Chương 18: Mạo Phù nổi binh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy trong phòng còn mỗi Hoàng Mân Huyễn đêm qua quá chén không biết mình về nhà bằng cách nào, trên đầu giường có đặt một ly nước nóng. Rèm cửa sổ chỉ khép lại một nửa ánh mặt trời len vào phủ một màu óng ả in lên mặt sàn nhà, Mân Huyễn nhìn ra ngoài mới ngủ một giấc mà đã đến tận trưa.

"Tỉnh rồi đấy à?" Khương Đông Hạo đi từ cửa vào nhìn thấy người ngồi ngẩn ngơ trên giường hỏi:

"Thấy thế nào? Còn đau đầu không?"

Mân Huyễn thấy anh đi đến ngồi lên ghế sofa miệng mỉm cười mà lòng thấy hơi bất an, kí ức của cậu chỉ dừng lại ở thời điểm cùng Ngô Quang Thạc uống rượu ở Vạn Xuân lầu, còn sau đó làm thế nào về được đến nhà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu hoàn toàn không nhớ được, chắc là chưa làm chuyện gì ngớ ngẩn đâu nhỉ?

Mân Huyễn khốn khổ vò vò đầu tóc cẩn thận thăm dò hỏi:

"Tối qua tôi uống nhiều lắm à?"

Đông Hạo vờ lật trang giấy tờ tạp chí như không thèm để ý:

"Không nhiều lắm."

Hắn cố ý giảm âm thanh xuống mức thấp nhất, giọng nói trầm trầm mang mùi bỡn cợt, Mân Huyễn nghe xong càng thêm thấp thỏm.

"Chắc không vì say mà tôi nói lời linh tinh đâu nhỉ?"

Khương Đông Hạo thay đổi tư thế vứt cuốn tạp chí lên bàn, đứng dậy di chuyển gần đến bên giường. Hắn đột nhiên ghé sát không chớp mắt nhìn cậu, đôi mắt sâu thẳm không ngừng dò sét như muốn ăn mòn tinh thần của Mân Huyễn, phải rất lâu sau cậu không chịu nổi không khí có phần cô đặc này lật tung chăn nhảy khỏi giường mà luống cuống:

"Thôi không nói với anh nữa, tôi đi tắm đây."

Đông Hạo thu lại ánh nhìn nghiêm mặt nói:

"Không có lần sau nữa đâu."

Mân Huyễn không đáp phi thẳng vào nhà tắm, đối với một người ưa hình thức như Hoàng Mân Huyễn việc không làm sạch cơ thể qua một đêm khiến cậu khó chịu. Mặc kệ không quan tâm đến lời nói của Khương Đông Hạo, cậu bĩu môi nghĩ không ra vào Vạn Xuân lầu thì ra vào kĩ viện lâu xanh cũng có thể chấp nhận được.

Kể từ khi ở Chi Sơn trở về Dịch Liên Khải đối với Vũ Đình cũng có vài phần kính trọng, mọi ngày đều cùng cô dùng bữa, những lúc như thế không đề cập đến chuyện của những ngày trước đó, ngược lại còn cùng nhau đàm đạo thi từ ca phú. Cho dù anh không kể gì về vụ việc bị chặn đường ở Chi Sơn thì thông tin cũng tự nhiên nhảy vào hai tai của Vũ Đình.

Tuy Vũ Đình rất ít khi động chạm đến công việc của Dịch Liên Khải, lúc nghĩ đến cũng chỉ là do nhàm chán mà chợt lóe lên thôi, sống chung với nhau qua những mùa hoa nở chỉ là cảm thấy anh rất phóng túng, lại chưa từng nghiêm chỉnh hẳn hoi bao giờ.

Đối với việc Dịch Trú Bồi luôn được xưng là "Nho tướng", tuy một mặt ngang ngược bạo tàn ra, ông cũng được người trong và ngoài nước công nhận là một thư nhân. Dịch Liên Khải, Hoàng Mân Huyễn từ thuở nhỏ đã được danh sư dạy dỗ, tuy không được gọi là học xuyên suốt hoàn toàn kiến thức Trung Quốc và Phương Tây, nhưng nói về học thuật cũ thì lại rất có nền tảng. Dịch Liên Khải thi thoảng cao hứng, còn có thể ngâm vịnh đối câu, có thể sáng tác một bài thơ thất tuyệt hoặc ngũ luật.

Vũ Đình đã từng học ở trường Tây Dương, nền tảng kiến thức khi còn bé không hề tệ, nên cũng thấy Dịch Liên Khải đối thơ cũng không tồi, rất có khí khái mạnh mẽ. Vũ Đình mỗi ngày đều cùng anh nói chuyện phiếm, nhưng trong lòng lại thấy không thoải mái, bởi vì trong biệt phủ lâu ngày chưa ra ngoài, vậy nên tình hình bên ngoài một chút cũng không biết được, thậm chí ngay cả thông tin trong phủ, cũng hoàn toàn bị chặt đứt.

Nhưng cứ nói chuyện phiếm như vậy cũng có chỗ tốt. Chẳng hạn như cô có thể nhân cơ hội này nói ra một ít tâm tư nho nhỏ hay là cùng tìm hiểu thêm về con người Dịch Liên Khải. Lủi thủi trong nhà, sách còn cuốn nào chưa từng bị Vũ Đình lật qua lật lại mấy lần, hoa nào trong vườn chưa từng bị Vũ Đình ngắm đến không muốn nở. Vũ Đình đột nhiên thấy nhớ nhà, mấy lần lân la hỏi ý Dịch Liên Khải bảo muốn về thăm cha mẹ đẻ, nhưng anh nói đi đâu chơi, làm cái gì cũng được nhưng đã xuất giá thì phải chờ qua ba năm mới được về thăm nhà.

Hôm nay trời mới vừa tờ mờ sáng, Vũ Đình lại đột nhiên bị hàng loạt âm thanh trầm muộn đánh thức dậy. Cô nhìn xuống dưới lầu hỏi Vú Chu:

"Có chuyện gì vậy?"

"Là tiếng pháo đấy."

Vũ Đình vẫn còn hồ đồ, hỏi lại:

"Đang yên đang lành, sao lại có tiếng pháo được chứ?"

Vú Chu nói:

"Là đang đánh trận, nên mới có tiếng pháo, gần như vậy nhất định là ở bên ngoài thành đang đánh trận."

Vũ Đình đứng dậy khoác áo hoảng hốt hỏi:

"Dịch Liên Khải đâu?"

"Thiếu gia đã ra ngoài từ sáng rồi ạ."

Vũ Đình lẩm bẩm nói: "Chẳng nhẽ Quách Duẫn Minh đã đến rồi chăng. Có lẽ đã đem binh đi xuống phía nam rồi." Vũ Đình thậm chí còn nghĩ có khi lại chính là Dịch Liên Khải gây ra.

Cho dù là ai, chỉ sợ Dịch Liên Khải đang đối mặt với nguy hiểm, Mạo Phù giờ đây tuy là nơi đóng quân quan trọng, cũng là thủ phủ của tỉnh Nghĩa Châu, nhưng chỉ trong vòng nửa tháng mà đã có tiếng pháo ở bên ngoài thành rồi, nếu đúng là xuôi binh về phía nam, thì quả là quá thần tốc.

Vũ Đình liền nghĩ chẳng hay Giang Tả có người không phục, muốn làm phản. Dịch Liên Khải tuổi còn rất trẻ, kể ra cũng chỉ ở trong quân đội được một thời gian, Dịch Trú Bồi đều đã đào tạo tâm phúc bên cạnh cả rồi, về phía các lữ trưởng sư trưởng, thì chưa biết chừng còn đang có tâm tư khác, mỗi người đều tự có tính toán riêng cho mình.

Chẳng hạn như Khương Song Hỷ ngang nhiên phát điện đến toàn quốc muốn mượn binh qua sông, hoặc như Phạm Chi Hoành cũng chẳng vừa muốn dẫn binh xuôi xuống phía Nam, mà Mạo Phù lại phòng thủ kiên cố như vậy. Hiện tại nghe tiếng pháo oanh oanh liệt liệt, biết chắc là đã vây thành rồi.

Trận này tựa hộ phải đánh rất lâu, bởi vì Mạo Phù thành nổi tiếng là dễ thủ khó công, nên cũng phải giao chiến mất nửa ngày, mới nghe tiếng hỏa dược ngoài thành dần thưa thớt. Vũ Đình gấp đến độ đi vòng quanh phòng, thế nhưng ngay cả cổng cũng không ra ngoài được, cũng chỉ biết sốt ruột mà thôi.

Qua một lúc Vũ Đình thấy bên cạnh tủ có một cái máy thu phát, đột nhiên nhanh trí, nghĩ thầm nhiều ngày tháng qua như vậy rồi mà mình lại không hề để ý tới cái này, máy thu phát tất nhiên thể nào cũng sẽ bắt được đài phát thanh của Trung Quốc và bên nước ngoài, nghe được phát thanh cũng có nghĩ là biết được tin tức bên ngoài, mình quả là ngu ngốc quá đi.

May mắn thay là vẫn chưa quá muộn, Vũ Đình đem máy thu phát xuống, ở trong phòng mải mê, đánh liều lặng lẽ điều chỉnh các kênh, rốt cuộc cũng tìm được một kênh phát thanh ngoại quốc, nói toàn tiếng Anh.

Vũ Đình cố gắng nghe dán lỗ tai lên trên loa, rốt cuộc cũng nghe thấy câu được câu không, thì ra mười ngày trước Quách Duẫn Minh muốn "Viên Nam" , đại quân vừa xuất phát đã đi qua Phụng Minh quan, mượn đường chỉ huy Tể Hậu đi xuống phía nam, cùng Phạm Chi Hoành qua sông giằng co. Phạm Chi Hoành tuy không phục ở dưới chướng Dịch Trú Bồi, nhưng vẫn kiên trì không lùi về phía sau, cố thủ hào ở trên sông.

Hai quân qua vài lần giao chiến vẫn thắng bại bất phân, đúng lúc này Mộ Dung Thần nhân cơ hội tuyên bố Nghĩa Châu tách ra riêng, ngay lập tức điều binh từ phía Đông tiền vào Vọng Hậu, Tiền Hậu tất cả đều tuyên bố tách riêng ra, hưởng ứng Mộ Dung Thần. Mà Quách Duẫn Minh lúc đến Phương Gia Điếm, liền lôi kéo thêm Khương Song Hỷ tham gia cho lão làm thống soái liên quân, còn tự xưng là quân đến cứu viện Mộ Dung Thần, nói Dịch Liên Khải động binh có ý đồ tạo phản.

Truyền thông trong ngoài nước đối với trận đánh lần này đều tranh nhau đưa tin, có người nói đây chỉ là việc gia đình của Quách gia, có người còn nói Dịch Trú Bồi ở Giang Tả lực bất tòng tâm, thế cục Tể Hậu bây giờ không có người nào có khả năng đàn áp được, vì vậy mới có chuyện quần hung nổi dậy như thế này.

Vú Chu nhìn sắc mặt Vũ Đình nghiêm trọng như vậy nghe máy phát, thấy đều toàn là nói tiếng nước ngoài. Cô ta trong lòng sốt ruột, thế nhưng lại không dám làm phiền, cuối cùng đợi đến khi Vũ Đình bỏ máy phát xuống, cẩn thận để lại chỗ cũ rồi, Vú Chu mới hỏi:

"Rốt cuộc là ai đang đánh tới?"

Vũ Đình nói:

"Là liên quân."

"Liên quân nào? Liên quân này là thuộc quân của ai?" Vú Chu nãi nãi trong đầu không có ý tưởng gì hết, hỏi: "Liên quân là địch sao? Đại soái của bọn họ là ai?"

Vũ Đình cũng không nói lời nào, nghĩ thầm Dịch Liên Khải mặc dù trên danh nghĩa là thống soái, nhưng đội quân lại thuộc về Dịch Trú Bồi. Trận này vốn dĩ chỉ là tướng quân hai miền ngứa ngáy tay chân nổi hứng doạ nạt lẫn nhau, nhưng cuối cùng chẳng biết được món nựu đạn thối thuộc về ai.

Dù cho cuối cùng liên quân có thắng đi chăng nữa, nhưng Quách Duẫn Minh nào phải nhân vật dễ đối phó, chỉ sợ Hàn Tỉnh Du đối với anh chỉ là lớp ngụy trang bên ngoài, một khi đã thắng rồi, Quách Duẫn Minh thể nào cũng qua cầu rút ván. Đến lúc đấy chó cùng rứt giậu người thiệt đầu tiên không ai khác ngoài Dịch Liên Khải.

Nếu như thua Quách Duẫn Minh sẽ không giữ lại Dịch Liên Khải để làm gì, nói không chừng còn có thế giết chết anh ta, để dễ dàng đàm phàn với Mộ Dung Thần. Nghĩ như vậy, bất luận là thắng hay thua, tình cảnh của Dịch Liên Khải đều nguy hiểm vô cùng, Vũ Đình không khỏi khẽ thở dài một cái.

Vú Chu nhìn cô thở dài như vậy, đoán trong lòng đang rất rầu rĩ, liền đi tới an ủi vài câu. Vú Chu chỉ là người hầu phục vụ trong biệt thự dù cho có theo chân Dịch Liên Khải từ lúc mười hai tuổi thì đối với việc chính sự không lấy một chút kiến thức, nên cũng chỉ qua loa khuyên nhủ, cũng không thể giúp Vũ Đình có chút cảm giác an ủi nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro