[Ngài Tư] [Thượng] _ 7 + 8 + 9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: Ngài Tư và người yêu hoa cát cánh của anh ấy _ 司先生和他的桔梗花爱人.

Tác giả: Đào Chi Yêu _ 桃之幺.

Thể loại: Tình hữu độc chung, hồi hộp suy luận, thận trọng ôn nhu công x chấp nhất si tình thụ, yêu x nhân, hỗ sủng, 1×1, HE.

Biên tập: Cua Bể.

Chỉnh sửa: Seven Oxox.

《 Thượng 》

7. Viên Hâm

Trời rả rích mưa, ngài Tư dập đi điếu thuốc cuối cùng.

Y thấy một người vội vã chạy tới.

Lúc thấy y, người kia ngẩn cả người, "Tư.."

"Cậu là...Viên....Viên mập mạp." Ngài Tư vỗ vỗ vai hắn.

"Sao cậu lại tới đây?"

Ngài Tư chỉ chỉ tấm bia mộ trắng như tuyết bên phải bia mộ y đang tựa vào, "Tới thăm bạn cũ một chút."

Viên Hâm nhìn y cười vui vẻ, cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, "Cậu bạn này, tự nhiên quá nhỉ."

Ngài Tư cười híp mắt nói:"Đúng vậy, dù gì thì ngoài tôi ra cũng không có ai tới."

"Vậy sao."

"Thế cậu tới đây làm gì?"

Viên Hâm vân vê vạt áo, chỉ cái bia mộ ngài Tư đang dựa lên.

Ngài Tư vội vàng nói xin lỗi không ngừng:"Thật xin lỗi, xin lỗi." Y nhanh chóng đứng dậy, quay về phia bia mộ cúi đầu chào.

"Không sao đâu, hôm nay tôi tiện thể tới thăm mộ thôi." Viên Hâm xua tay," Người này cũng không quan trọng với tôi lắm."

Ngài Tư hiểu rõ, cũng không nói tiếp nữa,"Người này là gì của cậu?"

"Bạn học."

"Ồ." Ngài Tư gật đầu,"Bạn học còn có lòng tảo mộ, thật sự hiếm gặp."

Viên Hâm gượng cười.

"Bạn cậu thật trẻ, vì sao lại chết? Hình như trước đó đã có ai đó tới viếng mộ rồi kìa."

Ngài Tư chỉ đồ cúng trên mặt đất, mấy cái bánh nhỏ màu xanh đặt trên đĩa đã bị mưa thấm ướt.

"Cái gì?"Viên Hâm bình tĩnh lại, "À, cậu ấy... tự sát."

"Còn trẻ như vậy, đáng tiếc." Ngài Tư nhẹ giọng đáp, rất nhẹ.

Viên Hâm đột nhiên hiếu kì hỏi: "Cậu kết hôn rồi hả?"

Ngài Tư nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, nở nụ cười vô cùng ngọt ngào," Ừ, cuối năm nay sẽ đãi tiệc."

Viên Hâm vô thức ngẩn người, hắn nhớ lần đầu mình gặp ngài Tư... hình như cũng là hình ảnh này đây.

"Tốt quá, chúc mừng nhé."

"Ừ, khi nào đãi tiệc sẽ mời cậu." Ngài Tư tán gẫu mấy câu với hắn, cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, "Nhờ một vụ án mà chúng ta quen nhau đúng không, bây giờ cậu càng làm càng lớn thì phải?"

Viên Hâm hơi khó chịu nói:"Đâu có." Rồi tìm đại một cái cớ rời đi. Hắn không thể nói mình đã phá sản, mấy ngày nay đều bị người của công ty đòi nợ quấn chặt được.

"Cho tôi địa chỉ đi, đến lúc đó tôi gửi thiệp mời." Ngài Tư nói với theo bóng lưng hắn.

8. Trương Dân

"Ông chủ Trương, kiểm tra dùm tôi cái thắng xe đi." Ngài Tư mở cửa xe, phủi phủi nước mưa trên âu phục.

"Ngọn gió nào đem đại luật sư đến chỗ tôi thế này?"

"Không không, tôi đi tảo mộ thôi."

Trương Dân sờ sờ ria mép, "Ai vậy?"

"Một người bạn, tối qua tôi nằm mơ, hôm nay bèn ghé thăm một chút."

Trương Dân kiểm tra xe của y, thuận miệng hỏi:" Sao lại chết?"

"Tự sát."

Trương Dân liếc nhìn ngài Tư, thấy y cười cười: "Nói chắc anh không tin, cậu ấy tự sát vì tình."

"Ồ." Trương Dân quay lại, "Chuyện bao lâu rồi?"

Ngài Tư có phần xúc động nói: "Mới năm nay đây thôi.."

Trương Dân cũng thở dài, "Tuổi trẻ bây giờ bồng bột thật."

"Đi vào đi vào, vào trong ngồi đi, tôi đi tìm tài liệu về xe cậu một lát."

"Được."

Ngài Tư ngồi trên ghế salon, nhìn xung quanh một lượt. Nói đi nói lại, tiệm của Trương Dân ngày càng lớn cũng có lý do của hắn – bốn phía đều là tài liệu, không thua kém gì văn phòng của y.

Thấy Trương Dân cứ chạy ra chạy vô, ngài Tư thấy thật áy náy,"Ông chủ, đói bụng không? Ăn chút đồ ăn lót dạ nhé?"

Trương Dân xua tay, "Cậu ăn đi, tôi không thích ăn mấy thứ dính dính này."

Ngài Tư ngồi trên ghế salon, chậm rãi ăn một quả ổi. Trương Dân đã bắt tay vào sửa xe nên không vào phòng nữa.

Ngài Tư ngồi trên ghế, cảm nhận thời gian yên tĩnh này. Ngoài cửa mưa vẫn rơi tí tách, không biết lúc nào mới ngưng đây.

9. Bác sĩ Vương

"Ngài Tư, gần đây có gì không khỏe sao?" Bác sĩ Vương đeo khẩu trang lên, ân cần hỏi.

Ngài Tư nhíu mày, "Cũng không có gì."

Bác sĩ Vương bèn từ từ dụ y nói: "Nếu có gì không thoải mái, cậu cứ nói tôi nghe. Tôi là bác sĩ, tôi sẽ không tiết lộ bí mật của cậu."

Ngài Tư im lặng hồi lâu mới nói: "Dạo này nghỉ ngơi không tốt."

Bác sĩ Vương ghi chú lại, "Mất ngủ sao?"

Ngài Tư lắc đầu, "Không phải. Tôi biết mình đang ngủ, nhưng lại luôn cảm thấy có ai đó đang nói chuyện với mình."

Ngòi bút đang chuyển động của bác sĩ Vương đột nhiên dừng lại,"Người đó nói gì với cậu?"

"Hắn nói, nói..." Ngài Tư xoa xoa huyệt thái dương,"Hình như hắn nói, tôi không được quên hắn..."

"...Thở sâu, thở sâu." Lúc ngài Tư khôi phục lại ý thức, đã thấy trước mặt là đôi mắt ôn hòa của bác sĩ Vương.

"Tôi vừa rồi...Sao vậy..." Ngài Tư nhận ra – mình đang nằm trên một cái giường đơn.

Bác sĩ Vương nhíu chặt chân mày, "Không có gì, đột nhiêu cậu ngất xỉu."

"Thật sao?"

"Để tôi viết cho cậu tờ đơn, đi làm kiểm tra đầu một chút đi."

Ngài Tư là một bệnh nhân hiểu chuyện, tuy y thấy không cần thiết nhưng vẫn ngoan ngoãn đi kiểm tra.

Chẳng mấy chốc đã có kết quả kiểm tra. Nhìn nó, bác sĩ Vương vẫn lắc đầu, "Tạm thời không nhìn ra vấn đề gì, tôi kê cho cậu ít thuốc an thần vậy."

"Được, cảm ơn bác sĩ."

"Đừng khách sáo."

Đúng vậy, bọn họ không xa lạ gì với nhau. Đây là nơi ngài Tư khám bệnh đã tám năm, y biết bác sĩ Vương không phải là dạng lang băm.

Mặc dù ngài Tư cảm thấy mình không có bệnh, nhưng trong thành phố này, bệnh về tâm lý ngày càng nhiều. Hơn nữa y còn làm nghề này, khả năng mắc bệnh rất cao. Thế nên Tư Minh Nguyễn luôn bắt y làm kiểm tra định kì, y không cãi lại được ba mẹ và anh mình, đành phải chạy đến đây.

"Ngài Tư."

"Hả? Còn việc gì sao?"

Bác sĩ Vương tháo khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt trẻ con,"Nếu có người nói chuyện với cậu, không nên trả lời hắn. Có thể do tâm lý cậu không ổn định nên gần đây ngủ không ngon thôi."

Ngài Tư nhún nhún vai, thuận miệng đồng ý.

《Hết phần thượng》

Tác giả có lời muốn nói: Phần này viết để xây dựng nội dung câu chuyện, nếu chú ý chi tiết sẽ rất dễ dàng biết được nội dung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro