Chương 12: Bằng hữu mới, phiêu lưu mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoan Mộc Mạc Ly chìm trong mộng mị rất lâu. Khi y tỉnh lại, đã là chuyện của bảy ngày sau.

Bên ngoài có tiếng ồn ào không rõ, dường như là ma giới tổ chức tiệc mừng đế vương mới lên nắm quyền.

Theo luật, chỉ cần ngươi là kẻ mạnh nhất, mọi ma nhân đều phải thuần phục ngươi, tùy ngươi sử dụng.

Trường hợp Âu Nhĩ Khắc có hơi đặc biệt. Vì Đoan Mộc Mạc Ly đã nhận là "người của hắn", nên Âu Nhĩ Khắc vẫn nghiễm nhiên giữ vị trí ma tôn Bắc Cương.

Linh lực không có dấu hiệu suy giảm, nhưng thân thể vẫn còn cảm giác đau nhức, và mệt tựa như nằm liệt giường suốt nhiều tuần. Đoan Mộc Mạc Ly run tay chống mình dậy, bám nửa người dựa lên bệ cửa sổ, ánh mắt trống rỗng hướng về phương xa...

Bụng dần đói cồn cào, cơ thể lại bắt đầu gào thét đòi đình công. Đoan Mộc Mạc Ly phút chốc chợt ngơ ngác, nhận ra nơi đây của y quá mức vắng lặng, cứ như một địa phương khác hoàn toàn với thế giới ngoài kia. Nhưng y cũng chẳng mất hồn được lâu, vì lúc này bộ mạch hồn mới đang rục rịch phát sinh biến hoá, khiến y nhanh chóng phải dùng linh lực đè nén cơn đau thấu xương kia lại.

Kỳ Minh, ngươi nghiệp vụ làm không tốt, cứ như vậy sẽ sập tiệm đó! Đoan Mộc Mạc Ly hiếm có càu nhàu, y kiệt sức, nằm xuống chui lại vào trong chăn.

Lúc sắp chuẩn bị thiếp đi lần nữa, chợt nghe một giọng nói gọi tên y.

Đoan Mộc Mạc Ly vắt óc suy nghĩ, mãi mới nhớ ra người đang dùng còi truyền tin gọi y là con trai của Âu Nhĩ Khắc.

Đoan Mộc Mạc Ly vận lực khắp tứ chi, cố gắng ngồi thẳng người dậy, lại dùng phép biến hoá ra bộ y phục mới. Quá trình sửa soạn mất chưa tới 10 giây, sau đó khẽ tung người khỏi cửa sổ, lần theo hướng Tạp Y Khang phóng đi.

.......
Lúc Đoan Mộc Mạc Ly tìm tới nơi, y đã rơi vào trầm mặc khá lâu.

"Nhóc à, sao lần nào chúng ta gặp nhau, ngươi cũng ở trong tình cảnh này thế?"

Y nhìn đứa bé mặt mày vô cảm đang chôn cả người trong băng tuyết kia, suy tư một hồi rồi kéo nó dậy.

"Có nhận ra ta là ai không, hử?" Đoan Mộc Mạc Ly xoa nhẹ gương mặt tái nhợt của Tạp Y Khang, giọng nói vô thức lớn hơn một chút.

"...Đoan Mộc Mạc Ly." Khoé miệng đứa trẻ giật giật, ánh mắt quái dị nhìn gương mặt như đã biến hình của kẻ kia: "Trông ngươi... khác."

Chẳng phải lần trước còn bôi trát phấn son đầy mặt như tấu hề sao...

"Ừ. Người ta gọi là thuật thay đổi diện mạo đấy." Đoan Mộc Mạc Ly biết thừa trong lòng nhóc con đã nhận định mình thành loại có đam mê quái đản, cũng chỉ có thể mặc kệ nó, hơi nhướng mày, lôi ra một nắm linh thảo, đắp lên vết thương đang chảy máu bê bết trên đầu Tạp Y Khang: "Thế nào, có muốn nói cho ta chuyện gì đã xảy ra không?"

"Bị quản gia của ta đẩy từ trên vách vực xuống." Tạp Y Khang cứng ngắc trả lời.

"..." Đoan Mộc Mạc Ly nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh. Cũng may dưới này có một lớp tuyết mềm rất dày bao phủ...

"Không phải bọn họ đang tổ chức tiệc mừng cho cha ngươi à? Sao ngươi lại tới đây?"

"...Quản gia nói sau bữa tiệc sẽ có một bất ngờ lớn chờ ta tại nơi này."

"..." Đúng là bất ngờ lớn thật. Đẩy con nhà người ta từ trên đó xuống tận đây... Đoan Mộc Mạc Ly thật sự cạn lời.

"Được rồi. Để ta đưa ngươi về đi." Đoan Mộc Mạc Ly thương cảm ôm lấy đứa trẻ kia, nâng nó lên cõng sau lưng.

"..." Tạp Y Khang nằm trên lưng Đoan Mộc Mạc Ly. Im lặng hồi lâu, bỗng tựa đầu lên gáy đối phương, nhỏ giọng thầm thì: "Ta vẫn đang nỗ lực mỗi ngày để mạnh lên..."

Đoan Mộc Mạc Ly tán thưởng: "Đúng là so với một tháng trước, ngươi đã mạnh hơn rồi."

"Nhưng vẫn còn quá yếu... Từ giờ có lẽ ta chẳng tin ai được nữa..." Tiểu Tá Chi Cách dụi đầu vào lưng y, âm thanh phát ra như nghèn nghẹn.

Đoan Mộc Mạc Ly muốn nói nó đừng bi quan thế, nhưng ngẫm lại thì, ở cái ma giới tôn sùng sức mạnh này, có khi kẻ tin người chính là kẻ chết nhanh nhất.

"Ta không phải ma nhân, nên ngươi vẫn có thể tin ta đó." Đoan Mộc Mạc Ly mỉm cười, giọng nói yên ả tựa ánh nắng nhẹ nhàng giữa trời đông, khiến lòng người rung động.

"Có thượng thần như ta chống đỡ cho ngươi rồi, vậy ngươi phải mau mạnh lên đi."

"..." Tạp Y Khang không đáp lời, nhưng vòng tay đứa nhóc ôm lấy y lại dần dần siết chặt.

Đoan Mộc Mạc Ly trong lòng ấm áp, y di chuyển chậm lại một chút, cõng đứa trẻ trên lưng từng bước quay về nhà.

.......
Thành Ngải Mễ Cáp, Trung Ương lục địa Aslan.

Sau khi ăn bám tại nơi ở của Kỳ Minh một thời gian, Đoan Mộc Mạc Ly ngay khi vừa đi lại được lập tức bị đá ra ngoài đường, chính thức thành một kẻ vô gia cư.

Cũng chẳng còn cách nào, nếu bây giờ y mang bộ dạng oặt ẹo này trở về rừng Minh Linh, đảm bảo bông hoa nào đấy sẽ lại nổi cơn tam bành cằn nhằn liên miên suốt ba ngày mất.

Đoan Mộc Mạc Ly vẫn thích chơi trò cũ, thả gậy để quyết định hướng đi. Lần này, điểm đến chính là thành Ngải Mễ Cáp, nằm tại trung tâm lục địa.

Trung Ương nhân giới là một trong những lãnh thổ lớn mạnh nhất lục địa Aslan, bên cạnh Thiên Sơn phượng hoàng tộc phía Nam, ma tộc phía Bắc, long quốc phía Đông, cùng đế chế Elnor tôn thờ Thánh Quang Vĩnh Hằng phía Tây.

Tuy Ngải Mễ Cáp không phải Hoàng thành, nhưng được xây dựng trên vùng đất rất gần lục địa trung tâm, nên tại nơi này có thể thấy rõ một phần thánh quang lan toả từ Cây Thế Giới. Toàn bộ cái cây khổng lồ phát sáng cao đến vài nghìn mét, linh khí hoàng kim dày đặc khuếch tán khắp muôn phương, tựa một lớp bụi mờ lấp lánh mộng ảo. Bản thân nội thành vô cùng rộng lớn, dòng người chật như nêm cối, trong không khí là âm thanh rao khách của mấy sạp hàng ven đường xen vào tiếng hoan hô nói cười của lầu trà quán rượu, cùng mùi hương thức ăn trong mấy tiệm bên cạnh nóng hổi bốc lên nghi ngút.

Rượu chè thâu đêm, hát hò nơi nơi, chỗ nào cũng tràn ngập phồn hoa.

Chỉ có điều, Đoan Mộc Mạc Ly đi tới đâu, người ở đó đều lùi xa nửa mét.

Đoan Mộc Mạc Ly hoàn toàn không bị ánh nhìn chòng chọc của người qua đường làm cho phiền lòng, ý cười trên mặt càng đậm.

Mỗi tội cứ khi nào cơ mặt cử động hơi mạnh quá, lớp phấn trắng bệch dày cả phân lại lung lung lay lay như thể sắp sửa rụng lả tả xuống...

Đoan Mộc Mạc Ly cười không nổi nữa.

Y quan sát xung quanh, quyết định ghé tửu lâu bên cạnh nghỉ ngơi chốc lát, tiện thể cập nhật thêm một số tình hình gần đây của nhân giới.

Tới nơi rồi, chợt nghe âm thanh ồn ào từ lầu hai truyền lại. Xen lẫn tiếng đổ vỡ loảng xoảng, là giọng đàn ông đang tức giận mắng chửi, tiếp đó một vật thể không xác định bị ném khỏi cửa sổ.

Đoan Mộc Mạc Ly đứng ngay tại lối vào lầu một, theo quán tính vươn người ra đỡ lấy, nhưng lúc nhìn xuống vật trên tay mình liền cảm thấy bối rối tột độ.

"Thứ" mà y vừa đón được là một thằng bé loài người khoảng 13-14 tuổi, mặc trang phục hầu bàn, mặt mũi đen nhẻm, bám vào vai y lầm lũi mím môi mím lợi.

"Ngươi không sao chứ? Có chuyện gì vậy?" Đoan Mộc Mạc Ly dỗ dỗ đứa trẻ trong lòng, đoán chừng nó bị doạ cho kinh hãi đến độ chưa nói được.

"Sí falmalinnar andúnë-eleni!"

(Đồ mồ côi không cha mẹ dạy này!)

Từ tầng trên một tên đàn ông trung niên, thân thể béo tốt, khoác áo lông chồn mềm mại màu đen, thoạt trông tương đối giàu có, hùng hục chạy xuống. Vẻ mặt gã giận dữ, giơ tay định tát đứa nhóc trong lòng Đoan Mộc Mạc Ly.

Đoan Mộc Mạc Ly thoáng chớp mắt, xoay người dịch sang bên phải, tránh khỏi cái tay kia. Người qua đường còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã thấy gã trung niên nằm ngã dúi dụi dưới đất. Còn nam nhân áo đỏ kia, cũng chẳng biết là hắn tức giận cái gì, đang đạp một bên má của kẻ lớn miệng phía trước xuống cát rồi giẫm lên.

"..."

Y thề là y không có ý định giẫm lên người ta như giẫm cỏ thế này, đây hoàn toàn là bản năng!

Nhìn tên đàn ông nằm dưới đất không ngừng la oai oái, Đoan Mộc Mạc Ly hết cách định cúi người nâng gã dậy. Như nhận ra ý định của đối phương, đứa bé bất chợt giơ tay giữ y lại, sau đó chậm rãi cúi đầu.

"Silivrën! Míriel nai mënel aglor, an elenoth palan-díriel..."

(Thật ngại quá! Hồi nãy ngươi đột ngột lao về phía ta, ta cho rằng ngươi định tấn công nên mới...)

Orsteth chưa bao giờ chịu sỉ nhục lớn tới vậy. Nói gì thì nói, một người quyền thế như gã, trước nay chỉ có gã đánh người khác, chứ chưa từng có ai dám đối với gã làm điều ngược lại. Vì vậy nhanh chóng sửa sang bộ dạng khó coi hiện tại của bản thân, sau khi ngồi dậy lập tức nóng máu lôi tổ tiên ba đời của hai kẻ trước mặt ra rủa xả ầm ĩ. Nhưng chưa chửi bới được mấy câu đã bị tên độc ác kia tặng thêm một cước vào miệng.

"..."

Ta xin thề đây thật sự là bản năng, tại ta nghe không quen mấy lời thô bỉ như vậy!

Nhìn gã đàn ông nằm cứng ngắc, răng còn rụng vài cái dưới đất, Đoan Mộc Mạc Ly lòng tự thấy hổ thẹn chính mình lại đi so đo với một kẻ người trần mắt hột, chẳng biết nên nói gì luôn.

"Ngài Orsteth! Ôi ngài Orsteth! Ngài làm sao thế này?"

Đám đông nhốn nháo bị thô bạo gạt sang hai bên. Năm cảnh vệ dẫn đầu bởi một tên đội trưởng vóc dáng lực lưỡng hấp tấp chạy đến. Cậu nhóc hầu bàn còn đang dùng ánh mắt lấp lánh ngưỡng mộ ngắm Đoan Mộc Mạc Ly, thoáng nghe thấy âm thanh giận dữ cách họ ngày càng gần, biểu cảm tức thì thay đổi 180 độ. Nó lanh lẹ nắm lấy tay y, cấp tốc dẫn cả hai thoát khỏi dòng người ngày càng xúm tới để xem náo nhiệt.

.......
Ngoại thành Ngải Mễ Cáp, Trung Ương lục địa Aslan.

Đứa nhóc kéo y chạy một mạch ra đến tận ngoài cổng thành. Đoan Mộc Mạc Ly bị một thiếu niên cao chưa tới ngực lôi lôi kéo kéo, nội tâm liền cảm thán giới trẻ ngày nay quả là sung sức.

Có vẻ cậu ta thấy đi đủ xa rồi, bèn quay người lại, lịch sự cúi mình chào.

"Lần đầu gặp mặt, ta họ Tề, tên Trạch Dương, vừa rồi nếu không may mắn được ân công ngài giúp đỡ, ta hẳn đã gặp rắc rối lớn rồi."

"Chuyện phải làm thôi."

Cử chỉ của đối phương ngoài dự đoán hết sức chuẩn mực. Đoan Mộc Mạc Ly mỉm cười phất tay, âm thầm quan sát kỹ hơn: Mặc dù quần áo sờn cũ, nhưng đứa trẻ này quả thực mang một gương mặt ưa nhìn. Đôi con ngươi linh động rất có thần, bởi còn nhỏ nên vẫn vương nét non nớt, ngược lại càng khiến người ta cảm thấy khả ái.

Đúng là trong xã hội này, trang phục và vẻ ngoài ít khi đại diện được cho học thức cũng như tư cách của một ai.

Mà xem chừng Tề Trạch Dương hoàn toàn chẳng bị biến cố vừa rồi doạ sợ. Cậu ta thoải mái bật cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh vô cùng dễ coi:
"Vị mà ngài gặp hồi nãy tên Orsteth, là địa chủ một vùng rộng lớn. Tính tình người này hống hách kiêu ngạo, vốn không dân thường nào dám phản kháng, đây là lần đầu tiên ta thấy ông ta bị công khai đánh thảm tới vậy đấy."

Tề Trạch Dương dường như nhớ lại chuyện vừa rồi, cậu ta cố gắng nín cười, sau đó nắm tay Đoan Mộc Mạc Ly, tỏ vẻ nghiêm túc mà bảo: "Nhưng chính vì thế mà ta sợ ngài sẽ gặp nguy hiểm mất. Ta nhìn ngài phục trang khác lạ, hẳn không phải người sống ở vùng này, giờ ngài phải đi mau mới kịp..."

Cho dù là ai cũng thường dễ nảy sinh hảo cảm với những người nhiệt huyết đầy năng lượng giống ánh mặt trời. Đoan Mộc Mạc Ly cũng không ngoại lệ, lập tức cảm thấy khá yêu thích đứa nhóc này.

Y khiêm tốn đáp trả một lễ của Tề Trạch Dương: "Đa tạ đệ nhắc nhở, nhưng ta quả là không sợ sẽ bị gã làm hại. Kỳ thực, ta còn lo cho đệ nhiều hơn."

Cậu thiếu niên nghe y nói, thoáng ngượng nghịu gãi đầu: "Thật ra đây là ngày cuối cùng ta ở lại Ngải Mễ Cáp, sáng sớm mai, ta sẽ cùng muội muội lên đường tới Kiếm tông, chuẩn bị cho kỳ thi đầu vào sắp tới giữa các học viện."

"Kiếm tông?"

Nếu Đoan Mộc Mạc Ly không nhầm, Kiếm tông nằm trong số bốn thế lực linh thuật sư đương thời, bao gồm gia tộc Thần thị, học viện Fei Lucarion, Kiếm tông, và giáo hội Lëarza. Phàm là con người muốn khai phá tiềm năng bộ mạch hồn mà bản thân đang sở hữu, đều sẽ hi vọng được chỉ dạy bởi một trong tứ trụ hàng đầu này.

Đoan Mộc Mạc Ly nhớ rằng nhà mẹ đẻ của Phượng Thanh Di là gia tộc Thần thị, một lãnh thổ rộng lớn tương đối gần với Kiếm tông. Y nghĩ như thế, nhưng cũng không để lộ thái độ gì khác thường, hơi cong khoé mắt, dịu dàng nhìn cậu thiếu niên trước mặt: "Còn chưa kịp nói, tên của ta là Đoan Mộc Mạc Ly, rất vui được gặp đệ, Trạch Dương."

"Đoan Mộc đại nhân." Thiếu niên thật sự được giáo dưỡng rất tốt, sau khi gật đầu nghiêm nghị, lại tiếp tục khom lưng đáp: "Chuyện vừa rồi muốn lần nữa cảm ơn ngài. Chỉ là bây giờ ta sợ Orsteth đã cho người truy nã khắp trong ngoài thành, để tránh rắc rối ta phải cùng muội muội lên đường ngay hôm nay. Ơn nghĩa của đại nhân, Trạch Dương có cơ hội nhất định sẽ tìm cách báo đáp."

Tề Trạch Dương cũng không định nán lại lâu hơn, sau khi từ biệt liền nhanh chóng xoay người rời khỏi.

Còn một mình Đoan Mộc Mạc Ly ở lại. Y trầm ngâm quan sát một vòng khung cảnh hiu quạnh xung quanh, cảm thấy hơi buồn chán, lại từ túi trữ vật lấy ra cây gậy dẫn đường đã mòn vẹt một bên đầu, nhẹ dồn lực tác động vào nó rồi thả xuống để quyết định nơi đến tiếp theo.

Thiên Sơn phượng hoàng tộc phía Nam...

Đế chế Elnor phía Tây...

Long quốc phía Đông...

Gia tộc Thần thị.

Cây gậy gỗ tuyết tùng của Đoan Mộc Mạc Ly quay liên tục trên mặt đất hơn mười vòng liền, sau khi chậm chạp ngừng lại đầu gậy thế mà chỉ thẳng về hướng cậu thiếu niên còn chưa đi được bao xa kia.

"...Chẳng lẽ là có duyên sao?" Đoan Mộc Mạc Ly hơi nhướng mày. Y chống cằm cân nhắc chốc lát, sau đó duỗi người đứng thẳng dậy, rảo bước theo hướng Tề Trạch Dương rời khỏi.

"Ân công?" Từ phía sau vang lên tiếng gọi quen thuộc. Tề Trạch Dương ngạc nhiên xoay mình - chỉ thấy nam tử hồng y mới đây còn trát một lớp phấn dày cộm, hiện giờ người đó vừa bước đi, vừa nhàn nhã dùng khăn lụa lau qua vài đường trên gương mặt, từ đó dần lộ ra dung nhan phóng khoáng tinh xảo không chút trói buộc với lề thói thông thường.

"Trạch Dương, đệ nghĩ sao nếu có thêm một bạn đồng hành trong chuyến hành trình sắp tới?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro