Chương 150

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Làm sao vậy? Ca! Nhà ngươi chính là nhà ta, có cái gì đâu mà so đo?" Thẩm Ly cười đắc ý.
"Sao không so đo? Nhà ta là nhà ta, ngươi với ta rất là khác nhau nha! Ta rất là so đo cái này!"
Thẩm Lãng hiện tại chính là một tên lòng dạ hẹp hòi. Chỉ cần dính đến Đường Mộ, y đều so đo! Y đều để ý! Tuyệt đối không có gì của ngươi chính là của ta, của ta chính là của ngươi!
"Keo kiệt!"
"Keo kiệt? Thẩm Ly, ngày nào đó ngươi có người yêu, sẽ có nhà riêng thuộc về chính mình. Thẩm Nhất chạy tới nói y coi trọng vị kia nhà ngươi, nhà ngươi là nhà y, ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi phản ứng lại như thế nào!" Thẩm Lãng cười lạnh, nói y keo kiệt? Được a! Đến lúc đó y ngược lại muốn nhìn xem người này đại khí có thể đại khí đến tình trạng nào!
"Ta chỉ muốn đùa một chút thôi mà! Ngươi phản ứng đến mức này sao?"
Thẩm Ly chỉ vào Thẩm Lãng, tức giận đến nỗi lỗ mũi cũng ửng đỏ. Cô sống cùng một nhà vói người này ba mươi mấy năm cũng chưa thấy qua bộ dáng y như vậy nha! Vì cái gì người này vừa có vợ một phát liền thay đổi hoàn toàn đến như vậy?
"Có ai đùa giỡn một chút như ngươi vậy sao? Ta nói rồi! Đường Mộ chính là mệnh căn tử của ta! Ngươi muốn nói cái gì đều có thể, nhưng là tuyệt đối không được lấy hắn ra nói chuyện này! Tuyệt đối không được!"
"Ngươi tưởng ngươi có người yêu rồi thì ghê gớm lắm sao? Có gì mà giận dỗi? Thẩm Lãng, ta nói cho ngươi biết! Ta coi trọng Đường Mộ nhà ngươi đó thì sao? Ngươi nếu dám mượn cơ hội trả thù, ta nhất định làm cho ngươi hối hận không kịp! Làm đến ác mộng đều doạ tỉnh!"
Lâm Nhĩ cùng Trần Thác trợn mắt há hốc mồm nhìn ha anh em nhà này đấu khẩu. Đây là hai anh em? Như thế nào bọn họ đều có cảm giác hai người họ giống như là tình địch hay kẻ thù gì đó?
Đường Mộ xoa xoa giữa mày: "Đừng để ý hai người bọn họ! Cứ để cho bọn họ điên đủ! Chúng ta nói chuyện của chúng ta, các ngươi muốn uống cái gì, tự mình đi lại tủ lạnh lấy. Hôm nay chủ nhân nghỉ phép, không rảnh tiếp đón các ngươi!"
Nói đến hai cái người còn đang đấu khẩu gay gắt kia, Đường Mộ cảm thấy thật vô lực! Thẩm Mặc nói Thẩm gia gia đình hài hòa, không cãi nhau, không đánh nhau, không sinh sự! Hắn thật sự muốn đem Thẩm Mặc kéo ra mà xem, đây là Thẩm gia gia đình "hài hòa" mà hắn nói? Thật là hài hòa đến nghiến răng nghiến lợi!
"Nga! Được!"
Hai người Lâm Nhĩ cùng Trần Thác vô biểu hiện lắc đầu. Nam nhân này chính là quân trưởng a! Cư nhiên ở nhà lại giống phụ nữ cãi nhau với em gái như vậy! Nói ra chắc chắn có thể khiến cho người khác cằm rớt xuống đầy đất đi!
Trần Thác vừa mới từ trong phòng bếp cầm nước hoa quả uống, tiếng đập cửa lại vang lên.
"Tôi đi mở cửa!" Thấy Đường Mộ chuẩn bị tự mình lăn xe lăn đi mở cửa, Trần Thác quyết định đi ra mở cửa giúp Đường Mộ.
"Nha?! Náo nhiệt như vậy?" Trần Thác vừa mở cửa, nam nhân đứng ở ngoài liền nhướng mày cười.
"Các cậu đến thật đúng lúc a!" Lần trước cũng vậy, lần trước nữa cũng thế! Bọn họ mấy người như thế nào mà ăn ý như vậy?
"Tôi cũng cảm thấy chúng ta thật là rất ăn ý nha!"
"Đây là ai cãi nhau a? Sao lại nghe quen tai như vậy?" Lợi Quốc Đống cùng Lý Đặc, Trương Phong Nghi vừa mới tiến vào huyền quan liền nghe thấy trong phòng truyền ra âm thanh cãi nhau của một nam một nữ.
"Cậu nếu là không nói, tôi mới thấy kỳ quái! Tiến vào nhìn xem sẽ biết!" Trần Thác cười cười.
Mấy người kia vừa vào cửa liền thấy Thẩm Lãng cùng Thẩm Ly ở một bên cãi nhau. Đây là hai anh em hay là kẻ thù vậy?
"Nha! Hai người sao lại cãi nhau thế?"
Lợi Quốc Đống với Trương Phong Nghi cùng Thẩm Lãng Thẩm Ly, đều sống trong đại viện từ nhỏ đến lớn. Bọn họ đều biết, người Thẩm gia có thể sinh sự chính là người lớn lên như mỹ nữ này, nhưng thực tế chính là một nữ vu bà nữ phỉ bà tử – đại tiểu thư Thẩm gia! Đây là nữ ma đầu mà toàn đại viện không ai dám trêu vào! Nhưng đại ma nữ này tự mình trêu vào Thẩm Lãng, kết quả là lưỡng bại câu thương a~
"Chuyện này cần ngươi quản chắc?" Thẩm Lãng cùng Thẩm Ly ăn ý ngoài dự đoán, đang cãi nhau tới hăng say, vừa nghe người ngoài nói, lập tức họng súng nhất trí đối ngoại. Đồng thời khai hỏa!
"Chuyện này quả thật là không liên quan tới ta. Chính là các ngươi không cảm thấy mất mặt sao? Các ngươi hiện tại đã mấy chục tuổi rồi? Thẩm Lãng, ngươi cũng đã kết hôn rồi, còn cùng con nhóc này cãi nhau?"
Lợi Quốc Đống cười lạnh, nhiều năm như vậy rồi mà bọn họ vẫn luôn như thế! Mặc kệ người nhà mình liền muốn đánh muốn gϊếŧ, chỉ cần có người ngoài xen mồm gì đó liền lập tức xử lý người ngoài trước. Giải quyết họa ngoại xâm rồi giải quyết nội chiến! Đây chính là truyền thống lâu đời của Thẩm gia đi?
"Nếu là em trai ngươi coi trọng lão bà ngươi thì ngươi nói thử xem ngươi nên xử lý như thế nào?" Thẩm Lãng nheo mắt nhìn người vừa nói, lập tức nói lại một câu.
"Thẩm Ly?! Ngươi coi trọng Đường Mộ?!"
Lý Đặc tròng mắt thiếu chút là rớt ra ngoài. Không có việc gì đi! Đại tiểu thư ác ma của Thẩm gia coi trọng lão bà của quân trưởng khủng bố của Thẩm gia?! Đây là không phải chỉnh quá độ?!
"Sao? Không được hả?" Thẩm Ly vốn đang bình thường, chính là Thẩm Lãng cứ một câu ngươi coi trọng lão bà của ta? Được a! Nếu y đã nói hăng hái như thế, vậy được rồi! Cô liền thành toàn cho y!
"Cái này có khả năng , đại khái, có chút không quá đáng tin!" Trương Phong Nghi nuốt nuốt nước miếng, nói rất là khẳng định! Muốn lão bà của Thẩm Lãng? Chuyện này không phải có chút không đáng tin mà là rất không đáng tin a!
Lợi Quốc Đống cùng Lý Đặc lại càng hung hăng mà lắc đầu. Chuyện này 300% là không xảy ra!
"Thẩm đại tiểu thư, bọn ta cũng cảm thấy không quá đáng tin a!" Lâm Nhĩ lắc đầu, rất là lý tính đứng ở phe Thẩm Lãng.
Thẩm Ly nhìn lướt qua mấy nam nhân ở đây một cái: "Vì cái gì không đáng tin?"
Thẩm Ly buồn bực, người ta không phải đang tốt đẹp cũng có thể ly hôn, tình cảm cũng có thể tan vỡ. Vì cái gì mà mấy nam nhân này liền nhất ngôn cửu đỉnh nói không đáng tin cậy?
"Bọn họ đã kết hôn! Là quân hôn a! Đại ca cô có thể vì Đường Mộ mệnh đến cũng không cần, Đường Mộ cũng có thể bởi vì cảm tình tan vỡ thiếu chút nữa đi đời nhà ma, cô cảm thấy suy nghĩ của mình khả năng sao?"
"Ngươi..." Thẩm Ly tức đến hôn mê.
"Ta đã nói rồi, Đường Mộ là của ta! Ta không cho phép bất luận kẻ nào mơ ước. Càng không cho phép bất kì kẻ nào lấy chuyện của Mộ ra để nói!" Được các huynh đệ khẳng định ủng hộ, Thẩm Lãng nhướng mày. Lại một lần nói rõ!
"Là ngươi nói trước còn gì? Lại còn nói đến hăng hái, ta chỉ muốn đùa một chút! Là ngươi cắn chặt không bỏ!"
"Thẩm Ly! Đại ca của ngươi là ta đây hiện tại chính thức thông báo cho ngươi một tiếng! Ai lấy Mộ ra nói giỡn đều không xong với ta đâu!"
"Ta nói ngươi tốt xấu gì cũng là một đại nam nhân! Như thế nào lại nhỏ mọn như thế? Hắn là ái nhân của ngươi! Là tâm can của ngươi! Là bảo bối của ngươi! Ngươi không cho phép bất luận kẻ nào mơ ước ái nhân của ngươi, nhưng mà tốt xấu gì ta cũng là em gái của ngươi a! Ta nếu thật sự muốn đoạt hắn, ba ta không giết ta đi đẻ đứa khác mới là lạ!"
Ông trời a! Cô chỉ là muốn đùa một chút, như thế nào biết sẽ bị một phòng nam nhân phản bác a?
"Yên tâm! Nhị thúc sẽ không giết ngươi đi đẻ đứa khác đâu!" Đường Mộ từ đầu đến cuối vẫn không mở miệng bây giờ nhàn nhạt cười, che lại môi nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
"Vì cái gì?"
"Bởi vì ta sẽ không ly hôn với đại ca ngươi!"
"Đường Mộ?!" Thẩm Ly một tiếng rống to.
Thẩm Lãng vừa nghe thì lại cười đến xuân về hoa nở. Lâm Nhĩ cùng đám Lợi Quốc Đống còn cười nghiêng ngả. Này cũng thật là bình tĩnh a! Thật là có uy lực, một câu của Đường Mộ còn hơn mười câu của Thẩm Lãng!
Thẩm Lãng nhịn không được cúi đầu hôn lên môi của tiểu tổ tông nhà mình. Người này a! Luôn ở thời khắc quan trọng mới thốt ra một câu khiến trong lòng y vui như nở hoa.
Đường Mộ cả kinh! Người nam nhân này?! Y rốt cuộc có biết cố kỵ hay không a? Làm trò trước mặt một phòng người ta...
Đám người Lợi Quốc Đống ngây người một lúc, lập tức bày ra bộ dáng lưu manh huýt sáo. Bọn họ từ trước đến nay không nghĩ tới người bên cạnh mình sẽ xuất hiện một đôi người yêu đồng tính, rõ ràng biết cảm tình như vậy là kiêng kị! Là mịt mờ! Nhưng mà bọn họ lại sống rất thản nhiên mà hạnh phúc. Bọn họ trước nay liền không kiêng kỵ người khác soi mói cảm tình của bọn họ. Bọn họ có thể thoải mái hào phóng dắt tay nhau đi trên đường cái, có thể ở trước mặt mọi người hôn môi. Không có chút cố kỵ hay ngượng ngùng nào.
Thẩm Ly sắc mặt lúc xanh lúc trắng nhìn Thẩm Lãng cùng Đường Mộ đang giãy giụa trên người Thẩm Lãng. Bọn họ chừa cho cô một chút mặt mũi có được hay không? Cô chưa từng thấy đại ca cùng đại tẩu mình có biểu hiện như vậy nha!
Ông trời a! Hiện tại bị hai người kia ngược thành như vậy, cô về sau còn muốn sống tốt có được hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro