Chương 1: Sống Không Bằng Chết.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi sáng sớm, ánh sáng ban mai chiếu qua khung cửa sổ thật dịu dàng. Tử Nguyệt lạnh lùng ngồi trên chiếc giường cũ kĩ ngắm nhìn hoa Bỉ Ngạn trên sân, khuôn mặt đẹp đẽ của Tử Nguyệt khiến cho hoa ngoài sân cũng thẹn thùng.

Bên cánh cửa cách đó không xa, Tiến Chương thất thần một hồi lâu bỗng tiến đến bên cạnh.
" Em lại suy nghĩ gì đấy" .
Tử Nguyệt cau mày, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn Tiến Chương trầm mặc một lúc rồi quay đi.

" Có phải ba lại ... " Tiến Chương chưa nói hết câu thì bị Tử Nguyệt chặn lại ...
" Tốt nhất anh đừng nói, ông ta nghe được sẽ không để yên cho anh đâu .. "

" Ông ta sẽ lột da anh à.. " Tiến Chương còn định nói tiếp, nhưng lại ấp úng rồi lại thôi.
Tử Nguyệt không nói, nhưng trong lòng Tiến Chương đã biết những chuyện đã xảy ra. Ánh mắt Tiến Chương dịu dàng nhìn Tử Nguyệt, ôn nhu xen lẫn nghẹn ngào nói:
" Sau này, ngàn vạn lần không được dấu giếm anh. Dù sao anh cũng có thể bảo vệ cho em, tuyệt đối không để lão ta đụng vào người em .. "

Đúng lúc đó, Hoài Thanh bước vào. Trên mặt ông ta lộ rõ vẻ của một người đàn ông dâm ô đê tiện. Hoài Thanh kéo tay Tiến Chương ra xa, nhìn bằng ánh mắt khinh thường.

" Mày nghĩ mày bảo vệ được nó cả đời à, nó sinh ra chỉ để phục vụ nhu cầu của tao mà thôi, hahaha. "
Tiến Chương đứng bên cạnh nhìn ông cười, không nhịn nỗi mà đấm một phát vào mặt ông khiến một bên má sưng vù. Tử Nguyệt thấy vậy cũng đến cản Tiến Chương.
" Là ông ta uống say nên ăn nói lung tung, anh mặc kệ ông ta. "

Tiến Chương tức giận: " Dù ông ta có say hay không thì ông ta vẫn luôn nuôi cái ý định lên giường với em. " Tiến Chương nắm chặt tay em mình " Em tuyệt đối không được mềm lòng trước ông ta. Lão ta là con cáo già, trong mắt lão em luôn là con cừu non chờ ngày để lão ta xơi tái ... "

Lông mi dày của Tử Nguyệt như kéo đôi mắt rũ xuống trong thật xinh đẹp, khéo léo nhìn về phía lão già Hoài Thanh đang nằm rạp dưới đất ... Mím môi nói
" Tại sao ông ấy lại nhắm đến em .. " - lời nói của Tử Nguyệt tưởng như oán trách lão già lại khiến cho tâm tình Tiến Chương bất ổn. Vốn trong đầu cậu định nghĩ là do ông bệnh hoạn, nhưng lại không nói ra. Suy đi ngẫm lại, cuối cùng cậu cũng không khác lão già kia là bao.

Giờ ăn tối
Tiến Chương dọn bát đũa và đồ ăn lên bàn, lúc đó Tử Nguyệt vừa vặn vén tấm màn đi ra.
" Hôm nay có món em thích này "
" Là anh nấu? "
" Chị Viên còn việc bận, đâu thể sang đây nấu mỗi ngày "
" Nhưng rõ là chị ấy nấu ngon hơn anh mà .." . Tiến Chương bị Tử Nguyệt nói một câu làm cứng họng, rõ ràng là cậu em này muốn chê tay nghề của anh đây...

Dòng suy nghĩ của Tiến Chương còn chưa dứt, lão già Hoài Thanh bước ra nghênh mặt cười " Bữa cơm hôm nay coi bộ ... chắc không nuốt trôi "

Tiến Chương hừ lạnh một tiếng, nhìn Hoài Thanh quay sang gắp thịt vào bát của Tử Nguyệt .
" Con ăn nhiều vào "
" Tử Nguyệt không ăn thịt gà"

Tiến Chương gắp miếng thịt gà bỏ vào chén của mình, sau đó gắp trứng bỏ vào chén của Tử Nguyệt.
Hoài Thanh giận tím mặt nhưng đành nuốt cục tức ấy vào bụng " Tập trung ăn cơm "
Có lẽ, lão không nhận ra lời nói của lão rất ư là kì quặc.

______ta là dãy phân cách a_______

Sáng hôm sau, thừa cơ hội Tiến Chương đi làm. Hoài Thanh lẻn vào phòng ngủ của Tử Nguyệt nhằm " giở trò " với chính đứa con trai ruột của mình.

Vừa vào phòng, Hoài Thanh bị choáng ngộp bởi vẻ đẹp của Tử Nguyệt. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, tô điểm lên đó là đôi môi đỏ mọng, lông mi dài và dày cộng thêm lông mài sắc sảo càng làm cho vẻ đẹp thêm tinh tế.
Mãi ngắm nhìn, Hoài Thanh suýt nữa là quên ý định của mình. Gật gù nhìn cậu con trai bé nhỏ, trái tim Hoài Thanh đập càng lúc càng mạnh.

Trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi mặc dù trời đang rất lạnh. Hoài Thanh đặt tay lên phía trên đầu của Tử Nguyệt, tay kia luồn vào trong áo chạm vào ngực Tử Nguyệt mà từ từ sờ mó. Tử Nguyệt đang ngủ mà bị bàn tay lạnh cóng của Hoài Thanh làm cho giật mình dậy.
Khi nhìn rõ người trước mặt mình là ai, Tử Nguyệt hoảng hốt cố thoát mình khỏi lão nhưng không được. Sức của Hoài Thanh quá lớn, Tử Nguyệt hoàn toàn bị khống chế. Hoài Thanh leo lên người Tử Nguyệt, nhìn khuôn mặt nhỏ bé dưới thân mà không nhịn được hôn lên đôi môi đó. Tử Nguyệt bị hôn, vội xoay đầu sang một bên tránh nhưng lại bị bàn tay to lớn của Hoài Thanh làm cho không thể cử động được.

Hai tay Hoài Thanh không yên phận mà luồn khắp cơ Tử Nguyệt, cởi áo ngoài của cậu rồi nhẹ liếm xuống cổ. Hoài Thanh nhìn hai " hạt đậu" hồng hào trước mặt mà không khỏi hưng phấn mút nó khiến cho cổ họng Tử Nguyệt phát lên "ư.. " một tiếng.

Lúc Hoài Thanh lơ là việc khống chế Tử Nguyệt, cậu thừa cơ hội đánh vào bụng lão rồi chạy ra ngoài. Vừa lúc đó Tiến Chương để quên ví về nhà tìm lại thấy Tử Nguyệt không mặc áo chạy ra. Trái tim Tiến Chương lại một lần treo tít lên cây.

Tử Nguyệt nhìn thấy Tiến Chương, hai hàng nước mắt chảy xuống lao tới ôm cậu. Hoài Thanh thấy vậy, bèn trốn lại trong phòng của mình.

Tiến Chương cởi áo khoác ngoài khoác cho Tử Nguyệt.
" Vào lại nhà rồi nói ". Tử Nguyệt cũng mím môi gật đầu.

Sau khi vào nhà, Tiến Chương vội vàng dìu lấy Tử Nguyệt ngồi xuống chiếc giường nhỏ xập xệ. Sau khi xác định chắc chắc hơi thở Tử Nguyệt dần đều đặn trở lại, Tiến Chương nhàn nhạt liếc nhìn sang Hoài Thanh với ánh mắt khinh thường.

Hoài Thanh từ lúc vào nhà đến giờ gương mặt vẫn cứ ngơ ngác, nhưng trong nội tâm ông đang thầm rủa ' tại sao thằng nghịch tử này lại về sớm như vậy? '.

Trong lúc vẫn đang mãi mê tìm lí do thuyết phục thì ông vô tình nhìn sang, đúng lúc bắt gặp Tiến Chương đnag nhìn mình. Ông giật thót người lên vì giật mình. Một mặt vì Hoài Thanh vốn sợ con trai lớn này, mặt con lại là do sát khí phát ra từ phía đôi mắt băng lãnh ấy cực kì đáng sợ.

Sắc mặt Hoài Thanh trắng bệch tựa như một pho tượng bằng vôi chưa kịp tô sơn trang trí. Tử Nguyệt ngồi một bên nhìn sắc mặt của ông, mặc dù đang rất tức giận và ủy khuất nhưng vẫn cười ra tiếng.

Tử Nguyệt nheo mắt lại cười nói " Sao lão ta có thể bày ra vẽ mặt buồn cười như vậy được a ".

Tiến Chương ở một bên nhìn Tử Nguyệt cười bất giác đôi lông mài nhíu lại, tựa chừng ép thành một làn sóng lăn tăn trên trán hắn.

Tử Nguyệt nhìn sang Tiến Chương, thấy gương mặt hắn không tốt nên cậu liền lập tức thu liễm nụ lại.

Thu hồi tầm mắt, Tiến Chương nhẹ giọng nói " Rốt cục hôm nay ông lại muốn giở trò gì ". Hoài Thanh nghe xong khuôn mặt lại thêm khó coi, giọng nói của Tiến Chương tuy nhỏ nhẹ nhưng lại mang theo hai phần sát khí khiến ông lạnh sống lưng.
" Ta chỉ là ... chỉ là ... À, giúp cho Tử Nguyệt thay đồ .. " ( mày tưởng bố mày là con nít à -.- )

Tiến Chương lại nheo cặp mắt nhìn Hoài Thanh, đôi mắt đó chứa ba phần tức giận, ba phần băng lãnh và bốn phần khinh thường.

Không cần nói cũng đủ hiểu sắc mặt Hoài Thanh khó coi đến mức nào, nhưng ngược lại sắc mặt ấy là vẻ mặt lạnh lẽo của Tử Nguyệt.

Đối với Tiến Chương, Tử Nguyệt như một khối hàn ngọc bích* đã được mài dũa nhẵn bóng và xinh đẹp. Một vẻ đẹp ngọt ngào nhưng lại lạnh lẽo đến đáng sợ. Nhưng đối với Hoài Thanh, Tử Nguyệt như một con cừu non xinh đẹp trắng nõn ở trước mắt lão. Chính vì điều đó, hắn càng thêm thập phần khinh thường lão.
( Khối hàn ngọc bích* : theo ChrisY được biết thì 'cụm từ' đó có nghĩa là một viên đá quý màu xanh ngọc bích thiên về lạnh. Ý cũng chỉ một người đẹp nhưng lại lạnh lùng, đến mức khiến người khác cũng thấy lạnh theo =)))) )

Trầm mặc hồi lâu, Tiến Chương mới lên tiếng hắng giọng nói: " Ta hy vọng đây là lần cuối ta nhìn thấy chuyện này. Nếu ông dám chạm vào Tử Nguyệt, ta không cần biết ông có là cha ta hay không, ta sẽ khiến ông Sống Không Bằng Chết. "

Tiến Chương nhấn mạnh bốn chữ cuối đến nỗi có thể thấy được gân cổ hắn giật giật. Một phần là vì hắn muốn răn đe lão, phần còn lại là do hắn thật sự tức giận.

Nói xong, Tiến Chương quay sang nhìn Tử Nguyệt bằng ánh mắt triều mến. Nhưng ánh mắt hắn bỗng nhiên khó hiểu khi bắt gặp được ánh mắt phức tạp của Tử Nguyệt.

Tiến Chương trước giờ vẫn cho rằng nếu hắn cố gắng, hắn có thể hiểu được Tử Nguyệt. Nhưng ngay thời khắc bốn mắt chạm nhau, Tiến Chương mới nhận ra rằng, Tử Nguyệt băng lãnh như vậy, e rằng hắn cả đời này sẽ không bao giờ hiểu được cậu. Rốt cuộc, Tử Nguyệt cậu ấy đang nghĩ gì?.

Tiến Chương mấp máy môi định nói gì đó, nhưng lại thôi. Lại qua sang nhìn Hoài Thanh, lão từ nãy đến giờ vẫn bất động đứng một chỗ. Tiến Chương khuôn mặt vốn hung tợn, nhưng thời khắc này lại càng quỷ dị, hắn nhìn lão ta nói " ông ra ngoài đi, ta có chuyện muốn nói với Tử Nguyệt". Hoài Thanh cũng không nói gì, mang vẻ mặt khó chịu đi ra ngoài.

Đợi sau khi Hoài Thanh đi, Tiến Chương lại nhìn Tử Nguyệt, hai tay đặt lên trên vai cậu. Hắn hít một hơi sâu, dùng giọng nói cực kì ôn nhu nhìn thẳng vào Tử Nguyệt nói " Em biết là em đối với anh quan trọng như thế nào mà. Nếu em có chuyện gì, em nói anh phải làm sao. "

Tử Nguyệt im lặng từ nãy đến giờ, lúc này mới trả lời " Anh không cần phải lo, em không sao"
Tiến Chương lại ánh mắt phức tạp " Anh biết em là người vô dục vô cầu, chính vì thế anh mới lo lắng cho em. Em không biết tự bảo vệ bản thân, lúc nào cũng làm anh phải lo lắng. Sao em .... "

Tử Nguyệt nhíu mày một câu đánh gãy lời nói của hắn " Em tự biết lo cho mình, không cần anh phải lo lắng. "

Tiến Chương hơi thở nặng trịch, hắn không biết với tính cách này của Tử Nguyệt thì hắn phải khóc hay cười. Nhưng giờ phút này, hắn không còn tâm tư suy nghĩ những chuyện khác. Ngay lúc này đôi mắt hắn đỏ ngầu nhìn thẳng vào Tử Nguyệt, hai tay càng siết chặt hơn trên vai cậu lớn giọng " Anh nói cho em biết, anh không cần biết và cũng không cần quan tâm em có xua đuổi anh thế nào. Anh chỉ muốn em biết. Bất kể là người nào nếu dám làm hại em anh sẽ liều mạng mà đòi lại công bằng cho em. Kể cả là lão già Tiến Chương đó, nếu lão không yên phận làm tốt trách nhiệm một người cha thì cũng đừng trách anh phạm bất hiếu. Nếu lão dám đi quá giới hạn, anh sẽ khiến cho lão sống không bằng chết. "

Nói đến đây, đôi mắt đỏ ngầu rơi xuống vài giọt lệ, chóp mũi cay cay ửng đỏ lên. Tử Nguyệt ngồi đó lặng lẽ cầm khăn tay lau nước mắt cho hắn, cười cười nói " Em nghe anh. Nhưng nếu anh không làm được như anh đã nói, thì em có chết cũng sẽ kéo anh đi cùng. Sẽ khiến không sống không bằng chết ... "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro