Chương 147: Kể chuyện quá khứ của ngươi đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Vậy ngươi đi làm chi? Biết rõ ta hành động không thuận tiện, ngươi còn để lại tờ giấy mà đi, chẳng lẽ ngươi muốn ta giải quyết tại chỗ?" Đường Mộ nghe tới thì tức giận không thôi! Hỗn đản này biết hắn hành động không tiện, biết hắn tỉnh dậy thế nào cũng muốn giải quyết sinh lý! Bản thân còn để lại tờ giấy đi ra ngoài?! Bây giờ còn ở đây nói cái gì mà nguy hiểm?! Hừ, mã hậu pháo này thật đúng là đồ thuận miệng!

"Ôi! Tiểu tổ tổng của ta, tủ lạnh của chúng ta trống rỗng a! Không ra ngoài mua đồ buổi tối chúng ta ăn cái gì a? Ngươi ở bệnh viện một tháng nay cũng không ngán đồ ăn bên ngoài sao? Chẳng lẽ đêm nay còn gọi đồ ăn bên ngoài?" Thẩm Lãng thật oan khuất kêu oan! Y cũng là vì suy nghĩ cho tiểu tổ tông này a! Biết hắn ngán đồ ăn dinh dưỡng của bệnh viện, tựa như thay đổi khẩu vị trong nhà cho hắn, cái này không tính là lỗi nặng đi?

"Ngươi không biết chờ ta tỉnh lại sao?" Đường Mộ lạnh lùng nhìn y một cái.

"Tiểu tổ tổng của ta, cái này lại càng oan uổng a! Lúc ta rời nhà cũng gần nằm giờ rồi, ta cũng không biết ngươi chừng nào tỉnh, ta không đi mua về, buổi tối mười giờ hay là mười một giờ ăn cơm a?" Thẩm Lãng vẻ mặt cầu xin, sao lại gặp phải tiểu tổ tổng không nói đạo lý này chứ?

"Chưa tới năm giờ ra cửa, vậy bây giờ là mấy giờ?" Đường Mộ vừa mới nhìn đồng hồ, vừa lúc lý do của Thẩm Lãng không có gì để nói, nhưng thời gian hắn nghe thấy không hợp lý!

"Năm giờ năm mươi lăm!" Thẩm Lãng thành thành thật thật báo thời gian với phu nhân.

"Siêu thị cách nhà ta mấy phút đi đường?"

"Mười phút." Xuống lầu qua hai ngã rẽ đi qua con phố là tới! Đi mười phút đối với y còn dư!

"Như vậy xin hỏi Thẩm tiên sinh, ngươi ở trên đường giẫm con kiến hay là mua đồ trong siêu thị đồng dạng tốn năm mươi phút?" Hắn từng đi dạo siêu thị với Thẩm Lãng, biết tốc độ và hiệu suất của người này! Y mua bảy tám túi đồ cũng không cần tới một giờ!

Nếu lúc này ở đây không chỉ có hai người, còn có người thứ ba ở đây thì nhất định sẽ ở trong trường hợp này mà cười lớn một tiếng.

Bởi vì vết thương ở trên người và trên đùi, Đường tiểu tổ tổng cho đến bây giờ chỉ mặc áo ngủ ngủ bị bắt mặc áo ngủ quần ngủ, vừa nãy Thẩm Lãng kéo quần hắn xuống xem vết thương trên đùi, quần ngủ của Đường Mộ kéo xuống đầu gối, chỉ còn quần cộc đen. Hai tay Thẩm Lãng còn đang cầm chân của Đường Mộ, thật cẩn thận sợ làm hắn đau!

Trước đó cảnh hay ho này còn chưa có gì, nhưng lúc này Đường Mộ tức giận. Hắn khoanh hai tay trước ngực tựa vào đầu giường, lạnh lùng nhìn Thẩm Lãng hai tay còn ôm ở trên đùi phải của hắn, cảnh này buồn cười nói không nên lời!

"Báo cáo Thẩm tiên sinh! Ta không ở trên đường giẫm con kiến, cũng không có ở trong siêu thị nghiên cứu cái gì! Ta gặp nha đầu điên của Thẩm gia! Báo cáo xong! Thỉnh chỉ thị!" Thẩm Lãng vừa thấy thủ trưởng nhà y hình như có chút tức giận, vội vàng cợt nhảy chuẩn bị đối kháng trong gia đình! Đây là kinh nghiệm nói cho y biết! Tiểu tổ tổng này một khi tới lúc phát hỏa, thì cứ không biết xấu hổ xấn tới, còn phải cợt nhả, tuyệt đối không thể cứng đối cứng! Còn không hậu quả nha, nghĩ cũng không thể nghĩ tới cực nghiêm trọng!

"Lại xin hỏi Thẩm tiên sinh một chút, nha đầu điên nào của Thẩm gia có thể khiến ngươi dạo siêu thị một tiếng đồng hồ?" Nha đầu điên của Thẩm gia còn có thể khiến y kiên nhẫn? Là ai a? Sao hắn không biết?

"Báo cáo Đường tiên sinh! Là Thẩm Ly!"

"Lấy tay của ngươi ra! Tới đứng đối diện chân tường!" Đường Mộ nói một hồi, rốt cuộc thì phát hiện hình ảnh thần kỳ này! Một khi phát hiện tuyệt không buông tha! Chỉ vào tường đối diện, bảo y tới đứng!

Thẩm Lãng chưa hết ý sờ soạng hai cái, hung hăng đùa giỡn lưu manh hai cái, mới ngượng ngùng đứng dậy đi đứng đối diện bức tường!

"Ngươi lại muốn được chết thống khoái một chút?" Ánh mắt của Đường Mộ tựa như là lưỡi đao, còn là cái loại đao tuốt vỏ!

"Không muốn!" Thẩm Lãng đứng thẳng tắp!

"Ngoài Thẩm Ly ra còn có ai?" Đường Mộ kéo chăn lên một chút che chân, đối với Thẩm quân trưởng đùa giỡn lưu manh một câu cho qua, hiện tại tâm tư của hắn đang ở chuyện này!

Thẩm Lãng rất muốn nói tổ tông! Ngươi thật thần!

"Ta đừng nói chuyện này được không? Không muốn thấy người, nói tới cũng mất hưng trí!" Lúc Thẩm Lãng nói tới người này, sắc mặt khó coi nói không nên lời!

"Là Khanh Phong Dương?" Vừa thấy biểu tình của Thẩm Lãng, Đường Mộ cơ hồ là kết luận người không muốn thấy kia trong miệng Thẩm Lãng là ai!

"Không nói, tiểu tổ tổng, ta nói chuyện khác đi! Trừ người này ra, những chuyện khác hay là người, ta nhất định trị vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn!"

Đường Mộ nhìn vẻ mặt Thẩm Lãng nếu nói tiếp thì chán ghét, biết y thật sự không muốn nhắc tới nữ nhân kia!

Đây vẫn là lần đầu tiên sau khi xảy ra chuyện không may nhắc tới nữ nhân đầu sỏ gây ra hại bọn họ lần đầu tiên sau khi kết hôn tranh luận! Một tháng ở bệnh viện Thẩm Lãng cơ hồ là ngậm miệng không nói tới chuyện nữ nhân kia, Đường Mộ cũng là bị thương tích gây sức ép quá, hơn nữa khoảng thời gian đó, nhìn ra được Thẩm Lãng cực lực tránh nói tới vấn đề này!

"Ta chẳng lẽ không có quyền lợi được biết chuyện quá khứ của các người sao?" Đường Mộ nhìn Thẩm Lãng, hơi hơi nhíu mày! Thẩm Lãng rất ít nói tới chuyện quá khứ của y, đối với nữ nhân ái mộ Thẩm Lãng mười mấy năm, Đường Mộ vẫn là lần đầu tiên biết tới.

"Ai cùng cô ta có quá khứ?! Quá khứ của ta không có bất luận một người, hiện tại và tương lai của ta cũng chỉ có một mình ngươi!" Thẩm Lãng vừa nghe lời này của Đường Mộ thì phát hỏa! Chân chân chính chính phát hỏa! Ánh mắt sắc bén kia, trừng đến nổi Đường Mộ nếu còn dám nói ra một câu như vậy, y nhất định sẽ đánh hắn!

"Như vậy ta cuối cùng có quyền biết quá khứ thuộc về ngươi?" Rất ít, cơ hồ là chưa từng nhìn thấy biểu tình như vậy của Thẩm Lãng, Đường Mộ không thể tra than nhẹ một hơi!

"Quá khứ của ta? Ngươi thật sự có hứng thú?" Nói vòng vo một chút lập tức dẹp yên hỏa của Thẩm Lãng muốn bắt đầu bốc cháy.

"Như thế nào? Ta không thể có hứng thú với quá khứ của bạn lữ của ta sao?"

"Đương nhiên có thể." Y cầu còn không được đâu! Y vẫn luôn mong tiểu tổ tổng của y chủ động hỏi đến chuyện của y, hiện tại hắn có thể thản nhiên như vậy hỏi đến chuyện của y, đó là điều y nằm mơ cũng muốn! Bởi vì điều đó nói lên rằng hắn thật sự đã yêu y...

Thẩm Lãng tựa vào trên tường, mang theo ý cười thản nhiên bắt đầu hồi ức chuyện trước đây đến bây giờ: "Ta là cháu trai lớn của Thẩm gia, ta sinh vào năm quốc gia vừa mới đi vào ổn định, gia gia còn ở trong quân đội tham gia quân ngũ, ba cùng với các thúc bá đã ở quân đội, chỉ có thất thúc và tiểu cô còn đến trường, nãi nãi nói khi đó quốc gia vừa mới trải qua những năm tháng biến động, cái gì cũng đang chỉnh đốn chưa khôi phục, điều kiện trong nhà bởi vì nhân tố gia đình nãi nãi coi như không có trở ngại. Khi đó cũng giống như bây giờ, cả nhà chúng ta mọi người đều ở trong đại viện chúng ta đang sinh sống hiện tại, phòng chúng ta đang ở hiện tại chính là phòng cũ sửa mới lại. Nãi nãi nói lúc ta mới sinh ra, thật ít người, mọi người trong nhà tranh nhau ôm, gia gia cao hứng cười tóe toét, nãi nãi cười gia gia nói so với thời điểm sinh ba ta còn vui hơn. Lúc ta hơn hai tuổi, Thẩm Ly sinh ra, nhị thúc bởi vì ta nghịch ngợm thường hay vuốt bụng nhị Thẩm nói sinh ra khuê nữ! Nhất định phải sinh khuê nữ! Kết quả ông được như nguyện, nhưng qua không tới hai năm ông hối hận xanh ruột!" Thẩm Lãng nói xong thì nhịn không được tiếu ý, bả vai còn nhún nhún, nhìn ra được y vui không phải một chút!

"Ngươi biết không? Tiểu tổ tông, lúc Thẩm Ly hai tuổi làm chuyện bướng bỉnh không chỉ gấp mười lần lúc ta hai tuổi! Thẩm Mặc là một bé trai cũng không theo kịp! Khi đó đầu mày nhị thúc cho tới bây giờ cũng không có giãn ra! Nhìn thấy Thẩm Ly phản ứng đầu tiên chính là trốn! Ha ha, quân trang của ông thường thường bị Thẩm Ly cầm đi và dấy bùn, mà trước đó những đứa nhỏ trong đại viện tiểu tiện! Mấy năm đó quân trang của nhị thúc là vật hy sinh lừng lẫy nhất của nhà chúng ta!"

"Nhị thúc ngươi chẳng lẽ không trị được cô ấy?!" Đường Mộ nghe được thiếu chút nữa trừng rớt tròng mắt! Không phải nói đứa trẻ gia đình quân nhân sinh ra đều là trưởng thành trong roi da dây lưng cùng gậy gộc của gia trưởng sao? Quân nhân Thẩm gia chẳng lẽ không đánh đứa nhỏ hạng nhất?

"Sao mà không trị? Lúc đầu, nhị thúc thấy một lần đánh một lần! Nhưng mà Thẩm Ly này xương cứng cho tới bây giờ đều đánh không khóc, đánh rồi, đứng dậy lại tiếp tục gây sức ép! Chuyện trong quân đội của nhị thúc vốn đã rất bận rộn, trở về còn phải chịu ngược! Khiến cho sau này nhị thúc trực tiếp ngủ ở trong quân đội luôn." Thẩm Lãng cười đến nổi khuôn mặt có chút vặn vẹo cứng ngắc, nếu có cái bàn ở trước mặt y, y đại khái cười đến đập bàn!

"Vậy đến khi nào thì yên tĩnh?" Làm ầm ĩ như vậy cũng phải có lúc yên tĩnh đi?

"Yên tĩnh a? Thời điểm nhị thúc bị điều tới quân khu khác, Thẩm Ly liền yên tĩnh, bất quá lúc đó Thẩm Ly đã sắp tám tuổi, lúc nhị thúc đi đã báo với con bé, nếu ông ở trong quân đội nhận được điện thoại người trong nhà nói nó không ngừng, như vậy sẽ đem Thẩm Ly đưa đến ký túc xá trường học quản chế một năm! Người duy nhất trong nhà dám giẫm lên quân trang đi rồi, nha đầu Thẩm Ly mới rốt cuộc chịu yên tĩnh!"

"Rồi sao đó đệ muội trong nhà lục tục sinh ra, đội hình nhà chúng ta cũng càng ngày càng cường đại, đứa nhỏ trong đại viện cũng không dám đến trêu chọc đứa nhỏ nhà chúng ta, biết hơn mười đứa nhỏ nhà chúng ta đều là họng súng hướng ngoại."

"Nói một chút chuyện của ngươi đi!" Đường Mộ gật gật đầu, hắn càng muốn biết khi đó Thẩm Lãng ở nhà ở trường học, trong đám trẻ sắm vai loại nhân vật gì!

***Hết chương 147***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro