CHƯƠNG 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hè cực nóng, nhiệt độ bên ngoài cao tới ba mươi lăm độ, mà trong bệnh viện nổi danh toàn quốc đang bận rộn khẩn trương, lúc này tuy có điều hoà chạy vù vù thổi khí lạnh, nhưng vẫn không thể làm chậm lại tình tự đang diễn ra.

"Tìm được Lăng giáo sư không?"

"Không có a, tôi nơi tìm khắp nơi rồi."

"Thực sự là không xong, tên tiểu quỷ ở phòng bệnh W vẫn ồn ào đòi Lăng giáo sư đi xem hắn, thực sự là phiền muốn chết."

"Lăng giáo sư không phải nói hắn không có việc gì sao, có thể xuất viện rồi?"

"Hay a, nếu thế thì tốt rồi, đằng này vẫn kêu khó chịu, nơi nào khó chịu mới được, cả ngày quấn quít lấy Lăng giáo sư không tha, cậu ấm nhà giàu vừa buồn chán vừa sợ chết."

"Có biện pháp nào đâu, chúng ta chỉ là y tá nho nhỏ, làm sao có thể đắc tội với những người quyền thế chứ, chúng ta vẫn nên đi tìm Lăng giáo sư đi."

"Lăng giáo sư, ngài ở đâu sao không lên tiếng a? Y tá nhỏ bé đáng thương của ngài gấp rút tìm ngài ni."

Một giọng nam trầm thấp khêu gợi quanh quẩn tại nhà kho nho nhỏ nơi vị y tá đi qua...

"Ngô... Ngô..." Nhắm chặt hai mắt, liều mạng cắn chặt lấy môi dưới, một người mang mắt kính viền vàng, thân khoác áo blouse trắng, trung niên nam tử tướng mạo đoan chính, khí chất nho nhã, đang dùng cạn khí lực toàn thân bằng mọi cách không cho phát sinh bất luận âm hưởng gì.

"Thế nào? Sợ bị người khác phát hiện?" Nam nhân ở phía sau hắn lạnh lùng nở nụ cười, "Ông cũng biết hiện tại ông ti tiện cỡ này khiến mọi người nhận không ra à?"

Bị nam nhân từ phía sau xuyên vào, chăm chú quỳ gối trên sàn nhà dơ bẩn, Lăng Thanh Lam nửa người dưới hoàn toàn xích lõa, dáng dấp xác thực là khó coi.

"A a... Thả ba đi... Ngô... Van cầu con..." Từ trước đến nay trên mặt không gợn chút sợ hãi lúc này chính là méo mó một cách kì dị.

Đó là biểu tình kỳ quái không thể nói rõ.

Tựa như bị thống khổ khó có thể chịu được, lại vừa mang theo vui thích nào đó ẩn dấu sắc dục.

"Thả ông?" Nam nhân nhẹ nhàng mà nở nụ cười, "Cái mông dâm đãng này ngậm tôi chặt như thế, gọi thế nào thả ngài a? Lăng giáo sư cao quý à."

"Ngô... Không có... Ba không có..."

"Còn dám nói xằng!"

Nam nhân tức giận hệt như một thằng điên, đánh tốc hành vào bộ vị yếu ớt nhất trong cơ thể, thiếu chút nữa để Lăng Thanh Lam ngất xỉu luôn.

"Ô ——" rên rỉ khó có thể áp chế một lần nữa men theo nước mắt chảy ra, Lăng Thanh Lam phát giác chính mình thiếu chút nữa sẽ đáng thẹn mà tiết, không khỏi hoảng sợ rụt lui.

"Tê ——" nam tử phía sau bị hắn co rụt lại như thế, không khỏi há miệng hít lấy không khí, "Chết tiệt ông! Muốn cho tôi sớm một chút tiết ra để ông có thể đi tìm cái tên tiểu quỷ kia phải không? Tiện nhân!"

Côn thịt thật lớn trong cơ thể nhanh chóng cắm tiếp vào huyệt khẩu, lần nữa hung mãnh đâm ngập lút cán, một chút rồi một chút, kịch liệt cắm rút không thể chống cự, làm Lăng Thanh Lam ngay cả ruột cũng muốn bị chọc thủng lỗ chỗ.

"Ô... Ân... Không nên... Không nên a. . ."

Bị nam nhân nắm chặt thắt lưng thao khiến cho chết đi sống lại, rõ ràng tưởng thoát khỏi rồi lại gắt gao dây dưa, sợ bị người phát hiện rồi lại luyến tiếc buông tha, cường liệt vui vẻ cảm thụ bởi thể xác cùng trái tim khó có thể giải quyết tội ác lúc này đang dằn vặt vị bác sĩ địa vị cao cấp trong ngành.

"Hô... Thật thoải mái... Sướng chết mất..."

Đẹp quá ... Nhìn trên mặt nam nhân thần tình vui thích không chút nào che giấu, biết rõ mình đang làm chuyện trời không dung, đáng bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, thế nhưng lúc này Lăng Thanh Lam nguyện ý vì cái thần tình này mà nỗ lực bất luận xảy ra hình phạt gì.

Tự động xoay lắc cái mông ý muốn hùa theo nhịp cắm rút của nam nhân, da thịt tái nhợt bình thường rất ít ra ngoài phơi nắng nhiễm màu tình dục ửng đỏ, dường như được nam nhân hưởng ứng mà thao lộng càng thêm kịch liệt, Lăng Thanh Lam thần tình hoảng hốt rên rỉ ra tiếng...

"Cáp a... Cáp a... Hảo bổng... Hảo bổng..."

"Có đúng hay không sướng cong người rồi? Ngài yêu chết tôi làm ngài như thế, đúng hay không? Lăng đại giáo sư."

Theo lời nói trào phúng chính là, nam nhân đem song mông Lăng Thanh Lam banh rộng ra, ngay tại tiểu huyệt căng cứng ướt át chen vào một ngón tay ——

"Trời ạ ——" vui vẻ cường liệt như dòng điện cao thế tốc hành len lỏi đến chỗ sâu trong trái tim, cảm giác sắp sửa bắn tinh làm Lăng Thanh Lam quên hết tất cả kêu to cái tên kia ——

"Cường Cường! Cường Cường!"

Nam tử nghe vậy thân thể run mạnh lên, đột nhiên y như nổi cơn điên, một trận lung tung xông tới không theo quy luật gì sất, thình lình kêu to bắn ra ——

Thân thể bị siết chặt đến chết, chặt đến muốn khảm tiến thân thể nam nhân, trong cơ thể tức khắc cảm giác được cỗ nhiệt lưu bắn nhanh ra, Lăng Thanh Lam lập tức nhịn không được mà khóc la thất thanh ——

"Cường Cường, papa cũng muốn đi ra —— "

Vui vẻ như gió bão miên man toàn thân, Lăng Thanh Lam trước mắt tối sầm, liền như thế ngất đi trong lòng cậu con trai độc nhất...

☆ ☆ ★ ★ ☆ ☆ ★ ★

Mỗi lần nằm mơ đều sẽ mơ thấy con người khả ái kia.

Người kia đi ra từ cốt nhục hắn.

Hình dáng hắn mới sinh ra, Lăng Thanh Lam đến chết đều không quên.

Nho nhỏ, mặt mày nhăn nhúm, gần giống như sinh vật ngoài hành tinh, có sinh mệnh kéo dài.

Hắn sinh ra trong gia đình bác sĩ hẳn là từ lâu thấy qua tính mạng lúc sinh lúc mất, nhưng vật nhỏ bé này khi sinh ra lại khiến nhận thức của hắn đối với tính mạng trở nên hoàn toàn mới.

Giống như là thượng đế tiện tay đem kì tích đưa đến trong lòng mình, Lăng Thanh Lam gần như thành kính sùng bái, cưng chiều sinh vật kì lạ này.

Mỗi lúc hắn chớp mắt, mỗi khi ngáp, đều gây cho mình vui sướng khó có thể hình dung.

Ngay cả vợ do khó sinh mà qua đời cũng không mảy may giảm thấp loại tình cảm cao hứng này.

Biết rõ là tất cả đều không hợp với lẽ thường, thì là do công việc mình bận rộn mà tình cảm với vợ cũng không quá mức sâu nặng, nhưng kẻ chết đi dù sao cũng là người vợ đã cùng mình chung chăn gối, lẽ nào hắn thân là chồng lại không cảm thấy khổ sở bi thương sao?

Thế nhưng vì cớ gì hắn chỉ lo chìm đắm trong việc vui sướng chăm sóc vật nhỏ này?

Giải thích duy nhất có thể chính là từ lúc cái thời gian đó bắt đầu cũng đã muốn điên rồi.

Đánh mất đi lý trí và đạo đức người thường vốn có, đã định trước cả đời muốn vì kẻ này mà điên cuồng đến chết...

"Papa! Papa!"

Y là đứa nhỏ đầu tiên mở miệng gọi hắn như thế.

Mỗi lần được nghe y gọi ba ba, Lăng Thanh Lam đều nghĩ rằng mình có thể sống trên đời này nhất định là chuyện vô cùng tuyệt diệu.

"Papa! Ba mau đến xem căn phòng của Cường Cường."

Từ nhỏ Cường Cường đã thể hiện năng lực kiến trúc trời cho. Chỉ thấy trên bờ cát cạnh biển xuất hiện một toà lâu đài nho nhỏ như mô hình, thực sự nhìn không ra nó được tạo từ tay một đứa trẻ năm tuổi.

"Papa ba xem, đây là nhà của Papa cùng Cường Cường sau khi lớn lên sẽ ở." Cường cường dùng ngón tay bé xíu múp míp hăng hái bừng bừng chỉ đông chỉ tây, "Nơi này là phòng xem TV của papa với Cường Cường, nơi này là phòng papa cùng Cường Cường ngồi ăn, còn có nơi này là phòng ngủ của papa và Cường Cường nữa."

"Không được, nếu như Cường Cường ngủ cùng papa thì vợ Cường Cường sẽ ngủ ở đâu nào?"

"Vợ? Con không cần vợ, con muốn papa."

"Thằng bé này, đàn ông ai lớn lên đều phải cưới vợ."

"Con không cần vợ! Con muốn papa!" Cường Cường đứng phắt dậy, phát biểu chắc như đinh đóng cột.

"Hảo hảo, Cường Cường nói cái gì cũng đúng."

"Hi, papa tốt với Cường Cường nhất. A, con nghĩ, Cường Cường sau khi lớn lên liền cưới papa làm vợ, như vậy không có lí do nào khiến chúng ta không ngủ chung được, papa, ba xem Cường Cường có đúng hay không rất thông minh?"

"Ừ ừ, Cường Cường hảo thông minh, Cường Cường là bảo bối âu yếm nhất của papa."

"Papa cũng là bảo bối âu yếm nhất của Cường Cường a. Sau đó Cường Cường muốn có cái phòng thật lớn để cùng papa ở mãi, vĩnh viễn ở cùng một chỗ..."

☆☆★★☆☆★★

Khi khôi phục được ý thức, Lăng Thanh Lam lập tức cảm giác được tia nhìn lạnh băng hướng về phía mình.

Ánh mắt băng giá cùng trong mộng tuyệt nhiên bất đồng, làm Lăng Thanh Lam đau đớn nhắm mắt lại.

"Tỉnh rồi thì đừng giả chết, tôi không rảnh cùng ông chơi loại trò buồn chán này."

Thanh âm nam nhân từ lúc sinh ra đến giờ là loại thuần hậu xen lẫn từ tính, Lăng Thanh Lam có hơi hoảng hốt nhớ tới mỗi lần bắn tinh thì y cất giọng tê rống khêu gợi.

"Mặt thế nào hồng thành như vậy? Nóng sao?"

Bàn tay to lớn của y nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt hắn, Lăng Thanh Lam không khỏi bị sự ôn nhu triệt để vốn xa cách đã lâu đoạt mất hồn, kìm lòng không được hô lên nhũ danh hắn, "Cường Cường, papa..."

Đáp lại là bị bàn tay trên mặt hung hăng thưởng cho một bạt tai!

"Tôi nhắc lại lần cuối, thứ nhất, tôi không cho ông gọi cái tên kia, thứ hai, tôi không có papa." Thanh âm nam nhân mất đi ôn nhu, chỉ hoàn toàn còn lại băng lãnh.

Lăng Thanh Lam tại giờ phút này hận không thể lập tức chết đi.

Nước mắt chực chờ dâng trào lập tức âm thầm chảy ngược về, mặc dù toàn thân đều như bị xé rách đau đến run rẩy, hắn tự mình làm ra bộ dáng không có việc gì mà nói. "Ba... Ba, vụ nhà ở được nhắc tới lần trước, con lo liệu sao rồi?"

"Ác, ông nói chuyện nhà ở a." Nam nhân đột nhiên lộ ra nét cười không quan tâm, "A, không cần làm gì cũng có nhà, sao không chịu. Cho tôi nhà ở, tôi dọn vào, thế thôi!"

"Thực sự? Con... Con thực sự đáp ứng rồi? Vậy con tính chừng nào thì dọn vào?" Lăng Thanh Lam hoàn toàn không ngờ rằng con trai mình sẽ vô tư như vậy chịu tiếp nhận quà tặng của hắn.

"Chậm đã, tôi còn chưa nói xong. Nhà ở thì được rồi, nhưng muốn tôi dọn vào sống, còn thêm một điều kiện."

"Điều kiện gì con cứ nói."

"Tôi muốn ông cũng cùng dọn đến."

"Cái gì?" Lăng Thanh Lam hơi sửng sốt, bên tai nhẹ nhàng vang lên lời nói phảng phất trong mộng của đứa bé, "Con... Con muốn chúng ta sống chung?"

"Dẹp quách mơ tưởng buồn cười đến phát chán của ông đi, hiện nay tôi chỉ cần một người hầu kiêm bạn giường mà thôi."

"Ba... Ba..."

Tự nhủ lòng không xốn xang là gạt người.

Cha con hai người một lần nữa có thể sống nương tựa lẫn nhau cùng một chỗ, hắn dù nằm mơ đều muốn.

Nhưng không được...

Không được! Không được! Mình tuyệt đối không thể lần nữa rơi vào bóng tối năm xưa một lần nữa.

"Ba... Ba không được..."

"Tùy ông!" Nam nhân đứng dậy liếc mắt, bày ra nụ cười bất cần, "Tùy ngài, Lăng đại giáo sư."

Nam nhân nhanh chóng tự mình rời khỏi.

Không có nhiều lời nhằm níu kéo, cũng không có dụ dỗ uy hiếp.

Nam nhân cứ như vậy rời bỏ mình.

Dường như có cảm giác mình bị hung hăng vứt bỏ làm Lăng Thanh Lam nếu thở mạnh một cái thì nhiệt độ cơ thể cũng có khả năng đóng băng luôn.

"Ba đồng ý!"

Tiếng kêu to xé rách không khí đã thành công trong việc ngừng lại bước chân nam nhân.

"Ba đồng ý... Ba đồng ý con..."

Cái gì đều đáp ứng, chỉ cầu mong con đừng rời xa ba lần nữa.

Biết chắc lần này thế nào con cũng không chừa cho ba một đường sống, ba cũng vẫn không oán trách...

Đây là căn nhà siêu cấp mỹ lệ.

Có khoảng sân thật to, tường trắng bao quanh cùng đường cong ngắn gọn cực độ.

Bằng ánh mắt chuyên nghiệp dĩ nhiên nhìn ra được kiến trúc do Lăng Cường thiết kế là một căn nhà tiêu tốn không ít tâm huyết với tiền bạc.

Người bình thường dù có làm việc cả đời cũng chưa chắc được sống trong căn nhà thế này, một khi được ở ắt hẳn cảm động đến rơi nước mắt.

Nhưng trong ngực y lại không cảm động chút nào.

Bởi vì ở trong lòng y, bắt đầu từ ngày đó, người kia cũng đã chết.

Trước mặt y bây giờ bất quá chỉ là một người giả dạng khoác lên bộ mặt đó mà thôi.

Người giả dối thì làm cái gì cũng đều giả dối.

Cho nên mặc kệ người kia đối với y tốt thế nào chăng nữa, y đều không có chút nào cảm động.

Kẻ giả dối sẽ không đau, cũng sẽ không khóc.

Sở dĩ thế nên mặc y thoả sức đối đãi với người kia tàn tệ đến đâu, y đều không có chút nào hổ thẹn.

Nghe được tiếng ga ra mở ra, Lăng Cường biết người kia đã trở về.

Y giương mắt nhìn đồng hồ, không khỏi hơi nhíu mày.

"Ba đã trở về." Tiếng nói mềm nhẹ nhưng mang hơi thở dốc tại trước phòng làm việc vang lên, "Ngày hôm nay về trễ, xin lỗi. Con nhất định đói bụng rồi, ba lập tức đi làm cơm."

"Không cần đâu, tôi không ăn." Lăng Cường cũng không ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy vi tính, nhàn nhạt nói.

"Rất nhanh sẽ xong ngay, ngày hôm nay ba mua mấy món con thích ăn nhất, con chờ ba một chút, rất nhanh là có ăn."

Hình như lo lắng sẽ bị cự tuyệt lần thứ hai, Lăng Thanh Lam rất nhanh liền rời đi.

Lăng Cường có chút tức giận nhếch môi.

Lão già chết tiệt! Làm sao dám tự ý định đoạt như thế, mình đã nói với lão là không ăn rồi! Không ăn gì sất! Ổng dám đem lời y nói vào tai này ra tai kia sao?

Sắc mặt đều trắng bệch như thế còn bày đặt ra vẻ khoẻ mạnh, vạn nhất té xỉu lần nữa, không phải lại muốn mình chăm sóc miễn phí sao?

Ổng tốt xấu cũng là một bác sĩ giỏi, rốt cuộc có hay không một chút tự giác a!

Cũng không biết rốt cuộc bản thân tức giận cái gì, nhưng Lăng Cường vô pháp tĩnh tâm xử lý công tác trong tay.

Trước khi Lăng Cường kịp phát hiện ra mình đang làm cái gì, y đã đi tới cửa nhà bếp.

Thân ảnh thon dài lộ vẻ gầy yếu bận rộn rửa, cắt, xào, hoàn toàn không biết chính mình đang bị hung hăng nhìn chằm chằm.

Xem ra người hầu do chính mình mời về thật đúng là trách nhiệm hết sức a. Lăng Cường trào phúng cười cười.

"Làm nhanh lên một chút! Bằng không tôi không ăn đâu."

"A —— "

Hình như do y đột nhiên xuất hiện khiến càng thêm hoảng sợ, cái muỗng lớn trong tay Lăng Thanh Lam thiếu chút nữa rớt xuống.

Hắn quay đầu lại, lộ ra một nụ cười xin lỗi. "Lập tức có ngay, ở đây khói nhiều, con tới bàn ăn trước chờ ba một chút."

"Tôi không đi đâu hết, chỉ đứng đây chờ ông thôi."

Đột nhiên thấy nam nhân mặt nghệch ra, Lăng Cường mới phát hiện mình vừa nói gì đó.

"Ông đần mặt ra làm gì? Muốn tôi chết đói sao?"

Lăng Thanh Lam đột ngột bị y quát to mà chấn động, thật vất vả mới lấy lại tinh thần xoay người tiếp tục làm cơm.

☆☆ ★★ ☆☆ ★★

Từ lúc Cường Cường có thể ăn được đồ cứng, dù công việc ở bệnh viện bề bộn, Lăng Thanh Lam cũng nhất định tự mình xuống bếp chuẩn bị cơm nước vì con trai cưng của hắn.

"Papa, papa, cho con phụ với!"

Mà từ khi Cường Cường bắt đầu bước đi tập tễnh, chỉ cần hắn vừa vào nhà bếp, tên tiểu nhiễu sự kia cũng nhất định sẽ đi theo vào nhà bếp để "Hỗ trợ".

Đứng trên chiếc ghế dài cạnh bồn rửa chén, Cường Cường luôn luôn giành việc rửa thức ăn. Tuy rằng y luôn đem quần áo cũng theo đó giặt sạch khiến cho toàn thân ướt đẫm, nhưng Lăng Thanh Lam chỉ cần có con trai cưng bên người, cái gì cũng cười được.

"Papa, papa, ngày hôm nay có mua thịt hay không thế?"

Cường Cường hệt như mọi đứa trẻ khác đều không thích ăn rau xanh, mà thích ăn từng cục thịt lớn thơm ngào ngạt.

"Có có, ngày hôm nay papa có mua đùi gà mà Cường Cường ưa nhất đó."

"Hay quá hay quá! Papa quá dữ a!"

Không thứ gì khiến Lăng Thanh Lam vui vẻ hơn tiếng vỗ tay cùng tiếng hoan hô vui mừng của con trai cả.

"Vậy ngày hôm nay Cường Cường muốn ăn mấy cục thịt a?"

"Cường Cường ưa ăn rất nhiều đó, nhưng Cường Cường không nên ăn hết, con muốn chừa lại thật nhiều thịt cho papa ăn."

"Cường Cường đối với papa thật tốt." Lăng Thanh Lam tay cầm cái muỗng lớn, nhịn không được nghiêng người tại trên khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm hôn một cái.

"Cường Cường yêu nhất papa nè, đương nhiên muốn đem món thịt con yêu nhất cho papa ăn a. Papa nấu nhanh lên một chút đi, bụng Cường Cường hảo đói."

"Hảo hảo, papa lập tức liền nấu. Cái này là đùi gà chiên cần dùng lửa lớn nên sẽ có nhiều khói, Cường Cường ra trước bàn ăn chờ papa có được hay không?"

"Không muốn không muốn, Cường Cường đâu cũng không đi, ở ngay chỗ này chờ ba à."

Biết tính tình con mình bướng bỉnh, Lăng Thanh Lam chỉ có thể cười khổ. "Hảo hảo, vậy Cường Cường nghe lời, đứng xa ra một chút, tránh cho dầu mỡ văng đến."

Không muốn con phải đói bụng, Lăng Thanh Lam người nhanh chân lẹ tay làm xong cơm, cha con hai người hài lòng ngồi vào bàn ăn.

"Cường Cường thế nào không ăn a?" Lăng Thanh Lam gắp chiếc đùi gà lớn nhất bỏ vào bát cho con, nhưng phát hiện hắn chẳng hề đụng đũa một chút.

"Cường Cường muốn papa đút cơ."

Dáng dấp con mình khi chu cái miệng nhỏ nhắn tuy rằng khả ái đến mức khiến lòng Lăng Thanh Lam phơi phới, nhưng để dạy con tốt, hắn vẫn là kiên trì để y tự ăn.

"Không được, Cường Cường lớn rồi, muốn ăn thì tự múc ăn, papa sẽ không đút cho nữa đâu."

"Mặc kệ mặc kệ! Papa mà không đút Cường Cường, Cường Cường sẽ không ăn đâu."

"Cường Cường!"

Cậu con vừa nhìn thấy sắc mặt hắn trầm xuống, lập tức gào khóc.

"Oa, papa không thương Cường Cường nữa, papa là người xấu, oa..."

Lăng Thanh Lam thấy thế không ngừng đau đầu.

Sợ con không ăn gì sẽ đau bao tử, lại sợ nó khóc quá lợi hại sẽ làm mắt bị sưng, tuy rằng Lăng Thanh Lam thân là bác sĩ, biết hậu quả không có nghiêm trọng như hắn tưởng tượng, nhưng hắn thật sự không nỡ cự tuyệt tâm can bảo bối.

"Hảo hảo, không khóc không khóc, Cường Cường không khóc, papa đút là được."

"Hi, papa thật giỏi! Cường Cường yêu papa!"

Cậu con lập tức liền nhào vào lòng hắn cọ cọ một trận, đem mặt mày đầy nước mắt nước mũi trây trét từa lưa.

"Được rồi được rồi, đừng làm nũng nữa, mau tới ăn cơm đi, đều mau nguội lạnh cả." Lăng Thanh Lam tỉ mỉ đem xương tách khỏi thịt, sau đó lại đem cả miếng thịt vừa thơm vừa giòn cho vào miệng cậu bé.

"Ngon quá, ngon quá à!"

Thấy Cường Cường ăn đến mặt mày rạng rỡ, Lăng Thanh Lam nhất thời nghĩ việc làm bếp tuyệt không khổ cực, nếu như có thể, đời này hắn đều muốn tự tay làm cơm cho con trai ăn.

"Cường Cường ăn chậm một chút, papa không phải đã dặn nhai kĩ mới được nuốt sao."

"Thế nhưng ăn hảo hảo ngon mà, a, Cường Cường cũng đút papa ăn. Lại đây, papa, đem miệng há há ra nào."

"Không cần, papa tự ăn là tốt rồi."

"Không được, con muốn đút papa, con muốn đút."

"Hảo hảo..." Không thể lắc đầu né tránh,Lăng Thanh Lam thực sự chịu thua trước con mình.

"Papa, ăn được không? Papa ngoan, papa phải ăn nhiều một chút mới có thể cao lớn nha."

Nghe được con trai bắt chước nói giống mình, Lăng Thanh Lam dở khóc dở cười ăn đồ do Cường Cường bỏ vào miệng.

Cha con hai người cứ như vậy mỗi người một miếng, thay phiên nhau đút nhau ăn, trong lòng hai người ngực đều là vui mừng thoả mãn nói không nên lời.

☆☆ ★★ ☆☆ ★★

Trên bàn cơm yên lặng đến đáng sợ.

Thằng con uống rượu khí thế, chả buồn ngó hắn lấy một cái.

Lăng Thanh Lam cố tình làm một bàn cơm ê chề, thế nhưng Cường Cường ngay cả một chút cũng không đụng, nhất thời bụng đầy chua xót.

"Cường Cường, con muốn papa đút không?" câu hỏi đấy vang lên trong suy nghĩ.

Nhưng việc đó đã không thể nữa rồi.

Lăng Thanh Lam đã tự nhủ thầm ngàn lần.

Tất cả đã mất đi thì làm sao níu kéo được. Thời gian vĩnh viễn không thể quay trở lại.

Một ngày nào đó của nhiều năm về trước hai người bọn họ đã từng sinh hoạt vô cùng ngọt ngào, nay bị chính tay mình phá huỷ hết thảy...

"Bụng rỗng mà uống rượu không tốt cho thân thể, con ít nhiều gì vẫn ráng ăn chút đi." Mặc kệ nó có lạnh lùng với mình lần nữa, Lăng Thanh Lam vẫn là không thể bỏ mặc.

"Bớt nhiều lời! Lo ăn phần mình đi."

Thấy hắn hung hăng uống một ly rồi một ly, Lăng Thanh Lam làm sao nuốt trôi nổi.

"Có đúng hay không đồ ăn ngày hôm nay con không thích? Vậy con thích ăn cái gì có thể nói cho pa —— ba muốn nói... Con thích ăn cái gì có thể nói cho ba biết, ngày mai ba nấu cho con ăn."

"Không cần đâu, tôi không muốn ăn bất cứ món nào ông làm hết." Lăng Cường không lưu tình chút nào cho hắn một gáo nước lạnh.

"... Vậy sao?" Lăng Thanh Lam cúi thấp đầu xuống.

Một cỗ cảm giác cường đại khiến toàn thân hắn trở nên vô lực, làm tinh thần hắn không cách nào phấn chấn nổi.

"Mau ăn a, ông lo người mình còn chưa đủ gầy a?"

Lăng Thanh Lam nghe vậy phút chốc ngẩng đầu lên, hắn nghĩ nhất định là do bản thân tự mình đa tình, nhưng hắn thực sự loáng thoáng nghe được trong câu nói của cậu con một tia quan tâm.

"Chúng ta cùng nhau ăn được không? Ba ăn một mình không vô." Cố lấy dũng khí mà nói, chỉ hy vọng có thể được đáp lại.

"Ông thật đúng là phiền phức a." Lăng Cường hừ lạnh một tiếng, nặng nề mà buông ly rượu xuống.

Lăng Thanh Lam thực sự lo lắng thằng bé tiếp tục bụng rỗng uống rượu sẽ làm hỏng bao tử, cũng bất chấp tất cả, tay nhanh nhẹn gắp lấy một đũa thức ăn, đưa tới trước mặt y.

"Nghĩ tôi như vậy ăn sao? Đáng tiếc tôi đối với thức ăn ở trên bàn không hề hứng thú." Lăng cường đột nhiên lạnh lùng cười.

"Vậy con muốn như thế nào mới bằng lòng ăn đây?"

"Cởi hết quần áo ra."

"Cái gì?"

"Ông có chịu cởi không thì bảo?"

Lăng Thanh Lam không hiểu ăn uống cùng cởi quần áo rốt cuộc có quan hệ gì, nhưng thấy ánh mắt con mình lạnh băng, không thể làm gì khác hơn là cắn chặt răng, nhanh chóng cởi đồ.

"Quần lót cũng phải cởi! Nhanh lên một chút, đừng để tôi lặp lại lần hai."

Tuy rằng ở trước mặt đứa con đã từng lõa lồ không ít thứ, nhưng Lăng Thanh Lam vẫn không có cách nào thản nhiên đối diện trọn vẹn ánh mắt chằm chằm của y.

Tay run rẩy bỏ đi mảnh vải che thân cuối cùng trên người, Lăng Thanh Lam cúi đầu, chân tay luống cuống đứng ở trước mặt nam nhân.

"Nằm lên trên bàn đi."

"Cái gì?" Lăng Thanh Lam nghe vậy cả kinh, liền ngẩng đầu lên.

"Chưa từng nghe qua bàn tiệc người sao? Ngày hôm nay tôi không ăn mấy đồ chết tiệt đặt ở bàn, tôi muốn ăn thức ăn đặt ở trên thân thể ông kìa."

"Cái gì? Không..." Lăng Thanh Lam bảo thủ nghiêm túc chưa từng nghe qua chuyện khó tưởng tượng như vậy.

"Không đến lượt ông quyết định." Lăng Cường một phát đã đem nam nhân đẩy ngã xuống bàn ăn.

"Buông, không nên như vậy!"

"Câm miệng!" Lăng Cường xấu xa cười. "Không nên gây trở ngại tôi hưởng dụng rượu khai vị."

Lăng Cường đem ly rượu vang đổ lên ngực nam nhân.

Chất lỏng đỏ tươi chảy trên da thịt tái nhợt, tựa như đoá hoa trắng nở rộ trong ánh lửa hừng hực, vừa khiêu gợi vừa ngây thơ, tràn ngập mê hoặc khó có thể hình dung...

"Hừ hừ... A a..." Cậu con mút mát kịch liệt trên đầu vú làm Lăng Thanh Lam cuồng loạn lắc đầu, phát sinh rên rỉ khó nhịn.

"Đầu vú ông mẫn cảm y như đàn bà, tôi mới liếm một phát mà ông liền sướng đến chịu không nổi rồi."

"Hừ hừ... Không phải... Ba không có..."

Mặc dù miệng mồm liều mạng phủ nhận, nhưng từ lâu khoái cảm vui vẻ đã tập kích toàn thân, lớn tiếng báo trước sa đoạ sắp tới...

"Còn dám nói không có, cái đồ vật này nọ của ông cũng đã ngẩng cao đầu, thực sự là thấp hèn!" Lăng Cường cầm lấy cái chai đem tất cả rượu vang còn thừa bên trong đổ lên trên.

"A ——" Lăng Thanh Lam cả kinh chấn động.

Lăng Cường cười tà chuyển mục tiêu qua giữa hai chân nam nhân, vươn đầu lưỡi một chút rồi một chút, chậm rãi liếm láp rượu vang đang rơi rớt, vật thể cao cao kia cương lên ngay tắp lự.

"A a ——" Lăng Thanh Lam chịu không nổi mà thất thanh kêu to.

"A, nguyên lai uống rượu vang bằng cách này cảm giác khác hẳn ha."

Lúc này tiếng cười trầm thấp lọt vào tai Lăng Thanh Lam vô cùng rung động lòng người.

"Kế tiếp ăn cái gì thì ngon ha?" Lăng Cường nhìn thức ăn bày đầy bàn, cười ám muội.

Lúc Lăng Thanh Lam còn chưa kịp phản ứng, hai chân hắn đã bị dang rộng ra hết cỡ, huyệt động phía sau bị vật cứng này nọ nhét vào ——

"Không —— "

Thấy nam nhân dưới thân giãy dụa thân thể hô to, Lăng Cường càng thêm hưng phấn mà tăng lực đạo bàn tay nhằm cắm rút khí thế ——

Chiếc đùi gà nóng hầm hập tại cửa động dâm mỹ ra ra vào vào, nam nhân do đau đớn nên kêu loạn một hồi.

"Hảo nóng hảo nóng —— "

Niêm mạc yếu đuối nơi tràng nội nóng đến co quắp một trận lại một trận, nhưng điểm gợi cảm trí mạng nhô lên trong cơ thể lại phải đứng yên chịu đựng từng cú dập kịch liệt, Lăng Thanh Lam bị cảm giác kỳ dị khiến cho chẳng biết làm thế nào cho phải, không khỏi vừa đau vừa sướng rên lên.

"Tiện nhân! Bị đưa đẩy như vậy còn sướng đến sắp bắn?" Lăng Cường cười nhạt, "Ông đừng hòng bắn!"

Lăng Cường lấy khăn ăn bao bọc na căn nam nhân, côn thịt đang run rẩy bị cột lấy gắt gao.

"A a —— không nên —— không nên a!"

Dục vọng trên đà phát tiết bị kiên quyết giam cầm, thân thể Lăng Thanh Lam sớm bị dạy dỗ đến quen hưởng lạc dường như giãy dụa kháng nghị.

Hai tròng mắt bị tình dục che phủ tràn đầy nước mắt, đôi môi bình thường nghiêm nghị nhếch lên hơi lộ ra đầu lưỡi hồng hồng, hai đầu vú xinh xắn vừa hồng vừa sưng dựng đứng lên, Lăng Cường thấy nam nhân trong bộ dạng bị tàn sát bừa bãi lòng nhất thời tràn ngập khoái cảm khó nói!

Mang theo dục vọng điên cuồng muốn ăn tươi nuốt sống thân thể dưới thân, Lăng Cường rất nhanh kéo khoá quần xuống, móc ra côn thịt trướng đến mức bạo phát, một phát vọt vào thịt huyệt nam nhân ——

"Không —— "

Tiểu huyệt đang cắm dị vật đã vậy còn bị thịt heo bổng cứng ngắc của thằng con chen chúc vào, tràng nội nho nhỏ bị căng rộng đến cực hạn, Lăng Thanh Lam đau đến lớn giọng thét chói tai, thiếu chút nữa ngất xỉu luôn ——

"A ha a... Sướng muốn chết... Thật chặt a..." Lăng Cường đong đưa thắt lưng rắn chắc hữu lực mãnh liệt cắm rút.

"Ô... Con muốn giết chết ba rồi... A a... Thả ba... Thả ba đi..."

Tràng nội do bị khuấy đảo kịch liệt mà co rúm, Lăng Thanh Lam nhịn không được khóc lên.

"Thả ông?" Lăng Cường cười lớn, "Đến chết cũng đừng mơ!"

Đem hai chân thon dài trắng nõn của nam nhân áp đến trước ngực, Lăng Cường dùng hết khí lực toàn thân, như muốn mãnh lực xỏ xuyên qua nam nhân, chọc vào chỗ sâu tận cùng ——

"Ô a a ——" Lăng Thanh Lam lớn tiếng khóc thét chói tai, nội tạng dường như cũng bị đâm thủng, thống khổ dằn vặt hắn đến thần trí mơ hồ, chỉ có thể ôm chặt lấy con trai liều mạng cầu xin tha thứ, "Cường Cường, con tha ba tha ba... Ô... Đều là papa không tốt, đều là papa không tốt... Xin lỗi xin lỗi..."

"Câm miệng!"

"Xin lỗi xin lỗi..."

"Không được xin lỗi!" Lăng Cường lửa giận tăng vọt, hung hăng cho hắn một bạt tai! "Lăng Cường tôi không thèm loại tiện nhân như ông xin lỗi!"

Bị một cái tát mạnh đánh tỉnh lại, Lăng Thanh Lam nuốt nước mắt vào trong, cắn chặt môi dưới, liều mạng thừa nhận đứa con tra tấn điên cuồng.

Cậu con sau khi bắn tinh trong cơ thể hắn, tất cả đồ ăn đa dạng đủ loại kiểu dáng trên bàn lần lượt được nhét vào.

Lăng Thanh Lam vài lần đau đến hôn mê bất tỉnh, lại bị lay dậy.

Mặc dù bị đối đãi lãnh khốc như vậy, thế nhưng Lăng Thanh Lam phát hiện, từ đầu đến cuối, chính mình đều không hề buông cánh tay đứa con...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro