Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhất.


Trình Hiến là luật sư.


Nhưng vẫn hoàn toàn kinh ngạc khi thấy một niên thiếu, đứng trong nhà mình, cầm thìa ăn sữa chua —— trên thực tế đây là một biểu hiện hiếm thấy ở một luật sư vốn đã quen với việc khống chế cảm xúc trên khuôn mặt như hắn.


Thiếu niên chỉ mặc một cái áo sơmi cỡ hơi lớn so với người, áo sơmi vừa vặn chạm đến mông, lộ ra đôi chân thon dài xinh đẹp...


Trình Hiến phát hiện ánh mắt của mình đang tiến đến nơi kì quái.


Nhóc này chắc vừa mới lục tủ lạnh nhà hắn, Trình Hiến vẫn nhớ trong tủ lạnh có sữa chua, chính là cái loại nhóc đang cầm trong tay, vị nha đam.


Hai người mắt to trừng mắt nhỏ phải đến ba giây, sau đó, thiếu niên hét lên một tiếng, quẳng ngay hộp sữa chua lên bộ âu phục đẹp đẽ không có lấy một nếp nhăn của hắn, phi thẳng vào phòng ngủ của Trình Hiến.


Trình Hiến lưỡng lự giữa việc bắt trộm hay là cứu vớt bộ đồ, cuối cùng từ bỏ việc giặt đồ, chạy ào vào phòng ngủ, không ngờ cửa phòng không đóng, cửa sổ cũng mở toang. Trình Hiến xanh mặt nhòm xuống phía dưới, không có ai.


Nhà hắn ở tầng hai, nếu như tên trộm liều mình nhảy xuống thoát thân khẳng định sẽ không có vẫn đề gì.


Thế nhưng vấn đề là ở chỗ...


Trình Hiến nhặt cái áo sơmi bị vứt lại trên giường, nghĩ đến cảnh tượng nhóc kia trần truồng mà chạy trốn, khuôn mặt anh tuấn khẽ nhăn một cái.


"Meo meo." Em mèo đen từ trong góc nhà tiến lại cọ cọ vào chân Trình Hiến, nhòm nhòm đôi mắt màu hổ phách lấy lòng hắn.


Trình Hiến ngồi xổm xuống gãi cằm mèo ngoan nhà mình, nhưng thế nào lại chạm phải một chất ướt át, nhìn kĩ, đầu ngón tay dính một chút dịch thể màu trắng, hình như là...


Trình Hiến lại nhìn cái thứ đang dính trên quần áo mình, uhm, chắc là mèo con ăn bánh bị kem dính vào râu thôi mà.


"Đoàn Tử, ăn thôi." Trình Hiến vỗ vỗ vào đầu nó, xuống bếp.


Em mèo tên Đoàn Tử ngồi trước cửa phòng ngủ, đảo đảo con mắt, dùng chân lau lau cằm dưới, nghĩ thầm lần sau trộm sữa chua phải cẩn thận hơn.



Nhị.


Một lần gặp trộm là bi kịch, hai lần gặp trộm thì đúng là thảm họa, đáng sợ nhất chính là kẻ trộm vẫn trộm chính cái thứ lần trước.


Hôm nay Trình Hiến quên vài giấy tờ nên phải quay về lấy, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng xả nước trong WC, sau đó là một thanh âm lẩm bẩm nói: "Ăn nhiều sữa chua sẽ bị tiêu chảy na."


Chắc vì tiếng nước át tiếng mở cửa, nên người kia không biết chủ nhân căn nhà đã trở về.


Sau đó là tiếng mở tủ lạnh, tiếp đó là tiếng đảo đồ trong tủ lạnh, Trình Hiến ỷ vào việc mình biết karate, lớn mật lần mò vào bếp tìm hiểu sự thật.


Kết quả ni, hắn thấy một niên thiếu chui hết nửa người vào tủ lạnh đảo qua đảo lại, vẫn chỉ mặc độc cái áo sơmi của hắn, bởi vì đang ngồi chồm hổm nên vô tình lộ ra cả cặp đùi trắng nõn, vừa mềm vừa thẳng.


Cảnh này đối với một gay như hắn lực sát thương không hề nhỏ.


Nhóc kia kiếm được thứ mình muốn thỏa mãn chui ra, ngã ngửa khi thấy Trình Hiến lạnh nhạt đứng trước cửa bếp.


Thiếu niên nhìn hộp sữa chua còn chưa bóc vỏ trên tay mình, lại nhìn Trình Hiến nghiêm mặt, bỗng nhiên ngón tay chỉ ra ngoài cửa sổ: "Xem, Có máy bay!" Nói xong nhảy qua một bên người Trình Hiến chạy trốn, đáng tiếc chạy chưa được vài bước đã bị Trình Hiến kéo áo sơmi lại, roạt một cái...


Kim thiền thoát xác.


Trình Hiến cầm áo sơmi, dại ra nhìn thân ảnh thiếu niên tiêu thất vào phòng ngủ của hắn, cửa phòng ngủ rầm một cái, đóng lại.


Trình Hiến khóe miệng run rẩy, mở cửa, cửa vừa mở ra, quả nhiên lại là cảnh tượng như lần trước, cửa sổ mở, không một bóng người.


Mẹ nó, ban ngày ban mặt trần truồng chạy mà không ai thấy sao ? !


Trình Hiến như trước kiểm tra tủ quần áo, rồi tới gầm giường, một người cũng không có, chỉ có Đoàn Tử ngồi xổm góc tường, vẫn như lần trước meo meo đòi cơm tối.


"Đoàn Tử ngươi trông nhà không nghiêm." Trình Hiến ngồi xuống, thở dài nói.


"Meo meo." Đoàn Tử ủy khuất cọ tay hắn, chẳng hiểu vì sao Trình Hiến thấy trong đôi mắt hổ phách tràn đầy nịnh nọt.


...


Đêm đó


...


"Đoàn Tử, sao em lại bị tiêu chảy ? ?"


"Meo meo ~ ~" T^T



Tam.


Trình Hiến thanh lý một mớ sữa chua quá hạn trong tủ lạnh, đây chính là những thứ còn sót lại của lần em gái chạy đến đây sau khi cãi nhau với chồng, kết quả, em rể chạy đến mềm nhẹ khuyên can, hốt người về ngay trong đêm, gớm, có thế mà cũng làm ầm ĩ cả lên.


Đoàn Tử ngồi xổm bên tủ lạnh, gắt gao nhìn chằm chằm mớ sữa chua, đầy vẻ thèm thuồng.


"Quá thời hạn không thể ăn, sẽ bị tiêu chảy na." Trình Hiến sờ sờ cằm Đoàn Tử nói nhẹ.


Sống một mình thời gian dài khiến hắn có thói quen nói chuyện với mèo, thông thường Đoàn Tử cũng rất hiểu ý, trong đôi mắt hổ phách ánh lên những tia tình cảm chỉ có ở con người.


Thế nhưng ngày hôm nay...


Đoàn Tử kêu thảm một tiếng dùng móng vuốt cào cào vào bao sữa chua, làm như thể sữa chua là chuột nhắt mà khi dễ vậy, Trình Hiến bỗng nhiên ảo giác có một đám tiểu u linh bay vòng vòng trên đầu Đoàn Tử nhà mình, oán khí đã thực thể hóa ư??!


"Đoàn Tử?" Trình Hiến nghi hoặc kêu một tiếng.


"Meo meo ~" Đoàn Tử bỗng nhiên dừng động tác, ngeo ngeo ngồi xuống lấy lòng Trình Hiến.


A, Trình Hiến trong đầu hiện ra bốn chữ: Giấu đầu hở đuôi.


Mùa xuân qua rồi mà sao nó vẫn còn nôn nóng như thế, quả nhiên mèo đực không thiến sẽ có những biểu hiện kì quái mà.


Tuy em gái đã nhiều lần nói phải đưa Đoàn Tử đi KC, thế nhưng Trình Hiến theo góc độ quyền của mèo biện luận hồi lâu, rốt cuộc dùng tài nói của một luật sư đánh bại em gái, giúp Đoàn Tử bảo toàn hoàn chỉnh là một em mèo đực.


Mèo Đoàn Tử nhà hắn cũng là một em mèo ngoan, không hề chạy ra ngoài đánh nhau, kỳ động dục tới cũng có nôn nóng một chút, quẩn chân Trình Hiến cọ tới cọ lui, có người nói mèo đến kỳ động dục sẽ xem chủ nhân ầ đối tượng mà cầu hoan, xem ra là thật rồi.


"Meo meo ~ meo meo ~" Đoàn Tử đi lòng vòng quanh túi sữa chua, thỉnh thoảng dùng móng vuốt gảy sữa chua quá hạn, sau đó thương cảm ủy khuất ngó Trình Hiến.


"Thích ăn cái này?" Trình Hiến ngồi chồm hổm trước mặt nó, phỏng đoán.


"Meo meo."


"Ngày mai mua cho em."


Đoàn Tử vui vẻ ngao một tiếng, nhào vào lòng Trình Hiến cọ cọ, dùng đầu lưỡi liếm liếm chóp mũi Trình Hiến nức nở lấy lòng.


Mặt than tiên sinh rốt cục nhịn không được cười cười.


Tất cả ôn nhu của nam nhân này đều mất trong tay mèo ngoan nhà hắn.


Đoàn Tử thật đúng là một tiểu yêu tinh



Tứ.


Ngày nghỉ, Trình Hiến làm biếng lăn qua lộn lại trên giường.


Bảy rưỡi, Đoàn Tử đói bụng, bò vào phòng ngủ đòi điểm tâm.


Nhảy lên giường dẫm dẫm lên người chủ nhân, không có kết quả.


Dùng chân cọ cọ lưng chủ nhân, chủ nhân trở mình một cái, ngoan cố ngủ.


Đoàn Tử nổi giận, phù phù nhảy phóc lên bệ cửa sổ, nhắm mặt chủ nhân, thả người nhảy xuống, dĩ thiên móng vuốt vàng ngọc phải nhè ngay mặt chủ nhân bấu vào —— thảm vô miêu nói a!


Chủ nhân hừ một tiếng, túm lông Đoàn Tử kéo khỏi mặt mình, ngồi dậy.


" Đoàn Tử..."


Đoàn Tử miễn cưỡng nằm ườn ra giường, ngước đôi mắt trông mong nhìn Trình Hiến.


"Hỗn đản nhà ngươi không biết ta bị dựng dậy sẽ rất cáu a ? !" Chủ nhân táo bạo truy vấn.


Đoàn Tử ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt trong veo như nước nhìn chằm chằm Trình Hiến, mang theo chút chút thương cảm, còn ủy khuất meo meo kêu một tiếng như muốn nói em thực sự đói bụng.


Một người một miêu đối diện trừng nhau, qua một phút đồng hồ, chủ nhân thất bại, phiền muộn rời giường, mặc nguyên áo ngủ, mặc cho tóc tai rối bời, lăn qua lăn lại làm bữa sáng, hồn nhiên không còn chút khí chất của một luật sư tinh anh, ngược lại còn giống gã đàn ông ở nhà nội trợ.


Đoàn Tử vui thích theo sát bên chân, kêu meo meo meo meo liên tục một hồi, chủ nhân vài lần thiếu chút nữa đạp trúng, cuối cùng đem Đoàn Tử quát lớn, đuổi khỏi khu vực.


Một người một miêu lại cùng nhau dùng điểm tâm, Đoàn Tử bị làm hư, luôn đòi ngồi chung một bàn với chủ nhân. Mỗi lần ăn cơm nó liền một cái nhảy lên ghế, nhảy thêm một cái đã lên bàn, sau đó dùng đĩa riêng của mình, cùng ăn với chủ nhân, thường thường thèm nhỏ dãi ngó thức ăn của chủ nhân nhà mình, dùng nhãn thần mơ ước nhìn chằm chằm món cá, cuối cùng chủ nhân bất đắc dĩ thỏa hiệp, gắp một xíu thả vào đĩa của Đoàn Tử, Đoàn Tử mới vui vẻ tiếp tục ăn cơm.


Ăn sáng xong Đoàn Tử sẽ đi vận động, cái gọi là vận động chính là...


Luyện trảo.


Đoàn Tử ma trảo loạn cào, rất có khí thế giống như ngày đó giành sữa chua hết hạn, luyện xong thoải mái, bắt đầu quấy rầy chủ nhân làm việc tại nhà, phù phù một chút nhảy lên đầu gối, cọ cọ vào bụng chủ nhân.


Chủ nhân sờ sờ Đoàn Tử.


Được mười phút, Đoàn Tử sờ soạng tiểu kê kê (của em í ấy), bắt đầu ngồi xổm trên đùi chủ nhân kêu meo meo meo meo.


Chủ nhân một tay gõ bàn phím, tay kia cầm một cái lông chim dài phe phẩy ngứa ngứa, Đoàn Tử ngồi xổm vươn móng vuốt, một trảo, một trảo, xua xua lông chim.


Cứ như vậy giỡn chơi em mèo.


Đoàn Tử mệt mỏi không thèm chơi nữa, cuộn tròn một cục bắt đầu ngủ.


Chủ nhân cúi đầu nhìn mèo ngoan đã say ngủ, trên mặt hiện ra một tia ôn nhu khó gặp.



Ngũ.


Đoàn Tử nóng ran lên.


Nằm trên sàn nhà lạnh băng, hữu khí vô lực. Trình Hiến đau lòng, sờ sờ lỗ tai và đuôi, chỗ nào cũng nóng, xem ra sốt không nhẹ.


"Lại đây, đo nhiệt độ na." Chủ nhân cầm nhiệt kế đã bôi dầu trơn ôm lấy Đoàn Tử.


Đoàn Tử miễn cưỡng vặn vẹo liếc mắt, ngoan ngoãn ngoắt đuôi lộ ra cái mông.


Na, xem ra cũng không phải lần đầu tiên bị bạo cúc... (bạo cúc?! Chết cười)


Kỹ thuật của chủ nhân giờ đã rất tốt, thoắt một cái đã tống được nhiệt kế vào, nhớ rõ lần đầu tiên chủ nhân chẳng có chút kinh nghiệm ôm chặt Đoàn Tử trực tiếp nhét nhiệt kế vào, Đoàn Tử thảm kêu một tiếng cào xé loạn xạ, muốn bao nhiêu thê có bấy nhiêu thảm.


Bạo cúc cũng là một nghệ thuật, trước tiên vào một đoạn ngắn, sau đó rút ra một ít, rồi lại tiếp tục vào tiếp một đoạn... Như vậy nhiều lần, mèo nhỏ mới không hung mãnh phản kháng, đương nhiên, được chủ nhân chăm sóc chiều chuộng như Đoàn Tử cũng không nhiều, người khác đều trực tiếp mân mê PP cầu bạo cúc thôi.


40℃, bình thường là 38-39. Thế này là có hơi phát sốt, nhưng cũng chưa đến mức phải đưa tới thú y.


"Ta đi mua thuốc, ngoan nhé." Chủ nhân sờ sờ cằm, Đoàn Tử phát sinh thanh âm khò khè khò khè, híp mắt thập phần hưởng thụ.


Tiếng đóng cửa vang lên, Đoàn Tử giật giật cái lỗ tai, vẫn nằm úp sấp.


Phát sốt chẳng dễ chịu chút nào, Đoàn Tử thấy khát, miễn cưỡng kéo lê thân thể chạy tới bồn uống nước, kết quả phát hiện bồn nước rỗng không.


Thật là bất nhân, không, thật là bất miêu mới đúng, Đoàn Tử phiền muộn cúi đầu đi tới vòi nước.


Được rồi, buộc phải xuất chiêu thôi.


Em mèo đen biến mất, thay vào đó là một thiếu niên tóc đen ngồi xổm trên mặt đất, gãi gãi tóc mở vòi uống nước, vì đang phát sốt, nên khuôn mặt niên thiếu cũng hơi hồng hồng.


"Chẳng lẽ là vì ăn nhiều sữa chua hay sao?" Niên thiếu lẩm bẩm một tiếng, lảo đảo quay về phòng khách ngồi chồm hổm trên sofa.


Cạch một tiếng, cửa lớn mở ra.


Một người một miêu yêu bốn mắt nhìn nhau.



Aigu, thấy vẹt đùa giỡn mèo mà chết cười, hảo đùa hảo đùa, vẹt hảo phúc hắc a, miêu nhỏ thực sự là vừa ngốc vừa yêu, LZ bị dụ dễ ợt à...




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro