Quyển 1: Nhân gian Âm quan_Chương 1: Mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"...Cảnh sát đã điều tra rõ thân phận người chết, manh mối tương quan đều đang trong quá trình điều tra...Đây đã là vụ án thứ tư xảy ra trong ba tháng qua, đối với án giết người liên hoàn này cảnh sát đến giờ vẫn chưa..."

Tin tức trên TV còn đang truyền phát, em gái quán trà sữa cũng không bị ảnh hưởng gì lớn, thuần thục pha chế tốt trà sữa, đưa cho anh đẹp trai trước mặt.

Bình tĩnh mà quan sát, anh trai này dù nhan sắc hay dáng người đều là cực phẩm, đặc biệt là xương quai xanh càng hấp dẫn ánh mắt người khác, cũng không biết trên cổ anh ta đeo cái gì nhưng hai sợi dây đỏ ở trên xương quai xanh trắng nõn đặc biệt gây chú ý.

Kì lạ là, mình rõ ràng nhan khống nhưng lại không có ý tưởng đen tối gì với anh ấy? Ừm, chắc là bởi anh trai này không phải loại hình mình thích. Em gái trà sữa miễn cưỡng tìm cho mình một cái cớ.

"Một cốc mười tệ, một cốc năm tệ, tổng cộng mười lăm tệ, cảm ơn đã ủng hộ."

"Có thể chuyển khoản bằng Wechat không?"

"Có thể."

Ngô Bất Lạc mở di động, lưu loát quét mã trả tiền. Wechat nhanh chóng nhảy ra vài tin nhắn thoại, đều hỏi hắn tại sao vẫn chưa đến?

"Quán trà sữa rất đông người, tôi tới ngay đây, anh chờ thêm mười phút." Ngô Bất Lạc có lệ vài câu, cầm trà sữa chạy lấy người.

Hắn một đường đi tới một tiểu khu cũ, bò lên sáu tầng cầu thang, cuối cùng dừng lại ở trước một gian phòng.

"Học trưởng, có nhà không?" Ngô Bất Lạc vừa gõ cửa, vừa lấy từ túi quần ra một cái kính gọng đen đeo lên, khiến hắn thoạt nhìn thêm vài phần thuần lương và ngoan ngoãn.

Từ trong phòng một thanh niên gầy trắng trẻo văn nhã bước ta, thời điểm thấy Ngô Bất Lạc mắt hơi hơi sáng lên, giọng nói có vẻ khẩn thiết gấp gáp không chờ nổi, "Mau vào, tôi đợi cậu mãi từ sáng đến giờ."

Phòng học trưởng rất rộng nhưng trang hoàng lại rất đơn giản.

Ngô Bất Lạc quét mắt nhìn căn phòng, không nói gì mà lấy trà sữa ra, đưa cho thanh niên trước mặt, "Học trưởng, cho anh này."

"Tôi không uống cái đó." Học trưởng vô thanh vô tức khóa trái cửa phòng, trong mắt hiện lên vẻ tham lam, ánh mắt không nhịn được nhìn chằm chằm cổ Ngô Bất Lạc.

Thật nóng bỏng tràn trề sức sống!

Hắn vừa nhìn thấy Ngô Bất Lạc liền biết người này là con mồi tốt nhất, thích đến không thể kiềm chế. Trước đây rõ ràng hắn chỉ thích những thiếu nữ trẻ tuổi ngây thơ, nhưng giờ mới phát hiện hóa ra thiếu niên càng thêm phù hợp với khẩu vị của hắn.

"Thật đáng tiếc." Ngô Bất Lạc hơi hơi thở dài, "Lúc trước không phải anh nói rất thích trà sữa sao?"

Hử?

Học trưởng cảm thấy có gì đó không thích hợp, tầm mắt hắn đảo qua cốc trà sữa kia, trong đầu giống như hiện lên một tia sáng, muốn bắt lấy nhưng thế nào cũng không bắt được.

Hắn liếm môi, trong tay giấu một ống tiêm. Chỉ cần tiêm vào, học đệ sẽ ngoan ngoãn nằm xuống, tùy ý để hắn dùng dao cắt cổ, sau đó máu tươi sẽ từ từ chảy ra, hương vị so với trước kia hắn hưởng qua tuyệt hơn nhiều.

"Học trưởng, anh thích tôi ư?" Ngô Bất Lạc bỗng ngẩng đầu hỏi.

"Thích, không có ai..." Học trưởng kích động tiến tới, trên mặt hiện lên sắc thái dữ tợn, tay dơ lên cao, "... thích cậu nhiều hơn tôi!"

Phanh!
Học trưởng bị một chân đá bay ra ngoài, ống tiêm cũng rơi xuống mặt đất.

"Vậy sao?" Ngô Bất Lạc bĩu môi, "Nếu anh thích tôi, vậy tôi giết anh cũng không sao đâu nhỉ." Ngô Bất Lạc tháo dây đeo trên cổ, trên dây treo một cái vại mini. Chỉ là hình dạng cái vại này so với hũ tro cốt bản thu nhỏ không có bất cứ khác biệt gì.

"Sở Nhạc, tới phiên anh đó, huyết khí trên người thằng cha này khá nặng, anh ăn trước đi."

Học trưởng giống như nhìn thấy thứ gì đáng sợ, muốn kêu lên lại phát hiện chính mình một chữ cũng không nói ra lời.

....

Ngô Bất Lạc đá đá học trưởng đã hôn mê, cuối cùng cũng vừa lòng.

"Trần tiểu thư, cô muốn báo thù tôi đã giúp cô báo, có thể ra đề thi cho tôi chưa." Ngô Bất Lạc ngoảnh đầu nhìn cô gái bay bay trên không.

Cô có dung mạo xinh đẹp, chỉ là quá mức tái nhợt.

Nếu có cảnh sát ở đây, có lẽ sẽ phát hiện ra nữ quỷ này và người chết được tìm thấy lúc trước giống nhau như đúc. Nữ quỷ cũng coi như học tỷ của Ngô Bất Lạc, lúc trước ngây ngốc bị tên biến thái này lừa đến đây giết chết, trước khi chết đã uống đồ ở quán trà sữa kia.

Tiếc là, kẻ giết người hoàn toàn không nhớ rõ mình đã làm gì.

Nữ quỷ há to miệng, kí tự đỏ như máu ngưng tụ thành hàng trong không khí.

"Cmn, đề trắc nghiệm!" Ngô Bất Lạc thấy đề thi nhịn không được mắng câu thô tục, "Lại là đề trắc nghiệm ngẫu nhiên."

Câu hỏi: Làm sao để cứu vớt một con quỷ treo cổ?

A: Tìm được dây thừng lúc sinh thời quỷ treo cổ sử dụng, đem dây thừng thiêu hủy và cầu phúc.

B: Tìm được di hài quỷ treo cổ, đốt cháy siêu độ.

C: Tìm được dây thừng lúc sinh thời quỷ treo cổ sử dụng, dùng nó treo cổ con quỷ đó lần nữa.

D: Tất cả các đáp án trên đều đúng.

Ngô Bất Lạc vừa đọc đề vừa gian nan tìm đáp án trên Baidu.

"Tôi chọn A!" Ngô Bất Lạc hô.

"Sai, đáp án đúng là C, mời thí sinh tiếp tục cố gắng."

Sau khi đáp đề xong, nữ quỷ mỉm cười chắp tay với Ngô Bất Lạc rồi biến mất, nhưng Ngô Bất Lạc đã không còn sức cáo biệt nữ quỷ nữa.

"Lại sai rồi lại sai rồi! Lần trước nữa là biến thái, lần trước là tội phạm giết người, lần này là tội phạm biến thái giết người. Tôi cmn đã giải quyết hơn ba trăm vụ án rồi nhưng đến giờ vẫn chưa đạt tiêu chuẩn! Baidu làm hại tôi mà, quốc gia nên sớm chút ngăn chặn những tin tức giả dối này truyền lưu trên mạng!" Ngô Bất Lạc đau khổ kêu rên, "Cmn thành phố này đều đã bị tôi bắt hết, giờ lại phải đổi chỗ nữa sao?"

Từ trong hũ tro cốt nhỏ trên cổ Ngô Bất Lạc phát ra tiếng cười nhạo, "Đáp án rõ ràng là C, cậu thế mà ngu ngốc chọn A? Xì, tôi trả lời 60 đề, trong đó còn bao gồm cả đề điền vào chỗ trống mà đều trả lời đúng hết, lấy đủ 60 điểm."

"Học bá cút xéo, đừng nói chuyện với tôi." Ngô Bất Lạc trực tiếp phản pháo, "Anh là quỷ, sống lâu hơn tôi đương nhiên biết càng nhiều. Cmn, cuộc thi Âm quan này chẳng những cùng người tranh, còn phải cùng quỷ đoạt, thật quá đáng!"

"Tôi không phải quỷ, là cương thi."

"Không có thân thể, chỉ có thể ở trong hũ tro cốt thì là cương thi gì?"

Cuộc thi sơ tuyển tư cách Âm quan, Địa Phủ vì tuyển chọn Âm quan mà tổ chức một cuộc khảo hạch khắp ba giới âm dương nhân. Đối tượng khảo hạch bao gồm người quỷ yêu các sinh vật bên trong tam giới, không phân biệt thân phận, thiện ác, giới tính, độ tuổi. Một khi khảo hạch thành công thì có thể thoát ly sinh tử luân hồi, trở thành Âm quan Địa Phủ.

Thiên Đình suy thoái, nhân loại sớm đã hết đường thành tiên. Âm quan Địa Phủ từng bị nhân tu coi là râu ria nháy mắt trở thành lựa chọn duy nhất. Không thể làm thần tiên, nhưng làm Âm quan Địa Phủ cũng có thể trường sinh bất lão. Hơn nữa, là người thì đều có tội nghiệt, sau khi chết nhất định phải dựa theo công tội để phán định trừng phạt. Chỉ khi trở thành Âm quan Địa Phủ thì mới có thể thoát khỏi chế tài.

Vì tìm nhân viên thỏa mãn các điều kiện yêu cầu, Thập Điện Diêm Vương Địa Phủ và Tử Thần Minh giới phương Tây liên thủ tạo ra hệ thống cuộc thi Âm quan, đã đưa vào sử dụng được 500 năm, không lừa già dối trẻ, công bằng công chính.

Mà Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc ở nhờ hũ tro cốt đều là thí sinh tham gia cuộc thi sơ tuyển tư cách Âm quan lần này.

Cuộc thi diễn ra trong vòng 3 năm, yêu cầu phải giải quyết sự kiện linh dị ở các nơi, từ trên thân quỷ quái trong sự kiện đó tìm đề thi tương ứng, trả lời đúng 60 câu là có thể tiến vào vòng thi tiếp theo. Đương nhiên, nếu trong quá trình giải quyết sự kiện linh dị xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì Địa Phủ cũng mặc kệ. Dù sao chết rồi vẫn có thể làm thí sinh, cho nên cũng không so đo quá nhiều.

Bản thân Ngô Bất Lạc giữa chừng xuất gia*, mười bảy năm trước đó là một thiếu gia ăn chơi trác táng, đạo thuật bình thường, tư chất bình thường, cố tình kẻ thù vô số, chỉ có thể dấn thân vào cuộc thi Âm quan để cứu mạng. Còn Sở Nhạc là một thí sinh thất bại ở vòng thi cuối của cuộc thi Âm quan lần trước, đến thân thể cũng không giữ nổi, chỉ có thể miễn cưỡng liên thủ với học tra Ngô Bất Lạc, cùng tham dự cuộc thi Âm quan. Dù sao không chỉ tuyển một Âm quan, người và quỷ cũng không cạnh trạnh cùng vị trí, nên giữa họ không có bất cứ quan hệ cạnh tranh nào.

*ý nói giữa chừng tham gia vào, mà không có ý định hay biết đến từ trước.

Sở Nhạc là một cộng sự tốt.

Hiểu rõ cuộc thi Âm quan, tuy không có thân thể nhưng vẫn mạnh hơn lệ quỷ thông thường rất nhiều, còn không cần lo vấn đề bị phản phệ, dính phải học tra Ngô Bất Lạc đúng thật là nhân tài không được trọng dụng.

Một người một quỷ trong thời gian hai năm tổng cộng giải quyết hơn ba trăm sự kiện linh dị, thống nhất thay phiên trả lời đề thi, không nghĩ tới một trăm hai mươi sự kiện, Ngô Bất Lạc 60 đề chỉ đáp đúng năm câu, Sở Nhạc một lần thông qua. Dựa theo ước định, Sở Nhạc vẫn cùng Ngô Bất Lạc đi tìm vụ án để giải quyết, đến bây giờ Ngô Bất Lạc mới được 57 điểm thảm thương. Còn ba đề nữa mới đủ 60.

Thế nhưng quỷ gần như đã bị bắt hết, chỉ còn nửa năm cuối cùng, danh sách đại bộ phận thí sinh thông qua cuộc thi sơ bộ đã ra lò, muốn tranh đoạt đề thi với những thí sinh còn lại, hi vọng của Ngô Bất Lạc thật sự xa vời.

"Hiện tại chỉ có tiền tiền tiền có thể an ủi tôi ô ô ô." Ngô Bất Lạc hay trả lời sai, rất nhanh phấn chấn, gọi điện thoại cho đội trưởng đội cảnh sát hình sự nào đó.

"Lý đội trưởng, tôi đã bắt được nghi phạm của vụ án lần trước rồi, tiền thưởng anh nhớ gửi vào tài khoản cho tôi, địa chỉ là..."

Hắn chính là công dân mười tốt, được chính phủ chính thức đóng dấu thanh niên ưu tú. Gặp loại tội phạm giết người này đương nhiên phải báo cảnh sát, giao cho pháp luật xử lí.

Lần này bản thân có thể kiếm được gần 70 vạn xem ra cũng không lỗ. Vì tiếp cận tên biến thái này, hắn phải đóng giả thanh thuần lấy lòng, cai rượu cai đồ nướng hơn nửa tháng.

"Thanh toán tiền tới tài khoản..."

Thông báo điện thoại rất nhanh vang lên, Ngô Bất Lạc huýt sáo, nhìn tài khoản nhiều thêm mấy số không, khóa cửa lại, ung dung rời đi.

Đây chính là nguyên nhân hắn thích hợp tác với đội trưởng Lý, xuất thân phú nhị đại, vô cùng nghĩa khí, đưa tiền đặc biệt sảng khoái. Một chút cũng không khư khư trì hoãn như những cảnh sát khác, chỉ mỗi viết báo cáo đưa tư liệu mà cũng kéo dài mười ngày nửa tháng.

"Nghi phạm đã sa lưới, chúng ta đi." Lý đội trưởng cục cảnh sát nhanh chóng triệu tập đội ngũ, mang theo thủ hạ đến địa điểm Ngô Bất Lạc nói.

"Đội trưởng, là thần nhân lần trước anh bảo sao?" Đồng sự mới tới sùng bái nói, "Nghe nói đại trinh thám kia đã phá không ít vụ án ở thành phố bên cạnh, quả thực là nhân vật truyền kì."

"Ừm." Lý đội trưởng đáp một tiếng, cũng không nhiều lời.

Ngô Bất Lạc rời khỏi tiểu khu cũ, thấy một hàng xe cảnh sát đi vào mới yên tâm.

"Nếu cậu có tiền rồi thì mau mua khỏa nhân sâm ba mươi vạn kia đi."

Gương mặt tươi cười của Ngô Bất Lạc lập tức cứng lại, "Quyên góp một nửa thì còn thừa ba mươi lăm vạn, cmn mua nhân sâm ba mươi vạn thì ông đây lấy gì để sống? Thẻ tín dụng còn nợ bốn vạn tệ đấy, dù sao chốc lát anh cũng không tốt ngay được, chúng ta mua nhân sâm mười vạn tệ là đủ rồi!"

"...Vậy lần sau cậu bị biến thái quấn lấy cũng đừng tìm tôi."

"Chờ đã, cái này dễ thương lượng. Hay là chúng ta mua nhân sâm hai mươi vạn có được không? Anh không biết đâu, thuốc đông y bây giờ làm giả rất nhiều, tốt hay xấu anh căn bản không biết rõ...Được được được, tôi mua, tôi mua được chưa?"
Sẽ mua khỏa ba mươi vạn kia!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro