[Phần 1] Phù Sinh Lục Ký

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tình yêu 7 năm đó sao kết thúc chỉ bằng một tấm thiệp hồng vậy?

  "Chúc anh hạnh phúc..."

  Câu nói dối gian, tàn nhẫn nhất mà tôi từng nói...
  Phù sinh lục ký... Một tác phẩm kể về chuyện tình của chúng ta... 7 năm ấm áp, hạnh phúc... Sao lại để tôi kết thúc bằng cái kết buồn và nỗi nhớ nhưng da diêt chứ?
  Có phải... Anh từng hứa rằng duyên của đôi ta vẹn nguyên ngày sau? Vậy mà sao thực tại và dối gian khác nhau đến vậy...
 
  "35 thì sao? Đợi anh..."

  Vậy sao? Đợi anh... Đợi anh có thể làm được... Nhưng chờ đợi trong vô vọng đối với một tình yêu to lớn như vậy... Sao tôi có thể đợi được...
  Tôi vẫn không thể dấu nỗi ích kỷ đó... Vẫn không thể kìm nén nỗi ích kỷ gửi tin nhắn đó...

  "Em đợi anh đến năm 35 tuổi... Nếu đến lúc đó anh vẫn chưa đến... Em sẽ đi tìm người mới..."

  Vì một lý do nào đó... Duyên đôi ta... Lỡ tan, lỡ mất... Nên cái kết của "Phù sinh lục ký" đối với tôi chỉ có thể diễn tả bằng nỗi buồn trong câu kết...

  Em đợi anh đến năm 35 tuổi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro