được nhúm tóc.

Thanh Long khách sáo gật đầu với Khổng Tước: "Ta mang phu nhân đi trước."

Khổng Tước đại nhân nhất thời còn chưa kịp hoàn hồn lại từ cuộc đối thoại vừa nãy, hoảng hốt gật đầu: "Được, được."

Thị giả của Tứ Uyên cung rẽ ra một con đường, che chở Thanh Long rời đi.

Người ngoài đều đi rồi, xung quanh mới vang lên tiếng xì xào bàn tán: "Tình huống gì đây? Khổng Linh ở chỗ này, vậy người Thanh Long vừa ôm ấp là ai?"

Có quý nhân kéo một gia nô đang hóng trò vui lại, chỉ trỏ gian phòng Thanh Long vừa đi ra, hỏi: "Đây là gian phòng của người nào?"

Gia nô lo sợ tái mét mặt mày, nhỏ giọng trả lời: "Đây là phòng của Thanh Tước."

"..."

Nhị phu nhân cũng thực sự không hiểu nổi tình cảnh trước mắt, quay đầu nhìn về phía tướng công, thấy hắn nhìn chằm chằm hướng cửa lớn, ánh mắt mờ mịt.

Ngay đêm đó trong phủ truyền ra lời đồn đại mới: Thanh Thập Cửu, ngươi cũng có thể bay lên đậu cành cây thật rồi.

......

Ngày hôm sau Thanh Thập Cửu tỉnh lại, chỉ cảm thấy uể oải quấn quanh người bấy lâu nay đã bị quét sạch, nghiêng người, lại nhìn thấy cánh cửa quen thuộc, cái giường quen thuộc, một người quen thuộc.

Cậu kinh ngạc trợn to mắt.

Trên giường nhỏ, người này đã từng một thân áo vải ố vàng, dùng một cái dây cột tóc buộc lấy tóc đen như nước ở phía sau lưng. Người kia dường như nghe thấy động tĩnh, quay đầu trở lại, là góc nghiêng cậu ngày đêm ở trong lòng miêu tả ngàn vạn lần.

Chỉ là hình như... Có chút không giống.

"Tỉnh rồi à?"

Lúc y cười lên, đôi mắt đầy ắp sự dịu dàng.


Hình ảnh chú thích: Lộ đồng (竖瞳)

HOÀN CHÍNH VĂN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro