Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5

Ngày hôm sau, vốn là muốn thức sớm chút, ai ngờ lại thức trễ......

Tôi quên đặt báo thức.

Tối hôm qua tôi đang sắp xếp lại chi tiết trong ký ức của nguyên chủ, sẵn tiện suy lại cụ thể làm như thế nào cho nam chính chút ấm áp, ngủ trễ, sáng hôm sau liền dậy trễ.

Vội vàng ăn xong bữa sáng, liền vội vã chạy tới lớp học.

Đi tới chỗ ngồi của mình, sau khi tôi ngồi xuống, hơi thở hổn hển - - vừa rồi đi quá nhanh.

Sau khi bình tĩnh lại, ánh mắt của tôi bất giác nhìn về phía trước bên phải của mình - - vị trí Lộc Văn Sanh.

Thiếu niên đang nghe giảng bài, ánh mặt trời chiếu vào mặt bên mặt đường nét lưu loát, khiến cả người cậu sạch sẽ, tắm trong ánh mặt trời -- nếu bỏ qua ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của cậu.

Nhưng ngược với thiếu niên sạch sẽ, là bàn học bị ác ý vẽ bậy.

Nhưng so với cái này, tôi để ý hơn chính là cánh tay dưới tay áo ngắn của thiếu niên - - trắng, nhưng là loại tái nhợt của sự ốm yếu. Gầy, nhưng là loại gầy của suy dinh dưỡng lâu ngày. Trên mu bàn tay là gân mạch màu xanh quanh co.

Thật sự rất gầy, phải bồi bổ.

Lớp học buổi sáng nhanh chóng kết thúc. Thân là một học sinh vừa kết thúc kỳ thi đại học, phần lớn kiến thức đều đã học qua.

[Nó có thể không biết tôi, nhưng tôi biết nó.]

Tôi ngáp dài, theo vô thức nhìn về phía Lộc Văn Sanh.

Lộc Văn Sanh vẫn đang ăn bánh bao mà mình mang theo, cùng với dưa muối cũng tự đem theo.

Xem ra phải nghĩ cách...... Tình cờ đang là giờ cơm trưa, không bằng......

"Này, cái cậu đang ăn bánh bao."

Nhận ra là đang nói về mình, thanh âm rất quen thuộc, là kẻ hay bắt nạt người khác trong lớp, không thể chọc được.

Lộc Văn Sanh quay đầu lại, trong miệng còn nhai bánh bao, quai hàm phồng lên, giống như một con sóc.

Tôi giơ lên một nụ cười thiện ý dành riêng cho giáo bá "Giúp tôi một việc đi."

"Tôi không muốn ăn cơm ở căn tin, cậu giúp tôi tới quán mì trước cổng trường mua hai phần mì sợi đi."

Nói xong lấy ra mấy tờ giấy đỏ thẫm "Số tiền còn lại là phí chạy vặt của cậu."

Mấy trăm đồng này đối với tôi mà nói có thể không tính là gì, nhưng đối với cậu ấy mà nói, có thể làm cho bà nội tháng này ăn ngon hơn một chút.

Lộc Văn Sanh đi tới trước mặt tôi, nhận tiền "Cậu muốn mua cái gì?"

"Sao cũng được, cậu thấy được thì mua."

Đợi đến khi Lộc Văn Sanh đi ra khỏi phòng học, tôi mới thở phào một hơi.

Như thế này, chắc cũng có thể coi là gián tiếp cho cậu ấy chút quan tâm đi. Mì sợi trước cổng trường không đắt, Lộc Văn Sanh mua cơm xong, chắc là còn dư mấy trăm tệ.

[Nhiệm vụ quan tâm hôm nay hoàn thành!]

Đợi hồi lâu, cũng không thấy Lộc Văn Sanh trở về. Bây giờ chính là giờ cơm trưa, quán mì đông người cũng bình thường. Nhưng mà...... Thiếu niên sẽ không bị người khác bắt nạt ở quán mì chứ?

Một khi suy nghĩ bắt đầu bén rễ, rất nhiều khả năng không ngừng ở trong đầu tôi.

Nếu không, hay là đi xem một cái.

Đang muốn đến quán mì xem thử, Lộc Văn Sanh đã trở lại. Thiếu niên cầm theo mì sợi, trên trán đổ chút mồ hôi.

"Mì của cậu."

"Để trên bàn đi." Tôi nhìn mì sợi trên bàn, mỉm cười không chút dấu vết.

"Phần này cậu ăn đi."Tôi lấy từ trong túi ra một bát mì, đẩy về phía Lộc Văn Sanh.

"Vì sao?" Đôi mắt thiếu niên đen kịt, vẻ mặt phức tạp.

"Ăn không hết. Cậu không ăn, thì tôi đem vứt." Tôi dựa lưng vào ghế, vẻ mặt lười biếng.

[Cậu ta cũng thật kỳ lạ. Rõ ràng là kêu mình mua hai phần, bây giờ thì nói ăn không hết.] Lộc Văn Sanh thầm nghĩ [Có lẽ là tính tình đại thiếu gia tái phát.] Cậu yên lặng nhận lấy, trở lại chỗ ngồi của mình.

Vốn muốn tiếp tục ngủ bù, nhưng nhìn thiếu niên say sưa ăn mì, tôi nhận ra, mình cũng có chút đói bụng.

Ăn mì xong, tôi đi xuống ăn tin, mua kẹo.

Nguyên chủ này cũng giống như tôi, thích ăn kẹo chanh.


"Bộ truyện chỉ được đăng tải duy nhất trên ỨNG DỤNG FUNHUB/FUHU hoặc truy cập: tinyurl.com/fuhux. Mọi WEBSITE KHÁC đều là ĂN CẮP và GIẢ MẠO. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro