Chương 5: Duẫn Quân Hạo.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cơn hoan ái qua đi, Tần Dục Uy tắm rửa sạch sẽ cho Hạ Khiêm và cho cả bản thân hắn. Xong lấy áo ngủ màu trắng được đặt gần đó mặc vào cho cậu. Lại lấy áo ngủ màu xám mặc vào cho bản thân rồi ôm Hạ Khiêm ra ngoài đặt lên chiếc giường bông mềm mại.

Đối với Hạ Khiêm mà nói, lần này Tần Dục Uy làm nhẹ nhàng hơn so với những lần trước nhiều. Tuy động tác có hơi mạnh bạo nhưng trong mạnh bạo lại có sự ôn nhu và chậm rãi từ tốn.

Lúc nãy Hạ Khiêm rơi nước mắt, thật ra đau đớn chỉ chiếm một phần nhỏ, phần lớn là do cậu uất ức, phẫn nộ. Uất ức vì sao Tần Dục Uy không nghĩ đến cảm giác của cậu, vì sao không nghĩ thử xem cậu có tình nguyện hay không?

Phẫn nộ là vì Hạ Khiêm nhận ra, từ trước đến giờ Tần Dục Uy luôn luôn như thế. Nếu mà hắn thực sự nghĩ đến suy nghĩ của cậu thì đã không giam cầm cậu tại căn biệt thự đầy xa hoa nhưng vô cùng âm u lạnh lẽo này.

"Em thổi nến và ước đi." Tần Dục Uy đưa chiếc bánh kem đến trước mặt Hạ Khiêm, là bánh kem chocolate. Phía trên bánh có đặt 18 cây nến đã thắp lửa, ở chính giữa bánh có ghi dòng chữ - mừng sinh nhật Hạ Khiêm. Cùng với ngày tháng sinh của cậu, còn kèm theo cái hình mặt gấu.

Nhìn thấy chiếc bánh kem chocolate, Hạ Khiêm bất giác nhớ đến bà, vô tri vô giác nhắm mắt lại thổi nến.

Tần Dục Uy hài lòng hôn nhẹ vào trán Hạ Khiêm, nở nụ cười vui vẻ hiếm thấy, thanh âm vô vàn dịu dàng: "Thật ngoan."

Mà tại thời điểm đó ở dưới lầu, Mặc Đông ngồi trên ghế sofa nhìn nam nhân đối diện. Nam nhân này ngũ quan anh tuấn sắc sảo, còn có chút yêu nghiệt.

Nam nhân cả người dựa vào ghế, vẻ mặt không mấy đứng đắn nhìn Mặc Đông: "Tôi biết tôi đẹp trai nhất rồi. Cậu cũng không nên nhìn tôi như thế, tôi rất ngại nha!"

Mặc Đông: "......"

Duẫn Quân Hạo! Anh bớt tự luyến đi! Mặc dù anh đẹp trai thật, nhưng cũng đừng tự tôn mình lên như thế!

Đúng vậy, nam nhân này tên là Duẫn Quân Hạo, là bạn thân kiêm trợ thủ đắc lực của Tần Dục Uy. Duẫn Quân Hạo còn là một tên bay bướm trăng hoa, vô cùng giỏi việc tự tâng bốc bản thân.

Duẫn Quân Hạo thấy Mặc Đông im lặng, bèn nói tiếp: "Mới hơn một tuần không gặp, có vẻ như cậu đã già hơn vài tuổi rồi!"

Mặc Đông: "......"

À, một điều nữa là, Duẫn Quân Hạo còn rất giỏi chọc tức người khác!

Duẫn Quân Hạo tiếp tục: "Cậu bị câm luôn rồi?"

"Anh có thôi đi hay không? Mới vừa gặp đã xỉa xói tôi." Mặc Đông bây giờ mới mở miệng.

Duẫn Quân Hạo phản bác: "Sao lại nói tôi như thế được. Là do cậu nhìn chăm chăm vào tôi trước."

Mặc Đông lí nhí, thanh âm chỉ vừa đủ cho một mình bản thân nghe: "Tôi nhìn thử xem anh có ốm không? Với lại tôi nhớ anh nữa."

"Cậu lẩm nhẩm gì thế!" Duẫn Quân Hạo hỏi.

Vẻ mặt Mặc Đông tức giận: "Nói anh tốt nhất là đừng về thì hơn."

Duẫn Quân Hạo mỉm cười, chẳng để ý đến lời tức giận của Mặc Đông mà hỏi chuyện khác: "Tần Dục Uy đâu?"

"Lão đại đang ở trên lầu, trong phòng cùng với Hạ Khiêm."

"Thế à!" Duẫn Quân Hạo bày ra vẻ mặt bất ngờ.

Mặc Đông cảm thấy có gì đó không đúng, liền hỏi: "Vẻ mặt của anh như thế là sao? Đừng nói là anh thầm thương trộm nhớ lão đại?"

Duẫn Quân Hạo: "......"

Đúng vào lúc này, Tần Dục Uy đi xuống cầu thang, khắp người tỏa ra vẻ băng lãnh. Dưới ánh đèn mờ ảo cùng với bộ tây trang màu đen, hắn lại càng thêm huyền bí, đẹp đẽ. Tựa như là một bức tượng điêu khắc xuất sắc.

Thấy Tần Dục Uy bước đến, Mặc Đông đứng dậy: "Lão đại."

Tần Dục Uy ngồi xuống ghế sofa, vác chéo chân: "Ừ. Ngồi đi."

Duẫn Quân Hạo lên tiếng châm chọc: "Sao lại xuống rồi! Không ở cùng với người yêu nữa à?"

Tần Dục Uy tặng cho Duẫn Quân Hạo ánh mắt sắc bén, xong điềm tĩnh nói: "Cậu về rồi thì đi với tôi một chuyến."

"Đi đâu?" Duẫn Quân Hạo hỏi.

"Kiểm tra hàng, nhận hàng." Tần Dục Uy trả lời cực kỳ ngắn gọn.

Duẫn Quân Hạo ngạc nhiên: "Cậu đích thân đi sao? Không phải mọi khi đều là Mặc Đông hoặc là tôi đi à?"

Lúc này, Tần Dục Uy đang rất an nhàn hưởng thụ trà mà thuộc hạ vừa đem lên. Hắn dường như không nghe thấy câu hỏi của Duẫn Quân Hạo, hoặc có thể là hắn không muốn trả lời.

Thấy vậy, Mặc Đông liền nói: "Lô hàng này phía bên kia cũng muốn, nhưng lại bị bên mình hớt tay trên."

Duẫn Quân Hạo 'à' một tiếng, vẻ mặt đã hiểu. Xong lại bày ra bộ dạng đáng thương nhìn Tần Dục Uy: "Tôi vừa trở về thì cậu đã bắt tôi đi rồi, cậu phải để tôi nghỉ ngơi vài ngày trước đã chứ! Hai chúng ta ngồi xuống, cùng nhau trò chuyện tâm sự, vậy mới hợp tình hợp lý. Đúng không Uy Uy?"

Mặc Đông: "......"

Trên mặt Tần Dục Uy không xuất hiện chút biểu cảm nào, lạnh lùng phun ra hai chữ : "Buồn nôn."

Hai mắt Duẫn Quân Hạo nháy nháy vài cái, tiếp tục nói lời buồn nôn: "Cậu thật sự không nhớ tôi? Trái tim này tổn thương biết bao nhiêu?"

Mặc Đông: "......"

Tần Dục Uy không vui liếc Duẫn Quân Hạo. Duẫn Quân Hạo cảm thấy Tần Dục Uy thật vô vị, bèn nhìn sang Mặc Đông: "Còn cậu có nhớ tôi không?"

Khi hỏi câu này, bộ dạng Duẫn Quân Hạo không mấy đàng hoàng, vẻ mặt chẳng đứng đắn, thanh âm cũng cợt nhã. Nhưng nếu như người nào tinh tai tinh mắt sẽ nhận ra được. Trong câu hỏi của Duẫn Quân Hạo sẽ có một chút gì đó gọi là chân thật.

Đương nhiên Mặc Đông không nhận ra chút chân thật đó: "Tôi nhớ anh làm gì? Anh trăng hoa như thế, chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái hoặc là nhiều chàng trai nhớ anh thích anh. Anh đi mà hỏi những người đó đấy!"

Duẫn Quân Hạo nở nụ cười nhìn Mặc Đông, dáng vẻ vô cùng cà lơ phất phơ. Nhưng sâu trong đáy mắt lại xuất hiện một tia cảm xúc khó thể nói.

Tần Dục Uy buông tách trà xuống dời mắt nhìn hai người bọn họ, xong đứng dậy sải đôi chân thon dài bước đi, thanh âm trầm trầm vang lên: "Đến giờ rồi, đi thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro