Phiên ngoại: Tiệc sinh thần mở ra cảnh đẹp (đã sửa)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Non sông tươi đẹp, êm đềm ôm nhân gian vào lòng.

Tổng bộ của đệ nhất môn phái võ lâm - Dâm Đãng giáo - bên trong Dâm Đãng sơn trang, nay giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt.

Từ lúc Dâm Đãng giáo trong khoảng thời gian ngắn quật khởi giang hồ,tinh thần võ lâm hiệp nghĩa lại được thổi bùng lên. Khó có dịp sinh thần của đương kim võ lâm minh chủ, Dâm Đãng giáo giáo chủ kiêm đương kim hoàng đế thân đệ Thịnh Kiếm Thanh được tổ, có thể không chúc mừng một phen sao?

Tinh anh của võ lâm các phái tập hợp, cùng chung một ý, hạ lễ các thứ không ngừng đưa tới.

Chủ trì đại cục, đương nhiên là hiệp khách danh tiếng truyền xa, nay đã cao lớn không ít, khai sơn đại đệ tử của Dâm Đãng giáo - Tống Hồng Tảo, Tống đại hiệp.

"Tống đại hiệp, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu. Tiểu đệ phái Vũ Đương Tông Hữu, đây là hạ lễ mà sư phụ ta mệnh ta đưa tới, cung chúc Thịnh giáo chủ phúc như Đông Hải, thọ tỉ nam sơn."

"Đa tạ Vũ Đương chưởng môn. Gần đây địa giới bên kia của phái Vũ Đương các ngươi có ..."

"Về Kiếp Phiêu án kia, ta và ngũ sư huynh cùng lục sư huynh đã xuống núi đi thăm dò, vài ngày sau nhất định có tin tức."

"Ha hả, vậy thì tốt rồi."

"Đúng rồi, sao lại không thấy Thịnh giáo chủ?"

"Hắc hắc, sư phụ nói hôm nay để ta chủ trì, hắn phải nghỉ ngơi dưỡng sức, chăm chỉ luyện công phu bổn môn."

"Ồ? Lâu nay nghe thấy Tống đại hiệp võ công cao cường, đối địch động thủ chưa bao giờ dùng chiêu thức, chỉ cần ngón tay vừa nhấc, đối phương sẽ lập tức ngã xuống, có thật vậy không?"

"Ừ, công phu Dâm Đãng giáo cùng với công phu của các môn phái khác bất đồng, động thủ từ trước đến nay đều là dùng chỉ phong, chẳng qua... Hiện tại ta học nghệ chưa tinh, có đôi khi cũng sẽ không phát ra được linh quang tốt nhất. Cho nên sư phụ ta phải chịu khó luyện công gấp bội mới được."

Đang nói, người hầu vội vàng chạy tới.

"Hồng Tảo thiếu gia! Hồng Tảo thiếu gia! Giáo chủ Đại lão gia tìm người, bảo người nhanh đến."

Sư phụ gọi về, Hồng Tảo lập tức đáp lại: "Thật có lỗi, sư phụ tìm ta, xin lỗi vì không tiếp đón được. Chư vị, mời ngồi xuống, bàn thứ mười hai là chuẩn bị cho phái Vũ Đương cùng phái Hoa Sơn."

"Sư phụ, sư phụ, ngươi tìm ta sao?"

Hồng Tảo chạy về phòng, lập tức bị một vòng tay cường tráng kéo vào lòng.

Khuôn mặt bị hung hăng hôn hai cái.

"Sư phụ, người tìm đồ nhi có chuyện gì?"

"Đại sự!" Đôi mắt Thịnh Kiếm Thanh tỏa sáng, giấu đi hưng phấn: "Hồng Tảo, người sư phụ sai đi hoàng cung lấy nguyên bản của Dâm Đãng bí tịch đã trở lại, kết quả vừa mới mở ra liền thấy gì, ngươi đoán thử xem?"

"Bí tịch? Bí tịch làm sao vậy?"

"Sư phụ phát hiện, bên trong cuốn nguyên bản này, vậy mà ở giữa lại có hai trang kép, giấu diếm hai tuyệt chiêu vô cùng lợi hại.

"A? Thật sao? Ở đâu?"

"Chính là ở đây." Thịnh Kiếm Thanh đem nguyên bản từ trong hoàng cung mang tới đưa cho Hồng Tảo. Trang sách đã cũ tới ố vàng, quả nhiên ở giữa có hai trang kép.

"Thật này! Oa, động tác hai trang này thiệt là khó khăn."

"Khó khăn càng tốt, người luyện võ quan trọng nhất là tinh thần không sợ khổ không sợ mệt." ^.^

"A, sư phụ, vì sao bìa này lại viết là long dương mười tám thức? Không giống tên với Dâm Đãng bí tịch của chúng ta?"

"À... Cái này... Cái này nhất định là có người sợ bí tịch của chúng ta bị người khác phát hiện, cho nên đổi thành một cái tên khác thôi. Được rồi, bớt nói nhảm đi, chúng ta trước luyện hai tuyệt chiêu thiếu chút nữa thất truyền này đã."

"Hiện tại? Không được đâu... Bên ngoài có rất nhiều khách nhân đều chờ ta tiếp đón."

"Mấy đệ tử môn phái có gì cần phải tiếp đón? Dù sao cũng có rượu có đồ ăn, bọn họ tự biết đường ăn no. Ngươi trước đến cho sư phụ ăn đi." Hai tay tiến vào trong quần áo, không nhanh không chậm lần xuống dưới thắt lưng.

"Ô... Sư phụ, ta không cần..."

"Hồng Tảo ngoan, ngươi thân là khai sơn đại đệ tử của bản giáo, sao có thể không cố gắng luyện tập bí tịch bản giáo hả?"

"A! Sư... Sư phụ, chậm... Chậm một chút ..." Hồng Tảo mở to miệng liều mạng thở dốc.

Hai cái tuyệt chiêu xém chút thất truyền còn sót lại trong sách thật sự quá lợi hại.

Tư thế này, góc độ này, tại sao vừa tiến vào liền có cảm giác mãnh liệt như vậy chứ?

Cái chỗ vốn không để ý kia, sau khi bị côn thịt thô to không ngừng ma xát, lại sinh ra cảm giác mê mẩn kỳ lạ, từ phía dưới thắt lưng nhanh chóng lan tràn đến đầu ngón tay.

"A a... Sư... A..." Nói lầm bầm "Sư phụ chậm... Chậm một chút..."

Cơ ruột mềm mại bị khuấy động mãnh liệt .

Khuôn mặt tuấn tú của Thịnh Kiếm Thanh tràn đầy ý hưởng thụ tình dục, hai tay mạnh mẽ vuốt ve thắt lưng bóng loáng: "Tư thế này, có phải cực kỳ sướng không? Không nghĩ tới ở bên trong động nhỏ ở mặt sau Hồng Tảo lại có nhiều điểm mẫn cảm như vậy." ( - có phải hay ko em sinh ra là để làm tiểu thụ?)

"Ô... Sư phụ người lại... Lại khi dễ người ta... A a a! Sư phụ a! Không cần chỗ đó ... A! Ưm..."

"Cục cưng ngoan, thân thể mềm mại thật tốt, động tác này cũng có thể dễ dàng làm được, chân mở ra lớn như vậy, thực phù hợp với tôn chỉ thứ nhất của giáo chúng ta. Lại đây, sư phụ thưởng cho ngươi." Hắn lấy côn thịt ra, tiếp theo lại là một lần "hoạt động" trên giường.

Hồng Tảo bị làm mãnh liệt đến hít thở không thông, kêu to: "Ô... Ô... A! Đồ nhi sẽ chết mất ..."

Nghe thấy âm thanh khóc nức nở của đồ đệ, lửa nóng chôn ở chỗ sâu trong thân mình kia của Thịnh Kiếm Thanh lại lớn thêm hai vòng.

"Hồng Tảo ngoan, hôm nay chính là sinh thần của sư phụ, Hồng Tảo là đồ đệ ngoan, cũng muốn đưa lễ vật sinh thần cho sư phụ đúng hay không?"

"Sư phụ khi... Khi dễ người ta ..."

Bên dưới vẫn còn đang cuồng nhiệt trừu sáp, ruột non bên trong bị tình dục thôi thúc tiết ra niêm dịch trơn tuột khiến cho hung khí ở bên trong vận động càng thêm thông thuận, thân hình tuyệt đẹp không ngừng ma sát vào nhau, vị trí giao hợp liên tục phát ra thanh âm dâm mỹ.

"Nếu không tặng lễ vật cho sư phụ, sư phụ sẽ trục xuất ngươi khỏi sư môn. Đồ đề không có hiếu tâm thì nhận làm gì?"

Bị hung hăng chà đạp cùng sáp nhập, đầu óc giống như lâm vào giữa cơn lốc kinh thiên động địa, còn phải chịu sự uy hiếp của sư phụ không có lương tâm kia, trên mặt Hồng Tảo mang theo biểu cảm trầm mê lại thống khổ khóc rống lên, "Ô ô ô... Đưa! Đưa mà! Không... Không cần trục..."

"Tốt lắm, lễ vật sư phụ muốn chính là - hôm nay để cho sư phụ khi dễ ngươi cả ngày nga. Hắc hắc, sư phụ muốn phần lễ vật này đã lâu." ( - ác nhơn)

Sư phụ ngươi... Ngươi ngày nào cũng khi dễ người ta hết mà ...

Ô ô ô...

Đoàn người trong đại sảnh vô cùng nhốn nháo, không ngừng vang lên tiếng kêu lớn.

"Nhìn kìa! Tống đại hiệp đến rồi!"

"Tống đại hiệp! Dân chúng trong vùng nhờ ta chuyển tới chiêu bài này, cảm tạ Dâm Đãng giáo đã ra tay nghĩa hiệp, trừ bạo an dân, thanh trừ tham quan..."

"Tống đại hiệp, đây là môn chủ chúng ta ra lệnh đưa tới, là bản ghi chép hành vi của các môn phái nhỏ trong vùng Thiểm Quan ..."

"Tống đại hiệp, ngươi làm sao mà dáng đi lại lắc lư như vậy?"

Ác đồ trong chốn võ lâm quá ư sợ hãi Tống đại hiệp, khuôn mặt càng ngày càng tuấn mỹ giờ phút này đỏ bừng, giống như vừa mới mới tiến hành vận động kịch liệt, không biết vì sao, lại mang đến cảm giác xao động.

A? Vị thiếu hiệp vạn người kính ngưỡng, giờ phút này hình như chân đi không vững.

Mọi người lo lắng trong lòng.

"Tống đại hiệp, có phải ngươi không thoải mái không?"

"Không có việc gì không có việc gì!" Hồng Tảo liều mạng xua tay, cố gắng giải thích, "Ta vừa mới luyện tập tuyệt chiêu suýt thất truyền của bản giáo một lần."

Tuyệt chiêu?

Loại tuyệt chiêu thế nào mà luyện tập một lần lại có thể khiến hai chân như nhũn ra chứ?

"Chư vị mời ngồi. Hôm nay để ta thay mặt sư phụ chiêu đãi các vị, xin mời uống rượu dùng bữa."

"Hồng Tảo thiếu gia! Hồng Tảo thiếu gia!" Người hầu lại đã chạy tới, thở hồng hộc, "Giáo chủ Đại lão gia muốn ta đem này tờ giấy cho ngươi."

"Hả"

Hồng Tảo nhận lấy, mở ra nhìn nhìn, "A?"

"Tống đại hiệp, Thịnh giáo chủ có cái gì phân phó sao?"

"Sư phụ hắn... Muốn mượn áo cà sa của phương trượng Thiếu Lâm tự dùng một chút, rất gấp, muốn ta đưa qua ngay ..."

"A di đà phật, nếu là Thịnh giáo chủ muốn dùng, nhất định là có chỗ trọng dụng. Áo cà sa của lão nạp ở đây, thỉnh Tống đại hiệp cầm."

Nhẹ nhàng giơ lên, phương trượng Thiếu Lâm cực kỳ khoa trương, đem áo cà sa mới tinh trao cho Hồng Tảo.

Không sao, một chiếc áo cà sa mà thôi, căn bản không có gì đáng giá.

Gần đây, triều đình một lần nữa lại bắt đầu vung tiền trợ cấp cho các đại môn phái lâu năm trên giang hồ, hắc hắc.

"Sư phụ, sư phụ, người mượn áo cà sa của phương trượng Thiếu Lâm tự để làm gì?"

"Lấy đến đây rồi? Ngươi còn đứng đó? Mau mang ra trải trên mặt đất."

Áo cà sa bung ra phô trương một màu sắc đỏ rực, mang đến một hiệu quả thị giác kỳ lạ.

Căn bản là quên sạch thái độ làm người tốt, ác ma bắt đầu lộ ra mặt thật, tà ác nở nụ cười, "Hồng Tảo ngoan, cởi sạch quần áo nằm úp sấp lên áo cà sa."

"Oa! Sư phụ người muốn làm gì?"

"Vừa có hai tuyệt chiêu mới a, khi nãy vừa mới luyện thức thứ mười chín, hiện tại đương nhiên là luyện thức thứ hai mươi rồi."

"Đây là áo cà sa của phương trượng Thiếu Lâm tự mà!"

"Như vậy mới có cảm giác kích thích bị người ta rình xem, ngươi nhìn này, trong bản hoàn chỉnh long dương mười tám thức thì mười chín thức trước chỉ có hình, một chữ cũng không có, chỉ có chiêu cuối cùng này viết một hàng - nếu có người rình coi, kích thích gấp bội. Ta cũng không muốn để cho người khác thấy bộ dáng đáng yêu của ngươi khi luyện công, cho nên đành phải dùng tới chiêu này a."

"Ta không cần luyện công trên áo cà sa của người khác, thật là xấu hổ..."

"Hôm nay chính là sinh thần của ta đó, ngươi vừa mới đồng ý với sư phụ cái gì?"

"Ô... Sư phụ khi dễ người ta ..."

"Đã nói là phải khi dễ ngươi cả ngày mà." Thịnh Kiếm Thanh nhấc cánh tay điểm vào khoảng không, nhẹ nhàng vận công, quần áo trên người Hồng Tảo đều trở thành vải rách, khóe môi cong lên trêu tức, "Ngươi đã đồng ý hôm nay sư phụ muốn khi dễ ngươi thế nào cũng được."

Hồng Tảo bất đắc dĩ gật đầu, đành phải ngoan ngoãn nằm úp sấp lên trên áo cà sa mới tinh của phương trượng Thiếu Lâm.

Hồng cẩm thượng hạng kết hợp vải dệt từ chỉ tơ vàng khiến cho làn da mẫn cảm dị thường, nhìn thấy áo cà sa như thấy người Thiếu Lâm tự, thật giống như đang bị lão hòa thượng từ bi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, cảm giác khác thường lan đến tứ chi, lỗ nhỏ phía sau chưa cần vuốt ve gì, cũng đã bắt đầu khẩn trương liều mạng co rút mấp máy.

"Mông nâng lên chút, để cho sư phụ thấy rõ ràng cúc hoa nhỏ phía sau của Hồng Tảo."

Tuy rằng sớm đã có thói quen bị sư phụ tùy ý thị dâm, nhưng Hồng Tảo vẫn bị cảm giác kích thích khiến cho cả người đỏ lên, bất an vặn vẹo nâng thắt lưng lên, "Sư phụ... Người ta thật sự không quen ..." "Không quen cho sư phụ xem sao?" Hai tay xoa nắn cặp mông tuyết trắng, chậm rãi bắt nó vặn bung ra hết cỡ.

Lỗ nhỏ ở giữa hoàn toàn lộ ra,vì vận động kịch liệt mới qua đi không lâu nên vẫn còn mất vết đỏ tình sắc.

"Co rụt lại co rụt lại, có phải đói bụng hay không?" Đầu ngón tay bỡn cợt đẩy vào, vuốt ve niêm mạc mẫn cảm bên trong.

"A a... Sư phụ... Đồ nhi chịu... Chịu không nổi..." Âm thanh cùng thân hình đều run rẩy, Hồng Tảo khóc lóc cầu xin. "Cục cưng ngoan, ngươi xem, của ngươi chưa làm gì đã muốn dựng thẳng lên. Thì ra là Hồng Tảo thích ở trên mặt áo cà sa của Lão hòa thượng làm chuyện này?"

Thịnh Kiếm Thanh cũng không nóng lòng tiến vào.

Khó có được dịp sinh thần, có thể thoải mái khi dễ đồ đệ đáng yêu, đương nhiên phải từ từ hưởng thụ chứ.

Khe nhỏ ấm áp mềm mại, cho dù chỉ là lấy tay tiến vào cũng làm cho người ta có cảm giác hứng tình. Từ sau khi Dâm Đãng giáo được sáng lập, chẳng những Hồng Tảo mỗi ngày chăm chỉ luyện công, mà kỹ xảo của sư phụ hắn cũng cao thâm hơn nhiều. Hơn nữa đối với thân thể càng ngày càng thành thục khiêu gợi trước mắt, đầu ngón tay Thịnh Kiếm Thanh biết rõ làm như thế nào để khống chế nó, làm cho Hồng Tảo phải phát ra những tiếng kêu thét chói tai run rẩy.

"Thắt lưng không được hạ xuống, mông phải nâng cao nhất. Đồ đệ ngoan, thắt lưng của ngươi cùng cánh tay đều run lên, thật sự rất đáng yêu."

"Ô... Sư phụ... Sư phụ... Không cần khi dễ ... Người ta như vậy ..."

Đầu ngón tay ở bên trong lúc mạnh lúc nhẹ xoa nắn mở rộng, cảm giác đem lại kém hẳn gậy thịt nóng bỏng có khả năng kích thích đến cùng cực. Hồng Tảo đang phát tình lo lắng đong đưa thắt lưng, hi vọng hung khí bên trong sáp nhập càng sâu, càng thô lỗ, càng hung hãn.

"Muốn sư phụ tiến vào sao?"

"Phải, sư phụ, mau..."

"Nói cho sư phụ biết, tiểu bảo bối của Hồng Tảo có tiết ra dâm thủy ngọt ngào không?"

"Có..." Hồng Tảo sắp khóc tới nơi. Sư phụ cố ý, khi dễ người ta như vậy. (nghỉ chơi nó ra đi em)

Tính khí non mềm ửng đỏ lộ ra đường cong xinh đẹp, trên đỉnh vì bị Thịnh Kiếm Thanh tra tấn đã rỉ ra niêm dịch trong suốt, từng giọt từng giọt rơi trên áo cà sa đỏ rực.

Thịnh Kiếm Thanh tựa hồ rất vừa lòng, thu hồi ngón tay. Hồng Tảo hít một hơi, chờ mong côn thịt nóng rực quen thuộc tiếp tục đâm vào tiểu huyệt, công thành chiếm đất.

Sư phụ hôm nay quả thật cực kì đáng giận.

"Được rồi, đem áo cà sa trả lại cho lão hòa thượng đi."

"A? Sư phụ..."

"Hồng Tảo, ngươi phải nhịn xuống. Không được ở nơi sư phụ không thấy vụng trộm giải quyết, chiêu thức thứ hai mươi của bản môn là tinh hoa trong tinh hoa, không thể một lần là xong nga. Mau đi đi, ở đại sảnh hiện tại nhất định có rất nhiều người đang đợi ngươi rồi."

"Sư phụ, ngươi... Áo cà sa đã... Đã bị đồ nhi ... làm dơ ..."

"Cái gì dơ? Thứ tốt nhất của Hồng Tảo rơi ở trên áo cà sa của hắn là hắn được lời rồi. Nếu lão hòa thượng kia mà biết, nói không chừng còn thừa dịp không có người nhìn liếm sạch sẽ toàn bộ."

Ô ô ô, sư phụ thật đáng giận... Đại sảnh vẫn náo nhiệt như cũ, bất kể là khách đến trước hay là đến sau, đều chờ mong có thể tận mắt gặp Tống Hồng Tảo - đại hiệp danh chấn võ lâm.

Nghe nói Thịnh Kiếm Thanh giáo chủ võ công cái thế, nhưng lão nhân gia hắn thanh tâm quả dục, không chút ham muốn, tâm lại trong sáng ( - What the hell????), rất ít động thủ. Ngược lại Tống đại hiệp, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, mỗi lần đều duỗi đầu ngón tay ra, đung chỉ phong thu phục người xấu.

Tuấn tú bất phàm, tâm tư hiệp nghĩa, võ công cao cường, thái độ làm người không kiêu ngạo, người hoàn mỹ như vậy, thật không hổ là khai sơn đệ tử của thiên hạ đệ nhất môn phái.

"Nhìn này! Tống đại hiệp lại đã trở lại!"

"Tống đại hiệp, đây là môn phái của ta tặng cho Thịnh giáo chủ ... A? Tống đại hiệp, ngươi không thoải mái sao? Mặt ngươi sao lại đỏ như vậy ?"

"Không... Không có việc gì..."

"A? Tống đại hiệp, hồi nãy lúc rời đi hình như xiêm y không phải màu này?"

"Cái đó, cái đó... trời nóng nên ta vừa mới tắm rửa ..."

"Tống đại hiệp..."

"Phương trượng Thiếu Lâm, đây... Đây là áo cà sa của ngươi, sư phụ ta nói hắn đã dùng xong rồi, muốn ta trả lại cho ngươi... Cám ơn ngươi."

Không chú ý tới biểu tình mắt to trừng trừng nhìn giống sắp lọt tròng tới nơi của Hồng Tảo, phương trượng Thiếu Lâm tự nhận áo cà sa, đoan trang mặc trở lại, nghiêm trang tạo thành chữ thập nói, "Tống đại hiệp không cần phải nói tạ ơn, so với những cống hiến của Tống đại hiệp dành cho võ lâm, một cái áo cà sa có là gì. Thật ra, cho dù không trả cũng đừng lo... A?" Phương trượng thiếu Lâm tự lông mi run run, cầm lấy một góc áo cà sa, đưa lên mũi ngửu ngửi, nghi hoặc nói: "Giống như có thêm mùi gì đó?"

Hồng Tảo khẩn trương giống như bị người nắm cổ.

"A? Cái kia... Cái kia phải.."

"Lão nạp hiểu được, là Thịnh giáo chủ lúc luyện công cần an thần tĩnh tâm nên đã dùng huân hương phải không? Ừ, quả nhiên hương vị độc đáo, vừa ngửi thấy, tinh thần liền tăng gấp trăm lần, ngửi thêm vài lần, sức lực tăng thêm đến dư thừa."

"Đúng đúng! Huân hương, là huân hương..."

"Tống đại hiệp, mặt của ngươi bỗng nhiên trở nên tái nhợt quá."

"Không có việc gì, không có việc gì..." Đổi lại ngươi mà là ta xem, sắc mặt của ngươi có thể không tái nhợt không?

Ô ô ô, sư phụ, ngươi hại chết người rồi!

"Hồng Tảo thiếu gia! Hồng Tảo thiếu gia!" Nghe thấy tiếng gọi của người hầu, Hồng Tảo mặt thiếu chút nữa biến thành màu tím. Cứu mạng a! Không cần đến nữa đâu!

"Giáo chủ Đại lão gia có giấy muốn đưa cho Hồng Tảo thiếu gia."

Hồng Tảo kinh hồn bạt vía mở tờ giấy trong tay ra, qua nửa ngày mới ngẩng mặt lên, vẻ mặt đầy cầu, "Xin hỏi... Chưởng môn phái Hoa Sơn có đến đây không?"

"Tại hạ ở đây, xin hỏi Thịnh giáo chủ có gì chỉ giáo?"

"Sư phụ muốn... mượn dây cột tóc của ngươi ..." Làm ơn làm phước đi, ngươi ngàn vạn lần không được đồng ý.

"Thịnh giáo chủ đã mở miệng muốn mượn, là vinh hạnh của tại hạ, phiền Tống đại hiệp đưa cho lệnh sư."

Dây cột tóc mới tinh màu xanh da trời, cung kính đưa tới cho Hồng Tảo. Sau nửa canh giờ, Hồng Tảo sắc mặt đỏ bừng, lung lay về tới đại sảnh chật chội.

"Tống đại hiệp lại đã trở lại!"

"Chưởng môn Hoa Sơn, đây... Là dây cột tóc của ngươi, cám ơn."

"Tống đại hiệp không cần khách khí. " Chưởng môn phái Hoa Sơn mỉm cười tiếp nhận dây cột tóc, buộc trên đầu mình, bỗng nhiên đắc ý hỏi: "Không biết Thịnh giáo chủ dùng thứ này xong cảm thấy được như thế nào?"

"A? Cái này... Hoàn hảo, hoàn hảo..." Hồng Tảo nhìn chằm chằm dây cột tóc màu lam trên đỉnh đầu hắn, ngắc ngứ nói được tiếng được tiếng mất, mồ hôi lạnh chảy trên trán.

Chưởng môn phái Hoa Sơn vui vẻ nói: "Đây là vải dệt do Hoa Sơn ta tự làm, mềm mại mà cứng cỏi, không dễ đứt ra. Nếu Thịnh giáo chủ muốn, ta lập tức phái đệ tử đưa thêm hai tấm lại đây, cắt thành mấy mảnh dùng làm dây buộc tóc, hoặc là dùng để buộc đồ vật này nọ, đều rất hữu dụng."

Cái gì?

Một sợi đã thê thảm như vầy, còn muốn đưa thêm hai tấm lại đây?

Chẳng lẽ muốn tiểu đệ đệ của ta mỗi ngày đều bị trói suốt mười tám canh giờ? Nghẹn chết ta luôn!

"Không cần khách khí, không cần khách khí!" Hồng Tảo sắc mặt từ hồng chuyển xanh, hai tay xua xua.

Chưởng môn phái Hoa Sơn hết sức ân cần, "Ha hả, ta biết Dâm Đãng giáo từ trước đến nay không thu lễ vật đắt tiền của các môn phái, nhưng chỉ là hai tấm vải dệt do chúng ta tự làm, chính là lễ nhỏ mà thôi, Tống đại hiệp ngàn vạn không cần chối từ."

"Hồng Tảo thiếu gia! Hồng Tảo thiếu gia!" Tiếng bước chân người hầu lại bỗng nhiên truyền đến.

Hồng Tảo cả kinh thiếu chút nữa nhảy lên trên bàn, hoảng sợ nhìn người hầu giống nhìn kẻ mang tin tức của lão diêm gia tới, liều mạng lắc đầu, "Không cần, không cần..."

"Giáo chủ Đại lão gia có lời nhắn cho ngươi."

"A a a a! Ta không xem! Ta không xem! Sư phụ khi dễ người ta!" Tờ giấy còn chưa đưa tới tay Hồng Tảo, một tiếng bùng nổ rống giận vang vọng mạnh mẽ tấn công lỗ tai của mọi người.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm ngó, Hồng Tảo đại hiệp danh chấn bốn phương xoa xoa mắt, gào khóc: "Sư phụ khi dễ người ta! Ô ô ô... Sư phụ khi dễ người ta! Ta không cần luyện bí tịch thức thứ hai mươi nữa! Ta không muốn luyện, không cần luyện!"

Còn chưa nói xong, bóng dáng một người đột nhiên xuất hiện, mấy khách nhân nhãn lực lợi lại trong đám người kia trong nháy mắt thấy bóng người kia chính là sư phụ của Tống đại hiệp, là người hôm nay tổ chức lễ sinh thần, Thịnh Kiếm Thanh đại giáo chủ.

Thịnh Kiếm Thanh đi đến bên người Hồng Tảo, một câu cũng không nói, dễ dàng đem Hồng Tảo đang khóc lớn ôm lấy, nháy mắt liền biến mất ở ngoài cửa.

Tiếng khóc càng lúc càng xa, rất nhanh đã hoàn toàn không nghe thấy.

Trong đại sảnh, mọi người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Toàn bộ đều yên tĩnh, một lát sau, bắt đầu có tiếng nói nhỏ:

"Tuyệt chiêu thức thứ hai mươi bí mật kia không biết khó luyện đến mức nào, lại có thể làm cho cao thủ như Tống đại hiệp cũng luyện không được mà khóc rống không thôi."

"Ai, công phu càng cao thâm, luyện được càng vất vả. Tống đại hiệp trừ ác diệt gian, đầu ngón tay giương lên, tiêu sái khống chế địch, công lực thâm hậu làm người ta thán phục, thì ra cũng có một quá trình luyện công chua xót thống như vậy."

"Chẳng qua là danh sư xuất cao đồ, có Thịnh giáo chủ nghiêm khắc dạy dỗ như vậy, ta tin tưởng Tống đại hiệp nhất định có thể đem thức thứ hai mươi kia luyện thành." "Đúng vậy, đúng vậy! Nhất định có thể luyện thành."

"Chính là... Không biết Tống đại hiệp luyện công, cùng với áo cà sa mới của lão nạp có quan hệ gì?" Phương trượng Thiếu Lâm tự kiêu ngạo sờ sờ áo cà sa trên người.

"Ôi, Dâm Đãng giáo chủ làm việc bí hiểm, nếu hắn mượn chúng ta thứ gì đó, nhất định là có thâm ý." Chưởng môn phái Hoa Sơn cũng lắc lắc đầu mà khoe dây cột tóc.

"Ô ô ô, sư phụ khi dễ Hồng Tảo... Ô ô ô, Hồng Tảo không bao giờ ... thèm dự sinh thần của người ... Ô ô ô, không bao giờ ... nữa thọ lễ nữa..."

"Hồng Tảo ngoan, đừng khóc. Ngươi khóc, tâm sự phụ đau lắm, được rồi được rồi, sư phụ đồng ý với ngươi, sư phụ không bao giờ ... tổ chức sinh thần, không bao giờ ... đòi ngươi thọ lễ nữa."

"Thật sao?"

"Đương nhiên là thật. Nhưng mà võ công khi nãy chưa luyện xong, bây giờ chúng ta luyện tiếp."

Bởi vì Tống đại hiệp vẫn luôn dùng chỉ phong mà không cần chiêu thức, cho nên cuối cùng trên giang hồ cũng không ai có thể biết được cuối cùng Tống đại hiệp có luyện thành chiêu thức thứ hai mươi bí ẩn kia không.

Chẳng qua, Thịnh giáo chủ sau lần tiệc chúc thọ này, lại công khai tuyên cáo từ nay về sau không tổ chức thêm tiệc chúc thọ nữa, cũng không muốn nhận thọ lễ.

Nguyên nhân vì sao, không người nào biết.

-Hoàn-

*Chúc mọi người năm mới vui vẻ*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro