ONE SHOT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

• Lưu ý: Trong khúc truyện này sẽ có lúc mình gọi công là hắn hoặc anh, thụ thì mình vẫn gọi là cậu, tùy vào mình hướng tình tiết truyện theo nhân vật nào thì công sẽ bị thay đổi cách gọi. Nếu mình hướng tình tiết truyện theo bên thụ thì công được gọi là hắn, ngược lại mình hướng tình tiết truyện theo bên công thì công được gọi là anh. Vậy nhé mọi người~



Thành phố về đêm, những tòa nhà cao tầng khoác lên những mảnh áo long lanh và sáng lấp lánh đầy xa hoa. Tiếng của xe cộ, tiếng của những chiếc máy bay trực thăng bay lượn trên bầu trời đen huyền, cả tiếng nói của những người lướt qua nhau tạo nên một buổi tối đầy huyên náo và nhộn nhịp. Ở trung tâm thành phố có một khu đô thị thu nhỏ cực xa hoa với những căn biệt thự nằm san sát nhau, tuy mang danh là khu của người giàu nhưng nơi đây thường xảy ra nhiều vụ trộm cắp tài sản mặc dù an ninh ở đây đã được siết chặt kể từ khoảng vài năm về trước. Những căn biệt thự vắng chủ thường là miếng mồi ngon của bọn trộm cướp. Khi bóng tối buông dần cũng là lúc chúng ra tay cướp bóc trắng trợn. Bóng dáng nhỏ nhắn nhưng có phần nhanh nhẹn kia chưa được bao lâu đã mở khóa được khung cửa sổ mà đột nhập vào bên trong, cậu bước hết sức nhẹ nhàng vào bên trong và cẩn thận không phát ra bất cứ tiếng động ngoài ý muốn nào.

"Đúng là nhà của bọn nhà giàu, rộng lớn và bày trí thật đẹp mắt." Cậu nhìn lên trần nhà, nhìn xung quanh để xem nhà có bố trí camera hay không rồi uyển chuyển di chuyển vào những vùng tối hoặc những góc chết mà chiếc camera không thể quan sát đến. Chỉ với một cây kẽm nhỏ gọn mà cánh cửa rộng lớn của một căn phòng khác được mở ra, cậu thận trọng bước vào bên trong, lục tung hết những ngăn kéo và rồi những món đồ có giá trị cũng xuất hiện không làm phụ lòng người tìm kiếm, đồng hồ, trang sức đính đá quý nhanh chóng được cậu bỏ gọn hết vào bên trong chiếc túi nhỏ vắt ngang vai. Cậu thở hắt một cái rồi đi ngược ra bên ngoài hệt như chưa có chuyện gì xảy ra, cậu ta còn tốt bụng chui ra khỏi cửa sổ rồi đóng lại cẩn thận, cố gắng dồn hết sức lực rồi bật nhảy khỏi bức tường kiên cố kia. Nào ngờ tên cảnh sát có gương mặt bất biến ở mọi tình huống đứng ngay chỗ cậu nhảy xuống đợi sẵn, đợi cậu đáp xuống mặt đất liền lấy đèn pin rọi thẳng vào mặt cậu. "Lại gặp cậu nữa rồi!". Hắn nói rồi không quên còng tay cậu rồi đưa về đồn.

.

"Rầm!". Lại là tiếng đập tay lên bàn của chàng cảnh sát trước mặt, tuy đã trở nên quen thuộc nhưng lần nào cũng khiến cậu giật thót cả lên. "Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần, tại sao vẫn cứ hành nghề trộm cắp xấu xa này?. Nói bao nhiêu lần thì cậu mới hiểu đây hả?", cái giọng trầm trầm đầy giận dữ đó thật sự không hợp với gương mặt không chút biểu cảm mà anh đang sở hữu. Cơ mà anh giận dữ cũng đúng thôi, đây là lần thứ n mà anh bắt gặp cậu đi trộm cướp, mặc dù bị bắt nhiều lần như vậy, có bị dọa bỏ tù, có bị mắng thì vài ngày sau anh vẫn bắt gặp cái gương mặt nhìn đến muốn chán này đi làm việc xấu. Cậu ta thì vẫn cứ trưng bộ mặt vô tội kia ra rồi nói lảm nhảm như khuyến khích anh bỏ tù cậu, bỏ tù đến mục xương càng tốt, anh có hỏi đến người nhà của cậu để đến bảo lãnh nhưng trả lời cho câu hỏi đó chỉ là sự im lặng vô hạn của cậu ta, đã vậy lúc nào cũng kêu anh nên bỏ tù cậu cho im chuyện. Kể từ lúc anh công tác ở đây và nhận nhiệm vụ đi tuần thì lúc nào cũng bắt gặp cậu ta làm chuyện xấu rồi cái kết là bị anh giải về đồn. Nói cũng kỳ lạ, một thằng thanh niên có gương mặt nhìn thoạt cũng sáng sủa thông minh, đáng nhẽ phải đang ở tuổi ăn tuổi học, có trước mắt một tương lai sáng lạng ở phía trước, việc gì phải đi cướp bóc để sống qua ngày như vậy. Chẳng nhẽ cậu ta không có ai nuôi nấng đàng hoàng để lớn lên rồi thành ra loại người xấu xa như thế này?. Hai con người ngồi đối diện với nhau, chẳng kẻ nào nói lời nào, anh cuối cùng cũng chịu thua mà tặc lưỡi. "Thôi! Cậu đi về đi! Cái gì tôi cũng đã khuyên hết rồi, cậu vẫn chưa đủ tuổi để bị bỏ tù, cùng lắm thì tôi lại bắt cậu rồi lại thả cậu về, đợi cậu đủ tuổi tôi chắc chắn sẽ nhốt cậu bỏ tù."

Cậu ta đứng lên rồi lại bước ra khỏi đồn cảnh sát, chẳng ai thèm để mắt nhìn đến cậu vì có lẽ cậu đến đây quá thường xuyên nên dần ai cũng thấy điều đó như một lẽ bình thường. Anh nhìn theo bóng dáng nhỏ nhoi đó rồi thở dài một cái đầy nặng nề.

.

Tiếng máy quét mã code vang lên tít tít hòa lẫn cùng những tạp âm khác, anh cầm trên tay vài món đồ hộp rồi bỏ tất vào giỏ hàng, sẵn tiện vớ tay bỏ thêm một chai nước ép trái cây vào giỏ hàng của mình rồi đứng xếp hàng ở quầy thanh toán. "Hôm nay anh lại mua đồ hộp về ăn à? Ăn như vậy nhiều quá không tốt cho sức khỏe đâu!" Cô gái ở quầy thanh toán lúc nào cũng nói như thế với anh, nhưng biết sao được, anh ở một thân một mình đã vậy còn không giỏi nấu nướng mặc dù đã tập rất nhiều lần, cuối cùng lựa chọn đồ hộp vẫn là hay ho nhất. Nhận tiền thừa rồi bước ra ngoài cửa hàng tiện lợi, anh chợt thấy chàng thanh niên vừa đi ngang qua mình, đúng là bộ dáng nhỏ con đó, mái tóc màu nhạt đó, vừa nhìn sơ anh liền biết ngay đó là cậu chứ không phải ai khác. Không ngờ ban ngày cậu ta lại khoác trên mình một bộ dáng tao nhã ung dung khác hẳn với bộ dáng cứng đầu khó hiểu mà anh vẫn thường chứng kiến mỗi khi cậu ta bị bắt ở đồn. Cậu ta đi một mình, trên tay là bịch rau củ, dáng vẻ thong thả, thật sự mà nói trông như cậu giữa ban ngày và ban đêm là hai tính cách trái ngược nhau hoàn toàn, dáng vẻ hiện tại của cậu có tạo cho anh một chút ấn tượng về cậu, định thầm trong bụng chắc cậu của ban ngày sẽ sống như hệt những thanh niên khác, còn việc trộm cướp chắc có thể do cậu bị nhiễm từ những phim hành động. Chẳng biết đi theo cậu được bao lâu, bây giờ anh đang đứng ở một khu phố yên tĩnh, theo anh biết thì khu phố này có tiếng là nơi ở của những gia đình văn hóa, nơi đây chưa từng xảy ra một vụ trộm cướp nào. Anh lúc này mới thắc mắc, cậu ta nếu đã sống ở một môi trường tốt như vậy thì tại sao lại còn đi trộm cướp vào ban đêm. Phải chăng có mắc khuất gì ở đây?

.

Cậu mở cửa cổng rồi bước tập tễnh vào bên trong, đêm nay quả thực là một ngày đi trộm xui xẻo, chưa kịp xơi đồ của chủ nhà thì liền bị phát hiện, cậu đã dùng hết sức lực bình sinh để chạy thoát nhưng ngặt nỗi trong lúc chạy chân liền vướng phải cây cột sắt hại cậu phải vất vả lắm mới có thể bình an mang thân về nhà. Cậu bước về phía phòng kho, nơi đây vốn đã là chỗ ở của cậu, vừa mốc vừa ẩm đôi lúc lại có đám chuột trốn trong đây sinh sống bầu bạn cùng cậu, ánh đèn trong phòng kho sáng đủ để cậu biết được ai đang ở trong đấy. "Sao dượng còn chưa đi ngủ ạ?" Cậu bước vào trong lãnh địa của riêng mình nhưng tay chân vẫn run rẩy đầy đề phòng người đàn ông ngồi đối diện, lão ta là cha dượng của cậu, một lão dượng lúc nào cũng có ánh mắt dâm dục mỗi khi nhìn vào đứa con của người vợ quá cố, hôm nay lão không say xỉn nhưng lão vẫn đến phòng cậu. Lão hỏi cậu hôm nay 'làm ăn' thế nào, cậu chỉ biết run run giọng trả lời lại lão trong sự sợ sệt, đương nhiên cậu phải nói ra sự thật rằng hôm nay chẳng kiếm được đồng nào và luôn giữ vững tinh thần phải chuẩn bị những đòn roi tàn bạo từ lão. Thế nhưng lão đã không làm như thế, hôm nay lão tỉnh táo nên không dùng cái giọng nhè nhè say như thường, trái lại giọng của lão cực kỳ đểu cáng mang theo âm hưởng của sự dâm dục, "Không sao, dượng biết là làm việc thì cũng có ngày được ngày không chứ con. Nào! Con lại đây ngồi với ta nào!", lão ngồi vắt chân lên rồi đưa tay vỗ vỗ đến chỗ cạnh mình ra hiệu cậu ngồi xuống. Cậu lúc này hiểu chuyện gì sẽ đến với bản thân, vừa sợ sệt vừa chậm rãi bước gần, cậu sợ đến nỗi tim như muốn rơi ra ngoài, tay chân cũng có dấu hiệu run rẩy hơn. Lão nhìn thấy bước đi tập tễnh ấy mới tặc lưỡi, lão đợi cậu ngồi xuống đúng chỗ mình chỉ rồi mới ngồi bệt xuống nền đất, lão cầm chân cậu lên. "Sao chân con thành ra thế này rồi?", cậu lúc này sợ hãi lắm nhưng không có quyền được bỏ chạy, cậu run rẩy nói rằng bản thân vô ý nên vấp ngã, cả người cậu cứng đơ như tượng, nước mắt lã chã rơi đầy khuôn mặt. Lão liếm lấy mặt rồi liếm cả tai cậu. Cậu sợ lắm nhưng cậu không dám né, cậu lúc này chẳng còn chút bận tâm gì đến hoàn cảnh bây giờ nữa.

Cậu bị lão dượng lạm dùng tình dục khi mẹ cậu vừa qua đời còn chưa quá được 2 tuần. Lão nói cậu có gương mặt giống mẹ nên muốn ngủ cùng cậu, lão muốn biến cậu thành 'con đàn bà' của riêng lão nên bắt đầu giở trò đồi bại. Cậu lúc đấy còn phản kháng, chống đối nhưng sau vài lần bị lão đánh cho đến trọng thương rồi giở trò hành vi giao cấu thì chính cậu đã cảm thấy bản thân không thể chống chọi nổi nếu cứ phản đối lão. Cậu vẫn cảm thấy ghê tởm hơn là sợ sệt, cậu ghét cái cách gã xâm phạm thân thể mình, cậu hận cái cách gã vấy bẩn bản thân mình không biết bao nhiêu lần, mỗi khi lão khuây khỏa xong đều bỏ cậu thân thể bầm tím nằm dưới nền đất không quấn lấy một mảnh vải che thân. Cậu hận bản thân không đủ sức kháng đối lại lão, gần đây cứ mỗi lần bị xâm phạm cậu đều không dám chống lại, tất nhiên gã cũng chẳng muốn tặng cậu vài cái bạt tai hoặc đánh đập để ngoan hơn. Cậu nghĩ rằng bản thân thật sự đã thống khổ quá nhiều, chỉ là thêm một chút khổ đau nữa thì có là gì lớn lao. Mặc lão già đấy có làm gì cậu, có xâm phạm cậu đến mạnh bạo thế nào, cậu cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng và cầu mong cơn bạo hành này mau trôi qua.

.

Dạo gần đây anh không còn bắt gặp cậu mỗi khi đi tuần đêm, có thể cậu ta đã thay đổi thật hoặc cũng có thể đã đổi sang địa bàn khác hoạt động để đỡ phải bị hốt về đồn với tần suất thường xuyên. Trái lại ngày nào anh cũng đều nhìn thấy cậu đi ngang qua chỗ cửa hàng tiện lợi, có thể nói là lúc nào cũng thế, ngày nào cũng vậy cứ đúng giờ nhất định là cậu sẽ đi ngang qua nơi cửa hàng anh thường ghé qua. Anh cảm thấy rằng cậu giống như một cỗ máy vậy, ngày nào cũng đi mua đồ cùng một giờ, rồi sau đó quay về cùng một giờ, mọi thứ cứ lặp đi lặp lại y hệt nhau như một chu kỳ tuần hoàn không có hồi kết. Hôm nay anh có hẹn từ sớm với vài người bạn cũ nên sau đó liền tảo bộ loanh quanh công viên, đã rất lâu rồi anh chưa thong thả đi dạo như vậy, bình thường chỉ toàn là chạy bộ vòng quanh công viên rồi sẵn tiện ghé qua cửa hàng rồi mua đồ lặt vặt. Từ xa là cặp tình nhân đang đi dạo, cô gái ôm chặt tay người con trai rồi nép nhẹ vào lòng, họ đang nói cái gì đấy trông rất hạnh phúc, bỗng từ đâu một người thanh niên mặc chiếc áo khoác đen đi ngang rồi nhanh tay giật túi xách của cô gái rồi chạy đi rất nhanh. Trước mắt anh là một tình cảnh bất bình, với tư cách là một cảnh sát, đương nhiên anh liền nhanh chóng đuổi theo tên đấy để giành lại cái túi xách. "Mau đứng lại", mặc cho anh có lớn tiếng thế nào, gã ta vẫn chạy rất nhanh vào con hẻm gần đấy, anh liền chạy theo rồi cũng đuổi kịp gã và giành lại cái túi xách một cách nhanh gọn nhất, vừa quay lưng lại thì anh liền bị một tên đồng bọn khác lao vào dùng dao đả thương vào vai rồi cả hai gã đấy đều bỏ chạy đi mất. Anh bước loạng choạng ra, vừa hay lúc đấy cặp tình nhân đó chạy đến con hẻm, anh liền đưa lại túi xách cho họ, bọn họ hỏi thăm anh có bị đả thương ở đâu không rồi luôn miệng nói cảm ơn. "Tôi không sao! Hai người không cần ở lại đây đâu." Anh bước từ từ ra khỏi con hẻm nhỏ rồi nhìn xuống đồng hồ, vừa lúc cậu đi ngang qua, anh liền kéo tay cậu lại. "Giúp tôi với! Tôi bị thương rồi!", cậu nhìn lên phía vai phải đang rỉ máu dần thấm ướt lớp áo thun rồi cậu nhìn lên gương mặt bất biến thường gặp kia. "Anh nhận ra tôi à?" Trả lời lại cho câu hỏi đấy là cái gật đầu của anh, mặt anh dần nhíu lại đầy đau đớn, biểu cảm trên mặt anh lúc này nhìn như đang khó chịu cực kỳ đáng sợ hơn là biểu cảm đau đớn. "Xin lỗi, nhưng tôi không quen biết anh.", nói rồi cậu lạnh lùng tháo tay anh ra rồi đi về phía cửa hàng.

.

Cậu vốn là người sống vô cảm, từ lâu cậu đã không còn tin tưởng vào những người xung quanh mình, mặc cho họ có buông lời tốt đẹp với cậu như thế nào thì đấy cũng vẫn là những người có khả năng sẽ làm hại cậu trong tương lai, từ lâu cậu đã không còn niềm tin với bất cứ ai trên cuộc đời này. Nhưng tên cảnh sát đấy lại là một con người kỳ lạ, thay vì cứ lúc nào cũng khuyến khích cậu làm việc xấu như cha dượng thì hắn ta lúc nào cũng nặng lời ngăn cản cậu làm việc xấu cứ luôn mồm bảo cậu hãy làm việc tốt hoặc là bỏ nghề trộm cướp, nói rõ ra thì hắn ta chỉ là một tên lắm mồm thích can thiệp vào chuyện riêng của người khác. Chẳng hiểu từ lúc nào mà cậu bỏ cả thuốc sát trùng cùng băng bông, băng gạc vào trong giỏ hàng, cậu định bỏ tất cả lại chỗ cũ nhưng chợt khựng lại, cuối cùng cậu đành chịu thua mà đem tất cả ra quầy thanh toán. Đi ngang qua con hẻm lúc nãy, cậu nhìn vào thì liền thấy tên cảnh sát đấy ngồi rũ rượi tựa lưng vào bức tường. "Này!" Cậu thả bịch thuốc sát trùng trước mặt hắn rồi ngồi xuống, lục từ túi hắn ra lấy ít tiền rồi trả lại tiền thừa vào trong túi tiền của hắn. Nhưng hắn vẫn rũ rượi như vậy mà rên rỉ lên vài tiếng "Tôi đau quá! Không thể tự băng bó được!". Cậu đứng lên, lạnh lùng buông lời mặc kệ rồi quay lưng, hắn ta nhanh tay níu lấy vạt áo cậu "Xin cậu hãy cứu giúp tôi lần này!". Cậu cau mài, đành ngồi lại với tên khó ưa phiền phức này "Anh phiền chết đi được!".

.

Tên cảnh sát đấy dạo gần đây không thường xuyên lui tới nơi cửa hàng tiện lợi trước kia nhưng thay vào đấy là chỗ cửa hàng tiện lợi mà cậu thường hay đến mua đồ mỗi ngày, lúc nào hắn cũng là người đụng mặt với cậu rồi luôn miệng thốt lên "Không ngờ lại gặp cậu ở đây!". Sau vụ được cậu giúp đỡ băng vết thương, hắn ta mỗi ngày đều mua một loại nước uống khác nhau rồi nhanh tay dúi vào túi đồ của cậu rồi bỏ đi hướng khác. Hôm nay hắn dúi vào túi đồ cậu một chai yogurt rồi bỏ đi theo hướng ngược lại với cậu, cậu chẳng hiểu điều gì đang diễn ra nhưng nếu như ngày nào cũng như vậy thì thật sự rất lạ, cậu không hài lòng cách hắn làm nên quay lưng lại đuổi theo. "Này! Nói chuyện một chút!", hắn quay lưng lại thì cậu liền dúi vào tay hắn chai yogurt, cậu nói hắn đừng làm như vậy nữa, giữa hắn và cậu chẳng quen biết nhau, cậu cũng chẳng làm gì tốt đẹp để hắn đối xử như thế. "Nhưng cậu đã giúp tôi", cậu từ chối lời cảm kích từ hắn, cậu cũng chẳng cần hắn phải cảm ơn mình, nếu là người bình thường gặp tình huống lúc đấy thì cũng đều giúp đỡ hắn như vậy thôi, đã vậy lần đấy không phải cậu tự tâm giúp mà là hắn cầu cứu sự giúp đỡ từ cậu, là hắn tự mình làm mình mắc nợ người khác mà thôi. "Cậu làm sao vậy? Chẳng lẽ tôi muốn cảm ơn cũng không được phép?", cậu lạnh lùng quay lưng đi nhưng hắn ta lại bắt lấy cổ tay cậu "Tôi nghĩ chúng ta vẫn chưa nói xong chuyện." Hắn có vẻ không được vui khi cậu đã nói như thế, hắn kéo cậu vào một con hẻm gần đấy, thoắt cái hắn đã đưa tay áp cả người cậu vào bức tường "Tôi không cần biết cậu nghĩ gì, nhưng nếu cậu không nhận tôi liền vứt đi." Gương mặt hắn ta lúc này làm cậu có chút run rẩy, cậu sợ bản thân bị gã này mạnh tay đả thương. "Thả tay tôi ra!" hắn ta nói chỉ mong cậu nhận lấy cái chai rồi sẽ thả cậu ra. Trong lồng ngực cậu như muốn đánh trống, khoảng cách giữa hai người lúc này gần quá, cậu chưa bao giờ cảm giác được sự kỳ lạ lúc này, hai bọn họ gần đến nỗi cậu đều nghe thấy cả mùi hương nam tính phát ra từ hắn. Cậu vội lấy tay còn lại bịt lấy mũi "Anh gần quá rồi đấy!". Lúc này hắn mới phát giác ra rồi bước lùi lại, hắn có vẻ đang thở gấp lắm, đợi cậu mất cảnh giác hắn liền dúi vào tay cậu chai yogurt rồi bỏ đi mất.

.

Dạo gần đây anh dần lập một thói quen đến cửa hàng tiện lợi mà cậu thường đến, những lúc bắt gặp cậu anh đều chào hỏi nhưng trái lại sự niềm nở của anh thì cậu ta cũng vẫn lạnh lùng, vẫn vô tâm đã vậy lại còn lảng tránh anh mỗi khi anh có ý định bước lại gần, cứ hễ như rằng anh bước đến một bước thì cậu sẽ bước lùi một bước, khoảng cách giữa cả hai lúc nào cũng nhất định như thế kể từ ngày hôm ấy. Sau ngày cả hai vô ý 'gần hơn bình thường' anh có chút nhìn khác về cậu, không còn đơn thuần là sự tò mò về cuộc sống bình thường của tên trộm thường xuyên phạm tội mà là sự tò mò về một người gây lại ấn tượng trong tâm trí anh. Cậu ta lúc nào cũng im lặng và trầm tĩnh trước mọi thứ, ý tứ lúc nào cũng thong thả của cậu khiến cho anh phải ngẩn ngơ nhìn mà quên mất không gian xung quanh. "Này anh trai!" Cô bé nữ sinh đứng gần khẽ khều anh "Chắc hẳn anh rơi vào lưới của anh ấy rồi đúng không?" Cô bé ấy nhân sự im lặng của anh mà tiếp lời, nó lém lỉnh nhe răng cười để lộ ra chiếc răng khểnh đầy tinh nghịch. Anh có chút bất ngờ nhìn cô, đáng nhẽ giờ này cô bé phải ở trường cơ chứ, không ngờ nữ sinh nhìn thoạt ngoan như vậy mà lại bùng học. Cô bé cứ thuyên huyên cho anh nghe mọi thứ, cô kể rằng cô cũng rất thích nhìn theo cậu ấy, nhà cô cũng gần nhà cậu nhưng cậu ấy có vẻ là loại người khó gần nên đối với cô nhìn thấy được bóng dáng của cậu ta là đã quá vui vẻ rồi, cô bé lúc này quay sang hoài nghi nhìn anh. "Tôi không phải loại như em nghĩ đâu!" Anh nói mà mặt chẳng hề thay đổi một tí biểu cảm nào, cô bé lẩm bẩm tiếc cái gì đó rồi tinh nghịch chào tạm biệt anh. Anh nhìn theo bóng dáng chạy nhanh nhẹn kia rồi cong khóe môi, anh lại đưa tầm nhìn về chàng trai ấy, cậu vẫn đang chậm rãi nhìn từng món hàng trên kệ rồi tùy hứng cầm lên xem. Cậu ta kế đó liền giơ tay cao để lấy thứ đồ trên kệ rồi bỏ vào giỏ, cậu đâu ngờ rằng anh nhìn thấy được vết hằn như bị trói siết bằng dây thừng vô tình lộ ra dưới tay áo thun dài kia, lúc này chẳng hiểu sao anh lại có cảm giác lo lắng khi nhìn thấy dấu vết đấy, phải chăng là cậu bị bạo hành, hoặc là bị chủ nhà trói lại để giao kẻ cướp này cho cảnh sát, nhưng... dạo gần đây anh không còn thấy cậu bị bắt đến đồn nữa. Khả năng nhiều nhất vẫn là bị bạo hành. Anh chưa kịp nghĩ ra được lý do thì vài ngày sau đó lại gặp cậu với gương mặt bầm dập, tuy bị như thế nhưng cậu ta vẫn giữ vững hình thái ung dung quen thuộc, vài lúc thì anh nhìn thấy vết bầm ở cổ cũng những đường xước đến rõ rệt. Anh có vài lần đánh liều bước nhanh đến gần cậu trong lúc cậu mất cảnh giác, anh hỏi cậu về những dấu vết nhưng lần nào cậu cũng bảo rằng bất cẩn nên vấp té. Anh biết chắc chắn đó là lời nói dối, chẳng ai té ngã mà bị bầm một đường ở cổ cả, chẳng ai bị té mà có những vết bầm kỳ lạ như thế.

Một hôm anh thấy cậu lại đi cướp bóc nhưng sau lưng cậu là một cái bóng đen rất lớn, anh vẫn giải cậu về đồn như bao lần trước, lúc ngồi đối diện với cậu thì cái bóng đen bắt đầu lớn dần rồi biến hóa thành nhiều bàn tay màu đen bao tóm lấy cả người cậu vào trong, anh chỉ nghe mỗi tiếng kêu cứu yếu ớt đầy sự bất lực từ cậu, bàn tay trắng ấy cố chen ra khỏi bóng đen đang bủa quanh mà đưa tay ra cầu cứu. Anh nhanh chóng đưa tay chộp lấy tay cậu nhưng đã muộn, cậu bỗng nhiên bị hút vào trong hố đen sâu thẳm trước sự chứng kiến từ anh. "Không!" Anh gào lên rồi giật mình dậy, hóa ra chỉ là cơn ác mộng nhưng tim anh thì đang đập loạn cả lên, anh sợ cậu biến mất đi, anh bật điện thoại lên nhìn giờ rồi thở ra đầy nặng nề và quay lại với giấc ngủ.

.

Cậu cảm thấy gần đây kỳ lạ lắm, nhất là từ khi tên cảnh sát khó ưa ấy cứ lảng vảng quanh cậu mỗi khi cậu đến cửa hàng tiện lợi, hắn chào hỏi cậu, đôi lúc hắn ta còn đứng đực ra ngây ngô nhìn cậu rồi còn làm phiền cậu bằng cách hỏi về đời tư của cậu, lúc nào hắn cũng hỏi về những dấu vết trên người cậu. Bây giờ cậu rút kinh nghiệm, cứ hễ vừa thấy hắn ta xuất hiện và có dấu hiệu muốn lại gần cậu thì cậu liền tránh đi chỗ khác nên bây giờ hắn có vẻ biết điều nên không còn bước lại gần cậu nữa. Thế nhưng sau vài ngày thì đâu lại vào đấy, cậu quả thật chưa bao giờ gặp phải loại người nào vừa rắc rối vừa phiền phức như tên này. Cậu nhớ là bản thân cũng ăn mặc rất kín để che đi những dấu vết mà lão già cầm thú kia gây ra, cậu kỹ đến nổi luôn chọn đến những loại áo cổ cao, tay dài, gấu áo lúc nào cũng phủ xõa xuống mông, mặc quần dài, thế mà lúc nào hắn cũng đều nhìn ra những dấu vết bị bạo hành. Hắn có vẻ như lúc nào cũng quan sát mọi hành động của cậu, còn về phía cậu thì chẳng muốn bị soi mói tẹo nào, đã vậy cậu còn chẳng muốn dính líu gì tới hắn nữa, dính líu với bọn cảnh sát chỉ tổ rắc rối thêm cho cậu chứ chẳng được ích lợi gì.

Đêm hôm nay cậu đột ngột nổi sốt, cả người bên trong nóng ran vậy mà lại cảm thấy thật lạnh bên ngoài, cậu thở hổn hển rồi nằm co người lại dưới lớp chăn mỏng tanh có vài vết rách. Cậu nằm mê man lúc tỉnh lúc mơ trông rất khổ sở, không được ăn uống đàng hoàng, không thuốc men chỉ tổ làm bệnh tình cậu thêm nặng. Cậu ước phải chăng bây giờ có bên cạnh thao nước ấm cùng khăn lông thì tốt biết mấy, tuy dùng để đắp lên trán rất đơn giản nhưng lại hiệu quả cực kì, không chừng ngày mai cậu sẽ khỏe mạnh lại. Cậu chợt nhớ đến những chai nước trước đó được gã cảnh sát dúi vào túi đồ mỗi khi gặp cậu ở cửa hàng tiện lợi, đến bây giờ cậu vẫn thực sự chưa động đến chúng một lần nào, bụng cậu đói, cơ thể mệt rã rời, cậu đành mở cái ngăn gỗ được giấu cẩn thận giữa giường rồi lấy ra chai sữa tươi. Cậu uống xong rồi cảm thấy cơ thể cũng đỡ một chút. Tiếng cửa phòng kho chợt mở rầm, lão cha dượng bước loạng choạng vào phòng cậu, lão đi chân này víu vào chân kia, người lão đầy mùi rượu nồng nặc. Không cần nói nhiều lời, gã xông vào giật phắc tấm chăn lên. Cậu bị gã tấn công đột ngột nên không kịp phòng hờ được gì, cậu sợ gã sẽ đánh cậu vì đêm nay không chịu 'đi làm' cho gã, cậu lúc này cố gắng thốt lên giọng the thé vì bệnh "Dượng à, đêm nay con bị bệnh nên không đi làm cho dượng được. Con xin lỗi! Ngày mai con sẽ đi làm." Lão ta như không để ý đến lời nói của cậu, lão lúc này dùng hết sức kéo quần cậu ra để làm chuyện đồi bại, lão cứ gầm gừ những âm thanh như hệt cầm thú, cậu bệnh nên cơ thể càng không có lý do để chống cự, cậu quá mệt mỏi để có thể lên tiếng nói bất kỳ thứ gì, mặc cho lão ta giày vò trong sự đau đớn cậu dần mất nhận thức rồi lịm dần lại trong màn tối trước mắt.

.

Gần đây anh thường xuyên mơ thấy những cơn ác mộng khó hiểu, lúc nào những cơn ác mộng cũng kết thúc khi cậu rơi vào hố đen sâu thẳm khiến anh gần như không thể ngủ được thêm sau những lần gặp ác mộng, ngặt nỗi tần suất ác mộng ngày càng nhiều và càng đáng sợ quá mức. Bây giờ mỗi lần muốn chìm vào giấc ngủ anh đều phải bật nhạc nhẹ để dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Có một hôm anh không thấy cậu đến cửa hàng tiện lợi mua đồ, anh bắt đầu suy nghĩ lung tung, anh sợ rằng cậu sẽ đến cửa hàng khác mua đồ để tránh gặp mặt anh. Lúc này anh mới đi theo lối đi trước đó dẫn về nhà cậu, căn nhà với cái cửa gỗ kiên cố đó vẫn im lặng nằm ở góc hẻm, anh đứng đợi mãi mà vẫn không thấy bóng dáng của cậu, có phải hay không hôm nay cậu không ra khỏi nhà? "Chàng trai trẻ, cậu có quen với người trong nhà đấy à?" giọng nói của một người phụ nữ cỡ tuổi trung niên vang lên làm anh thoát khỏi sự thẫn thờ của bản thân. Anh lúc đấy mới tiện thể hỏi dò thăm từ người phụ nữ, anh mới biết được cậu sống cùng cha dượng, mẹ mất sớm, người cha dượng trông rất dữ tợn nên ít có ai tiếp xúc với ông ấy, còn người con trai thì lúc nào cũng im im rồi thui thủi một mình như vậy nên cũng chẳng ai muốn bắt chuyện cùng cậu ta. Bà ấy có kể lúc mẹ cậu còn sống, cậu vốn đã là một đứa trẻ nhút nhát ít tiếp xúc với nhiều bạn bè học cùng, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra với gia đình đấy mà sau khi mẹ cậu mất thì cũng chẳng còn ai thấy cậu đi học nữa, cậu ta chỉ biết ru rú ở trong nhà và đi ra bên ngoài vào một khoảng thời gian nhất định.

Hôm nay ở chỗ đồn cảnh sát mở liên hoan cuối tháng, anh cho dù muốn hay không vẫn bị bắt lại uống đến khi say mới thôi. Mọi người nói chuyện vui vẻ, kể cho nhau nghe mấy chuyện hài hước diễn ra ở đồn, bọn họ vừa thuyên huyên nói vừa đẩy cho nhau từng ly rượu rồi uống đến choáng váng. Anh cơ bản là một người sống có mẫu mực không quen nhậu nhẹt bê tha nên đành rút lui trước, vậy mà bản thân cũng dần bắt đầu có dấu hiệu bị rượu điều khiển. Cũng may là nơi anh ở nằm gần đồn nên chỉ việc đi bộ là có thể an toàn về đến nhà. Nhà anh thuộc dạng trung bình, bản thân ở một thân một mình nên cũng chẳng cần đến nhà to làm gì, cũng như nhà bao thằng đàn ông khác, vì không có sự chăm lo của phụ nữ nên tất nhiên nhà anh chẳng được gọn gàng mấy. Vừa bước vào nhà anh liền quẳng đôi giày qua một bên rồi bước vào bên trong, nhà anh thuộc dạng đơn giản nên dù say cỡ nào anh cũng vẫn có thể mò ra được phòng ngủ, chẳng cần tắm táp thay đồ, anh liền ngã xuống ổ ngủ mà chìm vào giấc.

Vẫn là một buổi sáng tinh mơ, anh chạy bộ quanh công viên liền thấy bóng dáng quen thuộc, cậu đang ngồi ung dung trên dải ghế mà đọc sách. Anh ngồi xuống ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn nhưng xinh đẹp ấy rồi vô thức nói rằng anh yêu cậu, trước mắt anh lúc này là gương mặt đang đỏ ửng như quả gấc chín, cậu nhướn người đến ôm cổ anh rồi thuề thào "Em cũng yêu anh." Một thằng đàn ông chưa bao giờ trải qua ái tình như anh đương nhiên là rất hứng thú với việc yêu đương đầy mới lạ này, cả hai người bắt đầu cuồng nhiệt hôn nhau đến say sưa quên trời đất, cái dáng vẻ gợi tình này của cậu là lần đầu anh được nhìn thấy, cậu ta uốn éo trên đùi anh rồi gian xảo đưa tay chạm đến nơi nhạy cảm của anh khiến anh thở ra một cái vì dục vọng, cách cậu ta chuyển động ma sát trên người anh càng khiến anh thêm hứng thú đến phát đau nơi tư mật. Cậu lại áp đôi môi thơm mùi cherry lên trán, lên mũi rồi lên môi anh đến ngọt lịm. Cậu ta bắt đầu rên rỉ đầy tình dục khi anh chạm đến đôi mông mềm mềm đang run kia "A... ưn... hãy làm em đi... em muốn anh...". Anh giật mình tỉnh giấc ngồi bật dậy, khẽ run người một cái, nơi tư mật căng đến đau đang bị nhốt trong chiếc quần chật chội, anh kéo khóa quần xuống rồi hồi tưởng lại giấc mơ, anh chẳng lẽ là có hứng thú với nam nhân, không ngờ anh lại có mộng xuân với chàng trai ấy, mặt anh bỗng nóng ran, anh tự nhủ chắc vì say nên mới phát tán dục vọng linh tinh thôi. Nhưng nhìn xuống cái thứ phản chủ đang đứng sững thành túp lều lớn kia chỉ khiến anh phải chửi bậy một cái "Chết tiệt!".

.

Hắn lúc này như muốn cảm tạ ơn trời vì cậu đã xuất hiện trở lại sau một ngày không thấy mặt. Tuy chỉ mới một ngày không gặp nhưng hắn có thể cảm nhận được rằng cậu ốm hơn trước, nhìn cậu trông thật tiều tụy làm sao. Hắn ta bước về phía cậu, trái với việc cố tình né tránh hắn thì bây giờ cậu vẫn đứng im ở đấy mà chẳng buồn nhúc nhích. Hắn thấy mặt cậu đỏ ran, gương mặt này lại làm hắn nhớ đến biểu cảm đêm hôm qua mơ thấy, hắn đành phải gạt bỏ điều đó qua một bên rồi đưa tay sờ lên mặt cậu, mặt cậu nóng lắm, chắc là đang bị sốt mất rồi. Hắn lúc này mới hỏi thăm cậu "Cậu có bị làm sao không? Mặt cậu nóng lắm rồi đó! Sao bệnh mà không chịu mua thuốc uống hả?", thế nhưng đáp trả lại sự hỏi han đó chỉ là một lời nói gắt gỏng từ cậu "Anh phiền phức lắm! Anh biết anh phiền lắm không hả?". Hắn không nói nữa, hắn quay lưng đi mất, cậu cũng chẳng muốn nghĩ ngợi thêm mà mau mau lấy vài thứ đồ bỏ vào giỏ hàng rồi tính tiền. Cậu bước ra bên ngoài, ánh mặt trời soi xuống con đường làm cho cậu có chút ấm áp, bên ngoài cũng bớt lạnh so với cậu nhưng trán thì vẫn nóng râm ran, cậu không thể mua thuốc uống vì số tiền cha dượng đưa mua đồ không đủ dư. Bỗng từ đâu trong con hẻm nhỏ hắn đột ngột xuất hiện, một tay cầm túi đồ, một tay khác cầm trên tay là cái còng, cậu chưa kịp phản ứng gì liền bị hắn còng vào tay trong khi hắn cũng còng tay hắn vào cái còn lại, hai người bị một cái còng trói buộc lại với nhau. "Đi lại đây với tôi." Hắn bước nhanh qua vệ đường bên kia, cậu bây giờ không muốn đi theo cũng không được. Cậu nghĩ chắc hắn tức giận lắm vì bị cậu gắt gỏng như thế, có thể sẽ tặng cho cậu vài cái đấm vào mặt hoặc nặng hơn là bị đánh cho bầm dập. Hắn bước đến chỗ ghế dài rồi dừng lại, hắn ngồi xuống bên cạnh đó cùng lúc kéo tay cậu cùng ngồi xuống theo. Hắn lấy từ túi đồ ra một hộp pizza cỡ trung, hắn mở hộp rồi ra giọng mệnh lệnh "Ăn với tôi." Cậu lại nổi đóa lên chửi hắn "Con mẹ anh lại đi lo chuyện bao đồng, anh ân..." Cậu chưa kịp chửi hết đã bị hắn đút vào mồm một miếng pizza, hắn có vẻ như chẳng trách cứ gì cậu, hắn chỉ bảo cái miệng của cậu sẽ đẹp hơn nếu không chửi bậy như thế. Ăn rồi uống, hắn mở nắp chai nước hoa quả rồi ép cậu uống, kế đó thì ép cậu uống thuốc rồi mới chịu thả còng tay ra, hắn bỏ vào túi cậu vài chai nước ép hoa quả cùng vài liều thuốc rồi băng qua công viên đi con đường khác. Cậu thấy khó chịu lắm nhưng cũng chẳng làm được gì tên phiền phức khó ưa đấy. Cậu vừa đi vừa lẩm bẩm "Đừng đối xử tốt với tôi như thể anh biết rõ tôi là ai, tôi đang suy nghĩ cái gì."

.

Anh rất hay mơ về cậu, thường thì anh hay mơ thấy ác mộng nhiều hơn là mơ theo xu hướng ái dục không đúng đắn kia. Cứ mỗi khi nhìn thấy cậu anh lại như trở thành một người khác, anh nói nhiều hơn cái tính vốn có của chính mình, chẳng cần cậu có hành động gì xin xỏ, anh đều sẵn sàng dang tay giúp đỡ cậu hết mức có thể. Cậu gần đây có vẻ dễ tiếp xúc hơn trước đây, thay vì cứ lủi thủi không chịu mở miệng trả lời thì cậu bây giờ có một chút gọi là chịu tương tác tiếp xúc với anh. Hôm nay cậu vẫn xuất hiện ung dung như mọi hôm, anh lúc này chẳng ngần ngại việc cậu thấy phiền mà bước đến bắt chuyện như bình thường. Trên người cậu vẫn là vài dấu vết bầm tím quen thuộc, nhưng trên cổ tay cậu lần này hằn rõ vết trói mà dây thừng để lại. Anh cảm thấy như có chuyện gì đó không ổn thực sự đang xảy ra với cậu, anh lại hỏi về dấu vết ở cổ tay, tất nhiên cậu vẫn bảo rằng do bản thân vấp té ở đâu đó. "Cậu thôi đi! Đừng nói dối tôi nữa!" Cậu ta không trả lời lại câu nào mà còn đứng cúi gằm mặt nhìn xuống chân, anh lay hai vai cậu, thứ anh muốn biết là sự thật chứ không phải sự im lặng như thế này. Cậu lại tránh mặt anh rồi đi về phía quầy thanh toán, chẳng nói chẳng rằng, cậu nhanh chân bước ra khỏi cửa hàng rồi đi về nhà càng nhanh càng tốt.

.

Cậu đang cân nhắc bản thân rằng phải tuyệt giao với hắn, cậu ngay từ đầu đã chẳng muốn dính líu làm gì đến gã cảnh sát rắc rối đó. Mắt cậu lúc này đỏ lên, thử nghĩ xem, sẽ như thế nào nếu hắn ta hỏi về những dấu vết bầm tím trên người cậu và cậu trả lời rằng đó là những dấu vết do cha dượng để lại. Chẳng ai tự hào mà đi nói việc mình bị lạm dụng tình dục ra cho người khác nghe cả, đã vậy đây còn là một thằng thanh niên bị một lão già cưỡng hiếp, nếu cậu có nói ra thì chỉ tổ trở thành trò cười cho thiên hạ. Rồi tên cảnh sát đấy cũng sẽ như bao người ngoài kia, hắn sẽ dùng bộ mặt giả dối đấy ngoài miệng quan tâm nhưng bên trong lại cười nhạo cậu như bao người. Cậu quệt đi vài giọt nước mắt vướng víu trên gương mặt mình, cậu phải đi nhanh hơn nữa để không ai để ý đến cậu của lúc này. "Nè! Đi chậm lại đi, cậu còn chưa trả lời tôi kia mà!" Hắn vẫn bước phía sau cậu, lời hắn nói chỉ tổ làm cậu đi nhanh thêm thôi. Mắt cậu lại nhòe lên một lần nữa, sắp rồi, còn một chút nữa là về đến nhà rồi, cổng nhà ở xa xa kia dần gần cậu rồi. Cổng nhà dần hiện trước mắt cậu, chỉ vài chục bước nữa cậu sẽ thoát khỏi tên phiền phức này rồi. Hắn nhanh chóng bước lớn hơn và chộp kịp bàn tay cậu trước khi quá muộn, "Buông tôi ra!" Cậu gào lên trong nước mắt, cậu chẳng hiểu sao gương mặt hắn lại tỏ vẻ chua xót đến thế, hắn đặt hai tay lên vai cậu "Tôi đã làm gì mà cậu khóc rồi chứ! Cậu còn chưa trả lời tôi kia mà! Rốt cục cậu có mắc khuất gì? Tôi liền giúp cậu thoát khỏi." Cậu như cười như không rồi cất lời "Giải thoát? Rất tiếc là trong từ điển của tôi từ ngữ ấy đã chết từ rất lâu rồi!". Cánh cửa gỗ cao lớn mở ra, lão cha dượng đưa gương mặt dữ tợn nhìn cả hai người bọn họ. Cậu lúc này còn tá hỏa hơn, cậu rơi nước mắt nhìn lão trong run sợ. Lão chẳng nói nhiều mà mạnh tay kéo cậu vào bên trong rồi đóng mạnh cửa lại. "Chết thật rồi, lần này coi như chết rồi!" Cậu không dám nói điều gì, chân tay cậu lúc này chỉ biết máy móc đi theo gã, mặt cậu thì đầm đìa nước mắt.

.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến anh hoang mang, nhưng thứ khiến anh ám ảnh vẫn là ánh mắt mang chút tia cầu cứu trong tuyệt vọng của cậu trước khi cánh cửa được đóng lại. Anh nhớ đến gương mặt dữ tợn của lão cha dượng, anh nghĩ có nên hay không vào bên trong hỏi thăm hoàn cảnh nhà lão, nhưng làm như thế có phải là đang can thiệp quá nhiều vào chuyện gia đình người ta hay không. Anh lúc này mới nhớ đến gương mặt cậu trong những giấc mơ, gương mặt ấy y hệt như lúc này vậy, khi anh nhìn vào gương mặt ấy, anh có thể nhìn thấu được nỗi tuyệt vọng bên trong cậu đến nhường nào. Tim anh bỗng nhói một cái đến đau thắt lại, anh có dự cảm không hay sẽ xảy ra với cậu. Anh biết việc xâm nhập vào nhà người khác là phạm pháp luật nhưng chẳng hiểu sao lý trí vẫn mách bảo anh phải đột nhập vào bên trong. Anh nhìn xung quanh đợi đến không còn ai đi ngang qua liền dồn hết sức trèo qua bức tường cao rồi nhảy xuống sân nhà cậu. Nơi đây mang một không khí nặng nề, kiểu như từ lâu đã không còn tồn tại sức sống. Anh nghe loáng thoáng có tiếng mắng chửi nên đi lần theo rồi âm thanh ấy dẫn anh đến căn phòng kho nhỏ nằm phía sau nhà. Càng bước đến càng gần với âm thanh ấy, anh không vội xông vào liền mà nép bên hông nhà kho rồi nhìn vào bên trong qua khe vách mục nát để nhìn trước tình hình. Trước mắt anh lúc này là một cảnh tượng mà anh chưa bao giờ nghĩ đến trước đó, lão ta đang ghì chặt người cậu xuống sàn đất không ngừng chuyển động trong sự đau đớn tột cùng của cậu, lão đối mặt với cậu không ngừng giáng vài cái tát xuống gương mặt đang dần rướm máu của cậu. "Thằng điếm chó chết, con mẹ nó muốn phản bội tao, mày hôm nay cả gan không nhớ lời tao dạy mà dám lẳng lơ với thằng đàn ông khác trước nhà. Hôm nay ông chơi cho chết con đĩ thõa nhà mày!" Lão nói mà nghiến răng kèo kẹo trông rất đáng sợ, cậu bất lực mà khóc lóc van xin lão dừng lại "Con không có, con không dám đâu! Mau buông con ra đi dượng!" Cậu nói mà giọng đứt quãng từng hồi, tiếng khóc hòa cùng tiếng la the thé càng không gian thêm bi lụy hơn. Anh bỗng thấy đau lắm, đây không đơn thuần là bạo hành mà còn là lạm dụng tình dục vô đạo đức của lão cha dượng. Anh lúc này không muốn chứng kiến thêm một giây phút nào nữa, anh nhanh như chớp xông vào bên trong rồi kéo lão ra khỏi cậu. "Mày là thằng nào?" Lão dùng tông giọng khàn đục hỏi anh, không chờ lâu, anh liền đấm vào mặt gã đến loạng choạng khi lúc gã không đề phòng, gã nhanh chóng đứng lên kéo áo anh rồi trả lại một đấm vào mặt anh, đạo lực gã áp đảo anh, hai người giằng co nhau, chẳng ai nương tay ai. Cậu lúc này yếu ớt đứng dậy, nhẹ nhàng cầm khúc gỗ gần đó rồi đánh thật mạnh vào sau cổ lão. Lão lúc này bất tỉnh mà lăn ngã ra đất, cậu thì hết sức lực nên cũng ngã bệt xuống mặt đất, gương mặt cậu ướt đẫm nước mắt vô thức nhìn xa xăm. Anh đứng dậy rồi nhìn chàng trai tội nghiệp trước mặt, anh lấy miếng chăn quấn hờ người cậu rồi ôm cậu vào lòng "Được rồi! Mọi chuyện ổn cả rồi! Đừng sợ nữa!".

.

"Hãy rời khỏi nơi đây. Tôi sẽ nuôi cậu." Hắn nói như thế với cậu, chẳng hiểu sao cậu thấy trong lòng rất nhẹ nhõm, cậu nhìn thấy ánh nắng vàng len lỏi qua mái tôn phòng kho, chẳng hiểu sao cậu thấy nó thật rực rỡ thật đẹp, có thể đã từ lâu lắm rồi cậu không còn để ý đến những tia nắng đẹp đẽ này vì trước đó vốn dĩ cậu chẳng thấy được màu sắc nào ngoài ánh xám khói mờ ảo trước mắt. Cậu chẳng nhớ mỗi ngày cậu sẽ bước qua những ai vì nhìn chung bọn họ đều hai mặt như nhau, đều giả dối như nhau. Cậu nhớ đến những trận đòn roi mỗi khi cậu có ý chống đối lão cha dượng, cậu nhớ đến những lần bị gã hủy hoại thân thể như một món đồ chơi tình dục, cậu nhớ đến những bát cơm nguội đầy khô khan, cậu lại nhìn quanh căn nhà kho đầy mùi ẩm mốc và dột nát rồi khóc, cậu buồn vì bị lão buộc nghỉ học để hành nghề trộm cướp. Cậu nhớ đến những đêm lạnh nằm co ro dưới lớp chăn mỏng rồi mơ về mẹ, tuyến lệ trên mặt cậu cứ trào mãi không ngừng. Cậu nhìn qua tên cảnh sát mà cậu vẫn hay cho là phiền phức, gương mặt hắn được ánh nắng chiếu sáng rực rỡ, chính hắn ta đã cứu sống cậu khỏi nơi địa ngục, chính hắn đã lôi cậu ra khỏi cơn ác mộng dài dằng dẳng suốt bao nhiêu năm trời. Cậu rơi nước mắt "Tôi không muốn sống trong địa ngục." rồi bám chặt lấy áo hắn "Cho tôi theo anh với!".

.

• Lưu ý: kể từ khúc này mình sẽ gọi công là anh và thụ là cậu, mình viết một lúc ở cả hai phía nên không cần phải chia.

.

Cậu theo anh về đến nhà, vừa bước vào bên trong căn nhà, thứ để lại ấn tượng cho cậu là khá bừa bộn. "Nhà anh bừa bộn thật đó!" Anh chỉ biết cười trừ, không có ai săn sóc căn nhà đương nhiên là phải bừa bộn rồi. Anh chỉ cậu các phòng trong nhà rồi bảo cậu ngồi đợi một chút trong khi bản thân vào phòng tắm pha nước nóng cho cậu tắm, vừa pha nước xong anh liền thúc cậu vào tắm cho sạch sẽ. Bước vào bên trong phòng tắm ẩm ướt, cậu cởi đồ rồi thoải mái ngâm mình trong bồn, cậu nghe thoang thoảng mùi hương của anh, là mùi hương mà lúc trước cậu vô tình ngửi được khi khoảng cách giữa hai người rất gần, nghĩ đến chẳng hiểu sao mặt cậu lại đỏ bừng, rõ ràng cậu đã hết bệnh rồi kia mà. Cửa phòng tắm chợt mở, anh bước vào, cậu có chút e ngại mà lặn người xuống bồn tắm sâu hơn chỉ chừa lại mỗi cái đầu trên mặt nước "Anh... anh vào đây làm gì?". "A..." Anh đứng ngây ngơ một lúc như robot hết pin rồi chợt nhớ ra thứ gì đấy rồi đi ra bên ngoài. Cậu chợt có một luồng suy nghĩ tiêu cực, người ta đột ngột chạy ra ngoài cũng phải thôi, ai lại muốn ngắm nhìn gì một con người đã bị vấy bẩn bởi một lão già kia chứ, khóe mắt cậu bỗng nóng dần rồi tuôn lệ, cậu thực sự là không muốn khóc như thế đâu, cậu còn không hiểu sao nước mắt lại đột ngột tuôn ra như vậy. Cậu ngâm mình được một lúc lâu thì anh lại bước vào bên trong, lần này anh không ngơ ngốc gì mà còn cầm khăn tắm trên tay rồi bảo cậu đứng lên, một kẻ cứng đầu cố chấp như cậu làm gì mà dễ hợp tác với anh ngay từ lần đầu, cậu vẫn ngồi trong bồn đã vậy còn nhất quyết không chịu nhúc nhích. "Không được, cậu ngồi ngâm mình trong nước lâu rồi, không thì sẽ cảm lạnh mất." Anh vẫn khăng khăng đứng đấy kêu cậu đứng lên. Cậu lại bị dòng suy nghĩ tiêu cực một lần nữa điều khiển tâm trí "Anh quan tâm tôi làm gì, một kẻ bị vấy bẩn như tôi không đáng để anh quan tâm như vậy đâu!" Anh thật là hết từ để nói với chàng trai ngang bướng này, anh nắm tay dìu cậu đứng lên rồi ôm cậu vào lòng "Cậu tin hay không là chuyện của cậu, nhưng mà, tôi muốn quan tâm cậu, dù cậu có đuổi tôi cũng vẫn không bỏ rơi cậu." Cậu lại khóc, chẳng hiểu con người mạnh mẽ trước kia của cậu đâu mất rồi, cậu lúc này như một đứa trẻ con vậy, chỉ một giây làm cậu xao lòng cũng đủ khiến cậu rơi nước mắt. Anh nhẹ xoa mái tóc đang ướt kia "Ngoan nào, không được khóc nữa." Anh lấy khăn tắm choàng phủ người cậu rồi dẫn cậu ra bên ngoài, anh để cậu ngồi trên ghế sofa rồi đem bịt thuốc vừa mới mua đặt trên bàn. "Cho tôi xem mấy cái vết thương trên người cậu đi.", cậu chần chừ chốc lát rồi cũng gỡ tấm khăn khỏi hai vai, tấm khăn lúc này trượt nhanh xuống eo cậu. Anh đau lòng nhìn từng vết thương, vài vết thì còn màu đỏ tươi, vài vết thì đã chuyển sang bầm tím, đa số dấu vết đều từ dây thắt lưng mà ra, anh xức thuốc vào từng vết thương rồi gặng hỏi "Có đau lắm không?", cậu chỉ biết gật đầu rồi cúi thấp mặt xuống. Anh thoa thuốc lên từng vết thương rồi chợt nhớ ra điều khác "Bỏ hẳn chiếc khăn kia xuống có được không?", cậu đỏ mặt mà lắc đầu "Không cần đâu!". Tại sao lại không cần chứ, rõ ràng cậu bị lão ta mạnh bạo như vậy thì chắc chắn sẽ rất đau, anh bỏ tuýp thuốc mỡ vào tay cậu rồi đi gọi điện thoại xin phép nghỉ một buổi, cậu lúc này ngượng đỏ cả mặt đành đưa tay xuống nơi tư mật mà thoa thuốc mỡ lên đấy. Anh đi vào phòng ngủ lục lọi rồi lấy ra một cái áo thun rộng thùng thình cùng quần cộc bằng vải bông, đợi cậu thoa thuốc xong anh mới đưa đồ cho cậu mặc trong khi bản thân bước vào phòng tắm. Cậu mặc trên người là quần áo của anh, khắp cả người cậu đều có mùi hương của anh, tuy ý nghĩ đấy có vẻ kỳ lạ nhưng nó lại khiến cậu cảm thấy rất ấm áp.

.

Kể từ khi cậu đến sống cùng anh, thay vì hằng ngày đều ăn đồ hộp thì bây giờ anh đã ăn uống đồ do cậu nấu, căn nhà lúc nào cũng bừa bộn bây giờ đã được cậu dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp. Mỗi sáng anh đều thức dậy sớm rồi chạy bộ sẵn tiện sang cửa hàng mua nguyên liệu nấu ăn rồi về nhà đánh thức cậu dậy, lúc nào anh cũng hết mực cưng chiều cậu về mọi phương diện, cứ hễ cậu cần gì anh cũng đều đáp ứng đầy đủ. Thứ anh tò mò và muốn nhìn lúc nào cũng là nụ cười tươi của cậu, mặc dù anh đã nhìn thấy được nhiều biểu cảm từ buồn, khóc, giận, nhưng với anh thì nụ cười tươi của cậu vẫn là thứ quá xa xỉ, thỉnh thoảng anh làm thứ lỗi gì có vẻ ngơ ngốc thì cậu liền mỉm cười rất nhẹ, nụ cười ấy chỉ đơn thuần là cái nhếch mép đầy máy móc. Anh chạy bộ về đến nhà rồi khẽ mở cửa, anh biết giờ này cậu vẫn chưa thức dậy, anh đặt bịch nguyên liệu ở phòng bếp rồi bước nhẹ vào phòng ngủ, vì nhà anh thuộc dạng trung bình và ở đơn nên số lượng phòng chỉ có một, anh thì không nỡ để cậu nằm ngủ ở các phòng khác nên cuối cùng quyết định cậu ngủ cùng anh. Anh ngồi nhẹ xuống nhìn lấy gương mặt đang ngủ kia, lúc nào anh cũng thích nhìn mặt cậu đang ngủ, nhìn trông rất bình yên, không có nỗi sợ hãi lẫn lo lắng gì trong gương mặt này. Anh đưa tay nghịch nhẹ những lọn tóc mỏng "Dậy nấu buổi sáng cho tôi ăn với! Hôm qua đi trực khuya nên về hơi trễ, bây giờ thì đói rồi!". Cậu mở mắt ra nhìn anh, cậu cuối cùng cũng dần có lòng tin vào người đàn ông này, anh ta đối xử tử tế với cậu, chưa một lần nào anh ta có hành động không đứng đắn với cậu, anh ta dần trở thành một người tốt đáng tin cậy trong mắt cậu. Nhưng đối với cậu, anh ta lúc nào cũng phiền chết được, nào là dặn dò cậu không được mở cửa cho bất kỳ ai khác ngoài anh, rồi còn luôn mồm bảo cậu hãy khóa cửa cẩn thận mỗi khi đi trực đêm, cậu cũng có phải đứa con nít lên ba đâu mà cần những lời dặn dò kiểu đấy. "Được rồi! Đợi tôi một chút!".

Cơ thể cậu lúc này chẳng còn bất cứ vết bầm nào nên anh rất thích nhìn hình dáng cậu trong chiếc áo thun ngắn tay quá cỡ, anh thích cái bóng dáng nhỏ nhoi ấy, anh thích cái cách cậu đứng ở bếp nấu những món ăn thơm phức, anh thích cả gương mặt xinh đẹp kia, phải chăng anh đã yêu cậu mất rồi. Dạo gần đây nằm ngủ cạnh cậu, anh chẳng có buổi nào có thể yên trọn giấc ngủ, người anh lúc nào cũng nóng ran đến khó chịu, tâm trí lúc nào cũng căng thẳng như dây đàn, có vài hôm anh lại mơ thấy cậu trong giấc mộng tình không ngừng dùng gương mặt dụ người mà thốt lên rằng cậu yêu anh. Cứ mỗi lần nghĩ đến anh đều cảm thấy nơi nhạy cảm kia có chút phản ứng nho nhỏ, chắc chắn là anh có cảm giác với chàng trai này. Thế nhưng tình cảm lúc nào cũng là thứ khó nói ra, dù có thích cậu thế nào anh cũng vẫn kiềm chế mà giữ những lời nói ấy trong lòng, anh sợ cậu vẫn chưa quen được với cuộc sống thế này, anh sợ cậu không yêu anh, anh sợ cậu sẽ chạy mất khỏi cuộc đời anh. Thế nhưng con tim không nghe theo lời lí trí, anh chẳng biết bản thân đã đứng lên rồi ôm chầm lấy cậu từ khi nào không biết. Cậu tắt bếp rồi cũng đứng lặng ra đấy, cậu không biết anh đang làm gì nữa. "Xin lỗi nếu có làm cậu sợ, tôi chỉ là muốn ôm cậu một chút thôi!" Cậu không sợ anh làm hại gì cậu, trái lại cậu thấy rất hồi hộp vì tim cậu cứ đập loạn cả lên, cậu lúc này bỗng nhiên muốn nghĩ đến cảm giác gần gũi hơn với người bên cạnh, cậu khẽ thì thầm "Anh biết gì không? Tuy thân thể tôi đã bị vấy bẩn nhưng môi tôi vẫn chưa từng được hôn ai." Cậu bắt đầu đỏ mặt lên, cậu chẳng hiểu bản thân vừa nói thứ ngốc nghếch gì nữa, cậu lúc này e thẹn mà cúi mặt xuống. Anh thở bên tai cậu, nhẹ đưa tay chạm đến chiếc cằm nhỏ rồi kéo gương mặt cậu gần về phía mặt anh "Anh yêu em.", môi cả hai áp vào nhau, cậu chợt rơi xuống một dòng nước mắt trên đôi gò má nóng hổi, cậu chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc đến như vậy, cậu còn không dám mơ đến vì với cậu tất cả những gì đang diễn ra lúc này thật quá xa xỉ. Môi anh ấm áp vương vấn trên cánh môi mềm mềm của cậu, anh thật sự đã bị cậu chuốc say trong men tình đến lạc lối. Hai người rời môi nhau, anh đưa tay gạt đi dải nước mắt trong suốt trên gương mặt đẹp đẽ "Anh đã cướp đi nụ hôn đầu của em rồi, em sẽ trở thành người yêu của anh." Cậu nhìn lên gương mặt anh, đáng lẽ cái giọng biểu cảm đó phải đi kèm với một gương mặt đầy câu dẫn, trái lại anh nói những lời lẽ đó mà mặt vẫn chẳng thay đổi gì khiến cậu chợt cười nhẹ một cái "Tên ngốc nhà anh!".

.

Một buổi sáng trong lành khác hẳn với mọi buổi sáng khác, anh đang cùng cậu chạy bộ quanh công viên. Cậu sức khỏe đương nhiên không thể hơn được anh, chỉ vừa chạy hơn 1 vòng công viên là đã mệt lả không bước đi nổi. "Hay là bây giờ chúng ta đi mua nguyên liệu rồi về em sẽ nấu cho anh ăn", anh đồng ý rồi cả hai đi về hướng cửa hàng tiện lợi. Anh và cậu lúc này nhìn nhau rồi mỉm cười, cả hai đều nhớ đã gặp nhau ở đây, chính vì gặp nhau tại đây mà cậu chính thức được anh giải thoát khỏi cuộc sống không thể thấy được màu sắc nào khác ngoài màu xám xịt buồn bã. Sau khi mua đầy đủ nguyên liệu để nấu cho bữa ăn thì cả hai bước ra khỏi cửa hàng, chợt từ xa anh thấy một dáng người quen thuộc, cậu bên cạnh cũng nắm tay anh chặt hơn, cậu đưa ánh mắt run rẩy sợ sệt nhìn anh khiến anh hiểu đây là loại tình huống gì. Cậu dắt tay anh nhanh vào con hẻm cách đó vài bước chân rồi đưa tay ôm cổ và hôn lên môi anh. Lần đầu thấy cậu chủ động như vậy nên anh cũng không ngại đáp trả, anh đưa lưỡi qua miệng cậu, cậu lúng túng nên đưa mặt ra xa, cả hai được nối với nhau bằng sợi chỉ lấp lánh nhỏ, mặt cậu lúc này đỏ lên. "Em vừa nhìn thấy cha dượng, em muốn thoát thân nên đã tùy tiện... em xin lỗi", nghe cậu nói mà anh thấy có chút cười trong lòng, đời nào lại xin lỗi hay xin phép người tình để hôn cơ chứ. "Em thấy ông ấy? Vậy thì chúng ta nên cẩn thận vẫn hơn, anh không muốn em trở về nơi đấy một chút nào" nói rồi anh hôn nhẹ lên trán cậu, dắt tay cậu đi về.

.

Cả hai ngồi ăn trong cái phòng khách bé tí, không gian lúc này tĩnh lặng như tờ. Anh vừa ăn nhưng cũng vừa suy nghĩ về sự việc sáng nay, tuy chỉ là thoáng qua nhưng nó lại vô cùng nguy hiểm đến cho cậu. "Em có muốn chúng ta dời sang nơi khác sống không? Nơi này dần trở nên nguy hiểm cho em rồi!" câu hỏi ấy đã vô tình làm cậu suy nghĩ rất nhiều, đúng là sẽ nguy hiểm cho cậu nếu như sống ở nơi này, biết đâu một ngày nào đấy cậu bị phát hiện ra đang sống ở đây thì biết phải thế nào, cậu sẽ không thể tùy tiện ra ngoài vì có thể ông ấy đang không ngừng tìm kiếm cậu ở bên ngoài, nhưng mà nếu suy nghĩ như vậy là rất ích kỷ, anh còn có công việc ở đây đâu thể cứ nói đi là đi được. "Em cũng không biết nữa anh à!", anh nghe xong chỉ cười nhẹ rồi xoa đầu cậu, anh hôn tóc cậu rồi tạm biệt cậu đi đến cơ quan làm việc.

Anh đang bước vào đồn cảnh sát thì bỗng có một dáng người lướt nhanh qua anh, bóng lưng ấy đang bước đi vội vã làm anh chợt nghĩ đến một người duy nhất, anh nhanh chân bước đến bàn làm việc đối diện bàn anh. "Ông lão lúc nãy cần việc gì thế?", hóa ra là ông ta bắt đầu đi tìm cậu, xem ra cậu cần phải cẩn thận hơn rồi, và cả việc anh nghĩ bản thân đã đến lúc cần dời đi nơi khác để cậu có sự an toàn tuyệt đối. Anh lật đật lấy điện thoại gọi về cho điện thoại bàn ở nhà, "Nghe anh dặn, nếu như có nghe gõ cửa nhưng không nghe thấy anh lên tiếng thì tuyệt đối không được mở cửa, chốt cửa thì khóa lại cẩn thận, tuyệt đối em không được lên tiếng khi chỉ nghe mỗi tiếng gõ cửa thôi đấy!". Anh kéo ngăn bàn ra, anh nghĩ đã đến lúc nên dùng lá đơn này rồi.

.

Hôm nay cậu một mình trông nhà, đáng lẽ ra tối thế này thì anh đã có mặt ở nhà rồi, thấy không ổn nên cậu dùng đến điện thoại gọi cho anh thì mới biết là anh đang bị nán lại ăn tiệc cùng những người đồng nghiệp. Cậu đành thở phào nhẹ nhõm, chưa bao giờ cậu thấy lo lắng đến như thế, có thể gần đây cậu như bất an với mọi thứ xung quanh, cậu rất sợ khi ở nhà một mình nhưng lại có thêm cả tiếng chuông cửa vang lên, ngoại trừ những lúc anh có ở nhà thì cậu mới cảm thấy yên tâm được phần nào. Cậu cảm thấy thật sự vô cùng biết ơn anh, cậu không cần phải đi làm những công việc trộm cắp hằng đêm nữa mà thay vào đó cậu chỉ làm mỗi việc nhà, cậu thấy lúc này chẳng khác nào một cuộc sống hôn nhân là mấy, anh đi làm còn cậu thì lo việc nội trợ. Đột ngột, tiếng cửa vang lên, nhưng không hề có bất cứ tiếng nói nào được phát ra, tiếng chuông thì ngày một nhiều và lớn hơn bên tai cậu, cậu bắt đầu cảm thấy bất an và sợ sệt, cậu không dám bước chân quá mạnh xuống sàn nhà mà thay vào đó là những bước rón rén không phát ra tiếng động. Tay chân cậu lúc này run bủng rủn, cậu nhẹ mở lỗ nhìn nhỏ trên cửa ra, cậu lúc này sợ hãi hơn bao giờ hết. Cậu vội đóng lỗ nhìn lại và khuỵu xuống sàn nhà, cậu sợ hãi, cậu bấn loạn, cậu lúc này chỉ mong anh mau về với cậu, ngoài tiếng bấm chuông còn có cả tiếng gõ cửa ngày một mạnh hơn bên thính giác cậu. Cậu còn nhớ lão ta đã nói với cậu rằng nếu một mai cậu dám bỏ trốn thì có đằng trời lão cũng sẽ kiếm cậu về cho bằng được, không ngờ lúc này đây lão đang đứng trước ngay căn nhà này anh và không ngừng gõ cửa. Cậu sợ đến cả người run lên và mếu máo nhưng cậu đành phải đưa tay che đi thanh âm phát ra từ miệng mình.

Ở đâu từ xa anh đang cùng đồng đội đi về, trước nhà anh lúc này lại là bóng dáng người đó, anh nhanh trí nhờ vả người đồng nghiệp giúp mình và vờ nói với người đồng đội ấy rằng lão ta là một kẻ bám đuôi mà dạo gần đây vẫn hay làm phiền những người xung quanh, người đồng nghiệp ấy đương nhiên là đứng ra vờ là nhà của anh ta để đuổi lão đi trong khi anh núp ở dãi nhà gần đấy theo dõi. Cũng may là lão ta đi thiệt và anh cảm ơn người đồng nghiệp rồi vào nhà. Vừa mở cửa khóa ra anh nhìn thấy cậu đã thu người ngồi trước cửa, hai tay cậu ghì chắt bịt lấy tai để không nghe thêm bất cứ thứ gì. Anh thật sự xót lòng khi nhìn thấy như thế, cậu vừa thấy anh vào đến nhà liền nhanh chóng nhảy xổ lên người anh và khóc nấc lên "Chúng ta dời nhà đi anh, em sợ quá, em không dám sống ở đây nữa", anh lúc này chỉ biết ôm lấy cậu và vuốt nhẹ nơi sống lưng để cậu nín dần, "Anh biết mà, anh đã làm thủ tục xin chuyển công tác và đã được xác nhận. Anh xin lỗi vì hôm nay không thể từ chối bữa tiệc này mà về sớm cùng em, anh xin lỗi, anh sẽ không để em lo sợ như vậy nữa". Chả là hôm nay mọi người làm tiệc chia tay anh, thế nên nếu không tham gia thì không thể được, nhưng chính vì thế mà cậu mới rơi vào tình huống đáng thương như thế, bên cạnh đó anh mừng vì cậu vẫn an toàn, anh vui vì cậu đã làm theo lời anh mà không mở cửa tùy tiện. "Em ngoan lắm, em vẫn an toàn là anh yên lòng rồi, lần sau em sẽ không phải lo sợ như vậy nữa đâu, vì chúng ta sẽ dời đến một nơi ở mới" cậu nghe đến cụm từ 'nới ở mới' mà nước mắt lại trào nhiều hơn nữa, cậu hạnh phúc và cả vui mừng, cậu ôm cổ anh chặt hơn và vẫn rơm rớm nước mắt nhìn anh, giọng cậu lúc này run hẳn lên "Em... em cám ơn anh". Cậu vui lắm, cậu bỗng cười tươi đến tít cả mắt, anh cuối cùng cũng thấy được gương mặt đáng yêu ấy, gương mặt đẹp nhất mà chỉ mỗi mình anh mới có thể thấy được. Anh không thể kiềm nổi mà hôn cậu thật sâu, anh luồng lưỡi qua cậu và có vẻ cậu vẫn sợ đến nổi rụt lưỡi đi mất. Anh lại cười vì vẻ ngây thơ của cậu, vì vẻ đáng yêu nhất của cậu, anh thật sự yêu con người này, anh yêu cậu vì tất cả mọi thứ cậu có "Em không biết hôn...".

.

.

.

Bây giờ thì cũng đã được 5 năm kể từ khi cả hai dời đến một thành phố xa lạ chung sống. Anh vẫn làm việc trong một cơ quan cảnh sát địa phương. Vẫn là một cuộc sống hôn nhân như cậu vẫn nghĩ đến trước đó. Anh đi làm, cậu làm việc nội trợ, cậu cũng đã bắt đầu tự mình kiếm được những đồng tiền chân chính từ sức lao động của mình, cậu rất yêu trẻ con nên cậu được anh cho đi học một khóa đào tạo trong việc giữ trẻ, hiện tại cậu đang làm việc như một người trợ giúp giáo viên mầm non. Anh không còn những ca trực đêm mà chỉ làm bên khâu làm giấy tờ trong giờ hành chính, cứ đến chiều tan ca anh đều ghé qua trường rước cậu về.

Hôm nay là một ngày có nắng và cả gió, buổi chiều, từng tán lá bay trên sân khuôn viên trường, anh ngồi trên một dãi ghế chờ đợi cậu, ngắm nhìn xung quanh toàn là những nơi vui chơi nhưng bé tí của đám trẻ con. Một bàn tay mát lạnh che đi tầm nhìn của anh, mùi hương gỗ nhẹ ấy quen thuộc thoáng qua khứu giác anh, anh nắm lấy tay cậu "Chúng ta cùng về nhà thôi!".

TOÀN VĂN HOÀN.

Cảm ơn mọi người đã theo dõi tác phẩm của mình *cúi đầu*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro