chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 5.1

Lúc trước Tô Đồng vẫn lo lắng, Tư Dao sẽ bởi các loại nguyên nhân mà quên cùng cậu trải qua sinh nhật hai mươi tuổi. Sau đó tới ngày sinh nhật, bắt đầu từ buổi sáng, Tư Dao vẫn luôn ở bên cạnh cậu, dùng hành động chứng minh lo lắng của cậu hoàn toàn là dư thừa.

Điều này làm cho Tô Đồng rất vui vẻ, cũng càng chờ mong nhanh chóng kết thúc công việc, sau đó để Tư Dao về nhà cùng cậu, cùng cha mẹ nuôi của cậu chúc mừng sinh nhật cho cậu. Kỳ thật đây không phải lần đầu tiên Tư Dao dự sinh nhật cùng cậu, nhưng lần gần nhất cũng đã cách đây mười mấy năm, cho nên cậu mới coi trọng như thế.

Rốt cuộc đợi đến lúc có thể kết thúc công việc về nhà, hai người đang định rời khỏi công ty lại bị Peggy ngăn lại ở chỗ thang máy.

Peggy là trợ lý sản xuất đĩa nhạc của Tô Đồng, chẳng qua bởi vì Tư Dao không làm đủ hết phận sự, cho nên có khi cũng sẽ do Peggy giúp đỡ làm một ít công việc của người đại diện.

Peggy nói có việc phải thương lượng, vẻ mặt thần bí đưa hai người vào một gian phòng. Chờ hai người quay ra, căn phòng vốn hắc ám chợt sáng lên, lúc này mới phát hiện hóa ra có rất nhiều người đang ở bên trong, đẩy một chiếc bánh ngọt thật lớn hát bài hát mừng sinh nhật, bắt đầu vây quanh Tô Đồng.

Hoàn toàn không dự đoán được đồng nghiệp trong công ty lại cố ý tổ chức sinh nhật cho mình, Tô Đồng vừa ngoài ý muốn lại cảm động, cũng chỉ có thể lùi lại thời gian về nhà, giải quyết chiếc bánh ngọt ở bên này trước đã rồi nói sau.

Thổi tắt ngọn nến ở trước mặt, Tô Đồng bị hỏi có nguyện vọng gì. Tô Đồng không chút nghĩ ngợi, ôm lấy cánh tay Tư Dao, cười mị mị nói: "Tôi hy vọng có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với anh."

Nguyện vọng của Tô Đồng thật tình chân thành, nhưng làm cho cậu bất ngờ chính là, ngày hôm sau trên trang nhất mấy tờ báo lá cải liền đăng tấm ảnh chụp cậu kéo tay Tư Dao kia, mà tiêu đề còn lại là: lời thề làm bạn cả đời ––– tiểu sinh đầy sức sống Tô Đồng cùng người đại diện đẹp trai cộng dục bể tình?

Nhìn thấy title báo này, Tô Đồng lập tức choáng váng, hoàn toàn không rõ là chuyện gì xảy ra.

Thời điểm tổ chức sinh nhật tối hôm qua, có người cầm cameras chụp ảnh. Nhưng những người này đều là đồng nghiệp trong công ty, vì sao lại đưa ảnh chụp tiết lộ cho tòa soạn báo? Thậm chí còn thêm mắm dặm muối như vậy chứ?

Buổi sáng, cậu nhìn thấy Tư Dao đến công ty, cảm thấy vừa xấu hổ lại có lỗi, đi qua giật nhẹ tay áo Tư Dao: "Anh, cái đó... Tờ báo đó, anh có đọc được không?"

"Ừm."

Tư Dao theo lệ thường cởi áo khoác trước, lại theo thói quen đến chỗ ngồi ngồi xuống, một tay gác ở trên tay vịn sofa, chống má nhìn về phía Tô Đồng, "Anh đọc được rồi. Làm sao?"

"Xin lỗi, anh, em không nghĩ tới sẽ như vậy, em thật sự..." Tô Đồng bỗng nhiên cúi mình thật mạnh trước mắt Tư Dao, "Rất xin lỗi."

Tư Dao vừa bất đắc dĩ lại vừa buồn cười, vỗ nhẹ lên đỉnh đầu cậu: "Anh không có trách em, nói xin lỗi cái gì chứ. Đừng như vậy, ngồi xuống đi."

"Ưm." Tô Đồng ngồi vào chỗ đối diện Tô Đồng, nghĩ nghĩ lại vẫn lo lắng, "Anh thật sự không giận em?"

"Anh vì sao phải tức giận? Người bị ảnh hưởng là em đấy."

Tư Dao lắc đầu, "Dù sao nhóm người ngưỡng mộ em đó đều không biết anh ở đâu, nhiều nhất là viết mấy bức thư kháng nghị đến công ty, đốt đi là được rồi."

"Ai, đau đầu quá."

Tô Đồng dùng sức gãi đầu, "Em chỉ là không nghĩ ra, vì sao lại biến thành như vậy? Anh là anh của em nha! Những người đó sao có thể viết em cùng anh thành như vậy? Hơi quá đáng rồi!"

"Nếu không thể diệu bút sinh hoa, bọn họ dựa vào cái gì kiếm tiền? Em tức giận cũng chỉ phí công, đừng nghĩ nữa. Qua một thời gian, phong ba tự nhiên sẽ bình ổn."

"Nói là nói như thế, nhưng mà... Em rõ ràng là thích con gái, vì sao có người luôn biến em thành đồng tính luyến ái? Chẳng lẽ em nhìn qua như là thích đàn ông sao?"

"Loại chuyện này nhìn không ra được."

Tư Dao nói xong, nhìn cái miệng cong lên vì ủy khuất của Tô Đồng, đành phải an ủi, "Yên tâm, anh biết em không phải, em cũng biết bản thân không phải, thanh giả tự thanh[2]."

[2]thanh giả tự thanh: Nằm trong câu 'Thanh giả tự thanh trọc giả tự trọc' ý nói là người có phẩm hạnh, trong sạch thì chính mình biết bảo vệ gìn giữ nó không bị ô nhiễm.

"Ô, anh có biết, em cũng biết, nhưng mà người khác cũng không biết. Vạn nhất thật sự bị trở thành đồng tính luyến ái, không phải tất cả nữ sinh đều chạy trốn sao? Nói vậy, em chỉ là thích người ta cũng không có cơ hội. Rất thảm!" Tô Đồng bị chính mình dọa mà rụt rụt cổ.

"Con gái cũng không phải người mù. Em thích cô ấy, cô ấy đã nhận ra, đương nhiên cũng biết em không phải giống như báo chí đã viết."

"A? Đúng nha! Em sao lại không nghĩ tới chứ?" Tô Đồng đột nhiên hiểu ra.

Còn không phải bởi vì em ngốc đến không có thuốc cứu sao... Tư Dao đè trán chán nản.

"Ai, cũng may cũng may."

Tô Đồng một bộ biểu tình thả một trăm hai mươi trái tim, sờ sờ ngực, "Hại em thật sự bị dọa."

Nhìn cậu như vậy, Tư Dao hồ nghi nhíu mày: "Em như thế không phải là quá mức khẩn trương sao? Sẽ không phải là, em đã có cô gái trong lòng, cho nên sợ cô ấy hiểu lầm chứ?"

"Hả?" Tô Đồng co rụt bả vai lại, "Không, không có a..."

"Thật sự không có?"

"Thật sự không có, không có đâu."

Tuy rằng trong miệng Tô Đồng phủ nhận, nhưng ánh mắt lóe ra của cậu, Tư Dao xem ở trong mắt.

Thằng nhóc chết tiệt, vậy mà lại nói dối... Tư Dao dùng ngón giữa nâng kính mắt trên sống mũi, thản nhiên cười.

Nói dối, coi như là một giai đoạn tất yếu khi trưởng thành nhỉ. Có vẻ, cậu bé ngốc sắp biến thành chàng trai ngốc rồi.

Lần đầu tiên Tô Đồng tham gia sơ tuyển diễn viên điện ảnh biểu hiện không tồi, cho nên công ty sản xuất cho cậu kịch bản tuyển chọn, để cho cậu nghiêm túc nghiên cứu, qua một thời gian lại đi tham gia tuyển chọn.

Tới ngày tuyển chọn, Tư Dao biết Tô Đồng sẽ khẩn trương hơn lần trước nhiều lắm, cho nên Tư Dao có ý định đi cùng Tô Đồng, để cậu được thoải mái.

Giữa trưa hai người chuẩn bị sẵn sàng, đang muốn xuất phát thì Peggy lại tìm đến nói: "Hai người định đi thi vòng hai hả?"

"Đúng vậy." Tô Đồng gật đầu.

"Aishh..."

Trên mặt Peggy mang theo biểu tình khó có thể mở miệng, khó xử nửa ngày mới nói, "Hai người không cần phải đi."

"Vì sao?" Tô Đồng không hiểu ra sao.

Tư Dao hơi hơi nheo mắt: "Có ý tứ gì?"

"Là như vậy." Peggy thở dài thật mạnh, mở tay ra, "Vừa rồi Quý tiên sinh nhận được điện thoại của bên kia, nói bọn họ đã quyết định được diễn viên rồi, cho nên hủy buổi tuyển chọn."

"Cái... Gì?" Tô Đồng mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt khó có thể tin. Cậu vì ngày này mà cố gắng lâu như vậy, vừa có thời gian rảnh liền nghiên cứu kịch bản, nằm ở trên giường liền tập luyện, nhớ lời kịch. Kết quả, là như vậy?

"Cụ thể là chuyện gì xảy ra?" Tư Dao hỏi.

"Điều này tôi cũng không quá rõ."

Việc này kỳ thật không liên quan gì đến Peggy, chỉ là chuyện từ trong miệng cô nói ra, cô vẫn cảm thấy rất có lỗi, "Tựa hồ là có một chút... Tác động từ bên trong."

Tư Dao nghĩ nghĩ: "Như vậy người mà bọn họ quyết định là ai?"

"Đỗ Lẫm."

"Đỗ Lẫm? Là người dưới trướng công ty SH?"

"Đúng vậy."

"Tôi đã biết." Tư Dao gật gật đầu. "Cảm ơn thông báo của cô."

"Không, ngàn vạn lần đừng cảm ơn."

Peggy vội vàng xua tay, nhìn về phía Tô Đồng còn đang sững sờ ở tại chỗ, "Tôi cũng hiểu được là rất đáng tiếc, Tô Đồng lại còn nghiêm túc như vậy... Ai, thật sự là quá đáng! Tô Đồng, cậu phải nghĩ thoáng một chút, đừng nản chí, về sau còn có rất nhiều cơ hội tốt. Lần này bọn họ không tìm tới cậu, không phải thiếu sót của cậu, mà là tổn thất của bọn họ."

"Cảm ơn." Tô Đồng cố gắng nở một nụ cười gượng ép.

Peggy còn muốn nói cái gì đó, Tư Dao lại lắc đầu với cô: "Peggy, cô đi làm việc đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi điện thoại cho cô."

"Được rồi."

Peggy vỗ vỗ bả vai Tô Đồng, "Nhất định phải tỉnh lại đó! Tôi đi trước, bye."

Sau khi Peggy rời đi, Tư Dao giữ chặt cổ tay Tô Đồng, đưa cậu đến chỗ sofa bên kia, ấn cậu ngồi xuống.

"Mấy ngày nay em vẫn rất căng thẳng, buổi tối nhất định không ngủ ngon, mắt còn có vành đen rồi kìa. Dù sao buổi chiều không có kế hoạch nào khác, em ở ngay chỗ này ngủ một giấc thật ngon đi."

"Em..." Tô Đồng cúi đầu, "Em không ngủ được."

"Nằm một lúc là có thể ngủ được." Tư Dao kiên quyết đẩy ngã Tô Đồng xuống.

"Anh..."

Tô Đồng túm chặt góc áo Tư Dao, nâng mi mắt lên đáng thương nhìn anh, "Anh đừng đi."

"Anh không đi." Tư Dao đến bên cạnh bàn lấy một chiếc ghế dựa lại, xoa xoa tóc Tô Đồng, mỉm cười nói, "Anh ở trong này với em."

"Ưm." Tô Đồng im lặng một lúc, nói: "Anh, anh cùng em nói chuyện phiếm được không?"

"Em muốn tán gẫu cái gì?"

"Tùy tiện. Hoặc là nói chuyện trước đây, không biết anh còn nhớ rõ bao nhiêu."

Nghe vậy, Tư Dao suy tư trong chốc lát, bắt đầu nói chuyện trước đây. Tô Đồng vẫn nghe, có khi sẽ chen vào nói mấy câu, chỉ là sau khi nghe được không lâu liền dần dần không có động tĩnh, ánh mắt cũng khép lại.

Sau khi xác định cậu đã ngủ, Tư Dao đến tủ chứa đồ lấy một cái chăn mỏng ra, đắp lên cho cậu. Tư Dao rời khỏi phòng, ở ngoài cửa gọi điện thoại cho Peggy, nói là có việc phải làm, dặn cô đợi lát nữa nếu có rảnh thì qua đây nhìn Tô Đồng, nếu Tô Đồng tỉnh, liền ngồi chơi với cậu. Peggy vui vẻ đáp ứng.

Rời khỏi công ty, Tư Dao liền lái xe về phía tòa nhà của công ty SH. Đứng ở ven đường trước tòa nhà, anh an vị ở trong xe, bấm số gọi điện cho Lệ Sâm.

"Chuyện gì?" Thanh âm trầm thấp của Lệ Sâm truyền đến từ đầu kia điện thoại.

"Tôi đang ở dưới lầu của công ty cậu." Tư Dao không tự báo họ tên, anh biết nó không cần thiết.

"Ồ, cho nên sao?" Ở đầu kia điện thoại Lệ Sâm hiển nhiên là vẻ mặt trào phúng.

"Cậu xuống lầu, tôi tìm cậu." Tư Dao vẫn thản nhiên nói.

"Tôi đang họp."

"Tôi chờ cậu ba mươi phút."

"Anh nói cái gì?" Trong giọng nói của Lệ Sâm lộ ra cảm xúc khó có thể tin.

"Trong ba mươi phút chấm dứt hội nghị. Tôi chờ cậu." Tư Dao tắt điện thoại, ở trong xe lẳng lặng chờ.

Anh đợi ba mươi phút lại thêm ba mươi giây. Rốt cuộc, khuôn mặt khó chịu của Lệ Sâm xuất hiện, hung hăng gõ vài cái giống như muốn đập vỡ vụn cửa kính xe.

Tư Dao quay cửa kính xe xuống, mặt không hề thay đổi nhìn Lệ Sâm, nói: "Đỗ Lẫm nhận được vai diễn, công ty sản xuất điện ảnh hủy bỏ tuyển chọn, là bởi vì do cậu nhỉ?"

Lệ Sâm không nói gì, ngạo mạn hếch hếch cằm, hừ lạnh một tiếng.

Tư Dao mở cửa xe: "Lên xe."

"Hiện tại là giờ làm việc." Lệ Sâm thu lại hai tay khoanh ở trước ngực, "Nếu anh không có chuyện gì khác, thì tôi phải quay lại làm việc."

"Lên xe."

"Cho tôi một lý do."

"Lên xe."

"Anh..." Lệ Sâm trợn tròn mắt, lập tức tức giận đứng thẳng lên, xoay người muốn đi.

"Tôi muốn nói cho cậu một việc."

Tư Dao nhìn bóng dáng cậu, "Nếu hiện tại cậu bỏ đi, tôi sẽ không nói cho cậu nữa."

Bước chân Lệ Sâm chậm lại, sắc mặt càng trở nên khó coi.

Người này muốn nói gì là chuyện của người này, dựa vào cái gì mà cậu không nghe không được? Không nghe cũng sẽ không ít khối thịt. Nếu người này muốn nói mình bị bệnh nan y thì càng tốt, cậu thèm mà quan tâm người này đi tìm chết! Đi tìm chết đi tìm chết đi tìm chết...

Xoay phắt người lại, bốc hỏa liếc mắt trừng Tư Dao một cái, Lệ Sâm cắn răng ngồi vào trong xe, hung hăng sập cửa xe thật mạnh.

Tư Dao lập tức chuyển động xe, cũng không nói đi đâu. Lệ Sâm muốn hỏi, lại không muốn mở miệng, vẻ mặt giận dữ nhếch môi, hai tay khoanh trước ngực ngồi tại chỗ.

Cứ như vậy, một đường im lặng. Cuối cùng, Tư Dao lái xe đến trước cổng một trường tiểu học. Bảo vệ gác cổng đang ngủ gật, Tư Dao ra hiệu Lệ Sâm đi theo anh trộm lẩn vào.

Hai người đi vào sân thể dục. Bởi vì đang là giờ học, cả khu vườn trường đều rất im lặng, trên sân thể dục không một bóng người. Bên phải sân thể dục trồng một cây đa gốc rất lớn, dưới tàng cây có đặt một chiếc ghế đá dài.

Tư Dao đi đến ghế đá bên kia ngồi xuống, Lệ Sâm do dự một chút, không có lý nào đối phương ngồi mà cậu lại phải đứng, vì thế cậu cũng ngồi xuống.

Sau đó lại là một khoảng im lặng.

=======================================================================

Chương 5.2

Kỳ thật Lệ Sâm rất sốt ruột vì sao Tư Dao còn chưa nói chuyện gì, nhưng cậu chỉ là không muốn hỏi ra miệng, chịu đựng một bụng hỏa.

Rốt cuộc trước lúc cậu sắp bùng nổ, Tư Dao mở miệng nói: "Trước kia nơi này là một nhà cô nhi viện."

Lệ Sâm nao nao, khó hiểu quay qua nhìn. Tư Dao thản nhiên nhìn ra xa phía trước, vẻ mặt có chút xa xôi, nhưng không giống như trong ngực nhớ kỹ cái gì.

"Tôi từng ở trong này vài năm."

Nghe câu này Lệ Sâm giật mình.

Người này đã từng sống ở trong cô nhi viện? Như vậy anh ta chẳng phải chính là... Cô nhi?

Ý thức được điều này, lại không có cách nào hỏi ra miệng.

Tư Dao cũng không chờ cậu hỏi cái gì, liền tiếp tục nói: "Tôi cũng không phải ở nơi này ngay từ đầu. Trước lúc tám tuổi, tôi cũng không nghĩ đến có một ngày bản thân sẽ vào cô nhi viện."

"... Là chuyện gì xảy ra?" Lệ Sâm rốt cuộc vẫn không nhịn được.

"Không có gì. Chỉ là đột nhiên có một ngày, người khác tới nói cho tôi biết, cha mẹ không có."

"Không có?" Đây là cách nói khỉ gì vậy?

"Ừm, đừng truy cứu điều này. Đây không phải chuyện chính tôi muốn nói hôm nay."

Tư Dao vuốt mái tóc ngắn trên trán ra phía sau, "Tôi quen Tô Đồng chính là ở trong này."

Sắc mặt Lệ Sâm rõ ràng biến đổi, lập tức trầm xuống. Cậu không nói tiếp, chuyển tầm mắt sang bên cạnh.

"Khi đó tôi vừa mới vào cô nhi viện không bao lâu, phát hiện một đứa trẻ mới tới. Trong cô nhi viện trẻ con rất nhiều, chẳng qua ngốc như vậy là lần đầu tiên tôi nhìn thấy."

Nói xong, Tư Dao cười cười giống như bất đắc dĩ.

"Trẻ con rất nhiều, trong đó tránh không được có đứa tính cách ác liệt. Thời điểm tôi vừa mới vào cô nhi viện, bọn họ cũng muốn bắt nạt tôi, chẳng qua sau một lần thất bại thì không dám đến nữa. Sau khi Tô Đồng đến đây, những đứa trẻ này liền chú ý đến cậu ấy, thường đi tìm cậu ấy phiền toái. Cậu ấy không biết đánh trả, luôn ngốc nghếch hỏi, "vì sao các bạn lại đối xử với tớ như vậy?" tôi gặp được chuyện này vài lần, nói thật ra tôi không rõ, tiểu quỷ ngốc như vậy thì bắt nạt có ý nghĩa gì. Có một ngày, tôi lại thấy cậu ấy bị vây đánh, đột nhiên cảm thấy thật sự không chịu nổi, liền đi qua xách cậu ấy ra ngoài.

Kỳ thật lúc ấy tôi có ý nghĩ muốn đánh cậu ấy, nói cho cậu ấy người vô dụng giống cậu ấy như vậy, không bằng bị đánh chết cho xong luôn. Kết quả, tôi mới vừa đưa cậu ấy vào góc, cậu ấy liền ngoác mồm khóc lớn lên. Từ trước đến giờ thời điểm bị bắt nạt cậu ấy cũng không khóc thảm như vậy. Cậu ấy khóc hỏi tôi, "Người đã cứu con, người là thiên sứ sao? Người muốn đưa con đến thiên quốc sao? Nhưng mà con còn chưa muốn chết, van cầu người để cho con sống lâu mười năm, không, sống lâu năm năm được không?". Vừa nghe, tôi liền sững sờ tại chỗ. Khi đó cậu ấy đại khái mới bốn tuổi, tôi biết đứa trẻ bốn tuổi ngốc một chút là bình thường, chỉ là có thể nào lại ngốc đến như vậy? Tôi hạ quyết tâm không hề đi trêu chọc cậu ấy, tôi sợ bị lây bệnh khuẩn ngu ngốc của cậu ấy."

"Tôi thấy hai người không phải tốt bình thường." Lệ Sâm bỗng nhiên đùa cợt cắm vào một câu.

"Đó là chuyện sau này."

Tư Dao như có chút đăm chiêu nhìn cậu một cái, lại tiếp tục nói, "Sau đó cậu ấy phát hiện tôi không phải thiên sứ, mà cậu ấy cũng sẽ không chết, an tâm, liền bắt đầu quấn quít lấy tôi mỗi ngày. Lúc đầu tôi rất phiền, chẳng qua lâu ngày cũng liền quen. Cậu ấy tuy rằng ngốc, nhưng cũng rất nhu thuận, thời điểm cùng một chỗ, nhìn thấy cậu ấy làm trò cười, kỳ thật cũng rất có ý tứ. Càng chủ yếu chính là, cậu ấy thật tình coi tôi là anh trai... Tôi có một đứa em trai hoặc em gái còn chưa ra đời đã cùng mẹ tôi qua đời. Tóm lại, có thể nói là tác dụng di tình, tôi cũng muốn coi Tô Đồng như đứa em trai mà tôi chưa từng gặp mặt kia."

"..." Lệ Sâm im lặng không lên tiếng, sắc mặt vẫn trầm trọng như cũ.

"Mấy năm sau cậu ấy được người nhận nuôi. Cậu ấy rời đi không đến một tháng, viện trưởng nói cho tôi biết, có một gia đình muốn nhận nuôi tôi. Tôi cự tuyệt, tuy rằng viện trưởng vẫn nói đôi vợ chồng kia tốt lắm, cũng nhất định sẽ đối xử với tôi rất tốt. Tôi biết không phải viện trưởng gạt tôi, nhưng tôi không thể chịu đựng được việc cùng hai người hoàn toàn không có liên quan làm bộ thành người nhà ở chung. Tôi tìm được cơ hội chuồn ra cô nhi viện, ở trên đường lang thang thật lâu, cuối cùng tìm được một người phụ nữ. Tôi thuyết phục bà ấy đi cô nhi viện nhận nuôi tôi, đến ngày tôi trưởng thành có thể nhận di sản, tôi sẽ đem một nửa di sản chia cho bà. Bà ấy đồng ý. Sau đó, tôi liền cùng bà ấy đi."

"Anh vì sao phải làm như vậy?" Lệ Sâm cảm thấy nghi hoặc, "Kết quả còn không phải bị nhận nuôi..."

"Không giống nhau. Lúc trước người muốn nhận nuôi tôi, là muốn coi tôi như người nhà. Mà người mà tôi tìm được kia, quan hệ song phương được thành lập dựa trên trụ cột là tiền tài. Kỳ thật con người dì ấy không tồi, trong cuộc sống cũng không từng bạc đãi tôi. Tôi ở bên cạnh bà đến mười tám tuổi, dựa theo ước định đưa tiền cho bà xong liền một mình chuyển ra ngoài, sống cuộc sống một mình."

"Anh người này..."

Lệ Sâm dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tư Dao nửa ngày, cuối cùng tổng kết, "Cá tính của anh thật đúng là đặc biệt tự lập a."

Tư Dao cười cười: "Có lẽ thế."

"Không phải có lẽ." Lệ Sâm nói chắc chắn. Cảm thấy giống như đã hiểu được người này thêm một ít, rồi lại cảm thấy vẫn cực kỳ không biết.

Một người như vậy, loại tính cách này, thật sự rất kỳ quái, thật... Đặc biệt? Anh ta phân chia quan hệ giữa người và người quá mức rõ ràng, khó tránh giống như một đóa hoa cao lãnh làm cho người ta không thể chạm đến.

Chẳng qua, Lệ Sâm thật không chán ghét loại đặc biệt này, thậm chí còn có điểm bội phục. Cũng không thể nói rõ là vì cái gì, kỳ thật chuyện mà Tư Dao làm này không thể gọi là hành động vĩ đại gì cả, nhưng muốn chân chính làm ra, cũng không phải chuyện dễ dàng.

Mấu chốt là, tâm tình của anh ta. Thời điểm khi anh ta như vậy hoặc làm như thế, là ôm loại tâm tình gì.

"Từ sau khi Tô Đồng được nhận nuôi, chúng tôi liền không còn gặp nhau nữa." Tư Dao lại dẫn đề tài quay về trên người Tô Đồng.

Sắc mặt vừa mới hơi chuyển biến tốt đẹp một chút của Lệ Sâm liền lập tức âm lại.

"Tôi không biết cậu ấy được nhận nuôi đến chỗ nào, cậu ấy càng không biết tôi ở đâu, thành phố lớn như vậy, muốn tình cờ gặp nhau cũng không dễ dàng. Mãi cho đến một năm trước, chúng tôi ngẫu nhiên gặp nhau ở trên đường, tuy rằng bộ dáng của nhau đều thay đổi rất nhiều, nhưng chỉ liếc mắt một cái là có thể nhận ra. Cậu ấy rất vui vẻ, ngay hôm đó liền muốn tôi cùng cậu ấy về nhà, giới thiệu cha mẹ nuôi của cậu ấy cho tôi biết. Hai người kia rất thân thiện, lúc trước từng là diễn viên của đoàn múa, cũng muốn bồi dưỡng Tô Đồng thành nghệ sĩ múa, đáng tiếc thằng nhóc ngốc nghếch kia thần kinh vận động thật sự quá kém, cho nên xem như lui mà cầu thứ hai, bọn họ đưa Tô Đồng vào giới giải trí. Tô Đồng hy vọng tôi có thể làm người đại diện của cậu ấy, dù sao thời gian của tôi cũng tương đối tự do, liền đồng ý. Cứ như vậy, chúng tôi lại một lần nữa ở cùng nhau." Nói tới đây, Tư Dao dừng lại, cố ý liếc nhìn sắc mặt Lệ Sâm.

Kỳ thật căn bản không cần nhìn, trong lúc anh đang nói chuyện cũng đã cảm giác được không khí âm trầm che phủ mây đen ở bên cạnh kia.

"Ở cùng nhau cũng không phải loại ý tứ này."

Anh bất đắc dĩ nói, đưa tay nắm bả vai Lệ Sâm, "Tôi cùng cậu ấy giống như anh em, hoặc cho rằng tôi là bảo mẫu của cậu ấy cũng có thể, không hơn."

Lệ Sâm vẻ mặt phiền chán đẩy tay anh ra, hừ lạnh một tiếng, muốn nói cái gì rồi lại đột nhiên không biết muốn nói gì.

Tư Dao lấy từ trong túi ra một tờ giấy, đặt ở trên đùi Lệ Sâm, Lệ Sâm hồ nghi cầm lên nhìn, khóe miệng ẩn ẩn co rút vài cái.

Đó là cắt từ trong báo ra, nội dung còn lại là có liên quan đến chuyện xấu của Tư Dao cùng Tô Đồng.

"Tôi không nghĩ tới cậu lại sẽ tin tưởng thứ này."

Tư Dao nhìn Lệ Sâm, "Càng không nghĩ tới, cậu sẽ bởi vì thứ này mà làm ra chuyện quấy nhiễu trình tự sản xuất điện ảnh bình thường."

Mặt Lệ Sâm cứng đờ lại, dùng sức ném tờ giấy kia về phía Tư Dao, hổn hển nói: "Anh đang nói bậy bạ cái gì vậy?"

"Kỳ thật cậu tức giận cũng rất bình thường. Dù sao, tôi từng đi tìm cậu, lấy lý do nghiêm trang muốn cậu ngừng truy đuổi Tô Đồng, bản thân tôi lại cùng Tô Đồng phát sinh loại quan hệ này, cậu đương nhiên sẽ cảm thấy mình bị đùa giỡn." Tư Dao lơ đễnh cười, cho đối phương một bậc thang xuống.

Lệ Sâm biết anh ta cố ý, càng tức, nhưng lại không có cách nào phản bác, nếu không chính là tự đánh vào miệng mình. Vì thế tức càng thêm tức, sắc mặt từ trắng chuyển xanh, từ xanh biến đen.

Tư Dao nhìn cảm thấy vừa đáng yêu vừa buồn cười, nhưng lại nhịn xuống không cười ra. Nói cách khác, nếu như thế không hề nghi ngờ Lệ Sâm tuyệt đối sẽ lập tức nổi bão, đến lúc đó nếu muốn nói gì lại càng khó nói rõ ràng.

"Tóm lại, tôi muốn nói chính là, sự tình không phải giống như cậu nghĩ."

Anh dùng ngữ khí trầm tĩnh nhất quán nói, "Giữa tôi cùng Tô Đồng hoàn toàn trong sạch, nói cái gì cộng dục bể tình, chỉ do bịa chuyện. Về phần cậu ấy ước muốn cùng tôi vĩnh viễn một chỗ... Là bởi vì, cậu ấy biết đó là chuyện không có khả năng, cho nên dùng miệng nói ra, làm cho bản thân vui vẻ một chút, cậu ấy chính là đơn thuần như vậy. Kỳ thật, người chân chính có thể vĩnh viễn cùng một chỗ, là hiểu trong lòng không nói ra."

Anh dừng một chút, hơi hơi nghiêng cổ qua, nhìn chăm chú vào sườn mặt của Lệ Sâm, nhẹ nhàng hỏi: "Cậu nói sao?"

"Tôi có cái gì mà nói hả?" Lệ Sâm cau mày trừng phía anh, lại ngoài ý muốn sửng sốt một chút.

Anh ta đang mỉm cười, hai con mắt thon dài cười mang đầy ý vị, có một loại hương vị hết thảy đều không thể nói bằng lời.

Đột nhiên nghĩ đến anh ta vừa mới nói cái gì mà "hiểu trong lòng không nói ra", Lệ Sâm nhất thời nổi lên một cảm giác khác thường nói không nên lời, giống như có một ngàn con sâu nhỏ đang lượn lờ trong lòng, ngứa, dính, làm người không khỏi nổi lên một tầng da gà.

Lệ Sâm theo bản năng chuyển tầm mắt, phẫn nộ hét lên: "Cút ngay, đừng nói chuyện với tôi."

Tư Dao đột nhiên cười lớn, dùng sức xoa xoa tóc của cậu: "Đứa ngốc, cậu cũng rất ngốc."

Vừa nghe, Lệ Sâm hung hăng tát bay bàn tay của anh, nghiến răng nghiến lợi trừng lại: "Đừng đánh đồng tôi với cái tên ngu ngốc kia."

Vừa dứt lời, Tư Dao sửng sốt, Lệ Sâm cũng lập tức sửng sốt, hối ý dày đặc nảy lên trong lòng, lại một lần nữa quay đầu đi.

Cậu không nói nữa! Nói cái gì sai cái gì, cậu không bao giờ nói nữa.

Hai người đều trầm mặc hồi lâu.

Cuối cùng, Tư Dao than nhẹ một tiếng, nắm bả vai Lệ Sâm dựa qua, gối mặt lên vai cậu.

Lệ Sâm muốn đẩy anh ra, thời điểm còn thiếu một chút nữa là có thể thành công, lại nghe thấy anh nói: "Để cho tôi dựa vào một chút. Trừ bỏ cha mẹ, tôi chưa từng dựa vào vai của những người khác."

Lệ Sâm nháy mắt cứng đờ, còn chưa hiểu lý do, liền cảm giác khí lực cả người đều biến mất khỏi chân. Trong thân thể, tựa hồ có chỗ nào đó mềm nhũn, ngay cả thân thể cậu cũng mềm nhũn. Cậu thu lại hai tay khoanh ở trước ngực, biểu tình vẫn có điểm không tình nguyện.

"Cảm ơn." Tư Dao cười cười, bỗng nhiên rướn qua, hôn một cái lên mặt cậu.

"Anh!" Lệ Sâm trừng mắt, liền muốn mắng chửi người.

Đúng lúc này, tiếng chuông thanh thúy vang vọng vườn trường.

"Anh mau đứng lên." Lệ Sâm nhẫn nhịn chuyển miệng, "Lập tức sẽ có rất nhiều trẻ con chạy ra."

"Tôi không muốn động." Tư Dao lười biếng nói.

"Không muốn động anh cũng phải động cho tôi."

"Để cho tôi dựa nhiều một chút."

"Anh đã dựa rất nhiều chút rồi."

"Còn không đến nửa phút đồng hồ mà."

"Thì sao? Chẳng lẽ anh còn muốn dựa nửa giờ."

"Có cái gì không thể?"

"Đương nhiên không thể." Lệ Sâm mất hết kiên nhẫn, thật không rõ Tư Dao sao lại bám người như vậy, "Mau đứng lên cho tôi."

"Chỉ là trẻ con đi ra mà thôi, cậu làm gì phải khẩn trương như vậy?" Tư Dao không cho là đúng nói, "Nơi này lại không có thứ mà nhi đồng không nên nhìn."

Lệ Sâm nghẹn lời vài giây, trả lời: "Là không có, nhưng tôi không thích bị một đám tiểu quỷ dùng ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm."

Hai người đàn ông trưởng thành, một người tựa trên vai người kia, không làm người nhìn mới là kỳ quái.

"Ưm... Được rồi." Mặc kệ nói như thế nào, Tư Dao cũng không có ham mê bị trẻ con nhìn chằm chằm.

"Nhưng mà, có một điều kiện." Anh nói.

"Cái gì?" Lệ Sâm cảm thấy không thể nói lý.

Người này lại còn dám đưa ra điều kiện? Buồn cười, đáng giận! Tôi sớm hay muộn cũng phải nhổ đầu lưỡi của anh.

Lúc Lệ Sâm còn đang âm thầm nghĩ chuyện khủng bố, không lưu ý đến Tư Dao quay mặt cậu lại. Đến tận khi cậu phát hiện một đôi mắt chợt phóng đại trước mắt, đã không còn kịp rồi.

Đôi môi bị đè lại rất chuẩn, đầu lưỡi giảo hoạt thừa dịp người chưa chuẩn bị liền chuồn êm vào, vui đùa ầm ĩ dạo vài vòng. Sau đó, trước khi đứa trẻ đầu tiên xuất hiện, liền rút lui.

"Đi thôi."

Tư Dao đứng lên, vẻ mặt làm cho người ta hoàn toàn không nhìn ra vừa rồi anh mới làm chuyện không đứng đắn thong dong gì, "Cậu nên về làm việc đi."

Ngồi yên ở tại chỗ mấy giây, Lệ Sâm cũng đứng lên, nhìn chằm chằm mặt Tư Dao nói: "Cận thị của anh có nghiêm trọng không?"

"Hử?" Tư Dao nói, "Không tồi. Bình thường cũng không phải vật cần thiết, nhưng mà lúc vẽ thì cần."

"Vậy sao?" Lệ Sâm gật gật đầu, bất ngờ cướp đi kính mắt của Tư Dao, hung tợn bẻ thành hai đoạn.

"Làm sao vậy?" Tư Dao nhướn mày, thật cũng không có tức giận, chỉ là nghi hoặc.

Lệ Sâm âm âm cười lạnh một tiếng: "Ngay cả tôi anh cũng dám đùa giỡn, thật sự là mắt chó. Đi đo một đôi kính mắt nặng độ hơn đi!" Nói xong liền nghênh ngang bỏ đi.

Tư Dao bất đắc dĩ nhìn bóng dáng cậu, lắc đầu, bước lên đi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro